Phiên ngoại 2 ( Viên mãn )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Triết Hạn sau khi bị hành một trận đến tê dại thì ngay lập tức đòi đổi phòng.
- Em mau cút! Cút sang phòng khác cho anh!
Cung Tuấn đang ôm mĩ nhân trong lòng khuôn mặt vốn dĩ ngập tràn thoả mãn thì ngay lập tức trở nên đen xì, mất hết niềm tin vào cuộc sống, vội siết chặt cánh tay lại, nhất quyết không buông.
- Hạn Hạn! Anh trở mặt! Anh đã nói sẽ chiều em cơ mà!
- Em im miệng!
Trương Triết Hạn nghiến răng, vẻ mặt đầy giận dữ, Cung Tuấn chết tiệt kia tại sao vẫn còn sung sức như thế, trong khi bản thân anh lại không nhấc nổi cơ thể mình lên.

Nhận thấy mèo nhỏ thật sự tức giận rồi, Cung Tuấn liền dùng chiêu trò cũ rích, đưa cặp mắt cún ánh lên vẻ cầu xin nhìn về phía anh, đôi mắt long lanh mở to chớp chớp. Trương Triết Hạn thấy vậy lại mềm lòng, dáng vẻ này của Cung Tuấn, anh thật sự cưỡng lại không nổi. Khẽ thở dài một tiếng, Trương Triết Hạn hạ giọng nói nhè nhẹ.
- Em để yên cho anh ngủ đi! Anh mệt rồi!

Trương Triết Hạn nói xong thì liền nhắm mắt, hơi thở đều đều từ từ phả ra. Cung Tuấn biết anh vẫn là không vui, mi tâm liền chau vào suy nghĩ, tìm cách dỗ dành anh.

Khi Trương Triết Hạn đã ngủ say, Cung Tuấn chợt nhớ ra bản thân mình đã là ba của mấy đứa nhỏ, mây mưa với anh cả nửa ngày, không biết bọn nhóc đó ăn uống ra sao. Cậu vội bật dậy bước xuống giường nhưng động tác vẫn vô cùng nhẹ nhàng, sợ sẽ đánh thức người bên cạnh.

Ba tiểu bảo bảo ở ngay phòng bên, khi nghe thấy tiếng gõ cửa, Trấn Vĩ chạy ra, kê ghế nhỏ lên nhìn qua mắt thần trên cánh cửa để xem bên ngoài là ai. Khi thấy baba nhỏ, cậu bé liền nhanh chóng trèo xuống ghế, vội vàng mở cửa đón baba vào.

- Baba!
- Baba nhỏ!
Hai tiểu công chúa khi nhìn thấy dáng vẻ cao lớn của Cung Tuấn đi vào thì nhao nhao lên, lao ra ôm chầm lấy cậu.

Cung Tuấn bế một lúc cả Nguyệt Hy và An Hy trên tay, ánh mắt dừng lại trên người Trấn Vĩ. Nhận thấy baba nhỏ có ý muốn bế cả mình lên, cậu bé liền lùi ra sau vài bước, xua xua tay nói.
- Con không cần!
Bị con trai từ chối, Cung Tuấn liền vênh mặt đi vào, khi lướt qua tiểu Trấn Vĩ, cậu còn để lại một câu.
- Ta cũng đâu có ý định bế con!
Tiểu Trấn Vĩ mở to mắt ra nhìn Cung Tuấn, mặc dù rất không muốn nhưng cậu bế vẫn không thể chối bỏ sự thật rằng người kia chính là ba mình.

Cung Tuấn ngồi xuống, ân cần lên tiếng hỏi.
- Mấy đứa đói lắm rồi đúng chứ? Muốn ăn gì nào?
- Con no lắm rồi!
- Con cũng thế! Không ăn nổi nữa đâu baba nhỏ!
Nguyệt Hy cùng An Hy đều đồng thanh lên tiếng, bàn tay nhỏ xíu xoa xoa cái bụng tròn căng. Hành động đó khiến Cung Tuấn không tránh khỏi ngạc nhiên, cậu cúi đầu, lên tiếng hỏi.
- Con ăn rồi sao?
- Vâng ạ! Anh Trấn Vĩ đã gọi cho lễ tân, yêu cầu nhà bếp mang đồ ăn lên từ lâu rồi ạ! - Nguyệt Hy vui vẻ đáp lời

- Mấy đứa đã ăn những gì thế?
Cung Tuấn bỗng nhiên cảm thấy quá thần kì, con anh từ lúc nào lại có thể biết làm mấy loại chuyện này, cứ nghĩ bọn trẻ sẽ toàn gọi đồ ăn nhanh, nhưng khi An Hy lên tiếng thì Cung Tuấn lại ngạc nhiên đến không tưởng.
- Thịt xiên củ quả nướng, tôm chiên xù, súp bào ngư, salat, thịt lợn chua ngọt, mỗi đứa bọn con còn đánh bay một bát cơm nữa!

Cung Tuấn bây giờ mới để ý, quay sang nhìn tiểu An Hy, đôi mắt mở to như không thể tin được, vội vàng nói.
- Bảo bối! Con hết nói lắp rồi!
- Dạ! Anh Trấn Vĩ giúp con đó!

Cả nhà không ai làm được, Trấn Vĩ của cậu lại làm được, Trấn Vĩ còn biết tự chăm sóc bản thân, chăm lo cho hai em. Cung Tuấn chợt cảm thấy, thời gian mình ở bên các con quá ít rồi, công việc ở công ty một khi đã lao vào thì liền không dứt ra được. Nghĩ đến việc bản thân mình đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian bên tuổi thơ của các con, lại nhìn sang Trấn Vĩ, thằng bé luôn đối với cậu bằng thái độ hờ hững, lạnh nhạt thì Cung Tuấn liền quyết định, khi trở về sẽ trả lại cái ghế này cho cha Cung để ông đảm nhận chức vụ nặng nề này thêm vài năm nữa, cậu muốn dành thời gian cho con nhiều hơn, bên Hạn Hạn của cậu nhiều hơn, dù sao ông vẫn sinh lực dồi dào, thời gian rảnh rỗi cả ngày hết đánh golf lại đi chăm cá quá là nhàn hạ rồi!

- Trấn Vĩ thật giỏi, đã biết chăm lo cho các em rồi! - Cung Tuấn mỉm cười nhìn con trai nhỏ, tấm tắc khen.
- Vậy còn ba? Ba đã cho ba Triết Hạn ăn chưa? - tiểu Trấn Vĩ vẫn dùng bộ mặt chẳng mấy thân thiện đáp lời.
Nghe thấy thế, Cung Tuấn liền chột dạ, không phải cậu không cho Trương Triết Hạn ăn mà là chưa kịp ăn thì anh đã ngủ, nhưng trước mặt con trai vẫn phải có cái uy, Cung Tuấn mặt dày liền lên tiếng.
- Ba Triết Hạn ăn rồi!

Cung Tuấn nói xong liền đặt hai cô công chúa nhỏ xuống, đứng lên tiến lại gần tiểu Trấn Vĩ, ngồi xuống trước mặt con trai, cậu lên tiếng hỏi.
- Con không thích ta hay sao?
Trấn Vĩ chẳng cần suy nghĩ gì, nhanh chóng gật đầu.

Cung Tuấn thấy vậy thì liền chau mày suy nghĩ, cậu luôn yêu thương ba đứa con này, hết mực chiều chuộng, tại sao Trấn Vĩ lại không thích cậu đến thế. Đang băn khoăn không biết là do đâu, tiểu Trấn Vĩ lại tiếp tục lên tiếng.
- Mỗi lần ba Triết Hạn ở cùng ba, lần nào ra khỏi phòng con cũng thấy ba Triết Hạn ôm eo nhăn nhó, còn có những hôm đi còn không nổi!!! Ba bắt nạt ba Triết Hạn! Con không thích ba!!

Cung Tuấn chợt sững người trước câu nói chân thật đến mức không thể thật hơn của con trai, rất nhanh sau đó cậu liền thu lại biểu cảm của mình, hạ giọng mà đáp lời tiểu bảo bối.
- Đâu phải tại ta! Tại mấy đứa mới đúng!
- Tại con?? - Cả ba đứa nhỏ đều ngạc nhiên chỉ vào chính mình.
- Đúng vậy, vì hạ sinh mấy đứa mà bây giờ ba Triết Hạn thường xuyên bị đau lưng, không tin các con có thể lên mạng tìm hiểu xem có phải sinh xong lưng sẽ đau hay không! Để sinh được mấy đứa, ba Triết Hạn đã rất vất vả đó, ta cũng rất vất vả mới tạo được ra ba cục kim cương này, cho nên mấy đứa phải luôn ngoan ngoãn, yêu thương ba Triết Hạn nhiều hơn nữa nghe chưa!
Ba cái đầu nghe vậy thì liền mau chóng gật gù đồng ý.

***

Khi Trương Triết Hạn tỉnh dậy, cũng đã mấy tiếng trôi qua.
- Hạn Hạn! Mau dậy ăn thôi! Ăn xong em đưa anh cùng mấy đứa nhỏ đi chơi! Hơn nữa chúng ta phải thu xếp tranh thủ còn về kịp hôn lễ của Uý Ninh và Châu Dã nữa!

Cơ thể Trương Triết Hạn đã gần như hồi phục, không còn đau nhức nữa, anh nhanh chóng ngồi dậy, nhìn Cung Tuấn đang gắp đồ ăn đưa đến miệng mình, lên tiếng hỏi.
- Hai con rùa đó cuối cùng cũng bò đến đích rồi sao?
Mấy đứa nhỏ đâu? Em cho các con ăn chưa?
- Ăn rồi! Ăn rồi! Anh yên tâm! Nào...há miệng, mấy đứa đợi anh sắp mốc người luôn rồi!
- Sao em không gọi anh dậy! - Trương Triết Hạn cố gắng nhai thật nhanh, vừa ăn vừa trách.
- Hạn Hạn phải ngủ cho lại sức chứ!
- Lại sức để làm gì?
Trương Triết Hạn mới tỉnh dậy, đầu óc còn đang mông lung, nhưng sau khi hiểu ra ý đồ của Cung Tuấn thì liền tặng cho cậu một ánh mắt hình viên đạn, ngập tràn sát khí.

Ăn uống xong xuôi, một nhà năm người cùng leo lên xe để đi chơi. Càng đi, Trương Triết Hạn càng cảm thấy khung cảnh này hết sức quen thuộc, ngôi làng này thật đẹp, xung quanh được bao phủ một màu xanh tươi của cây cối, núi đồi trùng trùng điệp điệp bao quanh. Trong xe, ba cục cưng nhỏ đều không tránh khỏi trầm trồ trước vẻ đẹp của thiên nhiên hùng vĩ này, hai mắt tròn xòe trông ngóng nhìn xa xăm. Đến khi chiếc xe sang trọng màu đen bóng loáng chậm rãi chạy vào con đường mòn ngập đầy hoa, dừng lại trước một căn nhà to lớn, xây bằng đá sa thạch cổ kính quấn đầy dây leo, Trương Triết Hạn mới ngỡ ngàng, sau đó anh bật cười nhanh chóng xuống xe, đỡ Nguyện Hy và An Hy xuống, đôi chân thon dài vội vàng đi đến bên chiếc cửa gỗ rồi bấm chuông.

- Ai đó! - Ngài Thượng Uý vừa mở cửa vừa nói, đến khi nhìn thấy Trương Triết Hạn thì liền sững sờ vài giây. Trong nháy mắt thời gian như ngừng lại, không khí xung quanh cũng nhất thời ngưng tụ.
- Sao nào? Không chào đón tôi! Vậy thì tôi đi nha! - Trương Triết Hạn nghiêng đầu nói.

Đến lúc này, ngài Thượng Uý mới bừng tỉnh, vội vàng ôm lấy Trương Triết Hạn, nụ cười già nua hiền từ phúc hậu hiện ra, nhưng cái miệng cất lên lại toàn là lời trách móc.
- Tiểu tử thối! Đã bảo thường xuyên đến đây thăm ta! Vậy mà mất hút đến tận bây giờ!
Trương Triết Hạn nhún vai rồi chỉ vào ba đứa nhóc, bày ra vẻ mặt tôi cũng muốn lắm nhưng bất lực.

Ông Thượng Uý nhìn xuống ba tiểu bảo bảo xinh như thiên thần thì liền xúc động, cúi xuống đem vòng tay to lớn ôm cả ba đứa nhỏ vào lòng.
- Lớn hết rồi! Lớn hết rồi! Nào! Mau vào trong đi không lạnh!
- Giờ ông mới nhớ ra vấn đề sao! Chúng tôi sắp đóng băng luôn rồi! - Trương Triết Hạn vừa nói vừa đi theo sau ông Thượng Uý vào nhà.
- Cung Tuấn nuôi cậu kiểu gì mà sao càng ngày cậu càng đanh đá vậy? - ông Thượng Uý lắc đầu phàn nàn.
- Ba Triết Hạn con không đanh đá! - tiểu Trấn Vĩ tỏ vẻ không vui nói.
- Được được! Ta sai! - ông Thượng Uý cất giọng nhún nhường, sau đó chợt nhớ ra còn thiếu một người, ông liền đảo mắt tìm quanh một vòng rồi cất tiếng hỏi
- Nhưng mà...Cung Tuấn đâu?

Đến lúc này, mọi người mới ngớ ra, Cung Tuấn... biến mất đâu rồi!!!

Trương Triết Hạn cất bước đi ra ngoài tìm, xe cũng không thấy, anh vội lấy điện thoại ra gọi, chuông đổ mãi không có người nghe máy. Gọi đi gọi lại cho đến cuộc thứ tư, Cung Tuấn mới nhận, Trương Triết Hạn lo lắng cất tiếng hỏi.
- Em đi đâu đấy!
- Hạn Hạn! Anh cứ ở đó với ông già ấy đi nhé! Bên em có chút việc, xử lí xong em quay lại liền!
Cung Tuấn nói xong thì dập máy ngay khiến Trương Triết Hạn vô cùng bực mình, mặc kệ Cung Tuấn, anh quay người đi vào trong.

- Tiểu tử thối! Chồng cậu đâu? - Ngài Thượng Uý nhướn mày hỏi.
- Tôi mới là chồng! Mặc kệ tên chết tiệt đó đi! Dạo này Tô Vũ có hay đến đây không? - Trương Triết Hạn ngồi xuống, bắt đầu chuyện trò.
- Tô Vũ ấy à! Bận lắm! Chẳng có thời gian mà đến đây!
.....

Cứ thế, căn nhà lạnh lẽo bất ngờ được sưởi ấm bởi những người xa lạ, họ ngồi ăn uống chuyện trò, nhâm nhi ly trà và thưởng thức điểm tâm ngọt. Ông Thượng Uý có một loại cảm giác như được tìm về, cảm giác không khác gì con trai đang ở bên cạnh, nhìn ba đứa nhỏ trầm trồ ngó nghiêng những chiếc huân chương, những mô hình súng trong nhà của ông, thỉnh thoảng lại nô đùa chạy nhảy cười khanh khách, giòn tan, âm thanh của sự vui vẻ chẳng mấy chốc mà tràn ngập khắp căn nhà.

Suốt bao nhiêu năm qua, ông vẫn luôn cảm thấy có những nỗi lòng mà mình không dễ dàng để chia sẻ với ai. Thậm chí, có những khi ông còn cảm thấy không thể tìm được một người nào đủ hiểu mình để có thể lắng nghe, dù chỉ là những chuyện nhỏ nhất.

Nhưng với Trương Triết Hạn thì lại khác, người con trai này mang đến cho ông cảm giác an toàn, có thể tin tưởng, thế giới rộng lớn, lòng người đa đoan, tình cảm ông dành cho Trương Triết Hạn thực sự không phải chỉ là miệng cười vui vẻ mà là một cặp nội tâm đồng điệu với nhau, không phải là vì nhìn từ bên ngoài mà nảy sinh lòng cảm mến, mà là duyên phận là số kiếp tạo ra.

Ông khao khát được làm cha, khao khát được làm người thầy dày dạn kinh nghiệm, khao khát được là anh hùng của con trong vô số những hình thức khác nhau. Nhưng khi ông đã chuẩn bị kỹ càng những lời nói và tấm gương để sẵn sàng tạo nên ảnh hưởng lớn lao đối với con trai mình thì tai ương lại ập đến.

Người ta vẫn hay nói rằng đàn ông chỉ thực sự trưởng thành khi họ có con, nhưng đến mãi tận khi gặp được Trương Triết Hạn, ông mới thực sự trưởng thành. Một người có thể tạo nên cho ông thứ tình cảm rất khó để định nghĩa, thương trong khắt khe, yêu trong cứng rắn, và nhớ tới năm đó, khi Trương Triết Hạn bày mưu tính kế để tóm gọn người phụ nữ tàn độc kia, anh đã từng ngỏ ý muốn ông giúp đỡ, nhưng chẳng hiểu sao lúc đấy, ông lại cứ muốn anh tự mình ra tay để trưởng thành thay vì bao bọc, bảo vệ cho anh.

Tuy rằng ông với "người con trai" tự ông nhận kia không thể ngày ngày ở bên cạnh nhau như hình với bóng mà cho dù có ở phương trời cách biệt, ông vẫn có thể cảm nhận hai tâm hồn vẫn có giao điểm chung. Cho dù Trương Triết Hạn không để ý, càng không để tâm nhưng cho dù đang làm gì, ông vẫn luôn nhớ rằng sự có mặt của anh là đáng giá, khi anh đang cô đơn, hay chán nản, chắc chắn ở nơi nào đó vẫn có ông đang nghĩ về anh. Đó chính là tấm chân tình của người Thượng Uý già cô đơn này.

Khung cảnh mà cho dù có nằm mơ ông cũng không thể mơ được này đang hiện ra trước mắt, ông Thượng Uý ngẩn người mà ngắm nhìn, trên khuôn mặt ông lúc này đây tràn ngập ý cười, cảm thấy đúng là thành tựu vĩ đại đến mấy cũng thể không sánh được với thời khắc hạnh phúc hiện giờ, cái cảm giác này thật tốt! Thật tốt! Thật mong rằng nó cứ mãi thế này, không bao giờ kết thúc...

Sự thẫn thờ của ông đã vô tình lọt vào mắt của Trương Triết Hạn, anh chú ý đến từng biểu cảm, từng đợt sóng biển xao động trong con mắt ông. Ngẫm nghĩ một lát anh liền mở lời.
- Ông chắc hẳn đã về hưu rồi đúng chứ?
- Haha! Tôi đã sắp xuống lỗ rồi, cậu còn hỏi câu này sao? - ông Thượng Uý bật cười nói.
- Vậy...Ông có muốn cùng chúng tôi về nước không? Về nơi ông nên thuộc về!

Ngài Thượng Uý nghe xong thì thoáng sững người, thật sự ông đã từng nghĩ đến việc về nước, dù sao ở đây cũng chẳng có ai thân thích, chẳng có người thân thuộc, nhưng rồi ông lại bật ra tiếng cười già nua của mình, vừa từ chối, vừa trêu chọc anh, ông thật sự không muốn làm mối phiền phức cho người con trai này.
- Thôi thôi! Tôi thấy nhân khẩu nhà cậu cũng đông đảo lắm rồi! Tha cho Cung Tuấn đi! Tôi vẫn nên yên phận ở đây, khi nào trời gọi đất mời thì tôi đi!

Trương Triết Hạn nghe xong, dựa lưng vào ghế, tay cầm tách trà lên nhâm nhi điệu bộ cứ như chẳng để tâm lời ông Thượng Uý nói, nhấp một ngụm trà ấm nóng, đưa ánh mắt lên nhìn ông, một ánh mắt trànm đầy sự cao ngạo, nhưng cũng đầy tình thương.
- Ông yên tâm...Cung Tuấn không nuôi ông! Tôi nuôi!

***

Trương Triết Hạn đợi đến tối muộn cũng chẳng thấy Cung Tuấn tới đón, liền từ biệt ông Thượng Uý rồi trở về khách sạn, bởi vì khi đến đây, An Hy quên không đem theo bạn gấu của mình, mà không có con gấu đó tiểu công chúa sẽ không ngủ được. Dù sao anh cũng đã thành công gạ gẫm được ông Thượng Uý kia về nước cùng mình, cho nên lần chia tay này cũng không bịn rịn lắm.

Về đến khách sạn một lúc cũng chưa thấy Cung Tuấn về, Trương Triết Hạn buồn bực đem bản thân đi tắm để xua tan cơn phẫn nộ trong người, Cung Tuấn đáng ghét, đã nói cho anh và con đi chơi, ấy thế mà lại đem thẳng tay quẳng ba con anh đến nhà ông Thượng Uý, bản thân thì lại mất tăm mất tích.

Tắm rửa xong xuôi, cơn phẫn nộ cũng đã được hạ đi không ít, Trương Triết Hạn cứ nghĩ Cung Tuấn chưa về nên chỉ quấn mỗi cái khăn tắm ngang hông rồi bước chân ra ngoài. Vừa rời khỏi phòng tắm, anh liền chết lặng. Cung Tuấn  chết tiệt kia đã về từ lúc nào, hơn nữa còn đang dùng bộ dạng của con sói chết đói mà nhìn anh.

Trương Triết Hạn với dáng vẻ bây giờ khiến trái tim Cung Tuấn đập mạnh và loạn nhịp, mèo nhỏ của cậu có biết bộ dạng này của anh khiến cho Cung Tuấn cậu lúc nào cũng cảm thấy rạo rực hay không?

Trương Triết Hạn ngay lập tức bày ra vẻ mặt lạnh tanh, chẳng nói chẳng rằng lướt qua người Cung Tuấn. Ấy thế mà lạnh lùng chưa được bao lâu, bản thân đã bị móng vuốt sói tóm gọn trong lòng. Cảm nhận được hơi nóng phả lên sát gần khuôn mặt, Trương Triết Hạn chưa kịp phòng bị hay phản kháng thì đã bị Cung Tuấn lấn át phủ đôi môi mình lên áp đảo. Đầu lưỡi ướt át trơn trượt tiến vào khoang miệng anh. Càng hôn càng sâu, càng hôn càng nồng cháy, nóng bỏng mãnh liệt vô cùng. Cung Tuấn điên cuồng liếm mút cánh hoa anh đào, tham lam đùa nghịch đầu lưỡi yếu ớt của mềm mại của anh, nụ hôn ướt át triền miên, dây dưa không dứt.

Trương Triết Hạn ngợp thở, vội vàng đẩy Cung Tuấn ra, ngay lập tức gương mặt đã nhuốm màu dục vọng, cùng với ham muốn mãnh liệt chiếm giữ vô cùng chân thật xuất hiện trước mắt anh. Trương Triết Hạn mau chóng bật dậy, sợ con sói kia lại giở trò đồi bại nên anh vội vàng mặc quần áo vào, đi tìm cứu tinh của mình.

Trương Triết Hạn khi nãy đã lấy ở quần lễ tân thêm một cái thẻ phòng bên cạnh, nhanh tay quẹt thẻ, cánh cửa vừa được mở ra anh liền thấy Trấn Vĩ đang nằm giữa Nguyệt Hy và An Hy, trên tay còn cầm quyển truyện cổ tích. Thấy Trương Triết Hạn vào, hai mắt thằng bé liền sáng lên.

Nhưng khi anh vừa đến cạnh giường, muốn nằm xuống bên cạnh Nguyệt Hy thì Trấn Vĩ lại dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm anh, giọng nói non nớt khe khẽ cất lên.
- Ba Triết Hạn không ngủ ở đây được đâu!
- Tại sao? Giường vẫn rất rộng mà! Trấn Vĩ bình thường không phải thích ba ở cạnh con hay sao? - Trương Triết Hạn bày ra bộ mặt buồn tủi mà nhìn con trai.
- Con thích ba Triết Hạn ở cạnh con lắm! Nhưng ba Triết Hạn phải ngủ cùng ba Cung Tuấn! Baba nhỏ nói, bọn con khiến ba Triết Hạn bị đau lưng, phải ngủ cùng baba nhỏ mới hết đau!

Trương Triết Hạn ngay lập tức đen mặt, cảm thấy mấy đứa nhỏ mà ở cạnh Cung Tuấn sớm muộn gì cũng sẽ bị cậu tẩy não.
- Bảo bối, không phải như thế đâu! Đừng nghe ba Cung Tuấn con nói lung tung!
- Vậy thì tại sao ạ? - tiểu Trấn Vĩ đưa đôi mắt ngây thơ lên hỏi khiến cho Trương Triết Hạn nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, làm sao anh có thể nói thật được đây.
- Cái đó...cái đó...- Trương Triết Hạn ấp a ấp úng.
- Baba lớn vẫn nên về với baba nhỏ đi ạ! Trấn Vĩ có chút buồn ngủ rồi! - tiểu Trấn Vĩ vừa ngáp vừa nói.

Ở lại không được, về cũng không xong, Trương Triết Hạn liền cầm điện thoại đầu giường gọi cho quầy lễ tân để lấy thêm phòng nữa thì được báo là hết phòng. Anh chỉ biết thở dài, đưa tay kéo chăn đắp lên cho cục cưng nhỏ, vươn người cúi đầu hôn nhẹ lên trán cậu bé rồi nhẹ nhàng nói.
- Ngủ ngon nhé! Bảo bối!

Khi anh định đứng dậy rời đi thì Cung Tuấn đột nhiên xuất hiện, đi thẳng đến bên giường, nghiêm túc nói.
- Anh tự về hay để em đưa về!
Trương Triết Hạn đứng im bất động, cố tình ra vẻ như không nghe thấy câu hỏi của Cung Tuấn. Chờ đợi một lúc cũng không thấy cậu có hành động gì khác, anh liền đắc ý nghĩ rằng Cung Tuấn sẽ chẳng dám làm gì mình, thế nhưng Trương Triết Hạn đã lầm, một giây sau khi ý nghĩ đó của anh xuất hiện, Cung Tuấn đột nhiên cúi người, vòng tay qua đem cơ thể anh bế lên khiến cho Trương Triết Hạn giật mình mà bám vội lấy cổ của cậu.

Cung Tuấn thấy phản ứng của anh thì cười khẽ một tiếng, nụ cười ấy càng khiến Trương Triết Hạn tức giận, nếu không phải vì các con đang ngủ, thì bây giờ anh đã làm ầm lên rồi. Thấy anh im lặng, vẻ mặt đỏ ửng không biết vì tức giận hay là đang xấu hổ, Cung Tuấn vừa bế anh đi, vừa cất tiếng nói.
- Em đã cho anh cơ hội đi đứng tử tế rồi nhé, là do anh không chọn! Hạn Hạn ngoan, về phòng em sẽ cho anh biết hôm nay em bận chuyện gì! Đến lúc đó anh thưởng hay phạt em cũng nguyện ý!

Cung Tuấn thản nhiên mà ôm anh trở về phòng. Vừa đặt anh xuống giường, cậu liền đưa tay ra lấy một chiếc cúp và một tờ giấy ở trong cái tủ nhỏ. Trương Triết Hạn nhìn thấy dòng chữ trên đó mà cơ thể bỗng nhiên cứng đờ, trong lòng trào dâng biết bao nhiêu cảm xúc hỗn độn, khoé mắt cay cay, đầu mũi hoá ửng hồng.

" Giải đặc biệt cuộc thi chế biến rượu - Cabernet Sauvignon 1991 - Nhà sáng chế: Trương Trì - Nhà tái tạo: Trương Triết Hạn"

Đó là dòng chữ được khắc tên chiếc cúp và được in trên tờ giấy chứng nhận kia.

Cung Tuấn nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể đang run run của anh, cất giọng nói.
- Vật về với chủ!
Câu nói ấy đã ép cho hai dòng nước mắt của Trương Triết Hạn rơi xuống, một hồi lâu sau khi tâm tình đã bình ổn, anh mới đưa mắt lên nhìn Cung Tuấn, cất tiếng hỏi.
- Tại sao...em lại có được nó?

Cung Tuấn đưa tay lên lau vệt nước trên khoé mi anh, mỉm cười ôm cơ thể anh nằm xuống cùng mình, để đầu anh tựa lên khuôn ngực săn chắc, bàn tay khẽ siết lấy eo anh.
- Một người chả bao giờ xem tin tức mạng như anh đúng là lão cán bộ mà! Từ cái ngày anh trở về, em đã bảo ông Lưu đóng cho em một chai rượu mà tự tay anh ủ. Ban đầu em chỉ có ý định lưu giữ nó như kỉ vật thôi, ai mà ngờ suốt mấy chục năm trôi qua cuộc thi ấy tự nhiên mở lại, em liền đem chai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net