20.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đây công chúa mê mắt kính, cảm thấy mấy anh đeo kính thật là thông minh, thật là thâm sâu, thật là đẹp trai, bắt đầu khuyến khích thái tử đeo kính. Tên trai thẳng như thái tử rất là kiên quyết, chết cũng không muốn đeo, còn hỏi công chúa, em không yêu linh hồn của ta sao. Tiểu công chúa bĩu môi bơ đẹp, nếu chàng không có bề ngoài thì ai thèm yêu linh hồn chàng, kể cả linh hồn cũng phải có sắc màu.

Thái tử tức gần chết, linh hồn của ai có màu sắc chứ, ta trong trắng lắm đó, nếu em không tin thì ta cởi cho em xem.

Tiểu công chúa thấy chàng sắp gây chuyện, chuồn lẹ. Thái tử lại bị vợ chê, nhìn cái gì cũng thấy chướng mắt, trùng hợp thay, thuộc hạ đeo kính vào, thái tử đánh hắn một trận, hất văng mắt kính, thuộc hạ rất là vô tội: Thuộc hạ bị cận đó sếp ơi.

Thái tử: Ai thèm quan tâm, đeo kính làm gì hả, vừa nhìn là biết không phải hạng tốt lành, không biết đeo lens hả?

Rồi bắt thuộc hạ về đeo lens, thuộc hạ rất là ấm ức, bị đuổi ra ngoài.

Tiểu công chúa tung tăng cả ngày, đã quên chuyện này rồi, hớn hở tìm thái tử đi ăn cơm chung, vừa vào Ngự Thư Phòng liền thấy thái tử đeo cặp kính gọng vàng, cúi đầu đọc tấu chương, hơi nhíu mày. Tiểu công chúa thấy dáng vẻ nho nhã của chàng, rất là sửng sốt. Thái tử nghe tiếng, ngước lên nhìn, đặt tấu chương qua một bên, lạnh giọng: Sao còn chưa qua đây.

Tiểu công chúa cười khì khì, nhào lại ôm cổ chàng: Chồng đẹp trai ghê.

Được công chúa ôm, thái tử nhịn không được, bật cười, công chúa cúi đầu ngắm chàng: Chàng cười nhìn khờ quá.

Thái tử vội vàng lạnh mặt lại, công chúa cười càng lớn tiếng: Ây da, nhưng cười vẫn đẹp lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net