Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày họp lớp của tôi cùng đám bạn cũ, cũng đã lâu chưa gặp họ nên tôi có phần háo hức và nôn nóng. Tôi chọn một cái váy xanh dương nhạt màu dài đến đầu gối, đây là cái váy liền thân mà tôi thích nhất nhưng chưa từng mặc lần nào trước đây, vì tôi không tìm được dịp thích hợp để mặc nó. Bình thường tôi luôn chọn những loại trang phục thể thao đơn giản như áo thun với quần jean. Chúng vừa rẻ lại vừa thoải mái, dễ dàng vận động.

Tắm rửa xong, thay đồ xong, chải tóc xong, tôi thích thú ngắm nhìn mình trong gương. Tôi không phải là một cô gái xinh đẹp mỹ miều, nhưng cũng chẳng phải quá bình thường, có gương mặt phổ thông đi đâu cũng gặp. Khuôn mặt tôi thanh tú ưa nhìn, làn da trắng trẻo, vóc dáng cao gầy cân đối. Xem như chạm được đến mốc xinh đẹp vừa vừa!

Mái tóc được tôi buông xõa xuống, chải cho thật mềm, thật mượt. Tôi không có thói quen xõa tóc đi ra ngoài bởi vì nó thực sự rất nóng nực, tôi thích buộc nó lên cao hơn, nhưng vì để hợp với chiếc đầm xinh đẹp này tôi đành phải xõa tóc.

Xong xuôi hết mọi việc, tôi thoáng nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường, thấy đã gần đến giờ hẹn, tôi vội vàng mặc áo khoác vào, dắt xe đạp ra khỏi nhà.

Chỗ hẹn là một quán cà phê khá lớn gần nhà tôi nên chẳng bao lâu tôi đã đứng trước cửa quán. Thấy khách đến, chú bảo vệ liền niềm nở đón tiếp, chủ động dẫn xe tôi vào nhà xe. Tôi gật đầu cảm ơn rồi nhanh chóng đi vào quán. Tôi đảo mắt nhìn quanh một lượt nhưng vẫn chưa tìm thấy đám bạn, đang loay hoay không biết làm gì thì có một bàn tay đặt lên vai tôi. Tôi giật mình xoay người lại thì nhìn thấy nhỏ bạn cũ Thanh Chi đang cười hì hì với tôi: "Ngân, lâu quá không gặp!"

Tôi cười nói: "Hù chết tớ!"

Phía sau Thanh Chi còn có một bạn nam mà tôi không quen, Thanh Chi giới thiệu đó là bạn trai của cậu ấy. Tôi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười gật đầu chào với người kia. Cậu ta cũng lịch thiệp gật đầu chào tôi.

Chúng tôi cùng nhau lên lầu để tìm mọi người, quả nhiên bọn họ đang ở trên đây. Nhìn thấy tôi đến, mọi người liền thăm hỏi nhiệt tình:

"Ngân khỏe không ? Học hành dạo này sao rồi ?"

"Nhìn cậu khác quá đi!"

"Ra dáng con gái hơn rồi! Phỏng chừng là có bạn trai rồi đúng không ?"

"bla bla bla . . . "

"bla bla bla . . . "

Được mọi người quan tâm, tôi vui khôn tả, nước mắt không nhịn được mà ứa ra, may là tôi kịp thời ngăn lại, nếu không sẽ tràn ra mi mất. Bọn họ là những người bạn thân nhất của tôi, gắn bó với tôi tận bốn năm, thậm chí có vài người học chung với tôi từ cấp tiểu học đến trung học, quen nhau đến chín năm.

Thật đáng tiếc, lên cấp ba chúng tôi phải chia xa nhau. Bọn họ đều chọn trường A để học, chỉ có riêng tôi chọn trường B. Nói đúng hơn là ba mẹ tôi chọn. Trường B là trường đạt chuẩn quốc gia, nổi tiếng là trường dạy tốt, mọi năm đều đảm bảo số lượng học sinh thi đậu tốt nghiệp là một trăm phần trăm. Tôi học lực cũng khá nên ba mẹ tôi mong muốn tôi học trường B để có môi trường học tập tốt hơn. Ban đầu tôi không đồng ý với lý do không muốn xa bạn bè, ba mẹ tôi mắng dọa sau này không quan tâm tôi nữa, để mặc tôi muốn làm gì thì làm. Tôi nửa sợ nửa không muốn ba mẹ buồn nên tôi đành nghe lời. Rốt cuộc tôi đậu trường B. Tôi lúc đó không biết nên vui hay nên buồn.

Bạn bè luôn ủng hộ tôi, bọn họ nói: "Đi học trường B thì không được quên bọn tớ đâu nhé! Quên là giận cậu luôn!"

"Cậu phải cố gắng học có biết chưa!"

"Đừng sợ cô đơn, cậu tốt tính mà, lo gì không tìm được bạn!"

" . . . "

Mới đó mà đã gần ba năm trôi qua, tôi có những người bạn mới, bọn họ cũng vậy, nhưng tình bạn giữa chúng tôi vẫn rất khắng khít, không có dấu hiệu phai nhạt theo thời gian.

Tôi ngồi xuống, từ từ trả lời từng câu hỏi của mọi người: "Tớ rất khỏe. Học hành rất ổn. Tớ vẫn vậy thôi, chỉ có khác là mặt già thêm một chút! Haha! Còn có, tớ mới sinh ra đã là con gái, đương nhiên ra dáng con gái! Tớ . . . còn chưa có bạn trai đâu. Không có gì phải vội!"

Tôi xấu hổ cười trừ. Nhìn mọi người hôm nay đều dẫn theo bạn trai, bạn gái đến họp lớp, chỉ có mình tôi đơn độc một mình, tôi đột nhiên cảm thấy mình vô cùng lạc quẻ!

Mọi người nói chuyện với nhau được một lúc thì chuyên chú vào chiếc điện thoại của mỗi người hoặc là người yêu của bọn họ. Tôi buồn chán hớp một ngụm nước, đưa mắt nhìn quanh một chút.

Ánh mắt tôi bất chợt dừng lại trên người đang ngồi kế bên mình. Ban nãy bị mọi người hỏi tới tấp tôi chỉ cười cười với họ, tìm đại một cái ghế trống để ngồi xuống, nào để ý đến mình ngồi cạnh ai. Nhìn bạn nam bên cạnh trông vừa lạ lại vừa quen, tôi ngẫm nghĩ một lúc thì mới nhớ ra, cậu ta tên là Tạ Văn Nhân, học cùng trường trung học với tôi nhưng chưa năm nào chúng tôi học chung lớp. Mỗi lần thi học kì, hai lớp trộn lại với nhau chia ra thành hai phòng thi theo danh sách thứ tự chữ cái, chúng tôi lúc nào cũng ngồi gần nhau, là vì tên cả hai đều bắt đầu bằng chữ N. Dù vậy tôi và cậu cũng chẳng nói với nhau câu nào, có chăng là một câu đơn giản khi cậu chuyền giấy thi cho tôi: "Bài của cậu."

Trong trí nhớ của tôi cậu ấy là một nam sinh rất nghiêm túc, trầm tĩnh, ít nói. Cậu có khuôn mặt tuấn tú, làn da trắng trẻo, thân thể thon gầy yếu ớt. Cậu rất đặc biệt, tuy không quá xuất sắc nhưng lại khiến người khác có cảm giác an toàn, ấm áp. Ở trường trung học lúc ấy của tôi, muốn tìm một nam sinh học hành chăm chỉ, đàng hoàng đứng đắn, không nói tục, không hút thuốc, không gái gú rất hiếm. Hình như chỉ có duy nhất cậu! Tôi có cảm tình với cậu cũng là vì thế. Nhưng tình cảm này chỉ đơn giản là hảo cảm bình thường, không phải là tình cảm nam nữ.

Sau hơn hai năm không gặp, cậu có chút thay đổi. Vẫn là gương mặt đó nhưng có phần góc cạnh hơn, thanh tú hơn, thân thể vẫn gầy gò như cũ nhưng không mang lại cảm giác yếu ớt. Ngồi gần cậu tôi có thể ngửi thấy mùi hương thanh nhã nhàn nhạt trên người cậu, làm tôi đột nhiên liên tưởng đến hương vị của trà. 

Tôi còn nhớ có mấy lần tôi đi học tình cờ nhìn thấy cậu. Chúng tôi đi hai hướng ngược nhau trên cùng một con đường. Tôi chạy xe đạp điện, còn cậu thì chạy chiếc xe đạp thường màu xanh lá cũ kĩ. Lần nào gặp tôi cũng nhìn cậu nhưng cậu thì không, cậu vẫn một mực nhìn thẳng đường đi, đôi mắt chưa từng đảo qua nhìn tôi một lần. Dần dà chúng tôi không gặp nhau nữa, hình như là thời gian đi học của cả hai khác nhau.

Về sau tôi hỏi bạn nam lạnh lùng nào đó: "Vì sao những lúc đó anh không nhìn em ?"

Bạn nam kia thản nhiên trả lời: "Khả năng tự kiểm soát của anh không được tốt lắm, không muốn dọa em chạy mất."

Tôi bày ra vẻ mặt ngu ngơ chưa hiểu.

"Nhìn thấy em liền muốn ôm em, hôn em. Em xem, nếu như lúc đó anh làm như vậy em có sợ không ?"

" . . . "

Hình như cảm nhận được ánh mắt tò mò cùng soi mói của tôi, cậu quay đầu sang nhìn tôi. Ngay tại lúc đó, ánh mắt của chúng tôi chạm nhau. Tôi xấu hổ dời mắt, nhìn xuống ly nước ngọt trên tay mình, chính vì thế mà tôi không thể thấy khóe môi dần câu lên của cậu.

Cậu dùng lượng âm nhỏ hỏi tôi: "Không nhớ tôi là ai à ?"

Tôi vội vàng ngước mặt nhìn cậu, lắc đầu: "Không có. Tôi vẫn còn nhớ."

Dường như nghe được đoạn đối thoại của chúng tôi, Trường Tân ngồi bên cạnh cậu cố tình giải thích với tôi: "Đây là Văn Nhân, hồi đó cậu ấy không học chung với tụi mình nhưng cậu ấy là bạn thân của tớ, nên tớ rủ cậu ấy đến đây cùng."

Tôi gật đầu xem như đã biết.

Trường Tân nói xong thì tiếp tục dán mắt vào màn hình điện thoại.

Ánh mắt tôi không hiểu vì sao lại liếc sang nhìn cậu một lần nữa. Lần này tôi thấy cậu nhẹ ngã lưng tựa vào ghế, chân bắt chéo, ly cà phê đưa đến bên môi, nhẹ nhấp một chút. Tôi thoáng ngẩn người, tư thế này của cậu cũng quá mê người đi!

Lần thứ hai bắt gặp ánh mắt của tôi, cậu phì cười, lúc đó tôi phát hiện, cậu cười trông rất đẹp!

"Mặt tôi có vấn đề gì à ?"

Tôi định gật đầu nhưng lại thôi. Cậu khác quá, đẹp trai hơn trước, khí chất trở nên thanh nhã hơn rất nhiều!

Tôi nhìn cậu, ngượng ngùng hỏi: "Bạn gái cậu bận hả ?"

Cậu không hiểu nhìn tôi.

"Ý tôi muốn hỏi là tại sao cậu không dẫn bạn gái đến ?"

Cậu "à" lên một tiếng xem như hiểu ra, cười cười với tôi: "Tôi cũng giống như cậu."

"Hả ?" Bây giờ đến lượt tôi không hiểu.

"Tôi chưa có bạn gái."

Không thể nào! Cậu tuấn tú như vậy, tốt tính lại chân thành, làm sao có thể chưa có người yêu ?!

Hay là điều kiện của cậu tốt nên cậu muốn kén chọn ?!

Hay là cậu ấy có cùng suy nghĩ với tôi: học hành là tiên quyết, là quan trọng nhất ?!

Tôi rất muốn hỏi, vô cùng hiếu kì, nhưng lại không tài nào hỏi được.

Thật lòng mà nói, khi nghe cậu nói cậu chưa có bạn gái, tâm tình của tôi có chút phơi phới. Vì sao ư ? Đương nhiên là vì . . . . . .

 . . . . . tôi không phải người FA duy nhất ở đây!

Trường Tân lại nghe lén cuộc nói chuyện của chúng tôi, xen mỏ vào: "À, hai cậu đều ế như nhau, vậy . . . . sao không quen nhau đi!"

Tôi đương uống nước, nghe xong liền bị sặc, ho đến đỏ cả mặt.

Tôi nhìn cậu, gương mặt cậu bình tĩnh đến lạ nhưng vành tai đỏ ửng lại bán đứng cậu.

Dường như thanh âm của Trường Tân hơi lớn nên mọi người đều nghe thấy, bọn họ hùa nhau chọc tôi và cậu.

Tôi mắng Trường Tân một trận: "Cái miệng của cậu thích chọc ghẹo người khác lắm hả ? Có tin tớ kẹp miệng cậu lại không!"

Trường Tân không những không có vẻ hối lỗi mà còn ha hả cười thích thú, huých tay cậu: "Thấy thế nào ? Được thì triển đi!"

Tôi đang mong chờ cậu xử đẹp Trường Tân thì nghe cậu nói: "Tớ cũng mong vậy!"

Hả ???



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net