Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở lớp, ngoại trừ Kì Hân thì chẳng còn ai biết tôi đang hẹn hò, tôi cảm thấy loại chuyện này không nên đem ra khoe khoang với mọi người, giữ bí mật vụng trộm đôi khi lại có vẻ thú vị hơn rất nhiều. Dù tôi và cậu không hề thống nhất với nhau là giữ bí mật hay công khai nhưng cả hai đều có cùng một suy nghĩ: có người hỏi thì khai, không thì thôi!

Chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh những đứa bạn cũ của chúng tôi biết chúng tôi đang trong mối quan hệ thân thiết này tôi liền không nhịn được mà bật cười, bọn họ chắc chắn sẽ ngạc nhiên đến mức há hốc mồm, làm sao có thể ngờ hai đứa xem qua chẳng có liên quan gì đến nhau, số lần tiếp xúc cực kì ít ỏi lại có thể yêu nhau!

Đến tôi và cậu còn không tin nữa kia mà! Đã quen nhau hơn hai tuần nhưng cả hai vẫn còn có cảm giác rất không thực, chúng tôi đã là người yêu của nhau rồi sao ? Thật giống trong giấc mơ!

"Bảo Ngân ~~~~ cho tớ xem mặt bạn trai cậu đi ~~~~~~ đi mà ~~~~~~~~" Câu năn nỉ ỉ ôi này không biết Kì Hân đã mè nheo với tôi bao nhiêu lần trong một ngày, tôi phiền chán đẩy đầu nó ra: "Đã bảo là tớ không có hình cậu ấy!" 

Nó vẫn không chịu yên lặng, lôi kéo cánh tay của tôi lắc qua lắc lại: "Vậy thì bảo cậu ta tới đây cho tớ nhìn chút đi ~~~~~~"

Tôi mặc kệ nó muốn lắc bao nhiêu thì lắc, chẳng buồn quan tâm nữa: "Cậu ấy làm gì rảnh như cậu! Thôi mau đi nhanh còn giành chỗ, không là phải đứng đó!"

Hôm nay là ngày thi đấu thể thao của tỉnh, bởi vì trường tôi có nhà thi đấu đa năng vô cùng rộng rãi, có cả khán đài dành cho khán giả nên năm nào cũng được chọn là nơi tổ chức thi đấu. Vào ngày này, các đội tuyển từ các trường khác, có cả cấp tiểu học và trung học, đều đến trường tôi rất đông, còn có đội cổ vũ riêng nữa. 

Một số lớp được nhà trường cho nghỉ ba tiết đầu để xuống tham dự, cũng có một số lớp có tiết tự quản muốn xuống xem thi đấu, lớp tôi nằm trong trường hợp được cho nghỉ. 

Quả nhiên là có rất nhiều người, tôi và Kì Hân phải khó khăn lắm mới tìm được một chỗ trống tạm nhét được hai người chúng tôi vào. Nhìn xuống bên dưới liền thấy có đến hơn hai mươi hàng dọc xếp theo từng đơn vị trường lắng nghe phát biểu khai mạc. Bọn họ đều quay lưng về phía khán đài nên chẳng nhìn mặt được ai cả.

Kì Hân phấn khởi ríu rít: "Phải tia trai đẹp! Phải tia trai đẹp!" 

Tôi buồn cười nhìn nó rồi lại nhìn xuống sân đấu, trong lòng tự hỏi không biết có trường của cậu không, cậu có tham gia hay không. Tôi còn nhớ rõ hồi học cấp hai cậu rất giỏi bên mảng thể thao, cậu còn được thầy giáo bầu làm cán sự thể dục, hầu như bộ môn nào cậu cũng thành thạo.

Ánh mắt của tôi không tự chủ mà dò xét từng hàng một, cuối cùng cũng tìm thấy bảng tên trường A ở phía cuối dãy, tôi khấp khởi mừng, lại tiếp tục tìm kiếm trong hàng hình dáng của cậu.

Kia rồi!

Dáng người thon gầy cao ráo, mái tóc vuốt ngược ra sau, bộ dạng vô cùng nghiêm túc lắng nghe. Tôi chỉ có thể thấy sườn mặt của cậu nhưng tôi dám chắc đó chính là cậu, không thể sai được! 

Trái tim của tôi không tự chủ đập rộn lên, khóe môi mỉm cười tủm tỉm.

Kì Hân dĩ nhiên không bỏ sót bất kì biểu hiện lạ lùng nào của tôi, khó hiểu huých tay vào người tôi: "Cậu nhìn ai thế ?"

Hỏi rồi không cần tôi trả lời, tự nó nhìn theo hướng tôi đang nhìn để tìm ra đáp án.

Nhưng mà nhiều người như thế Kì Hân làm sao biết người tôi đang dõi theo chính xác là ai, nó buồn bực hỏi: "Ai thế ?"

Tôi mỉm cười trả lời xuề xòa: "Người đứng đầu hàng cuối kìa. Chỉ là một người bạn cũ của tớ thôi."

Kì Hân nghi ngờ lườm tôi: "Thật không đấy ? Nhưng mà cậu ta có đẹp trai không, nhìn dáng vẻ coi bộ rất được đó!"

Tôi không trả lời, chỉ đơn giản là nở nụ cười mỉm, nụ cười này thật ra là hàm chứa niềm tự hào của một người bạn gái khi nghe thấy có người khen bạn trai mình.

Ngồi nghe phát biểu khai mạc, thể lệ, thứ tự thi đấu cũng mất hơn nửa tiếng đồng hồ, những lớp được tự quản mỗi tiết đầu phải tiếc nuối kéo nhau trở về lớp, sau khi bọn họ đi rồi chỗ ngồi trên khán đài liền trở nên rộng rãi hơn, tôi và Kì Hân ngồi thoải mái hơn rất nhiều.

Cuối cùng cũng đến phần chính, thi đấu!

Đầu tiên là bộ môn cầu lông, dường như đây không phải là môn cậu thi đấu nên cậu cùng một số người khác di chuyển đến khán đài xem đồng đội thi. Cậu đưa mắt nhìn lên khán đài tìm kiếm, chưa được vài giây ánh mắt của chúng tôi đã chạm nhau.

Cậu cong môi cười, bước rất nhanh về phía tôi. Tôi đỏ mặt, tim đập còn nhanh hơn lúc nãy. Kì Hân ngồi bên cạnh cuống quít: "Cậu ta đang đến chỗ tụi mình kìa! Nè, bạn cậu đẹp trai thiệt đó!"

Đám bạn cùng lớp ngồi phía sau chúng tôi nghe thấy lời Kì Hân cũng rối rít không kém: "Bạn cậu hả Bảo Ngân ?"

"Giới thiệu cho bọn tớ đi!"

Tôi ngượng ngùng cười khan: "Haha, các cậu đứng đắn một chút đi!"

Cậu bước tới gần tôi, tôi dịch qua một chút chừa chỗ ngồi cho cậu. Cậu tự nhiên ngồi xuống, gật đầu chào bạn bè cùng lớp của tôi, lúc này tôi mới chân chính giới thiệu cậu với mọi người: "Này là mấy bạn học chung lớp tôi, còn đây là Văn Nhân, bạn từ cấp hai của tớ."

Tôi cười gượng xem như không nhìn thấy ánh mắt từ ngạc nhiên biến thành tinh quái của Kì Hân, nó kéo tai tôi nói nhỏ: "Tớ biết rồi nhé!"

"Sáng nay cậu được nghỉ tiết à ?" Cậu hỏi tôi.

"Ừm, trường cho nghỉ ba tiết để xem thi đấu đó."

Lại nói: "Sao cậu không nói cho tôi biết là hôm nay cậu đến trường tôi ?"

Cậu cười: "Cũng không dám chắc là tôi sẽ gặp được cậu, mà nếu có gặp thì xem như đây là điều bất ngờ đi."

Nghe thấy đoạn đối thoại của tôi và cậu, Kì Hân không khỏi cảm thấy khó chịu, dứt khoát kéo tôi qua dạy dỗ: "Các cậu bị cái gì vậy hả, nếu không nói là hẹn hò thì tớ cũng không tin hai người là người yêu của nhau đâu! Cái gì đâu mà xưng hô nghe xa cách thế, phải gọi xưng hô anh em đi chớ!"

Tôi lắc đầu: "Không được! Ngại lắm!"

"Ngại cái gì mà ngại, bây giờ ai quen nhau cũng phải xưng hô như thế, cậu tập thử đi, sau này sẽ quen ngay ấy mà!"

Tôi quay sang nhìn cậu, ngượng muốn chết, cuối cùng vẫn ngậm miệng không chịu nói. Kì Hân vỗ vỗ lên vai tôi biểu thị ý tứ cổ vũ, sau đó nó đứng lên lôi kéo bầy phía sau đi chỗ khác: "Tớ đau bụng quá, các cậu khiêng tớ đến phòng y tế coi!"

Mấy đứa lớp tôi không hiểu mô tê gì nhưng cũng phải đứng lên đỡ Kì Hân đi, thế là cả đám mười mấy đứa cùng một lượt bỏ đi nơi khác, để lại tôi bơ vơ ngồi với cậu.

Cậu sớm nghe được mấy lời Kì Hân nói với tôi, không khỏi bật cười xoa đầu tôi: "Tôi cũng thích xưng hô kiểu đó nhưng nếu cậu không muốn thì thôi, không sao cả."

Tôi im lặng, nội tâm đấu tranh kịch liệt.

Cậu dời mắt xuống sân đấu, quan sát đồng đội thi đấu, một lúc lâu sau thì nghe thấy giọng nói mềm mại lí nhí như muỗi kêu: "Cái kia . . . . . bạn anh chơi cầu lông giỏi thật đó!"

Cậu sửng sốt quay sang nhìn tôi, chỉ thấy tôi đang dùng hai bàn tay che mặt lại, vành tai nhỏ nhắn đỏ bừng.

Câu lại xoa đầu tôi: Đáng yêu quá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net