Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quãng đường từ trường về nhà tôi bình thường rất xa nhưng không hiểu vì sao hôm nay nó lại ngắn như vậy, giống như chỉ bằng một cái chớp mắt liền tới. 

Tôi chở cậu về đến tận nhà vô tình gặp mặt mẹ cậu. Cái khoảnh khắc ngượng ngùng bây giờ không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả cho đúng. Bác gái nhìn thấy chúng tôi đi chung với nhau, trước tiên là ngạc nhiên, sau đó vài giây liền biến thành hớn hở!

"Bảo Ngân đúng không con ?" Bác gái có vẻ niềm nở hơi quá mức làm tôi không thích ứng được, quăng cho cậu ánh mắt cầu cứu nhưng cậu chỉ nhún vai cười cười với tôi.

Tôi kín đáo lườm cậu một cái rồi nhanh chóng lễ phép trả lời bác gái: "Dạ! Nhưng sao bác biết con ạ ?"

Bác gái cười xòa: "Con học giỏi vậy sao mà bác không biết! Lần nào đi họp phụ huynh cũng đều nghe thầy giáo khen tấm tắc về con!"

Tôi không cho là như vậy, tôi và cậu có học chung lớp đâu, làm sao mà họp phụ huynh bác gái gặp giáo viên chủ nhiệm của tôi được!

Bác gái lại cười khà khà, che miệng nói nhỏ với tôi: "Thật ra là thằng Nhân nhà bác cứ nhắc đến con mãi, bác không biết con cũng uổng!"

Tôi vừa vui vừa buồn cười, cũng chẳng biết trả lời như thế nào với bác gái. Trong lòng lại thầm nhẹ nhõm vì dáng vẻ thoải mái tự nhiên của bác gái, tôi cứ sợ bác gái sẽ rất nghiêm khắc nghiêm cấm chuyện yêu đương của chúng tôi.

Cậu đỏ mặt trách cứ: "Mẹ, con nghe thấy đấy." 

Bác gái không thèm quan tâm đến cậu, vẫn tiếp tục trò chuyện với tôi: "Con vào ăn cơm với cô đi, hôm nay làm như cô biết trước con tới nên cô nấu toàn món ngon thôi!" Bác gái đúng là hài hước thật, làm cho tôi không có cảm giác lo lắng, mất tự nhiên.

Tôi cũng không đành từ chối, dù gì chiều nay tôi cũng không có tiết, không cần soạn bài vở gì cả. Tôi gọi về nhà xin phép rồi ngoan ngoãn đi theo bác gái. Tôi bỗng có cảm giác mình là con dâu ra mắt mẹ chồng, không khỏi có chút khẩn trương.

Cậu vào phòng thay đồ, ngoài này chỉ còn tôi nói chuyện với mẹ cậu. Bác gái khéo léo hỏi chuyện: "Hai đứa . . . ừm . . . đang hẹn hò hả ?"

Tôi đã đoán trước được bác gái hỏi như vậy nên chẳng ngạc nhiên chút nào, mạnh dạn trả lời: "Vâng ạ!"

Nghe xong câu trả lời của tôi bác gái chẳng những không la mắng mà còn vỗ tay bộp bộp: "Trời ơi tốt quá!"

Tôi âm thầm lau mồ hôi: Bác gái hơi kỳ lạ nhỉ!

Bác gái kích động nắm tay tôi: "Có con chăm sóc thằng Nhân nhà bác thì bác yên tâm rồi. Thằng Nhân từ nhỏ đã mất ba, một mình bác nuôi nó cũng có hơi cực khổ, bác thấy nó càng lớn càng ít nói, lại không có nhiều bạn, bác lo dữ lắm."

Tôi thấy lòng hơi nặng nề, có gì đó rất khó chịu, chắc có lẽ là đau lòng. Phải, tôi đang đau lòng vì cậu.

Bác gái lại nói tiếp: "Gần đây bác thấy tâm trạng của nó phấn khởi hơn rất nhiều, còn hay vừa bấm điện thoại vừa cười, bác cũng lấy làm lạ nhưng miễn nó vui vẻ là được. Giờ thì bác đã hiểu rồi, là do nó đang nhắn tin với con."

Tôi ngượng ngùng mỉm cười, nắm chặt bàn tay đầy vết chai của bác gái: "Bác không cần lo lắng cho Văn Nhân đâu, do bản tính cậu ấy hướng nội nên có hơi ít nói nhưng mà con sẽ cố gắng làm cho cậu ấy cười nhiều hơn."

Thích một người không chỉ đơn giản là thích mà còn muốn người đó được hạnh phúc. Chỉ cần người đó vui vẻ bạn cũng sẽ vui vẻ theo, người đó buồn bã bạn sẽ không thể cười nổi. Bạn luôn muốn đồng cam cộng khổ, cùng nhau vượt qua tất cả khó khăn, cùng nhau hưởng thụ niềm vui. 

Thích chính là như vậy!

Mà tôi cực kì thích cậu, tôi muốn nhìn thấy nụ cười của cậu, muốn nhìn thấy niềm vui vẻ trong mắt cậu!

Bữa cơm diễn ra ấm cúng vô cùng, bác gái vui đến mức cười tít cả mắt, không ngừng gắp đồ ăn cho tôi, chẳng mấy chốc chén của tôi nhô cao như một ngọn núi nhỏ. Cậu cũng cười cười, không nói gì nhiều, chỉ thấy cậu dùng đũa lấy bớt thức ăn trong chén tôi ra. Bác gái phật ý mắng cậu: "Con làm cái gì vậy hả! Giành ăn với bạn gái con không thấy xấu hổ sao!"

"Mẹ, mẹ nhìn xem chén cô ấy nhiều đồ ăn như vậy làm sao ăn được cơm bên dưới, phải lấy bớt ra để từ từ ăn chứ."

Bác gái liền nhận ra, cười xởi lởi với tôi: "Con xem bác hồ đồ chưa kìa, cũng may là thằng Nhân nhà bác biết nghĩ."

Ngay lúc này điện thoại của tôi reo lên, tôi vội vàng xin phép bước ra ngoài bắt máy, bên đầu dây bên kia truyền tới giọng nói hồ hởi của thằng em trai phiền phức của tôi, Bảo Ân.

"Chị, chị đang ở nhà của anh Nhân đúng không ?"

Tôi đảo mắt nói dối: "Làm gì có, chị đang ở nhà bạn."

Tôi nghe thấy rất rõ ràng tiếng cười khẩy xem thường của Bảo Ân: "Xạo ke không chuyên nghiệp! Chị tưởng em ngu lắm chắc. Em có nhắn tin hỏi chị Kì Hân rồi, chị ấy nói chị chở anh Nhân về, bây giờ chị không ở nhà anh ấy thì ở nhà ai!"

Tôi mệt mỏi đỡ trán, cho dù bây giờ có nói gì thì cũng chẳng thể lừa được thằng nhóc này, đành bất lực khai thật: "Rồi sao ?"

"Ha ha ha! Gặp mẹ chồng luôn kìa, hai người tiến triển nhanh gớm nhỉ!"

Biết ngay nó sẽ nói nhảm nữa mà: "Nếu mày điện chỉ để nói như vậy thì chị cúp máy đây."

Nói xong tôi vội vàng cúp máy, không muốn nghe thêm bất cứ câu xàm xí nào từ nó. Vừa quay người lại trán tôi đã đập trúng vào người cậu, sự cố bất thình lình này làm tôi hết hồn không thôi. Cậu giúp tôi xoa chỗ đau, buồn cười hỏi: "Anh ở ngay phía sau em mà em không nhận ra sao ?"

Tôi bĩu môi: "Anh đi nhẹ như ma ấy, đứng bất động như thế làm sao em biết được!"

Cậu ái muội vây tôi vào góc tường, cúi đầu áp sát vào mặt tôi, tôi có thể cảm nhận rất rõ từng hơi thở ấm nóng của cậu phả trên mặt mình, tôi bối rối trân trân nhìn cậu. Ý thức tôi nhắc nhở mình phải đẩy cậu ra nhưng dường như khi ở gần cậu, lý trí của tôi bị cậu hút sạch.

"Bác, bác gái sẽ nhìn thấy đó." Tôi sợ hãi đến mức nói lắp.

"Không sao, mẹ anh đang dọn dẹp ở nhà bếp." Âm lượng đột nhiên nhỏ dần, tôi chỉ nghe thấy tiếng thì thào của cậu truyền tới lỗ tai của mình, tôi bất giác rùng mình, đôi chân mềm nhũn.

"Vậy, vậy em, em xuống dưới giúp bác ấy."

Gương mặt của cậu càng lúc càng phóng to, đôi mắt của bây giờ chỉ tràn ngập hình dáng của cậu, trái tim tôi đang đập rất dồn dập tưởng chừng sắp bay ra ngoài.

"Có ngửi thấy mùi hương của anh không ?" Cậu đột nhiên hỏi một câu làm tôi ngớ người. Hương thơm trên người cậu có lúc nào mà tôi không để ý, cậu không dùng nước hoa, trên người cậu luôn tỏa ra một mùi hương tự nhiên thanh nhã, tôi đã nhiều lần liên tưởng đến hương vị của trà. Lúc này nó có pha lẫn chút mùi mồ hôi nhưng lại không làm người ta khó chịu, ngược lại còn có sức mê hoặc không nói thành lời.

Mấy giây trôi qua tôi vẫn chưa trả lời câu hỏi của cậu nhưng cậu vẫn rất nhẫn nại chờ đợi, ánh mắt nóng như lửa đốt nhìn từng biểu hiện trên gương mặt tôi.

"Có." Tôi bẽn lẽn trả lời.

"Vậy thì lúc nãy tại sao không biết anh ở đằng sau em ?" Tôi cuối cùng cũng hiểu ra lí do cho câu hỏi ban nãy của cậu, chợt thấy buồn cười, bạo dạn lấy tay xoa xoa mặt cậu: "Em đang tập trung nghe điện thoại mà."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net