Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hả ???

Tôi không nghe nhầm chứ ?!

Cậu cũng hùa với mọi người đùa tôi à ?

Tôi lườm cậu: "Cậu nói thế bọn họ càng chọc chúng ta hơn."

Cậu vẫn cười nhưng nụ cười của cậu có phần ảm đạm: "Bị ghép với tôi cậu khó chịu lắm à ?"

Tôi ú ớ cả nửa ngày cũng không thốt ra được chữ gì. Khó chịu ? Tôi không có!

Tôi chỉ sợ cậu không thích bởi vì tôi biết cậu từ trước đến nay đều rất ghét bị người khác ghép cặp, thậm chí là còn tránh xa người bị ghép chung với cậu để bớt phiền toái.

Tôi . . . . . . . không muốn cậu tránh tôi!

Tôi hỏi cậu: "Vậy cậu không thấy khó chịu hả ?"

"Bọn họ chỉ muốn đùa cho vui thôi, nghiêm túc quá làm gì."

Tôi ngạc nhiên, cậu cũng có lúc nói như vậy sao ? Rõ ràng tôi từng nghe cậu hung hăng mắng kẻ đang chọc cậu: "Tình yêu là loại chuyện không được đem ra đùa cợt nhất!"

Cậu thay đổi rồi!

Nhưng sau này tôi mới nhận ra, cậu không thay đổi, mà cái thay đổi chính là đối tượng ghép cùng với cậu. Đó là tôi chứ không phải một ai khác!

Đương nhiên đó là sau này tôi mới biết được, còn ngay tại lúc này tôi vẫn cứ nghĩ cậu đã khác, khác cả về bề ngoài lẫn con người bên trong.

Nhìn thấy tôi im lặng cậu cũng không nói nữa, lẳng lặng uống một ngụm cà phê. Mọi người đùa đủ rồi thì cũng thấy chán, lại tiếp tục lướt facebook.

Ngồi thêm được một lúc thì Tuấn An lên tiếng đề nghị: "Đi hát karaoke đi! Ngồi đây chán quá!"

Mọi người nhiệt tình hưởng ứng, quyết định đi đến quán karaoke gần đây nhất. Tôi không thích hát hò cho lắm nhưng cũng miễn cưỡng đi theo, bởi vì tôi biết không phải lúc nào cũng có thể đi chơi cùng bạn bè như ngày hôm nay.

Tuấn An hào hứng hát trước, những người còn lại vỗ tay hoan hô cỗ vũ, rồi bắt đầu lắc lư theo giai điệu của bài hát. Tôi là một đứa điếc nhạc rất nặng nên chẳng biết quẩy theo nhạc như họ, tôi yên lặng ngồi uống nước, lâu lâu thì lấy một miếng trái cây ăn cho đỡ buồn miệng.

Tôi nhìn thấy miếng lê được cắt rất đẹp trên đĩa, tôi liền đưa tay định chộp lấy thì chạm phải một bàn tay khác cũng đang định lấy miếng lê. Tôi và cậu nhìn nhau, tôi có chút hoảng hốt, vội rút tay về.

Cậu lấy miếng lê đưa cho tôi: "Cậu ăn đi."

Tôi xua tay: "Thôi, cậu ăn đi, nãy giờ tôi ăn cũng nhiều rồi."

Cậu thở dài một hơi, vẻ mặt không mấy tốt: "Cậu giận tôi à ?"

Tôi nhìn cậu, bắt gặp ánh mắt buồn bã không nói nên lời của cậu, bỗng chốc trái tim tôi đập chậm mất một nhịp.

"Tôi không có. Sao tôi phải giận cậu ?"

"Bởi vì cậu không thích tôi, không thích mọi người chọc cậu với tôi."

"Tôi không phải không thích cậu, chỉ là, tôi nhớ cậu rất ghét việc bị chọc ghẹo như thế. Tôi sợ cậu cũng ghét tôi."

Tôi nói xong liền đỏ mặt, cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Khuôn mặt ảm đạm của cậu thoáng chốc thay đổi, cậu vui vẻ đến lạ: "Thật sự ?"

Tôi gật đầu, rồi quay mặt đi chỗ khác, không nhìn cậu nữa.

Cậu mỉm cười rạng rỡ, cười đến chói mắt! Tôi lườm: "Có gì mắc cười chứ!"

Cậu cố gắng nén cười nhưng khóe miệng vẫn thản nhiên cong lên: "Cậu vẫn rất đáng yêu!"

Tôi dám khẳng định bây giờ mặt của tôi còn đỏ hơn cả máu!

Đây không phải lần đầu tôi được khen như thế nhưng mà người khen tôi lại là cậu, một người hướng nội, nhìn có vẻ rất lạnh lùng. Hơn nữa chúng tôi không quen thân nhau, cũng chưa tiếp xúc với nhau bao giờ. Có nằm mơ tôi cũng không nghĩ cậu sẽ khen tôi!

"Trường Tân dạy hư cậu đúng không ?" Tôi hung hăng liếc Trường Tân đang vô tư nhảy múa, hò hét giữa phòng.

Cậu nhướng mày nhìn tôi đầy thắc mắc. Tôi giải thích: "Cậu lúc trước không giống như bây giờ. Vừa ít nói vừa trầm tĩnh, không thích nói đùa cũng không khen một ai. Nhất định là Trường Tân dạy cậu như thế để cua gái!"

Cậu nghe xong thì dở khóc dở cười.

"À, thì ra cậu cũng quan tâm tôi quá nhỉ. Con người của tôi lúc trước như thế nào cậu cũng biết."

Tôi biết mình lỡ miệng nói hớ, xấu hổ tới mức muốn đập đầu xuống đất!

"Thật ra Trường Tân không dạy tôi cái gì cả. Cậu ta chỉ khuyên tôi một câu: Nếu cậu thích người ta thì nên chủ động thổ lộ, đừng có mà im im như thế, không khéo bị người khác cướp mất!"

Tôi giơ ngón tay cái với Trường Tân: "Nói hay lắm!"

Cậu ta chẳng hiểu tôi đang làm cái quái gì, nheo nheo mắt nhìn tôi. Tôi cười cười xua tay bảo không có gì cả. Cậu ta làm mặt quỷ với tôi rồi tiếp tục sự nghiệp nhảy múa của mình.

Văn Nhân nói tiếp: "Tôi nghĩ cậu ấy nói đúng nên mới thay đổi chiến lược một chút."

"Chiến lược ?" Nghe sâu xa quá.

"Tôi thích một bạn nữ, đã khá lâu rồi, nhưng tôi biết cậu ấy không thích tình cảm yêu đương tuổi học trò. Cậu ấy cho rằng tình cảm này rất bồng bột, dễ đến cũng dễ tan. Hơn hết, cậu ấy là một cô gái rất chăm học, luôn đem việc học làm đầu. Ngoài học chẳng còn cái gì cả."

Tôi biết "cậu ấy" mà cậu ám chỉ là một người bạn mà tôi biết, bởi nghe qua tính cách của cô gái này tôi có cảm giác rất quen!

Cậu ngừng một chút rồi tiếp tục nói: "Tôi im lặng dõi theo cậu ấy, quan tâm một cách thầm lặng. Tôi muốn chờ chúng tôi trưởng thành rồi mới thổ lộ. Nhưng bây giờ tôi đã nghĩ khác, cậu ấy là một cô gái rất xuất sắc, có rất nhiều người yêu mến cậu ấy, nếu tôi còn đợi nữa thì chắc chắn sẽ đánh mất cậu ấy."

Tôi ngồi yên nghe cậu nói, cậu đúng như tôi đã nghĩ, một chàng trai sâu sắc, tâm lí và chân thành. Người được cậu ấy yêu nhất định rất hạnh phúc!

"Tỏ tình với cô ấy đi. Chắc chắn cô ấy sẽ đồng ý!" Bởi vì cậu rất rất rất tốt!

Tôi nhoẻn miệng cười tươi để cổ vũ cậu, nhưng nụ cười của tôi cực kì gượng gạo. Cậu đột nhiên hỏi tôi: "Cậu thật sự muốn chúng tôi quen nhau ?"

"Ừ. Tất nhiên rồi!"

Tôi có thể nói "Không" sao ? Tôi rất muốn nói: Không. Tôi không muốn cậu thổ lộ với cô ấy!

Nhưng tôi lấy tư cách gì để nói như thế ? Mà tôi cũng chẳng hiểu vì sao tôi lại thấy khó chịu, vì sao tôi muốn ngăn cản cậu ấy ?!

Chắc tôi bị bệnh rồi!

Cậu không nói gì nữa cả, đôi mắt đượm buồn. Tôi nhịn không được mà hỏi cậu: "Sao vậy ?"

"Tôi bị từ chối rồi."

"Hả ?"

Cậu không trả lời tôi, tôi cũng không miễn cưỡng cậu. Tàn tiệc, chúng tôi chia nhau ra về, vừa mới ngồi lên xe tôi đã thấy có cái gì không đúng, nhìn xuống cái bánh xe, tôi nhất thời rất muốn khóc! Bây giờ đã là lúc nào mà mày có thể xẹp lép như vậy hả!

Tôi chán nản leo xuống, nhìn sắc trời sắp tối, lại nhìn thấy con đường âm u đến đáng sợ, tôi bất giác run người.

"Bánh xe bị bể hả ?" Cậu dắt xe đạp đến gần tôi.

Tôi khổ não gật đầu.

Cậu suy nghĩ trong vài giây rồi nói: "Lên xe đi, tôi chở cậu về."

"Hả ? Làm sao được, phiền cậu lắm!" Tôi từ chối, thầm nhủ mình có thể về nhà bình an vô sự!

Cậu giả bộ như không nghe thấy lời tôi nói, đem balo của tôi đặt vào lồng xe của cậu, bảo tôi ở đây chờ cậu một chút. Cậu dẫn xe tôi đến tiệm sửa xe bên đường, hỏi thăm gì đó rồi để xe tôi lại. Cậu nói với tôi: "Ông chủ nói thay bánh xe cũng mất một lúc lâu, mà bây giờ cũng hơn sáu giờ rồi, chắc chắn ba mẹ cậu đang đợi ở nhà nên tôi đã gởi xe cậu cho ông chủ giữ, mai cậu đến sớm để lấy đi. Giờ thì lên xe, tôi đưa cậu về."

Cậu đã nói như vậy rồi thì tôi còn có thể từ chối sao ? Tôi đành phải ngoan ngoãn ngồi vào yên sau để cậu chở về. Bộ dáng đạp xe của cậu rất ung dung, thong thả giống như không chở bất kì ai. Giờ tôi mới phát hiện lưng của cậu vừa thẳng tắp lại vừa vững chắc, càng nhìn trái tim của tôi đập càng loạn.

Tôi đỏ mặt quay đầu nhìn chỗ khác, thôi không nhìn lưng cậu nữa. Nhìn khung cảnh hai bên đường quen thuộc, tôi chỉ ước mong con đường này dài một chút, khó đi một chút để chúng tôi ở bên nhau lâu hơn.

Aaaa! Tôi đang nghĩ cái gì thế này! Điên mất thôi!

Bầu không khí im lặng suốt quãng đường làm tôi rất ngượng, vừa định mở miệng bắt chuyện thì cậu đã nói: "Ở trường có ai theo đuổi cậu không ?"

Tôi nghĩ một chút rồi nói: "Cũng có."

Năm tôi học lớp mười có một anh khóa trên để ý tôi, ngày nào cũng tìm cớ đến lớp hỏi thăm tôi. Tôi cũng chẳng quan tâm gì mấy, có đôi lúc trò chuyện vài câu với anh ta. Từ khi kết bạn trên facebook chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn, được vài tuần thì anh ta tỏ tình. Tôi khá bất ngờ nhưng đã thẳng thừng từ chối: "Xin lỗi anh, ba mẹ em không muốn em có bạn trai sớm!"

Anh ta nói không sao, rất mong có thể tiếp tục làm bạn với tôi. Tôi đồng ý. Bây giờ anh ta đã ra trường, đang học ở một trường đại học khá danh tiếng, chúng tôi vẫn còn giữ liên lạc, thường xuyên nhắn tin qua lại.

"Cậu không đồng ý đúng không ?"

"Ừ. Tôi nghĩ việc học vẫn quan trọng hơn!"

Cậu cười buồn nhưng tôi không thể nhìn thấy nụ cười đó: "Cậu vẫn như thế, chăm học đến đáng giận!"

Tôi nghĩ cậu chọc tôi nên tôi chẳng nói gì cả. Chúng tôi lại tiếp tục im lặng cho đến khi đã tới nhà tôi.

Tôi cảm ơn cậu rồi bước vào nhà, đột nhiên cậu nắm tay tôi giữ lại. Tôi ngạc nhiên nhìn cậu, cậu buông tay, đưa chiếc balo cho tôi: "Của cậu."

Tôi sao có thể bất cẩn như thế chứ! Tôi xấu hổ cảm ơn cậu lần nữa.

"Khoan đã."

"Tôi còn để quên cái gì nữa à ?" Tôi cẩn thận nhìn, đâu có, trong lồng xe của cậu đâu còn thứ gì.

"Cho tôi số điện thoại của cậu đi." Cậu đưa điện thoại của cậu cho tôi, bảo tôi nhập số điện thoại của mình vào. Tôi ngẩn người, lúc lâu sau mới gật đầu nhận lấy chiếc điện thoại, xong việc thì trả lại cho cậu, quên luôn việc hỏi cậu vì sao cần số điện thoại của tôi.

"Cậu vào nhà đi. Tạm biệt."

"Bye."

Hình như lỗ tai của cậu ửng đỏ. Là tôi nhìn nhầm đúng không ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net