Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<Reng Reng Reng>

Tiếng chuông vào học bỗng chốc vang lớn khắp trường, cậu đứng dậy bước từng bước chân thật dài vào lớp như thể chưa từng bỏ dở bất kì lời nói nào, để lại Trường Tân mặt mày đỏ gay ở phía sau.

"Bảo Ngân!"

Bước chân cậu thoáng khựng lại.

"Mày thích Bảo Ngân, đúng không ?"

Cậu đứng đó mà không hề quay đầu lại, cũng không thèm hé môi trả lời, chỉ nở nụ cười bất đắc dĩ, thầm nghĩ: "Bị phát hiện rồi sao ?"

Cậu không trả lời tức là đã ngầm thừa nhận. Trường Tân ngây người chôn chân tại chỗ: Thì ra là như vậy. Khó tin thật!

Thảo nào hồi đó ánh mắt của cậu lại dõi theo Bảo Ngân nhiều như thế.

Thảo nào trong phòng thi cậu lại chủ động mở miệng nói chuyện với cậu ấy, trong khi cậu luôn khép chặt môi với người mà cậu không quen biết.

Thảo nào cậu lại đồng ý đến buổi họp lớp, còn có những biểu hiện kì lạ như vậy.

Thảo nào cậu lại không thích Quế Phương.

Thảo nào ------

Cứ thế hai tiết học còn lại cũng trôi qua một cách thật nhàm chán. Cậu vừa bước ra khỏi lớp thì đã bị Quế Phương chặn lại:

"Tớ có chuyện muốn nói với cậu." 

Cô ngượng ngùng vén mái tóc ra sau làm lộ vành tai ửng hồng, bộ dạng cực kì đáng yêu. Nhưng dường như cậu lại không quan tâm đến điều ấy. Cậu nhíu mày tỏ vẻ không vui.

"Có chuyện gì ?"

"À . . . ừm . . . chiều nay cậu có rảnh không ? Tớ muốn mời cậu đi uống nước để cảm ơn quà sinh nhật của cậu."

"Không cần." Cậu hững hờ quay người bỏ đi.

Quế Phương không muốn bỏ cuộc nhanh như vậy, vội vàng đuổi theo cậu.

"Xin cậu đấy!" Cô muốn kéo tay của cậu nhưng bị cậu nhanh chóng tránh đi.

"Tôi bận."

"Vì sao lúc nào cậu cũng bận ?" Cô bực dọc giậm chân, ánh mắt đầy vẻ không cam tâm.

"Chẳng lẽ tôi phải báo cáo mọi việc hằng ngày của tôi cho cậu hay sao ?" 

Cô cứng họng: "Không phải như vậy."

"Không phải thì tốt."

"Cậu--" Cô tức đến muốn bật khóc, đôi mắt dần ửng hồng. Cậu làm sao lại lạnh lùng với cô như thế ? Trước nay cậu chưa từng đối xử dịu dàng với cô một lần nào. Dù rằng cậu có thể không thích cô nhưng cũng không cần tránh xa cô quá đáng như vậy.

Cậu cứ như thế mà bước đi, không hề nhìn thấy phản ứng của Quế Phương ở phía sau. Không phải do cậu quá kiêu ngạo mà là do cậu không muốn tạo bất kì hiểu lầm nào nữa. Cậu một khi không thích ai thì sẽ thẳng thắn nói ra hoặc dùng hành động cụ thể là tạo khoảng cách tương đối xa với người đó. Không làm người thích cậu có hi vọng, đồng thời không làm cho người cậu thích phải hiểu lầm.

Đó chính là tính cách của cậu! 

Cậu chạy xe trên đường, vừa đạp vừa nghĩ, sáng này đi học muộn không thể gặp cậu ấy. Thật là một điều tiếc nuối.

Chỉ cần mỗi sáng đi học có thể nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cậu ấy, nhìn thấy đôi mắt tròn xoe đó lén lút nhìn mình, tâm trạng của cậu lại tốt hẳn lên. Nhớ lại bộ dáng lúng túng của cậu ấy mỗi khi nhìn thấy cậu cậu lại buồn cười, khóe môi không nhịn được mà cong lên.

Nếu như đi học về cũng gặp được cậu ấy thì tốt biết mấy.

Khoan đã!

Hình như ở phía xa có người đang vẫy tay với cậu.

Thân ảnh trông thật quen mắt.

Một thân áo dài thướt da, dáng người mảnh khảnh chạy chiếc xe đạp điện màu bạc, gương mặt bị che kín bởi chiếc khẩu trang y tế, chỉ để lộ ra đôi mắt cong cong như biết cười. Không phải cậu ấy thì còn là ai!

Lại có thể kì diệu như vậy. Cậu chỉ vừa nghĩ tới cậu ấy thì cậu ấy liền xuất hiện. Này có thể gọi là duyên hay không ?

Hôm nay cũng như mọi ngày, sáng 6h15 tôi bắt đầu đến trường, 11h20 lại từ trường bắt đầu về nhà. Do trường khá xa nhà nên tôi lúc nào cũng phải đi học sớm, về muộn. Tan học lúc 11h20, về gần tới nhà cũng đã 11h40. Vào giờ này thì học sinh ở các trường khác đã về nhà mất, trên đường giống như chỉ có một mình tôi là học sinh. Ấy vậy mà hôm nay tôi lại nhìn thấy cậu! Có thể may mắn gặp được cậu!

Vui mừng đến mức không kiểm soát được mà đưa tay lên cao vẫy vẫy chào cậu. Đến khi cậu bật cười nhìn tôi thì tôi mới nhận ra hành động quá khích của mình. Tôi vội vàng rụt tay về, ngượng ngùng quay đi. Xấu hổ chết đi được!

Về đến nhà, vẫn theo thói quen thường ngày , tôi chào ông bà cùng với ba mẹ rồi chạy lên phòng cất cặp, thay đồ, xong lại xuống bếp ăn cơm. Xong xuôi mọi việc cũng hơn 12h trưa. Tôi chạy lên phòng tranh thủ chợp mắt một chút, bởi chiều tôi còn phải đi học, không khéo là ngủ gật trong lớp. Cũng may mấy bài học chiều nay, tối qua tôi đã học xong hết.

Dù là đã buồn ngủ nhưng cứ nhắm mắt lại hình ảnh cậu lại hiện lên trong đầu tôi. Chính là cái bộ dáng bật cười ban nãy của cậu. Đúng là đẹp trai thật nhưng tôi lại bị ê mặt bởi chính nụ cười đó. Rốt cuộc tôi nằm hơn mười phút cũng chẳng thể ngủ được.

<Ting> Có tin nhắn!

Chắc chắn là tin nhắn của cậu! Tôi gấp gáp bật dậy, chạy đến bàn học, lôi chiếc điện thoại từ trong cặp ra. Nhưng. Không phải cậu.

Là tin nhắn rác!

Hình như tôi ảo tưởng quá rồi. Cậu làm sao lại đột nhiên nhắn tin cho tôi chứ. 

Tôi cầm điện thoại lăn lên giường một lần nữa. Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại lâu thật lâu. Soạn tin nhắn rồi lại xóa, xóa rồi lại soạn. Cứ như vậy không biết lặp lại bao nhiêu lần.

Mỗi lần đều là cậu chủ động nhắn tin, lần này cứ để tôi vậy!

Phải hít thở mấy cái lấy dũng khí tôi mới dám nhắn, gửi xong lại nơm nớp lo sợ cậu bơ tin nhắn của tôi.

May thay cậu không bơ nó, bằng chứng là cậu đã trả lời rất nhanh.

Tôi hỏi: <Hôm nay sao cậu lại về muộn thế ?>

Cậu trả lời: <Vì tôi muốn chờ cậu>

Tôi trợn mắt. Cậu lại không nghiêm túc!

Cậu trả lời thêm một tin: <Đùa thôi. Là do trong lớp có chút việc bận nên mới về trễ>

Tôi gật gù: <Là như vậy sao ? Thảo nào mọi lần đi về tôi không gặp cậu, hôm nay lại gặp>

<Hình như được gặp tôi cậu rất vui> Cậu càng nghĩ càng muốn bật cười.

Dù không thể nhìn thấy bộ dạng lúc này của cậu nhưng tôi dám chắc cậu đang cười rất thích thú: <Làm gì có chứ!>

<Nếu vậy sao cậu lại vẫy tay chào tôi như thế ?>

<Vui mới vẫy tay chào à ?>

<Không hẳn nhưng từ trước đến nay, mỗi sáng có gặp nhau cậu không có làm như vậy>

Qủa nhiên là bị cậu châm chọc!

Biết nhắn gì nữa đây. Đủ xấu hổ lắm rồi!

<Có thể cậu không vui nhưng tôi thì rất vui. Rất vui vì được thấy cậu>

O.O



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net