Có một quãng thời gian mang tên cấp III

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CÓ MỘT QUÃNG THANH XUÂN MANG TÊN "CẤP III"

- Cấp III, bắt đầu bằng nụ cười từ lần đầu gặp gỡ, kết thúc bằng những giọt nước mắt buồn bã.
Cấp III, làm quen nhau bằng câu chào: "Bạn tên gì thế?", chia xa nhau bằng những cái ôm thật chặt: "Đừng quên nhau nhé".

Có người nói với tôi, 3 năm cấp III thực sự rất ngắn, tôi đã không để tâm.
Những 3 năm kia mà. Tức 1095 ngày, tức 26280 giờ, tức 1576800 phút, tức còn dài, còn dài... Mãi cho đến những ngày cuối lớp 12, ngoảnh đầu nhìn lại, bản thân đã bước qua 3 năm từ lúc nào thế nhỉ? Năm nay hoa phượng nở muộn, nhưng thời gian chẳng vì thế mà chậm lại đôi chút. Nó vẫn chăm chỉ làm việc mà nó phải làm, trôi đi, trôi đi... Vô tình kéo theo cả chúng tôi bước qua ngưỡng cửa của cuộc đời - kết thúc đời học sinh.

Ngày cuối cùng, cố tình ở lại muộn nhất, nhìn lại lần nữa chỗ ngồi của mình, bàn ghế lẫn bảng đen yên lặng trong nắng. Cánh cửa lớp khép lại, từ mai nơi này chẳng thuộc về chúng tôi nữa. Sân trường rực rỡ trong sắc phượng, từ mai không được vui đùa ở đây nữa. Đảo mắt qua phòng học của người từng thích thầm, từ mai chẳng phải vấn vương vì một bóng áo trắng qua cửa sổ nữa... Tất cả lùi lại phía sau.

Bạn bè, sau này sẽ mỗi người mỗi ngả, đứa hào quang sáng chói, đứa ảm đạm chán chường. Biết bao giờ mới có thể ngồi cùng nhau đầy đủ như hôm nay? Chỉ mong rằng có một lúc nào đó giữa thành phố ồn ào náo nhiệt, giữa cuộc sống vội vàng lo toan, dừng lại ít phút nhớ về nhau. Dẫu 10 năm, 20 năm hay lâu hơn thế nữa, nhìn tấm ảnh chung ngày đó vẫn còn nhớ tên từng đứa, nhớ rằng từng đi cùng nhau một quãng thanh xuân đó. Sau này gặp lại vẫn có thể cười vui vẻ, kể cho nhau nghe cuộc sống của bản thân, gác hết mọi bộn bề, ôn lại chuyện cũ. Đó phải chăng là hạnh phúc của đời người?
....
Buổi sáng hôm ấy bỗng dưng giật mình tỉnh dậy, vội vội vàng vàng vơ lấy cặp sách, mặt nhăn nhở trách móc: "Sao mẹ không gọi con dậy? Muộn học mất rồi". Mẹ nhìn tôi ngạc nhiên: "Con đã tốt nghiệp rồi kia mà?" Tôi sững người trước gương, nhìn chiếc áo trắng đồng phục trong tay. Phải rồi, từ nay trở đi không phải đến lớp nữa, không sợ bị gọi trả bài, không phải làm bài kiểm tra, không phải chạy quanh sân thể dục,... Chao ôi! Những thứ trước đây khiến bản thân sợ hãi và chán ghét nhường ấy, bây giờ có muốn cũng chẳng được nữa rồi. Từ hôm nay trở đi chẳng ai gọi tôi là học sinh cấp III nữa rồi. Làm sao bây giờ?
Cuộc hội ngộ nào rồi cũng phải chia xa, bữa tiệc nào cũng có hồi kết thúc. Người ta chẳng thể mãi sống trong hoài niệm, cũng chẳng thể tiếc nuối mãi những thứ đã qua. Tạm biệt những năm tháng tươi đẹp nhất của thanh xuân, mang theo những cuồng nhiệt của tuổi trẻ, mang theo những bài giảng của thầy cô, tôi theo đuổi ước mơ của mình. Dẫu còn bao nhiêu tiếc nuối, dẫu còn nhiều điều chưa làm được, nhưng đành cất giữ tất cả trong trái tim, để chúng trở thành ký ức tuyệt vời nhất cuộc đời. <3

Cre: Sưu tầm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net