Q2-Ch 101-110

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
dần dần thả lỏng đi.

Mây mù phía trước mơ hồ có tuyến đường ra. Ninh Khuyết hơi há mồm, mơ hồ đoán được mình rốt cuộc rời khỏi Ma Tông sơn món ăn thịt người kia, không khỏi lộ ra tươi cười vui vẻ.

Mạc Sơn Sơn im lặng ngồi ở bên cạnh hắn cũng nhìn hắn nở nụ cười.

Diệp Hồng Ngư lấy ngón tay nhẹ nhàng chải một chút tóc tơ bị gió núi thổi bay rối, nhìn trong đôi mắt Mạc Sơn Sơn hào quang tản mạn lại chuyên chú kia nhìn chỉ lo cao hứng căn bản không chú ý tới Ninh Khuyết, nhịn không được lạnh lùng cười.

"Gian phu dâm phụ..."

Tiếng nàng nói chuyện tuy cực khẽ, nhưng ở trong thế giới tịch mịch không người trừ mây mù thì chỉ có bản thân bọn họ này, lại là rõ ràng vô cùng, Ninh Khuyết nhất thời nổi giận vô cùng, bất chấp đang cùng nhau chạy trốn, liền muốn liều mạng với nàng.

Mạc Sơn Sơn hơi xấu hổ, lại không có ý tức giận gì, nhìn Diệp Hồng Ngư phi thường nghiêm túc giải thích: "Ta là thích hắn, lại biết hắn bây giờ còn chưa đủ thích ta, cho nên tạm thời còn chưa thể nói chúng ta là gian phu dâm phụ."

Diệp Hồng Ngư hơi ngẩn ra, hoàn toàn không ngờ thư si cũng biến thành người đàn bà đanh đá, nhịn không được tiếc hận thở dài, lại là hoàn toàn nói không nên lời nào.

Về phần Ninh Khuyết, lúc này trừ chống đỡ gió núi rét lạnh nheo mắt, đưa tay đi treo ngoài giỏ ý đồ bắt những mây mù vô hình vô trạng kia để ngụy trang bản thân hay là hôm nay thực tiểu hài tử hoàn toàn nghe không hiểu lời của hai người, còn có thể làm gì?

Không biết năm đó các cường giả Ma Tông dùng thủ đoạn gì, lại ở trong Thiên Khí sơn mạch hiếm thấy vết chân bố trí một đường dây thùng dài như thế, lúc cái giỏ treo chậm rãi tiếp xúc mặt đất, đã là chuyện thật lâu về sau.

Ninh Khuyết từ trong cái giỏ treo nhảy ra, quay đầu nhìn lại.

Hai thiếu nữ đứng ở bên cạnh hắn cũng đồng thời nhìn lại.

Mây mù trên núi dần tan, rõ ràng nhìn thấy điểm cuối một đường màu đen rất nhỏ, là một ngọn núi tuyết cô độc mà kiêu ngạo.

Bọn họ bắt đầu từ trên ngọn núi tuyết đó xuống dưới. Tin tưởng họ không bao giờ muốn trở lại đỉnh núi tuyết đó nữa. Ninh Khuyết nhìn định núi tuyết thế ngoại chỗ Ma Tông, nhịn không được lắc lắc đầu, đưa tay vào trong cái giỏ trúc muốn đưa ra hành lý của mình, nhưng lại không ngờ, chỗ chạm vào lại là một viên thịt nhỏ mềm mại trơn mượt.

Hắn giật mình nhìn con chó trắng nhỏ kia trong tay, thầm nghĩ vật nhỏ này là từ đầu toát ra? Mình những ngày qua đã bị dọa sợ quá nhiều, ngươi cũng đừng là trưởng lão Ma Tông nào biến thành.

Xin nhất định không nên... Là quỷ hồn Liên Sinh đại sự chuyển thế.

Con chó trắng nhỏ kia rất nhu thuận rất đáng yêu, mở to con mắt lưng tròng, vô tội nhìn Ninh Khuyết.

Ninh Khuyết kinh ngạc nhìn nó, trong đầu xoay chuyển vô số ý niệm.

Bỗng nhiên trong đôi mắt ngập nước của con chó trắng lộ ra một tia đắc ý, chợt há mồm, lộ ra rằng không dài lại đã đủ sắc bén hướng cổ tay Ninh Khuyết hung hăng táp tới, sức mạnh đó tựa như muốn đem tay hắn cắn đứt!

Con chó trắng nhỏ một khắc trước còn phi thường vô tội đáng yêu, ngay sau đó liền biến thành sói con hung ác khủng bố.

Tốc độ của nó cực nhanh cắn hướng cổ tay Ninh Khuyết, nhất là động tác hung hăng khép răng, đã nhanh đến mắt thường không thể thấy rõ, thậm chí sắp đuổi kịp bước chân tia chớp, nếu bị cắn thật, khẳng định là kết cục thịt rách xương gãy.

Lần đánh bất ngờ này âm hiểm mà đột ngột, nếu là người bình thường căn bản không thể thoát một cú cắn nhanh như chớp.

Những Ninh Khuyết cả đời này đều cùng con mồi nguy hiểm giao tiếp, đối với động tác loại thú này phản ứng sâu sắc nhất, đối với nguy hiểm trong rừng rậm tỉnh táo nhất, nào sẽ bị cắn?

Khi đầu ngón tay chạm chỗ cố chó truyền đến một tia cực cảm giác sức lực rất nhỏ, hắn liền phản ứng lại, tay phải hướng phía trước nhét mạnh vào trong miệng con chó trắng nhỏ, tiếp theo không lưu tình chút nào vào sâu phía trong, giống như là muốn đem cả cánh tay mình nhét hết vào bụng con chó trắng nhỏ, sau đó ngón tay ở trong một mảng ẩm ướt dinh dính tìm khối thịt mềm dùng sức vặn.

Con chó trắng nhỏ phát ra một tiếng kêu rên bị chặn, từ miệng đến cổ họng bên trong bị lấp đầy hết, không còn lại một tia khe hở hoạt động, nào còn cần được tiếp, nhất là sâu trong cổ họng nỗi đau nhức kia càng làm thân thể tròn trịa của nó kịch liệt run rẩy hẳn lên, nước miếng từ bên miệng chảy xuống nhìn dị thường đáng thương.

Ninh Khuyết đem tay trái nhấc lên không trung, nhìn con chó trắng nhỏ không ngừng trào nước miếng, hai mắt đã bị ửng đỏ kia lắc lắc đầu, hắn ở trong Dân sơn săn thú vô số, từng gặp vô số nguy hiểm, nhưng bị con mồi tới gần như vậy há mồm, bị ép dùng ra chiêu số mạo hiểm như vậy ứng đối, chỉ là lúc còn nhỏ gặp con sói lần đó từng dùng.

Mạc Sơn Sơn và Diệp Hồng Ngự thu hồi ánh mắt nhìn phía đỉnh núi tuyết, nhìn cảnh này không khỏi cả kinh.

Ninh Khuyết giơ cánh tay lên cao, ngay trước cánh tay treo một con chó trắng nhỏ mà nửa cánh tay của hắn đã hoàn toàn cắm vào trong miệng con chó trắng nhỏ này, nhìn tựa như giơ một cây đuốc màu trắng lại giống một cây gậy sắt xuyên con mồi chuẩn bị nướng, con mồi kia lại còn sống còn đang chảy nước miếng, vì thế hình ảnh này liền có chút hoang đường cùng buồn cười hẳn lên.

"Chó ở đâu ra vậy?" Mạc Sơn Sơn hơi nhíu mày hỏi.

"Ta cũng không biết."

Ninh Khuyết ngẩng đầu đánh giá con chó trắng nhỏ đoạn đầu cánh tay, chỗ cánh tay truyền đến cảm giác ấm nóng dinh dính căn bản chưa thể khiến hắn động dung, hắn nhìn trong mắt nó toát ra vẻ mặt giãy dụa không khỏi khẽ động, cảm thấy con vật nhỏ này lại giống như có thể hiểu nhân tính, giống như là đại hắc mã hoặc là nhị sư huynh nuôi con ngỗng béo trắng kia.


Q2 - Chương 108: Bóng người từ trên trời giáng xuốngSố từ: 1470

Dịch: Nhóm Ngạo Thiên Môn
Đả tự: Luv
Nguồn: vipvandan.vn - bachngocsach.com

Diệp Hồng Ngư nhìn con chó nhỏ trắng như tuyết này, hơi giác giác, nhưng lại chưa nói gì.

Ninh Khuyết nhìn lông tơ con chó trắng nhỏ như tuyết, không biết nhớ tới cái gì, cảm khái nói: "Ta trước kia luôn muốn nuôi một con tát ma đẹp lại mãi chưa có cơ hội, không nghĩ tới kết quả lại đụng vào ngươi."

Mạc Sơn Sơn nghe không hiểu tát ma là cái gì, chẳng qua nhìn con chó trắng nhỏ kia tuy thống khổ đá loạn chân sau, chảy nước miếng còn đáng yêu như vậy, không khỏi có chút đồng tình thủ đoạn của Ninh Khuyết quá mức tàn nhẫn nói: "Vậy thì nuôi..."

Diệp Hồng Ngự cười lạnh, khoanh tay ở phía sau bắt cái đạo quyết, hờ hững nhìn về đường lên núi phía sau.

Ninh Khuyết dùng tay trái để trống xoa xoa đầu con chó trắng nhỏ phát hiện vậy mà từ trên người nó cảm nhận được khí tức quen thuộc mà thân cận nào đó, mày không khỏi nhíu lại thầm nghĩ trong Ma Tông sơn môn có y bát của tiểu sự thúc, cho nên mình cảm thấy thân cận quen thuộc thì thôi, con chó này lại tính là chuyện gì? Chẳng lẽ là sủng vật của tiểu sự thúc trước kia?

Rõ ràng miệng ngậm một cánh tay của con người, thậm chí bụng cũng cảm thấy hương vị thịt người, nhưng lại không có cách nào cắn xuống ngay cả liếm hai cái đỡ thèm cũng không được. Con chó trắng nhỏ cảm thấy phi thường thống khổ, mà sâu trong cổ họng bị bóp chặt khối thịt mềm kia, khiến nó sinh ra cảm giác sợ hãi và thuần phục thật lớn.

Con chó trắng nhỏ mắt lưng tròng nhìn Ninh Khuyết, toát ra ý tứ cầu xin thương xót cùng thần phục, khí tức của người này khiến nó không ngại thần phục, về phần mắt nó trở nên ướt át như thế nguyên nhân lại là bởi vì quả thật quá đau.

"Không cần nhìn ta như vậy, vậy sẽ làm ta rất giãy dụa."

Ninh Khuyết nhìn con chó trắng nhỏ thở dài nói: "Tuy ta quả thật rất muốn nuôi một con tát ma, ngươi cũng tỏ vẻ nguyện ý được ta nhận nuôi, nhưng chỉ có thể nói Hạo Thiên an bài cơ duyên quá mức tàn nhân, bụng ta lúc này thật sự quá đói, ngươi ở trong mắt ta càng như là một nồi thịt chó thơm ngào ngạt."

Hắn dùng tay trái đem phác đáo từ trong vỏ đao rút ra ngậm ở trong miệng, chuẩn bị giết chó mổ bụng, mơ hồ không rõ tiếp tục an ủi nói:

"Ăn cơm chuyện này là so với Hạo Thiên còn quan trọng hơn, Liên Sinh đại sự nhân vật đó nếu muốn sống tiếp cũng cần mỗi ngày ăn thịt người, chúng ta ăn mấy miếng thịt chó đã tính cái gì?"

Hắn bỗng nhiên nghĩ tới vật nhỏ bộ dạng đáng yêu này dễ lừa tiểu cô nương nhất, mình đã quên trưng cầu ý kiến hai vị cô nương, một tay đem phác đao cầm xuống, một tay vươn vào bụng chó, nói: "Chúng ta cần thức ăn."

Mạc Sơn Sơn có chút không đành lòng nhìn, xoay người sang chỗ khác.

Trong mắt Diệp Hồng Ngư hiện lên mấy vầng hưng phấn nóng cháy, hỏi: "Người thường xuyên làm chuyện này?"

Ninh Khuyết vung đao kiêu ngạo nói: "Đừng nói giết chó, sói trong Dân sơn ta cuối cùng cũng ăn chán rồi."

Con chó trắng nhỏ bị hắn xách ở trong tay nghe những lời này, mới biết được gia hỏa này vậy mà là biến thái khát máu ngay cả thịt sói cũng dám ăn, nhất thời bị dọa hồn phi phách tán cắt đứt trông cậy vào cuối cùng, thân thể mềm mại cứng ngắc như khúc gỗ. Ninh Khuyết không để ý tới con chó trắng nhỏ mềm mại giống như con mèo hay là cứng ngắc như tảng đá, hắn đời này cái gì cũng từng ăn, lại càng sẽ không tin tưởng cách nói ngu ngốc con mồi trước khi chết quá mức sợ hãi sẽ phân bố độc tố gì làm thịt trở nên khó ăn, xách đao liền bắt đầu ở trên đầu con chó trắng nhỏ khoa tay múa chân từ nơi này lột da, dù sao năm đó sau khi giết chết lão thợ săn Tang Tang liền vẫn không thích hắn giết thú nong thế nào, cho nên có chút ngượng tay cần làm quen một chút cấu tạo sinh lý của đối phương.

Ngay ở lúc này, trên dây kéo ẩn ở sau sương mù cực nhạt bông nhiên truyền đến tiếng quát cực phấn nộ, bởi vì khoảng cách cực xa mà thanh âm đó nhanh chóng tới gần, thanh âm trong trẻo phân nộ đó bị áp súc càng thêm sắc nhọn.

"Ai! Dám! Động! Ta!!".....".

Thanh âm trong trẻo phẫn nộ lúc vang lên rõ ràng còn ở sâu trong khe núi rất xa xôi mà lúc nói đến chữ động, người nọ đã đi tới trong mây mù bên trên chéo phía sau, mà lúc nói đến chữ, cách ba người trên mặt đất đã cực gần.

Mây mù kịch liệt nhiễu loạn bất an, nháy mắt phá vỡ một mảng lớn, sau đó một cái bóng giống như tảng đá từ trên trời rơi xuống, gào thét từ cho dây treo chéo phía trên nhảy xuống, hướng vị trí Ninh Khuyết nhảy qua.

Ninh Khuyết xách con chó trắng nhỏ quay đầu nhìn phía giữa sương mù nhìn bóng người tốc độ cực nhanh tuyệt đối không giống phàm nhân kia ngạc nhiên thầm nghĩ, chẳng lẽ trên trời thật có thể rớt xuống một tiên nữ?

Nhưng lúc cái giày da nhỏ cũ nát đó ở trong tầm nhìn nhanh chóng mở rộng kèm theo tiếng gió khủng bố cách mặt hắn càng lúc càng gần, hắn rốt cuộc hiểu trên trời rơi xuống không phải tiên nữ mà là một gia hỏa muốn lấy mạng mình. Một tiếng kiếm phong rít lên!

Diệp Hồng Ngư luôn cảnh giác đối phương xuất hiện, âm thầm ẩn chứa niệm lực thời gian rất lâu, ngay trước khi bóng người kia sắp nện đến Ninh Khuyết, đạo quyết khẽ chấn động một đạo kiếm ý vô hình cực tịch mịch đâm hướng bóng người đó.

Người từ trong sương mù nhảy xuống bia hừ nhẹ một tiếng, hai nắm tay ở trước người làm chữ thập, vậy mà dùng thân thể mình mạnh mẽ chắn lại một kiếm ngưng niệm đã lâu của Diệp Hồng Ngư, thân thể chợt lộn về phía sau mấy chục trượng, sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất, kèm theo một tiếng trầm nặng, trong khe núi bụi đất bay lên.

Bui đất dần dần thu lại lộ ra bóng dáng người nọ.

Đó là một tiểu cô nương mặc áo da, trên đầu nàng đội mũ da thú, giữa cổ quấn một cái đuôi thú, xem dáng người cùng mắt lộ ở bên ngoài tuổi khẳng định còn rất nhỏ, hai bím tóc đen thật dài buông ở sau người nhẹ nhàng lung lay.

Nàng quỳ một gối xuống trên mặt đất chỗ đầu gối hiện ra một cái hố sâu, nhưng trên mặt nàng lại không có vẻ đau đớn gì, vô luận đầu gối hay là thân thể nhỏ nhắn đều ổn định giống như ngọn núi căn bản nhìn không ra được bị thương hay chưa.

Con chó trắng nhỏ bị Ninh Khuyết xách ở trong tay, ở nháy mắt nhìn thấy tiểu cô nương này liền kịch liệt giãy dụa hẳn lên. Ninh Khuyết lúc này nào bình tĩnh để ý tới nó, nặng nề quăng nó vài cái, suýt nữa đem nó vung trợn mắt lên.

Toàn bộ tinh lực của hắn đều ở trên người tiểu cô nương quỳ một gối xuống trên mặt đất kia, trợn mắt cứng lưỡi bởi những hình ảnh mình nhìn thấy này, nghĩ như thế nào cũng không rõ, thế giới này sao có người dám từ nơi cao như vậy nhảy xuống, hơn nữa ở dùng đôi bàn tay cản một kiếm của Diệp Hồng Ngự sau đó chật vật ngã, lại không có bất cứ tổn thương gì?

Sau một lúc lâu, tiểu cô nương đó đứng dậy, hai bím tóc vừa to vừa dài theo động tác của nàng lắc lư lần nữa, nàng nhìn phía Diệp Hồng Ngư, trong đôi mắt trong trẻo lộ ở ngoài đuôi thú lộ ra vẻ khiếp sợ khó hiểu.


Q2 - Chương 109: Sỉ nhục của thư viện đi lên vũ đài lịch sửSố từ: 2976

Dịch: Nhóm Ngạo Thiên Môn
Đả tự: Luv
Nguồn: vipvandan.vn - bachngocsach.com

"Ngươi ở trong sơn môn gặp chuyện gì, thực lực lại giảm xuống nghiêm trọng như thế... Ta rõ ràng thấy người ở trên vách núi tuyết đã tiến vào Trí Mệnh, vì sao người lúc này chỉ có tiêu chuẩn Động Huyền?"

Sắc mặt Diệp Hồng Ngư hơi tái đi, khóe môi lộ ra một tia tươi cười tự giêu, nhưng chưa trả lời vấn đề của đối phương.

Ninh Khuyết nhìn nàng một cái, tràng chém giết sinh tử thê thảm kia trong ma điện cùng Liên Sinh đại sư, hắn luôn có rất nhiều nghi hoặc, mơ hồ đoán được khả năng nào đó, thẳng đến lúc này mới từ trong miệng tiểu cô nương kia đạt được chứng thật, không khỏi có chút rung động, mới hiểu được Diệp Hồng Ngư thế mà trả giá thảm thống như thế.

Rung động cảm kích bội phục các loại cảm xúc chính diện, xưa nay không thể ở trong đầu hắn dừng lại thời gian quá dài, nhìn ra tiểu cô nương từ trên trời giáng xuống bia rõ ràng cùng đạo si có quen có oán, Ninh Khuyết tự nhiên sẽ không thành thật đứng ở trước nhất, trầm mặc đi đến phía sau Diệp Hồng Ngự, động tác cực kỳ tùy ý tự nhiên, căn bản nhìn không ra hắn đang nghĩ cái gì.

Diệp Hồng Ngự vẻ mặt hờ hững nhìn tiểu cô nương càng lúc càng gần, nói với hai người bên cạnh: "Này... Ma Tông yêu nữ này tên là Đường Tiểu Đường, đừng tưởng rằng cô ta nhỏ tuổi thì dễ ứng phó, nếu năm đó Ma Tông chưa bị diệt, cô ta liên hắn là thánh nữ thế hệ này, nha đầu này không dám cùng ta đánh nhau chính diện, cực kì giả dối."

Đường Tiểu Đường nghe nàng đề cập đuổi giết ở trong Thiên Khí sơn mạch, vốn đã là một bụng lửa, tức giận lớn tiếng phản bác: "Nếu không phải người dùng những thủ đoạn không nhìn được người kia, ta nào không dám đánh với ngươi."

Diệp Hồng Ngư khẽ cười trào phúng, không muốn ở vấn đề này thảo luận nữa, nhưng thái độ này càng thêm làm Đường Tiểu Đường cảm thấy tức giận cùng không công bằng, khuôn mặt nhỏ non nớt lộ ở ngoài đuôi thú nghẹn ứng đó hẳn lên.

Nghe nói đối phương là yêu nữ ma tông, Ninh Khuyết lại như thế nào cũng không cảm thấy nàng yêu nơi nào, trừ một thân bản lãnh quả thật yêu dị, nhìn mặt tiểu cô nương ửng đỏ, ánh mắt non nớt vô hại, bím tóc dài đen đen, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình giống như ở từng nơi nào nghe người ta hình dung thiếu nữ như vậy, lại như thế nào cũng không nhớ nổi.

Đường Tiểu Đường nhìn ba người trước người, buồn rầu gãi gãi đầu, cảm thấy rất phiền toái.

Nàng theo huynh trưởng ở ngoài sơn môn nhìn ba người tiến vào thánh địa, sau đó liền mất đi tung tích những người này, không ngờ lại sẽ ở trong khe núi gặp nhau, hơn nữa rõ ràng ba người này đã không đối địch nhau nữa, nàng tuy tự tin sẽ không yếu hơn đối phương, lại sẽ không cho rằng mình cường đại đến có thể một mình chống lại đạo si thư si lại thêm thân truyền đệ tử của phu tử.

Lúc trước rời khỏi thánh địa xuyên qua thông đạo âm u dài phức tạp này, Tiểu Bạch luôn theo bên người nàng đột nhiên lạc đường, nàng đau khổ tìm thời gian rất lâu, cuối cùng ôm may mắn hy vọng thuận dây treo xuống, không ngờ ở trong sương mù lại nghe được có người đang nghị luận giết chết Tiểu Bạch hơn nữa chia mà ăn nó như thế nào, vui sướng vừa mới sinh ra nhất thời bị phẫn nộ thay thế, vậy mà đầu óc nóng lên, hoàn toàn không để ý mình thân ở trời cao liền nhảy xuống, sau đó lại bị Diệp Hồng Ngư đánh lén một đạo kiếm.

Diệp Hồng Ngư bởi vì tạm thời nàng còn không biết, khó hiểu từ cảnh giới Tri Mệnh ngã xuống đến cảnh giới Động Huyền, lần đánh lén đó chưa thực sự thương đến nàng, nhưng nàng có huyết mạch cường độ thân thể của Hoang nhân cực kì kinh người, dù sao không phải tảng đá, từ nơi cao như vậy nhảy xuống, nội phủ vẫn là chịu chấn thương, chẳng qua mặt ngoài tạm thời nhìn không ra.

Đường Tiểu Đường rùng mình, lúc này mới rõ lúc trước thời khắc đó nguy hiểm, vậy mà suýt nữa mình đem chính mình ngã chết, thầm nghĩ nếu để ca ca biết mình hồ đồ như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu tức giận, theo bản năng đem mũ thú trên đầu kéo xuống dưới, nghĩ mà sợ thè lưỡi, bộ dáng tỏ ra càng thêm đáng yêu.

"Thoạt nhìn các ngươi ở trong thánh địa đã gặp rất nhiều chuyện, thánh địa vốn chính là thánh địa của chúng ta, nào là các ngươi những người ngoài này có thể tự tiện vào, ta không ức hiếp các ngươi bị thương, các ngươi cũng không được lấy nhiều người ức hiếp ta ít người."

Đường Tiểu Đường cho rằng mình vội vàng làm ra quyết định rất thông minh, dù sao nàng muốn đi thành Trường An bái phu tử làm thầy, chung quy không có khả năng đem gia hỏa tên là Ninh Khuyết kia đánh chết, giọng mang theo tính trẻ con nói: "Đại lộ hướng lên trời, đều đi một bên."

Ninh Khuyết đứng ở phía sau Diệp Hồng Ngư, không đợi nàng lên tiếng, giành trước nói: "Nữ hiệp có lý, các biệt từ đây."

Hắn biết rõ tình huống chân thật của ba người mình lúc này, bị lão hòa thượng ăn thịt người kia giày vò thời gian dài như vậy, quản ngươi là thư si hay là đạo si, bây giờ đã suy yếu rối tinh rối mù, còn muốn cùng một thiếu nữ Ma Tông nguyên khí no đủ liều chết? Làm loại lựa chọn này đều là ngu ngốc.

Thiếu nữ Ma Tông là một tiểu cô nương nhìn qua rất đáng yêu, Ninh Khuyết lại muốn cách nàng càng xa càng tốt, một mặt là đối phương thực lực cường hãn mang đến uy hiếp, quan trọng hơn là vì Liên Sinh đại sư kể chuyện xưa, khiến hiện nay hằn sâu trong đáy lòng đối với Ma Tông sinh ra một loại sợ hãi không hiểu -- đã nhập ma, không biểu đạt đối với người trong Ma Tông sẽ có thể sinh ra thân cận thiên nhiên, như tiêu sư thúc năm đó nhập ma, lại còn đem Ma Tông sơn môn chém loạn thất bát tạo.

Nhìn Đường Tiểu Đường chuẩn bị mở miệng nói chuyện, trong lòng Ninh Khuyết dần buông lỏng, thân thể lại vẫn căng thẳng như cũ, tay phải chắp ở sau người theo bản năng nắm chặt, lại quên tay phải mình đang nhét trong cổ họng con chó trắng nhỏ kia, ngón tay căng lên, con chó trắng nhỏ nhất thời đau như bị sét đánh, giãy dụa ra một tiếng gào thét cực mỏng manh.

Nghe tiếng kêu thê thảm mỏng manh đó, giống như người gần chết vô lực gọi người thân, đang chuẩn bị rời đi trước Đường Tiểu Đường giật mình, sau đó mới tỉnh táo lại, có chút căm tức gõ gõ đầu, thầm nghĩ vừa rồi đại khái ngã quá nặng vậy mà ngã hồ đồ, suýt nữa quên mình mạo hiểm nhảy xuống là vì cái gì.

Nàng nhìn ba người, đè nén phẫn nộ nói: "Đem Tiểu Bạch trả lại cho ta, ta sẽ rời khỏi."

Diệp Hồng Ngư quay đầu mặt không chút thay đổi nhìn Ninh Khuyết một cái, sau đó đi đến một bên.

Ninh Khuyết trừng mắt nhìn nàng một cái, giơ lên tay phải mình, nhìn Đường Tiểu Đường nói: "Đây là chó nhà người nuôi? Khó trách đáng yêu như vậy, ta nói trong khe núi hẻo lánh như vậy sao có thể có một con chó như thế, thì ra là ma tông thánh khuyền..."

Con chó trắng nhỏ bị giơ lên trên không bộ dáng rất thê thảm, miệng bị căng ra cực to, nước miếng lân tơ máu không ngừng chảy, bụng hơi phập phồng, cầu xin thương xót bất lực nhìn chủ nhân mình, mắt cũng bởi vì giãy dụa trở nên có chút đó.

Đường Tiểu Đường nhìn bộ dáng nó, nào còn nghe thấy Ninh Khuyết trào phúng dấu vết sâu đậm, đôi mắt trong trẻo toát ra vô tận phẫn nộ, sau đó cũng dần dần đỏ lên.

Một trận gió mạnh nổi lên, một tiếng đánh cực nặng nề, khói bụi dần hạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net