Q2-Ch 31-40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
giống như là ngọn bút vẽ ra, ánh mắt tuy tản mạn lại thật sự sáng, không có một tia tạp ý, đôi môi lúc khẽ mím đó là một đường thẳng, hai má hơi phồng nhìn qua càng không có đặc thù mỹ nhân truyền thống, nhưng những chi tiết nhìn như tầm thường không gì lạ đó sau khi tổ hợp cùng một chỗ, cho dù vẻ mặt nàng chất phác như thế nào nữa, cũng tỏ ra đẹp như vậy.

Ninh Khuyết lần đầu tiên nhìn thấy nàng, trong lòng đã có ý nghĩ như thế, bất cứ từ hình dung nào khác giống như đều không thể hình dung chuẩn xác dung nhan vị thiếu nữ Đại Hà quốc này, thậm chí sẽ tỏ ra dư thừa, chỉ có thể khen nàng một tiếng đẹp.

Loại đẹp này không giống Lục Thần Già đẹp động lòng người như vậy, rõ ràng như vậy, lại bởi vì không có bất cứ lực sát thương gì, đối với ánh mắt bất luận kẻ nào cũng sẽ không tạo thành gánh nặng đặc biệt, mà sẽ làm người nhìn cảm thấy thoải mái.

Loại đẹp này, có thể hảo hảo mà xem.

Trên khuôn mặt đẹp của Mạc Sơn Sơn không có bất cứ cảm xúc nào, nàng nhìn Lục Thần Già bình tĩnh nói: "Ngươi đã thừa nhận bản thân lúc ấy ở đồng cỏ phía trên, như vậy chuyện này liền không có cái gì đáng nói nữa."

Lục Thần Già lẳng lặng nhìn nàng, mim cười nói: "Mạc tỷ tỷ, ngươi là muốn hỏi ta cái gì phải không?"

"Ngươi thừa nhận bình tĩnh như thế, cần gì hỏi lại? Nhưng người đã kiên trì muốn ta hỏi, ta sẽ hỏi."

Vẻ mặt Mạc Sơn Sơn rất bình tĩnh, trong con người nhìn không ra là giận hay là vui, giống như là đang nói chuyện của người khác: "Ngươi lúc ấy đã ở trong xe ngựa trên đồng cỏ, tự nhiên biết doanh địa phía dưới đang bị mã tặc vây công, ngươi cũng có thể biết trong doanh địa có đệ tử Mặc Trị Uyển ta, ngươi vì sao không cho thần điện kỵ binh đến cứu viện?"

Lục Thần Già hơi mím đôi môi, nói: "Sau khi vào hoàng nguyên, thân phận của ta chỉ là một đệ tử Thiên Dụ Viện bình thường, làm sao có thể ra lệnh thần điện kỵ binh?"

Mạc Sơn Sơn lạnh nhạt nhìn nàng, hoặc như là nhìn chậu hoa kia trước người nàng, nói: "Ngươi nếu chỉ là một đệ tử Thiên Dụ Viện bình thường, lúc này người nên ở bên ngoài chờ, nào có tư cách ngồi đối diện nói chuyện với ta."

Lục Thần Già khẽ nhíu mày, cảm thấy thiếu nữ áo trắng đối diện cùng thư si trong hồi ức có khác biệt rất lớn.

Mạc Sơn Sơn không chút nào để ý tới hoạt động tâm lý của nàng, tiếp tục lạnh nhạt nói: "Thần điện kỵ binh thuộc Tài Quyết Ti quản, ngươi là vị hôn thê của Long Khánh, bọn họ dựa vào cái gì dám không nghe lệnh ngươi?"

Nàng nhìn Lục Thần Già, hờ hững nói: "Ngươi nếu không muốn nói chuyện đồng cỏ ngày ấy, ta sẽ không nói, ngươi nếu muốn nói, vậy thì không cần nói bậy như vậy, ngươi là hoa si, không phải ngu si."

Lục Thần Già vẫn là không nói gì, chậm rãi buông cái kéo nhỏ trong tay xuống, chuyên chú nhìn Mạc Sơn Sơn đối diện, trong ánh mắt hiện ra một chút ý cười, thầm nghĩ chuyện gì làm cho thư si lại có thể biến hóa nhiều như vậy?

Những chỉ trích này của Mạc Sơn Sơn, chưa nói tới sắc bén như thế nào, bởi vì vô luận là ai cũng có thể hiểu ngày đó trên đồng cỏ đến tột cùng đã xảy ra cái gì, hoa si Lục Thần Già vô luận lúc ấy là trầm mặc hay là như thế nào, đều nên gánh vác trách nhiệm như thế đó.

Lục Thần Già cũng không để ý tới những chỉ trích này, nàng càng để ý là biểu hiện của Mạc Sơn Sơn lúc này.

Dựa theo ký ức của nàng cùng với nhận biết của người đời, thư si là một người suốt ngày ngồi ở trước giấy và bút mực, không hỏi việc đời không biết việc đời, có bất cứ ý nghĩ gì cũng sẽ bởi vì cảm thấy phiền toái mà không chịu nói ra miệng, thục tình trầm mặc đến cực điểm.

Nàng vốn tưởng rằng hôm nay mời Mạc Sơn Sơn gặp nhau, đối phương bởi vì chuyện mà tặc phần nộ như thế nào nữa, cũng sẽ không giáp mặt chỉ trích mình, nhưng không ngờ đổi phương lại biểu hiện trực tiếp mà cứng rắn như thế.

Lục Thần Già lẳng lặng nhìn nàng, sau khi trầm mặc thời gian rất lâu mở miệng nói: "Mạc tỷ tỷ, ngươi thay đổi rồi, trở nên trực tiếp hơn rất nhiều, cũng cay nghiệt hơn rất nhiều, thật sự làm ta cảm thấy rất ngoài ý muốn rất giật mình."

Mạc Sơn Sơn sau khi nghiêm túc tự hỏi một lát trả lời: "Ta không biết trực tiếp có đôi khi sẽ có hiệu quả cay nghiệt."

Lục Thần Già nhìn nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, khẽ cười chua xót nói: "Không nghĩ tới ngay cả ngươi cũng thay đổi rồi."

Mạc Sơn Sơn bình tĩnh trả lời: "Ta gần đây theo một người học rất nhiều thứ, ta đang quen loại biến hóa này."

Lục Thần Già sau khi trầm mặc một lát, thấp giọng hỏi: "Ngươi hôm nay đến vì chỉ trích ta?"

Mạc Sơn Sơn trả lời bình tĩnh mà lại khẳng định: "Nếu không phải vì chỉ trích ngươi, ta vì sao phải tới gặp ngươi."

Lục Thần Già thở dài một tiếng, nói: "Ta là ở lúc người sử dụng nửa đạo thần phù đó, mới biết người ở dưới đồng cỏ."

Mạc Sơn Sơn nhìn dung nhan xinh đẹp như đào non mới nở của nàng, sau khi dừng lại một chút nói: "Cho dù ta không ở dưới đồng cỏ, cũng có người khác ở dưới đồng cỏ, ở dưới đao của mã tặc."

Lục Thần Già bình tĩnh nói: "Ta quen biết với ngươi, ta thưởng thức thích người, cho nên người sống chết có liên quan với ta, nếu người chết rồi ta sẽ bị thương, những người khác sống chết không quan hệ với ta, ta tự nhiên sẽ không để ý tới."

Mạc Sơn Sơn nói: "Ta có một sư đệ chết ở một lần đánh doanh cuối cùng của mã tặc."

Ngữ khí Lục Thần Già bình tĩnh như trước: "Ta không biết sư đệ của ngươi, cho nên hắn sống chết cũng không liên quan với ta."

Mạc Sơn Sơn lẳng lặng nhìn chậu hoa trân quý không biết tên cao thượng như tuyết kia bên cạnh nàng, nói: "Tuyệt đại đa số người trên đời đều không quan hệ với người ta, nhưng thế giới này cùng người ta có liên quan, bởi vì buồn vui sẽ luôn tương thông."

"Nhân loại buồn vui xưa nay đều không tương thông."

Lục Thần Già khẽ ngẩng lên gò má xinh đẹp, nói: "Vì sao người với ta người như vậy phải cùng những người trong cõi đời thô tục đó cùng buồn cùng vui? Trên đời trừ hoa cùng vẻn vẹn mấy người, thì không còn sạch sẽ nữa, mà người ta là sạch sẽ, nếu người ta để ý những trọc thế đó, sẽ có một ngày bị bọn họ kéo vào trong bụi bậm, buồn vui trên đời lại có gì can hệ với ta?"

Mi mắt Mạc Sơn Sơn cụp xuống, nhìn dưới làn váy trắng noãn của mình những đốm bùn ở trên đường đi bị dính, sau khi trầm mặc một lát ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn nàng nói: "Từ lúc rất nhỏ ta đã nói khổng nổi ngươi, ta sẽ không trước mặt người khác sắm vai hoa lan lá to ngốc nghếch đáng yêu lại thanh u, cho nên ta không muốn nói với người nữa."

Lục Thần Già nhìn nàng cảm khái nói: "Ngươi lại cay nghiệt rồi, như vậy thực không tốt."

Mạc Sơn Sơn bình tĩnh trả lời: "Còn chưa đủ cay nghiệt, bởi vì ngươi còn chưa phẫn nộ."

Lục Thần Già nhíu mày, hỏi: "Vì sao ngươi muốn khiến ta phẫn nộ."

Mạc Sơn Sơn nói: "Bởi vì người ngơ ngẩn không biết như vậy hoặc là nói rõ biết nguyên nhân người khác phần nộ lại hoàn toàn không để trong lòng làm ta rất phẫn nộ, còn bởi vì ngày đó ở dưới đồng cỏ ta rất phẫn nộ."

Sâu trong lều hoa lệ to lớn một mảng im lặng, trầm mặc thời gian dài làm một cô áp lực không hiểu bắt đầu dần dần lượn lờ, trên bình phong những dây leo xanh nhỏ kia tựa như cũng sắp đều bị loại áp lực này quẩn gãy tứ tán.

Không biết qua bao lâu thời gian, Lục Thần Già nhìn nàng bình tĩnh nói: "Ta muốn biết người làm cho ta phẫn nộ như thế nào."

Mạc Sơn Sơn nói: "Từ nhỏ ngươi đã hắn biết ta không giỏi nói chuyện, ta cả đời này đều ở trước giấy nghiền mực rải văn chương, cho nên ta vẫn quen động thủ, nếu ta hoàn toàn đánh bại người, không biết ngươi có thể phân nộ hay không?"

Lục Thần Già mỉm cười, giống như là thủy tiên trong hồ nước sáng sớm, bỗng nhiên bị mấy con chim kêu to đánh thức, đóa hoa thanh mĩ chậm chạp bắt đầu nở rộ, xinh đẹp im lặng làm người ta không sinh ra được bất cứ địch ý chiến ý gì.

Hoa si là hoa si, si bởi hoa si bởi tình si bởi nhận biết của mình si bởi ý tưởng của mình, nàng không muốn động thủ với Mạc Sơn Sơn, cho nên nàng không chuẩn bị ra tay, chỉ là lẳng lặng mỉm cười nhìn Mạc. Sơn Sơn đối diện.

Đối mặt thiếu nữ xinh đẹp như vậy bình tĩnh mỉm cười nhìn mình, tuyệt đại đa số người trên đời, cho dù là người tu hành đạo tâm kiên định như thế nào nữa, hoặc là đều không biết kế tiếp nên làm cái gì bây giờ, chẳng lẽ nói thực một nắm đấm đánh qua?

Nhưng Mạc Sơn Sơn là thư si, nàng tự có si hình của nàng, lúc nàng si hẳn lên so với hoa si còn tuyệt hơn, lúc nàng quyết định làm một việc, căn bản không để ý tới chuyện đó đang đứng ở trong trạng thái như thế nào, cho dù Lục Thần Già là một luồng mùi hoa u u, là một đóa hoa khắc chạm ngọc yếu ớt, nàng cũng không có tinh thần thương tiếc, trực tiếp ra tay.

Hai ngón tay nhỏ nhắn mà ổn định vươn ra khỏi váy dài, dựng mà không phải kiếm lại là bút, đột nhiên quay ngược lên, ở không trung trên cái bàn vô hình trang giấy vô hình kia, bắt đầu viết ra đường nét chuyên thuộc về mình.

Mạc Sơn Sơn ra tay liền là nửa đạo thần phù kia.

Lục Thần Già lẳng lặng ngồi ở trên ghế, đột nhiên trên ngón tay có thêm một đóa hoa nhỏ trong suốt.

Đóa hoa nhỏ đó hắn là không thể nói là hoàn toàn trong suốt, mặt ngoài loáng thoáng có dòng chảy nguyên khí cùng loại giọt sương đang thong thả chảy, nhìn qua giống như là từ vụ ngọc lưu ly tạo hình mà thành, đẹp đến cực điểm.

Một đạo uy áp khủng bố theo nửa đạo thần phù đặt bút mà bao phủ trong lều.

Một cỗ khí tức tươi mát theo một đóa hoa nhỏ ngưng hiện mà tràn ra ngoài lều.

Trong cái lều nào đó, Tây Lăng thần điện Thiên Dụ Ti ti tọa cảm nhận được cách đó không xa truyền đến hai đạo khí tức này, từ trong minh tưởng tỉnh lại, cách vải lều nhìn chỗ đó, phát ra một tiếng thở dài rất nhỏ.

Nửa đạo thần phù này thần hoàn khí túc như thế, thư si tựa như so với lúc gặp tặc trên đồng cỏ hẳn là càng cường đại hơn vài phần, dù là bản thân cũng không dám nói thắng, Thần Già đóa hoa này, chỉ sợ là phải thua rồi.

Lục Thần Già nhìn đóa hoa nhỏ kia giữa ngón tay vỡ vụn từng mảnh, cuối cùng hòa tan vào trong không khí khó tìm được dấu vết nữa, nhìn thiếu nữ áo trắng đối diện bình tĩnh nói: "Cảnh giới tu hành ta không bằng ngươi, càng là không bằng đạo si, nhưng ta thực không sao cả, thua thì thua, ta thích chung quy vẫn là các loại cắt hoa cắt lá."

Mạc Sơn Sơn chậm rãi đem tay phải thu về trong váy dài, nhìn nàng nói: "Nếu chỉ si ở hoa, tự nhiên không phải hoa si."

Lục Thần Già không biết nhớ tới cái gì, trên mặt toát ra ý cười dịu dàng, lại có một tia buồn bã nhàn nhạt, nói: "Hoa si hoa si... Si bởi người si bởi hoa, ta nghĩ hắn như vậy đủ rồi chứ."

Mạc Sơn Sơn đứng lên, nhìn nàng nói: "Năm đó người thường xuyên tay cầm cái cuốc bởi bùn, hai tay dính đầy bụi bậm, trên mặt tràn đầy mồ hôi, ta cảm thấy khi đó người so với bây giờ cái gọi là nhàn tĩnh người càng tốt hơn."

Lục Thần Già cúi đầu tiếp tục cắt hoa, nói: "Nhưng hắn càng thích ta bây giờ hơn, hơn nữa hắn sẽ bảo vệ ta."


Q2 - Chương 35: Tiền đồ tiểu mật thám

Dịch: Nhóm Ngạo Thiên Môn
Đả tự: Luv
Nguồn: vipvandan.vn - bachngocsach.com
Số từ: 3080

Mạc Sơn Sơn yên lặng nhìn nàng, khóe môi hơi cong lên lộ ra mỉm cười, chỉ là trong cuộc đời nàng lần đầu tiên học tập triển lộ tươi cười của người thắng, cho nên tỏ ra có chút trúc trắc chất phác vụng về.

"Có người đêm hôm qua nói cho ta biết, nếu sau khi người thua biểu hiện nhàn tĩnh như thế nào nữa không sao cả, nhưng chỉ cần người chủ động đề cập Long Khánh, vậy nói rõ ngươi đã bắt đầu phẫn nộ, như vậy ngươi đã thực sự thua rồi."

Lục Thần Già mỉm cười không trả lời, cây kéo nhỏ trong tay lại không biết khi nào cắt rơi xuống một mảng lá xanh hoàn hảo.

Lá xanh từ đầu cành bay xuống, chậm rãi rơi ở trên thảm lông dê quý báu, không phát ra một chút tiếng động.

Lục Thần Già lẳng lặng nhìn những hoa văn đẹp đẽ kia trên thảm lông dê, nhìn chính giữa hoa văn chiếc lá xanh cô đơn kia, không biết nghĩ cái gì, trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó nhẹ giọng nói: "Cảm tình giữa ta với hắn, tựa như hoa lan trong khe núi tự nhiên sinh trưởng, vì sao phải cố ý đề cập, chẳng lẽ ta muốn lấy nó để chứng minh cái gì?

Mạc Sơn Sơn trả lời ngắn gọn trực tiếp: "Hắn nói cái này gọi là tố tủ ân ái, là biểu hiện của sự thiếu tự tin, ta không hiểu cái gì gọi là tú, không hiểu vì sao hắn sẽ nói như vậy, cũng không biết người muốn chứng minh cái gì, nhưng ta biết hoa lan sinh trưởng ở trong u cốc là việc tự nhiên, lúc ngươi đem hoa dời đến trước mặt ta cẩn thận cắt, tự nhiên sẽ không tự nhiên nữa."

Nàng không nói thêm cái gì, chưa cáo biệt, trực tiếp xoay người đi về phía ngoài bình phong.

Lục Thần Già đứng dậy, trong ánh mắt như nước mùa thu hiện ra một chút ảm đạm cực nhạt, nhìn bóng lưng nàng nói: "Trà nóng người muốn uống còn chưa bưng lên, đã vội vã rời khỏi như vậy? Đó là Túy Nhân Thảo ta chuyên môn từ Đào sơn mang đến cho ngươi, nhớ rõ năm đó người thích uống cái này nhất.".

Bước chân Mạc Sơn Sơn hơi dừng lại, chưa quay đầu, bình tĩnh trả lời: "So với một chén trà xanh, ta thật ra càng thêm hy vọng lúc ấy có thể ở trong doanh địa dưới đồng cỏ nhìn thấy ngươi, sau đó ngươi có thể mời ta uống một chén nước trắng."

Tay Lục Thần Già cầm cái kéo nhỏ có chút trắng bệch, thấp giọng nói: "Ban đầu ta cũng không biết người ở trong doanh địa, hơn nữa ta cũng không ngờ được đám mã tặc kia lại có thể uy hiếp đến người, nếu ngươi thực gặp nguy hiểm, chẳng lẽ người cho rằng ta còn có thể im lặng ngồi ở trong thùng xe, không để ý tới chút nào?"

Mạc Sơn Sơn đưa tay vịn một bên bình phong, nói: "Ta đã nói cái này không phải người ta buồn vui, là thế gian buồn vui, ngươi có thể làm được không nhìn tình cảm vui buồn ngoài thân, nhưng ta không làm được cũng không muốn trở thành người như vậy."

Bình phong trượt ra, thiếu nữ áo trắng vẻ mặt lạnh nhạt chậm rãi đi ra, các đệ tử Mặc Trị Uyển ở gian ngoài uống trà uống đến no bụng, không có việc gì để làm đứng lên đón tập thể, đệ tử Thiên Dụ Viện đối diện cũng đứng lên.

Mạc Sơn Sơn nhìn Chước Chị Hoa khẽ gật đầu, các đồng môn liền biết ở trong phòng nói chuyện, sơn chủ đối với vị hoa si kia cũng không khách khí như thế nào, nhất thời cảm thấy trong lòng tràn ngập khoái ý.

Không để ý đến các đệ tử Thiên Dụ Viện nhiệt tình giữ lại, thậm chí ngay cả lời tràng diện cũng lười qua lại một câu, các đệ tử Mặc Trị Uyển ưỡn ngực giơ tay, kiêu ngạo rời khỏi gian đại trường hoa lệ này.

Ngoài lều bầu trời xanh cao xa, không có một tia mây tản, thiếu nữ áo trắng hơi nheo mắt nhìn phía bầu trời, nghĩ lúc trước Lục Thần Già cuối cùng vẫn là cúi đầu không còn thanh cao nữa, thật sự thua mình, không khỏi cảm thấy trong lòng một mảng thoải mái, mới hiểu thì ra lúc này mới gọi là ức hiếp người, mới hiểu cái gọi là trút giận trả thù thì ra cũng không giới hạn trong văn chương hoặc là nắm tay.

Nghĩ đến chi tiết này, nàng quay đầu nhìn thoáng qua Ninh Khuyết im lặng đứng ở trong đám thiếu nữ, thầm nghĩ, thân là đệ tử thư viện Đường quốc, vốn nên rộng rãi thoải mái, sao lại có nhiều tâm tự tinh tế như vậy?

Các thiếu nữ Đại Hà quốc trở lại trong doanh địa của mình, rốt cuộc không đè nén được tò mò, bắt đầu hỏi sơn chủ đến tột cùng đã nói những gì với vị kia hoa si, trong lều một mảng líu ríu rất náo nhiệt, liền ngay cả Ninh Khuyết cũng nhìn về phía nàng.

Mạc Sơn Sơn trầm mặc một lát, đem tràng đối thoại lúc trước thuật lại một lần.

"Thế gian buồn vui không liên quan gì tới cô ta? Sư huynh chết ở dưới đồng cỏ chẳng lẽ cũng không có nửa điểm quan hệ với cô ta? Xem ra chúng ta những người trong trọc thế này, ở trong mắt vị công chúa điện hạ đó, vậy mà ngay cả một cây hoa cũng không bằng."

Thiên Miêu Nữ ôm cái hộp kia, khó nén được phần nộ lớn tiếng nói, nếu cái hộp hình vuông này là quà Mặc Trị Uyển tặng cho Thiên Dụ Viện, không biết vì sao nàng lại ôm trở về.

"Vị hoa si công chúa kia nhìn như yên tĩnh ôn hòa, trên thực tế lòng ở ngoài đời, chuyện này vốn quan hệ với cô ta cũng không lớn, muốn nói thật sự đáng chết, vẫn là bọn thần điện kỵ binh kia, còn lão phu nhân đứng ở trên đồng cỏ thờ ơ lạnh nhạt kia."

Chước Chị Hoa lắc lắc đầu, nhìn thoáng qua cái hộp trong lòng Thiên Miếu Nữ, nhíu mày tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"

"Đây là vũ khí bí mật, ngày hôm qua ta cùng chung sư huynh tổn một trăm lượng bạc mới từ ở trong tay người khác mua được."

Thiên Miêu Nữ gắt gao ôm cái hộp hừ một tiếng, tràn đầy khó chịu nói: "Đáng tiếc Sơn Sơn sư tỷ không chịu dùng."

Tay phải Mạc Sơn Sơn nhẹ nhàng vuốt lên sách giấy trên bàn, mấy sợi tóc từ bên tai buông xuống, nói: "Thần Già tuy không nói, nhưng ta đã dạy bảo nàng ta, cần gì đi làm nhục thêm."

Ninh Khuyết nghe lời này, nhịn không được lắc lắc đầu. Trong thùng xe ở trên đường đi, trong chuyện hắn ngày đầu tiên dạy vị thiếu thư si này, đã có chân lý thiên cổ đánh người nhất định phải đánh chết, đòi lẽ phải ức hiếp ngược lại người loại chuyện này, cùng đánh người khác nhau cũng không lớn, đã muốn xé rách mặt, đương nhiên phải đem đổi phương làm nhục đến chết mới tốt.

Hắn nhìn thư si bên bàn vừa chuẩn bị bắt đầu luyện chữ, bỗng nhiên phát hiện từ tiến vào thư viện hậu sơn, mình si ở tu hành nhưng lại đem văn chương phai nhạt thời gian rất dài, đột nhiên hắn lại phát hiện một việc: Từ sau ngày ấy trong xe ngựa doanh địa thảm thiết mình thay thư si chải tóc một lần, nàng vẫn duy trì kiểu tóc này, mái tóc màu đen buộc đơn giản ở sau người, khuôn mặt đẹp trắng nõn kia rõ ràng hiển lộ bền ngoài, càng thêm tỏ ra uyển chuyển hàm xúc thanh sát.

Chước Chi Hoa nói với mọi người: "Sau giờ ngọ thần điện triệu tập hội nghị, thương nghị chuyên viện trợ vương đình cùng với sang năm dụng binh đối với Hoang nhân, đệ tử các tông phái đều phải tham gia, mọi người sớm đi dùng cơm, không nên trì hoãn thời gian."

Người thảo nguyên lấy thịt dê mà sống, trong bữa của bọn họ cũng không có cơm, vương đình tuy đối với mọi người đến từ Trung Nguyên biểu hiện đủ thành ý, nhưng cơm tinh quý nhất hơn nữa số lượng không nhiều, đương nhiên cần ưu tiên cung ứng thần điện cùng với Đường quân, cho nên các đệ tử Mặc Trị Uyển hôm nay cơm trưa vẫn như cũ là cháo mỡ thịt dê cùng với canh thịt dê.

Cho dù làm đa dạng, thịt dê chung quy vẫn là thịt dê, sau khi rời khỏi Bích Lam Yêu Hải, các thiếu nữ này hầu như chưa từng được ăn thứ khác, hôm qua lại ở trên Cách Mộ Mộ đại hội ăn quá nhiều thứ mới mẻ, lúc này nhìn đầy khay thịt dê liên cảm thấy có chút khó có thể thích.

Chỉ có Ninh Khuyết vẫn ăn nghiêm túc cẩn thận, đều nói đứa nhỏ nghèo sớm lo liệu việc nhà, đứa nhỏ lúc nhỏ như vậy đã gặp nạn đói hiếm thấy bị tra tấn sống chết không bằng, sau khi lớn lên tuyệt đối không có bất cứ hành động nào lãng phí thức ăn.

Ở cùng lúc thong thả nhấm nuốt, đầu óc hắn cũng đang nhanh chóng vận chuyển, nghĩ chuyện khác. Mã tặc trên thảo nguyên tới giết tập thể, nói rõ thân phận mình khẳng định đã bại lộ, chỉ là không biết bại lộ đến loại trình độ nào rồi, bây giờ trên vương đình đến tột cùng có bao nhiêu người biết mình tồn tại. Trong Đường doanh phía đông toàn bộ đều là kỵ binh tinh nhuệ đông bắc biến quân, vị Thư tướng quân từ thành Trường An đến kia cùng Hạ Hầu có quan hệ như thế nào? Dựa theo mật chỉ của bệ hạ trước khi đi phân tích, một khi mình tỏ thân phận, mông Thư tướng quân hắn là sát mông mình ngồi ở một bên chứ?

Đến tận lúc này, hắn vẫn không ngờ đại hắc mã lại là khả năng lớn nhất mình bại lộ thân phận, không thể không nói hoàng đế bệ hạ vĩ đại cùng lão Triều tiêu sái Xuân Phong đình, hai người này cả đời nhận người vô số, lại ở trên sử dụng Ninh Khuyết ra vấn đề lớn, hắn nếu làm tướng nhất định có thể đao khảm tứ phương, nhưng nếu là đi làm kim bài tiều mật thám thì là khá thất bại.

Ăn xong cơm trưa, lau khô dầu cháo, Ninh Khuyết từ chỗ Thiên Miêu Nữ lấy cái hộp vuông hơi nặng kia ôm vào trong lòng, ở dưới ánh mặt trời ngày đông ấm áp quan tâm, hướng chỗ náo nhiệt lân cận vương đình mang đi.

Cách Mộ Mộ đại hội hội tụ dòng người cực lớn, có người tự

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net