Q2-Ch 31-40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
vài vị đại nhân vật kia thi lê một cái, mạnh mẽ đè nén xuống phân nộ trong lòng, thanh âm khẽ run nói: "Cô cô, chuyện này có liên quan tới danh dự Mặc Trì Uyển ta, Thị sư đệ càng là chốn thân ở trên đồng cỏ, chẳng lẽ không để chúng ta nói một chút hay sao?"

Trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của Khúc Ny Mã Đề hiện ra một tia chán ghét, âm trầm nói: "Đường đường đệ tử thư thánh, lại ngay cả vẻn vẹn mã tặc cũng đánh không lại, kỹ không bằng người chết cũng là xứng đáng."

Mấy trăm năm qua, Nguyệt Luân quốc cùng Đại Hà quốc bởi vì tranh chấp địa vực Thiên Mục sâm lâm (rừng rậm), thể luôn như nước với lửa, chiến tranh lớn nhỏ giữa hai bên không biết đã xảy ra bao nhiêu lần, có thể xưng được với là nhiều đời huyết thù.

Lãnh thổ Nguyệt Luân quốc rộng rãi, lại là nơi phật tông hưng thịnh, thực lực ở trên Đại Hà quốc xa, nhất là mấy năm nay, Tây Lăng thần điện cùng Nguyệt Luân vương tộc quan hệ ngày càng tốt, nếu không phải Đại Đường đế quốc cùng Đại Hà quốc thân hậu, nói không chừng đại quân tăng lữ Nguyệt Luân quốc sớm đã bước lên lãnh thổ Đại Hà quốc.


Q2 - Chương 38: Chẳng lẽ ta sẽ nói láo? (Trung)

Dịch: Nhóm Ngạo Thiên Môn
Đả tự: Luv
Nguồn: vipvandan.vn - bachngocsach.com
Số từ: 3022

Khúc Ny Mã Đề thân là chị ruột của Nguyệt Luân quốc chủ, đương nhiên phi thường cừu thị với người Đại Hà quốc, mấy tháng trước ở chỗ Yến doanh chèn ép, đối với cướp đoạt dòng suối nước nóng kia cùng với nhiệm vụ gian nan vận chuyển lương thảo lần này, phía sau đều có bóng dáng bà ta, cho nên đối với những đệ tử Mặc Trị Uyển này là không chút khách khí, lời nói âm lệ mạnh mẽ lợi hại.

Các đệ tử Mặc Trị Uyển từ sau khi rời khỏi Đại Hà quốc Mạc Kiền Sơn đi tới biên giới Yến bắc, đã luôn không ngừng chịu đựng làm nhục cùng hãm hại đến từ Nguyệt Luân quốc, nay trong vương đình bộ lạc ở hoang nguyên, ở trên hội nghị thần điện triệu tập, đối phương thế mà hoàn toàn không có chút ý xấu hổ, càng là nói năng lỗ mãng đối với đồng môn đã chết, các thiếu nữ mặc dù tính tình dịu dàng nữa, cũng không thể khống chế phẫn nộ trong lòng mình, ùn ùn đứng dậy.

Tiếng kiếm rung động trong trẻo vang lên, mười mấy thanh tú kiếm dài nhỏ lóe ra hàn ý, nhắm ngay Khúc Ny Mã Đề cô cô, giờ này khắc này, các nàng sớm đã quên vị lão phu nhân này có được thân phận tôn quý cỡ nào.

Dưới lều nghị sự rộng lớn, các tăng lữ đến từ Nguyệt Luân quốc Bạch Tháp tự, thấy những đệ tử Mặc Trị Uyển này dám rút kiếm hướng tới, gầm lên đứng dậy, muốn lao tới trước người Khúc Ny Mã Đề cô cô bảo vệ.

Khúc Ny Mã Đề nâng lên cánh tay già nua, ra hiệu các khổ hạnh tăng không nên quá mức kích động, ánh mắt lạnh lùng nhìn trước người Đại Hà quốc các thiếu nữ cùng với các nàng kiếm trong tay, vị đạp khóe môi chậm rãi nhếch lên đến, có vẻ cực kỳ khinh thường.

Thần điện triệu tập đại hội bàn công việc nào sẽ cho phép các thiếu nữ Đại Hà quốc này làm loạn, vị cô cô này ngược lại máu lạnh kỳ vọng các thiếu nữ sẽ bị thù hận làm váng đầu, một khi các nàng thực dám động kiếm với mình, như vậy vô luận là người của thần điện, hay là người tu hành các quốc gia đến, đều sẽ dùng thủ đoạn nghiêm khắc đối phó các nàng, quan trọng hơn là, kể từ đó, mặc dù là vị tướng quân Đường quốc luôn trầm mặc kia cũng không tiện nhúng tay nữa.

Chước Chi Hoa nắm chặt tú kiếm trong tay, quay đầu nhìn thoáng qua.

Có rất nhiều người giống nàng, đều đem ánh mắt ném về phía chỗ đó.

Thư si Mạc Sơn Sơn vẫn im lặng ngồi trên ghế, tựa như chưa nghe thấy Khúc Ny Mã Đề làm nhục đối với tông phái mình, tựa như đối với chuyện kia trên đồng cỏ không có bất cứ ý kiến nào, giống như cái gì cũng không cảm giác được, ánh mắt cụp xuống nhìn quần áo thuần trắng của mình, tựa như muốn đem vết bẩn kia xem thành một đóa hoa sen thoát trần.

Bởi vì nàng trầm mặc, không khí trong lều càng thêm khẩn trương, không ai biết các thiếu nữ Đại Hà quốc này có thể hay không bởi quá giận dữ, phẫn nộ xuất kiếm, do đó dẫn tới hậu quả không thể khống chế.

Ngồi ở trên thú vị ti tọa đại nhân Thiên Dụ Ti thần điện, sắc mặt càng lúc càng âm trầm, giữa lông mày trắng giống như sắp ngưng ra vài giọt sương sớm, đối với Khúc Ny Mã Đề cùng đệ tử Mặc Trị Uyển, vị đại nhân vật này đều có đủ lý do không hài lòng, ví dụ như nói không tốn trọng mình, chỉ là nghĩ quan hệ giữa Tài Quyết Ti cùng Nguyệt Luân, hắn không nói một lời.

Trong không khí sợi dây vô hình kia càng lúc càng căng, nếp nhăn trên khuôn mặt già nua của Khúc Ny Mã Đề vẻ trào phúng khinh miệt càng lúc càng đậm, nếu tình thế cứ như vậy giằng co tiếp, bị nhục vẫn là các thiếu nữ Đại Hà quốc, mà nếu các thiếu nữ Đại Hà quốc thực dám coi rẻ uy nghiêm thần điện tự ra tay, lại không biết sẽ nghênh đón kết cục thể thảm như thế nào.

Phu tử từng nói, đạo lý thứ này không phân biệt không rõ, càng phân biệt càng rõ, vô luận chân tướng chuyện mã tặc cướp bóc kia đến cùng như thế nào, nhưng chung quy cần nghe một chút ý kiến của hai bên, các ngươi những tiểu nha đầ này cũng là, nói chuyện thì hảo hảo nói chuyện, đem kiếm trong vỏ rút ra làm gì? Tính tình Khúc Ny Mã Đề cô cố trực tiếp như vậy, chẳng lẽ các ngươi không biết?

Một phen lời này vừa đánh vừa kéo, còn ẩn chứa trào phúng nhàn nhạt đối với cách làm việc nói năng của Khúc Ny Mã Đế, trong mơ hồ thiên vị đệ tử Mặc Trị Uyên, mọi người trong lều không khỏi khẽ xôn xao một trận, nhưng người nói lời này chính là tướng quân Thư Thành của Đại Đường đế quốc, như vậy vô luận là thần điện ti tọa thậm chí bản thân Khúc Ny Mã Đề, đều không dễ nghi ngờ như thế nào.

Khúc Ny Mà Đế hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Thư tướng quân lạnh giọng nói: "Ta cũng muốn thấy chúng có thể nói ra cái gì."

Chước Chi Hoa tính tình dịu dàng mà có khả năng quản việc, nương cơ hội này khẽ mắng các sự muội lui về, sau đó bước lên vài bước, sau khi chắp tay hành lễ, tỉ mỉ đem chuyện trên dưới đồng cỏ xảy ra ngày đó nói một lần.

Chuyện xưa tương tự, từ trong miệng đương sự khác nhau nói ra, kết cục giống nhau, nhưng quá trình lại là hoàn toàn trái ngược. Ở trong lời nói của thống lĩnh kỵ binh thần điện Trần Bát Xích, đệ tử Đại Hà quốc Mặc Trị Uyển chính là một đám phế vật ngu ngốc vô năng, nhát gan sợ chiến, mới sẽ làm cho lương thảo hủy hết, Yến dân chết và bị thương thảm trọng, mà ở trong chuyện xưa của Chước Chi Hoa, trên đồng cỏ đám thống lĩnh kỵ binh thần điện kia lại là máu lạnh ích kỷ, rõ ràng thấy đồng nghiệp chính đạo sắp chết, lại không chịu giúp đỡ, thẳng đến cuối cùng đệ tử Mặc Trị Uyển huyết chiến sắp thắng, bọn họ mới lao xuống cướp đoạt quân công.

Chước Chi Hoa cẩn thận chưa điểm ra Khúc Ny Mã Đề cổ cô, cùng với hoa si Lục Thần Già cùng bọn người Thiên Dụ viện Bạch Tháp tự lúc ấy cũng ở đó, nhưng mọi người ở đây đều rõ ràng đội thần điện kỵ binh đó bởi vì chuyện gì tiến vào hoàng nguyên, không khỏi sắc mặt hơi thay đổi, người tu hành các nước Nam Tấn còn có người của Đường doanh theo bản năng nhìn Khúc Ny Mã Đề một cái, vẻ mặt có chút phức tạp.

Mọi người đều có chút tin tưởng chuyện cũ của các đệ tử Mặc Trì Uyển là thật, bởi vì những thiếu nữ này không có bất cứ đạo lý gì, vì trốn tránh trách nhiệm của mình, đem thần điện Nguyệt Luân quốc đặc tội hết, lương thảo bị hủy, dù bị trừng phạt nghĩ hắn cũng sẽ không quá mức nghiêm khắc, nhưng đắc tội những đại nhân vật này, ai biết sẽ có phiền toái gì.

Tin tưởng chính là lòng người, mà trên đời không có loại chuyện lòng người hướng về này, chú ý vẫn là chứng cớ, trừ chứng cớ đó là thực lực, ai thực lực bối cảnh cường đại hơn, lời người đó nói càng có lực lượng hơn.

Đại Hà quốc nước nhỏ sức yếu, Mặc Trị Uyển mặc dù có một vị thư thánh, nhưng thư thánh cũng chỉ là vị khách khanh thần điện, làm sao có thể cùng thần điện cùng Nguyệt Luân quốc địa vị ngang nhau?

Khúc Ny Mã Đễ lạnh lùng nhìn chằm chằm Chước Chị Hoa chấm dứt kể lại, lui về, sau khi trầm mặc một lát, bỗng nhiên cực kỳ quái dị cười khàn khàn, tỏ ra đặc biệt âm trầm: "Ngày đó ta cũng ở trên đồng cỏ, theo cách nói của ngươi, thần điện kỵ binh không kịp thời tham chiến, chẳng phải cũng có một phần trách nhiệm của lão thân? Chẳng phải là nói ta cũng máu lạnh ích kỷ?"

Chước Chi Hoa ngẩng đầu lẳng lặng nhìn bà ta, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kiến nghị, nói: "Vãn bối lúc ấy không biết cô cô cũng ở trên đồng cỏ, về phần thần điện kỵ binh không kịp thời cứu viện cùng cô cô có quan hệ gì không, vãn bối tự nhiên cũng không biết, có trách nhiệm hay không có phải máu lạnh hay không, đó đều là chuyện cần tự cổ cô ngài phán đoán."

Nơi đây một mảng ồn ào, không ai ngờ được vị nữ đệ tử Mặc Trì yển này lại có dũng khí giáp mặt chỉ thắng Khúc Ny Mã Đề, có một số người mơ hồ kính nể dũng khí của nàng.

Khúc Ny Mã Để trừng mắt nhìn Chước Chi Hoa nổi giận quát: "Lời trẻ con toàn là nói linh tinh! Vì trốn tránh trách nhiệm dám đổi trắng thay đen, mưu hại thần điện cùng lão thân! Cô cô ta thương vãn bối, vốn định tha các ngươi một con ngựa, trách phạt chút rồi thôi, không ngờ các ngươi lại tâm thuật bất chính như thế, vậy đừng trách lão thân thay sư phụ nhà người dạy dỗ các ngươi một phen!"

Thiên Miếu Nữ trừng mắt nhìn bà ta, không chút nào yếu thể nói: "Lớn tuổi như vậy còn nói dối, ngươi mới là già không biết xấu hổ!"

Khúc Ny Mã Đế giận dữ quá thành cười, một lần nữa ngồi trở lại trên ghế, trầm mặc không nói một lời, chỉ chờ kết quả cuối cùng.

Thiên Dụ Ti ti tọa trầm mặc không nói gì, hắn khẽ vuốt sợi tóc trắng như tuyết trên đầu mình, sâu trong đáy lòng khẽ thở dài, đối với lão phụ bên cạnh có chút không vui, lại có chút không có cách nào làm gì được bà ta.

Lúc trước hai bên tranh chấp, các đệ tử Mặc Trị Uyển chỉ trích cực có chừng mực, chỉ nhằm vào kỵ binh Tài Quyết Ti, mà chưa đề cập Khúc Ny Mã Đế cùng bọn người Thiên Lụ viện Bạch Tháp tự, lại cứ lão phụ này vậy mà không chết không thôi chủ động nhảy vào – bà ta đang dùng cái bộ mặt già kia ép thần điện tỏ thái độ -- nếu mình sau đó quyết định thiên hướng Mặc Trị Uyển, giống như tin tưởng cách nói của các thiếu nữ, thừa nhận Khúc Ny Mã Đế cố cổ đức cao vọng trong tham sống sợ chết thậm chí ôm ác ý mượn đao giết người.

Tây Lăng thần điện cùng phật tổng quan hệ thâm hậu, ẩn ở phía sau nơi không thể biết ngàn năm qua bù đắp nhau, tuy lấy đạo môn vị tôn, lại là nâng đỡ nhau, ở trong thế tục, thần điện càng cần vương tộc Nguyệt Luân quốc thề sống chết nguyện trung thành cùng cung phụng hơn, đừng nói nay hai bên đều chỉ có thể kể lại việc ngày đó, không có bất cứ chứng cớ nào, mặc dù các đệ tử Mặc Trị Uyển đưa ra chứng cớ, ti tọa đại nhân nguyện ý vì quang minh chính nghĩa trừng phạt kỵ binh Tài Quyết Ti, nhưng giờ này khắc này, vì bảo toàn cái khuôn mặt già này của Khúc Ny Mã Đề cô cô, hắn cũng chỉ có lựa chọn tin tưởng cách nói của tên thống lĩnh kia.

"Thù hận giữa Nguyệt Luân quốc cùng Đại Hà quốc, không ngờ đã tích lũy sâu như thế?"

Thiên Dụ Ti ti tọa đại nhân sau khi im lặng tự hỏi một lát, nhìn phía mọi người ở đây, bình tĩnh nói: "Trung Nguyên cùng vương đình đám phán hoà bình đã thành, đám lương thảo kia tuy bị hủy, những bình tĩnh nghĩ đến cũng không tính là chuyện gì lớn, bốn tọa liền phạt các đệ tử Mặc Trị Uyển sao chép quang minh giáo điển ba lần, nhưng lúc trước tranh chấp, các đệ tử Mặc Trị Uyển lên án thần điện kỵ binh không thật, càng bất kính đối với trưởng bối, các ngươi nên hướng cô cô chân thành giải thích mới phải."

Nói xong kết quả xử lý của mình, hắn quay đầu nhìn thoáng qua bọn người Đường quân ngồi ở bên phải.

Thư Thành tướng quân trầm mặc một lát, cảm thấy xử phạt nhẹ như vậy, đã coi như thần điện nhân từ khó được rồi, sau khi gật gật đầu nhìn các thiếu nữ Đại Hà quốc ôn hòa an ủi: "Đệ tử Mặc Trị Uyển, nghĩ hắn nhất định là không sợ viết chữ.

Sắc mặt Khúc Ny Mã Đề cổ cô vẫn âm trầm, rất rõ ràng bà ta đối với ý kiến xử lý của Thiên Dụ Ti ti tọa phi thường không hài lòng, nhưng bà ta cũng rõ ràng tranh chấp hắc ám giữa thần điện tam ti, biết việc liên quan kỵ binh Tài Quyết Ti, Thiên Dụ Ti khẳng định sẽ không quá mức thiên vị, vì thế vẫn duy trì trầm mặc, ngẩng đầu hờ hững chờ giải thích.

Nghe Thiên Dụ Ti ti tọa đại nhân cuối cùng đưa ra ý kiến xử lý, tăng nhân Bạch Tháp tự không biết trong lòng nghĩ thế nào, nhưng giống đám người đệ tử Nam Tấn Kiếm các, đều nghĩ người Đường cùng Đại Hà quốc thân hậu, nếu đệ tử Mặc Trị Uyển bị ức hiếp quá mức, chỉ sợ sẽ dân phát càng nhiều tranh chấp, bây giờ bọn người Đường doanh tỏ vẻ hài lòng, bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra.

Không ai quan tâm cảm nhận của các thiếu nữ Đại Hà quốc, các nàng lẻ loi đứng ở một góc trong lều, trong tay vẫn nắm tú kiếm, trong ánh mắt lại tràn ngập phẫn nộ cùng mê muội.

Các nàng trước đó đã nghĩ đến thần điện không có khả năng xử lý công bằng, bởi vì hộ giáo thần quân vốn chính là thần điện kỵ binh, nhưng các nàng không ngờ kết quả thần điện xử lý sẽ là thế này.

Kết quả xử lý của Thiên Dụ Ti ti tọa ở bất luận kẻ nào xem ra đều rất nhẹ nhàng, nhưng các thiếu nữ đến từ phía nam này tính tình dịu dàng mà kiến nghị, để ý căn bản không phải phần nhẹ nhàng đó, mà là điên đảo trắng đen phía sau nhẹ nhàng.

Cho nên các nàng phẫn nộ..

Nhưng đối mặt thần điện quang minh uy nghiêm, đối mặt toàn bộ thế giới tu hành, đối mặt sự thật mọi người trong lều bàn công việc đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, các nàng lại có thể làm gì? Chẳng lẽ thật phải hướng vị lão phu nhân kia cúi đầu giải thích?

Cho nên các nàng ngơ ngẩn.

Toàn bộ đệ tử Mặc Trị Uyển gồm Chước Chi Hoa ở trong quay đầu lại, nhìn phía Mạc Sơn Sơn lặng im ngồi ở trên ghế.

Mạc Sơn Sơn chậm rãi đứng dậy, trên dung nhan thanh lệ hờ hững không có một tia cảm xúc, môi đỏ mà mỏng bị mím thành một đường thẳng tắp, tỏ ra đặc biệt kiên cường, cùng mái tóc đen mềm mại hình thành đối lập rõ ràng.

Quần áo giống nước nước chảy trượt xuống, nàng đứng ở trong nước chảy, nhìn những đại nhân vật phía trên, lắc đầu bình tĩnh nói: "Ti tọa đại nhân, ta không tiếp nhận kết quả xử lý này."

Lúc này rất nhiều người ở đây đều đang nhìn chăm chú vào nàng, muốn biết nàng sẽ tỏ thái độ như thế nào, dựa theo tính tình thư si trong lời đồn, mọi người cũng không lo lắng như thế nào, nhưng thật không ngờ thư si trong lời đồn tựa như cùng thư si chân thật trước mặt này mơ hồ đã có rất nhiều biến hóa, nàng trả lời lại đơn giản mà kiến nghị như thế.

Không có bất cứ biện luận cảm xúc trào dâng nào, cũng không có phẫn nộ chỉ trích gì, từ khi họp bắt đầu, nàng luôn trầm mặc, trầm mặc đến thần điện ra kết quả cuối cùng, mới nhẹ nhàng mở miệng nói ta không tiếp nhận.

Đã không tiếp nhận, như vậy tất cả lúc trước liền giống như chưa xảy ra.

Vẻ mặt Thiên Dụ Titi tọa hơi thay đổi, thân thể hơi nghiêng về phía trước nhìn Mạc Sơn Sơn cách đó không xa, giữa râu tóc trắng như tuyết chậm rãi phóng thích ra một đạo uy áp, hắn vẫn chờ vị thư si này cho thấy thái độ của mình, nhưng nàng lúc trước luôn không có thái độ, lúc này đến các bên ra kết quả mới đến tỏ thái độ, hắn chỉ có thể cho rằng đây là một loại khiêu khích đối với tôn nghiêm thần điện.


Q2 - Chương 39: Chẳng lẽ ta sẽ nói láo? (Hạ)

Dịch: Nhóm Ngạo Thiên Môn
Đả tự: Luv
Nguồn: vipvandan.vn - bachngocsach.com
Số từ: 4467

Mọi người ở đây theo ánh mắt Mạc Sơn Sơn nhìn phía chỗ rèm lều.

Trong ánh mắt bọn họ nhìn Ninh Khuyết tràn ngập tò mò cùng giật mình, Thiên Dụ Ti tọa không thể ngăn cản thư si, nhưng người này nói một câu cùng ti tọa đại nhân hoàn toàn giống nhau như đúc, thư si liền ngoan ngoãn nghe lời thu đao.

Kế tiếp, mọi người trong lều chú ý tới tia tín nhiệm kia trong ánh mắt bình tĩnh của thư si, chú ý tới cảm xúc ỷ lại cất dấu trong ánh mắt chợt sáng ngời của các thiếu nữ Đại Hà quốc, mới phát hiện các nàng dường như quen đem hy vọng ký thác ở trên người nam tử trẻ tuổi này, không khỏi nghi hoặc càng sâu.

Người ngoài nhìn thấy trong tay hắn dắt con đại học mã kia, nhớ tới những hình ảnh kia trên đường đua ngựa đại hội hôm qua, càng thêm chấn động không biết nói gì, đều thầm nghĩ, nam tử trẻ tuổi này đến tột cùng là ai?

Thiên Miêu Nữ lao tới, đem chuyện lúc trước xảy ra trong lều bàn công việc thuật lại chi tiết một lần, nhất là khi đề cập những chỉ trích kia của Khúc Ny Mã Đề, tiểu cô nương càng là khó nén phẫn nộ.

Mọi người trong lều nghi hoặc nhìn Ninh Khuyết cùng Thiên Miêu Nữ đối thoại, bởi vì không biết thân phận cụ thể của nam nhân trẻ tuổi này, cho nên tạm thời vẫn duy trì trầm mặc, rất tò mò kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, hiện nay Thiên Dụ Titi tọa đại nhân đã ra kết luận xử lý, hơn nữa Khúc Ny Mã Đề cô cô lạnh lùng nhìn cảnh cáo, chẳng lẽ còn có thể có gì biến hóa?

Rất nhiều người trong bộ lạc vương đình theo đại hắc mã tới nơi đây, ngoài lều bàn công việc rất ồn ào, thẳng đến thần điện quản sự phụ trách duy trì trật tự ra ngoài răn dạy vài tiếng, mới dần dần an tĩnh lại.

Ninh Khuyết từ trong sự kể lại của Thiên Miêu Nữ biết lúc trước đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, suy nghĩ một chút, đem dây cương đại học mã đặt lên trên ống khói cho cửa lều, chưa buộc chặt, nhìn Mạc Sơn Sơn xa xa nói: "Thì ra là có chuyện như vậy, cái này cũng đáng cho ngươi đem lòng bàn tay của mình cắt ra một vết thương? Chung quy còn có biện pháp khác có thể chứng minh."

Mọi người trong lều vẫn trầm mặc, ánh mắt nhìn hắn có chút tò mò, lại có chút trào phúng, thầm nghĩ tuy nói không phải chuyện chết không có đối chứng, nhưng chuyện ở đồng cỏ gặp mã tặc, vốn nói chính là không phải chứng cớ, người lại có thể chứng cứ như thế nào?

Những ý nghĩ cùng cảm khái này đều bị mọi người giấu trong lòng, Thiên Miêu Nữ lại rất trực tiếp hỏi ra. Nàng nghĩ lúc trước các sư tỷ đồng môn phẫn nộ cùng bất đắc dĩ, mở đôi mắt sáng ngời thật to, nhìn Ninh Khuyết khó hiểu hỏi: "Chứng minh như thế nào?"

Ninh Khuyết trả lời: "Ta có thể chứng minh, bởi vì ta lúc ấy cũng ở đó."

Hắn nhìn thoáng qua đệ tử các quốc gia tông phái Trung Nguyên vẻ mặt khác nhau trong lều, nâng lên tay phải chỉ vào xa xa vị thống lĩnh kỵ binh thần điện kia, nói: "Ta có thể chứng minh, lúc ấy thần điện kỵ binh trên đồng cỏ thấy chết mà không cứu, thờ ơ lạnh nhạt, hơn nữa sau khi chúng ta đánh đuổi mã tặc, vị thống lĩnh đại nhân này dẫn dắt kỵ binh lao xuống đồng cỏ, cắt đầu mã tặc, cướp đoạt quân công, hơn nữa ta cho rằng lúc ấy hắn thậm chí còn tồn tại ý giết người diệt khẩu."

Nghe đoạn lời này, mọi người ở đây không khỏi ồ lên một phen, Ninh Khuyết đoạn lời này không chỉ có chỉ thẳng hành vi của thần điện kỵ binh ti tiện máu lạnh, thậm chí còn đưa ra lên án nghiêm trọng hơn!

Tiếng ồ lên như gió thổi rừng tùng dần dần thu lại, ánh mắt mọi người nhìn Ninh Khuyết trở nên càng thêm phức tạp quái dị, thẳng đến lúc này, vẫn không ai tin tưởng hắn có thể đem cục diện hôm nay lật lại, thầm nghĩ chẳng lẽ ngươi nói một câu thần điện liền phải tin tưởng? Không khỏi cảm thấy nam tử trẻ tuổi này thuần túy là ngu xuẩn muốn chết.

Sắc mặt Thiên Dụ Ti ti tọa hơi trầm xuống, mái tóc như sợi bạc buộc chặt như sắt, rõ ràng có chút không vui. Hắn không ngờ ở lúc trò khôi hài này mắt thấy sắp kết thúc, thư si lại sẽ biểu hiện cường hãn như thế, mà nam tử trẻ tuổi này không biết từ nơi nào nhảy ra, lại còn tự nhiên đầm ngang, muốn đem sự việc biến thành càng thêm phiền toái.

Hắn đang chuẩn bị lên tiếng răn dạy, bỗng nhiên ánh mắt chú ý tới bên phải vẻ mặt Đại Đường Thư tướng quân có chút khác thường, sự khác thường này đến từ ý cười trên mặt vị tướng quân này, ý cười đó tựa như có thâm ý khác.

Tâm thần Thiên Dụ Ti ti tọa hơi giật mình, thầm nghĩ chẳng lẽ vị Đường quốc tướng quân này nhận biết người này? Thần điện chiếu sáng thế gian, địa vị cực kỳ cao thượng, nhưng đối với hoàng quyền thiết kỵ của Đại Đường đế quốc, vẫn luôn duy trì cảnh giác cùng bất an, lúc này thấy Thư tướng quân toát ra vẻ mặt như vậy, ti tọa mỉm cười, lại không tính mở miệng nói gì.

Thống lĩnh kỵ binh thần điện Trần Bát Xích bị lên án máu lạnh không cứu viện cướp đoạt quân công thậm chí còn muốn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net