13. Chạm mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe đi qua hai con phố thì dừng lại vì đèn đỏ. Lục Khê vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô nhìn thấy một chiếc ôtô màu đỏ nổi bật. Cửa xe được mở nên cô có thể nhìn thấy cả bên trong. Trong xe, một người phụ nữ với mái tóc ngắn được uốn xoăn, đôi bông tai bạc được chạm khắc tinh tế với viên kim cương mày xanh dương có hình chữ nhật sáng lấp lánh làm tôn lên gương mặt trắng sáng rạng ngời. Cổ bà ta đeo một chiếc vòng cùng bộ với đôi bông tai, thêm hai chiếc vòng ngọc trai đi kèm. Bên cạnh để rất nhiều túi đồ có ghi tên những thương hiệu lớn. Lục Khê nhìn thấy người phụ nữ này rất quen, hình như cô đã gặp ở đâu rồi.
A! Đúng rồi, là mẹ cô!
Người này rất giống mẹ cô, nhưng bà ta trông sang trọng hơn, còn mẹ cô, trong tâm trí Lục Khê thì mẹ cô là một người ăn mặc đơn giản, làn da nhợt nhạt hơn rất nhiều. Cô vội chạy ra nhờ bác lái xe mở cửa xe. Vừa xuống xe thì đèn xanh bật lên, chiếc xe màu đỏ vụt đi. Cô vội vàng chạy theo nó. Cô chạy quên trời đất, khong ngó ngàng xung quanh. Trong mắt cô  chỉ còn thấy mối chiếc xe đó. Thế rồi không hiểu sao còi xe xung quanh kêu inh ỏi, xung quanh tối sầm lại, Lục Khê cố mở mắt nhưng không thể nào mở nổi. Rồi cô mấ toàn bộ í thức.
Lúc tỉnh lại, trước mắt cô là cái trần nhà màu trắng xoá, nhìn sang bên cạnh có một người đàn ông lạ mặt đang ngồi bên cạnh. Anh ta hỏi:
- Thật may quá! Cô tỉnh lại rồi
- Tôi đang ở đâu vậy? Anh là?- Lục Khê thắc mắc.
- Cô cứ chạy thục mạng trên đường chẳng màng đến xe cộ, may mà tôi phanh kịp nên cô chỉ bị chấn thương ngoài da thôi đấy

- À vậy cảm ơn anh
- Không có gì, lần sau chú í hơn. Viện phí của cô tôi đã trả hết rồi, giờ tôi có việc phải đi trước, cô nghỉ ngơi nhé
- cảm ơn anh
Trước khi đi anh ta đưa cho Lục Khê một tờ danh thiếp
- Đây là danh thiếp của tôi, có việc gì cần giúp cô có thể gọi vào số điện thoại trong này.
- cảm ơn anh
- Chào cô, tôi đi trước.
Sau khi anh ta đi, Lục Khê ngồi đọc tờ danh thiếp. Trong đó có ghi: " Tư Đồ Kiêu- Giám đốc điều hành tập đoàn Tư Đồ Gia còn có cả số điện thoại của anh ta trong đó. Lục Khê cất tờ danh thiếp vào túi xách, thất thần rời khỏi bệnh viện. Xong đầu cô bây giờ chỉ toàn hình ảnh của chiếc xe đỏ chói ngày hôm nay, hình ảnh người phụ nữ giàu sang có khuôn mặt giống mẹ cô như đúc. Là mẹ cô chăng? Hay chỉ là người với người giống nhau mà thôi?
Khi còn ở cô nhi viện, Lục Khê ngày nào mở mắt ra cũng nhìn xuống cánh cổng sắt to lớn để xem mẹ cô có đến không. Cô thầm nghĩ khi cây anh đào trước sân nở hoa cũng là lúc mẹ đến đón mình, còn gì hạnh phúc bằng được gặp lại người mà mình da điêt nhớ thương? Nhưng cây anh đào già đã không còn có thể ra hoa được nữa. Vài năm sau đó người ta cũng chặt cây đó đi và trồng cây mới thay vào đó. Cái cây được chặt đi như đang đốn đổ niềm hy vọng duy nhất của một đứa trẻ đối với tương lai.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net