Bồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng tinh mơ, cơn mưa chẳng biết dừng lại từ lúc nào, có lẽ là vì lạ người lại lạ chỗ nên hôm nay Quân Ly Ân dậy đặc biệt sớm. Chắc chỉ mới giờ Thìn (khoảng 5h). Cậu lấy trong tay nải một cái khăn, lại lấy nước suối thấm ướt, lau mặt và tay thật sạch. Giờ cậu chỉ muốn tìm nơi nào để tắm thôi. Cậu cảm thấy người mình chưa từng dơ đến vậy, đất, cát lại thêm nước mưa...

Hoàn thành vệ sinh cá nhân, cậu liền nhìn về phía 'người cùng trọ' của mình. Yếu đuối mỹ nam tử đang tựa lên vai yêu nghiệt nam nhân ngủ a, tay của yêu nghiệt còn đang đặt trên eo của người kia a. "Nơi này chắc không thịnh hành nam phong đâu nhỉ?" Quân Ly Ân xấu xa nghĩ.

Khi cậu ngẩn người nhìn bọn họ, yêu nghiệt nam nhân chợt mở mắt, nhàn nhạt nhìn hắn. Trong phút chốc, mắt của bọn họ giao nhau...

Quân Ly Ân nhìn sâu vào mắt đối phương, rồi sau đó, cậu bình tĩnh quay đi, tiếp tục ngẩn người nhìn cửa sổ

- Ta thấy bản thân tuyệt đối đẹp hơn bầu trời kia nhiều, ngươi muốn thì cứ tiếp tục nhìn ta là được. Xem như trả ơn cho việc hôm qua- Yêu nghiệt nam nhân kiêu ngạo nói.

- Ta có 3 việc cần phải làm rõ ràng nha. Thứ nhất, hôm qua ta mở lời là muốn cảm tạ vị kia cho ta vào tá túc, thứ hai là vì hắn ồn quá, ta ngủ không được. Cuối cùng, ta muốn nói, ngươi trông rất dễ nhìn, rất thuận mắt nhưng một người đàn ông mà yêu nghiệt như thế, ngươi thấy tự hào sao?

Bị đối phương xem như bố thí nói, Quân Ly Ân lập tức đáp trả lại. Cậu rất có cảm giác thành tựu khi chọc cho tên kia nghẹn khuất a.

Mặt yêu nghiệt nam nhân như tượng sáp, nụ cười câu nhân cứng ngắc, trông có vẻ khá tức. Trong lúc căng thẳng, yếu đuối nam tử liền tỉnh dậy

- Ca, sao thế?

- Không có gì, làm đệ tỉnh giấc sao? Còn khá sớm, nằm thêm chút đi.

- Đệ không ngủ được.

Nói xong, vị yêu nghiệt kia liền gọi mấy tuỳ tùng chẳng biết lúc nào thì đã đứng ngoài cửa. Vệ sinh cá nhân, vấn lại tóc, rồi họ liền sắp xếp chuẩn bị lên đường.

Cậu liền cầm hòm thuốc và tay nải, đi ra phía trước nhìn đường, xung quanh có rất nhiều lối đi, cuối cùng thì cái nào mới dẫn tới nơi có người a. Cậu liền nhìn về phía vị tuỳ tùng đứng canh ngày hôm qua, hỏi

- Huynh đài, có thể chỉ cho tôi đường tới thành gần nhất không?

- Công tử, chúng ta chung đường đi, không bằng để ta bồi huynh đến An Dương thành cách đây không xa?

Khi nghe ta hỏi, vị yếu đuối công tử bỗng nhiên cất giọng đáp. Điều này làm  Quân Ly Ân khá ngạc nhiên, so với tên bên cạnh, người này càng lãnh tình hơn nhiều, càng ôn hoà lại càng giả dối, không phải sao? Tại sao lại đột nhiên mời cậu đi cùng a? Đừng trách cậu suy nghĩ nhiều, đời trước, một phút buông lỏng của cậu chẳng phải đổi lấy một phát súng của An Đình Vân sao?

Suy đi tính lại, nhìn bốn bề khó phân Nam Bắc, cậu như nhận mệnh mà đáp

- Vậy thì xin làm phiền.

Người kia cười càng thêm ôn hoà, người bên cạnh lại nheo nheo mắt.

_________________________

- Ta tên Mộ Vân. Ca ta gọi Mộ Nguyệt. Huynh tên gì?

- Sở Lan Chi.

- Vậy huynh bao nhiêu tuổi rồi? Ta 22 còn huynh ấy hơn ta 4 tuổi.

- Vậy không cần gọi ta là huynh, ta năm nay chỉ mới nhược quán thôi (20 tuổi).

- Không nghĩ đến Sở công tử còn trẻ như vậy, y thức lại rất uyên thâm.

- Không có, chỉ là tình cờ đọc được trên sách thôi.

- Hứ. Không những y thức tốt, mồm mép cũng rất lanh lợi.

Tên Mộ Nguyệt kia bỗng nhiên lên tiếng.

- Ta tình nguyện bản thân mồm mép lanh lợi hơn một chút, còn đỡ hơn có khuôn mặt hoa ghen liễu hờn, câu nhân a.

Chèn thêm một tiếng thở dài, trong lòng Quân Ly Ân đã buồn cười đến tắt thở.

Mộ Nguyệt trực tiếp đen mặt. Hắn ghét nhất có ai bình luận về khuôn mặt của mình, tuy hắn giống mẹ, nhưng không có nghĩa hắn muốn bị xem như nữ nhân. Vì thế, Mộ Nguyệt sáng suốt ngậm miệng vì thừa biết bản thân cãi không lại cậu ta.

Quân Ly Ân đặc biệt vui vẻ, chọc cho tên kia im lặng, tức giận liền khiến hắn thoải mái vô cùng. Cậu nhìn ra khỏi cửa xe, đập vào mắt là bầu trời không một gợn mây, gió dịu nhẹ, không tươi đẹp nhưng có vẻ rất tự do, thoáng đãng nên thơ.

Mộ Vân, Mộ Nguyệt không kiềm được bị cậu thu hút. Đôi con ngươi sáng rực, hướng ra ngoài ô cửa, gió làm bay mái tóc tơ của cậu. Cả người như có thể biến mất bất cứ lúc nào, hoà vào trong gió, tan vào mây khói. Thật khó nắm bắt, nhung lại rất dễ sa vào...

- Sở công tử muốn vào thành làm gì thế?

Mộ Nguyệt không tự chủ được, đem lời trong lòng nói ra thành tiếng.

- Gọi Lan Chi là được rồi. Tôi trước hết muốn kiếm lộ phí, thật sự tôi khá nghèo nha. Rồi muốn đi khắp non sông tứ hải bằng chính đôi chân của mình.

Nói về ước mơ của mình, Quân Ly Ân toả sáng rực rỡ, tràn trề sức sống.

Mộ Vân ngắm nhìn khuôn mặt của cậu bây giờ, không nhịn được có chút ngẩn ngơ.

- Lan Chi muốn kiếm tiền à?- Mộ Nguyệt lên tiếng.

- Ừ.

- Vậy Lan Chi có thể chữa bệnh cho Vân nhi không? Tôi thấy y học của cậu rất tốt. Tôi sẽ đưa cậu trước 50 lượng vàng, nếu cậu chữa dứt hoàn toàn thì tôi đưa cậu đủ 1000 lượng. Thế nào?

Quân Ly Ân hơi hơi nhíu mày, cậu tuy thiếu tiền nhưng rất dư chất xám, khó mà không suy nghĩ sâu xa. Đám người này không tầm thường, đến cả người gác cửa hôm qua võ công cũng là thượng thừa. Tên yêu nghiệt võ công đặc biệt tốt, cùng cậu không thu kém bao nhiêu. Mộ Vân cũng thế, nếu đánh, trong nhất thời cậu khó chiếm được ưu thế. Nhưng cậu bây giờ không có tiền, làm gì cũng phiền. Đây chắc chắn là mối làm ăn tốt, cũng có thể là con dao hai lưỡi.

Ây da, thật phân vân a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net