Dịch Bệnh (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Lan Chi, sao lại ngẩn người rồi?.

Thấy Ly Ân ngẩn ngơ, tâm trí không hiện hữu nơi đây, Mộ Vân liền lên tiếng gọi.

- Không có gì, đột nhiên nhớ lại một người xưa thôi. - Đúng vậy, chung quy cũng chỉ là người xưa mà thôi

- Là người thế nào mà có thể khiến Sở công tử lộ ra nét mặt như thế? Phải chăng là mỹ nhân động lòng người? Lam nhan ngay trước mắt mà lòng người sao chẳng hướng về.

Mộ Nguyệt vừa lên tiếng đã móc mỉa, ra vẻ tủi thân, rành rành bộ dạng tiểu tức phụ phát hiện trượng phu mình trong lòng có người khác. Còn lấy tay chấm chấm khoé mắt, mặc dù chả thấy giọt nước mắt nào.

- Nào có mỹ nhân trong lòng gì. Ta đã có tiểu Nguyệt nhi rồi, trái tim chất chứa đầy bóng hình ai kia, làm sao có thể có người khác nữa.

Mộ Nguyệt lập tức ' nín khóc ' tỏ vẻ e thẹn, còn phóng cho Ly Ân một cái mị nhãn. Quân công tử cũng đáp lại bằng một cái nháy mắt. Cũng nhờ vậy không khí có vẻ thoải mái hơn, không còn có vẻ đầy ' ám khí ' như lúc đầu.

Và sẽ hài hoà hơn nếu không có sự ngây ra cùng với khuôn mặt hơi ửng đỏ của Thái Chu bà bà, hay những cái nhìn e dè của đám người Tuý, Diệp. Chỉ có Mộ Vân vẫn như cũ, cười đến híp cả mắt.

- Vậy Lan Chi ngươi có thể giúp hay không? Chúng ta có thể thương lượng về việc tiền bạc.

- Được thôi. Ta cũng là người có lòng thương cảm mà. Tiền thì không cần thêm nữa, đủ xài là được rồi. - Biết Mộ Nguyệt không ngại lấy bản thân làm trò để giảm bớt sự căng thẳng trong phòng, là cho mình bậc thang đi xuống. Quân Ly Ân chỉ là ngại phiền phức, cũng không phải là lòng dạ sắt đá, liền thuận thế đẩy thuyền.

" Vậy những lời lúc nãy của ngươi là thế nào!!! " đây chắc là tiếng lòng của mọi người còn lại nhỉ?

Dứt lời, bỏ qua cái nhìn quái dị của những người xung quanh, Quân Ly Ân bước về phía Thái Chu bà bà, cười rất đỗi dịu dàng, đưa tay nhận lấy đứa bé trong tay bà, như thể người vừa nãy lạnh lùng không màng sống chết của đứa bé ấy chẳng phải cậu.

- Bé trai này tên gì thế? Thật đáng yêu.

- Dạ, gọi là Nhị Lương.

- Ta viết đơn thuốc và những điều cần lưu ý, bà xem rồi làm theo đúng vậy và phải uống thuốc đúng giờ. Mộ Nguyệt ngươi kêu người đi bốc thuốc nhé. Vậy chúng ta bắt đầu với những điều cần kiêng kị thì thế nào?

- Sở công tử chờ một chút để ta lấy bút giấy ghi lại. - Tuý nghiêm túc nói không khỏi khiến Ly Ân nhớ đến các vị thư ký của mình đời trước, trung thành mà tận tuỵ.

- Trước hết chính là phải cách ly người bệnh ra, phòng ở của họ phải thoáng đãng, tắm rửa sạch mỗi ngày bằng nước ấm cùng chút muối, không thể để mụn nhọt bể ra, nếu ngứa không được gãi, phải ăn nhiều rau quả, nên ăn cháo hoặc các thức ăn dễ tiêu khác, cần cắt ngắn móng tay và tuyệt đối không để những gì dơ tiếp xúc với nốt mụn nhất là ruồi muỗi, cần kiêng hải sản và thịt. Những người không mắc hoặc đã mắc nhưng hết hẳn thì cũng cần phòng dịch. Điều hiển nhiên là phải hạn chế tiếp xúc với người bệnh vì dịch rất dễ lây, cần chú ý thể chất của bản thân khi sống trong hoàn cảnh có khả năng lây, nếu có những triệu chứng trên thì cần đi xem đại phu ngay. À đúng rồi, bệnh này lây qua đường miệng nhé, cụ thể là vì nước bọt.

Mọi người nghe đặc biệt chăm chú, Thái Chu bà bà khoé mắt đỏ hoe, Tuý ghi chép rất cẩn thận, chổ nào chưa ghi kịp thì chờ những nhịp dừng của Quân Ly Ân hỏi lại. Xong liền đưa giấy bút qua cho Ly Ân ghi đơn thuốc.

Thật ra bài thuốc này rất đơn giản, cậu từng được xem qua trong một quyển sách Y ở hiện đại rồi. Chỉ với những thực vật đơn giản, bao gồm: khoảng một nắm tay đỗ xanh, ngò ôm, ít hơn là hoa dành dành, kim ngân hoa, ít nhất là rễ cỏ tranh chỉ khoảng nửa nắm tay. Sở dĩ cậu nói số lượng mơ hồ như vậy vì cậu chẳng biết nơi này sử dụng đơn vị đo là gì nên chỉ có thể nhắm chừng thôi. May là bài thuốc này không đòi hỏi phải chính xác hoàn toàn.

- Đối với trẻ em cần chú ý, lần đầu uống thì uống giống đơn thuốc ghi. Nhưng những lần sau thì phải thêm 3 chén nước sắc thành một chén. Còn nữa, đừng bọc Nhị Lương kín như thế bằng một tấm vải không sạch, sẽ bị nhiễm trùng đấy, nặng có thể tử vong. Ừm, chỉ có thế thôi. Bà bà à, bà đừng lo lắng quá, điều cần làm nhất bây giờ là phải giữ vững tinh thần, nấu nhiều món ngon bồi bổ sức khoẻ và chăm sóc Nhị Lương thật kỹ càng. Nhất định sẽ khoẻ lên mà.

- Cảm ơn Sở đại phu và mấy vị thiếu gia. Thái Chu cùng tiểu Lương nợ mấy vị rất nhiều, nhất định sẽ ba đời ba kiêpa làm trâu làm ngựa báo đáp.

Vừa nói Thái Chu vừa đập đầu liên tục, một tiếng đập nối liền một tiếng tựa như đánh vào lòng người. Nếu Quân Ly Ân cùng Nhạn không ngừng nâng bà chắc bà sẽ quỳ đập mãi. Lạy trời. Nếu để mẹ cùng lão già vạn năm không thấy mặt kia biết được cậu để cho một bà lão dập đầu với cậu thì chắc sẽ lột một tầng lại thêm một tầng da của cậu mất thôi. Lột xong còn phải rửa bằng nước muối trộn ớt Naga Viper cay nhất thế giới. Còn chưa nới đến việc bị tổn thọ nữa chứ.

Haizz, thiện lương quá cũng khổ.

Đọc là thế nhưng tất cả đều diễn ra dưới lớp mặt có chút ngại ngùng của Quân Ly Ân, một con người tự kỷ, giả tạo.... -_-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net