Gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa rơi rả rích.

Hoà lẫn trong âm sắc của mưa là tiếng lộc cộc của xe ngựa.

- Đại thiếu gia, gần đây có một miếu hoang, chúng ta vào đó trú mưa được không?

- Ừ, cứ làm thế đi.

Văng vẳng tiếng trò chuyện của tuỳ tùng với chủ tử, cỗ xe ngựa cũng không phải người bình thường có thể ngồi, người trong đó nhất định là quý nhân.

Xe dừng bên một miếu hoang còn khá tốt, không hề bị dột. Bốn người tuỳ tùng vào trong dọn dẹp, một lát sau, giọng của vị tuỳ tùng kia lại vang lên:

- Đại thiếu gia, đã dọn xong.

Lập tức, từ trong xe bước ra một người nam nhân ăn mặc hoa lệ, trường bào đỏ tía, tà áo thêu mẫu đơn, đai là màu đỏ sẫm. Cả người rực rỡ, toá sáng trong mưa, mọi thứ như làm nền cho hắn. Càng kinh diễm hơn là bởi dung mạo của hắn, thập phần yêu nghiệt. Khuôn mặt góc cạnh phân minh, đôi mắt phượng, dài và hẹp trên làn da trắng hồng, khi híp lại rất uy nghiêm, môi đỏ tươi như huyết, toả ra yêu khí bức nhân, độc nhất vô nhị trong thiên hạ.

Nam nhân này bước xuống, không đi vào mà xoay người lại, tầng tầng lớp áo cũng chuyển động theo, thu hút ánh mắt mọi người. Hắn nâng tay, đôi bàn tay trắng nõn, có chút gầy từ trong xe vươn ra, đặt lên. Một nam nhân khác liền bước xuống.

Nam nhân này khá ốm yếu, da cũng tái xanh, nhưng cũng chẳng che mất vẻ tuấn lãng của hắn. Cao nhưng gầy, khuôn mặt toả sáng dịu nhẹ như ánh trăng khuyết, mắt cũng thuộc loại mắt phượng hẹp dài, nhưng không bức nhân như nam tử bên cạnh, môi mỏng, tươi cười yếu ớt, ôn nhu và thanh lệ. Hắn khoác trên mình bộ thanh y đơn sắc, thêu vài rạng trúc, đặt biệt thu hút mọi người là hắn đeo bông tai. Chỉ đeo một bên thôi, là một khối ngọc tròn màu đen, tôn lên làn da trắng của hắn.

Một người tiên diễm như hoa, một người thanh sắc trang nhã, mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười a.

Đấy chính là hình ảnh đập vào mắt cậu bây giờ a.

Quân Ly Ân cảm thấy mình chính là con ghẻ ông trời. Lúc ra khỏi hang động thì bị lạc đường, đến khi ra khỏi rừng thì chính là vùng đất hoang vu đến một con chim cũng không có. Đã vậy thì thôi đi, cậu chỉ vừa bước được mấy bước, trời liền mưa!!!! Nếu không phải cậu phản xạ nhanh, lập tức bật ô thì giờ chắc chắn đã ướt nhem nhèm nhẹp rồi. Cậu đi suốt cả buổi trời, chỉ với mong ước tìm được chổ trú mưa. Giờ tìm thì tìm được rồi nhưng lại có người trú trước!!!

Từ sau khi luyện công, cậu thấy giác quan của mình linh mẫn hơn hẳn, dù cách khá xa, cậu vẫn nhìn được bọn họ không đơn giản. Họ cho cậu cảm giác giống khi gặp mấy vị chủ tịch tập đoàn ở thế giới kia vậy, một người so với một người diễn còn tốt hơn, cậu dám cá họ không phải hoàng thân quốc thích thì cũng là người ở địa vị cao.

Nhưng trời mưa không nhỏ, dõi tầm mắt chỉ có mỗi ngôi chùa hoang này có thể trú. Cậu không muốn tiếp xúc với mấy vị 'quý nhân' như thế này.

Suy đi tính lại, vẫn là vào trú mưa thôi, không là cậu sẽ cảm mất.

Nghĩ thì phải làm, cậu đi về phía người hộ vệ đứng trước cửa canh, nở nụ cười ôn hoà của nhiều năm về trước, nhẹ giọng hỏi:

- Xin chào, mưa to quá, có thể để tôi vào trú mưa không?

Người hộ vệ kia hơi ngẩn người trước Quân Ly Ân, nhưng lấy lại bình tĩnh rất nhanh.

- Xin lỗi, hai vị thiếu gia nhà tôi không thích trú chung với người khác. Phiền công tử đến nơi khác tá túc đi.

Quân Ly Ân tỏ vẻ khó xử.

- Nếu có nơi khác tôi cũng không muốn làm phiền tới mọi người, nhưng xung quanh đây...

Cậu bỏ lửng câu, nhưng tin chắc rằng vị hộ vệ kia sẽ hiểu.

Vị hộ vệ kia hơi lúng túng, có vẻ tính từ chối tiếp thì một giọng nói yếu ớt vang lên, đi kèm theo là những tiếng ho kiềm nén...

- Để vị công tử kia vào đi, cũng không phải là chỗ của riêng mình.

- Vâng, thưa thiếu gia.

Vị hộ vệ kia gập người hướng vào trong nhận mệnh, rồi quay sang cậu làm tư thế mời.

Cậu mỉm cười khách khí, nhỏ giọng nói cảm ơn.

Bước vào trong, cậu theo thói quen đánh giá xung quanh, miếu này chắc chỉ mới bỏ hoang gần đây, không có nhiều bụi hay bị dột. Rồi mới nhìn về phía người đang ngồi. Nhìn từ xa, cậu đã thấy hai người nam nhân khí độ bất phàm này dung mạo hẳn rất tốt. Nhìn gần lại không nhịn được cảm thán một câu. Da trắng như thế làm gì, khuôn mặt một tên thì yêu nghiệt, một tên thì yếu đuối. Nói thế nào nhỉ, ... trời sinh một đôi bích nhân??

Dù suy nghĩ loạn thất bát tao cả lên nhưng đều diễn ra dưới lớp mặt ôn hoà và nụ cười toả nắng của Quân Ly Ân.

Khi cậu đang quan sát đối phương, đồng thời cũng đang đánh giá cậu.

Người này quá xuất chúng. Khoan bàn đến dung mạo bất lạc phàm trần, chỉ với khí chất thoát tục, tạo người nhìn cảm giác người này rất tự do, rất tuỳ hứng, có chút ôn hoà, có chút lãnh đạm, lại thêm vài phần biếng nhác, mâu thuẫn mà hài hoà. Huống chi người này thấy bọn họ không sợ sệt, không kinh ngạc, quả thật khiến người ta có cảm giác thoải mái.

Thấy trong mắt đối phương hiện lên kinh diễm, trong giây lát, mày của Quân Ly Ân liền nhíu lại, nhanh đến mức không ai bắt gặp kịp.

Cậu hướng về phía nam tử mặc thanh bào, mỉm nụ cười, khẽ nói

- Cảm ơn

Đối phương cũng trả lại cậu một nụ cười mỉm, nhưng hắn lập tức biến sắc, che miệng ho khan.

Mặc cho mọi người đang rối loạn, cậu đi về phía cách bọn họ xa nhất, đặt hòm thuốc và tay nải xuống, cậu dựa lưng vào tường, nhắm mắt dưỡng thần.

Nhưng ông trời hình như chưa buông tha cho cậu thì phải. Cậu đã thức trắng hai đêm liền, đi bộ rất lâu, lại chịu gió rét mà bây giờ vẫn không được ngủ yên. Người nam nhân ốm yếu kia ho khan suốt một lúc lâu, vị yêu nghiệt thì nhuận khí, người nấu nước, kẻ pha trà. Cái quan trọng nhất là... tên kia cứ ho suốt khiến kẻ mẫn cảm với âm thanh như cậu không sao chịu được. Cậu có kiềm nén, nhịn, nhịn...

Không nhịn nỗi nữa!!!!!

- Mấy người không biết uống trà Mao Phong chỉ khiến người này ho càng thêm nặng hơn thôi sao.

- Giải thích thế nào?

Vị yêu nghiệt kia nheo mắt nhìn về phía hắn, trong đầu cậu bỗng dâng lên suy nghĩ 'Đây thật giống mị nhãn aaa'

Nghĩ thì nghĩ, cậu vẫn bình tĩnh trả lời nam nhân.

- Trà này lúc uống ban đầu sẽ khiến người ta có cảm giác bớt đau họng, ho cũng ít đi. Nhưng thật chất, khi uống nhiều trà này sẽ khiến bệnh phong hàn khó thuyên giảm, ngủ không tròn giấc, thân thể sẽ yếu dần, lạnh bụng.

Mày của mấy người hộ vệ đã sắp tàn sát hết họ nhà ruồi, nhưng vị yêu nghiệt nam tử kia vẫn bình tĩnh hỏi hắn, đương nhiên, sẽ chân thật hơn nếu hắn không nắm chặt tay đến nổi gân. Quân Ly Ân nói tiếp

- Nên cho hắn- chỉ yếu đuối nam nhân- uống chút mật ong, tốt nhất vẫn là uống Tiểu hồi hương trà hoặc Bách táo, giúp ôn trung tán hàn, giảm hen. Không tiếp xúc lạnh, ăn thanh đạm một chút. Hừm, hình như chỉ cần chú ý nhiêu đó.

Nói xong, mặc kệ sắc mặc của bọn họ, cậu liền tiếp tục nhắm mắt dưỡng nhan. Tiếng ho cũng giảm bớt ít nhiều, ít nhất là không phiền tới cậu ngủ.

Và thế là cậu ngủ một đêm không mộng mị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net