Mỹ Nhân Như Ngọc (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cánh cửa bỗng bật mở.

- Ân Ân, mau lại đây, xem anh đem gì về cho em này. - Giọng người này rất đỗi dịu dàng, hoà ái như vầng nguyệt nha giữa đêm khuya.

Một cậu bé tầm bảy-tám tuổi ngồi trên bệ cửa sổ đang mở mà đọc sách, mái tóc bay phấp phới trong gió. Nghe thấy người gọi, hai mắt bỗng nhiên phát sáng, nhảy bật xuống chạy về phía cửa.

- Anh, anh mua gì vậy? Có phải bánh ở chỗ của Morris không? - Khác hẳn với sự nghiêm túc lúc ban đầu, trông cậu bây giờ mới hợp với lứa tuổi còn ăn còn chơi.

- Haha, Ân Ân thật giỏi. Đúng là bánh của Morris làm cho em, lần sau gặp anh ấy phải làm gì nào?

- Phải cảm ơn. - Tay bám vào quần của người thanh niên, đôi mắt của cậu thanh niên như muốn hỏi 'Đúng không?' thật ngây thơ.

Người thanh niên mỉm cười không trả lời, đưa tay vỗ nhẹ đầu cậu bé.

Cảnh tượng bỗng biến chuyển, khung cảnh ấm áp tan dần đi, thay bằng...

- Em không lo học hành chạy đến chỗ anh làm gì? - Hiển hiện một tia mệt mỏi.

- Là anh làm đúng không? - Tầm mười ba-mười bốn tuổi, thiếu niên đem một đôi mắt hận thù nhìn người đàn ông kia.

- Đúng vậy, thì sao? - Đến cả nói dối cũng không cần thiết.

- Tại sao lại giết Morris, hai người không phải bạn bè sao? Anh ấy tốt như vậy, anh ấy yêu anh, tại sao...? - Đôi mắt cậu mở lớn, cố không cho nước mắt rơi xuống, hai tay nắm chặt lấy áo, ai nhìn vào cũng thấy không nỡ.

Riêng người đàn ông kia.

- Cùng em không quan hệ. - Người đó quay lưng đi, không nhìn cậu thiếu niên ấy thêm một lần nào nữa.

Mọi thứ lại lần nữa mờ dần đi, hoá thành khung cảnh tráng lệ, xa hoa. Có vẻ nơi đây đang tổ chức một bữa tiệc, nam thanh nữ tú ăn mặc rực rỡ, CEO của những công ty lớn tụ về một chỗ bàn bạc việc làm ăn, ai cũng cười, cũng vui vẻ trò chuyện. Thật giả tạo?

- Lucas, người anh họ yêu dấu của cậu không tới sao? Cậu có vẻ rất thích anh ta nha, dù anh ta thật không thể tính là một người yên phận. Ông cha có câu gì ấy nhỉ... à là yêu mỹ nhân không yêu giang sơn. - Một người ngoại quốc tóc vàng mắt xám nói bằng tiếng bản quốc lơ lớ. Nói không rành những vẫn nói rất nhiều.

Đung đưa ly rượu, dưới ánh đèn mỹ lệ tới mức khiến con người ta mê say, người thanh niên không trả lời, chỉ là thỉnh thoảng lại không kìm được liếc mắt ra cửa.

Bỗng cánh cửa mở ra, một người đàn ông điển trai, mặc vest đen lịch lãm, động tác lắc lắc ly rượu của thanh niên hơi dừng. Ánh mắt dừng lại trên người phụ nữ nóng bỏng mặc váy đỏ xẻ rất sâu, đôi gò bông ẩn hiện khiến ai cũng ngất ngây. Trai tài gái sắc, trời sinh một đôi. Hoàn mỹ đến khó chịu.

Thấy họ bước về phía mình, thanh niên quay đi, cùng người tên Aron tiếng vào trung tâm bữa tiệc.

Thấp thoáng đâu đó tiếng thở dài. Không thể khống chế, quay đầu nhìn lại.

Khung cảnh cuối cùng... chính là bóng lưng dày rộng mà đơn côi của người đó.

Và cậu thanh niên đứng phía sau, cả người như có gì đó thay đổi, lại như chẳng có gì thay đổi...
"

- Lan Chi, Lan Chi... tỉnh... sao vậy...

- Lan Chi...

Ai gọi thế? Lan Chi? Tôi sao? Cái tên này, người gọi không phải là...

Mở bừng hai mắt.

Cả người ẩm ướt như được vớt ra từ nước, thở hồng hộc, cả người lạnh toát như trong hầm băng.

- Mơ thấy ác mộng sao? Ta kêu mà người cũng không tỉnh.

Đảo con ngươi, nhìn cạnh giường, nam nhân vận huyết bào thêu những đường cong bất định, viền hình sóng màu xám bạc, thắt lưng đen làm vòng eo thêm tinh tế, khuôn mặt nam nhân nhiễm chút lo lắng, còn đang cầm khăn tay lau mồ hôi cho cậu.

- Không sao, Mộ Nguyệt, cảm ơn, đã làm phiền.

- Lan Chi, không sao thật chứ? Vừa rồi, ta và ca ca đi qua cùng ngươi người đến Thiên Hương lâu. Đi đến cửa kêu ngươi mấy lần cũng không có tiếng đáp trả nên liền xông vào, ngươi đang ngủ, trong có vẻ không ngon giấc lắm, gọi ngươi cũng không tỉnh.

Không những Mộ Nguyệt, Mộ Vân cũng đứng cạnh giường, y đứng phía dưới nên cậu không để ý.

- Không sao. Để hai người lo lắng rồi, ta ổn, hai người có thể ra ngoài chờ chút không, ta muốn thay đồ, cả người ẩm ướt thật khó chịu.

Thấy cậu thật sự đã ổn, trở lại với vẻ thong dong bình thường, Mộ Nguyệt cũng thu lại lo lắng, treo lên nụ cười mị nhân.

- Vậy, ta xuống lầu trước. - Nói xong liền kéo Mộ Vân đi.

Cậu nhắm mắt, ổn định lại tâm tình. Bỗng, một giọng nói vang lên, nội dung câu nói ấy, làm Quân Ly Ân khó tránh khỏi thất thần:

- Này, Hy là ai thế? Ngươi gọi tên hắn suốt đấy. - Mộ Vân đứng ngay cạnh tấm bình phong, hỏi một câu không đầu không đuôi, ánh mắt đó, thật sự như có thể nhìn thấu cả lòng người.

Quân Ly Ân không trả lời mà là tiếp tục dưỡng thần. Nhìn như có vẻ không quan tâm, hàm răng lại cắn chặt lại.

Mộ Vân lại như chẳng cần câu trả lời, hay căn bản đã hiểu rõ nội tình, cười rồi bỏ đi. Tà áo xanh lục vung lên một đường cong thật tao nhã, biến mất sau cánh cửa.

Ngây người một lúc, chợt có vài người bước vào, hỏi mới biết thì ra họ Mộ sai người bưng nước lên cho cậu tắm rửa, có hai, ba tiểu nhị bưng thùng nước đặt ngay giữa phòng, mùi tre thơm ngát. Khói trắng làm mắt cậu mờ đi.

Lại mơ thấy người đó...

Mộ Vân nhấp một ngụm trà. Thanh thanh giọng lên tiếng, róc rách như tiếng suối xa

- Ca, người tên Hy đó phải chăng là ái nhân của Lan Chi? Có bao nhiêu sâu đậm mà Lan Chi mới biểu lộ ra khuôn mặt đau lòng đến chết lặng đó. Thật tò mò, người thế nào mới khiến hắn mê luyến.

Không thể phân biệt được là y nói với Mộ Nguyệt hay chính y đang độc thoại.

Một người thì lẩm bẩm, một người thì ngẩn ngơ.

- Ta xong rồi, đi thôi.

Đang im lặng thì Quân Ly Ân bước xuống, y và hắn quay sang nhìn, đồng thời ngẩn ngơ.

Mái tóc ẩm ướt, khuôn mặt bị xông đến đỏ ửng, đôi mắt ngậm sương, làm người vốn xinh đẹp lại càng thêm chút kiều mị, dụ hoặc người phạm tội. Nếu lần đầu gặp, cậu mặc bạch y như tiên nhân, cốt cách đạo mạo thì mặc tử y khiến cậu như yêu như ma. Đẹp quyến rũ nhưng không tục khí, một cây trâm búi nửa đầu khiến cậu thêm vài phần văn nhã.

- Có chuyện gì? - Thấy không ai dịch chuyển, cậu thắc mắc hỏi.

- Không có gì, đi thôi. - Mộ Nguyệt dẫn đầu chạy ra khỏi khách điếm. Mộ Vân cũng tiếp bước, sau là Tuý cùng Diệp vội bước theo.

- Quái, chạy gì mà như ma đuổi vậy.

Ngồi lên xe, cậu liền cầm một quyển sách đặt trên bàn rồi yên tĩnh đọc.

Tiếng xe người lộc cộc đi, vẫn như cũ, không khí thật im lặng.

Đọc chừng nửa cuốn sách, xe liền dừng lại kèm theo tiếng ngáp của Mộ Nguyệt.

- Khiếm nhã. - Ly Ân tỏ vẻ ghét bỏ.

Mộ Nguyệt đáp lại bằng một cái ngoáy tai, tỏ vẻ hắn cái gì cũng không nghe.

Thấy vậy, Ly Ân liền quăng cho hắn một ánh mắt xem thường.

Bước xuống xe, tựa như bước vào một thế giới khác.

Nữ nhân nơi đây điểm trang thật đậm, miệng ai cũng cười, y phục xanh, đỏ, tím, vàng càng thêm mị nhân dưới ánh đèn đỏ hồng. Nam nhân trái ôm phải ấp, nụ cười đê tiện, hạ lưu, say đến chẳng thấy sự khinh thường trong mắt của nữ nhân trong lòng.

Bỗng nhiên cậu chẳng muốn vào nữa.

- Lan Chi, đi thôi.

Giương mắt nhìn khắp nơi một lượt, cậu liền theo Mộ Nguyệt đi vào.

- A~, ba vị đại gia hẳn là lần đầu đến đây phải không? Tôi chưa từng thấy ai soái như mấy vị. Là đến xem cô nương mới đến sao?

- Căn phòng thường hạng hướng ra sân khấu còn không? - Gật đầu chào hỏi với tú bà, Tuý hỏi.

- Còn, còn chứ. Theo tôi. - Nở nụ cười giả tạo, mụ tú bà lắc vòng eo không chút thon gọn, đỏng đảnh tiến về phía cầu thang.

- Lần đầu đến đây?

Câu hỏi của Mộ Nguyệt kéo Quân Ly Ân đang thất thần trở về.

- Ừ. Ai cũng thật xinh đẹp.

Nghe cậu nói vậy, Mộ Nguyệt bỗng hừ lạnh một tiếng, bước nhanh về phía trước, để lại Ly Ân trong mắt toàn là nghi vấn.

- Vậy, mấy vị công tử tự nhiên nhé. Không lâu nữa là đến lúc giới thiệu mỹ nữ mới rồi. Đây là Vân Du, chính là hoa khôi của Thiên Hương lâu, chắc chắn sẽ làm hài lòng các vị. Tiểu Du, phục vụ khách cho tốt nhé. - Mụ bà nói với bọn họ, ánh mắt có vẻ hám lời. Hơi hơi lui ra liền đẩy một nữ nhân vào, khép cửa.

- Tiểu Du tham kiến mấy vị công tử. - Một mỹ nhân bước vào, khí chất thanh cao hoàn toàn không phù hợp với nơi đây. Nhún người uyển chuyển hành lễ, một thân hồng y diễm lệ tuyệt luân.

- Này. Mộ Nguyệt, trông hai người chẳng có vẻ gì là quen nhau cả? - Cậu hơi đẩy đẩy tay hắn, nói ra thắc mắc. Người này trông cũng được, có sự hàm súc rất thu hút. Bất qua so với mấy mỹ nữ đời trước cậu từng gặp, cùng lắm cũng chỉ xếp vào hàng tiểu mỹ nhân mà thôi, thân hình còn không nóng bỏng bằng các sao Hollywood nữa. Lướt từ trên xuống, bĩu bĩu môi cho ra cái nhận xét: Trên mức tầm thường.

- Lần trước ta đến đây là hai năm về trước rồi. Lúc đó hoa khôi không phải người này, hình như tên là Mị Chi, cũng là bán nghệ không bán thân. Giờ chắc đã được người chuộc ra rồi, tài sắc vẹn toàn mà.

- Vậy à.

Sau đó cậu quay sang Vân Du, hơi mỉm cười, nói:

- Nghe nói cô nương giỏi cầm kỹ. Đàn cho ta một khúc thưởng thức được không? - Ánh mắt này... rất có lực sát thương nha.

Bằng chứng là tiểu Du từ khi bước vào vẫn giữ vẻ phong khinh cũng đỏ mặt rồi.

- Đương nhiên là được. Có chút tài mọn mong công tử không chê. - Dứt lời liền cầm đàn bắt đầu gãy.

Quân Ly Ân vừa nghe, liền không nén nổi chút thất vọng. Nghe sơ thì cũng không tệ nhưng không bằng một phần mười tay nghề của An Đình Vân lúc đang ở đỉnh cao. Đây cũng là một trong những lí do cậu chọn cô ấy làm vị hôn thê giữa biết bao tiểu thư khác.

Nói theo cách của các thủ hạ trước đây, cậu căn bản là một tên cuồng âm nhạc, cuồng mỹ sắc.

- Không hợp ý? - Mộ Vân tinh ý phát hiện chút chán chường của cậu.

- So với ta còn tệ hơn. Ta về tự đánh tự nghe còn ổn hơn nhiều. - Tuy không ví được như Cầm thánh nhưng Ly Ân đánh cũng không tệ đâu. Ít nhất, cậu thấy thế.

- Vậy sao. Thật muốn nghe một lần.

Nghĩ đây chỉ là lời khách sáo, Quân Ly Ân chỉ cười mà không đáp.

Mộ Nguyệt có vẻ buồn ngủ, thỉnh thoảng lại che miệng ngáp, đến nói chuyện châm chọc cậu cũng lười. Mộ Vân không khác gì bình thường, chắc cũng không thích rồi, lấy một quyển sách từ tay Diệp liền ngồi xem.

Vậy là ba người bọn họ hồn vía lên mây, nghe thì có nghe nhưng từ tai này lọt qua tai kia. Đến cả Vân Du cũng thấy có chút xấu hổ, đánh thêm một khúc liền cáo từ, nói là mấy vị mới đến kia rất nhanh sẽ đến, bọn họ chờ một chút thôi.

Haizzz. Cậu chán quá. Tên nào đó gian kế bên ở Hiên Vận tửu lâu thật đáng ghét. Mắt thẩm mĩ quá tệ.

Phải chờ bao lâu nữa đây...?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net