Mỹ Nhân Như Ngọc (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng 'cốc... cốc...' vang lên, phá đi sự buồn chán của những con người đằng sau cánh cửa.

- Mấy vị công tử, đã đến giờ rồi, mời đi theo tôi. - Giọng mụ tú bà tỏ rõ vẻ hào hứng và nịnh nọt.

Theo lời mụ, Quân Ly Ân liền theo ra ngoài, đến tiền sảnh đã có sẵn ghế dựa cùng điểm tâm.

- Công tử, những mỹ nhân mà chúng tôi sắp giới thiệu đều độc nhất vô nhị, bảo đảm sẽ làm các người hài lòng. - Tú bà nói xong, lại uốn éo đến gần một khách nhân khác tiếp tục gợi chuyện.

Cũng không nghĩ thử xem, hoa khôi nhan sắc chỉ trên trung bình như thế, không biết mấy người khác còn thế nào.

Chung quy, cũng không còn hào hứng như lúc mới đến.

- Ala~, mấy vị khách quan, chào mừng đã đến nơi đây,... - Không lâu, từ đài cao, mụ tú bà bước ra, nói vài lời chào mừng và thể hiện sự hân hoan. - Vậy, cũng không nhiều lời nữa, mấy vị cô nương sẽ lần lượt lên để biểu diễn chút tài hèn.

Vừa dứt lời, một vị lục y cô nương liền bước ra, khuôn mặt thanh tú, bước đi nhẹ nhàng như liễu, cầm tỳ bà tấu một đoạn tình ca miên man. Không phải thật xuất sắc nhưng cũng rất rung động lòng người.

- Màu xanh, quả là đẹp thật... - Mộ Vân chợt thì thầm, rất nhỏ, giống như bộc phát vậy.

Màu xanh?

Anh của y đã rất khó hiểu, bất quả núi cao còn có núi cao hơn, y còn hơn gấp bội, Quân Ly Ân nghĩ.

Hết xanh lại đỏ, sắc phấn hồng với tím mộng mơ, màu đỏ diễm lệ không bằng lam y thanh lãnh, mỹ nhân theo chiều hướng nhan sắc tăng dần bước ra, không cầm thì là hoạ, người không biết còn tưởng đến đây ẩm thơ tìm tri kỷ.

Ánh mắt theo bản năng đảo xung quanh thính phòng, rồi bất chợt bị cái gì đó thu hút, Quân Ly Ân lập tức, mở to cả hai mắt, trong lòng như có điều gì trào dâng.

Cậu, cậu vừa thấy cái gì vậy?

Quân Minh Hy thế nào lại ở nơi này?

Dù chỉ là khoé mắt bắt được thân ảnh người nọ nhưng bằng sự quen thuộc bao nhiêu năm giữa hai người, đó chắc chắn là Minh Hy.

Cái khuôn mặt từ hoà ái dễ gần đến lãnh đạm như tuyết, khoé môi hơi mím như đang kiềm nén điều gì đó, tay phải khi đi sẽ nắm chặt lại... chỉ toàn là điều quen thuộc.

Hắn xuyên sao?

Hắn cũng xuyên sao?

Đôi mắt Quân Ly Ân bỗng nồng đậm tưởng niệm, mang theo cả áy náy lẫn đau lòng.

Nếu thật là hắn, hẳn là rất đau đớn, cậu đã chết trước mắt hắn thế mà.

Theo bản năng, cậu chợt đứng lên.

Nhưng Mộ Nguyệt lại kéo cậu lại.

- Đi đâu thế? Vừa ý cô nương nào sao?

Và điều này đánh thức cậu lại. Bây giờ đuổi theo thì được gì, hắn chưa chắc đã là 'hắn', đời trước cũng không tính là hạnh phúc gì, thoát khỏi cậu là mở ra một con đường khác, tươi sáng và xinh đẹp.

- À, không có gì. Cố nhân thôi.

Phải, là cố nhân thôi, có thể tưởng niệm, không thể tri âm.

Mộ Nguyệt thả cổ tay cậu, gật gật đầu, lại tiếp tục bán tựa vào ghế, câu khoé môi xem mỹ nhân trên đài.

Cậu cũng ngồi xuống, tay trái theo thói nắm chặt tay phải, áp chế xung động trong lòng.

- Mấy vị khách quan~, cảm ơn đã ghé thăm chúng tôi, vị tiếp theo chính là bảo bối mà tôi vừa tìm được, bảo đảm sắc hương vị đều đầy đủ, nếu muốn xem mỹ nhân, không bằng chi chút kim tệ. - Lại là mụ tú bà ỏng ẹo ấy.

Mỹ nhân sao? Phải thế nào mới gọi là mỹ?

Mỹ, là chỉ tâm hồn hay hình thể bên ngoài?

Bỗng Quân Ly Ân nở nụ cười, châm chọc đến cực điểm.

'Trong cái diễm lệ và thanh tao bao giờ cũng có nguy nan.' Quân Minh Hy từng nói với cậu như vậy.

Có lẽ, là đang nói về chính bản thân hắn đi. Hắn không phải chưa từng cảnh báo cậu về sự tàn khốc của bản thân, chỉ là cậu không bao giờ để ý thôi.

Hoặc, đã biết đến nhưng lại lựa chọn bỏ qua, vì giữ cho mình chút ấm áp nhỏ nhoi, cậu không quan tâm đến suy nghĩ của Minh Hy.

So với hắn, cậu mới là người đáng trách nhất.

Lần này bỏ qua, nếu có duyên gặp lại, cậu sẽ nói với hắn lời xin lỗi. Và sau đó, không còn quan hệ gì nữa.

Lấy một khối điểm tâm, theo thói quen ngửi thử, nếm một ít, cuối cùng mới bỏ vào miệng. Vị ngọt ngấy của bánh thật khiến con người ta dễ trầm mê vào đó, nhưng không thể phủ nhận, nó khiến bạn tạm quên đi mọi mệt nhọc.

Cậu cứ mãi nhâm nhi điểm tâm cho đến tận khi vị mỹ nữ cuối cùng bước ra.

Tất cả mọi người ngây dại.

Luật lệ Đới quốc không cấm kỹ nữ mặc đồ trắng, như theo một quy chế ngầm nào đó, những cô nương ở chốn phong trần đều không mặc màu này. Có lẽ họ cảm thấy bản thân mình đã lây nhiễm ô uế trần gian, không còn xứng đáng để khoác lên màu sắc tinh khôi này.

Tuy nhiên, vị cô nương cuối cùng này, một thân bạch y như tuyết, mang đôi mắt màu xanh thẫm của biển khơi ẩn chứa muôn vàng nghĩ suy, màn che mỏng manh càng khiến khuôn mặt tinh xảo thêm một phần thần bí. Rèm mi buông hờ, như chẳng mấy chú tâm đến ngàn người dưới đài, khiến người ta không thể suy nghĩ.

Sau đó, dục vọng chinh phục sẽ càng dâng cao.

Thường, sau hôm nay mới chính thức ra giá cho mỗi cô nương nhưng nhìn tình hình bây giờ, ai ai cũng nhao nhao về phía đài cao, đòi tú bà báo giá ngay trong tối nay.

- Mấy vị khách quan thật là~~, phải từ từ chứ. Đây là Vô Song cô nương, vì màu mắt của nàng hơi khác người nên bị gia đình gia đình ruồng rẫy, rồi bán vào đây. Tôi biết mọi người rất mến mộ cô nương này nên đành phá luật một lần, sẽ lập tức bắt đầu đấu giá. Khởi điểm là năm trăm lượng bạc. Xin mời. - Mụ tú bà không hổ là người quản lý, loạn thành thế này mà vẫn còn đủ trấn định.

Giá cứ ngày một nâng cao nhưng nhân vật chính lại không có chút hành động nào, điều này làm Quân Ly Ân cảm thấy thật kỳ quái.

Mà nói đúng hơn, từ lúc cô nương này bước ra, cậu đã thấy kì kì rồi.

Cô nương này cao hơn mấy nữ nhân khác khá nhiều, tuy mặt không nhìn rõ nhưng hướng nghiêng lại thất có chút góc cạnh, dáng đi mềm mỏng nhưng lại quá nhẹ nhàng, giống như người tập võ lâu năm, dưới tà áo diễm lệ, là đôi bàn tay nắm chặt kiềm nén, thế thì tại sao lại không tự mình thoát thân?

Nhìn thế nào, cậu cũng thấy đây chính là nam nhân. Nam nhân mà lại nguyện ý mặc nữ trang, môi son má phấn cho người ta đấu giá ư?

Chắc chắn là có ẩn tình gì...

Quân Ly Ân nhìn Vô Song chăm chút, nếu có thể chắc sẽ xem cả lỗ chân lông. Có lẽ vì vậy mà Vô Song bỗng ngẩn đầu lên, hành động đầu tiên từ khi bước lên trên đài, nhìn về phía Ly Ân. Trong giây lát, tầm mắt hai người chạm nhau, cậu nhìn rõ được trình tự cảm xúc trong mắt đối phương.

Mặc dù rất mơ hồ, Quân Ly Ân vẫn nhận ra nét cầu khẩn trong đôi mắt của y. Cả sự khuất nhục và không cam lòng, mang theo phẫn nộ và sự căm hận bốc cháy mạnh mẽ.

Đây là đôi mắt cậu thích nhất.

Bỗng chốc, toàn bộ hứng thú của cậu bị khơi gợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net