Mỹ Nhân Như Ngọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí im lặng đến rùng mình. Ra khỏi tửu lâu, trên đường đến khách sạn, mướn phòng, vào đến phòng... đều không có một tiếng nói nào được phát ra. Suốt quãng đường, Mộ Nguyệt cứ nhìn chằm chằm vào Quân Ly Ân, mắt trợn trắng. Mộ Vân thì đăm đăm ra ngoài cửa sổ như có điều suy nghĩ. Chủ không nói nô nào dám tạo ra âm thanh gì kích động đến bọn họ. Thế là cả đoạn đường không dài không ngắn này, ngoài trừ tiếng xe ngựa, tiếng ồn khi đi ngang qua nơi đông người thì ai cũng câm lặng.

- Lan Chi, thật... thật sự muốn đi kỹ viện sao? - Mộ Nguyệt uống liền một cốc trà mới lắp bắp lên tiếng.

- Cuối cùng cũng chịu lên tiếng rồi? Không trừng nữa à? Còn nữa, động tác uống trà của ngươi thật khiếm nhã. - Cũng nhấp một ít trà, Ly Ân lên tiếng châm chọc.

- Ngươi trả lời ta trước đi.

- Vâng vâng. Ngươi không những bị chứng ảo tưởng nặng mà còn không hiểu được tiếng người nữa. Ta đi kỹ viện ngươi ngạc nhiên cái gì? Trên đời này đàn ông không đi kỹ viện chỉ có hai loại thôi. Biết là gì không? - Tiếp tục đâm chọt.

- Là gì? - Toàn bộ tò mò của Mộ Nguyệt đều bị Quân Ly Ân kéo lên.

- Một là không có điều kiện, không thể đi. Hai chính là bị liệt dương, không thực hiện được nghĩa vụ đàn ông. Ta cái nào cũng không phải nên đi kỹ viện là hết sức bình thường.

- Còn trường hợp thứ ba nữa. - Mộ Vân bỗng xen vào.

Hai người Mộ Nguyệt, Quân Ly Ân đều quay về phía Mộ Vân.

- Đó chính là người chung thuỷ, một đời một kiếp một đôi. Phải không, Lan Chi? - Y mỉm cười.

- Chắc là có, bất quá thật là ít ỏi đến đáng thương. - Quân Ly Ân lại mơ về phương nào.

- Nhưng quả thật là có.

- Tôi không tin, trên đời lại có một người như vậy. - Thật bình tĩnh, Ly Ân cười nhưng thật miễn cưỡng.

- Được rồi. Đừng nói về đề tài này nữa. Vậy tối nay chúng ta đến Thiên Hương lâu ngắm tân mỹ nhân so với hoa khôi còn đẹp hơn là loại mĩ sắc gì. - Mộ Nguyệt chốt vấn đề.

- Ta đi kỹ viện sao mấy người ngạc nhiên thế? - Cậu chỉ thắc mắc thôi.

- À... ta nghĩ ngươi tuy có võ công nhưng cũng được xem như là văn nhân phải không? Ngươi lại có vẻ rất thanh cao xuất trần nên ta nghĩ ngươi không thích những nơi như vậy. Nói thế nào nhỉ? Giống như một vị tú tài đến kỹ viện vậy. Dù hắn rất ngưỡng mộ một vị cô nương nào đó ở nơi ấy bởi học vấn hay tài hoa, thậm chí có ý nghĩ đem nàng chuộc về. Nhưng chung quy hắn vẫn khinh thường loại nữ nhân ở chốn phong nguyệt như các nàng từ tận sâu trong đáy lòng. Đa số văn nhân vô cùng chán ghét chỗ này. Dù có vài người vẫn đến nay mua vui nhưng họ vẫn giữ nguyên định kiến của mình, mở miệng là đạo lý, mấy ai chịu thừa nhận mình mê đắm mất mỹ nhân nơi lầu son này. - Mộ Nguyệt nói liền một mạch, khi nói xong cũng có chút cảm giác ăn không tiêu.

- Đạo đức giả. - Quân Ly Ân bỗng đặt mạnh chén trà xuống, phán một câu xanh rờn.

- Hả? - Đổi lại là sự thắc mắc của mọi người.

- Tên tú tài đó thật đánh ghét. Bản thân mình phiêu kỹ viện rồi còn làm bộ như mình đạo đức lắm ấy. Ghê tởm. So với những nữ nhân do số phận đẩy đưa rơi vào hố sâu nghiệt ngã thì thua kém không biết bao xa. Tuy không thể phủ nhận những nữ nhân nơi ấy có không ít người đầy mưu mô, xảo quyệt, rất lạnh nhạt, rất tàn nhẫn nhưng cũng đâu phải họ muốn vậy, muốn sống tốt trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy thì họ phải đóng kín cửa sổ trái tim lại thôi. Bọn nam nhân ấy đến mua vui, đã không yêu, không thương, không quan tâm thì sao có thể đòi những nữ nhân đó thật lòng được cơ chứ. Cái này người ta gọi ta vô tình đổi vô tình, gieo nhân nào gặt quả nấy. Hứ. Bại hoại.

- Ngươi không phải cũng phiêu kỹ viện sao? - Mộ Nguyệt bĩu bĩu môi, ánh mắt như muốn nói:'Ngươi cũng là đồ bại hoại'.

- Ta nào có khinh thường họ nha. Huống chi ta chỉ cảm nhận bằng thị giác và thính giác chứ hoàn toàn không nhờ tới xúc giác nha.

- Ồ, vậy à. - Mộ Nguyệt ra vẻ ngạc nhiên, giống như mới phát hiện hành tinh mới hay muối có vị ngọt vậy. Mang đầy ý khinh bỉ.

- Đúng vậy, ta rất tốt phải không? - Nháy nháy mắt.

- À mà... mấy người ở trong phòng ta làm gì? Về đi nha, ta muốn nghỉ ngơi.

Hạ lệnh đuổi người, Ly Ân liền không nhìn tới bọn họ nữa, đi vào gian trong chuẩn bị ngủ một giấc thật say, thật sảng khoái, mấy ngày nay đi đường thì mệt nhọc mà cậu chẳng có lấy một giấc ngủ ngon.

Cởi áo ngoài, ngả người lên lớp chăn mềm mại thơm mùi nắng, cậu nhìn lên trần giường được chạm khắc hoa lệ với những hoạ tiết cầu kỳ mà không dung tục. Tuy thành này không nhộn nhịp lắm, chắc là do gần biên cương, nhưng cũng là nơi sung túc, tấc đất tấc vàng nhưng Mộ Vân, Mộ Nguyệt có cơ nghiệp ở đây, xem ra cũng rất nổi tiếng vì lúc xuống xe cậu thấy khách nhân ai cũng tươm tất, một số còn rất hoa lệ, món ăn trang trí khá đẹp, gợi lên được cảm giác thèm ăn, không thua mấy món cậu ăn ở nhà hàng năm sao kiếp trước chút nào. Chưởng quầy là người có võ công, không tệ lắm, chỉ là người quản lý một khách điếm mà quần áo cũng là tơ lụa thượng hạng, ít nhất cậu không thấy được loại vải nào tốt hơn ở tiệm bán y phục.

Mộ Vân ăn vận tuy đơn giản, màu sắc thiên sáng nhưng tinh mắt sẽ thấy được hoa văn hoa sen thêu tinh xảo, khí chất tao nhã, y bình tĩnh vô cùng, lúc thấy Thái Chu, y chẳng mảy may biểu hiện cảm xúc nào, tâm cơ sâu thẳm như đáy vực vậy. Mộ Nguyệt thì khỏi cần bàn, căn bản chính là một tên điên có lý trí. Trên người hắn cậu 'ngửi' được mùi vị nguy hiểm, chắc chắn là một kẻ giết người không chút run sợ, nhìn hắn ngà ngởn phong lưu nhưng đôi mắt lại rất sâu, hắn che dấu tâm tình của mình hoàn hảo như ảnh đế Oscar, đôi lúc trong vô ý, hắn nhìn cậu chăm chú, ánh mắt sắc lẻm của kẻ đứng trên vạn người, tựa con báo tao nhã khẽ liếm vuốt, săm soi thật kỹ mục tiêu của mình, sơ ý sẽ bị vồ lấy tan da nát thịt. Diệp trông thì hấp tấp, nhưng lúc ăn cơm cậu thấy tên này châm một cây kim thử độc, nhanh và chuẩn đến mức cậu chỉ thấy ánh kim xẹt qua. Trầm, Nhạn hay Tuý đều là mấy tên có võ công hạng nhất hạng hai, cùng xông lên trong nhất thời cậu cũng không chiếm được ưu thế. Sinh là người học y, võ công tên này kém nhất. Cậu biết vì lúc cậu bước vào, chính người này đang nấu thuốc, khi nói ra việc trà sẽ khiến bệnh tệ hơn, Mộ Nguyệt đã hỏi Sinh có phải thế không.

Đều là một đám người không đơn giản. Số cậu xui tận mạng mà.

Kết thúc việc phân tích của mình, Ly Ân nhìn căn phòng đơn giản như bày trí tinh tế, đồ vật đều là hạng ưu, sân trước phòng cậu lại trồng hoa, đình trì, hồ nước, không thể không thở dài, cảm thán một câu:'Tên này giàu thật'. Cậu ghen tỵ nha, giờ cậu chỉ có chút tiền lấy được trong động thôi. Mộ Nguyệt thì chính là kim chủ nha, nhưng cố tình kim chủ này nhìn được lại không xài được. Mà thôi, hưởng thụ một thời gian rồi đâu lại vào đấy là tốt nhất. Sau này cậu muốn tìm một nơi giống vậy mà dưỡng già, rất tuyệt, gian phòng ở đây cách nhau một đoạn không xa, hoa thơm cỏ lạ lại rất yên tĩnh. Đây quả là một nơi lý tưởng để nghỉ ngơi sau một chuyến đi dài.

Lại nhớ đến lúc mới đến đây, cậu không nén được một tiếng thở dài, vừa mới bước vào, hai tên họ Mộ liền vô cùng tự nhiên theo cậu vào tới phòng. Cậu đã thấy hơi lạ lạ nhưng tạm thời chưa nghĩ ra, giờ mới phát hiện là do hai tên này quá mức thản nhiên làm cậu có cảm giác bọn họ rất thân.

Này nguy hiểm a...

Thôi thôi, là phúc không phải hoạ, là hoạ khó mà tránh, vẫn là ngủ đi thôi, tối nay còn đi chơi nữa nha.

Mơ mơ màng màng, chìm vào giấc ngủ...

Ở hai căn phòng khác.

- Ca, ca sẽ chiêu mộ Lan Chi sao?- Mộ Vân theo Mộ Nguyệt vào phòng, vừa ngồi xuống liền hỏi.

- Đúng vậy. Hắn giỏi y, võ công thượng thừa lại thanh cao như mây như trăng vậy. Làm ta không thể nhịn được muốn vấy bẩn hắn. - Nào còn có vẻ không nghiêm túc, khí tràng lạnh nhạt ép cho khó ai thở được, đôi mắt sắc bén của loài ưng, Mộ Nguyệt cười tàn nhẫn.

- Người như vậy... sẽ giúp chúng ta sao? Hắn cũng là người quen ở nơi cao, sao mà chịu làm người dưới trướng được chứ. - Không hề bị ảnh hưởng của ngoại vật, Mộ Vân nghi hoặc.

Không khí một lần nữa chìm trong im lặng, Mộ Nguyệt không trả lời, khuôn mặt trầm ngâm.

- Trước mắt cứ thế này đi, chuyện sau này để tương lai quyết định. Cũng đã mệt rồi, đi nghỉ đi. Chờ trở về còn phải đối phó với mấy tên lão già hồ ly chết tiệt. Cả lão Tả thừa tướng Triệu Huỳnh Giảo nữa, già còn không yên phận. - Mộ Nguyệt xoa xoa huyệt thái dương, có chút mỏi mệt.

- Vậy ca nghỉ ngơi đi. Mấy ngày nay ca mệt rồi. - Nói xong, Mộ Vân liền kéo cửa ra về.

Còn lại mình Mộ Nguyệt, hắn dựa người ra ghế phía sau, nhìn trần nhà rồi lẩm bẩm.

- Sở Lan Chi sao... Ngươi rốt cuộc là người phương nào?

Một câu hỏi, không cần người trả lời...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net