Phiền Toái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giải quyết xong đám người Khanh Phiến, cả ba người liền nhàn nhã đi lên lầu, thưởng thức món ăn. Chẳng hiểu Mộ Nguyệt, Mộ Vân suy nghĩ gì mà đặc biệt im lặng, Quân Ly Ân cũng chả dại mà đi bắt chuyện. Thế là cả phòng đều im phăng phắc, đôi lúc mới nghe được vài tiếng đũa chạm nhau. Không khí có vẻ trầm lắng.

Cũng vì thế, tiếng hét khi vang lên nghe đặc biệt rõ ràng.

- Tuý, đi xem xem là có chuyện gì?

Tuỳ tùng đi theo hai người Vân, Nguyệt có tổng cộng 5 người. Tuý là người thân cận nhất với Mộ Nguyệt. Diệp cũng vậy, bất quá là của Mộ Vân. Ba người còn lại đều là hộ vệ, gọi Trầm, Nhạn, Sinh. Nhưng Ly Ân thấy xung quanh còn có ít người, chắc là ám vệ.

Tuý cúi người hành lễ, liền ra ngoài tìm hiểu sự tình. Tuý vừa đi, không khí lại lắng xuống, mọi người lại nhâm nhi ly trà, ăn một vài món ăn vặt. Không lâu, Tuý liền về.

- Bẩm nhị vị thiếu gia, Sở công tử, ở ngoài có người ăn mày đang cầu người giúp đỡ cháu mình đang bị bệnh dịch. Thuộc hạ hỏi bà, bà nói mình là người vùng Minh Sơn, vừa mới chạy nạn, nơi đó hạn hán, đến một hạt thóc cũng không có, lại đột nhiên bùng phát bệnh dịch. Cháu bà không may mắc phải. Khi nãy có một vị công tử đi ngang qua, bà liền nắm lấy quần người ta không buông, cầu xin hết lời, vị công tử đó liền đá bà, chính là tạo ra tiếng hét vừa rồi.

- Bệnh dịch? Sao không nghe thấy tin tức gì hết? Minh Sơn không phải đã cho lương thảo đến cứu trợ rồi sao?

Mộ Vân trầm giọng, nụ cười mỉm bình thường giờ không thấy đâu. Minh Sơn là vùng giáp biên giới hai nước Đới, Quyên, nay lại hạn hán, bệnh dịch, Quyên đế dã tâm bừng bừng. Nếu sử dụng chút kế để phát tán bệnh dịch, từ Minh Sơn đánh sâu vào, khó mà biết được kết quả sẽ ra sao.

- Lan Chi, việc này tuy hơi quá khuôn,  nhưng ngươi có thể hay không... nhìn qua một chút?

Mộ Vân ngập ngừng, chưa nói dứt lời, Ly Ân đã xen vào.

- Ta sẽ không xem bệnh cho bọn họ. Không phải ngay từ đầu đã nói rõ sao, ta không làm gì ngoài chữa xong bệnh cho Mộ nhị thiếu.

- Trước đừng dứt khoát như vậy. Không bằng cứ mời hai bà cháu kia vào đi.

Quân Ly Ân trầm mặc không nói. Không phải cậu vô tình, chỉ là cậu không muốn vướng vào quá nhiều vấn đề, hai người Mộ này đã đủ phiền phức, cậu muốn rời đi thật nhanh. Kiếp này cậu đã thề không dấn thân vào nhà quyền quý, nhất là hoàng gia, hoa mỹ mà đen tối.

Tuý nhận mệnh, liền ra ngoài mời hai bà cháu kia vào, một phút chần chừ cũng không có.

- Lan Chi, việc này ta mong ngươi hãy suy nghĩ lại. Hiện nay có 4 quốc gia, lấy Đới làm tâm, ba nước còn lại phân bố xung quanh Đới quốc, tạo thành thế kiền ba chân. Nếu không phải hai nước Phong Hoa, Hạ Mộc không chú trọng chiến tranh, Đới quốc chỉ sợ khó yên ổn. Phong Hoa cảnh đẹp ý vui, lấy công nghiệp để phát triển, binh lực thường thường. Hạ Mộc là nơi cung cấp lương thực chính cho các nước vì ở nơi đất đai rất phì nhiêu, màu mỡ, Hạ Mộc đế lại là người yêu chuộng hoà bình, mong dân chúng an cư lạc nghiệp. Nhưng Quyên quốc lại không yên bình như vậy, Quyên đế giết tám huynh đệ, ba tỷ muội, lấy máu làm lễ tế thần linh, đăng cơ trong biển lửa, tàn bạo vô cùng. Lại thêm vị tướng quân Xa Mẫn Hinh nổi tiếng từ lưng ngựa, rành rọt chiến trận trợ giúp. Dã tâm vốn đã không nhỏ, gần đây dã tâm bừng lên mạnh mẽ, khắp nơi chiêu dụ tướng sĩ. - Mộ Nguyệt thâm sâu nói.

- Nói thế, Đới quốc rất yếu sao?

- Sao có thể, Đới quốc đã sớm làm vật trong túi Quyên nếu không có hai vị tướng quân nổi tiếng, lại thêm đế vương vô cùng được lòng dân, trí dũng vô song, thanh danh còn hơn vị Xa tướng quân kia mấy lần. Trước hết là Đới đế, đăng cơ đã mạnh mẽ chèn ép những quân thần không trung, hậu cung đến giờ không có một người nào, trong lòng chỉ có một mình Hiếu Nghĩa hoàng hậu vốn đã qua đời khi ngài còn là thái tử, bất cứ ai nhắc đến việc lập hậu, chiêu phi, ngài không ngần ngại hạ ba cấp, tịch thu bổng lộc, con trai không được làm tướng, con gái không được gả vào nhà quyền quý. Thủ đoạn tàn độc mà chấn nhiếp triều quyền. Thân đệ của ngài là Huyết Y vương gia, là người đứng đầu trong ba vị tướng quân tài ba, ngài bốn tuổi đã tinh thông binh pháp, thấu hiểu trận pháp, mưu trí hơn người, năm tuổi liền cùng Tiên đế, ra chiến trận, đến giờ vẫn là trăm trận trăm thắng, khó ai bì nổi. Không những thế, ngài còn đặc biệt tuấn mỹ, một thân huyết y đốt cháy bao ánh nhìn. Người còn lại là Sầm tướng quân, tri kỷ nhiều năm của Huyết Y vương gia, cùng vào sinh ra tử không biết bao lần. Vị này dung nhan khí phách, dương cương nhưng lại hơi cứng nhắc. Đới quốc nhờ ba người này mà luôn đứng đầu trong tứ quốc, còn chưa tính tới các văn thần trung thành mà tài năng xuất sắc do Trúc Kì vương gia và Lạc Tể tướng đứng đầu. - Nghe câu hỏi của Quân Ly Ân, Diệp tỏ vẻ bức xúc, liền lên tiếng tỏ vẻ vô cùng sùng bái, nói không cần lấy hơi luôn.

Ly Ân còn muốn hỏi tiếp nhưng Tuý đã dẫn hai bà cháu kia vào rồi.

Nhìn hai bà cháu đó, đến cả Ly Ân cũng không nhịn được hơi nhíu mày. Người bà cả người ốm tong teo, hoàn toàn đúng nghĩa với từ da bọc xương, xương gò má nhô cao, cằm đặc biệt nhọn, ánh mắt lờ đờ, vô thần, còn ánh nước mắt. Quần áo đã cũ và bẩn đến mức không nhìn được màu sắc ban đầu, từ xa nhìn lại không khác gì màu đen, rách rưới tả tơi, chân không giày. Nhưng nó chẳng là so với cậu nhóc được bà bế trên tay. Chỉ được quấn bằng một cái khăn đơn giản, chừng 2,3 tuổi nhưng vẫn chưa mọc tóc, cổ còn nhỏ hơn tay của Ly Ân. Da xanh trắng, cả người nổi mấy mục nhọt đỏ đỏ vô cùng nhiều, có một số chổ đã thành nốt sần, hơi thở yếu ớt như thể sẽ chết bất cứ lúc nào. Cho dù lãnh cảm đến mấy, thấy cảnh này cũng không khỏi thổn thức.

Thấy không khí có vẻ trầm lắng, Diệp liền nhẹ giọng nói, tránh đem bản thân làm nơi phát tiết. Tuy không có tổn hại gì về thể xác nhưng tinh thần sẽ lãnh đủ nha.

- Bà bà, bà tự giới thiệu một chút được không?.

Mắt bà ấy còn đỏ hơn khi nãy, giọng run run:

- Lão nương tên Thái Chu, là người vùng Minh Sơn. Trước đây dù Minh Sơn không gọi là nơi nhộn nhịp gì nhưng cơm no áo ấm, thỉnh thoảng được mùa cũng coi như sung túc. Ai ngờ lão thiên gia không vừa mắt chúng ta, cách đây 2,3 năm có một trận hạn hán, vị tri huyện lúc đó dâng tấu xin cung cấp lương thực và quần áo, nào ngờ quan trên cắt xén, đến tay tri huyện cũng không còn bao nhiêu, ngài đành cắn răng, dùng tiền tích góp nhiều năm mua thực phẩm cho dân bản vùng, nên mới gập ghềnh vượt qua cơn hạn hán này. Nhưng cuối cùng vì bôn ba mệt nhọc, tri huyện liền mắc bệnh rồi qua đời. Sau lại có vị tri huyện khác tới, nhưng người này... người này vô cùng hà khắc, lại cắt xén quyền lợi của người dân. Vốn hạn hán đã phá huỷ phần lớn ruộng đất, lại không có lương thực do triều đình cung cấp, nay lại bệnh dịch tràn lan. Phần lớn người bản vùng đều mắc phải  Hai người con trai của tôi đều qua đời, chỉ để lại cho tôi đứa cháu này, giờ cũng mắc bệnh dịch... Thật muốn hỏi lão thiên gia Minh Sơn đã làm tội ác tày trời gì mà rơi vào hoàn cảnh này.

Bà lão nói vô cùng thảm thiết, khóc không thành tiếng. Ở tuổi này là tuổi nghỉ ngơi, hưởng phúc con cháu, mà nhìn xem, đến ăn còn không đủ no nói chi là an ổn nhìn cháu lớn mà chết già.

- Hai tri huyện lần lượt tên gì? - Quân Ly Ân hỏi.

- Vị đầu tiên tên Thẩm Sáng, vị thứ hai tên Đinh Trường Toản.

Mộ Nguyệt cũng không bất ngờ. Quan thần triều nào mà chẳng chia hai phe: trung và nghịch. Triều Đới có hai vị Thừa tướng. Tả tướng Triệu Huỳnh Giảo là người có chủ trương độc quyền rất mạnh, là quan tham, đứng đầu Nghịch, kẻ họ Đinh này một trong những tên hắn từng thấy  trong danh sách bè phái của Tả tướng. Hữu tướng Lạc Phiến là người thanh cao, có thể nói ngoài trừ quan phục bất cứ quần áo của ngài đều vô cùng bình dị, ngài không cưới vợ, không thiếp thất, lại là Thái phó của Hoàng đế đang tại vị cùng mấy vị Vương gia có quyền có thế, có thể nói là xem dân như con. Là người đứng đầu trong Trung thần, võ tướng cũng rất phục hắn. Trung với nước. Hiếu với dân. Thẩm Sáng là bà con xa của một vị trung thần khá được trọng dụng, tự xin đến Minh Sơn làm tri huyện, đây là quê hương của hắn, cũng xem là người trọng tình trọng nghĩa.

Bệnh dịch sao? Tốt nhất là tự phát, nếu không.... hừ. Tên Tả tướng kia đúng là càng già càng hồ đồ, tham vọng che mất hai mắt, mắt chó khó gắn lên người, đầu chỉ để trưng thì không bằng chặt xuống. Mộ Nguyệt nghĩ là thế, bất quá bề ngoài vẫn là bộ dạng lười nhác, nhìn thế nào cũng là bộ dáng thiếu ăn chơi trác táng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net