Tài Hoa (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo lối mòn vào càng sâu, người lại càng thưa thớt, chỉ còn lại trên dưới vài chục người, đa số đều là thư sinh phong tư tao nhã.

Nhưng điều đó cũng chẳng thay đổi được tình cảnh bị vây xem của mấy người Quân Ly Ân, cơ bản là đi đến chỗ nào cũng là sinh vật lạ cần nghiên cứu kỹ.

Bất quá đã quá quen thuộc với cảm giác này rồi, cả đám người, ai nghiêm mặt thì lo nghiêm mặt, dịu dàng tiếp tục dịu dàng, lại trang thanh thoát.

Một đường như vậy, cuối cùng cũng đến được nơi tổ chức Hội thi thơ Yến Đài.

Nếu ở khu chợ tạo cho Quân Ly Ân cảm giác như đắm mình vào mật ngọt, vui vẻ cùng chút hứng khởi bởi sự tự nhiên, bình dị thì tại nơi đây lại thêm vài phần nghiêm túc, chủ yếu là do bầu khí quá yên tĩnh, chỉ cần tỏ ra một chút cợt nhã hay vui đùa, bản thân liền trở thành kẻ lạc loài, hứng chịu sự trách móc của mọi người.

Trúc bao lấy đài thi đấu, bàn trúc lại đặt rãi rác khắp nơi, nhưng tất cả đều hướng về trung tâm, nơi đặt một hồ sen không to không nhỏ, mang hơi hướng cũ kỹ.

- Bao giờ mới tới lúc thi tài vậy? -  Đã an vị, Mộ Nguyệt mới quay sang hỏi cậu.

- Haha... cái này ta cũng không biết. - Cậu ngượng cười, có chút xấu hổ mình chưa hỏi rõ ràng đã kéo người đến đây, lỡ nó đã quá giờ hay khá lâu sau mới bắt đầu thì không phải tốn công vô ích sao?

- Mấy vị huynh đài đây... hẳn không phải dân bản xứ đúng không? - Hướng xéo với chiếc bàn cậu đang ngồi, một vị thư sinh hỏi.

- Đúng vậy. Chúng tôi là đi ngang qua.

- Chả trách mấy vị không biết. Hôm nay đã là ngày thi cuối cùng để chọn ra người thắng cuộc rồi, khoảng giờ Thìn là bắt đầu. Giờ chỉ còn có ba người là Bách cử nhân, Hương tú tài và Lý tú tài thôi. - Vị này rất nhiệt tình chỉ dẫn, khiến Quân Ly Ân cũng bớt mất tự nhiên. Ngoài trừ mấy người họ Mộ ra, đây là người đầu tiên sau nhiều năm mới bắt chuyện với cậu.

- Vậy sao? Thế giờ ta muốn tham gia hẳn là không được đâu nhỉ? - Quân Ly Ân tỏ ra hơi buồn, hợp với khuôn mặt quá đỗi nên thơ kia khó mà ai chống cự.

Quả nhiên...

- Ây daa, không... không hẳn là vậy đâu. Tham gia thì vẫn được nhưng nếu là một trong hai người còn lại thì có lẽ là thi thêm một cuộc nữa. - Người nhiệt tình này rất nhanh mặt liền đỏ lên như say rượu, lắp ba lắp bắp, liền tục xua tay, sợ thấy nét u buồn trên khuôn mặt ai kia. Thật ngại ngùng, ngay từ đầu y đã rất có hảo cảm với nhóm người này, đặc biệt là đang đối diện đây, giờ thấy mình lỡ lời làm y buồn liền bối rối.

- Thật à? Vậy thì tốt quá. - Miễn phí thêm một nụ cười tươi rói.

- Ừ. - Liên tục gật gật đầu.

'Ngây thơ thật.' - Đây là suy nghĩ của mọi người khi thấy một hài tử bị Sở Lan Chi lừa bằng khuôn mặt thánh thiện ấy.

- Cảm ơn huynh rất nhiều. Không biết cao danh quý tánh của huynh là gì? - Xong chuyện chính, Quân Ly Ân thay đổi chủ đề để nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện (qua cầu rút ván~~).

- Tại hạ Lý Bất Phàm. Năm nay đã 22.

- Sở Lan Chi, vừa nhược quán.

- Đệ trông còn trẻ hơn cả tuổi.

- Haha.

-...

'Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra người ta không muốn nói chuyện sao!!!?'

- Lợi dụng thuần thục thật nha~. - Mộ Nguyệt né tầm nhìn của Lý Bất Phàm, ghé vào tai cậu nói.

- Không tận dụng những gì đang có là hổ thẹn nhân sinh. (Vậy nên đại ca à, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác thôi, huynh đừng đánh chủ ý gì lên ta...) - Vừa cười cười với người đối diện, Quân Ly Ân vừa nghiến răng trả lời tên đằng sau đồng thời che dấu ý nghĩ của mình.

- Thật tàn nhẫn. Ai nhìn trúng ngươi chắc chắn rất đáng thương. - Than than thở thở, Mộ Nguyệt ra vẻ xót thương nhân loại.

- Haha... Như nhau... Như nhau cả thôi. - Ngươi biết trang, ta biết giả ngu, quả là 'bằng hữu'.

- Ta sao bằng ngươi? - Cắn chặt không buông.

- Câu đó hình như ngươi cướp của ta? - Ai sợ ai?

Mộ Nguyệt còn tính nói gì đó thì vị nhân sĩ Lý Bất Phàm đang hoàn toàn không biết mình bị hắn đồng cảm lên tiếng:

- Huynh đài với Sở đệ có chuyện cần nói sao? Vậy thì không cần để ý đến ta đâu.

- À... khô... - Quân Ly Ân còn chưa nói hết câu, Mộ Nguyệt đã từ đằng sau che miệng cậu lại.

- Đúng vậy. Nên người đừng làm phiền tiểu Lan Chi của ta được không? Ngươi nhìn không ra hắn cự ý sao? Là nam nhi đại trượng phu tuy không cần nhiều nhưng cũng phải có chút tinh tế chứ, ngươi có nghĩ thế không? - Nói liên tiếp ba câu hỏi, nói đến Lý Bất Phàm cũng ngại ngùng chuyển bàn.

- Sao ngươi độc miệng vậy? Mặt mũi ít nhiều giữ cho người ta chứ. - Kéo tay từ miệng của bản thân xuống, cậu nghiêng nghiêng đầu trách móc.

- Ngươi mà cứ giữ mặt mũi cho hắn thì chừng nào mới thoát được? Còn không bằng nói thẳng ra hơn là để hắn tự phát hiện.

Uhm, nghe cũng đúng. Nhưng sao mà cậu có cảm giác bị lừa là thế nào?

- Tạm nghe ngươi. Ngồi xuống đi, có ghế còn đứng.

- Vâng vâng vâng, đại lão gia, ngài lớn nhất, người ta nghe ngài a~. - Còn nháy nháy mắt với cậu nữa chứ.

Đùa qua giỡn lại một hồi thì trống cũng vang lên, sự báo hiệu Hội thi sắp bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net