Tài Hoa (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước ánh mắt quỷ dị của mọi người, Quân Ly Ân cuối cùng cũng dứt được tràn cười kì hoặc này, ngồi yên tĩnh bình ổn nhịp thở.

- ... Lan Chi? - Thấy y như thế, Mộ Vân đưa qua cốc trà, thấy y đã uống một hớp mới nhỏ giọng dò hỏi.

Chỉ là, y vừa dứt lời, Quân Ly Ân vừa nhấp ngụm trà lại cảm thấy như ai gãi vào eo cậu, nước trà cũng lưng lửng ở cuốn họng, nuốt vào chẳng đặng mà phun ra lại quá doạ người. Cậu cố nén, mặt đỏ lên với tốc độ người thường cũng thấy được. Trông có phần hài hước lạ kì, theo nhan sắc của cậu mà có một phần ý nhị không nói nên lời. Không thấy mấy người xung quanh theo tiếng cười của ' kẻ không biết tôn trọng lão tiền bối' nhìn qua cũng ngẩn ngơ hay sao?

Mộ Nguyệt lại chẳng quá quan tâm ánh nhìn của người xung quanh, chỉ lấy tay vỗ vỗ mấy cái lên lưng cậu nhuận khí. Rồi dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cậu, xong lại qua sang Mộ Vân:

- Tiểu Vân... - Hắn muốn hỏi y làm gì mà cậu lại buồn cười như vậy, xong lại ngập ngừng không hỏi.

- ... - Y quả thật không biết bắt đầu từ đâu.

Hai người nhìn nhau, ăn ý mà quay lại nhìn Quân Ly Ân, ánh mắt quái dị như nhìn vật lạ.

- Xin lỗi. Chỉ là ta chỉ tuỳ tiện nhìn một cái, mà cả hai người đều cả người cứng ngắc, nói chuyện nhẹ nhàng nhỏ nhẹ. Đây là các ngươi biểu hiện của sự tôn trọng , hay là... - Cậu hơi dừng một tí, nụ cười nham nhở, trông mười phần bất hảo, chả biết là có bao nhiêu phần nghiêm túc.

- Các ngươi... đề phòng với ta?  - Là sợ ta nhìn ra các ngươi có chỗ nào không thích hợp ư? Hay chỉ đơn giản là vài ngày nay ta biểu hiện quá nổi bật đến gần như vô tâm vô phế? Nghi ngờ thân phận ta chăng?

Trong phút chốc ấy, không gian tĩnh lặng đến bất ngờ.

Trước tình cảnh này, Quân Ly Ân thấy thật bất đắc dĩ. Trước khi đến nơi này, cậu xem như là người được chào đón nha. Bầu không khí xung quanh cậu luôn khá náo nhiệt, bản thân cậu cũng là người biết đón ý đưa lời, hiếm khi để ai khó xử. Sao đến đây lại trở thành người kết thúc mọi đối thoại thế này? Lần trước Hiên Vận tửu lâu đã đành, ở đây lại thêm lần nữa. Mị lực ngôn từ của cậu giảm mạnh lắm sao? Cứ tuỳ tiện làm gì của đưa không gian vào vùng đất chết thế này!

Quân Ly Ân buồn bực, nhưng có người còn buồn bực hơn cả cậu.

Dù chỉ mới gặp ít lâu nhưng trong cảm nhận của Mộ Nguyệt, vị Sở công tử này gần như không có gì để soi mói. Nếu bắt buộc phải nói ra một điểm mà hắn không hài lòng, thì đó chính là tính cách thích chơi bất ngờ của cậu.

Nhìn Sở Lan Chi lúc nào cũng thong dong nhàn nhã như chẳng bận tâm điều gì, làm người tuân thủ khuôn phép lại không thích chịu thiệt, suy nghĩ thấu đáo mà chẳng ra vẻ ta đây, có ai ngờ cậu cứ lần một lần hai đâm vào điểm chết của người khác trong hoàn cảnh chẳng ai ngờ tới thế này.

Chẳng lẽ cậu không sợ hắn 'thẹn quá thành giận' xông lên đánh một trận sao?

Phải biết Lan Chi dù mạnh hơn nữa, trong nhất thời cũng không dành được ưu thế với hắn, chưa kể đến tiểu Vân cùng hộ vệ của hắn đều ở đây.

Tóm lại, cậu ta muốn làm điều gì?

Thử hắn? Không phải thử qua thử lại hai bên đều không chiếm lợi sao?

Hay cậu chỉ đơn giản nói như vậy? Không có thâm ý?

Tin được không?

Trong lúc Mộ Nguyệt suy tính thiệt hơn, cái vị gần như trong suốt Mộ Vân mặt lại hơi tái lại, có vẻ bệnh tật, môi run rẩy như muốn nói gì đó. Nhìn Quân Ly Ân, rồi lại cúi đầu.

Chẳng ai lên tiếng.

Bầu không khí tính lặng đến lạnh người này, cuối cùng lại do vị lão đầu ngồi tít đằng kia phá vỡ.

- Vị tử y công tử đằng kia, phải chăng lão già này nói gì không phải mà chọc người cười ra tiếng như thế?

Một câu này nói rất hay, trước xác định rõ người được nói, đem lỗi đổ về mình rồi lại nhắc nhở cậu cười ra tiếng tại không gian thanh tịnh.

Quả nhiên là lão bất tử, lão hồ ly bất tử!

- Tha lỗi cho ta, tiên sinh. Chẳng qua là vừa rồi bài thơ của vị tú tài này hay nhưng lại chưa đến được điểm đột phá, thanh cao nhưng có phần quá đơn sơ, bởi thế ta có chút không nhịn được thấp giọng cười một cái. Không ngờ ở đây ai cũng là nhân tài hiếm có, cư nhiên đều bị nghe thấy. Thất lễ quá, thất lễ quá. Còn mong vị tiền bối đây cùng mấy vị huynh đài thứ lỗi.

Quân Ly Ân đứng trước trăm người vẫn nói cười tự nhiên, câu chữ rõ ràng, lại không quên đề cao cái tôi của văn sĩ nơi đây. Rõ ràng ý câu có tới bảy phần ngạo mạn, cũng không ít người biết lí do cũng chẳng phải vậy, nhưng theo cái mỉm cười nhẹ nhàng kia mà chẳng ai nổi lên nửa tâm tư trách móc. Vừa vặn đáp lại câu hỏi của vị giám khảo kia, lại lấy luôn hảo cảm của không ít người.

Cậu cũng chẳng nói sai. Quả thật cậu cười như vậy có phần không lịch sự nhưng gia giáo từ nhỏ không cho phép cậu cười lớn tiếng, nếu người khác không chú ý cũng khó mà nghe được. Nhưng ai bảo từ lúc bước vào, tổ hợp ba người xuất sắc như vậy đã gây không ít tiếng vang, mọi người vốn đã hữu ý vô tình nhìn về phía bọn họ, lại thêm cái mỉm cười nhật nguyệt thẹn thùng của Quân Ly Ân, cơ bản là tất cả mọi người đều dừng tầm mắt lại đó, bao gồm cả hai vị giám khảo ngồi trên kia hay vị tú tài đang ngâm thơ đối đề.

- Vị công tử này nói như vậy, không bằng có thể chỉ ra cho kẻ hèn này điểm chưa hợp lí trong bài thơ chăng? - Vị tú tài vốn đang ngâm thơ lại chẳng được chú ý, mà kẻ lấy đi sự nổi bật lại còn 'khách khí' nói thơ mình làm không hay - Hương tú tài sao có thể vui vẻ được? Lập tức nghiến răng mà thốt ra câu này.

- Điểm chưa hợp lí thì nói hơi quá, chỉ là thay một số từ để bộc lộ súc tích ý thơ của vị huynh đài đây thôi.

- Hừ. Mời nói. - Hườn tú tài rõ ràng là chẳng xem trọng câu nói của Quân Ly Ân.

- Thế thứ cho ta nói thẳng, hai câu thơ thứ năm và thứ sáu, chẳng bằng đổi rằng...

" Một vùng kim bích giữa hồ đầm,

Thần múa, tiên cười trước gió nam.

Tròn lửng bóng in trăng đáy nước,

Hồng tươi sắc khiếp ráng chiều hôm.

Trên tay Phật Thích càng thêm thánh,

Dưới gót Phan Thi chẳng kể phàm.

Quân tử hay hoa ai biết chẳng,

Ngàn thu ruột đắng với lòng thơm. "(*)

...Tiên sinh thấy thế nào? - Quân Ly Ân đưa tay vuốt phắng mép áo, cười hì hì như thể đây chỉ là chuyện nhỏ.

Chẳng biết vài từ ít ỏi thế thôi, trực tiếp oanh đảo mọi người.

- Hay, quá hay. Đổi vài từ thôi mà ý thơ lập tức nâng cao thêm một tầng. - Một vị tiên sinh lớn tiếng hô.

Không ít tiếng xì xầm vang lên, ánh mắt bán nghi bán tin ban đầu cũng toả sáng, anh mắt nhìn về phía mấy người Quân Ly Ân trực tiếp trở thành sùng bái.

Phải biết rằng, mỗi bài thơ đều có mạch cảm xúc của riêng nó, đa số đều là tiếng lòng, là tư tưởng của nhà thơ, bởi thế rất ít người có thể chỉnh thơ cho người khác, thứ nhất là xuất phát từ phép lịch sự, phân rõ thân sơ, thứ hai là rất khó để xen vào cảm tưởng của người khác, sửa dù hay hơn, nhưng lại không hợp với các vế của thơ.

Nhưng hai câu này không giống, vốn ban đầu, ý thơ đề rằng:

"...Trên tay người hiền toả hương ngát,

Sắc hồng kinh diễm cả bốn phương..."

Dù ý thơ vẫn đong đầy nhưng có phần đơn sơ, không đẩy tới cao trào được.

- Tuyệt tác. Quả là tuyệt tác. - Vị lão đầu kia hai mắt toả sáng nhìn Quân Ly Ân - Vị công tử này...

- Ngài khách khí rồi, ta họ Sở. - Quân Ly Ân hợp thời lên tiếng.

- À. Hoá ra là Sở công tử. Ta thấy công tử lạ mắt, hẳn là đến du ngoạn phải không?

- Không giấu gì ngài, ta quả là đến tham quan, chợt nghe người bảo đây là ngày cuối của Hội thi, liền mạo muội đến chiêm ngưỡng phong thái của các bậc tiền bối đi trước a...

- Ngài nói quá rồi. Thi sĩ lấy thơ làm nguồn gốc của mọi chuyên. Chỉ bằng hai câu thơ vừa rồi, quả thật xứng để được gọi một tiếng Sở huynh rồi. - Một vị thư sinh tuổi còn khá trẻ, vốn im lặng đứng sau hai vị lão đầu lên tiếng.

Quân Ly Ân chuyển tầm mắt từ hai vị giám khảo sang thư sinh, không tiếp lời.

- Xem ta lớn tuổi lẩm cẩm rồi, cư nhiên lại quên tự giới thiệu. - Y dừng lại một chút - Ta họ Bách - Bách Đình.

A, không phải là Bách cử nhân hay sao?

- Bách huynh khen quá rồi. Bất quá...

Cậu nở nụ cười đầy dịu dàng, không để người khác lên tiếng liền nói:

- Thật muốn xem thử phong thái của Bách huynh đây.

- Ý của Sở công tử là... - Lão đầu bị người ta bỏ qua nhanh chóng tìm lại độ chú ý của mình. 

- Không biết mọi người có ngại không, khi thêm một người tham dự?

________________________
(*) Mượn thơ của Phan Bội Châu, lấy từ ocuaso.com.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net