Thị Vệ (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Nguyệt, Mộ Vân chưa bao giờ nghĩ tới, bước vào phòng của người bằng hữu mới quen lại là tình cảnh đầy ám muội này.

Chỉ thấy Quân Ly Ân đang ngồi trên giường, thả một chân xuống đất, cả người chỉ vẻn vẹn một lớp y phục, do tư thế ngồi còn ẩn hiện sườn quai xanh và đôi chân trắng noãn, mái tóc đen thật dài xoã tự do, tôn lên nước da khiến nhiều người ghen tỵ. Cậu một tay nắm lấy tay của người trên giường, tay còn lại thì vuốt ve trên ngực, khiến y thở dốc càng thêm nặng nề, mặt mày đỏ ửng như ánh tà chiều, vốn đã tinh xảo lại thêm phần mị nhân. Chân y hơi cong lên, lớp chăn mỏng theo đà mà rũ xuống, chỉ đủ che khuất vùng cần che, đầu ngón chân hơi co lại như đang thừa hưởng một khoái cảm rất lớn. Trên sàn rải rác những mảnh y phục, nổi bật một chiếc yếm đỏ rực đầy quyến rũ.

- A~~

Tiếng rên của người nào đấy lại khiến không khí càng thêm xấu hổ. Đến Mộ Nguyệt bình thường luôn đùa giỡn phong lưu cũng hơi lúng túng khi thấy bức mỹ nhân đồ này.

- Ha hả, trước hết hãy đóng cửa lại rồi chúng ta từ từ nói chuyện được không. - Quân Ly Ân cười méo mó, mắt nhìn về cửa nhưng động tác trên tay cũng không ngừng lại, chỉ có thể hơi co người lại để che bớt cảnh xuân.

Thật ra Quân Ly Ân cũng đang sầu não lắm. Ban sáng, mặt trời còn chưa nhú hẳn thì cậu đã bị tiếng rên đau của y làm tỉnh giấc. Mặc dù biết đây cũng là chuyện thường tình, có mấy ai bị thương mà không phát sốt, chỉ là y nặng hơn người bình thường thôi, lại thêm việc mất máu nhiều khiến y như bị nghẹt thở, hoàn toàn phụ thuộc vào miệng để lấy chút không khí. Vậy nên cậu mới một tay vừa bắt mạch, tay kia lại đưa lên lồng ngực nhu ấn giúp y thông thoáng hơn. Cậu đã tận tâm hết sức, đến quần áo cũng không kịp chỉnh, đổi lại là bị người cậu quen duy nhất hiện nay thấy được khung cảnh không mấy trong sáng thế này.

Quân Ly Ân khóc không ra nước mắt, chỉ có thế kêu khổ trong lòng.

Hai người kia nghe lời cậu nói mới lấy lại được tinh thần, nhanh chóng bước vào và đóng cửa lại, muốn tìm ghế ngồi lại phát sinh ra chuyện mới.

Trong phòng chỉ có ba cái ghế, hai cái đêm qua đã bị cậu kéo lại gần thành giường để chợp mắt, cái ghế còn lại thì treo yếm hoa cùng tiết khố của người nào đó, khiến Mộ Vân, Mộ Nguyệt muốn ngồi xuống phải lại gần lấy ghế và bỏ 'vài món đồ' trên ghế xuống. Nhưng chuyện đâu chỉ có thế, chỗ cậu đặt ghế lại ngay phía ở chân của người trên giường, thế là lúc Mộ Vân cuối người bưng ghế, nghiêng người liền thấy phải thứ không nên thấy ngay phía dưới lớp chăn, mặt ôn hoà của y cũng rạn nứt, đỏ rực một mảnh, ngượng ngạo mang ghế lại phía Mộ Nguyệt đã đem đồ ra phòng tắm phía sau bằng hai ngón tay. Quân Ly Ân thoáng ngẩn đầu liền thấy vẻ chán ghét của hắn khi nhìn hai món đồ ấy.

Không khí lại càng thêm ngượng ngập, một kẻ cầm khăn lau tay liên tục, một kẻ đến tai cũng đỏ cuối đầu không nói, một kẻ muốn nói lại không thể phân tâm ra khỏi việc đang làm.

Quân Ly Ân lần nữa cảm thán, sao cái số cậu lại xui thế này cơ chứ, khóc-ing!!!

Đến tận khi người trên giường đã thoáng ổn định, cả thân không nóng đến doạ người nữa, vẻ đỏ ửng trên mặt cũng rút xuống, Quân Ly Ân mới thở ra một ngụm trọc khí, cảm thấy như bỏ xuống một cái gánh nặng.

Phủ lại lớp chăn cho y, cậu liền ra sau lấy ngoại bào, rửa mặt bới tóc, khi không còn tìm được một chỗ nào để soi mói nữa mới bước ra ngoài.

Thoáng nở nụ cười mang ý xin lỗi, cậu mang ghế đặt phía đối diện hai người, an toạ và uống một ngụm trà, lúc này mới mở miệng:

- Rất xin lỗi, để hai người thấy cảnh xấu hổ như vậy.

- Không có gì. Y là Vô Song... công tử ở Thiên Hương Lâu? - Mộ Vân hơi cười đáp lại, ấp úng hỏi.

- Ừ, đúng là y. Sáng hôm qua ta vô tình thấy y đang bị thương, liền đưa về cứu chữa. - Quân Ly Ân mơ mơ hồ hồ trả lời.

- Y không sao chứ? Trông có vẻ rất nặng. - Dù có là ngốc tử cũng thoáng nhận ra vẻ không thích hợp trên người Vô Song, mấy ý nghĩ mang hơi hướng ám muội trong đầu Mộ Vân, Mộ Nguyệt cũng không còn, khách khí hỏi một câu.

- Y tốt.

- Ôi, vậy mà ta còn tưởng ngươi nhịn không được, đến Thiên Hương cướp người về, người ta không chịu, phản kháng nên bị ngươi đả thương, ở đây trình diễn tiết mục ta yêu ngươi nhưng ngươi thì hận ta ấy chứ. - Mộ Nguyệt lau lau một hồi, thấy sạch sẽ liền chuyển sang trêu chọc Quân Ly Ân.

- Hừ, ngươi tưởng tượng quá rồi. Ta cũng không thích nam nhân. - Cậu trừng mắt khinh bỉ người nào đó.

Không ai nhận ra nét bất ngờ cùng đôi hàng mi cau lại của Mộ Vân khi nghe câu nói ấy, bất qua rất nhanh liền giãn ra.

Ba người câu được câu không trò chuyện, gần một canh giờ sau cậu mới nhớ ra là cần phải bắt mạch cho Mộ Vân và kế hoạch ôm tiền bỏ chạy của mình.

- Mộ Vân, ta bắt mạch cho ngươi được không? Sớm chừng nào hay chừng nấy. - Quân Ly Ân tuy hỏi, nhưng tay cũng đã chìa ta trước mặt y rồi, mang theo chút ý không cho từ chối.

- Đương nhiên được.

Mộ Vân chìa tay, Quân Ly Ân phủ một lớp vải thật mỏng rồi mới đặt lên, tỏ vẻ không phát hiện sự ngạc nhiên trên khuôn mặt hai người họ Mộ.

Chừng vài phút, mặt mũi Quân Ly Ân nhăn đến lợi hại, Mộ Nguyệt cũng trầm xuống, mang theo chút khẩn trương mà nhìn chỗ giao thao của tay hai người cho đến tận lúc cậu buông tay, rút khăn lại.

- Người này cũng thật ác. - Quân Ly Ân dẫn đầu mở miệng.

- Ngươi biết loại độc này không? Chữa được không? - Lần đầu tiên cậu thấy tên này sốt ruột như vậy, xem ra quả thật coi trọng người đệ đệ này.

- Nói một cách chính xác, đây là cổ trùng độc, mệnh danh là Tuý Sa cổ.

- Tuý Sa cổ? - Hắn chưa bao giờ nghe có loại cổ này.

- Đây là một loài cổ rất xưa rồi. Cổ này có phần đặc biệt trong quá trình nuôi dưỡng. Nếu muốn hạ cổ trùng này, phải hạ khi thân thể người bị hạ đặc biệt suy yếu ở vùng thật nóng, trùng mới thích nghi dần với cơ thể người. Sau đó, trùng sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, lúc này có thể nuôi dưỡng ở bất kỳ thời tiết, khí hậu nào, không thể hiện bất kỳ dấu hiện gì. Chỉ chờ đến ngày người hạ cổ muốn giết người bị hạ thôi. Lúc đó, hắn phải đưa người bị hạ đến một nơi tương đối lạnh và uống một loại rượu đặc trưng của lại cổ trùng này. Gọi là Giai Nhân Lệ, cơ thể mẫu trùng đã bị giết sẽ được ngâm trong đây mười đến hai mươi năm, thời gian càng lâu, cái chết của người bị hạ càng thống khổ, sống không yên chết không được. - Nói đến cuối, Quân Ly Ân còn hơi hơi xoa cằm, thở dài ngao ngán.

Không đợi Mộ Nguyệt mở miệng, cậu đã cười khanh khác nói tiếp:

- Có biết vì sao gọi là Giai Nhân Lệ không?

- Ồ. Vì sao nhỉ? - Mộ Vân hợp thời xen vào, nụ cười vân đạm phong khinh như người bị hạ cổ trùng không phải y vậy.

- Tương truyền khi xưa có một vị tướng quân vô cùng tài giỏi, trong một lần hành quân đi ngang qua sa mạc khô cằn, ông đã cứu được một người con gái vô cùng xinh đẹp. Nàng nói nàng bị cướp tấn công, phải đi lang thang suốt một thời gian khá dài, nay tưởng đã hết mệnh thì gặp được tướng quân, nguyện lấy thân mình ra báo đáp vì nàng cũng không còn nơi để về, cha mẹ đã chết dưới tay những tên cướp tàn nhẫn. Nhưng vị tướng quân kia không chấp nhận nàng, chỉ hứa là sẽ đưa nàng đến một gia đình khá giả, lại tìm cho mình một đức lang quân. Nàng cũng không nói gì như cam chịu. Suốt chuyến đi trên sa mạc hoang vu ấy, nàng giúp hắn làm nhiều việc từ quần áo đến ăn uống, không nói lời than vãn nào. Cuối cùng khi đã gần đi qua khỏi sa mạc, vị tướng quân này nhiễm một căn bệnh lạ, cả người suy yếu, quân y cũng không biết bệnh này có lây hay không nên ông bị cách ly. Thế mà cô gái này vẫn xin vào để chăm sóc ông khiến tướng quân rất cảm động, kết thành một đoạn nhân duyên tươi đẹp với cô gái trẻ. Vào lúc vị tướng quân này ngỏ lời thành hôn, ông còn chưa khỏi bệnh, nàng đã trao cho hắn một nụ hôn với tình yêu chân thành.

Và lúc này, cổ trùng bị hạ xuống người tướng quân kia.

- Cổ trùng này bị hạ qua đường miệng?

- Tôi thật tò mò Mộ Vân đã trao nụ hôn cho ai nha. - Như một lời ngầm thừa nhận.

- Khúc sau thì thế nào? Lan Chi vẫn chưa nói tại sao rượu lại có tên là Giai Nhân Lệ. - Mộ Vân vẫn ôn hoà, cũng không biết là có phải đánh trống lảng hay không.

- Khúc sau, uhm khúc sau... ta chưa muốn kể. Lần sau đi.

Cậu cười hì hì, bỏ qua cái trừng mắt của Mộ Nguyệt và cái nhìn như lơ đãng của Mộ Vân mà hướng về phía giường.

- Vị công tử này... đã thức rồi sao còn vờ nằm đó a? Nghe lén không phải là điều trẻ ngoan nên học đâu.

Chẳng biết từ lúc nào, đôi mắt của người trên giường lẳng lặng mở to.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net