Thị Vệ (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Nguyệt nhìn người nằm trên giường, lại liếc mắt xem kẻ đối diện, không nén nổi chau mày. Bản thân hắn là người học võ, hơn nữa còn không thấp thế nhưng đã hai lần không nhìn rõ tu vi của người khác. Sở Lan Chi tạm thời đừng nói tới, cậu cứ như cao nhân ẩn dật lâu năm, hoà mình vào núi rừng, có vẻ thanh cao phong nhã, học thức uyên thâm. Nhưng một kỹ nam, không có võ công mà hắn lại không phát hiện y đã tỉnh, không khỏi có chút kỳ quái đi?

Mộ Nguyệt buồn bực nghĩ, chỉ rong chơi chưa đầy tháng, người có tuyệt học hơn hắn lại như cải trắng xếp đầy đường thế sao? Mà lại còn có vẻ nhỏ tuổi hơn hắn nữa chứ.

Tuy không theo cùng hướng nghĩ với Mộ Nguyệt, Quân Ly Ân cũng có chút băn khoăn về võ công của Vô Song.

Nếu không phải cậu đã quá quen thuộc và nhạy cảm với tần suất hít thở của con người, cậu cũng xém không nhận ra y đã tỉnh. Y có khả năng khống chế hơi thở của mình quá tốt, phải biết là dù có giỏi đến đâu, khi vừa từ trong cơn đau và giấc ngủ say tỉnh dậy, hơi thở vẫn theo bản năng mà chậm lại nửa nhịp, đến cậu muốn sửa cái thói quen của cơ thể này cũng khó, vậy mà nhịp thở của y gần như không thay đổi.

Cầm tách trà nhấp một ngụm, che đi cái nụ cười nửa môi đầy tà ác, 'Phấn khích quá!!!'

Nằm trên giường, Vô Song cũng chịu không ít bất ngờ, y tuyệt không nghĩ tới bản thân sẽ bị phát hiện, đến cả người kia cũng không nhận ra sự hiện diện của y, vậy mà cậu có thể.

Đầu lưỡi vẫn còn vương lại vị thuốc, đảo qua hàm trên và chiếc ranh nanh sắc nhọn. 'Thật là một tên thú vị.'

- Không phải chứ, mặt không những dày mà còn bị câm nữa à? - Mộ Nguyệt mở đầu phá cái im lặng trong phòng.

- Vô Song công tử? - Mộ Vân khe khẽ gọi, làm Quân Ly Ân nghĩ đến mấy vị khuê tú thời này, dịu dàng mà rụt rè.

Cậu cầm khăn, lau sạch miệng li, lại rót chút nước trà, đứng dậy đưa tới cho người trên giường. Do tư thế nằm sấp, cậu phải hơi đỡ y dậy, nhưng vẫn không tránh khỏi để vài giọt nước tràn ra khỏi khoé môi, lăn qua cổ biến mất vào trong nệm giường. Khi uống xong, y còn hơi đảo lưỡi liếm môi đầy quyến rũ.

Yêu nghiệt! Suy nghĩ của cả ba người.  

- Cảm ơn công tử. Do cổ họng quá khô, ta không phát ra tiếng được chứ không phải ta không trả lời vị công tử kia đâu. - Giọng nói nũng nịu vang lên, làm những người còn lại nổi một lớp da gà.

Quân Ly Ân thấy y đã uống xong, cậu tính rút tay về chỗ, nào ngờ bị y nắm lấy, khi tính hỏi y là có chuyện gì, đập vào là khuôn mặt thập phần từ tính cùng lồng ngực trắng nõn của y.

Quân Ly Ân không khỏi nhíu mày. Không phải y không đẹp, chỉ là cậu không thích loại nét đẹp như yêu ma thế này.

Vô Song tinh tế phát hiện cậu chán ghét cái đụng chạm của bản thân thì liền rụt tay lại. Treo lên khuôn mặt cái biểu tình uỷ khuất, thật ra trong lòng lại tán thưởng người như cậu.

- Là công tử cứu ta sao? - Y điềm đạm hỏi.

- Không phải Lan Chi, là bản thiếu gia cứu ngươi. - Không để cậu trả lời, Mộ Nguyệt đã kiêu ngạo đáp trả.

- ... Công tử? - Vô Song tỏ ra hơi nghi hoặc.

- Chính xác. - Mộ Nguyệt không chút chột dạ xác nhận lại lần nữa.

- Không thể nào. - Y cười cười, vuốt tóc mai ra sau tai, lắc lắc cái đầu.

- Tại sao không thể là ca ta? - Mộ Vân thắc mắc.

- Trên người vị công tử kia có vị thuốc rất nồng, huống chi y phát hiện ra tình trạng của ta mà đút nước chứng tỏ y biết y thuật, hơn nữa còn rất giỏi, nếu không vết thương của ta qua một đêm hẳn vẫn còn đau.

Quân Ly Ân ngồi một bên gật đầu khen ngợi, khả năng quan sát không tệ.

- Giỏi như thế sao còn ở chỗ như kỹ viện đó? - Mộ Nguyệt chẳng buồn che dấu sự khinh thường của bản thân dành cho Vô Song, kiêu ngạo như một quý tộc Anh thời tư bản.

Chẳng hiểu sao, cậu lại thấy hắn như một chú mèo đang xù lông vậy, đột nhiên muốn vuốt ve thuận mao cho chúng.

Ây da, tim lỡ một nhịp rồi.

- Ta cũng đâu muốn chôn mình ở nơi phong hoa đó. - Giọng y buồn buồn.

- Ta là bị lừa gạt mới bán mình vào đó. Đêm qua ta chút nữa là bị người khách kia... Ta nhịn không nổi, lỡ tay xô hắn, ai biết hắn đập đầu vào bàn, chết tại chỗ. Ta bị mấy thuộc hạ của hắn đuổi bắt, nên bị thương và được Lan Chi công tử cứu. - Trông y rất khổ sở, khi nói đến vị khách mua vui kia đầy uất hận, Quân Ly Ân lại thấy cái biểu cảm của y có phần không thật, vài phần hả hê.

Huống chi, vết thương ở cánh tay Vô Song cũng không giống hộ vệ của khách làng chơi có thể làm...

Mộ Nguyệt dường như cũng có điều suy nghĩ, nhìn cậu, lại đưa mắt lên giường, chợt nở nụ cười vô cùng vô cùng tà ác.

- Vậy, ngươi tính đền ơn Lan Chi thế nào đây? - Cậu như thấy có một dòng điện chạy dọc sống lưng khi nghe Mộ Nguyệt nói, linh cảm xấu!!!

- Công tử, ta làm gì để báo đáp ngài đây? - Vô Song giương mắt tự hỏi, có phần điềm đạm đáng yêu nhìn cậu.

- A... không cần. Haha, tiện tay thôi. Không cần để trong lòng. - Cậu cười gượng gạo đón lời.

- Sao có thể vậy được, một cái nhấc tay của Lan Chi trị giá vạn kim đấy. Đâu thể cho không được. - Mộ Nguyệt nhất quyết không buông tha.

- Không bằng... Lan Chi thu y làm ái thiếp đi. Ngươi cũng hai mươi, đã có thể làm cha hai đứa trẻ rồi.

....?!!!

Cái gì cơ?!!!!

Ái thiếp?!!!!

- Haha, Mộ Nguyệt huynh m cũng không giống người đã làm cha đi? Huống chi, ta là nam y cũng là nam, sao có thể...? - Người cổ đại không phải cổ hủ lắm sao? Vậy cái quái quỷ gì đang xảy ra thế này?

Mộ Nguyệt nghe Quân Ly Ân nhấn mạnh chữ "HUYNH" liền biết cậu muốn ám chỉ gì. Nhất thời, hắn cũng không biết tiếp lời thế nào.

- Nếu không, thì thu làm thị vệ đi. Chăm lo chút công việc thường ngày. - Mộ Vân quả là sáng suốt, so với ông anh đầu đầy ý xấu của y tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Quân Ly Ân trao cho y cái nhìn cảm kích.

- Nếu Lan Chi công tử không ngại, thu ta làm thị vệ thế nào? - Là một trong hai nhân vật chính, Vô Song lên tiếng chốt lại vấn đề.

Cậu nhìn vẻ bất mãn của Mộ Nguyệt, cái cười thâm ý của Mộ Vân, ánh mắt cảm kích và chờ mong của Vô Song, bất đắc dĩ gật đầu.

Dù sao, thị vệ vẫn được hơn nam thiếp.

Nhưng thị vệ này, thu một chút cũng không có lời a... Hắn trông còn mỏng manh hơn cả Mộ Vân, lại mang cừu hận trên người, ai hộ ai, còn không biết được đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net