Vào Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quân Ly Ân có chút suy tư, có tiền bao giờ cũng tốt hơn, cùng lắm thì vừa thu được tiền cậu sẽ lập tức chạy ngay, một giây cũng không ở lại.

- Được. Nhưng tôi có điều kiện đi kèm. Thứ nhất, ngoài trừ chữa bệnh ra, tôi sẽ không tham gia vào bất cứ gì khác. Thứ hai, khi chữa bệnh xong, tôi muốn lập tức rời đi. Đó là điều kiện của tôi.

Hai người Mộ Vân, Mộ Nguyệt ngoài mặt thì tươi cười đáp ứng nhưng trong lòng lại rủa thầm, người này quá thông minh, nếu không thể thu về dưới trướng thì chỉ sợ...

Chuyện cần trao đổi đã làm xong, bầu không khí trong xe liền yên tĩnh lại, ba người ba suy tính, không hề hay biết, cuộc đời họ đã lật sang trang mới...

________________________

- Đại thiếu gia, nhị thiếu gia, chúng ta đã vào thành rồi, bây giờ liền đến khách điếm sao?

- Không. Đến Hiên Vận tửu lâu đi. Nơi đó hương vị món ăn không tệ, rất thanh đạm. Mong rằng Lan Chi sẽ thích.

Mộ Vân vén rèm nói với tuỳ tùng, sau lại quay sang cười nhẹ nhàng với Ly Ân. Đơn giản gật đầu, Quân Ly Ân bày tỏ đồng thuận.

Xe lại lộc cộc tiếp tục đi, không bao lâu liền dừng lại. Truyền vào tai là tiếng trò chuyện của người người trong tửu lâu, tiếng vâng vâng dạ dạ của tiểu nhị, tiếng rao hàng... tuy thật bình thường nhưng đối với người nhiều năm không tiếp xúc với bất cứ ai, Quân Ly Ân bỗng có chút thổn thức.

- Lan Chi, ngẩn ngơ gì thế, chúng ta vào thôi. Nhìn bản thiếu gia chằm chằm như vậy, yêu ta rồi sao? - Mộ Nguyệt cười yêu nghiệt, còn chớp mắt vài cái với Ly Ân.

- Đại thiếu gia, người nói không biết ngại cũng nên nghĩ đến việc người nghe mắc ói chứ, tuy nhiên, nếu Mộ Nguyệt đại công tử nguyện ý sà vào lòng bản thiếu, ta sẽ không chối từ - Hồi thần, Quân Ly Ân lập tức trả lại vốn lẫn lời cho sự trêu chọc của Mộ Nguyệt, sau liền bước xuống xe.

- Nguyệt Nguyệt đương nhiên nguyện ý vì Sở gia hầu hạ. Nhưng ngài phải cưới thiếp làm chính đó nha~~. - Quân Ly Ân không thể không thán phục Mộ Nguyệt, chỉ có vài canh giờ,công phu miệng lưỡi cùng độ dày của da mặt đều tăng lên đáng kể.

- Được rồi, tiểu Nguyệt nhi đừng nháo, về gia liền yêu thương ngươi. - Bất quá, trình vẫn còn thấp lắm.

Mộ Nguyệt lại lần nữa nghẹn họng, Mộ Vân thì cười càng thêm rực rỡ.

Cả ba cùng bước vào tửu điểm, tiếng ồn ào bỗng im bặc, ai ai cũng thất thần nhìn những người vừa bước vào. Đó là ba vị công tử vô cùng tuấn tú nhưng khí chất thì hoàn toàn khác nhau. Người mặc trường bào đỏ, cười đến yêu nghiệt phong lưu, khí chất kiêu ngạo câu nhân. Vị đi kế bên có nét giống với vị huyết y công tử, nhưng trông nho nhã hơn, đậm chất thi nhân. Người còn lại thì thanh thoát tao nhã, giống như tiên nhân trên trời, bất lạc phàm trần.

Nhưng cả ba chẳng ai để ý đến những cái nhìn của người xung quanh, bao một nhã lâu, gọi những món đặc trưng liền lên lầu, bỏ lại bao đôi mắt ngẩn ngơ.

Nhưng người không có mắt ở đâu cũng có, huống chi tửu điểm là nơi long xà hỗn tạp.

Trên lầu có một nhóm người đi xuống, lấy trung tâm là vị phú nhị đại mặc y phục vàng chói, bề ngoài cũng không tệ, nhưng lại nở nụ cười dâm đãng, có chút tiểu nhân liền phá hết mọi hảo cảm. Chỉ thấy đôi mắt hắn sáng lên khi nhìn thấy đám người Quân Ly Ân, tự cho là tao nhã mở miệng.

- Ba vị công tử chắc vừa từ nơi khác đến, không biết có thể để bản thiếu gia bồi các ngươi vài ngày được không? Bản thiếu tên Khanh Phiến, là con trai độc nhất của tri huyện vùng này.

Miệng chó không phun được ngà voi. Đây chính là suy nghĩ của mấy người Quân Ly Ân.

- Nếu mắt ngươi to một chút, mũi cao một chút, da trắng một chút, miệng lại không hôi, bản đại gia sẽ suy nghĩ về lời đề nghị của ngươi. - Quân Ly Ân cười nhạt, miệng như có móc câu.

Lập tức, đám người bên kia liền mặt tái xanh, có vài tên còn rút kiếm, dù võ công chỉ thường thường.

- Hừ. Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Đánh hắn cho ta.

Mắt Ly Ân sáng bừng lên, cậu ngứa tay đã lâu mà không có chỗ phát tiết, nay lại có người đưa đến tận miệng, ngu gì không đánh.

Ly Ân khẽ nhúc nhích đầu ngón tay, vài sợi chỉ liền xuất hiện, xẹt sang cổ bọn tôi tớ trung thành kia, để lại vài tia máu xinh đẹp.

Đó là Chỉ Xích - một trong những thứ cậu học được ở động, cậu tìm thấy nó trong rương quần áo, chỉ cần có sợi chỉ hay tơ liền có thể giam cầm đối phương trong chiếc lồng mình tạo ra, hoặc trực tiếp lấy mạng người. Có thể tẩm độc lên sợi tơ, không cầu kỳ, hoa lệ nhưng là chiêu thức cậu thích nhất. Không hiểu sao cậu thấy nó rất có phong phạm tiên nhân.

Đến khi mấy tên kia đều gục, cậu còn đặc biệt tặng kèm 10 cú đá liên hoàn vào vùng khó nói của tên Khanh Phiến kia. Vừa đá vừa lẩm bẩm :' Cho ngươi dám 'mời rượu' ta nữa không?. Đánh cho ngươi phế luôn, đánh cho ngươi khỏi 'làm việc' nữa. Xem ngươi còn đi đâu gieo hoạ cho nam nữ thanh tú trong thiên hạ...!!!'

Mộ Nguyệt thoáng một chút ngạc nhiên, không nghĩ tới người bạn đồng hành này lại có võ, hắn không hề cảm nhận được gì cả, vậy chẳng phải chứng minh võ công của hắn thua người này hay sao...

Người như vậy, hoặc là chiêu mộ, nếu để rơi vào tay người khác, không phải là tự tạo cho mình một địch nhân mãnh mẽ hay sao, còn chẳng bằng, phế ngay bây giờ...

Bất quá mấy cú đá cuối cùng đánh thật tốt, không tàn cũng phế... (Good Job :)) )

Nếu Quân Ly Ân biết mình triển khai võ công làm Mộ Nguyệt càng không muốn thả bản thân, ý định giết mình cũng có luôn rồi thì nhất định sẽ vô cùng, vô cùng hối hận.

Bất quá hiện tại cậu không biết, người không biết là người hạnh phúc nhất.

Mong là thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net