Xuyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đau...."

Quân Ly Ân cảm thấy đầu mình như muốn nứt ra, cả cơ thể thì nóng rần, nhưng lại đặc biệt lạnh. Thân thể như bị nghiền qua vậy, trong đau đớn, một suy nghĩ chợt loé qua " Chết rồi mà vẫn còn cảm thấy đau được à?" và điều đó làm cậu bừng tỉnh. Rồi, cậu đơ.

Thế kỷ 21 là thế kỷ của khoa học và công nghệ thông tin thì rừng ở đâu ra!!! Không lẽ là Amazon à. Không khí đặc biệt trong lành, chim reo mừng, hoa khẽ nở, loáng thoáng nghe tiếng suối chảy róc rách, một vài con thỏ nhỏ đang gặm cỏ và những chú sóc chuyên tâm làm công việc của mình.....

Chẳng lẽ bị bắn một phát mình thật sự bay tới Amazon luôn rồi. Quân Ly Ân nghiêm túc suy nghĩ, rồi cũng bật cười vì sự liên tưởng của mình.

Nhưng khi đứng dậy, sắc mặt cậu liền cứng ngắc, khó mà cười được nữa. Quần cậu khi nào thì dài như vậy, áo len cũng đặc biệt thùng thình, rồi cậu giơ tay lên nhìn... Ây da, nhỏ nhỏ xinh xinh trắng trắng nộn nộn, đây mà tay của một người đàn ông hả?!!!

Bây giờ chắc cậu khoảng là 8,9 tuổi. Từ một người đàn ông 23 tuổi thành cậu nhóc vừa đạt vị thành niên, Quân Ly Ân chẳng biết giờ mình nên cười hay nên khóc nữa. Chẳng lẽ mình xuyên không?? Không những xuyên mà còn bé lại. Hay ông trời muốn cho mình một cuộc đời mới, tự do và hạnh phúc hơn?.

Quân Ly Ân suy nghĩ vẩn vơ hồi lâu, đến tận khi trời gần tối mới hoàn hồn.

Thôi kệ, nếu ông trời đã cho hắn một cơ hội mới thì hắn sẽ sống một cuộc đời như ý muốn, tự do tự tại...!

Đã thông suốt, cậu liền đứng dậy, bỏ các quần không vừa người, chỉ mặc áo, may là nó đủ dài để che hết những gì cần che. Cho một phương hướng trông thuận mắt nhất, và đi thẳng, nhưng ai ngờ đâu, chỉ mới bước có mười bước, Quân Ly Ân cậu cả đời kiêu ngạo, vậy mà lại sụp hố!!! Để cậu biết cái hố do ai làm ra, cậu nhất định sẽ giết đủ 18 đời tổ tông nhà hắn, cho dù đó là mẹ thiên nhiên thì cậu sẽ đốt rừng, giết thú cho mà xem. Hứ.

Nghĩ thì nghĩ nhưng vẫn không thể ngăn được cái mông đau do đập mạnh vào đất. Đến một lúc sau, cậu mới hết choáng váng, bình tĩnh đánh giá mọi thứ xung quanh.

Hang động này hình như từng có người ở, có rất nhiều sách, may mà đều là tiếng trung nếu ko cậu cũng chả biết đọc. Có một số rương hòm ở một góc hang động, một cái giường, một cái cây nhỏ và một ít bút giấy, ngoài ra còn có một cửa thông tới một gian khác. Cố lê thân xác đau nhức tới đó, cậu nghĩ hẳn là một ôn tuyền, vì càng đến gần, không khí lại càng ấm lên.

Quả nhiên, từng đợt khói bốc lên, xen lẫn là mùi thảo dược, còn vì sao cậu biết đó là thảo dược, vì cậu từng học chứ sao trăng gì nữa (-_-). Trước đây, cậu từng muốn làm bác sĩ nên liền tự học, sau thì cha có mời hai chuyên gia, một đông y một tây dược về dạy cậu nên có thể nói cậu rất tâm đắc về y học của mình.

Không suy nghĩ nhiều nữa, cậu cởi áo, xuống ôn tuyền, để dòng nước rửa trôi đi những mệt nhọc. Có lẽ vì quá mệt, lại đói, cậu liền ngủ thiếp đi...

_________________________

Mùi gì mà khó ngửi thế nhỉ?? Điều này làm cậu mơ màng tỉnh dậy, và kinh ngạc nhận ra rằng cả cơ thể mình đều có một ít chất dờn đen gì đó bám trên cơ thể mình. Cậu ghê tởm đến muốn ói. Phải biết rằng bệnh ưa sạch sẽ của cậu cũng không thấp đâu. Kỳ cọ mãi một lúc, các chất bám trên người cậu mới hết. Quân Ly Ân cũng chẳng phát hiện ra sự thay đổi của mình khi lớp chất dơ kia biến mất. Nếu người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ tưởng như mình được nhìn thấy thần tiên.

Đó là một cậu nhóc chỉ tầm 10 tuổi, nước da trắng ngần, tóc dài ngang vai, khuôn mặt đẹp với sự góp mặt của đôi mắt hoa đào, không quá hẹp cũng không quá tròn, khoé mắt điểm trang một đoá hoa lan, mũi nhỏ, đôi môi nâng lên một nụ cười ôn hoà thường trực, dịu dàng mà thoát tục. Cả người là khí chất tao nhã, thanh nhàn, ẩn dấu vài phần quyến rũ chưa rõ nét. Đợi đến khi cậu ta trưởng thành, tuyệt đối sẽ khuynh đảo bốn phương!!!

Quân Ly Ân cũng không mấy để tâm, giờ cậu chỉ muốn tìm một bộ quần áo, sau đó phải lấp đầy cái bụng rồi sẽ đi tìm hiểu đống sách hỗn độn ngoài kia.

Cậu bước tới góc hang, nơi chứa những cái rương, trong đây chắc sẽ có quần áo nhỉ?. Không phụ sự mong chờ của cậu, quả thật có quần áo nhưng, nhưng... đây là quần áo người lớn nha. Không những thế mà phần lớn đều là đồ của phụ nữ, chỉ có mấy bộ là đàn ông, hơn nữa đều là đồ cổ trang a. Cậu mặc vừa bằng niềm tin à. Cậu xoắn xuýt một hồi, quyết định chỉ mặc áo, không mặc quần, càng không mặc khố. Đùa, một cái khố dài sắp bằng cậu luôn. (T-T)

Quần áo xong rồi, giờ phải giải quyết cái bụng đã. Nhưng hình như hang động này chẳng có gì ăn ngoài trừ một cây gì đó đó đặt bên cạnh cái giường tre đơn giản. Ăn? Không ăn?... Không biết có độc không?

Thôi kệ, cái bụng là sinh lực chính của con người. Cậu lại gần, vừa đi vừa nghĩ, chỉ có mấy quả, ăn chừng nào mới no đây!! Haizzzz. Cậu ngắt một trái, một mùi hương thoang thoảng truyền vào mũi cậu, thơm thật. Ăn, cậu phát hiện nó rất ngon, không dừng miệng được, cậu ăn liền 4 quả. Khi ăn xong, cậu chợt thấy bụng quặng đau. Không lẽ có độc thật?? Cậu ói ra đc ko?(;-;). Dù nghĩ thế, nhưng Quân Ly Ân vẫn cắn chặt răng không cho bất cứ tiếng rên nào thoát ra. Lúc nhỏ, cha cậu vào lần đầu tiên gặp cậu đã nói, đó cũng là câu dài nhất mà cậu từng được nghe từ người :"Nếu con đã là con của ta, nhất định phải nhớ rõ, là người kế thừa Quân gia, con muốn đánh người, ta chịu, muốn giết người, ta giải quyết nhưng không được rên, không được khóc, lại càng không được bỏ chạy, có nghe rõ hay không?". Vì thế, cho dù luyện tập đau đến đâu, cậu cũng không bao giờ phạm vào những lỗi cha từng nói. Đây là quy định của cha, và cũng là tôn nghiêm của cậu.

Trong đầu cậu chỉ quanh quẩn câu nói năm ấy, hình ảnh mơ hồ của cha, rồi của mẹ, dần dần lâm vào giấc ngủ sâu....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net