Bảo hộ kiếp này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Tử Tiện

Dịch giả: QT + GGTr

Biên dịch: Bảo Bảo

Thể loại: bách hợp, tình hữu độc chung, hiện đại, sư sinh luyến

Hệ liệt: Tích Vũ – Giai đoạn đại học

Nhân vật chính: Hà Vũ, Thẩm Hi 

Nhân vật phụ: Phương Hân, Đại Lực, Lữ Viễn Văn

Văn án:

Trong lòng em có tôi, vừa đúng, trong lòng tôi lại có em – đó là hạnh phúc.

Khổ luyến ba năm cuối cùng ôm được mỹ nhân về, Thẩm Hi nắm trong tay hạnh phúc, sẽ mơ màng trong quãng đời đại học, cùng Vũ trải qua cái gì đây?

...oOo...

Chương 1: Dũng khí

Từng xem qua một tản văn, trong đó có một đoạn rung động tôi sâu sắc:

Có một loại cảm giác khi mất ngủ mới thừa nhận là "tương tư".

Có một loại duyên phận khi tỉnh mộng mới tin là "vĩnh hằng".

Có một loại ánh mắt khi chia tay mới biết là "quyến luyến".

Có một loại tâm tình sau ly biệt mới hiểu là "chơ vơ".

Sau khi dọn đi, tôi đến xưởng xe của sư phụ tá túc. Mỗi lần lấy di động ra, nhìn dãy số không thể quen thuộc hơn, lần lựa không ấn nút kết nối. Nghe A Văn nói, tôi thi rất khá, suông sẻ đậu vào học viện pháp luật Bắc Kinh.

Giấy báo trúng tuyển lúc này hẳn là đã gửi tới nhà. Lưỡng lự thật lâu, cũng đấu tranh thật lâu, cuối cùng không có dũng khí trở về. Cùng A Văn đứng dưới cầu thang, nhờ nhỏ:

"Tôi ở dưới đây chờ cậu, cậu giúp tôi lên lấy giấy báo trúng tuyển đi." Nói xong đưa chìa khóa ra.

Tôi không dám chắc Vũ có còn ở nhà hay không, nàng sẽ ra đi sao? Lòng mong manh hi vọng nàng có thể ở lại nơi đó, ít nhất có thể cho tôi nhìn thấy bóng nàng một lần nữa!

Không biết A Văn ở trên lầu đến tột cùng rầy rà cái gì, đợi hồi lâu cũng không thấy nhỏ xuống. Đứng mỏi quá, bất giác lại ôm gối ngồi dưới đất.

"Hi, cậu đã làm gì người ta thế hả? Vũ rõ ràng tiều tụy hơn trước rất nhiều. Nghe nói cậu ở dưới lầu liền đứng trước cửa sổ nhìn thẫn thờ, nhìn rồi bật khóc. Tôi khuyên thế nào cũng không được, cô ấy vẫn cứ khóc." Đi một đoạn xa, A Văn tức giận túm áo tôi, vặn hỏi: "Lần trước ở Tam Á, trên đường trở về, tôi đã phát hiện Vũ không ổn. Cậu nói đi, CẬU RỐT CUỘC ĐÃ LÀM GÌ NGƯỜI TA? CÓ PHẢI CẬU BẮT NẠT CÔ ẤY KHÔNG?"

"A Văn, cậu đừng hỏi nữa......" A Văn buông lỏng tay, bởi vì tôi cũng khóc, tôi đoán sự hớ hênh của tôi nhất định đã dọa nhỏ. Vũ chưa đi sao? Nàng tiều tụy sao? Khi nàng đứng trước cửa sổ nhìn tôi, trong lòng đang nghĩ cái gì? Còn oán tôi ư? Hay trách tôi đã suồng sã nàng?

Rất muốn xoay người xông lên lầu, ôm chặt nàng không buông, nhưng tôi không thể.

Ở chỗ này lưu luyến, lại không đủ can đảm bước tới trước mặt người tôi thương nhớ, nhẹ nhàng nói: Vũ, xin lỗi, Hi yêu em.

Cuối cùng thu dọn hành lý chuyển sớm đến Bắc Kinh, tạm thời thuê một phòng trọ nhỏ gần trường. Bắc Kinh cách nhà rất xa, xa đến nỗi ngay cả hương vị không khí cũng không giống, hơn chút bụi đất, thiếu chút môi mềm Ngô ngữ, càng thiếu mùi hương đặc hữu của Vũ bên người. Cả ngày ngâm mình trên mạng, ẩn QQ, viết bài. Chống chọi suy nghĩ quẩn quanh, trên tường QQ đăng bài nhật ký《 Ý tương tư 》.

"Tiếc, than tiếc, độc than tiếc.

Tư, tương tư, ý tương tư.

Luyến, mê luyến, kẻ mê luyến.

Sao, làm sao, làm sao đây.

Mưa, mưa bụi, mưa bụi xa.

Hoa quế phiêu hương, có thể yêu không thể giữ.

Phấn son trang nhã, tóc xanh bừng tỉnh mộng.

Đối mặt không nói, ngàn lệ hoen mi.

Hoàng hôn than thở, mấy kiếp luân hồi, vướng loạn đau thương.

Từng vượt biển cả, một khúc ly biệt, sầu đoạn trường.

Thời gian như nước, trằn trọc loang lổ, biến đổi nương dâu,

Sao khuôn mặt tôi lại cười khờ dại.

Ngày dần lạnh, lá vàng khô, không u uất, bâng khuâng sầu.

Đêm đã khuya, tình khó tận, thuyền đơn trôi, hoa cõi Niết bàn.

Mỏi mòn mong nhớ, sớm sớm chiều chiều, nơi nào lại tìm cõi mộng thiên thai.

Phồn hoa tẫn tán, chỉ niệm lời tiên đoán ngày ấy:

Một hạt cát một thế giới, một bông hoa một thiên đường.

Tay đưa vô hạn, khoảnh khắc thành vĩnh hằng.

Nguyện người hạnh phúc, hạnh phúc hơn tôi.

Nhưng trong lòng lại mang chút buồn phiền, khẽ than:

Người đầu Trường Giang, tôi cuối Trường Giang.

Ngày ngày nhớ người không gặp người, cùng uống nước sông.

Nước bao giờ ngừng chảy? Hận khi nào mới tàn?

Chỉ nguyện lòng người như lòng tôi, xin đừng phụ nỗi niềm mong nhớ."

Tôi từng ảo tưởng Vũ sẽ cho tôi một cuộc gọi, nhưng nàng không có, tôi cũng không.

Rất nhiều người đọc bài nhật ký của tôi. Có người biết. Có người không biết. Có người nói văn hay. Có người bảo bệnh hoạn, không cảm thụ được tư vị ưu sầu. Nhưng có vài người hiểu rốt cuộc tôi muốn nói điều gì. Lại có vài người nhìn ra giữa hàng chữ một câu: "Hi tơ vương Hà Vũ" đấy?

Lý Bình xem nhật ký của tôi, để lại bình luận: "Hi, cậu thật ngốc, đồ ngốc si tình, chúc cậu hạnh phúc, hạnh phúc hơn tôi." Tôi nghĩ Lý Bình hẳn là xem hiểu phải không? Nhận được lời nhắn của nhỏ, tôi chỉ cảm thấy áy náy vạn phần.

Cuộc sống đại học cuối cùng đã bắt đầu sau chuỗi ngày trải qua suy sụp. Lang thang trong sân trường, tôi nhìn thấy ảnh chụp của Hàn Thiếu Hoa được dán trên tủ kính, là bảng vàng danh dự. Hắn được trường liệt vào hàng sinh viên kiệt xuất nhất từ trước tới nay. Tôi lại chỉ cảm thấy nực cười. Một thằng ra vẻ đạo mạo, bề ngoài sáng sủa, nhưng nội tâm thì vô cùng ích kỷ u ám. Chẳng lẽ mọi người đều yêu thích bộ mặt giả dối chỉnh chu đó mà không biết nó là phi thực tế hay sao?

Tân sinh viên tạm thời không lên lớp, phải học quân sự. Quân huấn trong đại học khắc khe hơn ở cao trung rất nhiều. Tôi không sợ khổ, cũng không biết khổ, mỗi ngày chỉ máy móc ăn điểm tâm, ra thao trường, đứng tư thế quân đội, dậm chân nghiêm nghỉ, ăn trưa, bắn bia, ăn chiều, học lý thuyết, ngủ, sau đó một ngày mới tiếp tục lặp lại ngày hôm qua. Rất nhiều bạn học chịu không nổi, kêu khổ kêu mệt, xin nghỉ bệnh, nhưng tôi thì không. Tựa như cảm giác đau khổ mệt nhọc không liên quan đến tôi, bởi vì thân xác ở Bắc Kinh, trái tim lại ở bên Vũ nơi xa xăm ấy.

Nhớ quá. Vị cay đắng trào lên khóe miệng, liếm môi lại có vị hối tiếc. Tôi nghĩ tôi thật sự đã hối hận.

Trải qua ba tuần quân huấn buồn tẻ, tôi được mọi người bầu thành tấm gương tiêu biểu cùng vài bạn khác đứng lĩnh giấy khen trên đài, chụp ảnh lưu niệm. Tôi muốn vẽ ra một nụ cười lịch sự, lại đột nhiên phát hiện, xa Vũ, ngay cả khóe miệng cũng không còn nghe theo. Đi đến một góc lấy di động ra, mở xem những tấm hình ngày thường lén chụp Vũ, nước mắt lã chã rớt xuống.

"Thẩm Hi, bạn làm sao vậy?" Nghe có tiếng người hỏi, tôi vội vàng lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn, là bạn cùng lớp của tôi, Phương Hân. Ngày đầu nhập học, trong buổi tự giới thiệu, tôi đã ấn tượng cái tên này, nghe giống như hai chữ "yên tâm".

"Phương Hân, giúp tôi nhận giấy khen nha. Nếu thầy hỏi, nói tôi có chút chuyện, phải về nhà một lần." Nhỏ gật đầu đáp ứng, tôi lập tức nhanh chóng rời đi.

Đi, đi, vùng chạy, giờ phút này tôi chỉ muốn mau hơn, mau hơn nữa gặp Vũ. Tôi sợ qua khỏi thời khắc xúc động này, tôi sẽ lại mất dũng khí, dũng khí một lần nữa đứng trước mặt nàng......

—————————————

Chú thích:

(*) Môi mềm Ngô ngữ dùng để chỉ tiếng Ngô. Có vẻ như tác giả sống ở Giang Nam. Vì ở khu vực này người ta chủ yếu nói tiếng Ngô. Tiếng Ngô trong, rõ, êm, được nói ở phần lớn tỉnh Chiết Giang, Thượng Hải, Nam Giang Tô, phần nhỏ ở các tỉnh An Huy, Giang Tây, Phúc Kiến. Các phương ngữ chính của tiếng Ngô là Thượng Hải, Tô Châu, Ôn Châu, Hàng Châu, Thiệu Hưng, Kim Hoa, Yongkang, và Quzhou.

(**) Không biết có phải trùng hợp hay cố ý mà bài "Ý tương tư" của A Hi nếu ghép phiên âm của những chữ đầu dòng 惜思恋何雨 [xī sī liàn hé yǔ] sẽ xuất hiện câu: "Hi tơ vương Hà Vũ" (希思恋何宇).

(***) Tên của chị Phương Hân (方欣) phát âm là [fāng xīn], đồng âm với từ "yên tâm" (放心).

Chương 2: Hi ơi, về nhà đi...

Vé xe buổi sáng từ Bắc Kinh về nhà đều bị bán sạch, tôi chỉ còn mua được vé tối. Một mình an tĩnh ngồi trong phòng đợi, chờ khoảng cách hơn một ngàn km giữa tôi và Vũ dần dần ngắn đi.

Chòng chành trên xe lửa mười hai tiếng, tôi xuống ga, từ đêm qua tới sáng nay thức trắng.

Khi đến trường, đã là mười giờ hơn. Muốn từ cổng chính đi vào, lại bị bảo vệ ngăn lại, nói:

"Này trò, muốn vào cổng phải ghi tên."

Nhìn cuốn sổ trên bàn, tôi chết lặng. Trước đây, những đợt đi muộn, tôi thường chế lung tung beng vài cái tên để bịp qua cửa. Ví dụ như: Phạm Kiếm (đê tiện), Chu Dật Quần (một bầy heo), Đỗ Kỳ Yến (cái mắt rốn), vân vân.

Nhưng cho dù tôi có viết loạn xạ ra sao, Vũ cũng sẽ xách tai tôi, dạy bảo:

"Hi, hôm nay lại đến trễ, đúng không? Không được viết mấy cái tên vớ vẩn trên sổ điểm danh nữa, nghe không?"

Mỗi lần tôi đều chối bay biến:

"Oan uổng, không phải em viết, hôm nay em cũng không đi muộn."

"Không được phép nói dối." Lần nào xách tôi tai, nàng cũng nói như thế.

Sau một thời gian dài, tôi mới biết nàng nhận ra bút tích của tôi, nhận ra nét chữ cố nín cười chậm chạp viết xuống cuốn sổ đó.

Tỉnh lại, cầm cuốn sổ trong tay, lật đến trang lớp I [3], viết tên mình. Chợt hoài niệm về dĩ vãng. Ngôi trường này tôi chưa từng lưu luyến một chút, vậy mà lúc này lại thở dài bồi hồi không thôi. Tôi hoài niệm ngày hợp tấu cùng Vũ ở phòng nhạc. Tôi hoài niệm những ngày lên lớp cãi cọ vui đùa. Tôi càng hoài niệm hơn những ngày Vũ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ rồi hồi thần đưa mắt cười với tôi.

Chậm rãi leo lên cầu thang, lúc này mọi người còn đang học. Đầu óc tôi đột nhiên nghĩ có lẽ Vũ vẫn đang giảng bài ở một phòng học nào đó trên lầu bốn. Huyễn hoặc hơn, bất giác thôi miên muốn lên lầu giáo vụ nhìn ngắm. Khi tôi thật sự lên tới tầng năm, từ từ theo hành lang lướt mắt các phòng học đối diện phía dưới tìm kiếm hình bóng quen thuộc. Bước chân dừng lại, bởi vì người tôi thương nhớ lâu nay dĩ nhiên đã xuất hiện ở trước mắt.

Giống như ngày xưa, tôi yên lặng ôm gối ngồi trên sàn đá cẩm thạch trộm ngắm nàng qua khe hở lan can kim loại, chỉ ngắm nàng như thế, tầm mắt không chuyển đến nơi khác.

A Văn nói đúng, Vũ tiều tụy quá, nụ cười của nàng trong mắt tôi là chua sót vậy đấy, mà tôi, kẻ đầu sỏ gây nên lại đang ngồi ở đây nhìn nàng.

Vũ cầm sách giáo khoa trong tay, qua lại trong lớp, bước chân thong thả, sao nhãng ngẩng đầu nhìn lên lầu năm. Vũ ngây ngẩn, tôi cũng ngây ngẩn, nhưng rất nhanh nàng thu lại tâm tư, tiếp tục bài học. Chẳng qua thỉnh thoảng nàng lại hướng nhìn quanh chỗ tôi, xác nhận tôi vẫn còn ở đó. Tôi vốn định bỏ chạy, nhưng đôi chân không thể nhấc lên, bởi vì trái tim tôi đã ngự trị trên thân ảnh ngày càng gầy yếu kia.

Chuông hết tiết vang lên, tôi do dự không biết nên tiến hay lùi. Khi tôi hạ quyết tâm, lại phát hiện nàng đã biến mất khỏi tầm mắt. Thất kinh chạy xuống lầu, tìm khắp từng tầng một, cuối cùng lại tìm được nàng ở hành lang lầu sáu hoang vu hẻo lánh. Cảnh tượng hệt như lần đầu tiên tôi ở chỗ này nhìn thấy nàng, nàng đưa lưng về phía tôi, ôm cánh tay, hai vai run run lặng lẽ khóc. Chỉ là, nguyên nhân khóc lúc ấy bất đồng với nguyên nhân hiện tại. Chỉ là, lúc này đây tôi sẽ đối mặt, chứ không ở xa xa đau lòng vì nàng.

"Vũ......" Tôi khẽ gọi tên nàng, chầm chậm đi tới cạnh nàng. Nàng không nhìn tôi, vẫn cứ khóc. Đứng ở một bên bứt rứt, thật muốn kéo Vũ vào lòng, nhưng tôi không thể, không thể lại tiếp tục xúc phạm nàng. Vũ, xin lỗi, Hi lúc nào cũng cam đoan với mình phải cho em hạnh phúc, nhất định phải cho em hạnh phúc. Nhưng mà, Hi chỉ toàn cho em nước mắt và đau khổ thôi. Lời hứa cho em hạnh phúc giờ ở đâu rồi?

Nàng lau nước mắt, đôi mắt còn đỏ hoe, xoay người lại nhìn tôi, giọng khào khào nói:

"Hi ơi, về nhà đi......"

Vũ là một người nghiêm túc phụ trách công việc, nàng chưa bao giờ đi muộn về sớm, sinh bệnh cũng sẽ kiên trì đứng lớp, nhưng hôm ấy nàng lại vì tôi xin nghỉ nửa ngày, cùng tôi ra khỏi cổng trường, về nhà.

Nhà cửa vẫn được Vũ sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, còn có mùi cái ổ quen thuộc xưa nay. Vũ đang đun cà phê trong bếp, vì nàng biết tôi thích uống. Nàng luôn như vậy, chu đáo, lẳng lặng chăm sóc tôi. Mà tôi? Ngoại trừ ngang ngược đòi hỏi, lại không cho được nàng cái gì.

Tìm bóng nàng, theo vào bếp. Vũ thừ người nhìn cà phê sôi trào. Vội vàng đóng khóa gas, đưa tay vén tóc nàng, nhẹ nhàng nói:

"Vũ, xin lỗi, Hi sẽ không làm vậy nữa đâu."

Hốc mắt lại đỏ ứ, nàng nhìn tôi, không lên tiếng, mềm yếu đến nỗi khiến tôi nhịn không được vươn tay ôm nàng. Không phải là cái ôm độc tài, mà là cái ôm dịu dàng thương xót mang cảm giác tội lỗi, bất an.

Nước mắt của nàng rơi trên cổ tôi, lành lạnh, từng giọt từng giọt nhỏ vào tim tôi. Vũ khóc lớn, khóc tức tưởi, tôi nghĩ nàng nhất định đã chịu đựng uất ức quá lâu rồi phải không? Một người ở trong cái thành phố không chỗ nương tựa, muốn tìm ai trút bầu tâm sự cũng tìm không ra.

"Đừng khóc, đừng khóc. Là Hi không tốt, Vũ đừng khóc......" Dỗ dành bên tai nàng, xem nàng như đứa trẻ cần được cưng chiều. Không biết tại sao, gặp lại nàng, khi đổi giọng gọi nàng là Vũ lại trôi chảy như vậy. Có thể là bởi vì tôi từng ở trong lòng lặng lẽ luyện tập trăm ngàn lần cái tên này mới có thể gọi tự nhiên đến thế.

Vũ cuối cùng nguôi khóc, ngồi trên sofa cùng tôi uống cà phê. Đang lúc tôi nhâm nhi thành phẩm Vũ nấu thì nghe nàng điềm nhiên nói rằng:

"Hi, đừng để người ta đột nhiên không tìm được Hi. Hi còn nợ một lời hứa đấy. Trước khi chưa thực hiện, sao có thể biến mất......"

———————-

Chú thích:

A Hi hồi nhỏ hay chơi khăm bác bảo vệ ghê.

Phạm Kiếm (范剑) đồng âm với "đê tiện" (犯贱), [fàn jiàn]

Chu Dật Quần (朱逸群) đồng âm với "một bầy heo" ( 猪一群), [zhū yì qún]

Đỗ Kỳ Yến (杜琦燕) đọc gần giống với "cái mắt rốn" ( 肚脐眼).

Chương 3: Độc thoại của Vũ

Mùa hè trôi qua, trở lại trường, lần đầu tiên phát hiện trong khuôn viên này mất đi sức sống ngày xưa của nó, hơi thở của y.

Mấy tháng không gặp, y gầy rạc đi, đôi mắt trũng sâu, toát ra sự cứng cỏi, cùng nỗi buồn không thể che giấu.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng người trước mặt có thể bước vào tim mình, ở trong lòng mình lưu lại dấu vết.

Thế nên khi y thật sự biến mất, khi tôi không tìm được y, một cảm giác mất mát choáng ngợp tâm trí, nó như kim châm đâm vào tim tôi, đồng thời cũng cho tôi nhận ra cảm xúc thật sự của mình, tôi đã mến y.

Ở nhà thái rau, thất hồn lạc phách, dao cứa trúng tay lại hoàn toàn không biết. Mãi đến khi thấy máu mới hồi thần, nắm ngón tay òa khóc.

Khóc, không phải vì ngón tay bị đứt, mà vì tôi nhớ y. Thì ra bản thân trong vô thức đã đem trái tim giao phó cho y.

Ký ức quay lại thuở ban đầu gặp y, y đang bị vây đánh, từng người một. Dựa theo nguyên tắc nhiệm vụ của giáo viên, tôi đã ra mặt giải vây.

Lúc tôi đến bên y, muốn quan tâm hỏi han vài câu, y chỉ lạnh lùng liếc tôi một cái rồi xách cặp bỏ đi. Tấm lưng lẻ loi kia như một mảnh linh hồn bị thương phiêu đãng ở phàm trần.

Thật không ngờ, tôi lại là chủ nhiệm của y. Quả nhiên, y chọn vị trí ngồi ở cuối phòng, sát cửa sau.

Các bạn nhỏ trong lớp rất sôi nổi, dán mắt hỏi tôi rất nhiều vấn đề, chỉ có mỗi y ngồi một mình trong góc, im hơi lặng tiếng.

Y nhìn người với ánh mắt hết sức đặc biệt, vừa thờ ơ vừa ghẻ lạnh, ngăn cách rạch ròi bản thân với thế giới xung quanh.

Điểm kiểm tra chất lượng đầu năm xuất hiện. Đang lật xem bài thi của học trò, một bài viết có nét chữ xinh xắn đập vào mắt tôi. Bài làm rất khá, lời giản dị, ý sâu xa, giải đáp thỏa đáng, không nhiều hơn một chữ, không ít đi một từ.

Tôi không khỏi tò mò chủ nhân của bài thi này, lật lại vừa thấy, là của y. Tôi muốn đọc thử phần luận văn của y, dự đoán sẽ cực kỳ xuất chúng, nhưng y lại nộp giấy trắng. Thế mới nhớ hôm qua giáo viên tiếng Anh nhắc đến một học sinh không viết bài luận, cũng là y.

Ôm theo thắc mắc, tôi đến phòng học muốn cùng y nói chuyện, lại thấy y ghé vào bàn nằm ngủ. Đứng bên cạnh ngần ngừ một hồi, cuối cùng đánh thức y. Trong nháy mắt trên mặt y xẹt qua thái độ thù địch, sau đó lại khéo léo che giấu.

Trong văn phòng, y thao túng chắn xén câu hỏi của tôi. Tôi biết trong lòng y chứa bí mật, chỉ là không muốn kể với tôi mà thôi. Cổ tay y có một vết sẹo dày cộm, tôi không lý giải được một đứa trẻ như thế rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì?

Lớp trưởng đột nhiên vọt vào văn phòng, thốt lên, y đánh nhau với người ta, muốn tôi mau đi ngăn cản. Tôi còn chưa tin, lại từ hành lang bên ngoài chợt nghe tiếng gào tê tái khàn đục của y.

Có lẽ sau cái hôm đó, tôi đã bắt đầu chân chính chú ý y, quan tâm y, tôi nghĩ có lẽ y thiếu tình thương so với những đứa trẻ khác.

Không biết từ bao giờ, y trở nên yêu đời. Trên người ùn ùn nắng, y điều chỉnh không khí lớp rất tốt, nơi nào có y, nơi đó không dứt tiếng cười. Điều này cũng khiến tôi càng thêm hiếu kỳ, đứa trẻ ấy đã cất giấu bao nhiêu chua xót trong lòng, lại vẫn có thể lấy nụ cười cư xử, một sự kiên cường mà rất nhiều người trưởng thành cũng làm không được.

Vốn tưởng rằng y mãi mãi không thèm làm văn, nhưng lần đó dưới sự trêu chọc của tôi, y đã sáng tác tùy bút 《 nếu như, tôi là 》. Mặc dù không văn chương hoa lệ, cũng không triết lý thâm sâu, chỉ là một tản văn bình bình thường thường, nhưng lại làm tôi xúc động.

Tôi có thể cảm nhận được y giấu sự quyết tâm và tình yêu giữa những hàng chữ, tôi chỉ không biết tản văn này y viết vì ai? Mẹ của y sao? Hay là một bóng hình dễ vỡ trong lòng y?

Y mở miệng mời tôi đến nhà y, vốn định dùng sự im lặng từ chối, ngẩng đầu lên tôi lại thấy y cúi đầu thất vọng, lòng không nỡ, tôi bèn cười mời y đến nhà tôi.

Y đã đem bí mật của mình bóc trần. Tôi xót cho y, nhỏ như vậy mà phải gánh chịu những đau khổ không thuộc về độ tuổi của mình. Có lẽ chính vì nguyên cớ này đã khiến y trưởng thành hơn những bạn nhỏ đồng trang lứa khác? Cái giá phải trả của sự trưởng thành đó có phải quá đắt hay không?

Không biết vì sao tôi cũng đem chuyện của mình kể hết cho y. Có lẽ trái tim đã kiệt sức khiến tôi muốn tìm một bến cảng tạm thời tránh mưa tránh gió.

Thời gian nằm viện chờ ngày sinh buồn chán, cô tịch. Mãi đến khi nhận được cuộc gọi của y, y liền xuất hiện quanh tôi, xua tan màn đêm trống trải. Cứ tưởng rằng sau khi Tử Quân sinh ra, Hàn Thiếu Hoa ít nhất sẽ xuất hiện bên cạnh tôi, nhẹ nhàng nói với tôi một câu: Vũ, em vất vả rồi. Nhưng không, mở mắt ra chỉ thấy được hình bóng gầy gò mệt mỏi ấy......

Không khỏi nghi vấn, tại sao ngay cả một đứa trẻ cũng có thể cho tôi hơi ấm, mà anh ta lại không?

Những ngày có y ở bên thật thoải mái, tựa như tôi bị tia nắng của y cuốn hút, lòng cũng vui sướng theo.

Mãi đến khi Lý Bình đến trước mặt tôi, khóc nói với tôi:

"Cô có thể trả Hi lại cho tôi không? Tôi thật sự rất yêu cậu ấy, rất rất yêu!" Một khắc đó tôi mới hiểu, hóa ra......

Nhất thời, tôi không biết nên đối mặt với y thế nào, nghĩ đến lời của Lý Bình, đứa trẻ này luôn vây quanh tôi vui cười tinh nghịch, là vì y đã yêu tôi.

Y không còn vui vẻ như thường lệ, y muốn bắt chuyện với tôi, nhưng lúc nào cũng bị tôi lạnh nhạt tránh né.

Điều khiến tôi không lường được nhất chính là Lý Bình tự sát. Giật mình hơn, tôi lại có thể hiểu được nguyên nhân cô bé tự sát. Là sự lạc lõng vô vọng, tiếp đến là trái tim đau đớn, phải không?

Bị mẹ Lý Bình phẫn hận tát, y không nhỏ một giọt lệ, mà lại khóc khi thì thào nói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net