Bất thị Quỳnh Dao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: Không phải là Quỳnh Dao

Thể loại: Xuyên không, đồng nhân, 1x1

Nhân vật: Trịnh Mặc, Vũ Phượng.

Trạng thái: Hoàn 63 chương + 2 phiên ngoại

Editor: gru2110 (anpha beta gì cũng là bạn hết)

Văn án:

Một đôi tỷ muội xinh đẹp cửa nát nhà tan, xướng hát mà sống. Một công tử tuấn tú xuyên qua mà đến, nữ phẫn nam trang. Một đoạn tình sử tế thủy trường lưu, dùng tình sâu vô cùng thời dân quốc. Mỹ nhân rụt rè gặp gỡ thiếu gia giả ngây thơ. Diễn xướng đầy đủ nên làm sao đi xuống đây?

(Túm lại là một câu truyện cẩu huyết Quỳnh Dao)

Truyện chia làm 2 quyển:

'Quyển 1': Xuyên qua thành người qua đường – Thờ ơ lạnh nhạt

'Quyển 2': Xoay người làm chủ – Yêu hận tình trưởng

.oOo.

Quyển 1: Xuyên qua thành người qua đường – Thờ ơ lạnh nhạt  

Chương 1: Xuyên không

 Sau mỗi ngày, mang các em đến dưới thác nước giặt quần áo là công việc cố định của Vũ Phượng. Hôm nay, Tiểu Ngũ vẫn ngoan như trước, bé dựa vào một khối đá lớn bên dòng nước, trong lòng vẫn ôm không rời thỏ trắng nhỏ nhồi bông, không quên làm nũng năn nỉ với chị cả:

- Chị cả, chị xướng 'Vấn Vân Nhi' cho em nghe được không?

Tiểu Ngũ đáng thương là đứa con nhỏ nhất Tiêu gia, lúc bảy tuổi mẫu thân đã qua đời nên bé rất tự nhiên coi chị cả thành mẫu thân của mình. Vũ Phượng vuốt cái đầu đáng yêu của bé, tự nhiên sẽ không cự tuyệt em gái, huống hồ bản thân nàng lại yêu ca hát. Vũ Phượng đứng ở bên dòng suối, đang chuẩn bị bắt đầu xướng khúc thì chợt nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Ngũ:

- Chị cả, chỗ kia hình như có người!

Vũ Phượng nhìn theo hướng nàng đang chỉ thì thực sự thấy một người mặc bạch sam nằm trên tảng đá lớn bên dòng suối.

- Đi, chúng ta đi xem xem - Vũ Phượng tận lực thể hiện vẻ trấn định, mang theo Tiểu Ngũ đi tới chỗ người nọ.

Khi đến gần thì phát hiện quần áo người nọ bẩn loạn, hình như bị rách rất nhiều chỗ, cộng thêm nước suối làm ướt khiến thoạt nhìn chật vật không chịu nổi. Người nọ nằm nghiêng, Vũ Phượng do dự một chút cuối cùng vẫn ngồi xổm xuống, tay nhẹ nhàng huých vào người nọ, không có chút phản ứng.

- Chị cả, người này sẽ không chết chứ? - Tiểu Ngũ nắm con thỏ có chút hoảng sợ kêu lên.

- Đừng đoán mò, không nên nói điềm xấu - Một bên trấn an em gái một bên thử dùng tay quay thân thể người nọ nằm ngửa lại, mất một phen công phu, rốt cục thật vất vả để hắn nằm ngửa lên trời.

Vũ Phượng lau một chút nước suối bắn trên mặt, còn chưa có động tác tiếp theo thì Tiểu Ngũ liền giơ một móng vuốt đến dưới mũi người nọ, hưng phấn mà kêu lên:

- Có hơi thở, sống!

Vũ Phượng nhìn bé, bất đắc dĩ lắc đầu, hơi đánh giá người nằm trước mắt. Tuy rằng quần áo bẩn loạn nhưng cũng không có vết thương có máu chảy, hoàn hảo. Chỉ có điều cái trán hình như bị va chạm, có chút vết máu chưa khô, vài sợi tóc hơi dài dán tại lông mày, trên mặt cũng hơi bẩn, may mà không có vết trầy gì.Vũ Phượng lại thử gọi, chỉ là vẫn không hề đáp lại như trước.

- Chị cả, chị nói xem không phải là anh ấy ngã xuống từ đỉnh thác chứ? - Tiểu Ngũ lại bắt đầu phát huy trí tưởng tượng.

Vũ Phượng lắc đầu, nàng cũng không rõ, nhưng thấy chết không cứu thì nàng không làm được, nghĩ xong liền nói với Tiểu Ngũ:

- Tiểu Ngũ, em về nhà nói cho cha biết, nói có người té xỉu, bảo cha đến đây nhìn xem.

- Dạ vâng ạ! - Tiểu cô nương túm lấy con thỏ chạy nhanh như bay.

Vũ Phượng không biết y thuật, chỉ có thể ở bên cạnh canh giữ, đem khăn trong tay áo nhấp nước, do dự, cuối cùng vẫn cẩn thận lau vết nhem nhuốc trên mặt cho hắn. Nàng nghiêm túc lau, không để ý tới người nọ hơi hơi nhăn mi lại. Tới lúc nàng đang chà lau cằm thì người nọ đột nhiên mở hai mắt, Vũ Phượng hoảng sợ, cuống quít đứng lên lui về phía sau vài bước. Không có động tĩnh gì, cẩn thận quan sát qua thì thấy hắn vẫn nằm thẳng tắp tại chỗ, hai mắt nhìn trời.

Đột nhiên có một tiếng ho khan khiến Vũ Phượng phục hồi lại tinh thần, thấy người nọ rất cố hết sức muốn đứng dậy lại không thể đứng dậy. Nàng định thần lại, nghĩ rằng thiên hạ cũng không phải toàn người xấu, nhìn hắn cố hết sức như vậy, liền đi qua nhẹ nhàng đỡ lấy vai hắn, cũng cẩn thận bảo trì một khoảng cách, giúp đối phương chậm rãi ngồi dậy.

Trịnh Mặc đau nhức toàn thân, cảm giác xương cốt toàn thân đều như đau tan ra. Trong lúc mông lung vừa rồi hình như nhìn thấy một bóng người nhưng rất nhanh lại không thấy nữa. Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, thử ngồi dậy lại phát hiện một chút khí lực cũng không có, thẳng đến khi trên vai đột nhiên xuất hiện đụng chạm ôn nhu, trợ giúp cô chậm rãi ngồi dậy.

Cô thở ra một hơi, khóe mắt nhìn thấy vạt áo màu phấn hồng bên người thì kinh hoảng, nghi hoặc giương mắt nhìn lên. Gương mặt thanh tú thoát tục, mi mắt rung rung, hình như có một chút bối rối. Cô khẽ mở miệng:

- Ta...... - Vừa mới phun ra một chữ lại đột nhiên dừng lại.

Sau khi Vũ Phượng lui lại mấy bước thì có chút khẩn trương, đây là phản ứng bình thường đối với người lạ, sau đó lại không nhịn được tò mò, mịt mờ đánh giá người đang ngồi. Thấy hắn vuốt cổ của mình, không ngừng phát ra độc nhất một âm tiết, thoạt nhìn có chút thất kinh. Sau đó lại thấy hắn nhìn xung quanh trong chốc lát, rồi chậm rãi đứng dậy hướng đến cạnh dòng suối.

Trịnh Mặc run sợ trong lòng nhìn vào trong nước, trong lòng bất ổn, giọng của cô sao lại thay đổi, chẳng lẽ là ù tai? Khi cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong dòng nước lay động lại dừng thì hoàn toàn như mơ. Bất luận cô mở to hai mắt thế nào thì hình ảnh trong nước cũng không phải bộ dáng của chính mình, tại sao có thể như vậy?

Đang thất hồn lạc phách thì đột nhiên một bóng người chạy về hướng nàng, Trịnh Mặc kinh hãi giương mắt nhìn lên, phát hiện ra là vài đứa trẻ vây quanh cô, đây là tình huống gì vậy?

- A anh tỉnh rồi! Anh là ai vậy, sao lại ở chỗ này? - Một tiểu cô nương đặt câu hỏi với cô.

- Ta...... - Trịnh Mặc "ta" nửa ngày cũng không biết trả lời thế nào, cô đã hoàn toàn hồ đồ, gục đầu xuống - Ta cũng không biết ta là ai.

- Chị cả, anh ấy nói không biết chính mình là ai!

Tiếng nói chuyện bên cạnh đã không thể truyền vào tai Trịnh Mặc nữa, cô khiếp sợ nhìn quần áo của những người này, sao có chút giống thời kì dân quốc? Cũng có thể là ở nông thôn nên mới mặc như vậy.

- Cha - Người ồn ào trước đó chạy mất dạng, Trịnh Mặc nguyên bản đang thất thần, ánh mắt theo bản năng nhìn phía trước, nhìn thấy một người mặc sườn xám, được rồi, là sườn xám của nam sĩ, hoặc nên gọi là áo dài của người trung niên đang đứng ở trong một viện, vuốt ve vài cái đầu nhỏ phía dưới, cũng nhìn tới mình mà đánh giá.

- Cha, đây là người đụng phải chúng con ở cạnh thác nước...... Hắn nói hắn không nhớ rõ mình là ai.

- Vậy sao? - Người trung niên nhìn Trịnh Mặc nhíu mày  

Chương 2: Thời gian ở chung ngắn ngủi

 Ngồi cạnh bàn, Trịnh Mặc vẫn có chút thất thần. Người đối diện hỏi, cô cơ bản đều lắc đầu, cái gì cũng không biết. Người trung niên này là Tiêu Minh Viễn, ông nhìn người trẻ tuổi tướng mạo đoan chính trước mắt hình như thực khốn đốn, hỏi hắn cái gì cũng không đáp được. Thấy quần áo trên người hắn còn nhỏ nước thì có chút không đành lòng, liền gọi Vũ Phượng tìm cho hắn kiện quần áo thay trước.

- Đây là quần áo của cha ta, ngươi...ngươi thay trước đi - Trịnh Mặc bị động theo Vũ Phượng đến một gian phòng cũ kỹ, cầm quần áo trên tay đứng giữa trời mới hồi phục lại tinh thần, lúc này Vũ Phượng đã sớm đi ra ngoài.

Cô chậm rãi nhìn quanh bốn phía, không có giường, hình như là chỗ chứa đồ linh tinh. Mở quần áo trên tay ra, cô lại há hốc mồm. Cho tới bây giờ cô chưa từng mặc qua quần áo như vậy, chỉ nhìn thấy qua trong TV, chắc hẳn còn già hơn thời của bà nội cô mới có thể mặc.

Cô cố hết sức cởi quần áo ướt sũng trên người, xong trên thân lại cởi quần. Cô vẫn thực không quen với sự khác biệt này, thân thể này vẫn gầy teo như vậy nhưng lại thực không giống, hình như hơi cao lên một chút, nhất là chân. Giờ phút này cô đã cảm giác rõ ràng được mình không phải là mình thực sự, may mà giữa hai chân cô không có thấy thêm 'chân thứ ba', bằng không cô nhất định sẽ có xúc động muốn chết. Quần áo này đối với cô mà nói là quá mức rộng, cho dù mặc thêm kiện ngoại sam vẫn thùng thình.

Cô nhìn nửa ngày, cảm thấy không có gì không ổn liền mang theo quần áo ướt đi ra. Cô vẫn còn xa lạ với cách bài trí bên trong, theo bản năng đi tìm thân ảnh hồng nhạt kia, chậm rãi đi tới chỗ nàng.

Lúc này Vũ Phượng đưa lưng về phía cô, đang nói chuyện cùng một người khác. Trịnh Mặc lúc này thân cao hơn Vũ Phượng gần nửa cái đầu, Trịnh Mặc đến gần một chút liền thấy một thiếu nữ biểu cảm rất sinh động đang nói chuyện cùng nàng. Trịnh Mặc định im lặng thì đã thấy cô nương đang nói hăng say kia mở to đôi mắt sáng ngời có thần nhìn mình, mắt cũng không nháy, trong mắt có đánh giá rõ ràng.

Cô nương này là Vũ Quyên. Vũ Quyên chỉ kém Vũ Phượng một tuổi, thoạt nhìn cơ hồ lớn hơn. Bất quá Vũ Phượng cao gầy hơn, Vũ Quyên so với nàng kém tầm nửa phân. Bộ dạng hai chị em cũng không giống nhau. Vũ Phượng mặt mày như họa, thanh lệ thoát tục, tựa như một bức hạa sơn thủy thanh nhã tươi mát thấm lòng người. Vũ Quyên cũng không kém, ngày thường nàng tư thế oai hùng hiên ngang, mặc dù cũng tinh xảo đặc sắc nhưng trong ánh mắt lại có thêm cỗ anh khí, thoạt nhìn thực hoạt bát sinh động.

Vũ Quyên nhìn xuyên qua Vũ Phượng, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Trịnh Mặc rồi lại nói với Vũ Phượng bên cạnh:

- Đây là người mọi người cứu về?

Vũ Phượng vội vàng quay đầu lại, thấy Vũ Quyên lớn gan nhìn người nọ thì có chút do dự gật đầu, lại duỗi tay túm nhẹ lấy Vũ Quyên, nàng nhìn người khác như vậy có chút không lễ phép.

Vũ Quyên thế nhưng không lập tức dời mắt đi, nàng ngẩng đầu nhìn người trước mắt, trong lòng kinh ngạc cực độ. Tuy rằng hàng năm nàng đều ở trong sơn trang, không đến trường cũng không tập võ, hiếm khi thấy người bên ngoài, nhưng người này thoạt nhìn thật sự không giống như nông dân xung quanh.

- Chị hai chị hai! - Tiểu Ngũ ở dưới đất lôi kéo tay áo Vũ Quyên, Vũ Quyên lúc này mới thôi đánh giá.

Trong lòng Trịnh Mặc rất kinh ngạc, thật sự là một đôi con ngươi rất sinh động, rất có thần, cô chưa từng bị người khác đánh giá trực tiếp không chút kiêng nể như vậy. Cô yên lặng nhìn tiểu cô nương phía dưới, nghĩ đến vừa rồi nghe cô bé kêu "Chị cả", hiện tại kêu "Chị hai", xem ra bọn họ đều là anh chị em ruột, âm thầm than nông thôn thật sự nhiều trai nhiều gái, không chịu kế hoạch hoá gia đình, phổ cập nhà nước đi đâu rồi ......

Buổi tối Trịnh Mặc có chút mất tự nhiên cùng dùng bữa tối với một đại gia đình lớn nhỏ này, cô miễn cưỡng nhớ kỹ tên từng người. Kỳ thật cũng không khó nhớ, cứu nàng là lão đại, tên Vũ Phượng, lão nhị tên Vũ Quyên, tuổi tác rất gần, chỉ có điều một người im lặng, một người rất hoạt bát, một người xa lạ như cô ở đây thế nhưng không chút nào tẻ nhạt, cô không khỏi có vài phần hảo cảm đối với thiếu nữ sáng sủa này. Dưới tiếp đơn giản là Tiểu Tam, Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ, nhớ rất dễ.

- Cám ơn - Cô nói với Vũ Phượng đang rót cho cô một ly trà, lễ phép mỉm cười. Vũ Phượng cúi đầu, nhẹ giọng nói câu "không cần khách khí" liền đứng dậy ngồi lại giữa lũ nhỏ.

Tiêu Minh Viễn nâng cốc, từ nãy đến giờ ông luôn luôn quan sát người trẻ tuổi hình như có chút thất thần này, thấy hắn tướng mạo đường hoàng, cử chỉ có lễ, ánh mắt cũng lộ vẻ lương thiện, cảm thấy an tâm một chút. Ông phân phó Vũ Phượng cầm một bộ đệm chăn trải ở thư phòng, tạm thời để Trịnh Mặc ở lại một buổi tối này trước, bởi vì ngay cả mình là ai cũng không nhớ rõ thì hắn càng không biết đến từ đâu hay muốn đi đâu. Tiêu Minh Viễn xem như là phần tử trí thức, có sự ngông nghênh của người đọc sách, cũng có lòng thiện lương đồng cảm.  

Chương 3: Tai nạn

 Trên đường núi gập ghềnh lóe lên một cây đuốc, vách đá bên vực sâu, tuấn mã đạp cỏ xanh, một đội người ngựa ở giữa núi rừng không ngừng vờn quanh như đang tìm gì đó, thỉnh thoảng có tiếng người truyền đến.

- Ồn ào cái gì, tiếp tục tìm! - Mã Dũng cưỡi ngựa đi qua vài người đang tụ tập gầm nhẹ một câu. Những người đó vừa thấy thần sắc hung ác của Mã Dũng thì nhất thời không dám hé răng, vội vàng cúi đầu chống vào hòn đá bên cạnh tiếp tục đi về phía trước dò đường.

Lúc này đang lập Hạ, buổi tối ngay cả chút gió cũng không có, thời tiết nóng hơn cả ban ngày, rất nhiều người cởi áo choàng ngắn trên người ra. Trong rừng nhiều bọ muỗi, để trần càng dễ bị muỗi độc cắn, không bao lâu thì chỗ nào cũng là âm thanh vỗ vỗ đánh đánh.

Mã Dũng trừng mắt lại tìm thêm một vòng, mồ hôi trên trán chảy như nước, hắn nâng cánh tay lên một chút, nhìn một đám thủ hạ mồ hôi ướt đẫm phía dưới, trong lòng lại thầm rủa "nhút nhát". Hắn hành sự vẫn luôn cẩn thận, nhiều năm qua chưa bao giờ phạm sai lầm nên lần này lão gia mới cố ý phái hắn lên Phật Sơn đón đại thiếu gia. Ngàn dặn vạn dặn phải mang thiếu gia an toàn trở về, nay...

Mã Dũng thở dài, nếu đại thiếu gia có vấn đề gì, hắn chỉ sợ là khó tránh khỏi chết muôn lần.

Buổi tối, Tiêu Minh Viễn như thường lệ đi ra mộ phần vợ cũ, Vũ Phượng liền để các em chen chúc trên một cái giường 'kể chuyện xưa'. Đang kể, bỗng nhiên Vũ Quyên đem sách để bên người, nhanh chóng đứng lên:

- Chị nghe thấy không?

Vũ Phượng bị nàng làm hoảng sợ:

- Cái gì?

Vũ Quyên chạy vội tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Trịnh Mặc một mình ở thư phòng, nhìn quanh đồ dùng cũ kỹ, văn phòng tứ bảo chỉnh tề. Trên tường trống trơn sạch sẽ, duy nhất một cái đàn cổ treo cạnh giá sách khiến cô chú ý. Cô đến gần xem, phát hiện chuôi cầm mặc dù có chút cũ nhưng được bảo dưỡng rất tốt, có thể thấy chủ nhân chắc hẳn rất yêu thích cái chuôi cầm này.

Trịnh Mặc lại đảo mắt nhìn bộ sách trên án, xem chữ viết trên mặt bìa, đều là chữ phồn thể, cũng may cô cơ bản nhìn hiểu. Nhàn rỗi nhàm chán, cô định lấy một quyển sách ra xem thì đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rập bên ngoài, càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ. Trịnh Mặc nhíu mày, nghi hoặc đi đến cửa sổ nhìn ra phía ngoài. Vừa thấy liền kinh ngạc nhảy dựng, trong bóng đêm tối đen có vô số cây đuốc hướng tới gần nơi này, trận thế này khiến cô nghĩ tới cảnh cướp bóc trên phim truyền hình.

Chỉ trong chốc lát, bên ngoài truyền đến một trận huyên náo, Trịnh Mặc nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ thì thấy một đám người cưỡi ngựa đến gần, không phải lái xe, không phải cưỡi mô tô, là cưỡi ngựa!

Một người mặc lụa xa tanh trắng ngồi trên lưng ngựa rống:

- Tiêu Minh Viễn! Ngươi đi ra cho ta!

Những người khác giơ đuốc, tiếng la vang trời theo sau:

- Tiêu Minh Viễn! Đi ra! Tiêu Minh Viễn......Tiêu Minh Viễn.....Tiêu Minh Viễn......

Trịnh Mặc sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, đây là chuyện gì, chẳng lẽ những người này thật sự là thổ phỉ, còn quen biết chủ nhân nhà này!

Trịnh Mặc đang nghĩ tới vấn đề nên trốn hay chạy thì nhìn thấy Vũ Phượng và Vũ Quyên cùng mấy đứa trẻ đột nhiên ra ngoài, vọt tới trước đám hung thần ác sát kia:

- Thổ phỉ - Trước mặt chúng, Vũ Quyên ngửa đầu lớn tiếng hỏi - Các ngươi là ai, nửa đêm vọt tới nhà ta làm gì! Nếu các ngươi có việc thì ngày mai hãy đến!

Miệng Trịnh Mặc thành hình chữ O, trong lòng bội phục không thôi với thiếu nữ mới mười mấy tuổi này, nàng thật sự rất dũng cảm!

Một tiếng cười to vang lên, Trịnh Mặc ở trong không nghe rõ bên ngoài nói gì, chỉ đột nhiên thấy một người nhảy xuống ngựa, đi đến trước mặt Vũ Phượng, dùng roi ngựa cuốn lấy cổ Vũ Phượng khiến nàng nghẹn thở tới phát run, giống như muốn thắt chết nàng!

Trịnh Mặc mở to hai mắt nhìn, chỉ cảm thấy trước ngực chợt bùng lên một ngọn lửa, cũng không biết dũng khí từ đâu ra, nàng xoay người đẩy cửa thư phòng, không kịp để ý gì xông ra ngoài.  

Chương 4: Cháy lớn

 Lúc Trịnh Mặc vọt ra bên ngoài thì đúng lúc thấy đầu của Tiểu Tứ đụng vào bụng nam nhân áo trắng kia, hắn bị đau kêu to, một phát nắm lấy cổ Tiểu Tứ như bắt một con gà con rồi nhấc lên, hung hăng ném xuống đất, sau đó một đám người giơ roi ngựa quật vào đứa nhỏ gầy yếu. Tiểu Tứ không ngừng lăn trên mặt đất, Vũ Phượng và Vũ Quyên thương xót kêu lên, dùng thân thể của chính mình che trở cho Tiểu Tứ, để mặc roi quất vào người các nàng, từng đợt la khóc giống lưỡi kiếm sắc rơi vào tai Trịnh Mặc, rung động thật sâu linh hồn của cô.

Trịnh Mặc không thể nhịn được nữa, cô vọt tới phía trước, mạnh tay cầm một cái roi ngựa đang hung hăng đánh tới Vũ Phượng, tay kia cũng giơ lên nhanh chóng nắm chặt những cái roi nàng với tới được, không cho những cái roi tàn độc này đánh đến người bọn nhỏ nữa.

Vũ Phượng dùng hai tay mình gắt gao bảo vệ các em, quay đầu đi nhưng lại không cảm nhận được đau đớn đáng phải có. Nàng có chút kinh hãi ngẩng đầu, nhìn thấy người được nàng tình cờ cứu đang đứng bên người nàng, trên tay người đó nắm rất nhiều roi, mấy người giơ roi đánh đang dùng sức giật lấy roi nhưng thế nào cũng không giật được.

Vũ Quyên đột nhiên nhảy ra, một lát đã vọt tới thét lớn cãi nhau cùng nam nhân áo trắng, mấy đứa nhỏ sợ tới mức khóc lên, Trịnh Mặc vội vàng trấn an bọn nhỏ, không rảnh bận tâm những người ở đằng sau. Vũ Phượng ôm Tiểu Ngũ vào lòng rồi lại ôm chặt lấy Tiểu Tam và Tiểu Tứ, trên mặt chảy nước mắt, một lần lại một lần không ngừng trấn an bọn họ. Trịnh Mặc nghe thấy nàng nói năng đã có chút lộn xộn, cô ngồi xổm bên bọn họ, mắt gắt gao nhìn chằm chằm, không dám tránh ra nửa bước.

Đúng lúc này, không biết ai đột nhiên ném cây đuốc về hướng phòng củi, lập tức ánh lửa ngút trời, trâu dê trong phòng củi đều sợ hãi chạy ra, lửa nhanh chóng lan tới chỗ phòng ở giống chim lửa trong đêm tối, nhanh chóng thổi quét toàn bộ sơn trang.

Trịnh Mặc khiếp sợ há miệng, Vũ Phượng và Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ cũng sợ ngây người, mọi người lúc thấy cháy phòng đều kinh hãi sững sờ tại chỗ.

Lúc này đột nhiên truyền đến tiếng nam nhân kêu thảm thiết:

- Triển nhị gia, hạ thủ lưu tình!

Trịnh Mặc quay đầu lại, nhìn thấy nam tử trung niên từng chiêu đãi cô - Tiêu Minh Viễn - cơ hồ vừa ngã vừa chạy tới, một chốc liền quỳ gối trước mặt nam nhân áo trắng đau khổ cầu xin.

Tiểu Tam Tiểu Tứ đều bò lên, lập tức chạy về phía cha của bọn chúng. Tiểu Ngũ lạnh run lui vào trong lòng Vũ Phượng.

Tiêu Minh Viễn nhìn thấy vết thương trên người bọn nhỏ thì lập tức phẫn nộ rít gào về phía nam nhân áo trắng. Tiếng lửa cháy, trâu dê kêu, cộng thêm tiếng bọn nhỏ khóc, nhất thời hoảng loạn. Trịnh Mặc căn bản không nghe không rõ cuộc đối thoại giữa bọn họ, chỉ thấy bọn họ không ngừng dây dưa. Tiếp theo là một đám người tiến lên lấy roi đánh Tiêu Minh Viễn, Vũ Phượng Vũ Quyên và mấy đứa nhỏ ở bên cạnh khóc khàn cả giọng. Tiếp theo là nhìn thấy Vũ Phượng đột nhiên chạy về phía đống lửa, Trịnh Mặc sợ hãi vội vàng đuổi theo mấy bước, cũng may Vũ Quyên đã ôm cổ nàng.

Trịnh Mặc nhìn vẻ thương tâm muốn chết của Vũ Phượng, trong lòng rất khó chịu, cô nhìn trận cháy, lớn như vậy cho dù có bình chữa cháy và vòi dẫn nước lớn cũng có thể không cứu được bao nhiêu, huống chi niên đại này phỏng chừng chỉ có xô nước, muốn dập tắt đám lửa chỉ sợ là chuyện không thể.

Ngực Trịnh Mặc đột nhiên nảy mạnh, trong lòng run sợ nhìn lửa lớn trước mặt, này cơ hồ là hiện trường hỏa hoạn lớn và thảm khốc nhất cô từng thấy. Đứng tại chỗ nhìn lửa lớn trước mặt, nàng cảm thấy sợ hãi khảm sâu, theo bản năng lui lại một bước, lại nghe từ xa xa truyền đến tiếng hét đau triệt tâm. Trịnh Mặc vừa quay đầu liền thấy một bóng người đột nhiên vọt vào đống lửa, rất nhanh liền biến mất vô tung vô ảnh. Trịnh Mặc mở to hai mắt nhìn, cô nhìn lại về phía nhóm Vũ Phượng, thấy bọn họ quỳ trên mặt đất, mắt nhìn chằm chằm vào đống lửa kêu lên, một loại dự cảm không tốt xuất hiện trong đầu.

Trong lúc nhất thời, bốn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net