Bỉ ngạn chi luyến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 彼岸之恋

Tác giả: Thái Thái (菜菜)

Dịch giả: QT + GGTr + ...

Biên tập: Bảo Bảo




Tóm tắt:

Tình và Chiêu nguyên bản chính là quan hệ bạn học
Dần dần nảy sinh tình cảm --




Nhạc nền:

1. Côn trùng bay (Trùng nhi phi)
2. Hear our prayer







Tình yêu bên miền cực lạc,

Bỉ Ngạn hoa,

Ngàn năm nở rộ,

Ngàn năm úa tàn,

Hoa lá vĩnh viễn không gặp gỡ.

Tình không vì nhân quả,

Duyên đã định sinh ly.

Bỉ Ngạn hoa

Hoa nở ở thế giới bên kia

Khi hoa nở nhìn không thấy lá

Khi có lá lại không thấy hoa

Hoa lá không gặp gỡ

Đời đời lầm lỡ

Vĩnh viễn quen biết cũng không thể mến nhau.




Trước bia mộ, cô gái cầm trong tay một bó Bỉ Ngạn hoa đứng lặng, người trên tấm ảnh cười ngọt ngào, nhưng không có cách nào thấy được nỗi đau thương vô hạn trong mắt của cô gái kia.

***


"Mình không hiểu, chúng ta rốt cuộc làm sao vậy -- "

Trong quán cà phê truyền đến câu nói “Chúng ta làm sao vậy”, bầu không khí cũng vờn quanh nỗi ưu thương nhàn nhạt.

"Chiêu, đừng rời bỏ mình, có được không?" Tình ngồi đối diện nàng, đôi mắt đỏ ngầu, tách cà phê có chút nguội lạnh, giống như lòng cô.

"Xin lỗi, Tình, ông ấy là cha mình, mình phải săn sóc ông ấy." Chiêu cúi đầu nhìn hình ảnh phản chiếu trong tách cà phê, nàng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng, nàng sợ vừa nhấc đầu, sẽ không nỡ rời đi người mà đời này nàng yêu sâu đậm nhất.

"Chiêu, nhìn mình, nói cho mình biết, cậu thật sự bỏ được mình sao?" Thanh âm của Tình tràn ngập đau đớn, mỗi một chữ tuyệt vọng đều hung hăng bóp chặt trái tim Chiêu.

Chiêu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào mắt Tình, đôi mắt bi ai, không từ bỏ, tuyệt vọng vô hạn, khiến cho Chiêu không thể thở dốc, tim của nàng bị thứ tình cảm phức tạp mà nồng hậu kia nghiền nát, mỗi lần muốn đập dường như phải dùng hết sạch khí lực toàn thân.

"Thực xin lỗi, Tình, mình yêu cậu, nhưng, chúng ta không có khả năng cùng một chỗ, chúng ta giống như Bỉ Ngạn hoa." Nước mắt nóng hổi trượt xuống hai má Chiêu, rơi vào tách cà phê, khuấy động một vòng gợn sóng.

Chiêu rất thích Bỉ Ngạn hoa, bởi vì "Bỉ Ngạn hoa, hoa lá vĩnh viễn không gặp gỡ. Đời đời lầm lỡ, vĩnh viễn quen biết cũng không thể mến nhau". Cậu thường nói chúng ta giống như Bỉ Ngạn hoa, cùng một chỗ, sẽ không thể yêu nhau, một khi yêu nhau, thì nhất định không thể cùng một chỗ. Mình chưa bao giờ tin, nhưng mà, khi chúng ta thật sự yêu nhau rồi, cậu lại muốn rời bỏ mình. Chẳng lẽ, chúng ta thật sự giống như Bỉ Ngạn hoa sao?

"Mình không tin, cậu biết mà, mình chưa bao giờ tin, chúng ta có thể cùng một chỗ, chỉ cần cậu không rời khỏi mình, chúng ta có thể vĩnh viễn cùng một chỗ." Tình dùng một vệt hy vọng cuối cùng cầu xin Chiêu.

"Thực xin lỗi, cậu hãy quên mình đi."

"Mình không muốn, mình không muốn cậu rời đi, rõ ràng cậu yêu mình như vậy, vì cái gì cậu lại vì một người chưa bao giờ chăm sóc cậu mà rời bỏ mình, cũng bởi vì hắn là cha cậu, cho nên cậu có thể buông bỏ tình cảm nhiều năm qua của chúng ta ư, mình không đồng ý, mình không đáp ứng, mình không muốn cậu đi, cậu là của mình, cậu vĩnh viễn cũng không được rời bỏ mình." Tình kích động bật dậy, cô nắm thật chặc tay Chiêu, gắng hết sức mà nắm, tựa như chỉ cần cô buông lỏng, Chiêu sẽ lập tức biến mất.

Tình cho đến bây giờ cũng không nghĩ tới, có một ngày cô sẽ yêu người đồng tính. Tình và Chiêu nguyên bản chẳng qua chỉ là bạn học cùng lớp thôi, tình cảm của các nàng hồi ấy bất quá cũng chỉ là loại tình cảm bạn bè trong sáng bình thường.

Tình không phải là người biết xử lý tốt các mối quan hệ, bởi vì bất mãn tác phong của lớp trưởng, cho nên bị phe của lớp trưởng bài trừ, thế nhưng Chiêu lại bất đồng. Khi Tình bị người ta bắt nạt, Chiêu sẽ bảo vệ cô; Lúc Tình gặp trắc trở, Chiêu sẽ ra mặt vì cô giải vây; Khi Tình thương tâm rơi lệ, Chiêu sẽ ở bên cạnh vì cô ca hát. Tình và Chiêu dần dần trở thành bạn tốt. Có người thường xuyên bảo Chiêu hãy tách khỏi Tình, nhưng Chiêu chưa bao giờ để ý tới những lời nói đó, vẫn như cũ ở bên cạnh Tình.

"Côn trùng bay" là bài hát mà Chiêu thích nhất, mỗi lần Tình thương tâm, nàng đều hát bài này để an ủi cô, sau này Tình mới biết được, bài hát này là do cha của Chiêu dạy nàng hát.

Cha của Chiêu đã vứt bỏ mẹ nàng từ lúc nàng còn rất nhỏ, Chiêu cơ hồ cũng đã quên mất diện mạo của cha, ấn tượng sâu nhất nàng đối với cha chính là khi nàng buồn nhất, cha sẽ hát cho nàng nghe bài "Côn trùng bay".

***


Tình luôn thầm mến một nam sinh trong lớp, nhưng không có dũng khí đi thổ lộ với hắn.

"Tình, cậu thành thật nói cho mình biết, có phải cậu thích Gia hay không." Chiêu buồn bực hỏi Tình. Gia là tên của nam sinh kia.

"Nào có, cậu đừng nói lung tung a." Tình đỏ mặt, lòng hoang mang, cô không biết Chiêu làm sao biết được, càng không biết, Chiêu vì cái gì không vui.

"Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị trừng trị nghiêm khắc, nếu cậu không nói thật, mình sẽ cù lét cậu á." Nói xong, liền đưa tay vói qua eo của Tình thọt cô.

Tình sợ nhất là bị người khác cù lét, nhất là chỗ thắt lưng.

"Ha ha -- ha ha -- đừng chọt, mình nói cho cậu biết là được mà." Tình chịu không nổi, chỉ còn nước hướng Chiêu cầu xin. Chiêu dừng chọt, nhưng tay lại vòng quanh eo của Tình.
"Mình thích hắn, nhưng mà - ái, làm sao cậu biết mình thích hắn a, cái này, cậu nên thành thật khai báo cho mình nga."

Tình nhìn về phía Chiêu, lại thấy trong mắt Chiêu có một nỗi buồn man mác, cô không rõ nỗi buồn đó từ đâu mà tới, chẳng lẽ, Chiêu cũng thích hắn? Cô không dám nghĩ tiếp.

"Chút tâm tư này của cậu, còn tưởng giấu mình, mỗi lần cậu nhìn thấy hắn, mặt liền đỏ bừng như mông khỉ, cậu còn thường xuyên nhìn lén hắn, cậu nghĩ rằng mình là người mù à." Nàng nhìn thấy mảng ưu thương kia xuất hiện trong đôi mắt tinh khiết của Tình, liền biết cô ấy đang suy nghĩ cái gì. "Cậu yên tâm đi, người mình thích không phải hắn, còn nữa, đừng dễ dàng đem tình cảm của cậu lồ lộ ra như vậy, ánh mắt của cậu bán đứng cậu, bé ngốc."

"Ách, cái gì, đã bị cậu nhìn ra a, ha ha - " Tình ngây ngô cười, thình lình, dường như nhớ lại cái gì.

"Khoan khoan, cậu mới vừa nói cái gì, bé ngốc, cậu dám nói mình khờ, cái người này, còn nữa, cậu vừa rồi cũng dám nói mặt mình giống mông khỉ, mặt của mình làm sao giống, cậu nói rõ coi." Nói xong liền cùng Chiêu bùng dậy ẩu đả.

"Ha ha, cậu đuổi không kịp mình, đuổi không kịp mình, cậu già rồi -- "

"Cậu, con bé chết dầm kia, chờ mình đuổi kịp cậu, cậu chết chắc -- "

Các nàng trên đường về hi hi ha ha, tiếng cười đùa vang vọng trong không gian, hồi lâu vẫn chưa mất đi, đồng thời cũng không trôi đi câu hỏi mà Chiêu lặng lẽ nói: “Người cậu thích tại sao lại là hắn?” Đương nhiên, Tình không nghe thấy, hiển nhiên cũng không có khả năng cảm thụ được nỗi buồn trong lời nói của Chiêu.

***


Trong phòng học tranh cãi ầm ĩ, Tình và Chiêu tán gẫu về bí mật bé nhỏ không muốn người khác biết.

"Tình, nếu cậu thực sự thích hắn, vậy bày tỏ với hắn đi." Chiêu kiến nghị Tình nên mạnh dạn.

"Bày tỏ?" Tình không nghĩ đến chuyện phải bày tỏ, càng không nghĩ tới Chiêu lại bảo mình bày tỏ với hắn.

“Đúng a, nếu thích hắn, thì cho hắn biết đi, nói không chừng, hắn cũng rất thích cậu, vậy hai người có thể cùng một chỗ, thật tốt."

"Không tốt đâu, nếu hắn không thích mình, thì mình không phải bị hố sao, hơn nữa, thích một người, không nhất thiết phải cùng hắn chung một chỗ, có thể lặng lẽ nhìn hắn cũng không phải là chuyện xấu mà." Tình căn bản không tin Gia sẽ thích mình, cho nên cô chưa từng nghĩ mình có thể có một ngày cùng hắn chung một chỗ, chỉ cần có thể mỗi ngày thấy hắn, là đủ vui rồi.

"Đừng sợ, ừm, hay là như vầy, mình sẽ giúp cậu xin số điện thoại của hắn, cậu có thể gọi điện bày tỏ với hắn, vậy cho dù hắn có cự tuyệt, cũng sẽ không có ai biết, cứ quyết định như vậy nga."

"Thế - thôi được, bất quá ngày đó cậu phải theo giúp mình nha." Tình chần chừ cân nhắc, song vẫn đáp ứng đề nghị của Chiêu.

"Ừ, bất cứ lúc nào, mình cũng sẽ ở cùng cậu."

"Chiêu, cậu tốt quá." Tình lập tức ôm lấy Chiêu, ở trên người nàng cọ cọ, sau đó chuyên tâm chú mục nhất cử nhất động của Gia.

"Tốt thế nào, người cậu thích cuối cùng vẫn là hắn." Nếu Tình không chuyên chú nhìn Gia như thế, có lẽ sẽ nghe được lời này của Chiêu, biết đâu còn hỏi nàng tại sao lại nói như vậy, nhưng sự thật là trong lòng cô chỉ có Gia, hoàn toàn không cảm nhận được nỗi đau của Chiêu, càng không sao biết được kế hoạch trong đầu Chiêu.

***


"Nè, đây là số điện thoại của Gia". Chiêu đưa cho Tình một tờ giấy viết một dãy số.

"Cám ơn Chiêu". Nói xong liền đem dãy số lưu vào nhóm bạn tốt.

...

"Xin chào, bạn là Gia phải không?"

"Xin chào, đúng là tôi, bạn là ai vậy?"

"Mình là Tình, bạn cùng lớp của bạn."

"Xin hỏi, bạn gọi tôi có chuyện gì không?"

"Mình thích bạn, bạn có thể cùng mình kết giao không?"

"Thực xin lỗi, tôi có người mình thích rồi."

"Không sao, quấy rầy bạn."

...

"Chiêu, thì ra hắn có bạn gái, đau lòng quá, tại sao hắn lại có bạn gái?!" Tình dựa vào vai Chiêu, nước mắt tẩm ướt vai áo của Chiêu.

"Không sao đâu, cậu còn có mình, mình sẽ mãi mãi ở bên cạnh cậu, đáp ứng mình, về sau không được chảy nước mắt nữa, biết không?"

"Chiêu, cậu đối với mình tốt quá, cám ơn, mình hứa với cậu, về sau mình sẽ không vì người khác chảy nước mắt nữa." Tình nhắm mắt lại, lẳng lặng ngửi mùi hương thơm ngát thoang thoảng trên người Chiêu, yên lặng hưởng thụ cảm giác thả lỏng Chiêu dành cho cô, bên tai truyền đến tiếng hát quen thuộc của Chiêu.

Màn đêm dần dần buông rèm xuống
Những vì sao bắt đầu lấp lánh
Côn trùng bay, côn trùng bay
Bạn đang nhớ đến ai
Những vì sao trên trời đang rơi lệ
Hoa hồng dưới mặt đất tàn phai
Gió lạnh thổi càng lạnh
Chỉ cần bạn bên cạnh mà thôi
Côn trùng bay, hoa say ngủ
Một đôi lại một đôi tài mỹ
Chẳng sợ đêm đen, chỉ sợ tan nát cõi lòng
Mặc kệ có mệt hay không
Cũng chẳng màn Đông Tây Nam Bắc



Tình dần dần tiến vào mộng đẹp. Tình mơ thấy cô cùng Chiêu đang ở trên thảo nguyên tự do tự tại chơi đùa, không có lừa dối, không có lường gạt, thật thơ mộng, thật hạnh phúc.

"Tình, thực xin lỗi, mình không muốn cậu và hắn cùng một chỗ, tha thứ cho sự ích kỷ của mình." Một giọt nước mắt rơi trên mặt đất, vỡ tan.

***


Trong phòng học, Tình nhoài người trên bàn đăm chiêu nhìn về một hướng nào đó.

Ngoài phòng học, Gia cùng một nữ sinh cười cười nói nói, nữ sinh đó hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt tổn thương của Tình.

"Chiêu, hôm nay cậu cùng Gia ở ngoài giảng đường tán gẫu cái gì mà cao hứng như vậy." Tình dùng thìa khuấy tách cà phê, từng vòng từng vòng gợn sóng giống như lòng cô, không yên bình.

"Cũng không có gì a, chỉ là cô giáo bảo mình và hắn cùng tham gia cuộc thi văn học của nhà trường, vừa nãy đang cùng hắn thảo luận." Chiêu nhìn Tình cúi đầu phía đối diện.

"Hơi, cậu sẽ không nghĩ rằng giữa hắn và mình có cái gì chứ, cậu rõ là một bé ngốc, thành thật nói cho cậu biết nhé, mình có thích một người, nhưng tuyệt đối không phải là hắn, cậu cứ yên tâm đi." Nói xong cũng cúi đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong tách.

"Thực xin lỗi, Tình, tha thứ cho sự lừa gạt của mình, tha thứ cho sự ích kỷ của mình."

"Tại sao, Chiêu, cậu còn tính lừa mình tới khi nào, vì cái gì không nói sự thật cho mình biết."


Hai người đều cúi đầu không nói lời nào, trong lòng cùng cất dấu một bí mật mà không ai muốn bị đối phương biết đến.

***


Tình dần dần phát hiện cô từ lâu đã cùng Chiêu chung một chỗ, không lần nào cô đi đâu mà không có Chiêu, nhưng thời gian gần đây, Chiêu luôn tìm cớ khước từ. Kỳ thật cô biết rất rõ, mỗi lần ấy đều là những lần Chiêu và Gia ở bên nhau.

"Gia, tiệm này đồ ăn ngon thật ha, lần sau chúng ta lại đến đây ăn nhé, được không?" Cô gái kéo tay Gia, nhìn Gia làm nũng, trên mặt nở nụ cười tươi tắn.

"Em thích à, vậy cuối tuần tới chúng ta lại đến nơi này nha." Gia cưng chìu nói với cô gái, bọn họ trông thật hạnh phúc.

Tình nhìn bọn họ vừa nói vừa cười từ tiệm bánh ngọt bước ra, cô rất hy vọng hết thảy những gì mình thấy đều là giả, rất hy vọng cô gái bên cạnh Gia không phải là nàng, nhưng mà sự thật chính là tàn khốc như vậy, điều đó làm cho cô vô phương trốn tránh, không thể không đi đối mặt.

Cô gái thấy sự tồn tại của Tình, nụ cười trên mặt cứng đờ, bàn tay khoác trên tay Gia lặng lẽ buông xuống, nàng không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được Tình, nàng trông thấy vẻ mặt tổn thương của Tình, trong lòng giống như bị một cây kim chọc khoét.

"Tình, cậu nghe mình giải thích, sự tình không phải như cậu nhìn thấy đâu -- " Cô gái đi đến trước mặt Tình, vội vàng giải thích.

Tình ngắt lời nàng:

"Chiêu, cậu không cần giải thích, mình biết hết, mong hai người hạnh phúc, đối xử với hắn tốt một chút." Nói xong, liền xoay người bỏ đi, nước mắt, ngay tại thời khắc cô xoay người, chảy xuống.

"Chiêu, thực xin lỗi, mình từng đáp ứng cậu, không rơi lệ, nhưng đối với cậu mình không thể làm được."

Chiêu chỉ có thể trơ mắt nhìn Tình rời đi, đuổi dần theo hình bóng cô cho đến khi khuất tầm mắt, vươn tay, nắm lấy, bất quá chỉ là một ít bụi bặm mà thôi.

***


"Gia, mình có thể mạo muội hỏi một chút, bạn gái của bạn là ai chăng?"

"Nga, bạn gái của tôi là Chiêu a."

"Chiêu, là Chiêu của lớp chúng ta sao?"

“Đúng a, chính là nàng a, tuần trước nàng bày tỏ với tôi, kỳ thật tôi cũng thích nàng nên đã đáp ứng nàng a."

"À, cám ơn."

***


Tình không nói với Chiêu, ngày đó Tình cùng Gia trò chuyện đã biết được mối quan hệ giữa nàng và Gia, Tình vẫn chờ nàng có thể tự nói sự thật với mình, nhưng mà, Chiêu hết lần này tới lần khác lại gạt mình.

"Chiêu, quả nhiên là cậu thích hắn."

"Tình, thực xin lỗi, mình không nên giấu cậu mối quan hệ giữa mình và hắn, vào cái ngày tham gia cuộc thi hắn đã bày tỏ với mình, mình vốn muốn cự tuyệt hắn, nhưng không đành lòng nhìn hắn thương tâm như vậy, đành phải đáp ứng hắn, mình sợ cậu sẽ tức giận, cho nên không dám nói cho cậu biết, thực xin lỗi, tha thứ cho mình được không?" Chiêu chặn Tình trước cửa nhà cô, hướng cô giải thích.

"Vì cái gì cho tới bây giờ cậu vẫn còn muốn gạt tôi?" Tình rất muốn hỏi Chiêu như vậy, nhưng cô không hỏi, chỉ thản nhiên nói:

"Chiêu, yên tâm đi, mình sẽ không giận cậu, nếu ngược lại cậu không đáp ứng hắn, làm cho hắn thương tâm, mình mới tức giận đấy, chúng ta vẫn là chị em tốt mà."

"Là cậu nói à nha, chúng ta vẫn là chị em tốt, vậy - chúng ta đi ăn bánh ngọt được không?" Chiêu kéo tay Tình hướng về phía tiệm bánh ngọt, hoàn toàn không cảm nhận được nỗi đau như dao cắt trong lòng Tình.

***


"Đó, đó, chính là cô ta, nữ sinh bày tỏ với Gia, rồi bị từ chối."

"A - chính là cô ta à, xời, loại nữ sinh này, làm sao có thể là kiểu mẫu mà Gia thích a."

"Hơi - nếu tớ mà là cô ta, còn lâu mới không biết xấu hổ đi bày tỏ như vậy, không biết tự lượng sức mình, cũng không rọi gương coi mình là cái mặt hàng gì."

Tình bước vào sân trường, nhìn thấy mọi người đều nhìn cô chỉ trỏ, bàn tán. Chuyện cô bày tỏ với Gia bị cự tuyệt đã bị bại lộ khắp trường.

"Tại sao lại là cậu, vì cái gì phải tổn thương tôi như thế." Tình nhìn người đối diện chạy về phía cô, lòng đau thắt.

"Tình, mình hỏi qua những người đó, là Gia nói cho bọn hắn biết chuyện này, không nghĩ tới hắn là người như thế, ngay cả chuyện này cũng khoe ra, cậu yên tâm, hôm nay mình sẽ xử hắn một trận, sau đó đá hắn cho cậu hết giận, cậu đừng để ý lời ra tiếng vào của bọn họ". Chiêu nhìn ánh mắt đau xót của Tình, nghĩ rằng đó là vì chịu không nổi lời đàm tiếu của người khác, lại không biết nguyên nhân làm cho cô đau đớn là một chuyện khác.

"Chiêu, không cần, Gia thích cậu như vậy, nếu cậu thật sự bỏ hắn, hắn sẽ bị thương tâm, mình không muốn nhìn thấy hắn thương tâm, coi như hết thảy cũng chưa phát sinh đi, mình sẽ không để ý người khác nói như thế nào, chỉ cần hai người hạnh phúc thì tốt rồi, cậu không cần lo lắng cho mình." Câu nói của Tình lộ ra sự thê lương vô hạn.

"Cậu thật sự thiện lương quá mức, cho nên hay bị người ta khi dễ a, nhưng mà đừng sợ, mình sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh bảo vệ cậu, tuyệt đối sẽ không để cho cậu bị người ta khi dễ nữa." Chiêu ôm eo Tình kiên định nói.

"Ha ha, thật không, có cậu ở bên cạnh, tôi thật sự sẽ không bao giờ bị thương tổn nữa ư?" Tình cười khổ khẽ nói, cũng không để cho Chiêu nghe thấy.

***


Thời gian dần trôi, Chiêu vẫn như cũ cùng Gia trải qua cuộc sống ngọt ngào của hai người; Tình vẫn như cũ đợi Chiêu có một ngày nói với mình sự thật; vẫn như xưa khi nghe được người khác lời ra tiếng vào; mỗi lần Chiêu đều nói đó là do Gia truyền ra, sau đó ở trước mặt Tình mắng Gia; mỗi lần Tình nhìn vẻ mặt phẫn nộ của nàng chỉ có thể ở trong lòng lặng lẽ rơi lệ, sau đó nói với nàng một câu: "Hai người phải hạnh phúc nha".

"Tình, chúng ta cuối cùng cũng đã tốt nghiệp, hôm nay chúng ta tổ chức tiệc mừng đi."

"Không được, Chiêu, hôm nay mình có chút việc, phải về trước, buổi tối mình sẽ gọi cho cậu ha, bái bai - "

***


Đinh linh linh --

"Chiêu, bây giờ cậu có thể đi xuống không, mình ở chỗ bãi cỏ của hai đứa đợi cậu, có một số việc mình muốn nói cho cậu biết."

"Được, mình lập tức đến ngay."

...

"Chiêu, thực xin lỗi, ngày mai mình phải đi, có lẽ sau này cũng sẽ không trở về." Tình dựa vào vai Chiêu, hít vào mùi hương thơm ngát thoang thoảng trên người Chiêu.

"Đi, đi đâu, tại sao?" Chiêu không thể tin được những gì từ trong miệng Tình phát ra.

"Mình vẫn chưa nói cho cậu biết, lúc điền vào phiếu nguyện vọng, cậu hỏi mình dự định thi đỗ sẽ đi đâu, mình nói là trường trung học Nguyệt Ảnh, kỳ thật mình căn bản không có điền, cha của mình đã nói để cho mình đi học ở Quảng Châu, mình đáp ứng ông ấy, nhưng mình biết nguyện vọng của cậu là trường Nguyệt Ảnh, cho nên mình đã nói đi nơi đó, mình đã lấy vé xe lửa, ngày mai mình sẽ đi."

"Tại sao, chúng ta không phải rất tốt ư, vì cái gì đột nhiên phải rời khỏi, mình không muốn cậu rời đi, cậu đi rồi, mình phải làm như thế nào?" Chiêu kích động nói với Tình, bắt lấy bả vai cô, làm cho cô nhìn mình, tròng mắt xuất hiện sương mù, Chiêu không muốn tin điều cô nói là sự thật.

"Tại sao, cậu hỏi tôi tại sao, ha ha - cậu đừng rời bỏ mình? Người đừng rời bỏ cậu phải là Gia mới đúng." Tình gượng cười, đau đớn nhìn Chiêu. "Người cậu thích kỳ thật chính là Gia, thời điểm tôi nói với cậu người tôi thích là hắn, cậu đã bày ra toàn bộ kế hoạch này có phải không, tôi vẫn chờ cậu nói cho tôi biết sự thật, rốt cuộc mỗi lần chờ đợi cũng là mỗi lần cậu lừa gạt thương tổn, ở lại chỗ này, chỉ tổ làm cho tôi thêm đau khổ, tôi phải rời khỏi nơi này, quên các người, quên hết thảy, quên - đem tất cả của tất cả quên sạch." Tình càng nói càng kích động, nước mắt trào ra không ngừng.

"Không phải, cậu nghe mình giải thích, người mình thích không phải hắn, người mình luôn luôn thích vẫn là - " Chiêu lấy tay muốn lau nước mắt ướt sũng trên mặt Tình, nhưng có lau thế nào cũng không xong.

"Đủ rồi, đến hồi kết, cậu vẫn còn muốn lừa gạt tôi." Tình ngắt lời Chiêu, còn hất tay nàng. "Kỳ thật tôi vẫn chưa nói cho cậu biết, vào cái ngày bị Gia cự tuyệt tôi liền hỏi hắn, ai là bạn gái của hắn, hắn nói đó là cậu, còn nói là cậu bày tỏ với hắn trước, thế mà cậu lại nói là hắn vào đúng ngày thi bày tỏ với cậu."

"Tình, cậu nghe mình giải

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net