Cách Cách lai liễu - P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 

Tên tiếng việt: Cách Cách đến rồi



Tác giả: Lạc Khuynh – 洛倾



Thể loại: Hiện đại, hài hước, oan gia, HE, rating 15+.



Couple: Cố Cách Cách, Miêu Tư Lý



Độ dài: 102 chương



Dịch: QT ca ca.



Editor: LipSton

Văn án: 

Cái gọi là nữ nhân không ngoan (ngoan độc), địa vị sẽ không chắc, hận cũ 5 năm trước cùng cừu mới 5 năm sau, tân cừu hận cũ gặp nhau sẽ như thế nào?

Hai bạch cốt tinh đạo hạnh cao thâm, biểu diễn các màn đấu khẩu không khoan nhượng, các loại ái hận vướng mắc từ xưa.

Cố Cách Cách chạy trốn tình yêu 5 năm trước, 5 năm sau người cũ tới tìm. Một người truy một người chạy, làm thế nào để hàn gắn tình cảm 5 năm đây?

Đúng là phong cảnh Giang Nam rất đẹp, hoa rơi lại có mưa phùn:

Cố cách cách: “Cô là bệnh tâm thần?”

Miêu Tư Lý: “Ôi, cách cách cát tường!”

Chương 01



Nữ nhân ba mươi như bã trà, hai mươi tám có lẽ là trà qua đêm đi!




Khi nàng nhìn vào gương trang điểm, phát ra cảm thán như vậy. Tóc vừa ngủ dậy rối bời, làn da hơi vẻ khô nứt, khóe mắt có chút da lỏng, còn đây là gì? Nếp nhăn! Không ngờ là nếp nhăn!




Giật mình, nàng hoàn toàn thanh tỉnh, hai mươi tám tuổi thực sự đã già sao?




Lần lượt bày ra từng đồ trang điểm, ước chừng hơn nửa giờ sau, một khuôn mặt được trang điểm tinh tế hoàn mỹ xuất hiện trước gương, lúc này nàng mới vừa lòng gật đầu, nhìn thoáng qua mười ngón tay thon dài, từ nội tâm phát ra một câu: "Bảo bối, sau này toàn bộ đều nhờ các ngươi!"




Trước đây nàng là một nhà trang điểm, bất quá từ hôm nay nàng chính thức trở thành một thành viên của MUMU, tuy chỉ là quản lý bán hàng của dòng sản phẩm AK, nhưng cũng đủ tiện sát người bên ngoài, MUMU là một công ty mỹ phẩm lớn, dù chỉ là nhân viên bán hàng ở quầy kinh doanh, cũng đều có thể tự hào khoe với người khác, tôi làm việc ở MUMU đấy! Cho nên tiến vào MUMU luôn là mục tiêu phấn đấu của nàng từ khi bước chân vào nghề này, lăn lộn suốt mấy năm trời, cuối cùng cũng được như nguyện.




Nhiều năm từ vợ ngao thành bà*, đúng là chẳng phải dễ dàng, nàng nhịn không được cảm thán: "Mùa xuân cuối cùng cũng tới!"

(*: ý là từ con dâu trở thành bà nội)




Vừa cảm khái xong, di động cũng vô cùng ăn ý vang lên: "Mùa xuân ở nơi nào, mùa xuân ở nơi nào..."




Nhạc chuông kinh dị như vậy chỉ thuộc về một người, một người mà nàng vừa yêu vừa hận, tức khắc có xúc động muốn đâm đầu chết, quét quanh một vòng, ngoại trừ chiếc gương trước mặt, chỉ còn lại bồn cầu rắn chắc, cố gắng nhịn xuống ba giây, xua đi ý niệm tội ác trong đầu. Không phải nàng sợ đụng đầu chết, mà là sợ làm hỏng lớp trang điểm sáng nay, đây chính là lễ vật đầu tiên nàng mang đến công ty mới, ở công ty mỹ phẩm, nhất là công ty mỹ phẩm hàng đầu, trang điểm quan trọng hơn nhan sắc.




Run run bắt máy, một giọng nói trung khí mười phần vang lên: "Cách Cách!"




Nàng: "..."




Đúng vậy, nàng tên Cố Cách Cách, tuy đã gọi hai mươi tám năm, nhưng mỗi lần nghe thấy vẫn muốn lộn ruột, nói đến tên này còn có cả điển cố.




Nghe kể rằng, ông nội Cố Cách Cách nói dòng họ Cố gia vốn là con cháu hoàng tộc Mãn Châu 

(Cố Cách Cách: hoàng tộc không có họ Cố, ông nội: ...Còn chưa nói xong)

, tổ tiên bọn họ Cố Trọng Hỉ là trợ thủ đắc lực được Vương gia hoàng tộc Bác Nhĩ Tế thị yêu quý, Vương gia coi trọng Cố Trọng Hỉ, còn đem Nhã Giai Cách Cách gả cho, từ đó về sau gia tộc có huyết mạch vương thất...




Sự thật là, ông nội Cố Cách Cách một mực muốn được bồng cháu đích tôn, tiếc rằng bụng mẹ Cố Cách Cách không chịu thua kém, năm năm sinh liền ba khuê nữ, sau khi sinh xong Cố Cách Cách thì bị thương thân mình, không thể sinh tiếp.



Cố lão gia lúc sắp chết cũng không nhắm mắt, luôn luôn kêu "Ca ca, ca ca", ca ca ở thế hệ trước chính là ý chỉ cháu trai, cuối cùng ôm hận mà chết.



Vì thế Cố Cách Cách sau hai năm bị kêu Tiểu Tam, cuối cùng có được chính tên mình là Cố Cách Cách, Cách Cách lấy hài âm từ "Ca ca", với mong muốn an ủi hồn thiêng lão nhân gia trên trời...




Từ sau khi có cái tên gây chú ý đó, bắt đầu từ lúc đi nhà trẻ, Cố Cách Cách đến đâu cũng thành tiêu điểm, mặc ai thấy nàng cũng nói: "Ôi, Cách Cách đến rồi!" Tỏ vẻ vô cùng thân thiết.




Điện thoại là cha gọi tới, nói hôm nay là đại thọ sáu mươi của ông, tiệc mừng thọ ở Tam Nguyên Kiều, tối đừng tới trễ.




Thế nào cần ông nhắc nhở, Cố Cách Cách đương nhiên biết hôm nay là ngày quan trọng, kể từ ba tháng nàng chưa về nhà.




Trong ba nữ nhi, nàng ở gần nhất, Đại tỷ ở xa nhất, gả đến Thâm Quyến, chỉ có ngày lễ tết mới về nhà. Ngược lại Nhị tỷ gả cho dân bản xứ, bất quá vì công tác của Nhị tỷ phu thay đổi, cả nhà dọn đi Thượng Hải, cũng ít khi trở về.



Còn nàng là út trong nhà, lại vẫn là khuê nữ, về tình về lý hẳn phải bồi bên lão nhân gia, nhưng nàng thật sự không chịu nổi việc lải nhải như máy bay oanh tạc hàng ngày, cùng quá nhiều tiệc xem mắt, cuối cùng vào một đêm đen gió lớn, tiền trảm hậu tấu chuyển nhà.



Lão thái thái sau khi biết được, thiếu chút nữa cầm lấy thái đao truy nàng, may mà có lão nhân ngăn đón, mới không xảy ra thảm kịch gia đình.




Cố Cách Cách vẫn còn trong trạng thái mơ màng, đầu dây bên kia đã đổi người nói, thanh âm của lão thái thái xuyên qua điện thoại, đâm thẳng vào màng nhĩ nàng: "Cố Cách Cách, Cố Tiểu Tam, tôi cho cô biết, nếu hôm nay cô không mang nam nhân trở về, đêm nay mẹ cô sẽ treo cổ tự sát!"




"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Tối nay là sinh nhật chồng mẹ, mẹ lại bảo con mang nam nhân về, như vậy làm sao công đạo!" Cố Cách Cách nghiêng đầu kẹp chặt điện thoại lên vai, vừa đổi giày, vừa nói chuyện cùng lão thái thái.




"Cô đừng có xuyên tạc ý tứ của tôi, con trai Đại tỷ cô đã vào lớp một, con gái Nhị tỷ cô cũng lên mẫu giáo, chỉ có cô vẫn là độc thân, ngay cả bạn trai cũng đều không có, cô để tôi với cha cô nóng nảy đến bạc tóc đầu, có phải cô quyết tâm muốn hai lão nhân chúng tôi lo chết phải không?"




"Mẹ, ngài nói lời này không được, điều này sao có thể oán con? Lúc trước con mang Tiểu Hứa về cho ngài xem, sợ là ngài đã sớm quên thái độ của mình lúc đó, vậy con giúp ngài nhớ lại, nói gì mà không cho phép yêu sớm, còn lớn đánh chim uyên ương, hảo nha, con nghe lời mẹ, làm con gái ngoan, làm nhiều năm như vậy, hảo mầm sớm bị người ta lĩnh về làm cha, còn lại toàn không đứng đắn để cho con tuyển, ngài bảo con vừa mắt nổi sao? Chính là vào được mắt con, cũng không vào được mắt ngài, bây giờ còn phải nghe ngài oán hận, ngài nói con oan hay không a?"




Lão thái thái nghe nàng nói vậy, khẩu khí quả nhiên giảm xuống:



"Cách Cách, nói đến việc này, năm đó mẹ có chút quá, nhưng chẳng qua vì muốn tốt cho con thôi, con nói xem con mới là một tiểu cô nương hai mươi tuổi, bị người hãm hại phải làm sao đây, nói đến tên Tiểu Hứa kia, cần bộ dạng không bộ dạng, cần thân cao không thân cao, gia thế cũng chẳng tốt, mẹ làm sao cam lòng để con yêu hắn?"




"Nhưng người ta có tài." Cố Cách Cách liếc mắt, nhưng nghĩ đến lão thái thái cũng nhìn chẳng tới, lại nói, "Nói ngài cũng đừng hối hận, ngài không vừa mắt Tiểu Hứa, nhưng người ta giờ cùng bạn mở công ty, chính mình trở thành ông chủ, nghe nói tài sản cũng hơn ngàn vạn, nếu lúc trước khuê nữ ngài theo hắn, bây giờ đã là lão bản nương 

(vợ ông chủ, bà chủ)

 rồi, thế nào còn phải như bây giờ dầm mưa dãi nắng đi làm, nhưng thôi quên đi, ngài là mẹ con, con làm sao có thể oán ngài?"




"..." Đầu bên kia di động hoàn toàn im lặng.




Cố Cách Cách tựa như có thể nhìn thấy vẻ mắt tiếc hận của lão thái thái, tâm tình lập tức vui hẳn lên. Mỗi lần chỉ cần nhắc đến Tiểu Hứa, lão thái thái mới không phản bác được nàng.



Bước xuống gara dưới lầu, chiếc Tiida màu đỏ lẫn trong hàng xe có vẻ đặc biệt chói mắt, những đường nét được thiết kế lưu loát sống động, Cố Cách Cách vừa nhìn thấy liền thích ngay, quyết định lập tức mua về. Nên Cố Cách Cách ngoài yêu chính mình, yêu nhất cũng chính là nó, ngồi vào ghế lái nịt chặt dây an toàn:



"Mẹ, con bị muộn làm rồi, buổi tối gặp muốn chém muốn giết tùy ngài đấy, vậy nhé, con cúp máy đây, tạm biệt." Không đợi lão thái thái trả lời, liền ngắt đi động, nhấn ga đi.




Nhưng Cố Cách Cách cũng chẳng thanh tĩnh được bao lâu, xe vừa vào quốc lộ di động lại vang lên lần nữa, là Đại tỷ Cố Vân, khỏi cần nghe cũng biết Đại tỷ muốn nói gì, người trong Cố gia vĩnh viễn chỉ có chủ đề đó, chẳng qua là lão thái thái thích nói thẳng, Đại tỷ so với lão thái thái có văn hóa hơn, dùng chiến thuật vòng quanh, bất quá đều chỉ đổi thang chứ không đổi thuốc.

 (cách thức khác nhưng mục đích là một) 




"Tiểu muội, chị cùng Đa Đa vừa đến sân bay, mới gặp cả nhà Nhị tỷ, Nhị tỷ muốn chị hỏi em một chút, buổi tối mấy người trở về?" Thanh âm Đại tỷ cũng giống như người, lúc nào cũng rất ôn nhu, làm cho người nghe giống như được tắm gió xuân vậy.




"..." Cố Cách Cách vốn muốn nói một người trở về, nói đến bên miệng lại nuốt xuống, Đại tỷ Nhị tỷ khó được về nhà một chuyến, nói là chúc thọ lão nhân, kỳ thật cũng là muốn xem muội yêu của các nàng tình cảm lúc này thế nào, lão thái thái ở nhà đòi chết, lão nhân hôm nay mừng thọ, không thể chỉ vì nàng mà mất hứng.



Trên TV không phải có thuê bạn gái về nhà ăn tết sao? Vậy nàng cũng mượn bạn trai về nhà chúc thọ là được, nghĩ vậy, liền nói: "Hai người."




"Thật không? Vậy thì tốt quá!" Đầu dây bên kia lập tức truyền tới một giọng nữ cao, đúng là Nhị tỷ Cố Nguyệt, "Tiểu muội, vậy chị cùng Đại tỷ sẽ chờ."




Cố Cách Cách dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vẫn bị thanh âm của Nhị tỷ làm cho hoảng sợ, lại một lần nữa chứng minh thanh âm quả nhiên tỷ lệ thuận cùng với chiều cao. Theo như lời lão thái thái, ba tỷ muội các nàng đều có nét đặc sắc riêng, lão đại thanh hảo, lão tam nhan hảo, lão nhị thì hai cái đó không tính, chỉ còn lại được chiều cao, vóc dáng cao một chút kỳ thật cũng không sao cả, nhưng là nữ nhân mà đến 1m75, quả thật không thể nói nổi, so với lão nhân còn cao hơn.



Cố Cách Cách mặc dù cũng là 1m68, nhưng đứng trước mặt nàng vẫn rõ ràng cách biệt, Đại tỷ lại càng thấp bé, chỉ có 1m60. Cho nên khi cả ba cùng đi ra ngoài, căn bản chẳng giống một mẹ sinh ra, may mắn duy nhất chính là, dung mạo cả ba coi như là giống, bằng không lão nhân cũng sẽ cho rằng, lão thái thái lúc tuổi còn trẻ hồng hạnh xuất tường.

(ngoại tình)




Liếc nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa là đến chín giờ, thời gian vừa hảo, là nhân viên mới đương nhiên không thể tới trễ, nhưng cũng không cần phải đến quá sớm, để tránh lưu lại ấn tượng ra vẻ với người ta. Lái xe vào gara dành riêng cho MUMU, từng hàng xe nhãn hiệu nổi tiếng thiếu chút nữa làm lóa mắt Cố Cách Cách, nàng vốn là một người yêu xe, nhìn thấy nhiều xe tốt như vậy, nước miếng thiếu điều chảy ra. Đất của MUMU toàn hoàng kim sao? Xe của nhân viên cũng sa hoa như vậy!




Chạy đến cuối mới thấy một vị trí trống, vừa muốn lái vào đã bị cắt ngang bởi một chiếc... Ách... Xe máy?




Tuy với xe máy Cố Cách Cách không phải thực hiểu biết, nhưng nàng lại biết cỗ xe trước mặt này, đây chính là chiếc BMW R1200C mà Dương Tử Quỳnh và Pierce Brosnan đã dùng để chạy trốn trong phim điệp viên 007 《Tomorrow never dies》, bề ngoài rất nặng kim loại, lộ ra nồng đậm hương vị cổ, mà lại không kém thời trang, tuy là xe máy nhưng giá trị lại hơn cả chiếc Tiida nàng lái.




Bất quá...




Lái hảo xe mà chẳng biết lễ phép sao? Ít nhất cũng phải biết cái gì gọi là đến trước đến sau chứ!




Người lái xe máy chẳng thèm để ý đến Cố Cách Cách, theo lối không bị chắn chui vào chiếm lấy vị trí đỗ xe duy nhất kia.




Cố Cách Cách hạ cửa sổ, hướng người đó hô: "Này, cô chiếm vị trí xe của tôi!"




Người lái xe máy không nói gì, dựng xe, tháo mũ, lấy kính đen từ trong túi xách ra đeo vào, rồi mới quay đầu lại. Gương mặt vốn là không lớn, còn bị chiếc kính râm tối đen như người mù che hết phân nửa, cứ như vậy nhìn Cố Cách Cách, rồi chỉ lên mặt đất nói: "Trên này viết tên cô sao?"




Cố Cách Cách cứng họng, ngay cả gara nhà mình cũng chẳng viết tên, huống chi đây là lần đầu nàng đến MUMU, không trả lời, cũng không xuống xe, đem người không lễ phép trước mặt cao thấp đánh giá một phen. Áo da màu đen ôm sát, bên trong là áo full mỏng, phía dưới váy ngắn là đôi chân thon dài, cùng đôi bốt đen cao tới đầu gối. Một nữ nhân xinh đẹp mạnh mẽ, chỉ cần như vậy cũng đủ hút ánh mắt người, cố tình còn thêm mái tóc đỏ chói mắt, uốn sóng kéo dài đến hông, bộ dạng hung hăng vênh váo, chẳng trách sẽ đi BMW R1200C, cũng như bá đạo như vậy.




Nữ nhân tóc đỏ không chút để ý, để mặc Cố Cách Cách đánh giá chính mình, còn lòng dạ giả dối mở miệng hỏi: "Có cần tôi giúp đỡ không?"




Nhìn lại đồng hồ, chỉ còn năm phút nữa, cũng chẳng có thời gian mà tranh cãi với người này. Cố Cách Cách nhìn quanh một chút, thấy dường như ở trong góc còn một vị trí đậu xe, khi lái tới gần mới thấy đã có xe rồi, chẳng còn cách khác, không lẽ lái xe ra ngoài đậu.



Mà thời gian cũng không còn nữa, nếu không thật sự đến muộn. Lúc này mới có chút hối hận, đáng ra nên đi sớm hơn, cũng tại sáng sớm đã bị quấy rầy điện thoại.




Kỹ thuật lái xe của Cố Cách Cách coi như không tệ, vị trí nhỏ hẹp như vậy nàng cũng chen được vào, chính là...




"Kétt---t", mặt Cố Cách Cách tối sầm, xe quệt vào vách tường, vội vàng xuống xe, quả nhiên cửa xe xát vào vách tường xước một khối, đau như cắt thịt, nhưng cũng chỉ có thể trừng mắt liếc nữ nhân tóc đỏ kia: "Quay lại sẽ tìm cô tính sổ." Rồi lấy tốc độ trăm mét trên giây chạy tới cửa thang máy, dù nàng đang đi giày cao gót 10 phân.




Nữ nhân tóc đỏ nhìn theo bóng lưng cao gầy yểu điệu đó, rốt cuộc tháo kính râm xuống, khóe miệng gợi lên nụ cười. Cố Cách Cách, cuối cùng chị đã tới, tính ra cũng là hai mươi tám tuổi rồi, dường như so với trước càng thêm hấp dẫn mê người!




Đi đến nơi Cố Cách Cách đậu xe, nhìn vào cửa xe vừa bị cạo xước, chậc chậc hai tiếng rồi ngồi xuống, làm chút tiểu xảo lên xe... 

Chương 02



Tòa nhà công ty MUMU tổng cộng có ba mươi tầng, trong đó từ tầng 21 đến tầng 25 được MUMU thuê, ở nơi tấc đất tấc vàng còn nằm trên con đường phồn hoa bậc nhất, một mình bao trọn năm tầng lầu là có thể thấy MUMU tài khí ra sao. MUMU có tất cả tám dòng sản phẩm, sản phẩm mạnh nhất chiếm hết ba tầng, AK và NILE đều đặt tại tầng 23.




Trước lúc Cố Cách Cách đến năm phút, văn phòng giống hệt như động Bàn Ti, bên trong yêu khí ngất trời, các yêu tinh chụm đầu bàn luận, nước miếng thả sức tung bay. 

(*:động Bàn Ti trong Tây Du Ký, của lũ yêu tinh nhện)




Yêu tinh A: "Nghe nói lão đại mới của chúng ta gọi là cái gì Cách cách."




Lũ yêu tinh: "…" Con mắt đồng loạt hướng lên, não bộ tự động hiện lên hình ảnh Hoàn Châu Cách Cách mặc đồ Mãn Thanh.




Yêu tinh B: "Nghe nói là một lão bà chưa kết hôn."




Lũ yêu tinh: "…" Đem mặt Tiểu Yến Tử đổi thành Dung mama, lập tức cả người run rẩy, nổi lên một thân da gà.




Yêu tinh C: "Không tốt, tôi còn trẻ thế này, nhất định sẽ khiến nàng ghen tị!"




Yêu tinh D: "Thôi rồi, tôi xinh đẹp thế này, nhất định sẽ khiến nàng thù ghét!"




Yêu tinh E: "Hỏng bét, dáng tôi chuẩn thế này, nhất định sẽ khiến nàng căm tức!"




Lũ yêu tinh: "…"




Nhóm yêu tinh còn muốn nói tiếp, nhưng đột nhiên nghe thấy một tiếng "Tít" vang lên, đúng là tiếng của khóa vân tay, chỉ trong một giây tất cả đã đồng loạt trở về vị trí.




Có người vội vàng đánh máy, có người mở máy tính lên, lại có người thì gọi điện thoại.




"Tần tổng, buổi chiều ngài có rảnh không? Ra ngoài uống chén trà…"




"Vương tỷ, lúc trước hẹn chị đi tập thể dục, chị còn nhớ không…"




Một cảnh tượng bừng bừng nhiệt huyết.




Lũ yêu tinh đều giả vờ như đang bề bộn nhiều việc, nhưng mắt không quên liếc nhìn xung quanh, tai cũng không quên nghe ngóng. Đầu tiên là một chuỗi gót giày gõ lên sàn nhà, sau đó một nữ nhân xuất hiện trong văn phòng rộng lớn. Tất cả đều mắt chói lòa, nàng chính là Dung mama? Nga, không phải, là Hoàn Châu Cách Cách? Cũng không phải, là cái gì Cách Cách? Dáng người cao thẳng, điệu bộ thanh nhã, hảo một mỹ nhân đầy khí chất!




Một thân quần áo công sở được cắt may khéo léo, ôm lấy dáng người câu hồn, đôi chân đẹp dẫm trên gót giày 10cm, lại càng lộ vẻ thon dài, tóc nâu uốn lọn tùy ý buông xuống bờ vai, làm khuôn mặt tinh xảo của nàng càng thêm trắng nõn. Đúng vậy, tinh xảo, khuôn mặt của nàng chỉ có dùng từ tinh xảo để miêu tả. Làm người trong nghề mà nói, nàng trang điểm không thể chê vào đâu, cũng bởi vì là người trong nghề, mới biết dưới lớp trang điểm đó là một khuôn mặt bao nhiêu hoàn mỹ.




Kỳ thật lão nương Cố Cách Cách khen lão tam nhà bà nhan hảo, cũng chẳng phải mèo khen mèo dài đuôi, Cố Cách Cách từ hồi bước vào cấp hai đã là hoa hậu giảng đường, rồi gánh lấy danh hiệu đó thẳng đến vượt qua đại học. Tuy rằng chỉ là hư vinh, nhưng so với cái tên Cách Cách, nàng vẫn ưa thích người ta gọi nàng hoa hậu giảng đường, đơn giản bởi vì nó dễ nghe hơn.




Nếu nói diện mạo vốn bởi trời sinh, vậy thì khí chất tuyệt đối là vì tu luyện, nữ nhân trước mặt này toát ra một loại khí tràng, giống như quầng sáng lan ra toàn bộ văn phòng. Mặc dù tất cả đều là nữ nhân, nhưng một vài người vẫn bị trúng điện.




Yêu tinh lúc trước nói mình xinh đẹp, nhìn mặt Cố Cách Cách xấu hổ cúi đầu.




Yêu tinh lúc trước nói mình dáng chuẩn, nhìn chân Cố Cách Cách thẹn thùng giấu mặt đi.




Yêu tinh lúc trước nói mình trẻ tuổi, nhìn Cố Cách Cách bất quá chỉ hai bốn hai lăm thì cũng cúi đầu hổ thẹn.




Cố Cách Cách khi thấy các nàng cũng bị dọa sợ, nhìn qua một lượt thấy toàn bộ đều là nữ nhân, mặc dù đây là công ty mỹ phẩm, cũng không đến nỗi một người nam nhân cũng chẳng có đi?




Thế này cũng quá âm thịnh dương suy chứ, Cố Cách Cách mặt đầy hắc tuyến nghĩ.




"Xin chào, tôi là Cố Cách Cách, từ hôm nay sẽ là quản lý của nhãn hàng AK, hy vọng sau này chúng ta có thể làm chung vui vẻ". Cố Cách Cách nở một nụ cười tự nhận là cực kỳ hấp dẫn, nói với mọi người trong văn phòng.




Lũ yêu tinh không những cảm thấy nụ cười của Cố Cách Cách có sức ảnh hưởng, mà còn giống hệt như chim sợ ná, hồn phách lên mây. Các quản lý trước đều là kẻ khẩu phật tâm xà, cả ngày cười tươi hiền dịu mà lại đầy đọa các nàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net