Cách Cách lai liễu - P2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 52

Tác giả: Lạc Khuynh

Tối hôm qua vì để chịu đòn nhận tội, Cố Cách Cách cố ý mặc một chiếc váy ngủ hơi mờ câu dẫn Miêu Tư Lý (...), chiếc underwear màu đen khiêu gợi bên trong thì như ẩn như hiện, còn đôi chân thon dài mà Miêu Tư Lý mê luyến không thôi thì càng lộ ra.


Sau một hồi lâu suy nghĩ, Miêu Tư Lý cuối cùng lấy một chiếc áo sơ mi trắng từ tủ quần áo, phủ thêm cho Cố Cách Cách rồi mới xuống lầu.


Trong phòng khách mùi cà phê nồng đậm, Miêu Nhã bưng một ly Starbucks trên tay, trên bàn trà còn bày thêm hai ly khác, hẳn là mua trên đường về, sở thích dùng bữa sáng bằng một ly cà phê chắc chỉ người trước mặt này có, đây cũng là ham mê duy nhất mà Miêu Nhã và Cố Cách Cách bất đồng với nhau (...).


"Mẹ, chào buổi sáng." Miêu Tư Lý cười híp mắt vấn an Miêu Nhã, đương nhiên đây chẳng phải là trọng điểm, mà trọng điểm là tay nàng đang ôm lấy eo Cố Cách Cách (Cũng chính là hình ảnh hoạt sắc sinh hương thuộc loại hạn chế mà Miêu Nhã nói), thoải mái đứng trước mặt mẫu thân đại nhân của mình.


Cố Cách Cách cũng như chim nhỏ nép vào trong lòng Miêu Tư Lý (...), gợi lên một nụ cười ngọt ngào: "Chào buổi sáng, aunt."


Miêu Nhã buông tạp chí trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn hai người, trên mặt phá lệ không có trào phúng, hay một tia bất mãn nào, còn nở nụ cười lịch sự nhã nhặn, ôn nhu nói: "Chào buổi sáng." (...)


Một màn bao nhiêu ấm áp, được rồi, các nàng là người một nhà, các nàng ở chung vô cùng hòa thuận (...), vào lúc này ai cũng tạm thời mắc một loại bệnh gọi là mất trí nhớ, hơn nữa nhìn từ biểu hiện cũng có thể biết bệnh không nhẹ chút nào, tựa như vài phút trước chẳng hề có cảnh Miêu Nhã nhìn thấy các nàng lăn giường, mà đó chẳng qua là ảo giác của hai nàng bởi thời gian dài áp lực mà thôi (...).


Bất quá hai người rất nhanh liền hiểu nguyên nhân vì sao thái hậu từ ái như thế (...).


Miêu Nhã từ sô pha đứng dậy, trang phục trên người bà không còn là váy dài đẹp đẽ nhẹ nhàng muôn đời của một quý phu nhân, mà là tiêu chuẩn của thời trang công sở, tư thế một nữ cường nhân thông minh lanh lợi giỏi giang.


Cố Cách Cách lại một lần nữa xác định, Miêu Nhã không thể là mẹ của Miêu Tư Lý, mà chỉ có thể là chị nàng. Bà chẳng hề khác với những nữ ngôi sao điện ảnh, dù có hơn 40 tuổi nhưng ngoại trừ vẻ thành thục nữ nhân, thì không hề có một chút dấu hiệu của tuổi tác, vầng trán trơn bóng, thậm chí khóe mắt cũng chẳng có chút nếp nhăn. Đương nhiên tất cả đều là công lao của một phương pháp gọi là Dương Thai Tố gì đó, Miêu Tư Lý từng nói với nàng, từ khi bắt đầu vào 35 tuổi, mỗi năm một lần Miêu Nhã lại sang Thụy Sĩ, đi tiêu tốn hơn hai mươi vạn cho một trò vui. Nên Cố Cách Cách hoàn toàn có lý do tin tưởng, lúc Miêu Nhã sáu mươi tuổi cũng chẳng hề thua kém Phan Nghinh Tử, hoặc không chừng còn có thể như Lưu Hiểu Khánh, trở thành một huyền thoại không già (...).


Miêu Tư Lý buột miệng hỏi: "Mẹ mặc như vậy định đi làm sao?"


"Đáp đúng, bắt đầu từ hôm nay, ta và hai đứa cùng đi làm."


Cố Cách Cách và Miêu Tư Lý liếc nhau, phản ứng đầu tiên chính là, cơ hội yêu đương vụng trộm của hai nàng ở văn phòng cũng bị Miêu Nhã vô tình tước đoạt (...).


Miêu Tư Lý hỏi: "Dùng chức vị gì?"


Miêu Nhã ở MUMU mặc dù là kẻ hai tay nắm chuôi giấu mặt, không lâu nữa còn là bà chủ MUMU, nhưng ở công ty, chức vị của bà bất quá chỉ là trợ lý của chủ tịch, từ sau khi Diệp Man Điệp được Lục Liên Thủy bổ nhiệm làm tổng giám đốc, Lục Liên Thủy cũng rất ít xuất hiện ở công ty, vì vậy Miêu Nhã tự nhiên là theo ông ta mai danh ẩn tích, đến bây giờ đột nhiên muốn gióng trống khua chiêng về MUMU làm, lý do đương nhiên không thể nông cạn như vậy, nếu Miêu Nhã chỉ là muốn tra tấn Miêu Tư Lý cùng Cố Cách Cách, như vậy chỉ cần vài lần vô thanh vô tức xuất hiện như vừa nãy sau lưng các nàng, là cũng có thể giết người vô hình, hoàn toàn không cần lao công khổ sự.


Miêu Nhã uống hết cà phê trong chén, tao nhã nói: "Tổng thanh tra bộ quảng cáo."


Miêu Tư Lý và Cố Cách Cách sau khi thay quần áo xong, cả ba người cùng bước ra cửa, trước đó Miêu Tư Lý đã xung phong nhận việc lái xe cho Cố Cách Cách, bao đón bao đưa đi làm. Được rồi, vì hai nàng cùng đi làm cho nên coi như là nhân tiện đưa đón, bây giờ thấy Miêu Nhã không hề có chút ý tứ lái xe, mà tài xe chuyên dụng Hình Tứ của bà cùng không ở cạnh, Miêu Tư Lý biết kể từ hôm nay nàng còn phải đảm nhiệm lái xe cho mẹ, hơn nữa cũng từ ngày mai, Cố Cách Cách chắc chắn sẽ không chịu ngồi xe của nàng, trong lòng âm thầm kêu khổ, bước đến gara lấy xe.


"Hai đứa phát triển thật nhanh nha!"


Cố Cách Cách luôn luôn cúi đầu, khi đứng trước Miêu Nhã nàng luôn có cảm giác áp lực vô hình. Nàng không thể cân nhắc được "Mẹ chồng tương lai" này rốt cuộc bán thuốc gì ở trong hồ lô, cha mẹ mình tuy không đồng ý nàng cùng Miêu Tư Lý một chỗ, ít nhất cũng nói ra không che giấu chút nào. Còn Miêu Nhã thì từ ban đầu không chịu chuyển thành đồng ý, thái độ bỗng chốc thay đổi một trăm tám mươi, khiến nàng nhất thời không phản ứng kịp, cái loại cảm giác ấy giống như đang bước vào nơi địa mìn, mặt ngoài nhìn như an toàn nhưng kỳ thật phía dưới chôn giấu đầy bom, không chừng một ngày nào đó không cẩn thận đạp lên một quả, sẽ bị nổ đến thi cốt vô tồn, cho nên ở chung cùng Miêu Nhã chỉ có thể dè dặt cẩn thận.


Nghe Miêu Nhã hỏi, Cố Cách Cách ngẩng đầu, có câu nói: Thua người không thua trận, dù trong lòng rất căng thẳng nhưng khí thế không thua kém Miêu Nhã chút nào, cười cười nói: "Nếu ngài là chỉ việc lên giường, vậy không tính mau, năm năm trước đã có rồi."


Mặt Miêu Nhã hoàn toàn không có chút biểu tình kinh ngạc, giống như đã sớm biết rồi, "Tấm tắc" hai tiếng: "Năm năm trước Tiểu Lý còn chưa trưởng thành đâu?" Ngụ ý, Cố Cách Cách bụng đói vơ quàng đến ngay cả vị thành niên cũng không tha.


"Đó là aunt dạy dỗ có cách, nên điều cần biết đều biết thôi!" Cố Cách Cách tứ lạng bạt thiên cân* đáp trả, ý của lời nói Miêu Nhã "Dạy con có cách" (...), đương nhiên hàm ý là Miêu Tư Lý mười tám tuổi cùng người lên giường, gia giáo thực chẳng ra sao. 

(Tứ lạng bạt thiên cân: Bốn lạng mà đánh bạt được cả ngàn cân)




Làm sao Miêu Nhã nghe không hiểu, chỉ hỏi: "Đúng rồi, cha mẹ cô làm gì?"


Cố Cách Cách không biết vì sao bà đột nhiên hỏi vậy, đầu chợt nghĩ, nếu có một ngày lão thái thái và Miêu Nhã ngồi chung một bàn, không biết sẽ nảy lửa như thế nào, nếu nàng đã quyết định cùng Miêu Tư Lý một chỗ, ngày đó nhất định đến thôi, giờ cần chỉ là mong chờ (...), nói: "Cha tôi làm ở cơ quan nhà nước, mẹ tôi làm buôn bán nhỏ."


Nói đến thì Cố Cách Cách cũng được coi như là con quan, còn mẹ nàng làm buôn bán không tính lớn cũng không phải nhỏ, nhưng mỗi lần nàng đều giới thiệu điệu thấp như vậy, thật giống như cha nàng chỉ là một nhân viên văn thư, còn mẹ thì như người bán ngồi vỉa hè. Không biết Miêu Nhã có nghĩ như vậy hay không, nhưng ít nhất đa số bạn học của Cố Cách Cách trước đây đều nghĩ vậy.


Miêu Nhã lại hỏi: "Trong nhà chỉ có mình cô?"


Cố Cách Cách thành thật khai báo: "Còn có hai tỷ tỷ, đều đã kết hôn."


Miêu Nhã nói lời thấm thía: "Lớn lên trong một gia đình như vậy, người nhà của cô hẳn là không đồng ý cô cùng nữ nhân kết giao đi?"


Nguyên lai bà ta muốn hỏi chuyện này, Cố Cách Cách đang do dự không biết có nên nói ra ý của hai lão nhân cho Miêu Nhã biết, thì Miêu Tư Lý đã lái xe đến trước mặt hai người, hạ cửa sổ: "Nói chuyện gì vậy, lên xe nói sau."


Từ sau khi bị Cố Cách Cách mắng là kẻ phá tiền, chỉ cần đi làm là Miêu Tư Lý sẽ không đụng đến chiếc Ferrari của nàng cùng BMW, đương nhiên càng không dám nói với Cố Cách Cách, nàng còn đang nuôi một chiếc Bentley nữa. Nàng và Cố Cách Cách đều là người thích xe, nhưng bất đồng là nàng thích liền mua về, chỉ đến mỗi khi trả tiền vay mua xe hàng tháng mới sinh ra một tia hối hận, còn Cố Cách Cách chỉ là đơn thuần thưởng thức, chiếc Tiida Cố Cách Cách lái đã là vô cùng điệu thấp, thậm chí điệu thấp đến không thể hợp với thân phận nữ vương của nàng (...Đây là Miêu Tư Lý cho rằng vậy). Vì đón ý nói hùa cách làm người điệu thấp của Cố Cách Cách, người thích phong cách cao điệu như Miêu Tư Lý phải đi mua một chiếc xe nhỏ tồi tàn (...), chính là chiếc Cooper S đỏ nàng đang lái đây.


Quả nhiên khi Miêu Nhã nhìn thấy xe của Miêu Tư Lý thì cau mày, loại xe chỉ giá trị bằng một lần Dương Thai Tố này hoàn toàn không hợp với thân phận bà.


Mẹ con liên tâm, Miêu Tư Lý đương nhiên biết mẫu hậu mình đang nghĩ gì, trước khi Miêu Nhã kịp làm khó dễ, vội vã cướp lời: "Mẹ, nếu mẹ không quen ngồi xe này, trong gara còn có hai chiếc, mẹ tùy tiện lái, hoặc là gọi cho Tứ thúc tới đón mẹ cũng được."


Miêu Nhã liếc nàng một cái, oán giận nói: "Đúng là đồ bất hiếu, có vợ không cần mẹ, nuôi cô lớn như vậy mà ngồi nhờ xe cũng không cho?"


Miêu Tư Lý ngượng ngùng cười cười: "Sao có thể a!" Rõ ràng là chính mẹ ghét bỏ.


Mở cửa, Miêu Nhã ngồi vào chỗ ghế lái phụ mà bình thường luôn thuộc về Cố Cách Cách.


Miêu Tư Lý vẻ mặt đau khổ nhìn Cố Cách Cách.


Cố Cách Cách không nói gì chỉ ngồi vào băng ghế sau, lấy điện thoại ra nhấn nhấn một hồi.


Điện thoại di động của Miêu Tư Lý vang lên, mở ra thấy có một tin nhắn mới: Quên đi, mẹ em lớn tuổi, để cho bà ngồi, kính già yêu trẻ là đức tính tốt. Miêu Tư Lý thiếu chút nữa bật cười, nhưng bị một ánh mắt hung ác từ sau bắn tới, vội vàng thu hồi tươi cười, khởi động xe, nhấn ga lái đi, trên đường lén lút nhắn một tin đáp lại: Cố Cách Cách, chị thực hiếu thuận, yêu chị chết mất.


Nếu để Miêu Nhã đọc được hai tin nhắn này, không biết bà có tức giận đến đốt thùng xăng, cùng các nàng đồng quy vu tận không.


Sắp đến công ty thì từ xa đã nhìn thấy trên quảng trường tụ tập đầy người, trên tay còn cầm các loại biểu ngữ, đeo ruy băng và nhiều thứ khác... Miêu Tư Lý hỏi: "Di, những người này làm gì vậy?"


Cố Cách Cách nghe nàng nói vậy, cũng hạ kính xe xuống đưa đầu nhìn, lúc nhìn thấy tên viết trên biểu ngữ cùng ảnh chụp trên bảng thì lập tức nhăn mày.


Miêu Nhã dù nhắm mắt không nhìn thấy, nhưng lại giải đáp nghi vấn cho Miêu Tư Lý: "Những người này là fan của Ngôn Ngôn."


Miêu Tư Lý càng hiếu kỳ: "Fan của Ngôn Ngôn sao lại ở đây?"


Miêu Nhã nghiêng đầu liếc nàng: "Chỉ biết yêu đương, ngay cả người mẫu mới ký của sản phẩm cũng không biết, thật không biết cô làm tổng thanh tra nhãn hàng như thế nào."


Tuy chuyện ký hợp đồng với người mẫu là việc của bộ phận quảng cáo, nhưng Miêu Tư Lý là tổng thanh tra nhãn hàng, dù không cần đến nàng cho phép nhưng ít nhất cũng phải biết việc này, mà Miêu Tư Lý lại hoàn toàn chẳng biết gì, bối rối nhìn Miêu Nhã: "Của nhãn hàng nào?"


"AK."


Sau khi Miêu Nhã phun ra hai chữ, ngồi ở băng ghế sau Cố Cách Cách tức thì ngây ngốc, đồng thời nhớ tới câu Miêu Nhã nói khi ở nhà, bà bây giờ là tổng thanh tra bộ quảng cáo của MUMU.


---------------------------

P/S: Đây là post bù đây, được chưa nè.

Để mình giải thích các gọi chức vị trong truyện một chút:

Quản lý = tương đương với trưởng phòng ; Tổng thanh tra là Giám đốc bộ phận ; còn đổng sự là chỉ những người trong hội đồng quản trị, chủ tịch thường được gọi là (Họ) + đổng. VD như : Lục đổng.

Vì trong truyện cũng xuất hiện về nhiều dòng xe nên mình tra trên mạng 1 chút, tổng kết được đại khái như thế nè:

Xe Ferrari: Giá khoảng mười tỷ đồng, siêu xe thì còn lên 50 tỷ đồng. Có loại cực đắt đến khoảng 16 triệu USD.

Xe BMW: Giá khoảng từ 5 đến 2 tỷ đồng.

Xe Bentley: Giá khoảng 15 đến 13 tỷ đồng.

Xe Tiida: Giá từ 870 triệu cho đến gần 600 triệu đồng.

Xe Cooper: Giá khoảng 500 triệu đồng hoặc lớn hơn.

Xe Audi: Có giá khoảng 1,5 tỷ VND.

Hai mươi vạn NDT của một lần Dương Thai Tố của Miêu Nhã bằng 522 triệu VND, nên quả thật gần như bằng 1 chiếc xe của Miêu Tư Lý đi.

Một vạn NDT = 26 triệu VND. Vì 1 vạn = 10.000 mà 1 NDT = 2610 VND

Chương 53

Tác giả: Lạc Khuynh

Khi thang máy dừng ở tầng 23, Cố Cách Cách và Miêu Tư Lý cùng xuống, còn Miêu Nhã tiếp tục lên tầng 25.


Vừa bước xuống hành lang, hai người liền cảm thấy bầu không khí hôm nay khác thường, quả nhiên sau khi đi vào, liền nhìn thấy cả văn phòng bình thường vắng vẻ trở nên nhốn nha nhốn nháo, chen lấn giống như chợ rau, động Bàn Ti bỗng chốc biến thành Hoa Quả Sơn, bên trong xuất hiện rất nhiều động vật giống đực.


Không cần phải nói, lúc này chắc chắn Cao Ngôn đang ở trong phòng tổng tranh tra của Miêu Tư Lý.


"Không phải là nam nhân của cả tòa nhà này đều bị Ngôn Ngôn nhà em hấp dẫn tới chứ?" Cố Cách Cách châm chọc, vừa nãy ở trong xe Miêu Tư Lý và Miêu Nhã mở miệng là gọi Ngôn Ngôn, xưng hô vô cùng thân mật, nghe mà cả người nàng không thoải mái.


Miêu Tư Lý chẳng những không cảm nhận được Cố Cách Cách hờn dỗi, còn cười cười nói: "Thế này tính là gì, có một lần em cùng Ngôn Ngôn đi tham gia một buổi lễ, cả quảng trường hơn ngàn người thì ít nhất tám trăm là nam nhân, ngôi sao mà, huống chi Ngôn Ngôn còn là mỹ nhân như vậy, đương nhiên phải có mị lực rồi."


Cố Cách Cách nhìn bộ dạng "Một người đắc đạo, gà chó lên trời" của nàng càng mất hứng, dùng cùi chỏ đẩy nàng.

(Tương tự câu: một người làm quan, cả họ được nhờ)




Miêu Tư Lý không thể không buông cánh tay đang ôm quanh eo Cố Cách Cách, cau mày muốn hỏi nàng làm cái gì, lại thấy Cố Cách Cách bước trên giày cao gót hệt như cà kheo (...), phong tư trác tuyệt chen vào trong đám người.


Người ngoài không biết giao tình của Cao Ngôn và Miêu Tư Lý, nên khi nhìn thấy Cố Cách Cách tiến vào liền vây lấy nàng, bắt đầu nhốn nháo.


Một người nói: "Cố quản lý, cô có thể giúp tôi xin một chữ ký của Cao Ngôn không."


Người khác nói: "Cố quản lý, cô giúp tôi hỏi Cao Ngôn một chút, có thể chụp cùng tôi một tấm ảnh không."


Một người khác lại nói: "Cố quản lý, nhường Cao Ngôn ra đây nói một câu đi."


...


Cố Cách Cách bị nước miệng của bọn họ văng đến váng đầu, nàng và Cao Ngôn chẳng quen thuộc, không đi tìm Miêu Tư Lý tìm nàng làm gì.


Tống Tiền thật vất vả đẩy ra hai nam nhân cao lớn, mới chen đến được cạnh Cố Cách Cách: "Cố quản lý, Cao Ngôn tiểu thư đang ở văn phòng chờ cô."


"Ở văn phòng của tôi?" Cố Cách Cách rốt cuộc hiểu vì sao người bị vây là nàng, nhìn lại phía Miêu Tư Lý vẫn đang bị che ngoài đám người, nói với Tống Tiền, "Cô giúp tôi truyền lời cho Miêu tổng thanh tra, tôi mặc kệ nàng dùng văn hay dùng binh, tóm lại trong vòng một phút, dọn sạch sẽ những người này đi, không chịu đi thì fire rụng, vẫn không đi nữa liền kill rụng, coi đây là câu lạc bộ đêm sao? (...)" Nói rồi lại bước trên giày cao gót, phong tư trác tuyệt chen vào phòng của mình, chắn hết ngoài cửa đám mê gái phía sau.


Vì thế sau khi Cố Cách Cách vào văn phòng không lâu, Miêu Tư Lý không biết lấy đâu ra một chiếc loa lớn (...), lớn tiếng nói: "Mọi người trong văn phòng nghe đây, các người đã bị bao vây... Nhân viên không phải trong tầng này lập tức out cho tôi, không thì chờ nhận thư sa thải đi!"


Chỉ sau vài giây đồng hồ, người đã trốn không còn một mống, ngay cả lũ yêu tinh của AK và NILE cũng theo trốn ra ngoài, sau khi ý thức được mới có tật giật mình rón ra rón rén vào trong...


"Văn phòng của Miêu tổng thanh tra ở ngay bên cạnh, Cao tiểu thư, có phải cô đi nhầm rồi không?" Cố Cách Cách buông túi xách, ngồi lên ghế sô pha, vắt chéo chân tao nhã nói, ghế làm việc của nàng đã bị Cao Ngôn chiếm.


Cao Ngôn xoay ghế dựa, chuyển mặt về phía Cố Cách Cách, cười nói: "Tôi hôm nay đặc biệt tới tìm cô."


"Nếu như là về công việc, tôi sẽ nói chuyện với trợ lý của cô, không dám làm phiền Cao tiểu thư đại giá, Cao tiểu thư hiện giờ chính là vật cưng của giới giải trí, làm thương tổn đến cô tôi đảm đương không nổi, fan ở dưới lầu kia thôi cũng đủ đem tôi ngũ mã phanh thây."


Cao Ngôn tựa tay vào bàn đứng dậy, bước đến ngồi cạnh Cố Cách Cách: "Nếu tôi làm cô ngũ mã phanh thây, chẳng phải tôi cũng sẽ bị Miêu Miêu băm thành tám khối, ai, hàng nghìn hàng vạn sủng ái có ích lợi gì? Người tôi yêu sớm danh hoa có chủ." Trên mặt là biểu tình thù sâu như biển.


Cố Cách Cách thở dài, giúp nàng bổ sung thêm: "Người yêu cô lại vô cùng thê thảm, một câu, mạng khổ."


Cao Ngôn cười khẽ: "Cố lão sư nói chuyện vẫn là hài hước như vậy."


Cố Cách Cách không nói thêm gì chỉ nhún vai, nàng không cho rằng Cao Ngôn đơn giản bởi vì quá rảnh rỗi mà tới tìm nàng tán gẫu, bên ngoài kia không biết có bao nhiêu ông chủ còn đang cầm túi bạc đầy, hy vọng được cùng Cao Ngôn nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt đâu. 

(Phong hoa tuyết nguyệt: thường được chỉ về mối quan hệ thể xác)




Cao Ngôn đột nhiên nói: "Cố lão sư, khăn trên cổ của cô bị loạn, để tôi chỉnh lại cho cô." Nói rồi liền đưa tay, kéo một góc khăn lụa xuống, sau khi mở ra lại lần nữa thắt vào, tết thành một nơ bướm xinh xắn rồi cởi hai nút áo sơ mi ra, bỏ khăn vào trong đó.


Rõ ràng động tác của Cao Ngôn rất nhẹ nhàng, nhưng Cố Cách Cách lại có cảm giác như hít thở không thông, nếu giết người không cần đền mạng, nàng chắc chắn Cao Ngôn sẽ không chút do dự dùng khăn bóp chết nàng.


Cố Cách Cách đợi Cao Ngôn buông tay, cười cười nói: "Cám ơn."


Cao Ngôn đáp trả một cái mỉm cười: "Đừng khách khí." Sau đó cảm thán, "Miêu Miêu làm yêu luôn có thói quen thích cắn cổ, nhiều năm như vậy vẫn không chịu sửa."


Ngực giống như bị người đấm, Cố Cách Cách thở có chút khó khăn, nàng đương nhiên biết Miêu Tư Lý có thói quen xấu như vậy, dù nói bao nhiêu lần vẫn không đổi được, buổi sáng rửa mặt thì nhìn thấy trên cổ mình đầy dấu hôn đỏ, thật muốn đánh nàng mấy quyền, ngày hè mà còn phải dùng khăn lụa che lấp.


Cố Cách Cách không nói gì, chờ nàng nói tiếp, cũng mơ hồ đoán được mục đích nàng tới lần này.


Cao Ngôn lại đứng dậy, lấy từ trong túi xách của mình một chiếc CD, đưa cho Cố Cách Cách: "Đây là album mới của tôi, Cố lão sư có thời gian nghe một chút, cho tôi chút ý kiến nha."


Cố Cách Cách do dự một lúc mới tiếp nhận CD, cũng không liếc mắt một lần, lập tức đưa ra sau thắt lưng, Cố Cách Cách biết, tay nàng đang run rẩy, lại cười nói: "Diễn giỏi hát hay, Cao tiểu thư phát triển càng nhiều, càng mang lại lợi ích cho điện ảnh."


"Đa tạ Cố lão sư khích lệ, hôm nay tôi còn chút việc, có thời gian chúng ta cùng nhau uống trà."


Cố Cách Cách rõ ràng chứng kiến trong nụ cười phong tình vạn chủng của nàng có một tia ác độc, thản nhiên nói: "Đã nhiều năm như vậy, cần gì chứ?"


Một tay Cao Ngôn đã nắm trên khóa cửa, lại quay đầu nói: "Cố lão sư có từng nghe tới một câu rất lưu hành trên mạng lúc này không: Chỉ cần công phu cao, Phù Dung cũng gầy thành châm. Muốn có được một thứ gì đó, cứ tiếp tục kiên trì sẽ có lúc đoạt được."


Cố Cách Cách nhìn nàng mở cửa, thấy Miêu Tư Lý cũng đang đứng ở cửa giơ cao tay chuẩn bị gõ vào.


"Di, cậu định đi sao?" Miêu Tư Lý hỏi Cao Ngôn.


Cao Ngôn lắc lắc đầu nói: "Quản lý của mình đang ở trên lầu, hợp đồng còn vài chi tiết nhỏ chưa định được, bây giờ mình lên tìm dì nói chút việc."


Miêu Tư Lý nhường lối cho nàng: "Nếu trưa không bận gì, thì cùng nhau đi ăn một bữa."


Cao Ngôn cười ý vị thâm trường: "Nếu cậu một mình mời, mình sẽ rất thích, nhưng nếu mời mình mà đem theo bóng đèn, vậy thì xin miễn."


Miêu Tư Lý vỗ vai nàng: "Vậy lần sau mời cậu thôi, đúng rồi, ngoài cửa thang máy bị người hâm mộ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net