Cẩm nang đánh bại tình địch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: Đánh Bại Tình Địch Đích Diệu Pháp (击败情敌的妙法).

Tác Giả: Tây Lan Thị (西兰柿).

Văn vẻ loại hình: Nguyên sang - bách hợp - hiện đại - tình yêu.

Tác phẩm phong cách: Vui vẻ, thoải mái.

Hệ liệt: Diệu Pháp Hệ Liệt (Bộ 1).

Bản Raw: Hoàn.

Cặp đôi: Trì độn tiểu bạch Tiểu Tuyết + phúc hắc ngụy ngoan hiền Tô Nhã Nam.

Văn Án (mượn từ Sakwindy):

Thật muốn biết cảm giác này đối với cậu rốt cuộc là gì?

Rõ ràng bị cậu đoạt mất bạn trai, thế nhưng vẫn không thể hận nỗi cậu!

Khoảng cách giữa con vịt xấu xí và thiên nga, chính là cự ly giữa hai chúng ta.

Làm thế nào mới có thể trở về như lúc đầu? Làm thế nào mới có thể bỏ đi nỗi khổ trong lòng?

Cậu là tình địch của tôi, đồng thời cũng là người mà tôi yêu nhất...

Được rồi. . . văn án là lừa tình thôi, kỳ thực đây là một trung thiên văn vui vẻ, gây cười ah.

...oOo...

Chương 1: Tiểu vương tử và Tô công chúa

Ngồi ở nhà hàng Tây, tâm trạng không tệ, ta bưng tách cà phê lên từ từ uống. Ngồi đối diện ta là bạn trai Hứa Kiệt, vẻ mặt hắn lúc thì co quắp bất an, lúc thì há mồm ngậm miệng liên tục, cái bộ dạng muốn nói lại thôi của hắn làm ta có chút phiền lòng.


"Có gì thì nói đi, bộ cổ họng ngươi bị đau nói không nên hơi sao?" Ta buông tách cà phê xuống, nghi hoặc nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Việc này.... Tiểu Tuyết, chúng ta.... Chúng ta chia tay đi." Chia tay? Mí mắt ta giựt liên hồi, theo bản năng mở miệng: "A Kiệt, ngươi không phải là nhìn nhầm ngày sao, Cá tháng tư tới còn sớm ha?"

"Ta không nói giỡn! Ta... ta thích người khác rồi!" Mặt hắn đỏ bừng lên, kích động nói.

"Thích người khác a.... Ngày này vẫn tới sao? Ta như vậy thì không hợp làm bạn gái, cho dù bị đá thì cũng sẽ không đau lòng đi?" Ta nhức đầu, suy nghĩ có chút rầu rĩ.

"Tiểu Tuyết?" Hắn mở miệng đánh gãy dòng suy nghĩ của ta, "Ngươi... Không có việc gì đi?" Không có việc gì? Ta nhíu mày, dựa theo tính cách của ta, quả thực nên lộ ra một bộ dáng không sao cả đi...

"Hừ, không có việc gì. Đúng rồi, là cô gái nhà ai mà xui xẻo bị ngươi để ý a?" Ta lộ ra một bộ vô tâm vô phế tươi cười, vui vẻ vỗ hắn một cái. Uầy, là ảo giác sao? Sao vẻ mặt hắn có chút mất mác.

"Tô... Tô Nhã Nam." Hắn hơi hoảng hốt nói ra tên nàng, biểu tình hạnh phúc kia thiệt làm cho người ta ganh tị mà. Tô Nhã Nam!? Ta sửng sốt, trong đầu ẩn sâu một hình bóng ảm đạm, dần dần hiện ra một khuôn mặt tươi cười làm trăm hoa thất sắc.

"Nàng cũng thích ngươi sao?" Ta đột nhiên đứng lên, kích động nắm vai của Hứa Kiệt, lớn tiếng nói, thu hút tầm mắt của mọi người trong nhà ăn.

"Có... có lẽ đi..." Vẻ mặt kinh ngạc của Hứa Kiệt làm cho ta thoáng khôi phục chút lý trí, hắn khẳng định chưa bao giờ gặp qua bộ dáng của ta khi mất bình tĩnh đi, xem hắn sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Ta bật cười, buông lỏng tay ra, chậm rãi ngồi xuống.

"Tiểu Tuyết ngươi..." Hứa Kiệt tựa hồ đã quên nên nói cái gì, giương miệng, ngu ngốc nhìn chằm chằm ta, cả buổi không dám nói một câu.

"Hừ, ta bây giờ nên nói gì đây? Chúc các ngươi hạnh phúc.... Đúng không?" Ta cười tới ngẩn ngơ, tầm mắt xuyên qua Hứa Kiệt, như là nhìn chăm chú vào một nơi khác. Tô Nhã Nam a.... Yêu phải nàng thì không có gì là lạ, thua nàng ta cũng tâm phục khẩu phục thôi. Nhưng trong lòng ta cảm giác rất khó chịu, cố tình sao phải là nàng cướp bạn trai của ta chứ?

Ta không cam lòng, ta phải phá hư bọn họ! Ý tưởng đột nhiên toát ra dọa ta hoảng sợ, bộ dáng lãnh đạm thường ngày của ta chạy đi đâu rồi a.... Quên đi, mặc kệ hắn, ta tuyệt đối tin tưởng cảm giác của chính mình, phá hư liền phá hư! Dù sao ta làm người tốt cũng đủ lâu, lần này ta muốn nếm thử cảm giác làm người xấu như thế nào nha!
"Tiểu Tuyết, ngươi nhất định tìm được người con trai tốt hơn ta, ta..." Hứa Kiệt cúi đầu nói không dám nhìn ta.

"Ta không muốn nghe lời vô nghĩa, ngươi là bạn trai đầu tiên của ta, nói bỏ thì bỏ, hừ, ngươi tưởng ta là trái hồng mềm, muốn nắm liền nắm, không biết phản kháng sao? Ngươi cho dù tôn trọng ta, ta cũng không độ lượng tốt tới mức đó! Chờ xem, ta sẽ không bỏ qua!" Ta vỗ bàn, nói một tràng xong xoay người rời khỏi nhà ăn, mặc kệ tên Hứa Kiệt còn đang bối rối kia.

Ta tên là Lâm Tuyết, sinh viên năm hai của ngành quản trị kinh doanh ở đại học J. Hứa Kiệt không học cùng ngành với ta, hắn học pháp luật. Hứa Kiệt sở dĩ nhận thức Tô Nhã Nam, nguyên nhân thứ nhất do hắn thường xuyên đến lớp học tìm ta, Tô Nhã Nam là hoa khôi, thiệt dễ dàng thu hút sự chú ý của hắn. Mà nguyên nhân quan trọng hơn, là nhà của hoa khôi Tô Nhã Nam, cư nhiên ở cách vách nhà ta. Mỗi lần hắn tới tìm ta, đều có thể gặp Tô Nhã Nam rời nhà dắt chó đi dạo. Nói tóm lại, biết nhau cũng là chuyện tự nhiên vậy thôi.

"Tiểu vương tử, tiểu vương tử..." A a.... Ta mơ mơ màng màng mở mắt ra, duỗi thắt lưng một cái.

"Chuyện gì..." Ta ngáp, rồi nằm úp sấp trên bàn, lười biếng nhắm mắt lại.

"Tiểu vương tử của chúng ta thế nào hôm nay lại ỉu xìu thế kia?" Ngồi cùng bạn kiêm bạn thân, Tiểu Thỏ kiêu ngạo búng mí mắt ta, ánh mắt tò mò nhìn ta.

"Tui thất tình không được hả?" Ta than thở, gạt tay nàng ra.

Nhân tiện nói luôn, "Tiểu vương tử" là biệt hiệu do đám nữ sinh nhàm chán trong lớp đặt cho ta, chẳng hiểu sao lại truyền khắp ngành học thậm chí khắp khuôn viên trường. Tuy tóc ta có ngắn chút xíu, ăn mặc thì cũng tùy tiện, nhưng làm gì tới mức đem ta nhét vào cái đội ngũ vương tử? Mặc kệ mọi người nghĩ sao nghĩ, ta công nhận ta vẫn là một nữ sinh chính cống nha....

"Ai? Thất tình? Cái tên vô dụng Hứa Kiệt kia không cần bồ a? Hay là vì bồ thích con gái nhà khác nên đá Hứa Kiệt?" Đôi mắt Tiểu Thỏ chợt lóe, tràn ngập ý tứ nhiều chuyện, đem khuôn mặt kề sát vào ta. Ta theo bản năng lui ra phía sau, duỗi thẳng lưng nói, "Làm ơn đi chị hai, là cái tên A Kiệt kia mắt không tròng nên mới thay đổi tình cảm được chưa." Ta để ý tới con gái nhà người ta? Tiểu Thỏ tên này nói nhăng nói cuội gì đây.

"Thay... thay đổi tình cảm? Mình còn nghĩ hắn chia tay là vì không chịu được áp lực từ lượng fans hùng hậu của bồ kìa... Hì hì, vậy bồ nói cho mình biết, có thể đánh bại tiểu vương tử bồ đây là cao nhân phương nào a?" Tiểu Thỏ nâng cằm, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm ta, làm ta không khỏi toát mồ hôi lạnh.

"Là Tô Nhã Nam." Ta thấp giọng nói, tưởng tượng hình ảnh nàng cùng Hứa Kiệt quen nhau, lòng ta ngứa ngáy giống như có kiến bò, cả người khó chịu.

"Ố~ thì ra là công chúa điện hạ a, khó trách khó trách~ Đa tạ bồ đã cung cấp thông tin tình báo, đề tài cho báo ngày mai mình đây đang bị bí a ha ha~" Tiêu rồi, ta đột nhiên quên mất Tiểu Thỏ người này là thổ địa trong ban xã đoàn tin tức! Muốn ngăn cản thì đã quá muộn, còn chưa đợi ta bắt được nàng, nàng liền nhanh chân chuồn ra ngoài. Không hổ là Tiểu Thỏ, chạy trốn còn lẹ hơn thỏ nữa...

Xong đời.... Ta bất lực hai tay ôm đầu, thở dài một tiếng. Phía sau, môt đôi mắt đang yên lặng nhìn chăm chú vào ta, mang theo tia mỉm cười.

Ngày hôm sau, ta vô tình đọc phải tin tức mới nhất trên báo trường, thiếu chút nữa hộc máu. Đầu đề báo là "Tiểu vương tử cùng công chúa phát sinh tình cảm!? Sự thật có một không hai bị vạch trần!" Tiểu Thỏ này, dám đem chuyện riêng tư của ta ra mà tuyên truyền nơi nơi, còn cư nhiên đổi trắng thay đen đem Hứa Kiệt thành "Người bị hại", còn ta thì thành "Kẻ phụ tình"!!! Buồn bực nhất là, nàng thế nhưng đem đối tượng khiến ta "thay đổi tình cảm" thành Tô Nhã Nam!

Tiểu Thỏ, tên mắc dịch này, không đem ta đùa chết thì không cam lòng thì phải? Ta nhất định phải thịt nàng! Xé nát tờ báo, ta đằng đằng sát khí, trực tiếp tiến vào xã đoàn, ở trước mắt thiên hạ xử đẹp tên Thỏ ôn thần. Bị ta tràn ngập ánh mắt uy hiếp cùng sát khí, Tiểu Thỏ đành phải một phen nước mắt nước mũi, ngoan ngoãn ở ban radio khẩn cấp thanh minh tin tức, làm sáng tỏ chân tướng cùng sự thật.

"Tiểu Tuyết, bộ dáng của bồ thiệt đáng sợ mà.... Trước kia bồ đâu có như vậy, trước kia dù bồ có bị người ta đùa dỡn thái quá cũng không tức giận tới mức này, sao hôm nay lại..." Tiểu Thỏ sau khi phát biểu thanh minh, vẻ mặt ủy khuất nhìn ta. Ta ngẩn người, cẩn thận ngẫm lại, bộ dáng hổn hển tức giận đúng là có chút khác thường, lắc đầu, làm tan đi nét giận dữ trên mặt, nghiêm túc nói: "Mệt bồ là bạn thân của mình, biết rõ mình thất tình khó chịu muốn chết, lại còn đổ dầu vào lửa, nói hưu nói vượn làm bại hoại danh dự của mình, bị như thế ai mà chẳng nổi điên!"

"Thực xin lỗi a..." Tiểu Thỏ bĩu môi, đáng thương lại gần nắm tay áo của ta dắt qua dắt lại, "Tha thứ mình lần này thôi...."

"Nhưng bồ thể nào cũng chứng nào tật nấy, đúng hông?" Ta trở mình một cái xem thường nhìn nàng, bất đắc dĩ thở dài.
"Hì hì, chỉ có bồ là hiểu mình nhất a~" Nàng nhanh chóng hôn hai má ta, "Aiz, hôn giải thích rồi~ mình còn có việc phải đi trước nha!" Nhìn thấy nàng nhanh như chớp chạy trốn, ta vuốt vuốt hai má lắc đầu, không biết nên biểu lộ ra sao. Tiểu Thỏ chết tiệt này, thiệt đúng là chịu thua nàng luôn...

Chương 2: Bị lộ hàng!!!

Nhân gian có câu chuyện tốt đồn gần, chuyện xấu đồn xa ngàn dặm. Tuy Tiểu Thỏ kia đã ra mặt thanh minh tin tức, nhưng tin đồn thì ngày càng tăng. Các loại tin đồn cũ mới đều thông qua các bác bảo vệ của trường học rồi rơi vào tay mấy bác gái ở căn tin, khi truyền lại vào tai ta lần nữa liền thành, "Lâm Tuyết đại chiến côn đồ làm anh hùng cứu mỹ nhân, Tô Nhã Nam vừa gặp đã thương nên lấy thân báo đáp." hoặc "Hứa Kiệt vì không thể chịu được áp lực bạn gái có nhiều fans nữ hơn mình nên đã giận dữ chia tay, khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền liền quy y xuất gia." linh tinh kèm nội dung ly kỳ, quả thực so với phim truyền hình lúc tám giờ còn muốn khoa trương hơn.



Mặc kệ tin đồn có khoa trương cỡ nào, ta thuỷ chung vẫn duy trì sự trầm mặc. Thực chất bản thân ta căn bản không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, ta không quản nổi tư tưởng của họ, cần gì phải phí sức mà buồn rầu. Nhưng.... nàng sẽ nghĩ như thế nào đây?



Trộm liếc nhìn Tô Nhã Nam ngồi ở đầu bàn hàng bên trái một cái, ta không khỏi thở dài. Dù sao nàng cũng một trong những nạn nhân mạc danh kỳ diệu bị cuốn vào tin đồn như thế, trong lòng nhất định cũng khổ sở đi... Ơ? Ta để làm chi phải quan tâm tình địch chứ, thiệt là khó hiểu mà. Ta đột nhiên gõ gõ cái trán mình một cái, làm cho Tiểu Thỏ đang chuyên tâm nghe giảng bài kinh ngạc trừng mắt nhìn ta.



"Tiểu vương tử, bồ hôm nay quên uống thuốc rồi hả? Hay là lao lực quá độ?"



"Hừ, còn không phải nhờ hồng phúc của bồ." Cũng không chịu ngẫm nghĩ lại xem là do ai làm hại.... Ta mặt mày âm trầm quay lại trừng nàng, nàng ngượng ngùng cười, sờ sờ cái ót.



"Không có biện pháp, đầu năm nay chuyện xấu hiệu ứng lan truyền thật sự là quá mạnh mẽ mà.... Ờ hớ, lý luận của người xưa là nhân loại lịch sử muốn trở nên ưu tú thì nên dùng phương pháp khoa học làm tham khảo vấn đề quản lý thì mới thu được thành công nha..." Nàng lập tức đem tầm mắt dời lên trên bục giảng, làm bộ chăm chú nghe giảng.



"Tiểu Thỏ chết tiệt, bồ giả ngu cũng vô dụng, chuyện này là do bồ gây ra.... Nếu còn chống cự, há há, tui xử bồ..." Ta lần đầu tiên lộ ra bộ dáng đầu gấu, vẻ mặt hung tợn cùng tiếng cười đáng khinh tà ác, dùng sức chọt chọt thắt lưng của nàng.



"A ha ha ha..." Tiểu Thỏ vốn sợ nhột nay nhịn không được liền gào khóc thảm thiết trên bàn, ta đang muốn đắc ý đột nhiên thấy lạnh sống lưng, cảm nhận được "ánh mắt chết người" trên bục giảng đang trừng mình.



"Lâm Tuyết!!!" A a, tiêu rồi tiêu rồi, giáo sư nổi giận....



Cuối tuần, người có nhà gần trường như ta dĩ nhiên sẽ không ở lại ký túc xá. Sớm về tới nhà, ta nhanh tiến vào phòng, sung sướng leo lên giường ngủ, mơ những giấc mộng đẹp.



"Ngao... gấu gấu... Húuu..." Chó nhà ai sáng sớm lại gầm rú thảm thương vậy trời! Ta mơ mơ màng màng mở mắt ra, cảm thấy đầu óc đau chịu không nổi, với tay lấy đồng hồ báo thức trên đầu giường nhìn thử, trời, mới hơn tám giờ, còn quá sớm.... Mặc kệ nó, tiếp tục ngủ....



"Gấu! Ẳng ẳng!" Tiếng chó lại vang lên, càng ngày càng lớn. Hai mắt ta đỏ ngầu mở ra, không quan tâm quần áo xốc xếch, vọt tới phía cửa sổ kéo màn ra.



"Ai không quản chó để nó sủa bậy vậy!!!" Ta gào lên, nheo mắt lại, ánh sáng mặt trời chói loá làm cho hai mắt ta nhất thời không thích ứng.



"Buổi sáng tốt lành." Một giọng nói ôn nhu, ngọt ngào, có chút mệt mỏi vang lên xuyên qua tai ta, ta tập trung nhìn, thì ra là Tô Nhã Nam đang cho chó cưng ăn. Nhà nàng và nhà ta cách nhau chỉ có một bức tường, đều là nhà hai tầng, phòng của chúng ta đối diện nhau. Nàng lúc này đang đứng ở sân sau, trên tay cầm bịch bánh bích quy, ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn ta. Ánh sáng mặt trời hoà quyện trên mặt nàng, tràn ngập xung quanh nàng tạo nên một bức tranh mờ mờ ảo ảo, mặt ta nóng lên, há miệng không biết nói cái gì cho phải.



Ôi trời, ta tự dưng quên mất, nhà nàng ở cách vách nhà ta a!



"Làm sao, cậu cũng muốn ăn à?" Nàng quơ quơ bịch bánh bích quy, vẫn tươi cười ngọt ngào, vui vẻ nhìn ta.



"Muốn gây sự hả?" Ta nhanh ngậm miệng, trên mặt cực nóng nháy mắt biến mất, chỉ để lại nét lạnh lùng. Xú nha đầu đáng ghét, dám chọc ta?!



"A? Cậu nói cái gì a?" Nàng vẻ mặt vô tội, nghiêng đầu, con ngươi đen láy lấp lánh, trong veo như nước nhìn thẳng vào ta, làm tim ta vô tình đập loạn nhịp.



"Tôi nói, lo mà quản chó cho tốt, đừng để nó sáng sớm lại sủa bậy loạn cả lên!" Ta né tránh ánh mắt của nàng, giọng điệu hung ác nhắm vào chó cưng giống "Samoyed" của nàng.



"À... Nhưng mà, trời bây giờ không còn sớm nha..." Tô Nhã Nam nghi hoắc ngẩng đầu nhìn trời, trời xanh mây trắng, gió nhè nhẹ thổi, ánh mặt trời ấm áp.



"Miễn là đừng để nó sủa bậy là được!" Ta mặt đỏ lên, la hét phản bác. Xú nha đầu này, châm chọc ta mê ngủ sao....



"Được rồi." Nàng nhún vai, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu con "Samoyed" kia, rải bánh bích quy vào chén ăn dành cho chó, thấp giọng nói: "Tiểu Tuyết, ngoan nha, đừng sủa lớn quá làm chị gái hàng xóm tức giận nha, bằng không thì, sẽ có chuyện rất rất rất khủng bố xảy ra đó~"



"Cậu gọi nó là gì?!" Ta thính tai nghe được, đầu tiên là ngẩn ra sau lập tức trừng mắt.



"Tiểu Tuyết a, làm sao vậy?" Tô Nhã Nam chậm rãi đứng lên, có chút ngỡ ngàng nhìn ta.



"Tiểu.... Tiểu Tuyết?!" Ta chỉ vào con chó "Samoyed" mập ú u mắt mũi có chỗ nào giống người, tức giận nghiến răng, cả người phát run nói, "Cậu gọi nó là Tiểu Tuyết?!"



"Đúng vậy, tên của em ấy là Tiểu Tuyết, có gì không đúng hả?" Nàng nói cộc lốc rồi mỉm cười, bộ dáng vô tội kia làm cho ta muốn nghẹn cơn tức tới nội thương, không biết phát tiết như thế nào, làm hại dạ dày của ta co rút đau đớn hết sức.



"Làm ơn đi, cậu nhanh mà đổi tên của nó đi..." Ta mệt mỏi chống đầu, nhẹ nhàng mở miệng.



"Không cần," Nàng tức giận nói, "Tiểu Tuyết là Tiểu Tuyết, mình thích gọi em ấy là Tiểu Tuyết, không muốn đổi tên!"



"Cậu.... Đúng là hết thuốc chữa!" Ta bực mình dùng đầu nện cửa sổ, mém xíu nữa là làm rớt chậu hoa xuống dưới lầu.



"Quên đi, quên đi.... Mình không chấp." Ta xoay người, khó chịu ra mặt. Muốn lấy ta ra trêu đùa thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải lươn lẹo mắng ta a! Hừ, sao cũng được, không quan tâm tới nàng nữa, vẫn là nên về giường đánh một giấc mơ ngàn thu đi, đó mới là việc quan trọng cần làm!



"Chờ một chút!" Dưới lầu truyền tới giọng nói lo lắng của nàng.



"Vụ gì nữa?" Ta tức giận lớn tiếng nói, quay đầu lại nhìn về phía sân sau nhà nàng.



"Ách... Mình muốn nói là, của cậu bị thấy rồi kia...." Nàng đỏ mặt, có chút xấu hổ gãi gãi hai má, ánh mắt dao động.



"Gì?" Ta cúi đầu nhìn thử, trời ạ, thì ra là do áo ngủ quá mức rộng thùng thình nên nàng chẳng những thấy một bên bả vai bị lộ, còn thấy luôn phần bên dưới... Bí mật của ta, áo ngực màu phấn hồng hình mèo Kitty trân quý của ta.... Nháy mắt, mặt ta đỏ lên như trái cà. Nghẹn cơn tức, mạnh bạo giựt màn che lại, ta xấu hổ cùng tức giận trượt chân té trên sàn nhà. Xong đời, xong đời rồi.... Ta vô lực che mặt lại. Chẳng lẽ nói thứ quý giá nhất của thiếu nữ ta đây, liền vô tình lộ hàng ra trước mặt người khác sao? Ta không cam lòng, không cam lòng a, vì sao lại là bị Tô Nhã Nam nhìn thấy a a a...



Một tiếng rưỡi trôi qua, ta quyết định làm một chuyện vô cùng quan trọng. Vì giữ gìn hình ảnh thục nữ của ta (có lẽ bình thường thì không thục nữ cho lắm...), ta phải cùng nàng tiến hành một cuộc đàm phán nghiêm túc chưa từng có trong lịch sử.



"Tới đây đi, xú nha đầu, ta sẽ làm cho ngươi quên hết những gì đã xảy ra, ha ha ha ha...." Bày ra một kế hoạch hoàn mỹ, ta nhịn không được liền đắc ý cười to. Ba! Một cuốn tạp chí nấu ăn ịn trên mặt ta, lão mẹ trên người đep tạp dề khó chịu trừng ta, "Đừng có ở đó mà cười ngây ngô, còn không nhanh xuống lầu phụ mẹ ngươi!"



"Dạ dạ, con biết rồi..." Ai, cọp mẹ nhà ta giương nanh múa vuốt, tốt hơn là nên ngoan ngoãn nhận lệnh trước đi.... Chỉ cần tưởng tượng đến kế hoạch của ta, ta liền nhịn không được mà thán phục bản thân. Một bên xắt rau, một bên lộ ra nụ cười quỷ dị ta đây bị thần bếp trừng phạt a, tay vừa trợt, ta hét lên thê thảm nghe như heo bị thọc tiết xuyên từ phòng bếp ra tới bên ngoài, vang vọng bầu trời.

Chương 3: Kế hoạch bắt cóc Tiểu Tuyết

"Đáng ghét..." Ta sau khi băng bó ngón trỏ tay trái thành một cục "xác ướp", liền lén lút ẩn núp bức tường đằng sau của nhà Tô Nhã Nam.



Nếu muốn làm cho Tô Nhã Nam khuất phục ta, biện pháp tốt nhất chính là bắt cóc chó cưng bảo bối "Samoyed" của nàng, dùng nó làm "con tin" uy hiếp nàng! Ha ha, tuy thủ đoạn vậy có hơi đê tiện một chút, vô liêm sỉ một chút, hạ lưu một chút, nhưng vì giữ gìn hình tượng của ta, cùng trả thù tên tiểu tử Hứa Kiệt kia, nên đừng trách ta đây vì sao không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích!



Ta hài lòng chớp mắt đắc ý, ngón tay bị thương vô tình đụng tới tảng đá.



"Aaa aaa!"



"Gấu gấu!"



Tiếng kêu thảm thiết của ta cùng tiếng sủa của con chó ngu ngốc kia đan xen lẫn nhau.



"Ơ? Hình như mình nghe được tiếng động đâu đây..." Đang ở trong phòng đọc sách, Tô Nhã Nam buông quyển sách 《 Ba mươi sáu chiêu huấn luyện chó 》,vẻ mặt tò mò đi đến bên cửa sổ gần vị trí ta đang núp gần đó nhìn xung quanh.



"Kỳ lạ..." Nàng buồn bực nhún nhún vai, xoay lại ôn nhu nói với chó cưng "Samoyed": "Tiểu Tuyết, em làm sao vậy? Có phải hay không bị côn trùng cắn?"



"Gâu gâu! Ẳng...." Con chó ngốc kêu lên vài tiếng, nịnh hót lắc cái đuôi vài cái, rồi ngoan ngoãn nằm úp sấp xuống đất.



"Không có bị cắn hả? Vậy thì tốt..." Tô Nhã Nam nói thầm vài câu, xoay người trở về phòng. Hô, nguy hiểm thật... Ta áp sát thân mình lên vách tường trông như một con thằn lằn ngốc nghếch, thở phào một hơi, nào ngờ phát hiện ra một con thằn lần bằng xương bằng thịt trừng đôi mắt đen như mực, nhanh chóng bò tới hai má của ta với tốc độ ánh sáng.



"Vách tường... Thằn lằn đại gia, ta sai lầm rồi... Ta không nên lấy trí thông minh vô bờ bến, lòng dạ cao cả của ngài đi so sánh với người ngu ngốc như ta..." Ta nhanh chóng né ra, trên mặt, toàn thân đều nổi da gà, đối với nó lạy lạy vài cái. Nói cũng kỳ quái nha, tiểu thằn lằn có lẽ hiểu được thành ý của ta, liền hất đầu, xoay cả thân hình bò đi chỗ khác.



Một cục xương chó thơm ngon hấp dẫn chậm rãi rơi trên mặt đất, chó cưng "Samoyed" của Tô Nhã Nam mở mắt, nhìn thấy cục xương liền chậm chạp chạy tới.



Ngửi cục xương xong, "Samoyed" há to mồm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net