Can đảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: last_farewell

Thể loại: Đoản văn, tình cảm, bách hợp, 17+

Tình trạng: Hoàn thành

Note: Viết đã lâu. Lúc đó vẫn còn trẻ trâu


.oOo.


Khi mùa đông đêm dài ngày ngắn đổ bộ vào thành phố, lúc chúng tôi tan học cũng là khi chạng vạng tối. Đối mặt với gió đông lạnh thấu xương, đám học sinh chúng tôi chỉ mong về nhà sớm. Ai ai cũng vội vã dắt xe ra ngoài, nhanh chóng hòa theo dòng người tấp nập trên đường. Còn tôi có chút khác biệt. Tôi luôn ngồi lại trong lớp sau giờ học vì mẹ tôi còn bận tắc đường. Tôi chỉ rời khỏi lớp học khi màn đêm đã ngự trị bầu trời và ánh đèn là nguồn sáng duy nhất dõi đường.


Một ngày nọ, tôi thoải mái tận hưởng sự tĩnh lặng hiếm có của nơi này, chậm rãi bước quanh lớp học lần cuối trước khi ra về. Khi vừa bước ra khỏi cửa lớp, tôi nhìn thấy ánh đèn mập mờ ở phòng 44 bên cạnh. Tôi cho rằng lớp học này đã quên tắt đèn nên định mở cửa vào và tắt đèn. Nhưng cánh cửa lại bị chặn từ bên trong. Tò mò đưa mắt qua khe cửa nhỏ, tôi nhìn thấy hai người đang hôn nhau say đắm. Học sinh thời nay hiển nhiên không coi trọng tôn nghiêm trường học một chút nào. Tôi nhanh chóng bỏ đi, cảm thấy mình tuyệt nhiên may mắn vì đã không vô duyên phá hỏng giây phút lãng mạn của cặp đôi nọ.

Kể từ sau hôm đấy, mỗi khi tôi bước qua phòng 44 sau giờ học, đèn luôn sáng hoặc luôn có tiếng nói. Một khoảng thời gian sau khi tôi đã quen với sự hiện diện của cặp đôi kia, tôi thật sự bắt gặp hai người họ. Hôm đó tôi về muộn hơn bình thường mười lăm phút. Tôi bước ra khỏi lớp học cũng là lúc họ mở cửa đi ra. Cả hai mỉm cười với tôi.

"Hôm nay cậu về muộn nhỉ" _ Một trong hai người nhẹ nhàng nói

Tôi im lặng, gật đầu đáp lại. Họ liền nắm tay nhau và lặn dần vào cầu thang đen kịt ở cuối hành lang.

Tôi sững sờ nhìn theo. Đó là hai người con gái.

Lớp tôi và phòng 44 chỉ cách nhau một bức tường. Mà thậm chí đó không phải là tường, bất quá là một vách ngăn bằng gỗ được quét vôi. Mọi âm thanh từ bên đó đều vọng sang lớp tôi khá rõ. Giờ Lịch Sử ở lớp tôi có thể nghe thấy cô giáo Hóa Học bên đó oang oang nói về chất hữu cơ. Điều đó cũng không phiền phức, cho đến một ngày sau giờ học, tôi bắt đầu nghe thấy vài tiếng động bất thường: những tiếng kêu khe khẽ và vài tiếng động mạnh. Hai người yêu nhau ở cùng một chỗ với những tiếng động như thế, tôi có thể đoán họ đang làm gì, nhưng vẫn là tò mò muốn tai nghe mắt thấy. Và tôi quyết định khẽ bước tới đứng trước cửa phòng 44, lén lút nhìn qua khe nhỏ quen thuộc. Ngạc nhiên nhưng không bất ngờ: họ chính là đang quan hệ tình dục. Hai bộ đồng phục vắt tạm bợ trên chiếc bàn gỗ. Hai cô gái thân thể trần như nhộng, dính chặt vào nhau không rời. Hai cánh tay chuyển động vội vã. Hai cặp lười vuốt ve cơ thể nhau vô cùng linh hoạt. Hai đôi mắt nhắm nghiền vì đắm say trong giai điệu của tình ái. Cơ bụng họ phập phồng nhịp nhàng, ăn ý cùng nhau uốn éo như hai nghệ sĩ múa lâu năm. Từng tiếng rên là từng đoạn điệp khúc cao trào trong bản tình ca dị thường của họ. Nhịp thở ngắt quãng của họ lúc trầm lúc bổng, vừa thôi thúc vừa bình tĩnh, khi vội vàng khi ngừng trệ. Tôi nghe thấy tiếng đập trái tim của họ từ cánh cửa này. Tôi nhìn thấy niềm hạnh phúc vô hình trong họ dù màn đêm đang bao phủ căn phòng. Ánh đèn đường hắt vào cửa sổ làm cho cảnh tượng tôi đang chứng kiến như một bộ phim đen trắng. Tôi khép cánh cửa lại cẩn thận như thể tôi muốn cất giấu một bí mật cho riêng mình. Đúng là tôi muốn như vậy.

Sau đó vài hôm, khi tôi đang ngồi cắm cúi làm bài tập thì nghe thấy tiếng cửa đóng mở. Có lẽ họ về sớm. Bỗng từ ngoài cửa họ bước vào, vẫn tươi cười như lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện.

"Xin lỗi đã làm phiền cậu học. Cậu ấy có làm bánh và bọn tớ muốn mời cậu" _ Cô nàng có mái tóc ngắn hơn chỉ vào chiếc bánh trên tay và nói

"Cảm ơn nhưng chúng ta đâu quen biết" _ Tôi thẳng thắn hỏi

"Bọn tớ biết cậu luôn ở lại, và chắc cậu cũng biết điều mà không ai biết. Coi như là cảm ơn, được không ?" _ Hai người đồng loạt cười, họ có khá nhiều nét tương đồng

Tôi không nói gì, chỉ gật đầu. Bọn họ cười ngượng, để lại nửa chiếc bánh trên bàn tôi rồi nắm tay nhau rời đi. Đó là một chiếc bánh nhiều kem và khá ngọt, nhưng tôi thích nó. Mọi người nói khi yêu nhau con người có xu hướng làm đồ ăn mặn hoặc ngọt hơn bình thường. Vì thế độ ngọt bất thường của chiếc bánh này cũng dễ lí đó.

Từ sau đó, những tiếng rên rỉ xuất hiện thường xuyên hơn. Giống như chiếc bánh kem lần trước là để mua chuộc tôi và thông báo trước về việc này vậy. Mỗi lần âm thanh mị người đó truyền đến tai tôi, hình ảnh của họ ngày hôm đó tự động quay lại như cuộn băng tua ngược trong đầu óc tôi. Hình ảnh của họ, âm thanh của họ, mọi thứ xuất hiện sống động vô cùng. Lâu dần, cuộc băng đó trở nên cũ kĩ và nhạt nhoà. Ngược lại, những âm thanh từ vách tuờng kia trở nên vô cùng chân thật và quen thuộc với tôi. Đôi lúc họ kết thúc sớm hơn bình thường, tôi có chút chột dạ vì không gian lại trở nên yên ắng. Mọi thứ trở nên yên lặng một cách kì dị nếu không có những tiếng động từ phòng 44.

Vào một ngày cuối đông, kể từ tôi biết đến họ, đây là ngày hiếm hoi phòng 44 không có tiếng động. Tôi tự hỏi phải chăng họ đã chia tay hay họ cãi nhau. Ý nghĩ đó lập tức biến mất khi tôi đi qua hành lang và nhìn thấy họ ngồi trên nóc nhà. Cô gái tóc ngón ngồi dựa vào thành lan can, ôm cô gái tóc dài vào lòng. Ánh hoàng hôn sáng đỏ rực cả một góc trời, đẹp vô cùng. Từ góc nhìn của tôi, họ xuất hiện trong ánh hoàng hôn chỉ là hai bóng đen nhưng tôi biết còn có hai trái tim đang đập cùng nhau trong hai bóng đen đó. Tiếng cười của họ vang lên giòn tan rồi loãng dần vào không gian rộng lớn. Họ trông thật hạnh phúc. Nhiều người nói tình yêu đích thực không thể định nghĩa, nhưng họ chính là hiện thân, là minh chứng sống của tình yêu. Họ dành thời gian bên nhau, họ trao cho nhau những khoảnh khắc thiêng liêng của tình yêu. Tôi từng hâm mộ cặp đôi nhân vật chính trong High School Musical, tôi từng đọc Hoàng Cung và đinh ninh cho rằng đó là tình yêu. Tình yêu trong trí tưởng tượng của một đứa mới lớn đơn giản là trai xinh gái đẹp vượt qua giông bão để đến với nhau. Giờ tôi đã được tận mắt thấy tình yêu và hiểu rằng, tình yêu là khi hai người ở cạnh nhau, họ sống trong thế giới của riêng họ.

Một ngày trời mưa, mọi âm thanh thường ngày sau giờ học bị tiếng mưa át đi. Mái tôn của trường đón nhận từng giọt mưa một cách ồn ào. Nhưng có một thứ át cả tiếng mưa: tiếng bước chân. Tôi tự hiên hoảng hốt. Chắc hẳn là bác bảo vệ đi kiểm tra cửa sổ các lớp. Tiếng mưa lộp độp trên mái tôn sẽ làm họ không chú ý về việc có người đến. Hơn nữa họ còn đang bận vui vẻ với nhau, làm gì mà để ý đến bên ngoài. Tôi dĩ nhiên không phải bạn họ nhưng tôi hiểu nếu để một người lớn biết chuyện này, họ coi như không có lối thoát.

"Cháu lúc nào cũng về muộn nhỉ" _ Bác bảo vệ bước vào lớp tôi

"Vâng, mẹ cháu đón nên chút nữa cháu mới về ạ. Bác kiểm tra cửa sổ đúng không ạ? Chút nữa cháu về cháu sẽ đóng lại cẩn thận ạ" _ Tôi nhanh nhẩu đáp

Bác bảo vệ gật đầu khen tôi ngoan. Tôi tình nguyện giúp bác kiểm tra các phòng còn lại nhưng bác bảo vệ nhất quyết muốn tự mình kiểm tra mọi thứ.

"Cháu có thể giúp bác được mà, dù sao cháu cũng đang rảnh ạ" _ Tôi nói to với hi vọng họ có thể chú ý

"Cháu học đi, đây là công việc của bác mà" _ Bác bảo vệ hiền từ nói

Tôi cố luyên thuyên để trì hoãn tốc độ của bác bảo vệ sang phòng 44. Đó là quãng đường ngắn nhất trong cảm nhận của tôi dù tôi đã rất cố gắng để kéo dài nó. Bác bảo vệ đứng trước cửa phòng 44. Giây phút bác chạm tay vào cánh cửa, tim tôi như đập nhanh hơn gấp trăm lần. Bác ẩn nhẹ nhưng cánh cửa không mở vì họ đã chặn ở trong. Lần thứ hai bác ẩn, cánh cửa chỉ hé ra thêm một chút. Lần thứ ba, cánh cửa mở toang ra. Tôi nhắm chặt mắt lại.

"Hai cháu đang làm gì ở đây ?" _ Giọng nói dò hỏi của bác bảo vệ khiến tôi phải mở mắt ra

"Bọn cháu..." _ Họ ấp úng

"À, hai đứa nó cãi nhau nên cháu bảo chúng nó sang đây nói chuyện giảng hoà ạ" _ Tôi vội vàng đáp

Bác bảo vệ đưa cặp mắt nghi ngờ nhìn về phía bọn họ rồi về phía tôi. Họ chỉ cúi đầu mà không dám nhìn lên. Bác bảo vệ ậm ừ vài câu rồi đi ra. Trước khi ra ngoài, bác quay lại nhìn họ một lần nữa. Tôi nghĩ đã có sự nghi ngờ nhất định. Những dãy bàn bị xô xộc xệch, áo sơ mi của họ nhăn dúm dó, đầu tóc họ bù xù, và họ còn có mồ hôi đọng trên trán. Tôi nhìn họ một lượt, dù tôi không biết chuyện thì chỉ cần nhìn thấy thế này cũng đủ để đoán ra chuyện gì đang diễn ra. Tôi không nói gì nữa mà chỉ bỏ về lớp. Một lát sau, họ ra về nhưng là một người đi trước một người theo sau. Tiếng cãi cọ của họ văng vẳng vào chỗ tôi ngồi.

Đúng như tôi dự đoán, họ có trục trặc kể từ sau sự cố đó. Sau giờ học chỉ còn lại tôi và bốn bức tường, không còn những âm thanh mị người đó nữa. Khi tôi bước qua phòng 44, bàn ghế vẫn xô xệch, căn phòng vẫn tối nhưng chỉ còn một người ngồi gục đầu bên cửa sổ. Trong trường xuất hiện vài tin đồn về hai nữ sinh không-rõ-danh-tính của lớp bên cạnh bị bắt qua tang đang hôn hít nhau. Có người lại nói hai nữ sinh đó túm tóc, giằng xé, đánh nhau gãy ghế. Vô vàn bản sao khác nhau về một câu chuyện mà tôi chính là người rõ hơn cả.

Một ngày vào giờ ra chơi, cô gái tóc dài ngại ngùng đứng trước cửa lớp tôi và gọi tôi ra khỏi lớp trước cái nhìn bất ngờ của bạn bè trong lớp tôi.

"Chắc cậu đã nghe học sinh trường mình đồn đại ?" _ Cô ấy mỉm cười cay đắng

"Ừm, có nghe qua" _ Tôi đưa mắt nhìn chăm chú về phía sân trường

"Nực cười nhỉ? Chuyện chả có gì mà cuối cùng lại thành thế này. Dù sao cậu cũng là người biết rõ nhất về chuyện này nên cậu có thể giúp tớ một việc được không?" _ Cô gái hỏi

"Nếu tớ có thể" _ Tôi khẽ gật đầu

"Giáo viên đang nghi ngờ quan hệ của bọn tớ. Tớ còn có em học ở lớp dưới, những tin đồn này sẽ đến tai nó, và rồi đến tai giáo viên và bố mẹ tớ. Họ là người cổ hủ và nghiêm khắc, không đời nào họ chấp nhận chuyện này" _ Cô gái ngừng lại

Tôi quay sang nhìn cô ấy. Dù mái tóc dài và xoăn của cô ấy che khuất đi khuôn mặt nhưng tôi biết cô ấy đang khóc.

"Tớ không thể cùng cậu ấy tiếp tục được. Tớ không đủ can đảm. Tớ yêu cậu ấy nhiều hơn bất kì người nào nhưng chỉ là" _ Cô ấy nức nở _ "Chúng tớ sẽ không đi về đâu cả. Cậu ấy không bao giờ nói tâm sự ra với ai, cậu ấy luôn giữ mọi thứ cho bản thân. Nếu có thể, cậu hãy nói chuyện với cậu ấy được không? Cậu là người duy nhất biết chuyện này. Cậu ấy thường ở lại sau giờ học và cậu cũng vậy, cậu hãy thay tớ nói chuyện với cậu ấy nhé?" _ Cô ấy năn nỉ tôi

"Còn cậu thì sao?" _ Tôi hỏi lại

"Tớ à? Tớ sẽ hẹn hò với một ai đó" _ Cô ấy cười buồn

Không biết không có tội, nhưng tôi lại là người duy nhất biết về chuyện tình của họ nên. Việc này tạo nên một mối quan hệ vô hình giữa tôi và bọn họ, khiến tôi cảm thấy mình có trách nhiệm giúp họ. Ngày hôm sau, tôi gặp cô gái tóc ngắn ở căn phòng 44 một mình, đúng như lời cô gái kia nói. Chúng tôi đã nói chuyện. Cô gái này là một người khó đoán. Tôi biết cô ấy đau khổ vì những gì đang diễn ra nhưng khi chúng tôi nói chuyện, cô ấy không hề có cảm xúc đó. Cô ấy nói họ xa lánh nhau, không nói chuyện, không nhắn tin, thậm chí còn né tránh ánh mắt của nhau.

Họ, từng là cuộc sống của nhau, giờ trở nên vô nghĩa với nhau.

Họ, từng thân thuộc với nhau như chính da thịt của mình, giờ trở thành hai người xa lạ.

Cặp mắt của cô ấy khi nói về tình yêu của họ luôn ánh luôn một niềm hạnh phúc. Chúng tôi nói về ngày đầu tiên họ gặp nhau, nói về lần tỏ tỉnh của họ, nói mọi thứ về họ. Đôi môi của cô ấy luôn khẽ nhếch lên cười khi nói về cô gái kia. Giọng nói của cô ấy loé lên sự hân hoan mỗi lần cô gái kia xuất hiện trong đoạn hội thoại của chúng tôi. Họ thực sự yêu nhau say đắm.

Tôi và cô gái tóc ngắn cùng nhau đi bộ về. Chúng tôi thường xuyên nói chuyện với nhau những ngày gần đây. Cô ấy vẫn xuất hiện đầy tự tin với những chiếc quần bó và mascara. Bề ngoài cô ấy trông không suy sụp như những cô gái thất tình khác nhưng tôi biết tâm hồn cô ấy không thanh thản như bề ngoài. Hầu như chúng tôi chỉ nói chuyện về họ. Đó có lẽ là cách duy nhất để cô ấy cảm thấy bình ổn, vì ít ra cô ấy có thể nói chuyện của họ với tôi.

Đó là một ngày bình thường. Xe cộ tấp nập giờ cao điểm, ánh đèn đường yếu ớt hắt trên vỉa hè. Chúng tôi đang nói chuyện rôm rả, bỗng nhiên cô ấy chợt im bặt, trừng mắt nhìn về phía trước: cô gái tóc dài đang tay trong tay với một chàng trai. Chúng tôi, không hiểu vì sao, cùng nhau im lặng và đi theo cô gái tóc dài. Họ đi đến một công viên vắng vẻ, và trong bóng tối, họ bắt đầu hôn nhau. Chàng trai kia đưa tay sờ soạng khắp người cô ấy, rồi cậu ta mân mê vùng cổ, rồi xuống thấp dần. Cậu ta kéo chân của cô ấy lên, tiến lại gần cô ấy và họ bắt đầu khúc dạo đầu của một bản nhạc lỗi nhịp. Cô ấy nhắm chặt mắt và tôi biết cô ấy đang ngăn bản thân khỏi bật khóc. Cơ thể cô ấy run lên từng nhịp. Cậu ta với khuôn mặt sảng khoái và điệu cười rợn người khiến tôi cảm thấy ghê tởm. Tôi quay sang nhìn cô gái tóc ngắn. Cô ấy nín thở nhìn bọn họ rồi bỗng nhếch mép cười. Một nụ cười khinh bỉ, một nụ cười đầy bi thương. Cô ấy quay lưng bỏ đi khi ở đằng xa, tiếng rên rỉ bắt đầu cất lên. Tôi nhìn bọn họ nằm trên bãi cỏ. Đây thật sự là một sai lầm.

Giờ ra chơi hôm đấy, tôi bắt gặp họ - hai cô gái - ở sân sau. Tôi đứng từ xa nhìn vào. Tôi có thể nghe thấy một loại âm thanh đinh tai nhức óc không rõ ràng. Cô gái tóc ngắn ôm cô gái kia, nhưng cô ấy lập từng đẩy bản thân ra khỏi vòng tay quen thuộc. Cô ấy chạy đi và cô gái tóc ngắn không hề đuổi theo, chỉ giương ánh mắt đau thương nhìn theo hình bóng xa dần. Một cơn gió thổi đến khiến cây lá xào xạc. Âm thanh của thiên nhiên như muốn xoa dịu đi nỗi đau của hai người con gái. Tôi nghĩ, họ không có khả năng sẽ quay lại với nhau.

Cuối giờ học hôm đó, vô số học sinh đùn đẩy nhau, đổ xô về sân sau. Họ bàn tán xôn xao về một chuyện gì đó. Tôi tự nhiên có dự cảm không tốt về việc này, giống như đã có chuyện gì liên quan đến tôi xảy ra vậy. Tôi đi theo đám đông, cố chen vào bên trong, để rồi tôi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng ấy: cô gái tóc ngắn mắt nhắm nghiền, thân hình bất động dựa cạnh một gốc cây, bên tay phải là một lọ thuốc đổ vương vãi và một con dao nhuốm máu.

Thấy cô gái tóc dài đứng rất gần gốc cây, tôi chen lên và đứng cạnh cô ấy. Mắt cô ấy đỏ heo, nước mắt làm nhòe đi mascara, khiến vành mắt cô ấy đen ngòm. Người cô ấy run lẩy bẩy, miệng chỉ lẩm bẩm một chữ "Không thể nào".

Tôi nhìn cơ thể bất động một hồi lâu, chợt nhận ra có một nụ cười nhẹ trên gương mặt trắng bệch đó.

Có lẽ, điều cuối cùng cô ấy nghĩ đến là người con gái mình yêu.

Có lẽ, tự sát là cách tốt nhất để giải quyết nỗi đau của trái tim.

Tôi nhìn ra một mẩu giấy nhỏ, nắm hờ trên tay cô gái tóc ngắn. Tôi bước ra khỏi đám đông, tiến về phía cái xác. Tiếng xì xầm ngày càng lớn, những ánh mắt ngạc nhiên dõi theo từng bước chân của tôi, nhưng tôi không hề bận tâm. Tôi cúi xuống, nhìn cái xác trước mặt thật kĩ. Tôi nghĩ chúng tôi đủ thân thuộc để tôi dám làm hành động này. Tôi rút mảnh giấy trong tay cô ấy.

Một dòng chữ tím nổi bật giữa những nếp nhăn của tờ giấy: "In another life, I would be your girl".

---HOÀN---



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net