Càng chơi càng lớn - P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác Giả: Trúc Tự Thủy Cát

Nội Dung: Hiện đại, hài

Nhân Vật Chính: Diệp Vũ Trung, Tề Thấm Khải

Editor: Esley (Trần Gia), Wall, Crazy a.k.a Hy, Aishiteru, Tojikakkk

Beta: Esley, Dừa, Nhã

Giới thiệu:

Vào ngày lễ tình nhân, trong cơn say, chỉ vì hùa theo trò đùa của một người bạn mà cô đã thẳng tay tát vào mặt một cô gái xa lạ giữa phố xá đông người. Sau đó còn ra vẻ ''không thể tin được'', chỉ thẳng vào gã đàn ông đứng bên cạnh cô gái nọ rống to lên: ''Gã đàn ông này có cái gì tốt chứ?! Không phải cô từng nói cả đời này chỉ muốn ở bên cạnh tôi sao?'' Tiếp theo đó, cô lại bày ra vẻ mặt tan nát cõi lòng rồi liền bỏ đi.

Hôm đó, nàng vì nể mặt mối giao tình giữa hai nhà, cho nên đành phải ra ngoài một chuyến để gặp mặt người đàn ông được ba mẹ giới thiệu, cho dù nàng cực kỳ không tình nguyện. Trong lúc nàng đang rất buồn chán thì bỗng nhiên một nữ sinh xuất hiện, cô ấy tặng cho nàng một cái tát, mà chính nàng cũng chẳng hiểu vì sao. Chưa từng có ai dám đối xử với nàng như vậy, càng quá đáng hơn nữa là cô ta còn dám gán cho nàng tội danh bội tình bạc nghĩa, xong rồi cô nàng đó bỏ đi một cách tự nhiên, làm cho quần chúng vây lại nhìn nàng.

Sau khi tỉnh rượu, Diệp Vũ Trung chẳng còn nhớ chút gì về việc mình từng thẳng tay tát cô gái xinh đẹp kia, mãi cho đến một ngày kia, cô gái xinh đẹp kia tìm tới tận nhà...

Trải qua nhiều rắc rối, cuối cùng Diệp Vũ Trung cũng biết được cô gái kia là loại người không thể trêu vào...

"Sao vậy? Không phải vào ngày lễ tình nhân đó cô đã nói muốn ở cạnh tôi cả đời sao? Quên rồi sao? Sao bây giờ lại không muốn nữa vậy?'' Tề Thấm Khải kề sát vào tai Diệp Vũ Trung, thổ khí như lan* nói: ''Hay là tôi nên nói, tất cả đều là màn kịch của cô mà thôi? Bất quá, hôm đó cô diễn rất xuất sắc.'' Khóe miệng nàng cong lên, nở một nụ cười đầy vẻ châm chọc, đầu ngón tay lạnh lẽo giống như một con rắn len lỏi vào mái tóc dài của Vũ Trung, vừa nguy hiểm lại vừa yêu mỵ.

*(Thổ khí như lan: câu đầy đủ là "Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc" (吐气如兰, 奉身如玉): hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người. Lối miêu tả này có thể nói là hoa mỹ đến cực điểm.)

Diệp Vũ Trung đầu tóc rối bù, cúi đầu ôm lấy đầu gối, không một mảnh vải che thân, khẽ run, rúc vào góc giường, đôi mắt tràn đầy sợ hãi cùng oán hận được che lấp dưới mái tóc đen. Cô thật hối hận, hôm đó đã đùa quá trớn...

...oOo...

Chương 1: Trò đùa

Tuy đã vào cuối đông, mùa xuân sắp về, thế nhưng ban đêm vẫn còn lạnh như nước, từng cơn gió lạnh ùa đến khiến những người đi bộ trên đường cảm thấy rét run.

Nhưng cho dù đêm nay có lạnh đến đâu, thì với những đôi tình nhân, tình yêu có thể sưởi ấm hết thảy, tình nồng ý đậm, vậy nên khí lạnh dưới ngọn lửa tình yêu đã sớm tiêu tan rồi.

Hôm nay là ngày 14 tháng 2, lễ tình nhân.

Có người tay cầm hoa hồng, có người hôn nhau cuồng nhiệt ở giữa đường giữa xá, đương nhiên cũng có những kẻ cô đơn, nhìn người ta có đôi có cặp mà lòng chua xót.

Từ trước đến nay, Diệp Vũ Trung không hề hứng thú với những ngày lễ của người nước ngoài thế này, những người khác có thể ra ngoài ăn chơi bạt mạng, còn cô chỉ tình nguyện ở nhà mà thôi. Hơn nữa, đã là lễ tình nhân thì dĩ nhiên cũng chỉ dành cho những người đang yêu, còn cô thì biết kiếm người yêu ở đâu đây.

Xui xẻo làm sao, đám bạn xấu xa trong hội độc thân lại gọi cho cô mười mấy cuộc điện thoại, cuối cùng cũng kéo được cô ra ngoài. Ở trong quán bar còn thay phiên nhau chuốc rượu cô, với một người tửu lượng kém như cô thì chỉ sau vài ly đã bắt đầu cảm thấy ngà ngà say.

Cuộc chơi tàn, lúc cả bọn đang lục đục rời khỏi quán bar, định ai về nhà nấy, thì Vương Hiểu Dĩnh với sức sống bắn ra bốn phía của mình đã nở một nụ cười xảo quyệt, nói với Diệp Vũ Trung lúc này đã có ba phần say, "Vũ Trung à Vũ Trung, bọn mình chơi một trò chơi được không?" Cô ta dụ dỗ Vũ Trung như dụ con nít, mong chờ cô mắc câu.

"Bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò chơi." Diệp Vũ Trung hàm hồ nói.

"Này, đừng làm mất hứng nhé, nghe mình nói xong đã." Vương Hiểu Dĩnh nhỏ giọng nói, "Cậu có thấy cặp trai xinh gái đẹp bên kia không? Thấy họ không?" Cô chỉ vào một đôi tình nhân đang sóng vai nhau đi trên phố. Diệp Vũ Trung nhìn theo hướng ngón tay Vương Hiểu Dĩnh chỉ, thấy một người đàn ông đang ôm một bó hoa, mỉm cười nhìn cô gái xinh đẹp đi bên cạnh, trong mắt tràn đầy tình ý. Bọn họ hẳn là một đôi tình nhân.

"Ừm, thấy rồi, họ còn rất xứng đôi." Vũ Trung thành thật nói. Nhìn cách ăn mặc của hai người hẳn là người có tiền. Nghĩ đến đây, Vũ Trung cười cười, đúng là vận mệnh có lúc không hề công bằng. Người ta vừa có tiền vừa có sắc, còn có một người yêu hoàn mỹ, có thể nói cuộc đời này đã là thuận buồm xuôi gió, còn cô thì lại ở đây tự kỷ với một đám bạn "không bình thường".

Vũ Trung quay đầu lại nhìn Vương Hiểu Dĩnh, thật ra cô thấy bây giờ cũng tốt rồi, chẳng sao cả. Cô sống cho đến ngày hôm này, mặc dù không phải là người đại phú đại quý gì cho cam, nhưng cuộc sống cũng coi như là an an ổn ổn, không gặp phải khó khăn. Thỉnh thoảng, cô sẽ ra ngoài chơi với bạn bè, cũng rất vui. Tính ra, cuộc sống của cô còn tốt hơn nhiều người. Vậy nên cô cũng không có hứng thú xen vào chuyện của người khác.

Vương Hiểu Dĩnh gian xảo cười, bắt đầu xúi giục Diệp Vũ Trung, "Mình ghét nhất là nhìn thấy mấy loại người hạnh phúc như thế này, những kẻ này chẳng qua là tốt số mà thôi."

Vũ Trung không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ tiến đến ngày càng gần kia. Vừa rồi khoảng cách còn xa nên cô vẫn chưa quan sát kỹ dung mạo của cô gái kia, hiện tại khoảng cách gần hơn, cô mới phát hiện ra người nọ là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, toàn thân nàng toát ra một loại khí chất lạnh lùng, nhưng hơi thở có chút bất ổn, hình như đang tức giận. Nếu đem so ánh mắt lạnh lẽo của nàng với ánh mắt của người đàn ông đi bên cạnh thì cả hai hoàn toàn trái ngược, bởi đôi mắt của gã mang theo ánh nhìn tràn đầy tình cảm chân thành.

Vương Hiểu Dĩnh cười mờ ám, thấp giọng nói, "Cậu có muốn trả thù bọn họ hay không?"

"Sao?" Vũ Trung mím môi, khi vừa nhìn thấy cô gái nọ, không hiểu sao trong lòng cô đột nhiên dâng lên một loại cảm giác muốn đi trêu chọc người nọ. Hơn nữa, hình như cô cũng không bị thiệt thòi gì nếu tiếp xúc gần gũi với một người đẹp như vậy.
Vương Hiểu Dĩnh kề sát vào tai Diệp Vũ Trung nói vài câu, Vũ Trung nghe xong liền nở nụ cười tà ác, nhìn vào đôi mắt của cô gái nọ, suy tư một hồi.

"Nè~~~~~~ lát nữa cậu phải làm cho nhanh đó, nếu để bọn họ tóm được thì coi như bọn mình xong đời." Diệp Vũ Trung vẫn hơi lo lắng, dặn dò Vương Hiểu Dĩnh thêm một lần nữa.

"Trời ạ, cậu cứ yên tâm đi! Mình luôn luôn nhanh nhẹn mà, cậu nhanh đi nào!" Vương Hiểu Dĩnh mất kiên nhẫn nói.

Diệp Vũ Trung sửa sang lại quần áo, sau khi chuẩn bị xong hết thảy, liền vọt thẳng tới trước mặt đôi nam nữ nọ.

Tề Thấm Khải không hề có chút cảm tình nào đối với gã đàn ông đang đi bên cạnh, tai nàng tự động miễn dịch với lời ngon tiếng ngọt của Thôi Dịch, nàng im lặng bước đi. Nhưng mà hai người họ không lường trước được sẽ có người bất ngờ xuất hiện trước mặt mình, vậy nên sự xuất hiện của Vũ Trung liền khiến cả hai có chút kinh ngạc.

Tề Thấm Khải mới vừa ngẩng đầu, Diệp Vũ Trung đã không thèm nói gì, trực tiếp 'vung" tay, tát thẳng vào mặt nàng.

Chuyện xảy ra ngoài ý muốn, bất ngờ đến nỗi Tề Thấm Khải quên cả phản ứng. Còn Diệp Vũ Trung thì không để ý đến đối phương rốt cuộc có phản ứng gì hay không, mặt làm ra vẻ "không thể tin được", chỉ vào gã đàn ông bên cạnh Tề Thấm Khải rống to, "Cô nói cho tôi biết, tên đàn ông này có gì tốt?"

Đôi mắt Tề Thấm Khải mang theo chút nghi hoặc, nhưng vẫn im lặng để Diệp Vũ Trung nói tiếp.

"Không phải cô đã nói cả đời này chỉ cần có tôi ở bên cạnh thôi sao? Cô có biết hay không, tôi thật sự rất muốn được ở bên cô mãi mãi đấy? Nhưng mà, tại sao cô lại có thể nói một đằng làm một nẻo thế kia?!"

Vẻ chân tình của Diệp Vũ Trung cùng với tiếng kêu gào cực lớn của cô đã gây chú ý tới những người xung quanh.

Thôi Dật đứng chắn phía trước nhằm bảo vệ Tề Thấm Khải, tay hắn nắm lại thành quyền, hận không thể lập tức đấm cho Diệp Vũ Trung hai đấm. Nhưng hắn e ngại những người chung quanh đang nhìn, cho nên đành cực lực áp chế lửa giận trong lòng nói, "Cô à, có phải cô hiểu lầm gì rồi hay không?"

"Hiểu lầm?" Vũ Trung há to miệng ra cãi lại, "Người hiểu lầm chính là anh đó!" Cô giận dữ nói, "Chính là anh đó!" Cô chỉ vào Thôi Dật nói, "Anh chính là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của hai tôi, thật không biết xấu hổ. Nhưng việc cũng đã đến nước này rồi thì tôi cũng hiểu. Hóa ra, hết thảy những lời người tôi từng yêu thương nhất nói đều là giả cả. Nhưng mà, hai người cũng đã đến với nhau rồi, tôi chỉ đành giúp hai người đạt thành ước nguyện, chúc hai người hạnh phúc!!"

Sau đó cô lại mang vẻ mặt "tan nát cõi lòng" bỏ đi, để lại một đám người đang đứng xem kịch vui, lửa giận trong lòng Thôi Dật đã muốn bùng nổ mà lại không có chỗ để phát tiết, còn Tề Thấm Khải thì từ đầu đến cuối vẫn chưa nói lời nào, dù chỉ một câu.

"Thấm Khải, em không sao chứ?" Thôi Dật thật cẩn thận nhẹ nhàng nâng mặt Tề Thấm Khải lên, đau lòng nhìn má phải của nàng. Nhưng Tề Thấm Khải lập tức quay đầu đi nơi khác, rõ ràng là không muốn bị gã chạm vào, lạnh lùng nói, "Không sao."

"Em yên tâm, cho dù phải đào ba tấc đất lên thì anh cũng sẽ lôi được con nhóc đánh em ban nãy ra, sau đó..." Thôi Dật còn chưa nói xong những lời độc địa, thì Tề Thấm Khải đã cắt ngang lời hắn, nhỏ giọng nói, "Đủ rồi! Anh còn chê chưa mất mặt đủ sao?" Nàng thấy quần chúng xung quanh đang chỉ chỉ trỏ trỏ cả hai, không nhịn được nữa, ngữ khí khi nói chuyện với Thôi Dật cũng trở nên ác liệt hơn.

Thôi Dật cũng không thể làm gì khác, hắn thấy bị người khác lấy làm trò hề cũng không tốt lành gì, nên lập tức rời đi cùng Tề Thấm Khải.
Trên đường về nhà, Tề Thấm Khải vẫn tiếp tục trầm mặc, tựa hồ như chưa có chuyện gì xảy ra, thậm chí ngay cả điều cơ bản nhất là tức giận cũng không có, bình tĩnh đến độ người khác thấy phải kinh sợ.

Còn Diệp Vũ Trung thì sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền nhảy tót lên xe của Vương Hiểu Dĩnh, dùng tốc độ 50km/h chạy thoát khỏi hiện trường vụ án, sau đó dừng lại ở đại lộ hóng gió, rất phóng khoáng!

Cả hai vừa nói đến tình cảnh ban nãy thì bắt đầu cười không ngừng, cười đến mức không ngậm miệng lại được, vô cùng sung sướng.

Nhưng Diệp Vũ Trung hoàn toàn không biết "trò đùa" lúc nãy của cô lại mang đến cho cô rất nhiều phiền phức và giày vò về sau.

Sau khi đưa Tề Thấm Khải về nhà, Thôi Dật trước nay chưa từng được Tề tiểu thư hoan nghênh lập tức bị "đuổi về".

Tề Thấm Khải đứng trước cửa sổ, trầm tư rất lâu, cuối cùng nàng quyết định gọi một cú điện thoại, "Thư Kiệt, giúp tôi điều tra về cô bé đánh tôi trên đường lúc ban nãy đi."

Tề Thấm Khải căn dặn xong liền nắm chặt điện thoại di động ở trong tay. Chiếc áo lông dày màu đen nàng khoác trên mình quyện vào màu đen của bóng đêm, biến nàng thành một đóa hồng đen vừa xinh đẹp vừa tà mị, lặng lẽ nở rộ trong màn đêm. Trong mắt của nàng hiện rõ một chút mong chờ...

Chương 2: Ngẫu nhiên

Sau khi lễ tình nhân trôi qua, kỳ học tiếp theo ở trường đại học của Diệp Vũ Trung cũng không còn cách bao xa. Tuy cô đã là sinh viên năm ba nhưng giáo trình học đối với cô khó đến phát chán. Cô chọn đại chuyên ngành tiếng Đức, tuy không phải là học sinh thông minh xuất sắc nhưng bằng vào cần cù chăm chỉ, miễn cưỡng qua môn cũng không thành vấn đề.

Vương Hiểu Dĩnh hay cùng cô vào thư viện đọc sách tuy cả hai học khác trường đại học, nhưng một người hoạt bát như Vương Hiểu Dĩnh vẫn thường xuyên đến gặp cô. Cả hai thường xuyên gặp mặt nên đôi khi có xảy ra chuyện gì thì Vũ Trung cũng không cảm thấy phiền khi phải ngồi xe buýt nửa giờ đồng hồ đến gặp Vương Hiểu Dĩnh.

Bài tập cùng báo cáo của Diệp Vũ Trung không cẩn thận đã để quên ở nhà Vương Hiểu Dĩnh, cứ vậy đi đến trường đại học. Nhưng bởi vì bài tập còn có vài ngày nữa là phải nộp, Diệp Vũ Trung đành nhân lúc cuối tuần có thời gian liền tới nhà Vương Hiểu Dĩnh lấy lại bài tập, nếu không nhất định sẽ bị lão sư chỉnh chết.

Diệp Vũ Trung cảm thấy đặc biệt mệt mỏi do buổi tối hôm trước cô thức khuya học bài, vậy nên mơ mơ màng màng thế nào lại ngủ quên trên xe buýt.

Tận cho đến khi xe buýt đột nhiên phanh gấp một cái, khiến đầu cô đập mạnh vào thành ghế dựa phía trước, đau đớn trong nháy mắt rốt cuộc đánh thức cô.

Cô vừa xoa xoa trán vừa đứng lên nhìn, tài xế đã ngừng xe, vài hành khách cuối cùng còn lại trên xe cũng đều lục đục xuống xe. Cuối cùng chỉ còn mình cô đứng ngây ngốc một mình trên xe. Đây là đâu vậy?

Tài xế thấy cô sững sờ đứng nguyên tại chỗ, nói, "Cô bé, còn đứng đó làm gì? mau xuống xe đi, chú còn phải tan ca."

Vũ Trung vừa nghe xong liền ngu người, bên ngoài trời đã tối, "Chú à, đây là trạm cuối cùng sao?"

Chú tài xế mở cửa xe, cầm lấy bình thủy giữ nhiệt, "Đúng vậy, trạm cuối rồi. Con ngồi quá trạm rồi phải không?" Ông cười hiền lành nói, đối với tình huống này ông đã gặp qua không ít lần.

Vũ Trung nghe xong thật cảm thấy xúi quẩy, chỉ có thể trách bản thân cô ngủ quên nên đi lố trạm xe, "Chú à, vậy...nơi này cách đại lộ C có xa lắm không ạ?" Cô đành phải tự qua đó vậy.

"Trạm đó đã đi qua lâu lắm rồi. Bây giờ tất cả xe buýt cũng vào trạm cuối rồi, chuyến của chú là chuyến cuối. Nơi này cũng là trạm cuối, lại vắng vẻ ít người, con lại là con gái phải nên cẩn thận, chú khuyên con nên bắt xe taxi đi đến đó thì hơn." Chú tài xế vô cùng tốt bụng khuyên nhủ.

"Cảm ơn chú!" Vũ Trung vẫn còn có chút thất vọng, cô xuống xe, gọi điện thoại cầu cứu Vương Hiểu Dĩnh, nào ngờ điện thoại đã sớm hết pin từ lúc nào. Cô không còn cách nào đành phải tự mình đi đón xe taxi.

Lời chú tài xế ban nãy nói quả nhiên đúng, nơi này ít người qua lại, xe taxi cũng rất khó đón. Cô rơi vào đường cùng đành phải chậm rãi đi bộ đến đường C. Cô hy vọng vận khí tốt hơn một xíu dọc đường có thể may mắn bắt được một chiếc taxi.

Diệp Vũ Trung luôn là một người rất kín đáo, cô chỉ tỏ ra hoạt bát khi ở trước mặt đám bạn thân, bằng không cô luôn là một người trầm lặng hơn những người khác. Có rất nhiều việc, có thể nhẫn nhịn cô đều nhẫn nhịn cho qua, chẳng bao giờ oán trách ai điều gì.

Nhưng trước hoàn cảnh hiện tại cô thật sự oán hận tại sao trên đường không có một bóng người nào, cô không ngừng cầu nguyện trong lòng hàng ngàn hàng vạn lần đừng cho cô gặp phải bọn lưu manh côn đồ. Nếu không thì một cô nữ sinh có chút nhan sắc lại còn ăn mặc phong phanh như cô, ngoại trừ bị cướp tiền, còn rất có thể sẽ bị cướp sắc. Vũ Trung cũng đã suy nghĩ nếu bọn họ muốn tiền, cô có thể vì bảo vệ mạng sống mà nguyện ý giao ra toàn bộ tài sản. Nhưng nếu chẳng may đối phương lại muốn sắc thì cô thà chọn ngọc thạch câu phần (ngọc đá cùng vỡ ~ lưỡng bại câu thương, ôm nhau chết chung), dù liều chết cô cũng phải xử lý bọn lưu manh, rồi sau đó tự sát. Ai nói cô bảo thủ cũng được, cổ hủ cũng không sao, bởi cô luôn có lý lẽ của riêng mình. Cô tuy còn nhỏ nhưng cũng thử tính toán qua, cô chết đi không những có thể giúp cha mẹ giảm bớt chi tiêu mà còn có thể lưu danh muôn thuở trên báo đài, vậy xem như cô chết cũng không uổng phí.

Tình huống này còn chưa phát sinh, Vũ Trung đã nghĩ đến việc bản thân nên chết như thế nào thì tốt nhất, lối suy nghĩ trì độn này thật khiến người ta không thể không hoài nghi cấu tạo não của cô không biết có phải giống người bình thường hay không.

Đúng lúc này, cô thoáng nghe thấy tiếng mèo kêu, nhìn xung quanh một hồi mới phát hiện có một con mèo đen nhỏ nhắn đáng thương đang cuộn mình giữa đường lớn. Nếu không phải ở đây ít xe qua lại thì nó đã bị xe cán chết từ sớm. Toàn thân nó được bao phủ bởi một bộ lông đen tuyền hòa cùng bóng đêm, nếu không nhờ có cặp mắt xanh biếc đầy quỷ dị kia thì thật khó có thể phá hiện ra nó.

Vũ Trung trời sanh bản tính trầm lặng ít nói nên từ nhỏ đặc biệt rất thích những động vật nhỏ như mèo, nhưng ba mẹ nàng ngại chăm sóc, từ sau khi con mèo lông trắng duy nhất họ nuôi già đi rồi qua đời, họ không bao giờ cho Vũ Trung nuôi nữa.

Con mèo nhỏ kia giống như đang bị thương liền khiến Vũ Trung nỗi lòng thương xót. Cô nhíu mày, cảm thấy nếu cô mang con mèo này trở về cũng thật không uổng công ngồi lỡ chuyến xe đến đây. Nghĩ vậy cô liền đi ra giữa đường, nhưng bởi vì toàn bộ tâm tư cô đều đặt vào con mèo nhỏ kia nên hoàn toàn không để ý có một chiếc xe lao về phía cô.

"Kétttttt~~~" Tiếng chiếc xe hơi thắng gấp kéo dài trên đường xé tang màn đêm yên tĩnh.

"Chuyện gì vậy?" Giọng nói của một thiếu nữ vừa trầm ổn vừa dễ nghe vang lên. Người này không ai khác chính là Tề Thấm Khải, cô đang ngồi ở băng ghế phía sau chợp mắt nghỉ ngơi, nhưng tài xế lại thắng gấp khiến cô hơi bực mình nhíu mày.

Tài xế là một thanh niên khá trẻ, đương nhiên rất kính sợ Tề Thấm Khải – một cô gái vừa xinh đẹp vừa trẻ tuổi nhưng lại uy nghiêm đến nỗi khiến người khác phải khiếp sợ. Giọng anh ta có chút run rẩy, "Tề tổng, hình như...hình như tôi đụng phải người..." Rất may mắn là anh ta chạy chậm, còn phanh lại đúng lúc, nên chỉ đại khái đụng phải chân Diệp Vũ Trung, vẫn còn chưa tệ đến mức gây ra tai nạn chết người.

"Xuống xe xem đi." Tề Thấm Khải không hề không tỏ ra bối rối chút nào, bình tĩnh mở cửa xuống xe rồi từ tốn bước đến đầu xe.

Cô nhìn thấy trên mặt đất có một con mèo đen, chân trước không hề cử động, có vẻ nó đã bị thương nên không ngừng dùng lưỡi liếm vết thương trên chân. Còn có một cô gái trẻ đang ngất nằm bên cạnh con mèo nhỏ. Tề Thấm Khải ngồi xổm xuống đất, vén mái tóc đang che đi một phần khuôn mặt của cô gái nọ, trong mắt cô đột nhiên hiện lên một tia kinh ngạc, rồi từ từ chuyển thành ánh mắt tràn ngập thú vị: Là cô ta!

Chương 3: Tiểu Miêu

"Tề tổng, có nên gọi xe cứu thương không?" Tài xế hỏi.

Tề Thấm Khải cẩn thận xem xét một lượt rồi nói, "Không chảy máu."

Tài xế liền nói, "Vừa rồi tôi chạy không nhanh, cũng phanh lại đúng lúc, hẳn là chỉ bị thương ngoài da thôi?"

Tề Thấm Khải đứng dậy, cúi nhìn người dưới đất nói, "Mang cô ta đi, gọi bác sĩ Trầm đến Tề gia cẩn thận kiểm tra." Cô nói xong chuẩn bị quay lại xe, sau đó lại nghĩ ra điều gì, dừng bước xoay người lại. Cô nhìn thoáng qua con mèo kia, rồi nói tiếp, "Mang con mèo đó đi luôn."

Không lâu sau một số người làm của Tề gia lần lượt chạy tới, thật cẩn thận đặt Diệp Vũ Trung lên băng-ca, cả con mèo đen kia cũng bị mang lên xe. Móng vuốt của nó liên tục quào vào mặt kính thủy tinh trên xe, tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ. Tề Thấm Khải ngồi ở trong xe, im lặng quan sát cả đám người bận rộn tất bật, trong mắt cô rõ ràng tràn ngập ý cười.

"Không nghiêm trọng lắm, cô ấy chỉ bị chiếc xe làm cho hoảng sợ quá mức mà hôn mê thôi. Chân thì bị trặc cộng thêm một chút trầy xước, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày thì có thể chạy nhảy như bay." Trầm Ngôn cẩn thận kiểm tra Diệp Vũ Trung đang nằm trên giường rồi nói với Tề Thấm Khải.

Cô thấy Vũ Trung cau mày rúc vào một góc giường, bộ dáng rất giống một con mèo nhỏ, nhịn không được cười nói, "Bất quá, mình hỏi thật, cậu đi đâu mà bắt về được một "con mèo nhỏ" đáng yêu như thế này vậy?"

Tề Thấm Khải đi lướt qua cô, ngồi xuống cạnh Vũ Trung, "Nhắc đến mèo, mình muốn hỏi cậu có biết trị thương cho mèo không?"

"Hả?" Trầm Ngôn choáng váng, "Ý cậu là sao?"

5 phút sau...

Trầm Ngôn nhìn thấy Thư Kiệt đem đến trước mặt cô một con mèo đen với đôi mắt màu xanh cứ nhìn chằm chằm vào cô, điều này lập tức khiến khóe miệng cô run lên, tận tới khi cô không thể nhịn được nữa đành phải bộc phát, "Tề Thấm Khải, cậu có ý gì hả? Mình đường đường là một bác sĩ ngoại khoa! không phải bác sĩ thú y nha!! Mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net