Câu vẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: 

littlebuster.


Editor: 

GoSnow.


Tình trạng bản Raw: Hoàn - 44 chương. 
Tình trạng Edit: 

Đã Xong~

 *tung hoa* (chỉ còn chờ Boss up lên cho các bạn thôi, còn Snow đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi~)
Thể loại: Cổ trang, giang hồ, âm mưu, thù hận, HE


Văn án:



Một bức mỹ nhân đồ, một đoạn chuyện năm xưa.

Ma giáo đường chủ, thần y cao đồ, cùng diễn một câu chuyện cười 'gậy ông đập lưng ông', đến tột cùng là vì trùng hợp, hay chỉ là một ván cờ vốn đã thiết kế hoàn mỹ.

Nếu tình là chén rượu độc, ngươi vì ai mà chấp nhận uống vào chén Câu Vẫn* này?

[

Câu vẫn: một loài thực vật có độc tính rất mạnh

]

Đệ nhất chương: Bắt cóc.



"Thương cảm đêm ngày đầu tháng ba, sương tự trân châu, nguyệt tự cung." 

Đêm nay là đêm đầu tháng chín, nhưng lại chẳng thấy vầng trăng tỏa sáng, cũng không có những giọt sương long lanh, chỉ có một căn phòng sáng đèn trang trí tao nhã, cùng một người bất giải phong tình.

Treo trên tường là một bức 《 Khô Mộc Quái Thạch Đồ *》,bút pháp thong dong, miêu tả đan xen phức tạp, nhưng tựa như đều gắn kết với nhau. Quái thạch chiếm giữ một phần lớn bức tranh, bên phải là một thân cây uốn cong, quả là kì lạ phối kì quái, có một loại cảm giác lộng lẫy cùng xinh đẹp hòa quyện vào nhau. 

[* Còn gọi là Mộc Thạch đồ, được cho là tác phẩm của Tô Thức(Tô Đông Pha) thời nhà Tống, bức tranh là quan niệm nhân sinh của ông, chi tiết miêu ta tảng đá to lớn mạnh mẽ được đặt bên 1 thân cây uốn lượn, ý chỉ sức mạnh sinh tồn của sinh mệnh. - nguồn Baike]



Chủ nhân nơi đây không thích mai lan cúc trúc, không thích những thứ tầm thường, một căn phòng lớn chỉ có một bức Mộc Thạch Đồ, không gây cảm giác quỷ dị kì là mà ngược lại còn bộc lộ rõ nét độc đáo của chủ nhân. 

Trên một án thư ngăn nắp sạch sẽ, đang bày một bức Mỹ Nhân đồ chưa hoàn chỉnh. Họa sĩ tinh tế đến mức tỉ mỉ chăm chút từng hoa văn nhỏ nhất, mỗi một nét bút vẫn thoang thoảng hương mực. 

Mỹ nhân trong tranh tóc đen như mây, làn da nõn nà. Tóc mượt mà vấn hoa, đôi mắt ánh lên xuân thủy ẩn hàm tình ý minh diễm không gì sánh được, chứa đựng một loại hơi thở thông tuệ dịu dàng, kẻ đã thấy liền khó quên, ngàn lần mong gặp lại.

Người vẽ tranh cầm bút, đối diện là mỹ nhân đồ, trầm ngâm nửa canh giờ vẫn chưa hạ bút. 

Người vẽ tranh đó chính là chủ nhân nơi này. Nhìn nàng bất quá cũng chỉ hai mươi, nhưng khí phái toát ra rất thiên thành lỗi lạc. Thân không tạp sức, chỉ dùng một cây bạch ngọc trâm đem tóc dài vấn lên giản dị, thân áo bạch y tao nhã. 

Vẫn còn cầm bút trầm ngâm, bạch y nữ tử như là vẫn không cảm thấy xung quanh mình có dị động, đứng đó suy nghĩ, bỗng song cửa sổ bị phá nát 'soàn soạt' một tiếng, liền có một hắc y nhân vọt vào, quang ảnh trong tay loáng cái đã kề lưỡi kiếm vào cổ bạch y nữ tử. 

Đột ngột xảy ra như vậy, nếu là kẻ tầm thường nhất định đã hồn siêu phách lạc, mà nữ tử này lại không chút nào hoang mang, thần thái tự nhiên thong dong, thậm chí cũng không chớp mắt, nhìn kĩ nàng hơn, chiếc bút trên tay nàng cầm vẫn vững vàng dừng lại trên không, một chút xao động cũng không có. 

"Đem Kim Sang Dược* tốt nhất giao ra đây."

[Theo Snow nó là một loại thuốc trị thương.]



Vị khách không mời mà đến nói ra yêu cầu, nghe ra là một nữ nhân, chất giọng tựa như chuông vàng reo vang dịu dàng, nếu từ nàng ta nói là những điều tốt đẹp, chắc chắn sẽ rất dễ nghe. Đáng tiếc, lúc này lại mang theo nồng đậm đe dọa, lời nói lại khiến kẻ khác thêm phần sợ hãi. 

"Ngươi vốn là giai nhân, thế mà là kẻ trộm." Bạch y nữ tử nghe giọng nàng ta, tỏ ra mười phần tiếc hận mà cười: "Ta xem các hạ bị thương không nhẹ, không bằng buông kiếm xuống, thứ đó sát khí quá nặng ta bây giờ thực không thích." 

Kỳ thực lúc vị khách này tiến vào, bạch y nữ tử đã sớm nhận ra. Chỉ là bức mỹ nhân đồ đối với nàng vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể phân tâm, không nghĩ tới người nọ đã bị thương mà còn không biết sợ, tự mình đưa lên cửa. 

Hắc y nhân cầm kiếm trong tay tăng thêm lực đạo, cắn răng nói: "Ít nói nhảm, mau lấy ra cho ta." 

Bạch y nữ tử vì bị lưỡi kiếm áp bách trên cổ mà nhíu nhíu mày. Nàng từ lúc nhập giang hồ tới nay, chưa bao giờ bị ai đe dọa như vậy. Người bình thường nếu vừa nghe thấy danh hào hãi hùng của nàng, đã sớm e sợ tránh đi còn không kịp. Mà dù có kẻ không có mắt, tự xưng chính nghĩa phạm đến nàng, chưa cần nàng động thủ, thì thứ thủ đoạn ngu ngốc của hắn cũng đã mang đến cho hắn một kết quả đáng sợ, đến khi hắn phải hối hận vì được sinh ra trên tời này.

Đêm dần tàn, thanh âm vắng lặng. Chỉ còn vài tiếng ve cố kéo dài hơi tàn mà 'thê thê' kêu. 

Mùa thu dần kết thúc, các loại thảo mộc cây cối đã dần tàn lụi, chỉ còn tiếng ve kêu mãi. Tiếng ve không chỉ làm ta cảm thấy huyên náo, mà khi chúng kêu, còn làm người ta nhận ra sự quyến luyến, một tiếng lại mang một chút bi ai, thẳng đến trái tim cũng trở nên yếu đuối. 

Ngọn đèn dầu chập chờn, ánh lên tấm mành lụa trắng mỏng manh bóng người lay động...

Hắc y nhân vẫn cứ cố chấp, kiếm trong ta chưa hề thả lỏng qua, giống như đang dồn lực chuẩn bị tướt đầu bạch y nữ tử. Nhưng định thần nhìn lại sẽ nhận ra hắc y nhân hô hấp hỗn loạn, hai mắt vô thần, tựa hồ thân thể chẳng còn sức lực. Một tay nàng áp bụng, từ các kẽ tay tràn ra máu khiến kẻ khác nhìn mà đau thay nàng. 

Bạch y nữ tử cau mũi, nàng ngửi tới mùi máu tươi, gương mặt vốn hờ hững cũng bất giác hiện ra chút ít không kiên nhẫn. 

Đột nhiên nàng khẽ búng một ngón tay, một chút ít bột phấn được giấu kỹ trong tay lặng lẽ phiêu tán.

Hắc y nhân vẫn chưa phát giác ra động tác của nàng, vẫn còn muốn thúc giục. 

Bạch y nữ tử đột nhiên mở miệng, thấp giọng đếm: "Nhất , Nhị , Tam..."

"Tam" còn chưa đếm xong chợt nghe "Ầm", hắc y nhân phía sau nháy mắt quỵ xuống, kiếm trong tay nàng ta mất đi lực mà rơi xuống đất phát ra tiếng đinh tai. 

Mà nàng còn không thèm quay người lại, mà là nhìn bức tranh một lần nữa. Nhất thời không gian trong phòng trở nên yên ắng như rằng chuyện lúc nãy không hề tồn tại 

Vừa trải qua một hồi suy nghĩ, chiếc bút trên tay rốt cuộc hạ xuống nét mực, tại gương mặt tuyệt mĩ của mỹ nhân trong tranh, nét mực hạ xuống cực nhẹ một điểm nhỏ trên má. 

Vẻ đẹp của mỹ nhân, có đậm có nhạt, dài ngắn hợp nhất, tất cả đều hoàn mỹ, không một chút lỗi nhỏ. Chỉ là nàng hoàn mỹ như vậy nàng lại cảm thấy còn thiếu một thứ gì đó. Thế gian chính là như vậy, càng là điều hoàn mỹ lại càng bất hảo. 

Điểm nhỏ hạ xuống kéo theo vào mỹ nhân một linh hồn, nhìn nàng thần sắc có điều bí mật, như buồn như vui, có giận có hận, cũng đều rất phong tình. 

Bức tranh như vậy mới được gọi là hoàn thành. 

Chẳng biết bao lâu, bạch y nữ tử mới chợt nhớ ra mình còn một vị 'khách'.

Gác bút xuống, nhìn một thân y phục dạ hành, mang theo một cái khăn che mặt. Trên y phục còn lưu lại rất nhiều vết tích rõ ràng, hẳn là cùng đường mới vào nhầm nơi đây. 

Vừa lúc nãy nghe giọng người này là một nữ tử, mà nhìn xuyên thấu qua trang phục nàng ta mặc cũng mơ hồ nhận ra thân hình đặc trưng nữ tính.

Bạch y nữ tử có chút suy nghĩ mà thu hồi ánh mắt, đầu tiên lục soát toàn thân nàng ta, không có gì cả. Sau lại mở ra y phục của nàng, kiểm tra vết thương còn đang xuất huyết. 

Ngón tay nhẹ nhàng nhấn một cái, hắc y nhân đang hôn mê đau đớn phát ra tiếng rên, mi mắt hơi run run. 

"Đã trọng thương như vậy, thêm vào độc dược của ta mà còn chưa chết." Bạch y nữ tử không khỏi lẩm bẩm. Dễ dàng kéo xuống khăn che mặt chướng mắt, lộ ra trước mặt nàng là một gương mặt tái nhợt không chút máu, bạch y nữ tử bỗng giật mình. 

Có thể khiến nàng giật mình thì gương mặt này chỉ có hai loại, một loại cực đẹp, loại cuối cực xấu, khi khăn che mặt của nàng ta hạ xuống để nhìn rõ dung nhan, lại ngoài ý muốn, nàng nhận ra hắc y nhân này so với mỹ nhân trong tranh của mình có năm phần tương tự. 

Đồng dạng mi lá liễu, mắt xếch, hàm chứa mị ý. Đôi môi mỏng khẽ nhếch, nếu cười rộ lên không biết mị hoặc bao nhiêu trái tim, còn thiếu lúc nàng mở mắt, nét đẹp này còn phong tình cỡ nào nữa đây? 

Điều kỳ diệu nhất chính là trên má người này cũng có một nốt ruồi nhỏ, so với mỹ nhân trong tranh nàng vừa vẽ xong là cùng một chỗ, không chút sai lệch. 

Tâm trạng kì lạ, vốn muốn tỉ mỉ tìm hiểu một phen, lại nghe thấy xa xa một vài động tĩnh bất thường, chắc là lại có kẻ nào đó đột nhập vào nơi này nữa rồi. 

"Xem ra tối nay khách đến thật không ít." Bạch y nữ tử nhíu mày, đứng dậy nhìn về phía ngoài cửa sổ. "Thực sự là thời buổi rối loạn." 

Đệ nhất chương: Bắt cóc.



"Thương cảm đêm ngày đầu tháng ba, sương tự trân châu, nguyệt tự cung." 

Đêm nay là đêm đầu tháng chín, nhưng lại chẳng thấy vầng trăng tỏa sáng, cũng không có những giọt sương long lanh, chỉ có một căn phòng sáng đèn trang trí tao nhã, cùng một người bất giải phong tình.

Treo trên tường là một bức 《 Khô Mộc Quái Thạch Đồ *》,bút pháp thong dong, miêu tả đan xen phức tạp, nhưng tựa như đều gắn kết với nhau. Quái thạch chiếm giữ một phần lớn bức tranh, bên phải là một thân cây uốn cong, quả là kì lạ phối kì quái, có một loại cảm giác lộng lẫy cùng xinh đẹp hòa quyện vào nhau. 

[* Còn gọi là Mộc Thạch đồ, được cho là tác phẩm của Tô Thức(Tô Đông Pha) thời nhà Tống, bức tranh là quan niệm nhân sinh của ông, chi tiết miêu ta tảng đá to lớn mạnh mẽ được đặt bên 1 thân cây uốn lượn, ý chỉ sức mạnh sinh tồn của sinh mệnh. - nguồn Baike]



Chủ nhân nơi đây không thích mai lan cúc trúc, không thích những thứ tầm thường, một căn phòng lớn chỉ có một bức Mộc Thạch Đồ, không gây cảm giác quỷ dị kì là mà ngược lại còn bộc lộ rõ nét độc đáo của chủ nhân. 

Trên một án thư ngăn nắp sạch sẽ, đang bày một bức Mỹ Nhân đồ chưa hoàn chỉnh. Họa sĩ tinh tế đến mức tỉ mỉ chăm chút từng hoa văn nhỏ nhất, mỗi một nét bút vẫn thoang thoảng hương mực. 

Mỹ nhân trong tranh tóc đen như mây, làn da nõn nà. Tóc mượt mà vấn hoa, đôi mắt ánh lên xuân thủy ẩn hàm tình ý minh diễm không gì sánh được, chứa đựng một loại hơi thở thông tuệ dịu dàng, kẻ đã thấy liền khó quên, ngàn lần mong gặp lại.

Người vẽ tranh cầm bút, đối diện là mỹ nhân đồ, trầm ngâm nửa canh giờ vẫn chưa hạ bút. 

Người vẽ tranh đó chính là chủ nhân nơi này. Nhìn nàng bất quá cũng chỉ hai mươi, nhưng khí phái toát ra rất thiên thành lỗi lạc. Thân không tạp sức, chỉ dùng một cây bạch ngọc trâm đem tóc dài vấn lên giản dị, thân áo bạch y tao nhã. 

Vẫn còn cầm bút trầm ngâm, bạch y nữ tử như là vẫn không cảm thấy xung quanh mình có dị động, đứng đó suy nghĩ, bỗng song cửa sổ bị phá nát 'soàn soạt' một tiếng, liền có một hắc y nhân vọt vào, quang ảnh trong tay loáng cái đã kề lưỡi kiếm vào cổ bạch y nữ tử. 

Đột ngột xảy ra như vậy, nếu là kẻ tầm thường nhất định đã hồn siêu phách lạc, mà nữ tử này lại không chút nào hoang mang, thần thái tự nhiên thong dong, thậm chí cũng không chớp mắt, nhìn kĩ nàng hơn, chiếc bút trên tay nàng cầm vẫn vững vàng dừng lại trên không, một chút xao động cũng không có. 

"Đem Kim Sang Dược* tốt nhất giao ra đây."

[Theo Snow nó là một loại thuốc trị thương.]



Vị khách không mời mà đến nói ra yêu cầu, nghe ra là một nữ nhân, chất giọng tựa như chuông vàng reo vang dịu dàng, nếu từ nàng ta nói là những điều tốt đẹp, chắc chắn sẽ rất dễ nghe. Đáng tiếc, lúc này lại mang theo nồng đậm đe dọa, lời nói lại khiến kẻ khác thêm phần sợ hãi. 

"Ngươi vốn là giai nhân, thế mà là kẻ trộm." Bạch y nữ tử nghe giọng nàng ta, tỏ ra mười phần tiếc hận mà cười: "Ta xem các hạ bị thương không nhẹ, không bằng buông kiếm xuống, thứ đó sát khí quá nặng ta bây giờ thực không thích." 

Kỳ thực lúc vị khách này tiến vào, bạch y nữ tử đã sớm nhận ra. Chỉ là bức mỹ nhân đồ đối với nàng vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể phân tâm, không nghĩ tới người nọ đã bị thương mà còn không biết sợ, tự mình đưa lên cửa. 

Hắc y nhân cầm kiếm trong tay tăng thêm lực đạo, cắn răng nói: "Ít nói nhảm, mau lấy ra cho ta." 

Bạch y nữ tử vì bị lưỡi kiếm áp bách trên cổ mà nhíu nhíu mày. Nàng từ lúc nhập giang hồ tới nay, chưa bao giờ bị ai đe dọa như vậy. Người bình thường nếu vừa nghe thấy danh hào hãi hùng của nàng, đã sớm e sợ tránh đi còn không kịp. Mà dù có kẻ không có mắt, tự xưng chính nghĩa phạm đến nàng, chưa cần nàng động thủ, thì thứ thủ đoạn ngu ngốc của hắn cũng đã mang đến cho hắn một kết quả đáng sợ, đến khi hắn phải hối hận vì được sinh ra trên tời này.

Đêm dần tàn, thanh âm vắng lặng. Chỉ còn vài tiếng ve cố kéo dài hơi tàn mà 'thê thê' kêu. 

Mùa thu dần kết thúc, các loại thảo mộc cây cối đã dần tàn lụi, chỉ còn tiếng ve kêu mãi. Tiếng ve không chỉ làm ta cảm thấy huyên náo, mà khi chúng kêu, còn làm người ta nhận ra sự quyến luyến, một tiếng lại mang một chút bi ai, thẳng đến trái tim cũng trở nên yếu đuối. 

Ngọn đèn dầu chập chờn, ánh lên tấm mành lụa trắng mỏng manh bóng người lay động...

Hắc y nhân vẫn cứ cố chấp, kiếm trong ta chưa hề thả lỏng qua, giống như đang dồn lực chuẩn bị tướt đầu bạch y nữ tử. Nhưng định thần nhìn lại sẽ nhận ra hắc y nhân hô hấp hỗn loạn, hai mắt vô thần, tựa hồ thân thể chẳng còn sức lực. Một tay nàng áp bụng, từ các kẽ tay tràn ra máu khiến kẻ khác nhìn mà đau thay nàng. 

Bạch y nữ tử cau mũi, nàng ngửi tới mùi máu tươi, gương mặt vốn hờ hững cũng bất giác hiện ra chút ít không kiên nhẫn. 

Đột nhiên nàng khẽ búng một ngón tay, một chút ít bột phấn được giấu kỹ trong tay lặng lẽ phiêu tán.

Hắc y nhân vẫn chưa phát giác ra động tác của nàng, vẫn còn muốn thúc giục. 

Bạch y nữ tử đột nhiên mở miệng, thấp giọng đếm: "Nhất , Nhị , Tam..."

"Tam" còn chưa đếm xong chợt nghe "Ầm", hắc y nhân phía sau nháy mắt quỵ xuống, kiếm trong tay nàng ta mất đi lực mà rơi xuống đất phát ra tiếng đinh tai. 

Mà nàng còn không thèm quay người lại, mà là nhìn bức tranh một lần nữa. Nhất thời không gian trong phòng trở nên yên ắng như rằng chuyện lúc nãy không hề tồn tại 

Vừa trải qua một hồi suy nghĩ, chiếc bút trên tay rốt cuộc hạ xuống nét mực, tại gương mặt tuyệt mĩ của mỹ nhân trong tranh, nét mực hạ xuống cực nhẹ một điểm nhỏ trên má. 

Vẻ đẹp của mỹ nhân, có đậm có nhạt, dài ngắn hợp nhất, tất cả đều hoàn mỹ, không một chút lỗi nhỏ. Chỉ là nàng hoàn mỹ như vậy nàng lại cảm thấy còn thiếu một thứ gì đó. Thế gian chính là như vậy, càng là điều hoàn mỹ lại càng bất hảo. 

Điểm nhỏ hạ xuống kéo theo vào mỹ nhân một linh hồn, nhìn nàng thần sắc có điều bí mật, như buồn như vui, có giận có hận, cũng đều rất phong tình. 

Bức tranh như vậy mới được gọi là hoàn thành. 

Chẳng biết bao lâu, bạch y nữ tử mới chợt nhớ ra mình còn một vị 'khách'.

Gác bút xuống, nhìn một thân y phục dạ hành, mang theo một cái khăn che mặt. Trên y phục còn lưu lại rất nhiều vết tích rõ ràng, hẳn là cùng đường mới vào nhầm nơi đây. 

Vừa lúc nãy nghe giọng người này là một nữ tử, mà nhìn xuyên thấu qua trang phục nàng ta mặc cũng mơ hồ nhận ra thân hình đặc trưng nữ tính.

Bạch y nữ tử có chút suy nghĩ mà thu hồi ánh mắt, đầu tiên lục soát toàn thân nàng ta, không có gì cả. Sau lại mở ra y phục của nàng, kiểm tra vết thương còn đang xuất huyết. 

Ngón tay nhẹ nhàng nhấn một cái, hắc y nhân đang hôn mê đau đớn phát ra tiếng rên, mi mắt hơi run run. 

"Đã trọng thương như vậy, thêm vào độc dược của ta mà còn chưa chết." Bạch y nữ tử không khỏi lẩm bẩm. Dễ dàng kéo xuống khăn che mặt chướng mắt, lộ ra trước mặt nàng là một gương mặt tái nhợt không chút máu, bạch y nữ tử bỗng giật mình. 

Có thể khiến nàng giật mình thì gương mặt này chỉ có hai loại, một loại cực đẹp, loại cuối cực xấu, khi khăn che mặt của nàng ta hạ xuống để nhìn rõ dung nhan, lại ngoài ý muốn, nàng nhận ra hắc y nhân này so với mỹ nhân trong tranh của mình có năm phần tương tự. 

Đồng dạng mi lá liễu, mắt xếch, hàm chứa mị ý. Đôi môi mỏng khẽ nhếch, nếu cười rộ lên không biết mị hoặc bao nhiêu trái tim, còn thiếu lúc nàng mở mắt, nét đẹp này còn phong tình cỡ nào nữa đây? 

Điều kỳ diệu nhất chính là trên má người này cũng có một nốt ruồi nhỏ, so với mỹ nhân trong tranh nàng vừa vẽ xong là cùng một chỗ, không chút sai lệch. 

Tâm trạng kì lạ, vốn muốn tỉ mỉ tìm hiểu một phen, lại nghe thấy xa xa một vài động tĩnh bất thường, chắc là lại có kẻ nào đó đột nhập vào nơi này nữa rồi. 

"Xem ra tối nay khách đến thật không ít." Bạch y nữ tử nhíu mày, đứng dậy nhìn về phía ngoài cửa sổ. "Thực sự là thời buổi rối loạn." 

Đệ tam chương: Họa Bì




Lạnh, lạnh vô cùng. 

Hắc y nữ tử vốn đã hôn mê nhưng chính nàng bỗng cảm nhận xung quanh tứ chi mình như có một dòng nước lạnh luân chuyển, xâm nhập tận cốt tủy, huyết mạch đều như bị đông lạnh đến sắp vỡ tan. Nàng muốn giãy dụa, thế nhưng trong không gian hắc ám sâu thẳm có một dòng nước theo quán tính đang kéo nàng đi, vô lực, nàng giãy không nổi. 

Nàng muốn kêu cứu nhưng nhận ra bản thân mình không thể mở miệng được. Sức lực đang có đều bị phong tỏa. Đây là địa ngục hàn băng, hay chính là cực hình của môn phái tự xưng 'chính phái' ?

Không bao lâu sau trận lạnh lẽo kia dần giảm đi, ngược lại là một dòng khí ấm áp chậm rãi lưu chuyển trong đan điền* , đi đến tứ chi, cảm giác đau đớn cũng dần dần giảm bớt. Nàng thần trí mờ mịt, cảm giác ra có một bàn tay vuốt mặt mình, vuốt lên trán rồi sống mũi. 

Bàn tay lạnh lẽo, sạch sẽ lại ôn nhu, hương bạc hà tản mác, tinh tế vuốt ve gương mặt nàng, giống như là một cách để trấn an. 

Nàng muốn mở mắt ra, thế nhưng dù có muốn mở mắt cũng không có sức lực, lại lâm vào vô tận mê man. 

Lúc tỉnh lại, cũng không như nàng nghĩ mình bị nhốt trong ngục hàn băng, mà là... Chăn cẩm tú, mành che ngọc thúy, bức rèm phập phồng, cây Bồng Lai Tử* đung đưa, xung quanh như khuê phòng của nhà tiểu thư bình thường...

[* còn gọi là cây Thụy Hương, thuộc họ Trầm, là loài cây đặc trưng mọc ở vùng đất núi Trung Quốc và Nhật Bản, rất ít khi có trái, trái màu đỏ và nở thành cụm, là loài cây độc nhưng có đặc tính chống bệnh bạch cầu và dùng để trị ung thư, làm thuốc xổ, thuốc mỡ trị đau nhức do ung thư, u nhọt ở da, chống dị ứng. Loài cây này tuyệt đối không được uống hay đưa vào trong cơ thể vì chúng có độc tính rất mạnh và nguy hiểm.] 



Nàng lung lay thân mình muốn ngồi dậy, nhưng đối diện giường nàng xuất hiện một đôi mắt. 

Dưới khung cửa sổ phòng đặt một bộ bàn tròn gỗ Tử Đàn, điêu khắc cực kì tinh xảo cân xứng. Một người nữ tử áo bào trắng bất nhiễm bụi trần ngồi ngay ngắn bên cửa sổ cạnh tường, nhàn nhã ngâm lá trà. Thấy nàng tỉnh lại, cũng chỉ là quay đầu dửng dưng nhìn thoáng qua, không nói gì. 

Hắc y nữ tử ngồi trên giường, xem xét bản thân một chút. Quần áo trên người nàng và vật dụng vẫn còn nguyên, tuy rằng trông rất thảm hại. Vết thương cũng không đau đớn như ngày hôm qua, mà ngược lại nàng cảm thấy nó đang dần khép lại. Nàng đơn giản vận khí, mới giật mình phát hiện nội thương trong cơ thể đều phục hồi hơn phân nửa. Nếu tĩnh tọa điều tức, hẳn chẳng cần vài ngày là có thể khôi phục toàn bộ. 

Đêm qua nàng vì trốn tránh đám người kia, một đường mang thương dốc toàn lực chạy, lao đến vùng ngoại ô, thực sự đã cùng đường, vô tình nhìn thấy ở đây có vài chiếc sàng trải dược liệu phơi nắng vẫn còn chưa có người thu thập, liền làm liều đi vào tìm chút thuốc cũng như làm chỗ nấp. 

Ngọn đèn dầu quá mờ, cố gắng mà nhìn cũng không thể nhìn rõ gương mặt chủ nhân. Nhưng khí chất bình lãnh xa cách, cùng trực giác cho nàng biết người này chính là nữ tử đêm qua không bị nàng uy hiếp mà sợ hãi. 

Thời gian nửa nén hương trôi qua, người nọ vẫn không mở miệng nói chuyện, hắc y nữ tử không còn cách nào khác là tự mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net