Chỉ vì ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm: Chích nhân vi nhĩ (只因为你)

Tác giả: Lăng Duệ (凌睿)

Tình trạng bản RAW: Hoàn

Thể loại: 1x1, HE, sư sinh, hiện đại,...

Văn án:

Quá khứ đã qua đi, rất nhanh đã đến hiện tại, nhưng hiện tại rồi cũng sẽ trở thành quá khứ.


Ngày qua ngày, năm qua năm.

Ta tin tưởng vào tương lai tốt đẹp, tương lai chính là được tích lũy bởi những ngày tháng đã qua, từ năm này qua năm khác.

Yêu ở trong tâm, tình ở trong trí, cho dù có đang yêu thương nhau, nhưng chúng ta cũng không có cách nào phớt lờ xung quanh.

Chúng ta còn rất nhiều con đường phải đi, chúng ta còn rất nhiều ước mơ chưa thực hiện, chúng ta còn rất nhiều khó khăn chưa vượt qua.

Thế giới này luôn biến đổi từng ngày.

Cao lầu xưa giờ chỉ còn là những viên gạch sót lại, mà nơi hoang vu nay đã thành "ngựa xe như nước".

Ta nguyện đối mặt với tất cả biến hóa của cuộc đời, đối mặt với mọi việc lớn nhỏ đã, đang và sẽ đổ ập lên đầu.

Ta ở đây, chỉ vì ngươi. —— viết năm 2009.  

...oOo...

Chương 1: Nhớ buổi gặp mặt khi khai giảng

Sau một kì nghỉ dài đằng đẳng, cuối cùng cũng đã đến khai giảng.


Ta vốn nghĩ trường học bắt buộc quân huấn, nhưng không nghĩ đến quân huấn hoàn toàn chỉ là hình thức, kế hoạch buổi sáng là cho huấn luyện viên cùng học sinh gặp gỡ, nào ngờ huấn luyện viên lại chậm chạp chưa đến, ai cũng biết trong quân ngũ kỷ luật rất nghiêm khắc, nhất là vấn đề thời gian, ai ngờ...

Đỗ chủ nhiệm kiêm chủ nhiệm lớp quyết định tạm thời để lão sư và học sinh gặp mặt trước trong khi chờ huấn luyện viên đến. Lão sư các khoa đều gác lại công việc bề bộn mà đi đến lớp.
Kết quả là, bắt đầu đến lớp của ta trước để "tuần diễn".

Lúc bước vào lớp 4, trong lòng ta có một loại xúc động khó nói, đây là lớp Cẩn chủ nhiệm, nên không tránh khỏi có một điểm yêu thương. Phòng học này rất khác với thời ta đi học, mặc dù bố cục hoàn toàn giống nhau. Bảng đen đã đổi thành bảng trắng, bàn ghế cũng biến thành một bộ hoàn chỉnh, không hề giống lúc trước đều sắp long ra. Cũng đoán được cái bàn ta từng khắc chữ trên đó đã sớm được bỏ đi.

Ta đứng trên bục giảng không nói lời nào, mắt nhìn quét qua các học sinh bên dưới. Học sinh đang chờ ta mở miệng giới thiệu, thấy ta không lên tiếng có một chút ngoài ý muốn, trong đây có chừng mười mấy em trong mấy ngày nghỉ ta đã dạy qua, cũng không xa lạ gì. Vài học sinh quen thân hơn nhìn ta không khỏi cười cười.

"Tiếng Anh về sau các ngươi cùng ta lăn lộn"

Học trò thân yêu cười rộ lên. Ta liền có chút buồn, chỉ một câu như vậy thôi thì có gì đáng cười? Điểm cười của bọn nhóc này cũng thật là thấp đi.

"Ta họ Chu, không nhớ họ ta là gì cũng không sao, ta tin tưởng rất nhanh các ngươi sẽ biết ta là người không thể nào quên được. Các ngươi cũng không cần lần lượt giới thiệu tên, khai giảng xong trong vòng một tuần, ta sẽ nhớ được hết tên các ngươi."

Học sinh ngẩn người, ai, đám đệ tử ngốc này.

"Đỗ lão sư của các ngươi nói..." Nói đến đây ta không khỏi cười thầm trong bụng, ai nha nha, về sau những lời này phỏng chừng sẽ luôn nằm trên miệng, dù sao thì ai bảo lại để hai ta hợp tác.

"Đỗ lão sư nói hôm nay cái chính là thầy trò làm quen với nhau một chút, cho nhau chút ấn tượng đầu tiên. Ta nhìn qua một vòng, mấy người các ngươi đều để lại cho ta ấn tượng ở trong đầu hết rồi, còn về phần ta, trong lòng các ngươi chắc cũng có một chút dấu ấn. Ta dạy có thể không hay, nhưng việc các ngươi học giỏi hay không không bởi ta mà là do các ngươi quyết định, theo góc độ mà nói, nỗ lực của các ngươi quan trọng hơn khả năng dạy của ta... Nhưng dù sao các ngươi có thể giỏi hay không cũng một phần là do cách dạy của ta, do ta ảnh hưởng, ta muốn nói, nếu người nào thấy ta dạy tốt, thì hãy cố gắng học tập, còn người nào cảm thấy ta dạy không hay, phải nhất định nói cho ta biết, chúng ta cùng tìm cách giải quyết. Đừng vì ngại mà không nói, như vậy ta không yên tâm!"

Cười, các học sinh lại bắt đầu cười, tụi nhỏ này, cười đi, khai giảng xong chỉ sợ các ngươi mệt đến cười không nổi.

"Lần đầu gặp nhau, mọi người cũng đừng quá câu nệ, mấy thứ như kế hoạch giảng dạy với phương pháp học tập, ta không nghĩ lần đầu tiên gặp chúng ta lại nói về chúng, rất nghiêm túc, ảnh hưởng đến màn giao lưu tình cảm của chúng ta. Về sau trong quá trình học, ta sẽ giải thích từ từ cho các ngươi rõ. Đương nhiên, nếu có ai muốn hỏi về học tập hay tranh luận gì cũng có thể tìm ta, phương pháp học tập hiệu quả ta cũng có nhiều kinh nghiệm. Còn bây giờ..." Ta nâng tay lên xem đồng hồ. "Chủ nhiệm các ngươi cho ta 20 phút, bây giờ còn dư 13 phút, muốn nói gì cứ thoải mái, không muốn nói thì nằm úp lên bàn mà nghỉ ngơi, các ngươi là tùy thời đợi mệnh chuẩn bị quân huấn, nên giữ gìn sức khỏe..."

Vừa dứt lời, có học sinh liền nằm lên bàn, có đứa thì dựa vào đâu đó, còn có mấy đứa lại trợn tròn mắt nhìn ta. Mặt lại ra vẻ cân nhắc điều gì đó.

Nhiều đứa thật sinh động, không chụm đầu lại nói chuyện thì cũng muốn thử cái gọi là "nói thoải mái"

"Lão sư!". Một cánh tay giơ lên.

"Cứ ngồi đó mà nói, hiện giờ không phải là đang trên lớp, tùy ý một chút. Chờ đi học ai dám không giơ tay phát biểu làm loạn kỷ luật lớp học của ta thì chờ đó. Hừ hừ..."

Lớp học lại cười vang. Ai, ta chỉ "hừ" thôi không có làm gì, các ngươi cười gì a?

Đệ tử buông ta xuống, là một cô bé tóc ngắn, nhìn quanh trong lớp, mấy cô bé đa phần để tóc ngắn. Nội qui trường học rất nghiêm khắc, không được mang vòng vàng trang sức linh tinh, nhìn sơ qua thì không thấy ai không tuân theo cả, bất quá cũng là đang ở trường, ra khỏi cửa, hẳn là đều thành một dạng khác đi.

"Lão sư, nghe nói ngươi tốt nghiệp trường này đúng không?"

"Đúng vậy, không sai a, tin tức thật nhạy bén a!" Ta cười nói. "Học xong sơ trung, lên thẳng cao trung, chính là phòng học giáo dục, trường học bồi dưỡng!"

"Vậy vì sao ngươi quay lại đây?" Học trò ngồi kế bên ta đột nhiên đặt câu hỏi. Hỏi đột ngột thế, ta có chút hoảng sợ.

"Quýnh. Nói mà không đứng lên, ngươi cho ta biết một chút đi, tên gây bất ngờ kia..."

Chỉ một từ "quýnh" làm cho học sinh thân yêu bắt đầu che miệng cười. Ai, "quýnh" thì làm sao? Làm lão sư thì không được nói "quýnh" à?

"Vì sao ta quay về à? Ta nói thì các ngươi có tin hay không?" Ta nghiêng đầu hỏi.

"Tin... Không tin". Xem ra là có đứa tin đứa không.

"Nếu ta nói ta yêu tổ quốc, yêu gia đình, yêu sự nghiệp giáo dục thì các ngươi lại càng không tin đúng không?"

"Không tin". Lúc này thì tụi nhỏ đều thống nhất.

"Tin hay không tin thì cũng có lý do cả", ta cười, tụi nhỏ này thật là đáng yêu.

"Nói làm sao bây giờ, tốt nghiệp xong ta liền cảm thấy có cảm tình với trường cũ, yếu tố tình cảm là yếu tố hàng đầu". Ai, do tình cảm mà quay về, thật sự là dối trá... "Còn yếu tố khác, chính là nhiều điều kiện có vẻ thích hợp, như đây là thành phố nơi ta lớn lên, ta hiểu biết trường học này, gom chung lại, ta liền quay trở về"

Ai, may mắn là vấn đề này trước đó cũng có nghĩ đến câu hỏi này, lúc đó lo sẽ có lão sư hỏi, nhưng không nghĩ đến lại là học sinh của ta hỏi...

Thời đại không giống nhau, đệ tử ngày càng tiến bộ... Khó mà dạy tốt!

Tùy tiện hàn huyên vài câu, thấy cũng gần đến giờ. Kỳ quái? Tức phụ ta làm sao mà chưa gõ cửa đây? Nga, sai rồi, là chủ nhiệm, là chủ nhiệm xinh đẹp, khí chất, uyên bác, nho nhã của chúng ta...

Cẩn nếu biết ta dùng nhiều từ như vậy để miêu tả nàng hẳn là sẽ ngất mất!

Đang nghĩ nghĩ, cửa phòng học vang lên tiếng gõ cửa. Không chờ ta mở miệng nói "Mời vào", Cẩn liền mở cửa đi vào.

Một thân giáo phục màu lam, giày da được đánh bóng lưỡng.

Ai, xem ra ta đánh giày thật sạch sẽ... Ta không khỏi thầm tán thưởng.

"Chu lão sư, huấn luyện viên đã đến!", ngữ khí của nàng nghiêm túc nhưng không kém phần hòa ái.

"Nga, tốt lắm! Kia, học sinh phải đến sân tập hợp phải không?"

"Ân!" Cẩn gật gật đầu, quay sang học sinh trong lớp, mặt nghiêm túc nói...

"Các em đến sân thể dục phía Bắc tập hợp đi nào!"

Quả nhiên là dáng vẻ của quan lớn, một câu nói ra, toàn thể học sinh trong phòng học đứng dậy, đi ra ngoài. Còn có vài nhóc châu đầu lại, trò chuyện về kì quân huấn sắp đến.

Hành lang nhất thời náo nhiệt, học sinh lớp khác cũng được giáo viên chủ nhiệm sinh hoạt, lập tức đi tập hợp, hành lang không được mở rộng nhất thời chật như nêm cối.

Khi trong phòng đã hết người, ta với Cẩn đứng nhìn học sinh đi qua trước mắt mình, cảm giác thật là tốt...

"Thế nào?" Cẩn quay đầu nhìn ta, lúc nãy còn nghiêm túc biểu tình, giờ là khuôn mặt tươi cười, ta nghĩ nàng thật nhanh quá đi...

"Lớp hảo, học sinh hảo". Ta cười cười, hơi hơi để sát mặt mình với Cẩn, "Chủ nhiệm lớp... lại càng hảo, chậc chậc". Ta hạ thấp giọng, hàm hàm hồ hồ nói: "Ta với tức phụ ra tay ảnh hưởng hoàn toàn khác nhau nha"

Vừa dứt lời, ta liền bị Cẩn hung hăng trừng mắt liếc nhìn một cái, nàng cũng bắt chước khẩu khí của ta, hàm hàm hồ hồ nói:

"Nói điều vô nghĩa nữa thì đừng trách ta vô tình"

Nói xong, thân thể nhỏ bé quay người lại, đi ra khỏi lớp học.

囧... Ban ngày ban mặt mà dám uy hiếp người...

Xem ra ta không còn việc gì ở đây, liền tiêu sái đi đến văn phòng.

Tuy ta là lão sư chính thức, nhưng dù sao vẫn là thanh niên giáo sư. Văn phòng lớn đương nhiên không có chỗ cho ta, ta bị sung quân đến một văn phòng be bé ở cuối hành lang. Ta thật ra thập phần vui vẻ, vì văn phòng của Cẩn từng ở đây. Phòng ta chỉ có sáu người, so với chỗ 15 người thật sự là tốt hơn hẳn.

Chỉ có điều nơi đây không có bình nước uống, ta không khỏi ở trong lòng tính toán liệu có nên đi mua bình nước nóng hay không, rồi lên văn phòng chính hứng một bình về đây.

So với bàn làm việc lộn xộn của lão sư kia, ta có chút đắc ý, xem bàn của ta kìa, trống trơn sạch sẽ.

Ai kêu ta là người mới đây...

So sánh với lão sư đang bận rộn khác, ta thật có chút rảnh rỗi. Xem ra ngày mai là lúc nên đem một bao lớn, đem đồ thường dùng mang lại đây. Thật tốt, đem một chén trà đến đặt trên bàn, ta là người cẩn trọng, nhưng đừng đem ta thành người không biết vui mà sống.

"Minh Minh, ôm giúp ta xấp tài liệu gần cửa lại đây" Chính trị lão sư trước kia bảo ta.

Uống một ngụm nước, chưa có nuốt xuống, thiếu chút nữa phun ra ngoài.

"Ai, hảo!" Buông chén trà xuống, nhanh chóng đi lấy giúp.

Ai, lúc đi học cũng không có lão sư nào dám sai ta, giờ đi làm, thế nhưng lại thành sai vặt. Hoàn hảo, lúc thực tập cũng biết rõ cái gọi là "Trách nhiệm của sai vặt".

Xấp tài liệu đó không nặng, giúp nàng lấy cũng được thôi, cười gượng một cái, rồi xoay người chuẩn bị công thành lui thân.

"Minh Minh! Nga, không đúng, hiện tại nên đổi lại gọi là Tiểu Chu lão sư đi!". Chính trị lão sư đứng lên, sửa sang quần áo. "Thế nào, vừa về đã thấy quen thuộc chưa?"

"Hắc hắc, cám ơn Trịnh lão sư, rất tốt!"

Trịnh lão sư vỗ vỗ bả vai ta, "Ta tin ngươi sẽ mau thích ứng được thôi, haha!"

Ta không khỏi hò hét trong lòng: "Tay ngươi đầy bụi phấn, áo ta lại là sơ-mi trắng nha..."

Ta nhịn! Xoay người về lại chỗ ngồi, một tiếng cũng không nói.

Đang nghĩ buổi chiều học trò bận quân huấn, ta không có việc gì làm để giết thời gian, cửa ban công nhỏ mở ra, quay mặt lại, không khỏi nhếch miệng vui vẻ.

U, lại là Cẩn.

Vừa định đứng lên đi về phía nàng, nhưng lại thấy không ổn! Đành thành thành thật thật ngồi yên.

"Buổi chiều chúng ta sẽ có cuộc họp ở phòng họp lầu bốn". Cẩn nghiêm túc nói.

"Nga!" Các lão sư lên tiếng trả lời.

Thấy Trịnh lão sư vừa rồi còn hất mặt sai khiến ta bây giờ lại ra dáng tôn tử, lòng ta thật đắc ý... Cho ngươi sai khiến ta, cho ngươi sai ta này, tức phụ ta sẽ rửa hận cho ta.

"Tiểu Chu!" Cẩn đột nhiên lên tiếng.

"Ai..." Ta vội vàng đứng lên rồi đi qua, cúi đầu khom lưng, "Đỗ chủ nhiệm, ngài tìm ta!"

Cẩn lấy bộ dáng nghiêm túc mà nhìn ta, "Ngươi xong việc thì tới văn phòng của ta đem giáo án nói rõ một chút, quy chế trường học nếu không hiểu thì lúc nào hỏi ta cũng được."

"Nga, hiểu rồi". Ta gật đầu nói. Lúc nào cũng được... Ân, không sai, ta nhất định sẽ lúc nào cũng đến thỉnh giáo ngươi.

"Văn phòng ta nằm ở lầu ba khu giáo vụ, có thể tìm được không?"

Thực rõ ràng là nói để người khác nghe, văn phòng của Cẩn ở đâu ta lại không biết. Khôi hài.

"Khu giáo vụ? Ách..." Ta giả vờ tự hỏi. "Kém, ta biết ở đâu rồi"

"Ta đi đây!" Nói xong Cẩn xoay người đi ra.

Ai nha, đây không phải là làm việc a, rõ ràng là diễn kịch mà... Hai vợ chồng cùng diễn trò...  

Chương 2: Hội nghị giáo viên

Buổi chiều họp.

Lúc đi học chỉ biết quy định của trường học, khai giảng đại hội giáo viên, nghe hiệu trưởng phát biểu, không nghĩ đến hội nghị này, các lớp đều tiến hành họp với đơn vị nhỏ.

Là người mới, ta lén lút ngồi ở những ghế sau trong phòng họp.

Hội nghị do Cẩn mời, lúc này nhìn nàng không giống như hàng ngày. Nghiêm túc như vậy, so với lúc ta còn đi học còn uy nghiêm hơn vài phần, ta si ngốc nhìn nàng, nửa ngày sau mới hồi phục lại tinh thần, âm thầm cảnh cáo không cho phép chính mình thất thố.

Vấn đề chủ yếu trong hội nghị đơn giản chỉ là dạy và quản lý lớp học, lúc trước nghĩ làm lão sư coi như dễ dàng, soạn bài, giảng bài, sửa bài tập, hiện tại nhìn các lão sư bộ dáng nghiêm túc, cảm thấy công việc này cũng không nên xem nhẹ...

Làm việc, đặt cẩn trọng lên trên.

"Chúng ta là thanh niên giáo sư, lý tưởng cao vời, cố gắng phấn đấu..."

Cẩn ngồi ở vị trí chủ trì chậm rãi nói. Lúc nghe bốn chữ "thanh niên giáo sư", ta không khỏi ngồi thẳng người, ai, nghe một chút, đây là nói ta đây.
Ánh mắt đảo quanh bốn phía, thuộc nhóm "thanh niên giáo sư" cũng không nhiều, đương nhiên, nếu lão giáo sư nói mình có tâm hồn của thanh niên thì không bàn đến.
"Trong chúng ta, có tân lão sư mới vừa tham gia công tác, người mới là dòng máu mới của trường học, là lực lượng mới, là thế hệ được kỳ vọng phát triển trường học. Bất quá vừa mới tốt nghiệp đại học, từ học sinh làm lão sư, là một bước chuyển hóa phi thường, đang trong thời gian quá độ. Hy vọng các ngươi mau chóng rút ngắn lại thời kỳ quá độ này, mau chóng hoàn thành cuộc biến đổi về chất, mau chóng trở thành một lão sư trung học đủ tư cách..."

Lời này...

Ta không khỏi dùng cánh tay vỗ nhẹ lên Lý lão sư ngồi trước mình, thấp giọng hỏi, "Lão sư, trường chúng ta năm nay có mấy lão sư mới đến?"

"Hai người!"

"Nga!", ta vừa lòng gật đầu, "Người kia nữa là ai vậy?"

"Thể dục lão sư, hôm nay không có đến dự"

Ta lại chậm rãi gật đầu, chậm rãi dựa vào ghế.

Nha! Không đúng nha! Ta đột nhiên tỉnh ngủ! Hôm nay thể dục lão sư không có đến, cảm thấy lời nói này là nói cho một mình ta nghe nha.

Cúi đầu thật nhanh, sợ bị Cẩn kêu đứng lên nói "cảm nghĩ nhậm chức" gì đó.

Trong lòng bắt đầu nói linh tinh, tức phụ a tức phụ, ngươi thật đúng là chú ý ta.

"Tân lão sư vừa mới đi lên vị trí công tác, đây là thay đổi lớn của bản thân, cũng là bước đầu tiên đi vào xã hội. Bước đầu tiên này sẽ như thế nào, kết quả có tốt hay không, là một yêu cầu quan trọng, đối với chính mình là quan trọng phi thường. Nếu lúc vừa bắt đầu đã không nỗ lực hết sức, không chấp nhận sự thật, sẽ hình thành nên quan điểm phiến diện, về sau thay đổi sẽ rất khó khăn, ảnh hưởng rất xấu đến nhân sinh một đời. Cho nên, bình thường lúc làm việc, đối với tân lão sư ta sẽ yêu cầu rất cao, cũng hy vọng tân lão sư chăm chỉ học tập, học tập thật tốt, trong học tập không ngừng tiến bộ."

Cẩn nói chuyện rành mạch, từng lời từng chữ rất có trọng lượng, ta ở dưới mặt ra vẻ bình thường nhưng là lạnh cả người... Yêu cầu cao... 囧!

"Chu Minh!"

Lúc trong lòng đang bất ổn, Cẩn đột nhiên kêu tên ta.

Không dám nghĩ lâu, vội vàng đứng lên, thật sự là một giây cũng không dám chậm trễ.

"Có mặt!" Ta nhỏ giọng trả lời. Nhất thời, ánh mắt mọi người đều hướng về ta, trời ơi, ta như thế nào có cảm giác ta là thịt bò nằm trên thớt đây...

Cẩn nhìn nhìn ta, không nói gì thêm. Mà là quay sang các lão sư khác nói:

"Mọi người cũng không xa lạ gì với Tiểu Chu lão sư, người này tốt nghiệp trường chúng ta. Hiện tại quay về tiếp nhận 3 lớp tiếng Anh."

Nói xong, Cẩn quay đầu, nhìn ta.

"Tiểu Chu lão sư, ngươi nói vài câu đi!"

囧... Thật sự là sợ cái gì thì cái đó sẽ đến...

Trước mặt người khác phát biểu ta một chút cũng không sợ, nhưng lại đang trong tình trạng này... Ai, quên đi, là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, tức phụ nha tức phụ, ngươi không nói lời nào liền bắt ta phát biểu, làm ta không kịp chuẩn bị nha!

Tằng hắng một cái nhưng lại không biết nói gì. Trước mắt nhiều người, lại không dám nhìn tức phụ bên kia. Mấy chục cặp mắt nhìn chằm chằm, thật sự là cử động nhỏ cũng không dám a.

"Ách...", não nhanh chóng hoạt động, đem kiến thức chính trị hồi trung học cùng với tư tưởng hòa bình xem trên báo chí thời đại học làm nội dung phát biểu, "Hiện tại, giáo dục nước nhà đang phát triển nhanh chóng, cạnh tranh kịch liệt..."

Giáo điều, tuyệt đối là giáo điều! Quên đi, tùy cơ ứng biến vậy.

Ta bình thường tự tin, cho nên, nói không tốt cũng có khí thế bức nhân...

"Có thể nói, thanh niên hưng thịnh giáo dục sẽ hưng thịnh, trường học dành cho thanh niên giáo sư chúng ta rất nhiều quan tâm, quan tâm cùng rèn luyện chúng ta, cho chúng ta rất nhiều cơ hội để thi triển tài năng trên vũ đài. Ta, thân là một thanh niên giáo sư, nhất định sẽ nhìn rõ tình thế, bắt lấy cơ hội ngàn vàng, cố gắng gấp đôi, phát triển bản thân, đem phát triển của mình với học sinh đặt chung với nhau, cố gắng phát huy năng lực bản thân, đặt cái tôi xuống dưới, đem lợi ích tập thể lên trên, thực hiện bước nhảy vọt thứ hai của chúng ta. Ta nhất định cùng với trường học chịu vinh chịu nhục, thống nhất mục tiêu, đồng tâm hiệp lực, lòng hướng về một phía, đẩy nhanh tốc độ phát triển của nhà trường, tự mình cống hiến cho nơi này..."

Ta định nói xong tự khinh bỉ chính mình, này nuôi trâu cũng khônng mang dao cắt cỏ.

Lão sư bên cạnh nhìn ta, gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Xem ra trong lòng đã động đến điểm cười...

Nói xong, ta lại cung kính hướng phía Cẩn gật đầu, nhỏ giọng nói: "Hy vọng lãnh đạo cùng các vị lão sư phê bình góp ý nhiều hơn!"

Vừa dứt lời, văn phòng bắt đầu vang lên tiếng vỗ tay, đây là cổ vũ cho lời nói của ta à? Ta nghĩ đây cũng chỉ là phụ họa theo đuôi mà thôi. Chỉ sợ vì người mà dị nể, dù sao nếu có người nói với ta những lời này, ta cũng sẽ cảm thấy đây là hư tình giả ý...

"Chu Minh!" Tiếng vỗ tay qua đi, Cẩn lại lên tiếng.

Trên đầu nhất thời ba đạo hắc tuyến, ta cũng không phải là người chưa từng thấy điều kinh khủng, như thế nào hôm nay lại khẩn trương như thế này? Có cảm giác như đang dự Hồng Môn Yến.

"Yêu cầu của nhà trường, hẳn là ngươi đã biết rõ!" Cẩn từng chữ từng chữ nói ra.

"Vâng, đã biết" 囧... Ta dám nói không sao?

"Hảo, ngươi ngồi xuống đi" Tay Cẩn nhỏ bé vung lên, ý bảo ta ngồi.

Cuối cùng cũng tránh được một kiếp nạn, trong lòng ta không khỏi tuôn ra mồ hôi lạnh.

"Còn có mấy hạng mục cần chú ý, là về thanh niên giáo sư của trường học ta..."

Vừa nghe đến bốn chữ "thanh niên giáo sư", ta lại bắt đầu cảm thấy sợ... Trong cả văn phòng, ta trẻ tuổi nhất... Này rõ ràng là lại đang nói ta!

"Chú ý tác phong, nhất là thanh niên giáo sư, tuổi các ngươi không lớn, dễ dàng cùng học sinh kết thân, nói như vậy tức là, bản thân tự giữ gìn, biết chừng mực, cùng học sinh thiết lập mối quan hệ tốt."

Ta ngất, này rốt cuộc là như thế nào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net