Chiếc cốc ngu ngốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm: 蠢杯子

Thể loại: Điền văn, thần tiên ma quái

Tình trạng chính văn: Hoàn (6 chương)

Editor: Yumi (Tê)

Văn Án:

 Thịnh Nhiên lần đầu tiên nhìn thấy người không biết xấu hổ như vậy.

"Cậu hôn mình thì phải chịu trách nhiệm với mình, đó là nụ hôn đầu tiên của mình nha... o(*////▽////*)o"

Thịnh Nhiên nhìn cô gái trước mặt, quay đi.

Cô gái đuổi theo kêu la: "Thịnh Nhiên, cậu là đồ lưu manh! Cậu không chịu trách nhiệm với mình sao!"

Thịnh Nhiên: "..." Cô chỉ dùng chiếc cốc uống ít nước vào buổi tối, rốt cuộc là tạo nghiệt gì a a a!  

.oOo.

Chương 1: Màu cà phê

 Năm lớp mười hai luôn mang theo cảm giác căng thẳng, áp lực, hai học sinh bên cạnh cãi nhau chỉ vì một bài toán phân tích ứng suất. Thịnh Nhiên chán ghét bầu không khí này, trong tiếng tranh cãi đẩy bàn ra khỏi phòng học.

Đang trong giờ giải lao, nhưng trên hành lang chỉ có âm thanh giảng đề, giải đề. Từng cặp nữ sinh vội vã ra vào WC, bao gồm cả Thịnh Nhiên.

Cô và Xa Đan làm bạn tốt được hai năm, lên lớp 12, cô gái này bày ra bộ dáng "Cậu không thể vì tình bạn mà làm chậm trễ mình" đẩy cô ra khỏi thế giới mình.

Suy nghĩ kỹ lại thì, giống như khi đi vệ sinh luôn là tượng trưng cho những người bạn tốt.

Thịnh Nhiên cười lạnh một tiếng, đứng trước gương trong nhà vệ sinh sửa sang lại đầu tóc, đang định đi ra ngoài, đột nhiên sau lưng xuất hiện một người --- hoặc nói là, chỉ có mình cô đứng trước gương, đột nhiên vô lý xuất hiện một người.

Phản xạ có điều kiện hét lên một tiếng, Thịnh Nhiên phản ứng đầu tiên chính là chạy, lại bị người bất thình lình xuất hiện kia bắt được cánh tay.

"Nữ thần đừng đi!"

Thịnh Nhiên: "..."

Tóc vừa được cô sửa sang tốt lại rối loạn, người kia giữ chặt tay cô ngại ngùng cuối đầu, nhưng ánh mắt cứ trộm liếc nhìn cô, "Nữ thần, mình tới tìm cậu, một ngày không nhìn thấy mình, cậu có nhớ người ta hay không?"

Thịnh Nhiên bỏ tay người kia ra, tính mở miệng, ánh mắt đối phương trong suốt, "Cậu hôn mình, phải chịu trách nhiệm với mình đó nha! O(*////▽////*)o"

Thịnh Nhiên: "..." ha ha.

Bệnh thần kinh, rõ ràng không nhìn thấy mình có bao nhiêu khó chịu, lúc Thịnh Nhiên xoay người rời đi lại tiến lên chặn cô, "Thịnh Nhiên, cậu là đồ lưu manh! Cậu ngày ngày hôn mình giờ không chịu trách nhiệm sao!!!"

Thịnh Nhiên nổi giận, trở tay muốn tát người kia, tay lại dừng giữa không trung, hoàn toàn không động đậy được.

Không sao, tay không cử động được, cô còn có miệng mà, "Con mẹ nó, cô bị thần kinh à!"

Nói xong, tay cô lại cử động được, không nói hai lời, xoay người ra khỏi nhà vệ sinh.

Trở lại lớp học, cô vô thức ngẩng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy cái mặt đáng thương kia, nhất thời một trận đau đầu. Nữ sinh kỳ quái kia y hệt u linh, mặc một chiếc váy liền áo màu trắng, đôi mắt to, khuôn mặt trắng lạ thường, nhưng cũng xinh đẹp cực kỳ.

Cái đó không phải trọng điểm, trọng điểm là hiện tại đang mùa đông! Mùa đông đó! Đang mùa đông mà cô ta còn mặt váy liền áo!

Thịnh Nhiên thấy mình sắp điên rồi, bị việc học lớp 12 tra tấn đến điên rồi.

Tiếng chuông vào học vang lên, Thịnh Nhiên lại lần nữa đạt đến giới hạn mới: cơ thể giáo viên Vật lí, từ trong cơ thể nữ sinh đó Đi! Xuyên! Qua!

Thịnh Nhiên xác định cô không nhìn lầm! Tuyệt đối không nhìn lầm! Đi xuyên qua! Giống như xuyên qua không khí!

Hung hăng xoa bóp huyệt thái dương, Thịnh Nhiên mở sách sách bài tập ra, nghe giáo viên Vật lí giảng bài viết đề bài.

Cô học rất tốt, theo lý mà nói nổi tiếng cũng không tệ lắm. Trên thực tế, năm lớp 11 cô nổi tiếng là học sinh giỏi. Nhưng đến năm 12, cô phát hiện một bộ mặt thối nát của đám bạn cùng lớp, trong lòng phiền toái muốn chết, căn bản không có tâm trạng nói chuyện với bọn họ.

Rất nhiều người đều có thời kỳ trung nhị(*) cao ngạo lạnh lùng, Thịnh Nhiên tới chậm một chút mà thôi.

Cô không muốn tham gia vào cuộc tranh cãi mặt đỏ tai hồng này, cố gắng giải thích cho những học sinh học kém hơn. Nhưng cô phát hiện, không phải mình nói thì người ta nhất định sẽ cảm kích, trái lại, nếu như mình không giải thích rõ, ngược lại bị oán trách.

Thứ lỗi cho cô tầm mắt hạn hẹp, nhìn không tới loại thích làm ra vẻ này.

Thịnh Nhiên kiểm tra lại tổng các câu hỏi trong đề Vật lí, đáp án đúng hết, khóe môi cong lên lười biếng tựa vào lưng ghế, ngẩn đầu nhìn cửa sổ.

Sinh vật ngoài cửa kia nhìn cô rốt cuộc là muốn chơi trò gì đây!

Cô luôn cảm thấy cuộc sống thật sai lầm, nhưng không hiểu sai lầm chỗ nào. Cảm xúc này vẫn theo cô đến khi về nhà, sinh vật kia vẫn luôn đáng thương theo sát sau lưng cô, bảo trì biểu tình vô tội kia.

Chịu trách nhiệm cái rắm a! Cô cùng một ma quỷ chịu trách nhiệm cái mốc a!

Dù sao cũng là sinh vật thần quái, Thịnh Nhiên trong lòng vẫn có chút sợ, nghĩ mình rốt cuộc đã làm chuyện gì trái lương tâm, tỉ mỉ suy nghĩ chuyện lớn nhỏ gần đây, cảm thấy không có xảy ra vấn đề gì.

Nhưng phải có một chuyện gì đó có vấn đề...

Cha mẹ vì muốn cô có thể ôn tập thật tốt, thuê một phòng trọ gần trường cho cô, chỉ có bảo mẫu chăm sóc. Hôm nay vừa lúc bảo mẫu có việc nhà xin nghỉ, trong phòng chỉ có mình cô.

Ha ha, không đúng, giờ còn có một con quỷ bị thần kinh.

Thịnh Nhiên đau khổ miễn cưỡng đến phòng bếp pha cà phê, lúc cầm cốc quay đầu lại, phát hiện một chuyện kinh khủng.

F*ck!!!

Ngay cả mặt đều là màu cà phê!!!  

---

(*) Trung nhị (中二): Xuất phát từ cụm từ "bệnh trung nhị" (gọi là chứng mồng hai) là tục ngữ của người Nhật Bản – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là "bệnh" nhưng nó không cần thiết phải chữa, y học cũng không cho vào "bệnh tật". Ở Việt Nam, "bệnh trung nhị" có tên gọi khác là "bệnh tuổi dậy thì". 

Chương 2: Màu cam

 Thịnh Nhiên cảm thấy mình không chỉ có đầu óc xảy ra vấn đề, mà ánh mắt cũng có vấn đề rồi.

Nhưng con ma màu cà phê lại hưng phấn, chớp mắt liền từ bên cửa đến gần cô, "Hey ha ha ha, cậu xem quần áo mới của mình thế nào?"

Thịnh Nhiên: "..." Quần áo không tồi, mặt thì quá xấu xí.

Đương nhiên cô không dám nói ra, chỉ miễn cưỡng căng khóe miệng, uống ngụm cà phê bình tĩnh một chút. Nhưng mà giây tiếp theo, cà phê trong miệng cô liền phun ra ngoài, bắn lên người quỷ nữ kia.

Thịnh Nhiên hậu tri hậu giác phát hiện, cô có thể tiếp xúc với quỷ nữ, nhưng điều này cũng không quan trọng, quan trọng là... F*ck! Trên mặt của quỷ nữ biến đổi thành nửa trắng!

Cô thấy khuôn mặt này giống màu cà phê sữa với bích quy, xấu xí đến nỗi không dám nhìn thẳng, hơn nữa có chút khủng bố.

Quỷ nữ chớp mắt, có chút thất vọng, "Nữ thần..."

Thịnh Nhiên nhìn chiếc cốc trên tay, lại nhìn quỷ nữ, quyết định uống thêm một ngụm cà phê bình tĩnh, đồng thời xác minh một việc. Cô một bên uống một bên nhìn quỷ nữ, nhìn quỷ nữ dần phai màu. Bất tri bất giác, Thịnh Nhiên không chỉ uống một ngụm mà uống sạch ly cà phê.

Quỷ nữ đối diện đã toàn thân biến thành trạng thái màu nâu nhạt, thiếu chút nữa Thịnh Nhiên ném cái cốc cầm trong tay ra ngoài cửa, "Cô là cốc thành tinh?"

"QAQ nữ thần cậu không thể kỳ thị chiếc cốc."

Thịnh Nhiên: "... Tôi không kỳ thị chiếc cốc, tôi chỉ kỳ thị cô."

Quỷ nữ một thân lấm tấm lập tức thay đổi biểu tình thành bộ dáng cực kỳ bi thương, nhào vào lòng Thịnh Nhiên, móng vuốt bắt lấy tay cô, "Nữ thần đại đại, không phải cậu nói rất thích mình sao!!"

Cổ tay Thịnh Nhiên bị quỷ nữ nắm gắt gao, oán giận nói: "Tôi chỉ yêu thích chiếc cốc thuần trắng của tôi a! Không phải cô!"

Con mắt quỷ lấm tấm sáng lên, đoạt lấy cái cốc vọt tới cạnh hồ nước, rửa sạch sau đó lại vọt tới trước mặt Thịnh Nhiên kêu: "Nhìn xem! Mình cũng thuần trắng như vậy!"

Thịnh Nhiên đối với một màn này không có sức lực đi cãi lộn: "..." Lần đầu tiên thấy một chiếc cốc tự rửa, thật đúng là quá dễ thương mà.

Từng hình ảnh đập vào mắt, Thịnh Nhiên đứng tại chỗ tiêu hóa khiếp sợ trong lòng, đột nhiên nghe cửa phòng mở, một người đàn ông đem theo hoa quả tiến vào.

Người đàn ông nhìn thấy của phòng bếp mở liền đi qua, khó hiểu nhìn Thịnh Nhiên, "Nhiên Nhiên, con đang làm gì thế?"

Lúc người đàn ông đi vào, quỷ cốc nhanh tay nhét chiếc cốc vào tay Thịnh Nhiên, tư thế kỳ quái. Thịnh Nhiên đặt mạnh chiếc cốc lên mặt bàn, cười nói: "Uống một tách cà phê, thấy rất hưng phấn."

Chiếc cốc ngu ngốc bị đập đau đến nhe răng nhếch miệng, Thịnh Nhiên cười sáng lạn: "Ba, sao ba lại tới đây?"

Người đàn ông cũng cười, thật ôn nhu, "Đến thăm con một chút, nghe nói bảo mẫu hôm nay không đến làm."

Ba cô có bao nhiêu bận rộn, bản thân Thịnh Nhiên hiểu rất rõ, cô được yêu thương mà lo sợ rời khỏi phòng bếp, để cho ba ba giải quyết vấn đề cơm tối.

Hoa quả trên bàn trà rất nhiều, Thịnh Nhiên chọn một trái cam, ăn thật vui vẻ, cốc tinh một thân đồ trắng nhẹ nhàng lại đây, "Mình cảm giác như cậu không thích mình."

Vô nghĩa, ai thích thứ thần quái như vậy chứ.

Năng lực tiếp nhận của Thịnh Nhiên thật mạnh mẽ, lúc này đã chấp nhận chuyện chiếc cốc biến người hơn nữa còn có thể đổi màu. Cô vừa ăn cam vừa nhỏ giọng nói, "Cảm giác của cô thật chính xác."

"Nhưng mình cảm thấy cậu yêu mình!"

Mẹ nó, gặp qua bao nhiêu người không biết xấu hổ mà chưa từng thấy qua người nào không biết xấu hổ như thế!!!

Quên đi, chỉ là một chiếc cốc có mặt có tóc... Thịnh Nhiên tự an ủi mình sau đó hỏi chiếc cốc: "Sao cô lại đi theo tôi?"

Chiếc cốc đang muốn nói chuyện, Thịnh ba đột nhiên từ phòng bếp đi ra, lấy vài quả cam, lại vào phòng bếp.

Thịnh Nhiên liếc mắt chiếc cốc không thèm nhắc lại, đến bên cửa sổ mở cửa ra. Một luồng lãnh khí màu trắng từ khe hở thổi vào, trộn lẫn với mùi hương của mùa đông riêng biệt, làm cho đầu óc cô thanh tỉnh không ít.

Ngày hôm nay của cô thật sự rất hỗn loạn, trong cuộc sống sai lầm của cô xuất hiện một con quỷ, mà còn là một con quỷ ngu ngốc. Tuy rằng, cô đã chấp nhận chuyện này là thật, nhưng cũng không như biểu hiện bình tĩnh của cô, trong lòng có chút loạn. Nếu ba ba không đến, cô có thể vào phòng ngủ lấy bia giấu trong tủ quần áo ra, một mình uống không say không ngừng.

Gió lạnh thổi đủ, Thịnh Nhiên hít xâu một hơi, mở một cửa sổ, hắc xì. Xoa xoa cái mũi, cô vào phòng khách lấy khăn giấy, bỗng nhiên phát hiện con quỷ trong phòng khách kia biến thành một thân màu cam, sắc cam đặc biệt gây cảm giác buồn cười.

Phốc~~

Thịnh Nhiên không phúc hậu mà cười độc ác, lúc này Thịnh ba bưng chiếc cốc đi ra, "Nhiên Nhiên đến đây, uống nước cam trước đi."  

Chương 3: Trà xanh

 Thịnh Nhiên chợt thấy vui vẻ hơn một chút, cầm ly nước cam nhấp từng ngụm nhỏ, khổ bức chiếc cốc bên người cô xoay quanh, "Nữ thần, cậu uống mau cho xong đi QAQ mình ghét màu cam!"

"Tôi thích." Cô mỉm cười nói xong, Thịnh ba sắp vào phòng bếp quay đầu lại hỏi: "Con thích cái gì?"

Mi mắt Thịnh Nhiên cong lên, "Thích nước cam, uống ngon lắm, cảm ơn ba."

Người đàn ông cong khóe miệng, tiếp tục nấu cơm.

Kỳ thật, cha mẹ của Thịnh Nhiên cũng không phải không muốn kiểm soát cô, chỉ là thời kỳ nổi loạn của Thịnh Nhiên có chút muộn, một nhà ba người cùng một chỗ luôn cãi nhau. Bây giờ đây cách bảo trì khoảng cách này thật ra làm cho Thịnh Nhiên nhớ lại không ít chuyện, cũng có thể để cô yên tâm học tập.

Nói không nhớ ba mẹ đó là không có khả năng, Thịnh Nhiên cảm thấy ly nước cam trong tay còn mang theo hương vị tình thương của cha.

Ly nước cam rốt cuộc uống xong, bên trong chiếc cốc sót lại vài hạt cam lớn nhỏ, mà váy áo trên người quỷ ngốc điểm xuyết vài chấm vàng nhung.

Thịnh Nhiên nhỏ giọng hỏi: "Cốc ngu ngốc, cô tên gì?"

"=皿= Nữ thần không thể đặt loạn tên cho mình..." Chiếc cốc cuối đầu mếu máo, "Mình gọi là Hồ Bội, cổ nguyệt hồ, bội trong nụ hoa, dễ nghe không?"

"Ừ." Thịnh Nhiên khẽ ừ, buông chiếc cốc, đi vệ sinh.

Trước khi đi, cô lại liếc nhìn chiếc cốc, vừa về tới nhà đã uống liền một ly cà phê thêm ly nước cam, thật sự là ngán không chịu nổi.

==========================

Tuy rằng lúc trước đã dự đoán qua cuộc sống có thêm một con quỷ sẽ phát sinh những chuyện gì, nhưng khi Thịnh Nhiên đối mặt với cảm giác khổ bức vẫn cảm thấy có vài phần ứng phó không được.

Căn bản không nghĩ tới sẽ có thứ ngốc như vậy a!

Lúc đi học, cốc ngu ngốc ở trong cơ thể giáo viên xuyên qua xuyên lại, trêu chọc giáo viên vài lần lạnh sóng lưng. Biết cô không thích Xa Đan, cốc ngu ngốc còn thường thường hù dọa Xa Đan, cô bé vốn đã bị bài vở lớp mười hai tra tấn, hiện tại cả ngày lại bị dọa đến phát ngốc.

Đây cũng không đáng sợ, đáng sợ là lúc Thịnh Nhiên uống nước cốc ngu ngốc đều bày ra vẻ mặt đen tối nhìn cô, còn giải thích, "Mình là đang cảm thụ cái hôn của cậu."

Nếu là chiếc cốc "đực" Thịnh Nhiên có thể nhịn, đằng này đặc biệt là chiếc cốc "cái".

... Vấn đề là, chiếc cốc sao phải chọn đực cái a!!!

Có điều một ngày của cốc ngu ngốc không khổ sở như vậy, bất luận là ở nhà hay ở trường, cốc ngu ngốc đều đi theo cô, cho dù là đi vệ sinh, đều phải trộm nhìn một cái.

Thịnh Nhiên tức giận muốn ném chiếc cốc đi, cốc ngu ngốc ủy khuất nói: "Cậu tắm rửa mình đều nhìn thấy, sợ cái gì chứ."

#Cậu ta nói rất có đạo lý mình lại không có lời nào chống đỡ#

Cuộc sống lớp mười hai áp lực nhờ sự xuất hiện của cốc ngu ngốc tựa hồ đều thay đổi, ít nhất Thịnh Nhiên cảm thấy mình có thể chấp nhận được một sinh vật ngu ngốc như vậy tồn tại, sao không chấp nhận một số bạn học tỏ vẻ thông minh bên cạnh?

Thỉnh thoảng cô cũng sẽ giải đề cho các bạn học, thu về chút cảm ơn. Lên lớp buồn chán thì giơ tay đùa giỡn mấy tên đẹp trai, tan học náo nhiệt có lúc tranh cãi đưa ra đề nghị.

Nói như thế nào thì, cốc ngu ngốc cũng không có thay đổi cô điều gì, chỉ làm cho cuộc sống của cô thêm niềm vui, làm cho cô không có nhiều tâm tư đi cao ngạo lạnh lùng.

Lớp mười hai lần thứ hai thi thử kết thúc không lâu, chính là nghỉ một ngày thật tốt. Mỗi giáo viên đều nói một câu: "Đàn anh đàn chị của các em thi đậu X Hoa X Đại đều là đêm ba mươi 12 giờ học, mồng một năm mới 6 giờ dậy học."

Kỳ nghỉ đối với Thịnh Nhiên, chính là vác về nhà hơn 400 bài tập, làm xong, lại vác về trường. Ngày nghỉ đầu tiên, cô ở trước bàn giải đề, cốc ngu ngốc ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô.

"Nhiên Nhiên thật lợi hại, cậu viết gì mình xem không hiểu gì cả."

Thịnh Nhiên đặt yêu cầu, cốc ngu ngốc cuối cùng cũng sửa lại xưng hô, tuy nói xưng hô này cũng không ra làm sao, tốt xấu gì thì so với lúc trước cũng bình thường hơn một chút.

Được rồi, được khích lệ dù sao cũng là một việc vui vẻ. Thịnh Nhiên mặt gỗ không biểu tình, mở miệng hỏi: "Cậu hôm nay muốn đổi đồ màu gì?"

"Màu xanh lá!" Ánh mắt Hồ Bội phát sáng.

Thịnh Nhiên buông bút, đứng dậy đi làm Matcha Milk. Đợi đến khi cô cầm cái ly trở về, trong phòng đã ngồi sẵn một cô bé xanh mượt.

Chiếc cốc trong tay cô run rẩy, "Tôi nói nè, cậu không thể làm cho mặt mình duy trì nhan sắc bình thường sao?"

"Pháp lực của mình không có cao như vậy a." Hồ Bội vô tội nháy mắt, "Cậu lại ghét bỏ mình?"

Cốc ngu ngốc không biết vì sao lại xuất hiện, ở bên cạnh Thịnh Nhiên hơn hai tháng, cô cũng đã quen với thói quen giả ngu của cậu ta. Lai lịch và nguyên nhân xuất hiện của Hồ Bội cũng không rõ ràng, thậm chí vì sao lại kêu mình là "nữ thần" cũng không rõ ràng.

Có một số việc trời định, xuất hiện cũng đã xuất hiện rồi, Thịnh Nhiên không nghĩ phải tự hỏi nhiều như vậy, cúi đầu uống một ngụm Matcha, mặt trước của Hồ Bội lập tức trắng một vòng.

"Nhiên Nhiên," Hồ Bội xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, từ trên trán xuống, đến cạnh Thịnh Nhiên, "Mình có chuyện này muồn nói cùng cậu..."

Thịnh Nhiên không thèm nâng mí mắt, "Nói."

"Ờm, chỉ là, việc này... khụ, mình phải rời khỏi đây một thời gian."

Thịnh Nhiên nâng mí mắt, "Bao lâu?"

"Khoảng..." Đầu Hồ Bội nghiên nghiên, "Khoảng nửa năm ..."  

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Trước khi viết chương 3:
(Ngày 11/11)
Hồ Bội: Nhiên Nhiên =3= hôn hôn hôn... à đúng rồi, hôm nay là lễ độc thân.
Thịnh Nhiên: =3= tác giả vẫn còn F.A, hai chúng ta như vậy không tốt nhỉ?
Tác giả:...
Thịnh Nhiên: Quên đi, hai chúng ta thể hiện chút tình cảm cho nàng xem, cho nàng tức chết.

Viết xong chương 3:
Thịnh Nhiên: ...
Hồ Bội: ... QAQ ta không muốn rời đi...
Tác giả: Tin hay không ta đem 2 người phân thành BE a! F.A thì làm sao! F.A cũng có tôn nghiêm được không!

Chương 4: Đỏ thẫm

 Cuộc sống luôn có khi đột ngột xảy ra một số chuyện ngạc nhiên thú vị thậm chí cả chuyện buồn bất ngờ, chúng khiến bạn thay đổi, sau đó khi bạn đã thích ứng với sự tồn tại của chúng, thì chúng lại yên lặng rời đi.

Thịnh Nhiên buồn bực cắn cây bút, một cốc nước lọc đặt bên cạnh. Chiếc cốc màu trắng thật sạch sẽ, cô cầm chiếc cốc lên uống một ngụm nước, nhìn bóng mình trong cốc chập chờn theo mặt nước.

Hàng lông mi thật dài của cô rung nhè nhẹ, lại uống một ngụm nước, sau đó ngậm chiếc cốc không biết suy nghĩ chuyện gì.

Ngày đó cốc ngu ngốc Hồ Bội nói xong chuyện mình phải đi, chớp chớp ánh mắt, hư không tiêu thất trước mặt cô.

Một tháng trôi qua, Thịnh Nhiên từng dùng một tháng để tiếp nhận sự tồn tại của Hồ Bội ngu ngốc kia, nhưng không cách nào dùng một tháng để thích ứng việc rời đi của cô, thật ngược tâm.

Có điều, may là cô bị vây trong thời gian tự tại của ngày nghỉ, trừ bỏ tâm tình không tốt khi chúc tết ở bên ngoài, người khác cũng không nhìn ra khác thường gì.

Kỳ nghỉ đông lớp mười hai luôn rất ngắn, vì văn bản của bộ giáo dục công bố, khu vực của Thịnh Nhiên, trường học chỉ được cho nghỉ 40 ngày nghỉ đông, làm cho rất nhiều cún thi đại học và cún thi tốt nghiệp vô cùng đau đớn.

#Còn đâu lý tưởng vượt qua lớp mười hai đây?!#

Còn có 10 ngày nữa là vào học, một số học bá(*) bình tĩnh lập kế mua bán bản sao chép bài tập, một đám học tra(*) thì khóc lóc nỉ non gọi điện cho học bá: "QAQ đại thần cầu đáp án bài tập!!!!!"

Đương nhiên cũng có một số người cam chịu, trước khi vào học một ngày còn có thể dùng giấy trắng làm bài thi lót ly mì ăn liền đánh DOTA(*).

Xa Đan ngày nghỉ học không ít, có điều bài thi vẫn còn rất nhiều, cô quen vừa viết vừa học, đến gần ngày đi học bản thân còn hơn hai mươi bài tập vật lí chờ cô sủng hạnh. Cô gọi điện cho một đại thần trong lớp nhưng đều nhận được kết quả là: "Ngại quá, đã cho mượn hết rồi."

Nhìn thấy một số điện thoại của đại thần cuối danh bạ, Xa Đan cắn răng gọi đi.

Dù sao cũng từng là bạn thân nhất, bệnh tuổi dậy thì của Thịnh Nhiên cũng rất tốt, lần này gọi cũng không tính là bất tiện. Xa Đan đầu tiên là lạy cô một cái thật sâu, sau đó mới nói: "Tiểu Nhiên, bài tập, bài tập của cậu đã cho ai mượn chưa?"

Nhân duyên của Thịnh Nhiên không được tốt lắm, mọi người cho dù là muốn mượn, cũng là có tâm mà không có đảm. Cô không tự nhiên liếc nhìn chiếc cốc trắng bên cạnh, nói: "Vẫn chưa."

Khoảng thời gian đặc thù năm mười hai của cô rất dễ trở nên tịch mịch, nếu không cũng sẽ không dễ dàng tha thứ hành động của Xa Đan. Cẩn thận nghĩ lại, đầu sỏ gây nên tất cả vẫn là cốc ngu ngốc kia vội vàng đến mà đi cũng thật nhanh, nếu không phải cậu ta, phỏng chừng cô vẫn là cô gái trung nhị không ăn khói lửa nhân gian.

Lại nói đến, lần đầu tiên hai người chính thức gặp lại là ở nhà vệ sinh, thật hợp với chủ đề "Đến vội vàng mà đi cũng thật nhanh."

Tay Thịnh Nhiên lục lọi trong đống bài tập, hẹn địa điểm gặp, lấy ra cuốn bài tập xa dan cần, cầm nó đi ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net