Chúng ta cùng ái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tác giả: Lăng Phượng Vũ ( Lăng Y Ca) 
- Thể lọai: Cổ trang, chuyện tình ấm áp của nghĩa nữ và nghĩa mẫu 
- Tình trạng: Đoản, hoàn.


-----


Mưa lất phất cùng vài cơn gió nhè nhẹ căn bản làm bầu trời không quá tệ mà mang chút hân hoan.

Mưa hạ lúc dạo nhè nhẹ, vị ẩm của đất nhàn nhạt hòa khí trời thật khiến con người ta có chút dễ chịu.

Vốn là không có cảm giác phiền muộn nhưng vẫn mang một vẻ mặt phiền muộn, ánh mắt linh hoạt lay động thường ngày nay có chút tĩnh lặng, Phi Yến tự cảm thấy mình càng ngày càng có gì đó là lạ, thay đổi không phải lớn nhưng vẫn khiến người ta phải giật mình.

....

- Mẫu thân,...

Một giọng tiểu cô nương mang chút hân hoan một chút rụt rè khe khẽ kêu 

- Ân. Uyển nhi, có việc gì không?

Mọi suy nghĩ đang triền miên cũng theo tiếng kêu của hài tử kia mà bị đánh gãy. Nó hiện tại cứ như chưa từng xuất hiện, hòa vào những giọt mưa kia mà mà vỡ mất dạng.

- Mẫu thân, người có vẻ không vui?

- Hử? Phải không? Là ngươi nghĩ quá a.

Phi Yến nhàn nhạt cười.

Phải chăng là có thay đổi? Nàng khi nào lại chuẩn có bộ mặt như thế này? Hay chắc do dạo này nhiều việc xảy ra nên ảnh hưởng cũng nên.

Uyển Nhi - nàng là nghĩa nữ của Phi Yến. Uyển Nhi năm nay tròn 16 tuổi, là cô nhi năm 7 tuổi nên sớm thành một tiểu khất cái lang thang. Mà phải nói mới lạ, Phi Yến trên đường tới Giang Nam vô tình cứu nàng khỏi một đám hắc nhân, sau đó cư nhiên nổi hứng đưa nàng về rồi đồng thời tuyên bố nàng là nghĩa nữ của mình. Lúc đó, trên dưới Mộc gia đều chấn động một mảnh, từ đó một tiểu khất cái thoát trở thành Mộc tiểu thư của Mộc gia, lấy họ Mộc làm họ, lấy Uyển làm tên, gọi là Mộc Uyển.

Mộc Uyển quả không phụ Phi Yến. Năm 14 được đưa về, nhanh sau đó luôn chăm chỉ học đủ cầm kỳ thi họa, các lễ nghi học không xót một chút nào. Đến nay đã chân chính trở thành một tiểu cô nương mi mục như họa, mang dáng dấp của một hồ ly yêu mỵ lay động lòng người. Thật xứng mang danh Mộc tiểu thư của Mộc gia.

- Ân, ta thấy vậy mà.

Thiếu nữ 16, khuôn mặt cho dù có không bày ra bộ đáng yêu hiện giờ thì cũng vẫn khiến người ta không khỏi thốt ra câu: Yêu nghiệt!

- Uyển nhi, tìm ta có việc gì sao?

- Ân, hôm nay nữ nhi mới hoàn xong một khúc cầm. Thật mong người giúp ta bình nó chút.

Mộc Uyển cao hứng, bước chân khi lại gần Phi Yến khoảng chừng còn hai bước liền đưa tay nắm lấy tay nữ nhân được gọi là mẫu thân của mình kéo tới khuê phòng nàng.

- Uyển nhi, ngươi cũng đã 16 rồi a, cũng không phải một cái tiểu hài tử nữa. Chậm chút, lễ nghi đâu rồi a!

Phi Yến trách nhẹ nhưng cũng không có ý định tức giận, khẽ lắc đầu cười.

- Ta nói a, mẫu thân người có thể cứ coi ta là một tiểu hài tử mà. Ta thích người coi ta là một tiểu hài tử mà đối đãi a! Lúc đó, người ôn nhu với ta biết bao. Nay lại đối ta nghiêm khắc, ta một chút cũng thật khó quen mà.

Mộc Uyển mặt chút rầu rĩ, tựa đang ủy khuất mà nói.

- Hảo hảo, ta biết rồi.

...

Từng tiếng tuy hân hoan nhưng ẩn hiện sau đó ngàn lời tâm sự. Như sầu, như thở dài, như mong ngóng, như bồi hồi, như oán trách, và có cả như đang hỏi người nghe.

Phải, có cả như đang hỏi người nghe!

Khúc đàn...


Mộc Uyển của ngày thường ít nhiều luôn mang theo nét quyến rũ đầy mị hoặc khiến người ta cảm thấy rất khó mà không chạm vào.

Mà tại lúc này, nàng lại thiếu hẳn đi vẻ mị hoặc ngày thường. Bộ dáng nghiêm túc hơi hơi nhíu lại. Mắt phượng không hề toát ra quyến rũ mê hoặc, tuy thế nhưng càng dễ khiến người ta sa vào trầm luân. 

Rốt cuộc là tâm sự gì lại có thể khiến cho nữ nhi của mình ưu sầu như vậy? 

Phi Yến lòng chợt trùng xuống, ánh mắt dõi theo từng ngón tay tinh xảo lướt trên cầm kia mà nhẹ nhàng thở dài. 

...

Hôm nay Mộc Uyển, thân vận một thân cung trang bằng gấm tím nhạt. Một chút yêu mị trước kia nay hiện tại đều không có, thay vào đó là ẩn hiển vẻ thanh nhã. Dải đai lưng đan sắc tím sậm, càng khiến vòng eo tinh tế kia thanh mảnh mỏng manh tựa hồ không chịu được một cái xiết nhẹ.

Vạt váy nhẹ nhàng lay động, áo khoác ngoài bằng một tầng sa màu tím mỏng manh như mây khói mềm mại, lúc ngồi yên càng mang vẻ mông lung mờ ảo, khiến người nhìn xem không khỏi cảm thấy mơ màng như lạc vào tiên cảnh. 

Dung nhan kia của Mộc Uyển, đôi lông mày thanh tú hơi hơi nhíu lại. Đuôi mắt rực đỏ sắc lửa điểm xuyết vài sắc trắng của mây, hàng mi đậm dài cong vút, che bóng rợp tối đi đôi đồng tử xinh đẹp, đường kẻ mắt bàng bạc sắc ngọc trai óng ánh.

Người như thế, kêu ta làm sao không yêu thích? 

Trong một thoáng, Phi Yến ngây ngốc ngắm nhìn. Bất chợt vô thức cất bước về phía trước.

Tiếng cầm vẫn như cũ đan xen hỗn tạp, trong bất tri bất giác lại khẽ khàng xoa dịu nội tâm hỗn độn không chút bình tĩnh của hai người.

Chẳng qua, Phi Yến cũng không hề biết rằng, chính cái bộ dáng ưu thương thường ngày của nàng, cũng tựa như nàng đối với tiểu cô nương kia ngay lúc này, thường khiến cho Mộc Uyển hốt hoảng tim đập loạn đi nhịp điệu cố hữu của nó.

Một trận hương thơm phảng phất theo gió nhẹ phả vào mặt, là như thế khiến người ta cảm thấy thanh thản thoải mái, thân mình Phi Yến cũng vô giác thả lỏng. 

Không nghĩ ngợi nhiều hơn nữa, nàng khẽ nhắm mắt, lẳng lặng lắng nghe. 


Phi Yến lại chẳng hề hay biết, ở cái khoảnh khắc ngắn ngủi nàng nhắm mắt lại ấy, yêu hồ kia mới chậm rãi ngẩng đầu. 

Đôi đồng tử mị hoặc u buồn như vậy cẩn thận ngắm nhìn dung nhan hơi tái nhợt kia. 

Chỉ là trong ánh mắt mê ly mờ mịt đó của nàng, cũng nói không ra nhìn không thấu chất chứa vương vấn loại cảm tình gì. 

Đến cuối cùng, yêu hồ kia lại im lặng cúi đầu, trên khóe môi bất giác nhiều hơn một vòng cung lạnh lùng.

Mộc Uyển lạnh giá cười nhạt.

Kỳ thật nàng vừa rồi vẫn đều lưu ý nữ nhân kia từ rất lâu.


Đôi bàn tay mềm mại mảnh khảnh đã dừng trên mặt cầm, dư âm lại vẫn như cũ lượn lờ lan đi trong gian phòng rộng lớn, mỏng manh yếu ớt tựa hồ sắp tan ra biến mất.

Mỗi một thanh âm mênh mang quanh quất kia đều đang nhẹ nhàng xao động những dây lòng ẩn ức, từng tiếng từng tiếng thanh thanh lắng đọng diễn tấu ra một thủ khúc tuyệt đẹp dưới sâu thẳm đáy lòng.

Thật lâu thật lâu sau, Mộc Uyển mới kêu một tiếng, “Mẫu thân"

Sự yên tĩnh trong gian phòng thốt nhiên bị thanh âm này đánh vỡ. 

Phi Yến chậm rãi mở mắt, một khuôn mặt phóng đại ngay tại trước mắt nàng, mà mỉm cười.

Nụ cười ấy của Mộc Uyển xinh đẹp diễm lệ còn hơn cảnh sắc rực rỡ mùa xuân, là loại xinh đẹp đến mức khiến người ta không cách nào di dời tầm mắt được. 

Quả nhiên là yêu hồ!

Ngắm nhìn, trái tim bỗng dưng nhảy loạn như con nai nhỏ, đôi gò má vốn bình thản nhưng bây giờ vội bất giác nhuốm một mảng hồng phấn.

Chính là, Phi Yến nàng vẫn không muốn thừa nhận nàng đã đối với ai đó động tâm. 

Nghĩ đến kết luận nàng hội ra lúc trước, đều khiến nàng cảm thấy cực kỳ chịu không nổi, vả lại còn giật mình mà lo sợ rất nhiều ngày. 


- Mẫu thân...

Khuôn mặt Mộc Uyển ngày càng ghé sát, đôi mân côi khẽ mấp máy. Mùi hương thoang thoảng thanh mát lại có điểm chút ngòn ngọt đầy quyến rũ. 

Khuôn mặt vừa điểm hồng của Phi Yến nay không chỉ dừng tại đó mà chuyển sang đỏ bừng.

Nhìn người này, đôi mắt linh động của Mộc Uyển chút nhảy loạn, đôi môi khêu gợi mà vẽ lên nụ cười tuyệt mỹ.

- Uyển...

Đương chưa dứt câu nói để tránh tình cảnh này thì đâu đó, một đôi môi ấm áp chạm lên đôi môi Phi Yến.

Chút ngỡ ngàng, bối rối, điểm kinh hãi đến thẹn thùng.

Một chữ ‘Uyển’ kia khai mở dư vị, Mộc Uyển bá đạo theo đôi môi vừa mở ra liền dùng chiếc lưỡi tinh xảo của mình mà xông vào luồn lách khai phá khoang miệng người đối diện, tay cũng đồng thời giữ chặt hai cánh tay Phi Yến nhằm chế trụ đối phương.

Phi Yến kháng cự không được, ánh mắt bắt đầu mê man mơ hồ. 

Nàng liệu đồng ý chăng? Một người đệ nhất cao thủ trên giang hồ như Phi Yến mà dễ dàng bất lực như vậy sao?

Chắc chắn có dùng kế!

Phải! Mộc Uyển vốn đã sẵn sắp xếp trong khuê phòng một lưu hương mang chút dược. Dược này thanh mát nhẹ nhàng mà dễ tản, hương sẽ từ từ ngấm vào người tiếp xúc sau đó làm người đó hội tê liệt, có cảm giác khó chịu, người sẽ từ từ mềm ra, không khác gì so với người trúng xuân dược.

- Uyển...

Phi Yến mơ hồ khẽ kêu, tiếng kêu này hiện không như ngày thường mà nó mang thanh âm mềm mại tựa như nước chảy, làm cho Mộc Uyển nghe vào mà lòng tê dại.

- Ân...

Phi Yến bắt đầu đáp lại theo chiếc lưỡi nhỏ của yêu hồ kia, Mộc Uyển thêm một lời đáp ‘Ân’ này không khác gì lời câu dẫn đầy mị hoặc.

Các nàng triền miên hôn môi, y phục từng chút từng chút rơi xuống, rải từng bước hướng tới chiếc giường ngủ kia.

...

Chiếc giường hiện đang có hai mỹ nhân đắm chìm trong thế giới riêng của họ. 

Một tựa tiên tử phi phàm, một tựa yêu hồ bất phàm.

Cả hai hòa cùng chỗ không những không chói mắt mà lại còn khiến người ta có chút ngưỡng mộ, chỉ dám đứng xa nhìn chứ không dám lại gần.


Căn phòng vẫn thoang thoảng hương thơm dịu mát hòa khắp không gian, hai nữ nhân thân mình ướt đẫm làm cho cảnh sắc lại thêm cả ái muội.

Một cảnh sắc xuân, ngươi ân, ta ân, cả hai ân ân ái ái dây dưa vô tận. 

- Yến Nhi...

Mộc Uyển khẽ phả khí vào lỗ tai Phi Yến, nay tại mơ hồ mà càng tăng vẻ yêu mị động lòng người. 

Dứt một tiếng, từ đôi môi có chút sưng lên vì hôn của Phi Yến, Mộc Uyển trượt đôi môi từng chút một xuống xương quai xanh trắng tinh xảo, từng ấn ký sâu nổi đỏ lên như những cánh hoa thật đẹp mắt nhưng cũng thật khiến người ta phải ngượng ngùng.

Bàn tay thon dài không yên phận, một bên từng ngón tay di nhẹ nhũ hoa trước tiểu bạch thỏ, một bên sờ xoạng làn da trắng mịn, khiến người dưới thân đây càng có chút ngứa ngáy mà vặn vẹo.

Lưỡi nhỏ linh hoạt trêu đùa nhũ hoa, khẽ cắn nhẹ...một tiếng rên kiều mị thốt ra, cũng không khác yêu hồ là bao mà kích thích người trên.

Mộc Uyển, người cơ hồ thật phát hỏa, nhìn đến người gọi là mẫu thân của mình, nàng hiện tại ánh mắt mê man, mân côi hồng nhuận, tiểu bạch cùng nhũ hoa bị vân mà ửng đỏ. Thật diễm lệ, lại còn điểm những dấu hôn trên làn da trắng tuyết. Nói xem, Mộc Uyển nàng sao không muốn thô bạo đem nàng kia kìm chặt dưới hạ thân mà dày vò.

Ngay tại lúc hội Phi Yến, nàng cũng chính thức tiếp nhận một cảm xúc mới mang đủ hỉ nộ ái ố. Nàng biết mình tại trước nữ nhân này, tình cảm ngày càng tăng mà không thể kiềm chế nổi nữa. 

Tính cách bá đạo, ngông cuồng nhưng cũng không kém khéo léo, nàng thật đã hạ quyết tâm đem mẫu thân của mình trở thành nữ nhân của chính mình.

Hai năm câu dẫn Phi Yến, thật không phụ nàng, tại Phi Yến thực chất cũng đã hội được tình cảm kia được năm rưỡi. Nàng vốn rất bàng hoàng nhưng cũng rất nhanh khôi phục tâm lãnh.

Người si, ngươi si, nhưng không ai nói ra một lời nào thì thật khó giải quyết. Vốn Phi Yến định chặt đứt tâm ý mình hướng về Mộc Uyển ngay sau đó nhưng hình bóng Mộc Uyển luôn hiển hiện bên cạnh một dung nhan như thế, bảo sao nàng có thể quên?

Ngoài trầm mê ra, nàng càng không điều khiển bản thân được nữa.

Nếu ái tình là bể khổ, vậy các nàng đều quyết chọn bể khổ kia mà hướng tới, chỉ mong có thể một kiếp trọn đời bên ái nhân.

Xoa nắn tiểu bạch thỏ một đoạn, Mộc Uyển bắt đầu di chuyển bàn tay hướng tới vùng bụng bằng phẳng của Phi Yến, hai tay không ngừng vuốt ve hai bên eo nhỏ làm Phi Yến cảm giác bụng bị bàn tay yêu hồ kia chạm đến thì giống như lửa đang thiêu đốt, nàng khó nhịn vặn vẹo cơ thể, nàng rốt cuộc cũng không hiểu giờ phút này là đang thoải mái hay là khó chịu đây.

Mộc Uyển tay vẫn tiếp tục di chuyển xuống phía dưới, dừng lại ở khu vườn tư mật của Phi Yến, nàng hồi hộp khẽ đưa tay chạm đến, lúc này khu tư mật của Phi Yến lại càng thêm ẩm ướt, khuôn mặt nàng càng ngượng ngùng không khỏi đem hai chân khép lại, vô tình lại kẹp chặt tay yêu hồ đang đặt ở giữa hai chân, làm cho bàn tay và đóa hoa nơi tư mật ấy lại càng giáp vào nhau chặt chẽ hơn.

Nơi tư mật bị đụng chạm, liền có một cổ khoái cảm xông tới đến trung tâm cảm giác của Phi Yến, mà ngón tay Mộc Uyển cũng không an phận ngược lại càng thêm trêu chọc, càng làm cho cảm giác khoái cảm ấy cuồn cuộn không ngừng bừng lên. Mộc Uyển đem hai chân Phi Yến lúc này đã không còn sức lực mà tách ra, ngón cái vẫn đè lên điểm mẫn cảm ấn nhẹ một chút, ngón trỏ thì bắt đầu khuấy động nhẹ nhàng cửa động bên ngoài dường như đang tò mò, rất muốn đi vào.

Tốc độ ngón tay tinh tế của yêu hồ càng nhanh càng làm cho Phi Yến cơ hồ khó chịu tột cùng mà thở dốc, càng ra sức bấu chặt lưng yêu hồ.

Nhưng ngay lúc Phi Yến cảm thấy được khoái cảm vô tận thì đột nhiên cơ thể truyền đến cảm giác vô cùng đau đớn, đầu ngón tay của Mộc Uyển thừa lúc tiên tử không để ý, đâm xuyên qua lớp màng mỏng manh bên trong kia.

Phi Yến đau đến mức nước mắt đọng khóe mắt đã tuôn xuống, không rõ vì sao đang lúc như trên thiên giới lại liền đi đến cảm giác như xuống âm ti như vậy.

Phi Yến tròng mắt đỏ ửng, mê man, lòng khó chịu mà tiện cắn lấy bả vai trắng mịn như tuyết của Mộc Uyển. Yêu hồ không để ý mà chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi vẫn cúi đầu hôn Phi Yến, tiếp đó lại bắt đầu một phen dây dưa. Đau đớn này của Phi Yến cũng rất nhanh được tri giác làm cho tiêu đi, khoái cảm tê dại lại bắt đầu tới.

Thân thể Phi Yến lúc sau so với lúc trước cơ hồ không những càng cương nhiều hơn mà còn rất gắt gao hút lấy ngón tay Mộc Uyển. Cùng đó, nơi tư mật lại bắt đầu bài tiết ra nhiều dịch mật hơn, Mộc Uyển lúc này hơi co ngón tay của mình lại rồi theo cảm giác càng đi sâu vào bên trong thì ngón tay lại càng bị hút chặt hơn, Mộc Uyển hơi gia tăng nhịp điệu ngón tay cứ như vậy mà làm cho khoái cảm cứ dồn dập ập đến làm Phi Yến không ngừng rên rỉ.

“Uyển nhi…uyển nhi...uyển..aaa..aa” Phi Yến sắc mặt càng ửng đỏ.

Phi Yến lúc này thật sự có lực hấp dẫn chết người gấp mấy lần thường ngày, khiến cho Mộc Uyển không ngừng gia tăng lực đạo ở ngón tay, càng làm càng khiến Mộc Uyển như bị kích thích, trong mắt nàng lúc này rực lửa nhìn nữ nhân dưới thân mình rên rỉ, nàng chỉ có một ý nghĩ Phi Yến là của nàng, phải là của nàng.

Aaaaaaaa! Cảm giác đạt đến khoái cảm cùng cực lan rộng ra khắp cơ thể Phi Yến, nàng không chỉ run rẩy mà cơ thể dường như cương cứng lại, nàng phải ôm chặt lấy Mộc Uyển rất lâu thì mới hạ xuống…


Mộc Uyển rút ra ngón tay ướt đẫm của mình, liếc nhìn Phi Yến, đúng là mẫn cảm, nhanh như vậy đã đạt đến khoái cảm, Mộc Uyển lúc này có chút tà mị vươn đầu lưỡi liếm ngón tay của mình, rốt cuộc cũng là của nàng, khóe miệng yêu bất giác không tự chủ mà mỉm cười một cách diễm lệ.

Tuy Mộc Uyển vẫn muốn làm thêm vài lần nữa. Nhưng nàng vẫn cố ức chế bản thân nhịn xuống, vì dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên của Phi Yến, với lại triền miên vừa rồi thật là làm bản thân yêu hồ mệt đến sắp xỉu tới nơi rồi...

Thời gian còn nhiều, nàng vẫn là không cần phải vội, nghĩ vậy Mộc Uyển liền quay sang ôm lấy Phi Yến, khẽ đặt một nụ hôn thật nhẹ lên trán mỹ nhân trong lòng, cùng chìm vào mộng...

----

Khi các nàng tỉnh lại cũng là buổi chiều tối, Phi Yến lần đầu tiên biếng nhác mà ngắm nhìn nữ nhân kia đang ôm chặt mình trong lòng ngực, nụ cười nhè nhẹ lay động lòng người, tay khẽ chạm lên đôi môi hồng nhuận kia, nàng nghĩ mãi sẽ không chặt ý niệm của mình nữ, nàng sẽ bất chấp tất cả để ở bên cạnh yêu hồ này.

Đương tay đang vân vê đôi môi ai kia thì người đó cũng bất giác mở ra đôi mắt yêu mị mà mỉm cười. Phi Yến mặt lại một mảng hồng nhuận, ngượng ngùng thu hồi tay về thì lại một nụ hôn nhẹ tựa cơn gió nhưng sâu như trời cao thanh mát làm cho thở dốc.

Thật sự quá nhạy cảm mà!!!

Kết thúc nụ hôn, Phi Yến vùi chặt đầu vào ngực yêu hồ mà trốn.

- Yến nhi ngượng thật đáng yêu nha!

Mộc Uyển cười càng mĩ, càng làm cho người trong lòng kia càng chôn chặt tại ngực nàng mà đỏ bừng mặt.

- Đáng giận, Uyển hư!

Phi Yến lí nhí nói, hơi phả thật khiến tâm Mộc Uyển lại rạo rực, cơ hồ lại bắt đầu muốn...

------

- Uyển nhi, ngươi dẫn ta đi đâu?

- Cứ đi theo ta, nàng sẽ biết

Phi Yến khó hiểu nhưng lại không nói gì mà đỏ mặt. Sau sự việc hôm trước, nàng thật không làm ngơ được nữa, tiếp xúc ngày càng nhiều, bây giờ tách cũng khó, chỉ muốn ngày ngày cùng nhau hòa vào làm một.

Theo lối mòn nhỏ, một khu viên của Mộc gia, đêm khuya thật tĩnh mịch, Mộc Uyển bịt mắt Phi Yến, dắt nàng tới...

Khu viên vốn của Mộc Uyển xây lên để tĩnh tâm những lúc buồn chán nên xây cách xa Mộc gia chính một khoảng vì vậy tất sẽ không ai quấy rầy.

Tại lúc này, khi băng đen được tháo ra, khung cảnh trước mặt trở nên xinh đẹp vô cùng, Mộc Uyển trầm lặng kéo Phi Yến tới lương đình nhỏ gần con sông nhân tạo, kéo Phi Yên ngồi lên đùi, tay lướt nhẹ lên mặt cầm trên bàn đá, ôm tiên tử trong lòng tấu khúc ái tình huyền diệu hòa, làm gió cũng phải hòa thanh âm của mình góp vui. Phi Yến đương lúc ngẩng đầu lên ngắm nhìn khoảng không đầy sao tĩch mịch, thấp thoáng một dải rất nhiều thiên đăng đua nhau tỏa sáng trên bầu trời, trên mỗi thiên đăng đều có ghi dòng chữ “Uyển nhi ta nguyện yêu Phi Yến đời đời kiếp kiếp”, hết thảy có tất cả bảy trăm ba mươi cái thiên đăng, đại biểu cho bảy trăm ba mươi ngày cả hai nhận thức, mỗi dòng chữ uyển chuyển thanh mảnh mà sống động ở trên những thiên đăng kia đều do Mộc Uyển tự tay viết lên.

Khắc này, cả hai cùng ngắm thiên đăng.

Gió nhẹ nhàng phiêu đãng cuốn theo thiên đăng bay lơ lửng vô định trên bầu trời, Mộc Uyển ngắm nhìn ngàn sợi ti thanh tựa mây trôi nhẹ nhàng theo gió lay chuyển của Phi Yến, nhất thời tại khắc này đây, Phi Yến xinh đẹp thậm trí còn hơn cả tiên tử, làm cho người ta bất giác trầm mê trong sự xinh đẹp mị hoặc này, Mộc Uyển bất giác từ phía sau nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.

Ngữ khí thật dịu dàng cùng ấm áp, phả khí nóng vào tai Phi Yến thủ thỉ

“Nếu tại nhân gian này ái tình là bể khổ khiến con người ta trầm mê không lối thoát, thì ta vẫn nguyện đời đời kiếp kiếp được trầm luân trong bể khổ đó, không mong được thoát ra.”

Phi Yến, mâm côi khẽ cong.

“Nếu yêu một người là tội nghiệt thì ta vẫn cam tâm đánh đổi thiên kiếp luân hồi để được sống trong tội nghiệt”

Mộc Uyển nâng cằm nhìn sâu tận đáy Phi Yến, hạ xuống nụ hôn mơn trớn, tay bắt đầu không yên phận mò mẫm vào lớp áo ai kia.

“Ư...”. “Ngươi a, thật là một yêu hồ” - Phi Yến liếc mắt sắc trừng yêu hồ nhưng tại lúc này lại không khác gì cái liếc đưa tình với ái nhân.


Hai thân ảnh một trắng một đỏ, trong đêm tối giữa hàng trăm thiên đăng mờ mờ ảo ảo, tuyệt mỹ một tiên cảnh ái muội...



Lời tác giả: Dù sao cũng đã hội nhận thức, cũng đã hứa hẹn và cũng bắt đầu con đường ái tình. Con đường phía trước gian truân đằng đẵng. Nhưng chỉ hy vọng các nàng có thể hảo hảo bền lâu.


---Hoàn---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net