Chuyện một con vịt aka SM bi hài kí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Tác giả: ? – tìm được sẽ điền sau)

Editor: Bạch Bạch

Ta là một con vịt mồi, nói cho chuẩn hơn, ta chính là một sinh linh tội nghiệp đang phải làm “vịt” trong hộp đêm cao cấp chuyên dành cho các quý bà, quý cô này.

Giống như tất cả các câu chuyện xưa bi thảm, nữ diễn viên đáng thương bị tập đoàn lầu xanh tà ác cùng xã hội đen liên hợp lại đẩy vào chảo lửa, vĩnh viễn hãm sâu ở bên trong, sống không bằng chết. Tình huống của ta một trăm phần trăm là như vậy. Dưới sự bắt buộc vô cùng hung ác của giám đốc hộp đêm kiêm mẫu thân từ ái cùng yêu vợ thành cuồng tức phụ thân tôn kính, ta bất đắc dĩ phải mặc vào cái bộ đồng phục phong tao đến nổi gai ốc kia: áo sơ mi lụa đỏ sánh cùng quần âu đen.

Ta giương khuôn mặt gần như giống hệt papa thời trẻ, mắt uông uông cầu khẩn, cho dù không nể tình cha con ruột thịt thì cũng nhân nhượng ở chỗ ông trời cho ta sinh ra có khuôn mặt giống ngài, xin buông tha cho cô gái nhỏ cha không yêu mẹ không thương này đi !!!

“Cha, vì cái gì phải đối với con như vậy?”, ta ai oán xướng khúc cải lương, não nuột xoay quanh, thật khiến người cảm động rơi lệ.

“Ai bảo con lớn lên đẹp trai!”, papa tự hào rít một hơi thuốc, mặt không chút thay đổi đáp lại.

“A A A!! Lớn lên thế này là lỗi của con sao?”, ta rít gào.

Cuối cùng ta khuất phục, không phải ta quá yếu mềm, nhưng ta tin rằng không ai có thể ở dưới họng súng đen bóng mà cam đoan xương cốt hắn tiếp tục cứng rắn. Ta quên nói, mẫu thân ta trước khi làm giám đốc hộp đêm này thì chính là Đại tỷ lẫy lừng, papa của ta đương nhiên là ở rể. Còn lại, ta không dám nói tiếp nữa.

“Ta cái gì cũng có thể làm được đấy”, mẫu thân đại nhân vũ mị vuốt qua thân súng, nheo mắt nói.

“Mẹ! Người, người bức lương vi xướng!”, ta run rẩy kêu to, ngay lập tức bên tai xẹt qua một luồng nóng rực. Với viên đạn ghim vào vách tường này, ta học ngay được cái gì kêu là hiếu kính.

Phản kháng vô tác dụng, ta vẫn là tự nguyện đi làm ngưu lang giả hiệu thôi.

Ta không phải nam nhân, dù muốn “tiếp khách” cũng không có cái năng lực kia mà tiếp, cho nên được sắp xếp để ngoan ngoãn làm một vương tử u buồn, như đóa thủy tiên chỉ được nhìn mà không thể chạm tới.

Ta cứ thế nhàn hạ ngồi ở trong góc phòng, nhẩn nha uống ly bạch tửu, kỳ thật là nước lã đun sôi, không có việc gì cũng hơi nhăn mày, vương một chút sầu bi bên ngọn đèn ấm áp, hoa lệ trưng bày một bức “Mỹ nam đồ”.

Đương nhiên, còn phải kể tới xung quanh những thục nữ đang giương mắt hổ đầy dục niệm chỉ chực cởi hết quần áo của ta ra mà xâu xé, dọa ta mỗi đêm nằm mơ đều sợ đến toát mồ hôi như tắm.
----------

Hôm nay, ta vốn có thể tiếp tục vai diễn của mình, nếu tâm tình tốt còn có thể chọn một nữ nhân nào vừa mắt để tán tỉnh, thuận tiện đóng vai đại chúng tình nhân để giải sầu. Ai ngờ một cái vạn ác quy định lại bay tới đập vào mặt: ta bị khoán cho phải kiếm được mấy vạn tiền nộp về. Đây là mức hạn ngạch bắt buộc.

“Tại sao chứ?”, ta cúi đầu giận dữ hỏi. Bởi vì mẹ ta quá lung linh lả lướt nên ngài chỉ cao chưa tới cằm ta.

“Bởi vì lão nương cao hứng”, lão hổ mẫu vươn ngón tay có bộ móng dài được cắt sửa hoàn mỹ chọc chọc lên ngực ta, cười nhạt nói.

“Cha ~~~”, ta quay đầu căm tức nhìn một đầu sỏ tội ác khác.

“Tùy nàng”, mặt papa vẫn lạnh lùng như cục sắt.

“Nếu kiếm không đủ thì chờ dùng thân thể bồi vào đi”, ác bá mẫu thân dương dương tự đắc như chúa sơn lâm kiêu ngạo rời đi cùng papa, vứt lại một cái hận không thể tự sát rồi đi đầu thai thêm lần nữa là ta trơ trọi trong phòng.

---------

“Dark, tiếp khách ~”. Ta nghe thấy câu này liền tức thì dùng ánh mắt giết hắn trăm 
ngàn lần, tiếp khách cái sh*t, ngươi coi lão tử thật sự là “vịt” à?. 
Đương nhiên, ta nào dám phun ra như thế, ta còn muốn sống thêm vài năm nữa.

Ta trừng trừng nhìn gã quản lý rồi đảo mắt về phía nữ chủ nhân đêm nay của ta. Chúa ơi, một mỹ nhân cực phẩm thế này mà cũng tới đây tìm “vịt”, là do bên ngoài nam nhân đã tuyệt chủng hết, hay vì mẹ ta bồi đắp cái hộp đêm này làm ăn tốt quá, khiến cho mọi nữ nhân không thể không đến đây tìm “vịt”.

Ta đã thấy nhiều quý cô ghé nơi này chủ yếu là khuê trung tịch mịch đi tìm cảm giác mạnh hoặc thục nữ thất tình, còn vị tiểu thư xinh đẹp hoa quý này giống như con cừu non lạc bầy, vừa tiến vào liền tò mò nhìn khắp nơi với cặp mắt to trong veo không ngừng ngắm nghía.

“Mỹ nữ, nàng có cần tôi phục vụ không?”, nụ cười của ta là vô pháp kháng cự, đã qua huấn luyện đến mỗi cái góc độ đều là hoàn mỹ mê người.

“Anh là Dark?”, nàng nghi hoặc hỏi.

“Ừ”, ta nhân lúc nàng còn chưa kịp chú ý liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại kéo đi tới một gian phòng được bố trí rất riêng tư. 

Tận đến khi ngồi xuống an ổn, nàng mới định thần lại, chỉ vào mặt ta nói, “Ôi, anh trông thật giống con gái”.

Ta âm thầm liếc nàng một cái ngao ngán, vô nghĩa, lão tử vốn chính là giống cái.
Quay đầu, ôn nhu mỉm cười, tùy tiện động chạm tay chân một chút, nếu giữ khoảng cách sẽ bị nàng hiểu lầm ngay. Nếu làm “vịt” thì cũng phải làm cho tử tế.

Ta đưa nàng một ly vang đỏ, chính mình cũng tùy tiện rót một ly nước sôi, hàm tình mạch mạch chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, một nửa là diễn trò, một nửa chính là tò mò cùng kinh diễm.

“Có thể nói cho tôi tên của nàng không?”, ta thấp giọng hỏi.

“Tôi, tôi ~~”, nàng ấp úng.

Ta tỏ vẻ rất am hiểu lòng người liền nói sang chuyện khác, đây là chuyện riêng tư của khách hàng, chúng ta phải bảo hộ điều này.
“Vậy tôi gọi nàng thế nào thì được?”

“Tiểu Duy, duy trong nghĩa “duy nhất””, giọng nàng thanh ngọt mang theo chút ngượng ngùng.

“Cái tên thật đẹp”, ta vuốt khuôn mặt cùng mái tóc nàng, thâm tình nói.

“Thật không? Anh là người đầu tiên nói như vậy”. Nàng kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn ta, bộ dáng thực đáng yêu.

“Rất vinh hạnh, thưa tiểu thư. Những người khác đều mắt mù cả”.

“Thật thế sao? Anh quả là người tốt!”, nàng nhào vào lòng, gắt gao cầm chặt áo sơ mi của ta.

Chết rồi, mau buông tay, nếu dịch lên trên một chút là có thể đụng đến bộ ngực, thế này thì lộ mất thôi !!!

Đột nhiên ta cảm giác được ở cánh tay nhói lên một cái, tiếp theo là tê dại cùng choáng váng muốn nôn.

“Làm sao vậy?”, ta vô lực hỏi.

“Thuốc mê loại tốt nhất, chỉ ba giây là có hiệu quả, quản gia quả nhiên không gạt mình”, như bồng bềnh như trong mây, ta chỉ còn thấy nữ nhân kia lao thao bên tai những điều này.

Đại tỷ, đây không phải là trò đùa được không? Ta nghĩ gầm lên giận dữ nhưng lại bị hắc ám đoạt đi khí lực.

Nữ nhân chết tiệt, chờ ta tỉnh lại, ta sẽ cho cô đẹp mặt. Trước khi chìm vào hôn mê, ta cắn răng thề.

-------

Ta bị một thứ thanh âm quen thuộc đánh thức, tiếng nữ nhân rên rỉ khoa trương, còn có tiếng nam nhân quá phận bán lực thô suyễn.

Trời ạ, lại là mẫu thân vĩ đại đang giữa ban ngày xem phim AV để rắp tâm đầu độc chồi non của tổ quốc. Tuy ta đã được bi thảm luyện thành một gốc cây cổ thụ, nhưng ít nhất cũng phải giữ chút mặt mũi chứ.

Ta theo thói quen định thò tay lên đầu giường lấy phi đao, vì sinh trưởng trong cái gia đình bất thường này nên ta đã sớm giác ngộ được, nếu còn cứ nhân nhượng thì sẽ chỉ ngậm tức mà chết thôi. Bởi vậy, chỉ cần nhắm lại, hướng về phía TV kia ném ra, tất cả vấn đề sẽ được giải quyết.

Tuy nhiên, cảm giác có cái gì thô tháo lại cứng rắn đã chặn lại tay ta, mở mắt, liền thấy tay trái mình đã bị trói chặt, quay đầu, lại đồng dạng một khối dây thừng như thế trên tay phải, cúi xuống vừa thấy, mẹ nó, ngay cả chân cũng đã bị trói gô.

“Là ai làm chuyện này, có phải chán sống rồi không?”, ta vừa giãy dụa vừa gầm rú, giống y một con sâu đang quằn quại trong nước sôi, nhưng bởi toàn thân đã bị trói kỹ càng đến thế nên mới chỉ cử động vài cái, cổ tay của ta đã bắt đầu trầy xước. Thêm nữa là tuột da chứ chẳng đùa.

“Đừng giãy dụa, vô ích !”, một giọng quen thuộc truyền đến.

Ta lập tức quay đầu, chỉ thấy nữ nhân xinh đẹp kia đã ngồi ở bên giường, đôi mắt to mang theo thắng lợi hả hê.

“Này, cô định làm cái gì?”, cảm giác được nguy hiểm, thân thể của ta cố gắng lùi cách xa nàng ở mức có thể di động nhất.

“Tôi phải trả thù”, ánh mắt nàng nhìn ta chằm chằm phát sợ, còn lời của nàng lại làm ta mơ mơ màng màng.

“Vì sao chứ? Tôi căn bản không hề biết cô!”, ta híp mắt hỏi. Thực vô cùng bực mình, vô cùng bực mình. Tốt nhất nên có cái chứng cớ là ta giết cả nhà cô, diệt cô tổ tông mười tám đời đi, bằng không, với món nợ ngày hôm này, ta thật muốn đem cô bán đến Nam Phi làm nữ nô.

“Anh đã làm bạn tôi to bụng mà còn dám chối bỏ trách nhiệm”, nàng nhảy dựng lên, một tay chống eo, ngón tay chỉ thẳng vào mặt ta, khí thế hừng hực như Sailormoon, sứ giả chính nghĩa - đại biểu ánh trăng đến tiêu diệt ta.

Ta ngẩn ra một chút, rồi không khách khí cười như điên, trò khôi hài này ta lần đầu tiên được chứng kiến.

“Anh là đồ vô lương tâm bội bạc”.

“Please đại tỷ, tôi hoàn toàn không biết vị bằng hữu của cô, được không?. Đừng có vấy bẩn trong sạch của tôi thế chứ.”

“Chính miệng chị ấy đã nói đó là người đẹp trai nhất chỗ này! Không phải là anh sao? Đừng có hòng lừa tôi”, nàng gân cổ quát.

“Cám ơn cô khen tặng”, ta vô lực trợn mắt nhìn nàng. “Đồ nữ nhân ngực to mà óc bằng quả nho”, ta nhỏ giọng sỉ vả.

“Cái gì nho?”. Ít nhất ta chứng minh nàng vẫn có cái tai khá thính.

“Không, đại tỷ, cô nhầm người. Tôi không phải người cô muốn tìm”.

“Không tin”.

Đúng là ngoan cố. Ta hít mạnh một hơi, chậm rãi nói ra cái bí mật đã đặt trong lòng hơn hai mươi năm. Ta là một nữ nhân….

Nghe ta nói xong, lúc này đến phiên nàng cười dữ dội, cười đến kinh động thiên địa, quỷ khốc thần sầu.

Nữ nhân đáng chết, cười cái rắm a~ ta không phát hỏa thì coi ta là Hello Kitty à.

“Anh gạt người”, nàng cười đến giàn dụa nước mắt.

“Không tin cô cởi quần áo tôi đi !!!”, ta lớn tiếng rống chứng minh trong sạch của mình. Thoát thì thoát, ta sợ cô chắc!.

“Được! Là anh nói đó!”, ánh mắt nàng bùng nổ một ngọt lửa kỳ quái, tiếp đó liền mở ngăn tủ bên cạnh lấy ra một cây dao nhỏ sắc bén.

….

Ta nhìn lại xung quanh, mới phát hiện nơi này chính là căn phòng chuyên dùng để cho khách thích ngoạn SM tà ác nhất !. Phía xa xa, chiếc TV màn hình cỡ lớn vẫn đang phát phim AV, tiếng rên rỉ cao thấp làm cho người ta không thể không đỏ mặt.

Chờ ta cảm thấy có vẻ lành lạnh thì mới phát hiện toàn bộ quần áo đã bay ra khỏi thân thể ta mà biến thành đống vải vụn rơi lả tả trên giường.
May mắn, vẫn còn sót lại được bộ đồ lót, làm cho ta không đến nỗi biến thành con nhộng toàn phần.

“Cô thấy chưa ?”, ta hất hàm bảo nàng xem ngực mình, hơi hơi nhô cao, ít nhất với độ cao như vậy cũng đủ chứng minh ta là nữ.

“Thấy”, mặt nàng đỏ bừng lí nhí.

“Sao mặt cô hồng thế, xem phim này đến phát hỏa à?”, ta khoái trá đùa cợt nàng. Ai ngờ cái TV không biết khi nào đã đổi thành hai nữ nhân đang sờ tới sờ lui, lại hôn, lại kịch liệt vận động ở cấp hạn chế hình ảnh cao nhất.

Không thể nào !!!. Ta trợn mắt há hốc mồm, hết chỗ nói rồi, mẹ có ăn nhầm thuốc không mà mua loại phim này chứ ?!.

“Đây là cái gì?”, nàng dời tầm mắt, không xem tiếp tiết mục SM của trên màn ảnh siêu đại TV kia mà chuyển đi thăm dò bảng nút bấm điều khiển kỳ quái trong phòng. Ở đầu giường là một loạt nút bấm có màu sắc đặc biệt chói mắt, nàng tự tay ấn một chút, xoạt xoạt, từ trên trần nhà chầm chậm hạ xuống bốn sợi xích sắt, thong thả đung đưa trước mặt chúng ta.

“Cái này dùng làm gì?”, nàng tò mò chỉ vào chúng, vô sỉ hỏi.

Ta hết chỗ nói rồi. Không lẽ ta phải trả lời, là để trói thêm cho chặt, gia tăng tình thú trong trò SM chứ còn sao nữa.

“Trẻ con không cần hỏi”, ta lườm nàng một cái, trong lòng không ngừng hỏi thăm vị mẫu thân vô lương tâm kia.

Vốn tưởng nàng sẽ vặn vẹo tiếp, nhưng ta chỉ thấy một cặp mắt to tròn đang nhìn chằm chằm vào thân thể gần trống trơn tựa gà thịt rồi bày trong siêu thị của mình. Còn khuôn mặt hồng hồng đã tố giác ý niệm bất chính trong cái đầu của chủ nhân nó.

“Không được !!!”, ta trợn trừng mắt căm tức, thề chết bảo vệ trong sạch của ta.

“Thử xem thôi ~”, nàng làm nũng.

“Nằm mơ”, ta quay đầu đi. Ta là “vịt”, nhưng ta không có làm được cái việc bán thân thật sự này.

Vút ~ vút~… một trận thanh âm chấn động khiến ta nổi da gà, kinh hoàng quay đầu lại, một cây roi da đen bóng đang hua hua diễu võ giương oai.

“Đừng mà”, ta suy yếu kháng cự. Mẹ ơi, ngài mau tới cứu con gái mình đi!. Nữ nhân vĩ đại của ngài sắp bị con cừu non biến thái kia làm thịt đây này….

“Thử chơi chút chút được không?”, ánh mắt nàng vì tò mò cộng thêm kích động mà sáng rực lên.

“Chúng ta…”, ta nuốt nuốt nước miếng, bức chính mình trấn định xuống dưới, “Chúng ta không quen nhau, mà cô có biết, để làm được những việc thần bí kia thì hai bên cần phải có cảm tình rất sâu đậm. Chỉ khi đấy mới thực sự đạt tới kết quả hoàn mỹ nhất !”. Ta lươn lẹo nói xong, cầu nguyện nàng động lòng hiểu được mà buông dao đồ tể, nhanh nhanh quay đầu là bờ .

“Ài”, nàng có vẻ uể oải cầm roi ve vẩy.

Tóc gáy ta dựng đứng, da đầu run lên từng đợt.

Mạng nhỏ của ta, thế là sắp xong rồi.

“Vậy chúng ta bắt đầu bồi dưỡng cảm tình là được”, nàng ngồi xuống bên giường, nghiêm túc nói.
….

Ta xác định đây chính là một lời thổ lộ hoang đường nhất và buồn cười nhất từ trước tới nay.
Trong một căn phòng chuyên dùng SM tràn ngập ánh đèn ái muội cùng tiếng TV rên rỉ, trên chiếc giường cỡ Kingsize có một nữ nhân được coi là “vịt” hàng đầu bị trói căng và thê thảm hơn là đang bị một Đại tiểu thư ngực to nhưng óc bằng quả nho bức bách cưỡng tình. 
Đây là giấc mộng, đây là giấc mộng, ác mộng mau tỉnh lại ~ ta nhắm chặt mắt lại.
….

“Như thế không tốt sao?”, ánh mắt vô tội của nàng cùng với chiếc roi trong tay, đích xác rất có tính thuyết phục.

Ta hoàn toàn buông tha cho chống cự. Không giãy dụa, đăm đăm nhìn lên trần nhà, tưởng tượng chính mình là một con cá chết nằm trên thớt.

“Cô tên là gì?”, nàng không biết từ khi nào đã leo lên giường, cẩn thận lấy chăn đắp kín cả hai, lắc lắc kiểm tra dây thừng rồi mới yên tâm nằm xuống, đầu tựa vào cánh tay của ta.

Vì nàng nằm sát như vậy nên ta dễ dàng thấy được, nàng có làn da cực kỳ mịn màng nhẵn nhụi cùng hàng lông mi thật dài như búp bê.

“Tên của tôi khó nghe lắm”. Ta nói là sự thật, cái tên quả là khó nghe đến mức muốn người ta đập đầu vào tường, sớm đi gặp Diêm Vương cho xong nợ.

“Không khó nghe bằng tôi”, tay nàng đã vòng lên ôm chặt ta, giống như đang ôm một con gấu bông sau khi đùa giỡn chán chê.

“Thật không? Tôi tên là Cao Hướng”, ta thì thào nói.

“Hoàn hảo”, nàng ngáp dài một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại giống y một con mèo buồn ngủ. 

“Tôi họ Dương, Dương Tiểu Duy”, nàng ôm ta càng chặt hơn.

“Này, ít nhất cô cũng thả tôi ra chứ”, ta cựa quậy thân thể, muốn đánh thức nàng. Làm ơn đi, còn trói như vậy thì ngủ thế nào được ~.

“Không được, cởi dây thì cô sẽ trốn ngay. Tôi không cởi, bác gái xinh đẹp kia đã nói qua cô rất lợi hại, nhất định phải khóa cô lại”, nói xong, ánh mắt mê hồ hoàn toàn nhắm chặt, hô hấp nhẹ mà đều đều ám chỉ nàng đã chìm vào mộng đẹp rồi.

Nếu có thể, ta thật muốn làm cho rõ ràng, rốt cuộc là cái gì đang xảy ra thế này???...

Ai…tay của ta, chân của ta đã tê cứng rồi, còn cái TV trước mặt vẫn liên tục phát hình, hết nam nữ, nam nam, nữ nữ, SM, NP đến nhân thú, muôn hình muôn vẻ, mới mẻ không ngừng. Chỉ có ta là toàn thân đều chết lặng.

Nàng thình thoảng lại thì thào hô “Hướng, không cần đi ~ ” rồi lật người đè hẳn lên thân thể đáng thương của ta, tiếp tục ngủ say trong êm ái.

Ta trong lòng hộc máu. Cái ngày thần kinh, hỗn loạn, điên rồ này mau chấm dứt đi !

---------

Cuối cùng đã hết kỳ nghỉ cuối tuần đáng giận, ta lại được trở về với công việc yêu thích của mình, một giáo viên ngữ văn yêu nghề đáng kính. Ai nói giáo viên ngữ văn không thể đi làm “vịt”, ta diệt hắn, giáo viên mới là việc chính của ta, làm “vịt” chỉ là nghề phụ bị bắt buộc.

Ta vùi đầu trong đống giấy tờ, cặp kính gọng to ngăn trở hơn nửa khuôn mặt, cũng nhờ thế mà che đi được đôi mắt thâm quầng như gấu mèo.

Nhắc tới lại nghiến răng, nữ nhân chết tiệt kia đè ta một đêm, hại ta lúc thả ra cả người đều gẫy vụn, đương nhiên, ta cũng không cho nàng khá giả. Ngay khi lừa được nàng cởi trói, ta liền đem con cừu nhỏ đang ngái ngủ lột sạch rồi trói gô lại, kêu nàng nếm thử một chút tư vị của SM.

Sau đó về nhà thấy mẫu thân khả ái trốn tránh không dám nhìn thẳng, ta biết ngay mọi việc có liên quan tới Đại tỷ này. Ta tức giận hủy hết của nàng bảo bối phim AV, mặc kệ nàng kêu khóc đến nửa đêm, tận đến khi papa phải dùng biện pháp an ủi đặc biệt mới ngừng.

Ta là con “vịt”, tuy giả hiệu, nhưng cũng có tôn nghiêm.

….

“Cao Hướng, tiếp khách !!!”, vị đồng nghiệp dạy môn Thể Dục gào lên đùa ta như mọi ngày.

Đi tìm chết, một quyển tự điển Hán ngữ ném chuẩn xác đến chỗ ngồi của kẻ to mồm kia.
Ta ngẩng đầu lên, ngay lập tức nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng, vô cùng xinh đẹp với ánh mắt to tròn mang theo ý cười cùng ngượng nghịu.

“Hôm nay chúng ta cùng bồi dưỡng cảm tình nhé?”, nàng cắn môi, nhẹ nhàng nói.

…..Ta ngốc…..

!!! Gió hiu hiu thổi lạnh ghê !!!
!!! Tráng sĩ ra đi không THÈM về !!!

---Hoàn---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net