Chuyện xưa này gọi thanh đạm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mặc





Editor: Hắc Hoàn a.k.a zun_kun
Beta reader: littelbuster



Triều sinh mộ vũ?

Triều Sinh Mộ Vũ






Lúc Triều Sinh thu thập hành lý , Mộ Vũ ở trong phòng bếp làm sủi cảo, từng chiếc sủi cảo được nặn thành hình dáng nho nhỏ, tròn trịa, đã to hết mức có thể, nếu lớn hơn nữa, sẽ vỡ. Cho tới bây giờ Mộ Vũ đều làm sủi cảo với kích thước như vậy, giống như việc nàng chia sẻ tình yêu của mình với người khác và tình yêu người khác trao cho nàng đều phải có tỷ lệ như nhau, không dư không thừa.

Triều Sinh vọt vào phòng bếp, ưỡn ngực, lấy hết dũng khí, lớn tiếng kêu. Ta muốn bỏ nhà ra đi.


Mộ Vũ cầm một miếng vỏ bánh sủi cảo để ở lòng bàn tay, mở ra, đũa gắp một chút thịt nhân, đặt ở chính giữa, ngón trỏ dấp nước, chấm ướt hai bên, bọc lại, mỗi một bước cũng cẩn thận nghiêm túc làm.


Cũng không biết có nghe rõ Triều Sinh tuyên bố hay không, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng. Ân.


Cánh cửa bị một đạo lực mạnh mở tung rồi đóng sầm lại. Tiếng cửa sập nặng nề vang lên, làm cho trần nhà vốn không vững chắc không thể không phát ra kháng nghị, rớt xuống một mảnh bụi bặm.


Mộ Vũ nhìn một chút khí trời bên ngoài , thời tiết tháng mười trở lạnh, cầm trong tay cái sủi cảo hỏng - vỏ bị vỡ, thịt nhân cũng tràn ra ngoài rớt xuống chén, định đi ra khỏi phòng bếp, đi tới ghế sa lon, ôm gối ôm màu đỏ Triều Sinh mua , mở TV xem.


Triều Sinh muốn rời nhà không phải là chuyện một ngày hai ngày. Vừa nói phải đi, dài nhất một ngày ngắn nhất là đến lúc dùng cơm trưa, sẽ ngoan ngoãn trở lại.


Cánh cửa sẽ tĩnh lặng một khoảng thời gian ngắn, chờ đợi sau đó bị nhẹ nhàng gõ vang, mở cửa, thấy gương mặt xinh đẹp ở cửa cười tựa như lấy lòng, Triều Sinh nói, “Ta trở lại. Ngươi, ngươi nhớ ta không? Có phải không có ta thì ngươi sống không nổi nữa? Có đúng hay không ....”


Ta ăn cơm xong, chính ngươi muốn ăn sủi cảo thì tự mình lấy. Mộ Vũ mở cửa liền xoay người đi vào trong nhà tiếp tục ngủ, cũng không quản Triều Sinh bên ngoài huyên náo cùng kháng nghị.


Lời của nàng, vĩnh viễn là như vậy!


“Ta đã quay lại, thời gian ta vắng mặt, ngươi có muốn ta không, ngươi có nghĩ trong lòng ngươi ta rất quan trọng không, ngươi có phát hiện được không có ta thì sống không nổi nữa, ngươi có hiểu ra kỳ thực ngươi yêu ta…”


Một loạt lời nói nhảm. Mộ Vũ thở dài.


Mộ Vũ nói trắng ra, là bị "tình cảm thiếu sót tổng hợp chứng". Ba mẹ nàng cũng không rõ vì sao bọn họ đều là diễn viên hài kịch lại sinh ra một nữ nhi lãnh tình như vậy, ngay cả tươi cười cũng thấy như cách một tầng thủy tinh. Bọn họ thử dùng các loại phương pháp chọc cười nàng, cuối cùng vẫn là như vậy - lạnh muốn chết, nhàm chán!


Nhàm chán đến mười lăm tuổi, ba mẹ nàng lên thiên đường, càng thêm không ai tới chỉ dạy nàng cái gì là cười to, cười đến điên loạn, mà không phải là nụ cười nhàn nhạt tựa như cười lạnh.


Mộ Vũ tốt nghiệp đại học, làm biên tập độc lập, một biên tập nhỏ của tập san dành cho nữ, viết chút bản thảo, nhìn những thứ kia nhàm chán hoặc là giả vờ giả vịt hoặc là tịch mịch đến cực hạn - cảm xúc dâng trào mà viết, cũng có thể là dùng chữ viết của những người dùng linh cảm bán lấy tiền, thỉnh thoảng tự mình viết, ngày trôi qua không tính là có tiền, nhưng vẫn vui vẻ. Có phòng ốc của mình, có chút tiền tiết kiệm, không có để bản thân chết đói. Qua nhiều năm như vậy, máy vi tính xách tay hằng mơ ước giá cả vẫn luôn hạ, nhưng vẫn còn không có dư tiền đi mua, bởi vì nghèo.


Nhân sinh của Mộ Vũ vốn cứ thẳng tắp một đường mà đi, không có quanh co uốn khúc.

Sinh ra, đi nhà trẻ, đi học mẫu giáo, học tiểu học, lần đầu kinh nguyệt, học trung học, ba mẹ lên thiên đường, cao trung, đại học, lần đầu cùng nam nhân làm tình, kết hôn, sinh con, nuôi hài tử, nhìn hài tử lớn lên, sau đó mỉm cười buông tay.


Thế nhưng, cuộc sống an bài ra sao vốn không phải một người bình thường là có thể nhìn thấu. Nói thí dụ như, xuất hiện thêm một người như vậy, liền có thể làm cho long trời lở đất.


Người kia gọi Triều Sinh, một nữ nhân khả ái, một nữ nhân xinh đẹp đáng yêu, một nữ nhân khả ái xinh đẹp thích nữ nhân. Người đó liền thích một nữ nhân là Mộ Vũ.

Triều Sinh không thiếu nam nhân không thiếu nữ nhân, một hoa dạng mỹ lệ (xinh đẹp một cách đa dạng) nữ nhân, đi dưới dưới ánh đèn thành phố, cánh như yêu tinh, ánh mắt như hồ ly, lúc nhìn người mang theo một chút yêu khí mị hoặc.


Căn bản, Triều Sinh đã là thật tốt, Mộ Vũ cũng là thật tốt, mỗi người không liên hệ nhau, quan hệ đơn thuần tựa như ngàn vạn người, học tỷ học muội, sau đó bắt đầu tương thân tương ái.


Triều Sinh thất tình, thất nghiệp, nhưng may mắn không có thất thân, cái này Mộ Vũ có thể bảo đảm, chán chường say té trong quán rượu – khóc lóc làm cho những nam nhân kia có ý muốn liệp diễm (có thể hiểu là dụ dỗ lừa gạt mỹ nữ với ý đồ xấu). Uống rượu được cho thiếu, điện thoại thiếu phí, chỉ còn lại một dãy số điện thoại của Mộ Vũ.


Mộ Vũ đáng thương bị biến thành kẻ phụ bạc không lương tâm vứt bỏ người yêu, bị nghiêm khắc gọi vào quán bar, giương ánh mắt vô tội, bị giáo huấn thêm giáo dục, cuối cùng bị mang lệnh cưỡng chế, chiếu cố thật tốt người yêu của mình.


Trong toàn bộ vở kịch Mộ Vũ chính là đóng vai vô tội, nhưng nàng lười phải giải thích với những kẻ bá vơ, ôm lấy Triều Sinh, hai người liền rời khỏi quán bar.

Tại cổng bị Triều Sinh ói lên người, mang về nhà, cả y phục hai người đem giặt sạch, cứ như vậy một cái giường một cái chăn ngủ.


Một cái giường, hai nữ nhân, cũng không thể mang thai, thế nhưng sẽ phát sinh gian tình. Chỗ nào có nữ nhân, chỗ đó đều có thể nảy sinh gian tình.

Ngày thứ hai, thấy một cái nữ nhân xinh đẹp ở bên gối cắn môi dưới khóc thút thít, nói “Ngươi phải phụ trách”.


“Tại sao?” Đầu của Mộ Vũ hãy còn nhức ong ong, nàng hơi nhíu mày, mặt trời chói mắt quá, làm cho nàng cảm giác mắt bị đau.

Triều Sinh nói, “Ngươi chiếm ta tiện nghi.”


Mộ Vũ nói, “Không có”.


Ngươi có, ngươi có, ngươi có, ngươi có… Với giọng điệu ngang như cua và thế công dồn dập của Triều Sinh, Mộ Vũ chấp nhận, nàng cũng lười đi so đo.


Được rồi, ngươi nói ta ngủ với ngươi ta liền ngủ với ngươi, ngươi nói ta là người yêu của ngươi thì ta chính là, ngươi nói ta sau này phải phụ trách nuôi ngươi cũng không vấn đề gì, nhiều nhất ta viết thêm mấy thiên tiểu thuyết ... Mộ Vũ không có vấn đề. Chấp nhận.


Thêm một người, một đôi đũa, vô số đôi giày, vô số bộ quần áo, vô số mỹ phẩm, vô số lời nói, vô số náo nhiệt ngày. Nóng hổi tiểu nhật tử. (cuộc sống gia đình bình thường ồn ào)


Lúc buổi tối có thêm một người bên người, thử ân ái, bắt đầu lúc không có thói quen, Mộ Vũ là một nữ nhân bình thường, phải nói là rất bình thường được dạy dỗ theo kiểu truyền thống - hai mươi lăm tuổi vẫn còn bảo tồn hoàn mỹ xử nữ thân, ngay cả bình thường dục vọng cũng giao cho xuân mộng, làm sao sẽ minh bạch thế nào đi phục vụ nữ nhân, để nữ nhân cùng mình đều vui vẻ.


Triều Sinh cũng chỉ biết lờ mờ, nhưng nàng chịu khó học hỏi, đọc từng quyển tiểu thuyết, hỏi từng người, từng người bạn.


Từ từ thăm dò, cẩn thận thực hành, kinh nghiệm tích lũy nhiều liền thành tự nhiên. Có khoái lạc, cũng có cao triều.


Thật ra thì Mộ Vũ cũng cảm thấy, nàng không thương nữ nhân, cũng không yêu nam nhân, nhiều nhất, yêu chính là mình.


Tình yêu khác giới, tình yêu đồng giới đều không quan trọng, đó là một loại bệnh do bản thân nàng, gọi là tự luyến.

Cho nên, Mộ Vũ đối những thứ tình cảm to lớn kia, khi nàng tiếp nhận thì cẩn thận thu lấy, không nhiều không ít, lúc cho càng thêm cẩn thận, không nồng cũng không nhạt, sẽ không đặc đến thành hồ, cũng sẽ không đạm nhạt đến có thể nuôi cá.


Nàng chính là đáp lại người khác yêu mình, cũng là bảo vệ mình. Ở một góc độ an toàn.


Người kia muốn đi, nàng sẽ để cho đi, người kia nếu là nguyện ý ở lại, liền giữ lại, dù sao, là một thói quen mà thôi.


Nhưng là Triều Sinh hết lần này tới lần khác không chấp nhận, Triều Sinh tính tình vốn là như vậy. Muốn, liền lấy toàn bộ, yêu, liền yêu hoàn toàn.


Nàng nam nữ thông sát. Quá tẫn thiên phàm. (trải qua nghìn cánh buồm - ý là đã qua nhiều cuộc tình, nhiều chuyện). Cái nàng muốn phải là tình yêu sơ luyến khắc cốt minh tâm(như lúc mới yêu), nhiệt yêu kinh thiên động địa, nhưng là hết lần này tới lần khác tìm một lãnh tình nữ nhân như vậy, không thương nàng, lại để cho nàng hồ tác phi vi (làm xằng làm bậy), dù không muốn, cũng không nói. Nhớ khi lần đầu tiên làm, nàng dáng vẻ sinh sáp (không lưu loát, cứng nhắc), vụng về lại cố hết sức lấy lòng, mình khó chịu nhưng chịu đựng. Triều Sinh nghĩ, mình đã thật trầm luân, rớt vào cái hố này, không ra được.


Nàng bắt đầu đau lòng, cũng bắt đầu nóng vội, nghĩ có yêu hay không ngươi lên tiếng, nhưng là miệng Mộ Vũ chính là đóng phải chặt, nhìn không ra có hay không yêu, cũng nhìn không ra có phải hay không chán ghét.


Cho nên Triều Sinh lần lượt thử nàng bằng cách hay đòi bỏ nhà đi.

Nàng rời đi Mộ Vũ rất lâu, lâu đến một thời khắc, nàng theo thói quen xoay người, không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc bên người, cảm thấy trong lòng trống trải, giống như bầu trời trống không trước lúc tuyết rơi. Sau đó tưởng niệm nàng, nhớ điểm tốt nhớ cả cái xấu và sự quan tâm chăm sóc độc quyền của nàng. Triều Sinh bắt đầu nhận ra bản thân yêu nàng, rất yêu rất yêu, sau đó dần dần sinh ra cảm giác hối hận, hận tại sao lúc mình đi nàng không lên tiếng giữ lại. Hiện tại Triều Sinh ước gì có thể xuất hiện, nhảy ra trước mặt nàng, lớn tiếng hoan hô, “Ngươi có phải hay không bây giờ mới phát hiện ngươi yêu ta?”.

Mộ Vũ sẽ ôm nàng, kích động nói, “Đúng vậy, Triều Sinh, ta thật yêu ngươi, sau này ngươi đừng rời ta đi.”


Nhưng là, thử vô số lần vẫn không có một lần thành công.


Lúc rời nhà ra đi, Mộ Vũ nhẹ nhàng nói, “Ừm”.


Lúc trở lại, còn là như cũ, sủi cảo ở phòng bếp, tự mình ăn đi.


Nhớ về chuyện lúc trước, Triều Sinh đem mặt tựa vào cửa sổ thủy tinh của xe lửa, dán thành cái bánh mì lớn, sau khi tách ra, để lại một hồng ấn, một vết son môi đỏ.


Sau đó, lại bắt đầu nhớ nữ nhân kia.


Nữ nhân kia nhất định đang rất bình tĩnh nặn sủi cảo, làm sủi cảo và viết bản thảo, ít ra mình đi nàng nhất định cảm thấy trong lòng thư thản.


Sau đó Triều Sinh bắt đầu hối hận, mình tại sao cứ như vậy ngu ngốc rời đi, mình đi rồi không phải là đúng ý của nàng, để cho nàng an bình sao? Nàng vốn là người ngốc như vậy, nếu như trở lại thấy một nữ nhân quấn nàng cứng rắn lôi kéo nàng, có đúng hay không nàng đã tiếp nhận nàng ta rồi?


Không ! Vừa nghĩ tới căn phòng cũ kĩ nàng chiếm giữ không biết bao lâu nay bị một nữ nhân khác chiếm cứ, trong lòng liền bắt đầu khủng hoảng, ôm mặt của mình, bắt chước bức danh họa thế giới, Tiếng Thét, bắt đầu lớn tiếng thét, làm những người trên xe lửa bị dọa sợ.


Nàng nắm lên túi hành lý, hướng cửa chạy đi, vừa lớn tiếng kêu, dừng xe, tài xế, dừng xe lại, ta không đi!


Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn một cái xinh đẹp mỹ lệ yêu diễm, nhưng là, đầu óc không bình thường nữ nhân.


Bên cạnh, một bà cô nhìn xéo nàng nói, tiểu thư, nơi này là xe lửa. 


Triều Sinh dở khóc dở cười ngồi vào vị trí của mình, nhìn cảnh vật bên ngoài nhanh chóng lui về sau, đáy lòng bất an cầu xin, Mộ Vũ, ngươi phải bảo vệ chiến lược căn cứ địa của ta a! Đó là chỗ ta thật vất vả đánh chiếm a!


Cách đó ba trấn nhỏ, Mộ Vũ mí mắt nháy một cái.


Nhìn bên ngoài sắc trời đã tối, bóng đêm thâm trầm, trong phòng chỉ có một ngọn đèn nhỏ, nữ nhân kia chưa có trở về, mình lại quên mở đèn điện, bởi vì, dường như, không cần thiết phải bật.


Đi vào phòng bếp, trong phòng bếp chỉ còn lại những cái sủi cảo, hoặc là quá lớn, rách bụng, hoặc là quá nhỏ, tựa như không có nhân. Đều là tác phẩm thất bại.


Mộ Vũ vẫn cảm thấy, tình yêu thật ra thì giống như sủi cảo, tình cảm dung nạp trước sau cũng như vậy. Cho ít thì vỏ sủi cảo sẽ nhăn nhó, xẹp lép. Còn nếu ngươi cho nhiều, không thể chứa hết, vỏ bị phá, nứt, ngư tử võng phá (lưới rách cá chết), kết quả đều là tổn thương. Tuy vậy, nếu là cho ít, cùng lắm là thiếu dinh dưỡng, không có làm nên một vòng tròn viên mãn, nhưng, vẫn còn an toàn.


Nhìn những cái sủi cảo đang nằm gào thét im lặng trên bàn, không nhắm mắt mà âm hồn cũng không tiêu tan, trong lòng cảm thấy nhàn nhạt đau thương, hay là đi bên ngoài ăn hoành thánh đi.


Quán hoành thánh là của một lão thái thái mở, làm hoành thánh không có ăn ngon lắm, đối với ẩm thực không cầu kì Mộ Vũ mà nói, chính là còn có thể chấp nhận, chí ít không xuất hiện qua trúng độc thực phẩm các loại phản ứng. Vừa nghĩ, liền theo thói quen kêu hai chén, nói rõ, một chén không bỏ hành, khi lão thái thái lên tiếng đáp lại mới ý thức được, vị trí đối diện là trống.


Cảm giác bản thân bắt đầu không có thói quen một người ăn cơm. Đã thành thói quen thành tự nhiên - sau lại muốn sửa đổi, thật rất tàn nhẫn.


Ăn trong bụng đều là nước, đi một chút, gần như có thể nghe thấy nước ở bên trong lắc lư, chao đảo phát ra thanh âm ục ục.


Mộ Vũ đi từ từ về nhà.


Dọc theo đường đi, luôn có người hỏi tới, uy, Mộ Vũ, Triều Sinh nhà ngươi đâu?


Mộ Vũ nhẹ nhàng nói, đi trở về nhà mẹ.


Nga ! Thật đúng là thành vợ chồng son !


Các nàng nói đùa, Mộ Vũ lại nói chính là nói thật. Mộ Vũ cho tới bây giờ không có nói giỡn, nhưng là, rất nhiều người cho là nàng đang nói đùa.


Về đến nhà, một gian nhà tràn đầy bóng tối không có lên đèn, Mộ Vũ đột nhiên lười đi mở đèn, trực tiếp đi tới gian phòng của mình, ngã người nằm trên giường, nhắm mắt, ngủ, mở mắt, lại là ngày thứ hai, không phải sao?


Triều Sinh khi trở lại ôm một đống lớn đồ, tạp thất tạp bát (tạp nham, linh tinh), chiến lợi phẩm từ Vân Nam mua về. Mệt mỏi không có khí lực để nói lại những câu chữ quen thuộc xưa kia, đem đồ vật hướng trên ghế sa lon ném, ngã người vào giường liền ngủ. 


Mộ Vũ nhìn nàng vào cửa, quăng đồ, vừa đi vừa cởi quần áo. Nàng ở phía sau nhặt y phục, đặt ở mép giường. Nhìn nàng cuộn mình trong ổ chăn. Ngồi ở mép giường, nhìn mặt của nàng, nét mặt mệt nhọc quá độ. Nhẹ nhàng nói, ngủ một giấc cho tốt, đợi lát nữa thức dậy ăn sủi cảo.


Lúc xoay người, tay bị kéo lại, nàng quay đầu lại nhìn thấy Triều Sinh sắp khép lại mắt còn dùng sức nhìn chằm chằm, hỏi, ngươi có hay không muốn ta, ta đi mấy ngày nay, ngươi có phải hay không một chút đều không quan tâm ta?


Mộ Vũ không trả lời, đưa tay khép lại ánh mắt nàng, thật giống những nhân vật trong ti vi - người chết không nhắm mắt lại được giương ánh mắt to một chút. (tội nghiệp, chưa chi em bị trù ẻo)

Triều Sinh thầm thì, ngươi là nữ nhân không có lương tâm. Từ từ tiến vào giấc ngủ.


Buổi tối, Triều Sinh ngủ đủ rồi, ăn đủ rồi, nghỉ ngơi đủ rồi, thì quấn Mộ Vũ muốn rất nhiều lần, nhiều đến Mộ Vũ cảm thấy Triều Sinh nhất định là muốn cho nàng ngày mai không dậy nổi không viết được chữ. Triều Sinh thế nào đều không thỏa mãn, ở lỗ tai của nàng cắn cắn, nói: Mộ Vũ, Mộ Vũ, Mộ Vũ, có nhớ người ta hay không? Người ta đi rồi có phải thật sợ hay không? Mộ Vũ ...


Trong bóng tối, nghe Mộ Vũ nhẹ nhàng than thở, ở bên tai của nàng, nhẹ nhàng nói, ngươi đi mấy ngày đó, ta thử mấy lần đều không cao triều.


Ha ha ! Triều Sinh kiêu ngạo cười lớn.


---Hoàn---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net