Con nhà giàu đến - P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm: Hoàn khố tử đệ giá đáo

Tác giả: Tế Dương Phi Vũ

Thể loại: Xuyên không, cải nam trang, oan gia, HE

Editor: Chris Nguyen  

Nhân vật chính: Tấn Dương - Thẩm Uyển  

Độ dài: 91 chương

Văn án:

Phủ tướng quân -----


Tấn Dương nghe phụ thân nói dứt lời liền kinh hãi, cái gì ? Muốn đem đại ca ở rể tại Thẩm gia , nói đùa gì vậy, ở rể chẳng phải giống như đem đại ca "Gả" đi ra ngoài sao ?! Đại ca đúng là con trai lớn, cho dù báo ân cũng không thể đem đưa cho người khác a. Muốn ở rễ cũng phải là ta gả, dù sao ta chỉ là con nhà giàu, "Gả" đi ra ngoài còn có thể giúp trong nhà giảm bớt chi tiêu. Đến lúc đó chỉ cần bắt được từ thư là coi như xong....Ha ha ha, Thẩm gia đúng không, từ thư ta là muốn định rồi.


Thẩm phủ ----

Thẩm Uyển nghe được gia gia định cho mình một mối hôn sự, cái gì tiểu thư khuê cát, thục nữ khí chất đều không để tâm, liều mạng chạy về phía gia gia. Hoàng thân quốc thích thì như thế nào, phủ tướng quân thì như thế nào, Thẩm Uyển nàng khinh thường, trong lòng mình đã có ý trung nhân. Có thể nhìn gia gia tuổi già nhiều bệnh trên mặt lộ ra vẻ vui thích, lời nói đến bên miệng lại nói không nên lời, không đành lòng cô phụ kỳ vọng của gia gia. Đáp ứng. Nàng nhất định có thể nghĩ đến biện pháp khôi phục tự do cho bản thân...


Một người là con nhà giàu, một người là tài nữ. Một sống phóng túng, một cầm kỳ thư họa. Một tên lưu manh côn đồ, một nàng tri thức hiểu lễ nghĩa thục nữ khí chất...Hai người hoàn toàn không liên quan phải ở cùng nhau, thế nào tạo ra tia lửa a......

...oOo...

Chương 1: Sống lại

Màn đêm chán chường tịch mịch phủ xuống bào phủ cả thành phố S. Tại quán bar thành phố S, đêm nay nhất định nàng là nhân vật chính.

Quán rượu nằm giữa hai bờ sông trong thành phố S yên tĩnh, có một nhà gọi là SHUBO bar, không nổi danh nhất quy mô cũng không lớn, nhưng đêm nay nơi này lại chật ních. Hỗn hợp đèn nê ông lóe lên, âm nhạc đinh tai nhức óc, trong sàn nhảy một đám cả trai lẫn gái điên cuồng quên mình nhảy đung đưa....

Đột nhiên âm nhạc huyên náo ngừng lại, một vị nam tử mặc y phục sặc sỡ đi lên đài "Các tiên sinh, các nữ sĩ, thỉnh an tĩnh lại.."

Trong lúc nhất thời những người đang nhảy đều ngừng lại, tại quầy bar người uống rượu cũng nhìn qua đây

"Vô luận là khách mới khách cũ, hay là khách quen...Thời khắc mọi người mong đợi đã đến...Cho mời Sally"

"Woaa..."

Trong lúc nhất thời nghe được cái tên này thì các loại tiếng huýt sáo, tiếng hoan hô vang lên. Trên đài một hồi khói trắng bốc lên, một giọng trong suốt tinh khiết vang lên. Nương theo tiếng đàn ghi-ta. Tất cả mọi người đều đắm chìm trong tiếng ca.

Đợi đến khói trắng dần dần tản đi. Từ từ thấy rõ người ngồi ở trên đài ca hát.
Một mái tóc đen dài, trên trán vài sợi che đi tầm mắt, tinh xảo khuôn mặt, mặc áo sơ mi màu trắng, bên ngoài là áo da màu đen, cách ăn mặc trung tính. Còn có điểm hoa tai màu lam bên phải. Làm cho vị nữ sinh đặc biệt tăng thêm mị lực.

Một khúc kết thúc...

Tiếng hoan hô lại vang lên..

"Vì mọi người ở phía dưới tôi xin gửi tới một thủ Lương Tĩnh Như <>"

Lúc hát bài hát này mặt Sally lộ ra nụ cười hạnh phúc. Đúng vậy, nàng rất hạnh phúc. Vốn là nàng muốn đi du học Học viện âm nhạc tại Vienna. Đúng lúc đang làm việc tại quán bar này thì nàng lại tìm được hạnh phúc của nàng. Quyết định buông tha cơ hội đi du học. Cùng người nàng yêu lưu lại tại thành phố này.

Sau khi kết thúc lão bản quán bar vỗ vỗ bả vai Sally " Tôi biết là mỗi lần cô đến, tôi đây lại làm ăn thật tốt..Ha ha..."


"Lão bản không cần phải khen tôi a, sẽ làm tôi có áp lực" Sally cười nói

"Đây là thù lao hôm nay của cô..." Lão bản quán bar đưa cho Sally một phong thư "Thời gian còn sớm, chi bằng hát vài bài nữa..."

Sally phất tay nhìn nhìn "Không được hôm nay có việc, hôm sau sẽ hát thêm, lão bản đa tạ...Tuần sau gặp"

Phất tay, Sally đi ra khỏi quán bar. Đi vào một chỗ bán hoa, mua một bó hoa tươi. Sau đó đi đến tiệm trang sức, mua một cái vòng tay. Này chính là cái vòng tay Tiểu Thiến để mắt đến đã lâu. Hôm nay rốt cuộc đã để đủ tiền mua cho nàng, Vuốt ve cái hộp tinh xảo. Không biết Tiểu Thiến sau khi thấy sẽ có vẻ mặt gì đây. Ha...ha...

Sally vừa cười vừa quay trở về nhà. Tiểu Thiến vẫn chưa về a...

Mở đèn lên, nhìn xem căn phòng thuê không lớn, đơn giản, ấm áp. Đây chính là nhà của nàng. Là cô nhi nội tâm Sally cỡ nào khát vọng có một căn nhà ấm áp. Gặp được Tiểu Thiến nàng mới có cảm giác của nhà. Ngồi ở trên ghế sa lon chờ Tiểu Thiến trở lại.

Tiểu Thiến là nhân viên công sở bình thường, so với Sally lớn hơn 2 tuổi, cùng rất nhiều thành phần tri thức đồng dạng, ban ngày liều mạng làm việc, buổi tối đến quán bar lấp đầy hư không tịch mịch trong lòng...Sally có lần ca hát trên đài liền chú ý một người ngồi ở trong góc tóc xõa dài ngang vai Tiểu Thiến. Mà Tiểu Thiến cũng bị tiếng hát của Sally hấp dẫn. Cư như vậy hai người trong quán bar gặp nhau sau mến nhau. Mặc dù các nàng đều là con gái. Nhưng mến nhau qua hai năm. Tình cảm rất tốt.

Thời gian dần dần trôi qua...Sally đợi một canh giờ vẫn không thấy Tiểu Thiến trở lại. Vì vậy liền gọi điện thoại. Điện thoại của Tiểu Thiến tắt máy.

Nhìn đồng hồ đã 12 giờ, Sally có chút ngồi không yên. Hay là đi ra bên ngoài chờ Tiểu Thiến đi...

Ở ngoài ngã tư đường đi tới đi lui chờ Tiểu Thiến về....

Giọt giọt....một tiếng xe hấp dẫn sự chú ý của Sally. Đưa mắt nhìn tới, một chiếc Ferrari màu đỏ dừng lại cách đó không xa. Một chiếc xe thể thao thật đẹp a....Sally mặc dù thích xe nhưng cũng không hâm mộ người khác, bởi vì nàng chỉ muốn có một cuộc sống bình thản ấm áp, chỉ cần có Tiểu Thiến như vậy là đủ rồi.

Xe thể thao màu dỏ mở cửa, một người đi ra. Là Tiểu Thiến. Sally có chút không dám tin vào mắt mình. Tiểu Thiến...như thế nào lại từ chiếc xe kia đi ra...

Tiểu Thiến không nhìn thấy Sally ở bên đường đối diện ngơ ngác nhìn mình, đối với người trong xe cười cười

"Bye, bye"

Lúc Tiểu Thiến đi ra, cửa xe bên kia mở ra, là một cô gái cao gầy ăn mặc thật đẹp. Đi đến trước mặt Tiểu Thiến nói "Em đã quên hôn tạm biệt" Môi đỏ xinh đẹp hôn lên đôi môi của Tiếu Thiến. Tiểu Thiến cũng không có đẩy ra , ngược lại nàng lại đón nhận một chút.

Cái hôn nhỏ này vừa vặn để Sally nhìn thấy, Sally trừng to mắt, ngây ngốc đứng ở nơi đó. Trong đầu tất cả đều trống rỗng. Này.....là có chuyện gì......

Đợi đến lúc xe thể thao chạy đi, Tiểu Thiến vừa vặn ngẩng đầu, nhìn thấy Sally đứng đối diện.

Nhìn thấy Sally ngây ngốc, Tiểu Thiến thân thể chấn động, bị nhìn thấy không...Cắn cắn đôi môi, nàng biết rõ sớm muộn Sally sẽ biết, chính mình lại không nghĩ nhanh như vậy đi, nhưng bây giờ tình huống này xem ra cũng lừa gạt không nổi nữa.

Đi đến trước mặt Sally. Khẽ gọi một câu "Sally...."

Sally tỉnh lại "Không...Vừa rồi...Không phải là thật sự. Em không nhìn thấy gì cả"

"Sally này. Đây là thật...." Tiểu Thiến cắn môi nói ra "Em thấy được chính là thật sự..."

"Vì cái gì...Vì cái gì...Em làm không tốt ở chỗ nào..." Sally lắc đầu thống khổ nói

"Không, em làm rất tốt. Đối với tôi cũng rất tốt. Bởi vì thật quá tốt. Cho nên tôi...."

"Cho nên chị lựa chọn người khác. Hơn nữa lại là con nhà giàu.." Sally cố gắng khôi phục ý thức của mình "Tiểu Thiến, người kia đối với chị không phải là thật lòng, nàng chỉ vui đùa chị một chút...chị....chị không cần phải..."

"Sally..." Tiểu Thiến cắt đứt lời nàng. "Tôi biết rõ ràng nàng là con nhà giàu, cũng biết nàng chỉ đối tốt với tôi nhất thời, cho nên tôi muốn bắt lấy cơ hội lần này. Nàng có thể cho tôi chức Tổng giám, hơn nữa còn cho tôi vật chất tôi muốn..."

"Cái gì...Vật chất..?"

"Em đối với tôi rất tốt, cùng em ở đây tôi rất vui vẻ. Nhưng cuộc sống bình thản như vậy không phải là thứ tôi muốn. Tôi không hy vọng tôi chỉ là một người nghèo, không thể mua y phục tôi muốn, không thể mua những thứ tôi mong muốn" Tiểu Thiến nhẫn tâm nói

Sally nghe Tiểu Thiến nói xong không thể tin được nhìn người trước mặt. Đây mới thật là người ta yêu lúc trước sao "Chị muốn, em cũng có thể mua cho chị a..."

"Em làm việc ở quán bar, cơ bản chỉ đủ cho hai người chúng ta chi tiêu...Sally, thực xin lỗi. Tha thứ cho tôi. Tôi thật sự không muốn cuộc sống bình thản giống nước lọc như thế này"

Sally nghe xong Tiểu Thiến khẩn cầu. Cười lạnh bỏ qua cái cầm tay của Tiểu Thiến "Thì ra là chị mong muốn cuộc sống vật chất, vô luận đối phương có thật lòng yêu mến chị không, chỉ cần nàng là con nhà giàu, cũng có thể...Thì ra điều trước kia chị nói đều là gạt người. Tôi thật khờ. Cho rằng cuộc sống bây giờ đều là tôi và chị mong muốn. Đến cùng chỉ có tôi là đang nằm mơ, tôi cho là tôi có một gia đình. Tôi thật khờ a. Ha..ha....ha..."

Nhìn Sally cười còn khó coi hơn khóc, tâm Tiểu Thiến cũng đau...Hai năm qua tình cảm cũng rất vui vẻ. Nhất là Sally đối với nàng tất cả đều là chân tình. Nàng không đành lòng tổn thương Sally. Đến cùng lại làm nàng ấy tổn thương nặng nhất.

Sally không nhìn đến Tiểu Thiến, bắt đầu bước đi....

"Em đi đâu vậy...?" Tiểu Thiến thấy Sally đi. Liền vội vàng hỏi.

"Chuyện của tôi chị không nên xen vào. Phòng kia liền lưu cho chị ở, đồ đạc của tôi chị đều ném đi đi, từ nay về sau tôi và chị cùng làm người xa lạ" Lạnh lùng nói xong. Cố nén nước mắt rời đi.

Một thân một mình đi trên đường, gió thổi cũng làm nàng đau, cũng thổi lạnh lòng của nàng, thì ra thế giới này cái gì cũng có thể mua được, ngay cả tình yêu cũng có thể mua bằng vật chất..A...thật đúng là buồn cười a...Sally ngươi chính là tên đại ngu ngốc...Cho rằng cuộc sống bình thản mới là hạnh phúc nhất. Thì ra không phải là như vậy..

Nhìn cách đó không xa một đám con nhà giàu mở cửa xe thể thao bước ra cười hi hi ha ha cùng mấy nữ sinh....Sally nở nụ cười. Thì ra làm con nhà giàu tốt như thế a. Thật tốt a...thật tốt a.....


Giọt giọt....


Cười xong Sally vọt tới đường cái. Cứ như vậy đi. Cuộc đời ta cứ như vậy đi. Đã không có cái gì có thể lưu luyến...


========================


"Phu nhân.....Dùng sức a....."

Thật chật chội. Thật khó chịu a...Sally có cảm giác mình hô hấp không thuận. Hơn nữa nơi này thật chật chội...


"A....." Một tiếng thét chói tai


"Đi ra....Đi ra..."

Cuối cùng mới hít thở thông. Sally chậm rãi mở mắt. Nơi này là... Căn phòng thật cổ kính.....Chẳng lẽ...

"Mau...mau...Mẹ chồng...Là nam hài sao ?" Lý Hương Vân vừa mới sinh xong hài tử mệt lả hỏi

Bên cạnh một vị lão phụ nhân cầm quyền trượng đầu rồng hoa giáp, nhìn con dâu, nét mặt già nua nói "Là...là nam hài..."


Bên ngoài một tướng sĩ nghe được lão thái thái nói vậy. Lập tức đứng lên. Thật tốt quá. Ta phải đi báo tin.

Lý Hương Vân sau khi nghe xong, thở phào nhẹ nhõm. Suy yếu nói "Ta có thể diện đi gặp liệt tổ kiệt tông nhà họ Tấn rồi" Nói xong buông tay quy thiên....

Nam hài ???!!!!! Sally nghĩ chẳng lẽ mình biến thành nam...

"Lão thái quân...Này...." Bà mụ nhìn bé gái trong tay mình

"Thái quân không xong, trong nội cung có thị vệ tới nghe xong thái quân nói, liền tiến cung..." Một nha hoàn tên Tiểu Thanh nói ra

"Cai gì...." Lão thái quân có chút không đứng vững, vừa rồi nàng chỉ làm cho con dâu của mình an tâm nhắm mắt, không nghĩ tới...Hiện tại đuổi theo có lẽ không kịp.... Lão thái quân ôm bé gái qua "Về sau tên của người sẽ là Tấn Dương" đối với hai người khác dặn dò "Bà mụ cùng Tiểu Thanh các ngươi, nếu ai dám nói lung tung một câu, đó chính là khi quân chi tội. Ta lão thái bà nhất định không buông tha"  

Chương 2: Trở thành con nhà giàu 

"Bà nội đây là Nhị đệ của Tấn Diệu sao ?" Tấn Diệu mới bốn tuổi không biết mẫu thân vĩnh viễn rời mình đi, chỉ biết là bà nội nói mẫu thân đi đến một nơi rất xa, có thể mỗi ngày đều làm bạn với ngoại phụ thân. Nhìn xem đệ đệ của mình trong tã lót, Tấn Diệu có chút tò mò.


Lão thái quân nhìn trưởng tôn của mình cùng hài tử tron tã lót, đều mới lớn như vậy đã không có nương, nhịn không được rớt nước mắt xuống , rơi xuống trên mặt Sally, Sally chậm mở to mắt, nhìn lão nhân khóc, trong lòng có rất nhiều tư vị, nghĩ sẽ đưa tay vì lão nhân lau nước mắt, mới phát hiện tay mình nhỏ như vậy căn bản là không được a...

Mà trong mắt lão thái quân nhìn thấy hài tử trong tã lót duỗi ra hai bàn tay nhỏ bé, hình như là an ủi mình đừng khóc, rất vui mừng. "Hài tử đáng thương của ta, về sau ngươi phải chịu khổ rồi. Yên tâm đi bà nội vĩnh viễn sẽ bảo vệ ngươi. Không để cho ngươi bị bất luận kẻ nào khi dễ..."

Một câu nói kia làm cho Sally vốn đã chết tâm lại sống trở lại. Vốn nàng trước giờ không có người thân, nghe được lão thái quân nói câu kia liền oa oa khóc. Nàng thề nhất định phải hếu thuận thật tốt với lão nhân. Từ nay về sau không còn có Sally, tên của nàng là Tấn Dương, Tấn gia Nhị công tử.

Lý Hương Vân mất, trượng phu nàng là Tấn Nhân Võ đang ở biên cương trấn thủ khổng thể trở về gấp gặp thê tử lần cuối. Thân là tiểu cô hoàng hậu, nghe được chị dâu mình qua đời, rất thương tâm. Hoàng thượng lệnh cho làm lễ tang lớn, phong làm nhất phẫm phu nhân, mà Tấn Dương vẫn được lão thái quân mang theo bên mình. Bởi vì thị vệ không nghe hết mà bẩm báo với Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, đã thành sự thật tuyên bố Tấn Dương là nam hài ra bên ngoài. Chuyện này chỉ có lão thái quân, bà mụ cùng Tiểu Thanh biết rõ. Lão thái quân cho bà mụ một khoản tiền lớn, đem nàng đưa đến nơi khác, Tiểu Thanh trở thành thiếp thân nha hoàn của Tấn Dương, hầu hạ Tấn Dương ăn uống bắt đầu cuộc sống hàng ngày...

Bởi vì Tấn Dương còn là một hài nhi, hài nhi không thể nào nói chuyện. Vì phòng ngừa người khác xem mình như quái vật nàng mỗi ngày trừ ăn ra chính là ngủ, bởi vì lão thái quân cho nàng được sự ấm áp, Tấn Dương có khi còn có thể trêu chọc lão thái quân vui vẻ, mỗi lần như vậy lão thái quân đều cao hứng cười không khép miệng được, ngày ngày ôm đứa cháu này, đều thấy thái quân đối với Tấn Dương rất yêu thích. Gặp cha của mình một lần, mặt mũi tràn dầy râu ria cùng vẻ tiểu tụy, nhìn phụ thân mặt hàm chứa lệ xuất hiện trước mặt mình, trong lòng cũng có chút chua xót, vội vã gặp mặt một lần, phụ thân liền phải đi biên quan....

.

.

.


Cứ như vậy cuộc sống từng ngày trôi qua, bởi vì Lý Hương Vân sinh ra Tấn Dương liền qua đời cho nên đầy tháng cũng không làm tiệc rượu

Vì có trí nhớ kiếp trước Tấn Dương không thể như hài nhi khóc rống củng đái dầm, phủ tướng quân mọi người đều phát hiện ra chuyện lạ, vị Nhị thiếu gia này chưa bao giờ khóc, cũng không làm khó, mỗi ngày làm việc và nghỉ ngơi thời gian theo quy luật dọa người, đến lúc muốn ngủ liền ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ, đến lúc đói bụng liền hé miệng ăn, chưa bao giờ cần kẻ nào đến dụ dỗ, thời điểm không ăn cũng ngoan ngoãn vô cùng, yên tĩnh trong ngực của lão thái quân nhắm mắt lại, an tĩnh thần kỳ. Ngoại trừ đối với lão thái quân cười, thì đối với bất kỳ người nào làm trò hề thì đều không để ý. Tất cả những người nhìn qua tướng quân Nhị công tử Tấn Dương đều nói chưa từng gặp qua đứa bé biết hiểu chuyện như thế.

Tấn gia địa vị hiển hách vừa uy chấn tứ phương Đại tướng quân phủ, lại là Hoàng thân quốc thích, trong khoảng thời gian ngắn, trong kinh đô không ai không biết Tấn gia Nhị thiếu gia là một thần đồng.

Tấn Dương nhắm mắt lại nghe những người lớn nói chuyện, nghe bọn họ nói cho mình ngoại hiệu, còn có vạch ra kế hoạch tương lai cho chính mình, trong lòng không khỏi cười lạnh, thần đồng.....Chỉ sợ sau này cho các ngươ thất vọng rồi, ta không muốn làm cái gì thần đồng a, mà là muốn nổi danh một cái con nhà giàu đây.


Thời gian lưu chuyền, đảo mắt Tấn Dương đã đi tới cổ đại năm bao nhiêu cũng không biết. Hôm nay nàng chính là Tấn gia Nhị thiếu gia "Chọn đồ vật đoán tương lai" cuộc sống sau này. Đối với lần trước đầy tháng không có bày tiệc rượu, vừa vặn lần này bổ sung lần trước.

Lần này tổ chức tiệc, trước cửa phủ tướng quân người người xếp hàng đội ngũ thật dài, hối hả, lui tới không dứt. Hoàng thượng cùng Hoàng hậu cũng nhân cơ hội này đến nhìn xem đứa cháu thiên tài này.


Một âm thanh chói tai vang lên "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương giá lâm..."

Tấn Dương đang nhắm mắt dưỡng thần sau khi nghe được âm thanh liền chậm rãi mở mắt ra, Hoàng thượng Hoàng hậu ? Hắc... Câu này thật đúng là chỉ có thể nghe được trên tivi, hôm nay ngược lại nhìn thấy Hoàng thượng cùng Hoàng hậu còn sống. Tò mò mở mắt ra.

Mọi người ra giữa nghênh đón, phía trước khoác hoàng bào, tướng mạo anh tuấn mặt mũi tràn đầy cao quý chính là Hoàng Thượng, một người khác mũ phượng xinh đẹpthái độ phú quý chắc hẳn là cô cô hoàng hậu của mình đi .

Tấn Đình gặp Tấn Dương trợn tròn hai mắt thật to nhìn mình, lập tức tiến đến bế lên "Dương mới lớn như vậy đã xinh đẹp, về sau nhất định là một mỹ nam tử đây. Ha ha. Hoàng thương ngươi nhìn xem"


Tấn Dương cũng không có nhàn rỗi, ta ăn đậu hủ, vì vậy duỗi ra hai cái tay nhỏ bé tại trước ngực Tấn Đình gãi gãi.

Lập tức Tấn Đình rất xấu hổ, nàng như thế nào cũng không nghĩ tới cháu mình sẽ như thế.

"Ha ha ha..." Hoàng thượng bị Tấn Dương làm động tác này làm cho tức cười. tất cả mọi người bị chọc cười.

Tấn Đình xấu hổ cũng cười nói "Tiểu sắc lang. Ngay cả cô cô ngươi cũng chiếm tiện nghi"

Tấn Dương sau khi nghe xong nhếch miệng cười. Chính là chiếm tiện nghi ngươi. Ai bảo ngươi chiếm tiện nghi ta trước. Sau đó ôm cổ Tấn Đình không tha, trong miệng nãi thanh nãi khí hô "Ta...Muốn....Cô cô..."

Lập tức toàn bộ mọi người đều bật cười. Không nghĩ tới tướng quân Nhị công tử lại chọn đồ vật đoán tương lai thế nào lại bắt trúng Hoàng hậu nương nương. Hoàng thương hoàng hậu cùng lão thái quân đều lúng túng.

Tấn Đình cũng không còn nghĩ đến Tấn Dương muốn chính mình, cười nói: "Tấn Dương, không được chọn cô cô nha, cô cô là của hoàng thượng, Tấn Dương ngươi chọn qua một cái những thứ này như thế nào..."


"Ta liền muốn cô cô.." Vẫn nãi thanh nãi khí nói, ôm cổ Tấn Đình không tha, còn có xát vài cái.

Tấn Đình đối với Tấn Dương dở khóc dở cười. Đứa nhỏ này thật là đáng yêu.

Hoàng thượng nhẹ ho khan vài tiếng "Khụ khụ...Tấn Dương con a. Cô cô ngươi là của trẫm. Ngươi hay là chọn qua những thứ này đi"

Nói nhảm ta đương nhiên biết là lão bà của ngươi. Ta đây không phải vì tương lai cùng danh dự của ta để nổi danh sao. Làm bộ như có điều gì đó phải suy nghĩ nghiêng nghiêng đầu "Kia...Ta muốn cái này..." Nhìn xem túi thơm trên người hoàng hậu, chộp vào trong ngực.

Nhìn xem không chấp nhất muốn Hoàng hậu của mình, Hoàng thượng thở phào nhẹ nhõm, Nhưng nhìn xem Tấn Dương cầm lấy dĩ nhiên là cái túi thơm, lần nữa nở nụ cười.


Lão thái quân nhìn thấy cháu mình cầm lấy túi thơm cũng là dở khóc dở cười. Bắt cái gì không tốt, hết lần n này tới lần khác bắt túi thơm.

Đây điển hình là dạng con nhà giàu công tử a...

Sau này chuyện tướng quân Nhị công tử chọn đồ vật đoán tương lai ngày đầu tiên là sáng khoái tập kích ngực của Hoàng hậu nương nương, sau đó lại cùng Hoàng thượng tranh đoạt Hoàng hậu, chọn đồ vật chính là bắt túi thơm. Lời này dần dần truyền ra ngoài. Cũng vì đó Tấn Dương mang tiếng con nhà giàu...


Thời gian dần dần trôi qua..

Năm tuổi Tấn Dương tập kích ngực một nha hoàn. Nha hoàn sợ hãi kêu lên chạy ra ngoài.

Lúc bảy tuổi nhìn lén một cô gái tắm rửa, còn lấy mất y phục của nàng. Các nàng về sau khi tắm đều muốn kiểm tra cửa nhiều lần xem có khóa kỹ hay không.

Năm mười tuổi, mang theo một đám gia đinh đi thanh lâu gọi một hàng các cô nương, về sau chuyện liền không biết được...

Mười ba tuổi, trên đường nhìn thấy cô gái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net