Công chúa câm và phò mã thế thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CÔNG CHÚA CÂM VÀ PHÒ MÃ THẾ THÂN


Tác giả: Tendy Phuong
Thể loại: Cổ trang, cung đình.
Tình trạng: Hoàn.

*********************************************


Chương 1



Chuyện xảy ra vào năm Mậu Thìn, dưới thời vua Lê Nhân Tông, triều Hậu Lê. Chị cả của Lê Nhân Tông là Vệ Quốc Trưởng công chúa Lê Ngọc Đường mới lên 10, lại mắc bệnh câm bẩm sinh. Lê Nhân Tông nghe lời mẹ là Tuyên Từ hoàng thái hậu xuống chiếu đem gả Ngọc Đường ra ngoài.

Trong triều, Lê Thụ là một bậc khai quốc công thần, quê ở đất Lam Sơn, huyện Cổ Lôi, xứ Thanh Hoa. Ông được xếp thứ 13 trong danh sách “Lam Sơn tam thập hổ tướng”, dần dần trở thành bậc thái tể giữ chức Bình Chương quân quốc trọng sự, tức Tể tướng nhà Lê.

Lúc bấy giờ trong nhà Lê Thụ chỉ còn hai người con chưa thành thân là Lê Quát và Lê Vân Giao.

Người ta thường nói “nữ thập tam, nam thập lục” tức là nói về chuyện hôn nhân, gái mười ba tuổi là có thể gả chồng, trai mười sáu tuổi thì đủ tuổi lập thất. Lê Quát năm nay vừa đúng mười sáu tuổi, lại có khuôn mặt sáng láng có thể nói là tuấn tú, tất nhiên là bị chọn trúng.

Vừa nghe xong chiếu chỉ, Lê Thụ khấp khởi mừng thầm trong lòng, vội về báo tin cho con trai. Lê Quát nghe xong liền giãy ra khóc:

-Cha a! Con không lấy nàng ta đâu. Một đứa con nít mà còn bị câm nữa thì con lấy làm gì chứ.

Lê Thụ nghiêm mặt lại nói:

-Sao con có thể nói vậy chứ? Nàng là trưởng công chúa thiên kim chi khu, lấy nàng ta thật vinh hạnh biết chừng nào.

Lê Quát một mực lắc đầu:

-Cha thừa biết là lấy công chúa rồi thì con không thể nạp thiếp. Như vậy đời con sẽ tiêu tùng a.

Lê Thụ ngồi xuống nói nhỏ:

-Con biết một mà không biết hai. Công chúa chỉ mới mười tuổi, con lấy về cũng chẳng làm gì. Mà hiện tại chúng ta có thể nhân cơ hội này để thu lợi về mình. Còn con, muốn phong lưu thì chỉ cần ra ngoài tìm vài nàng là được rồi, cần chi nạp thiếp chứ.

Lê Quát nhăn mày:

-Chuyện đó mà vỡ ra, chẳng phải con sẽ bị chém đầu sao? Con không lấy, nếu cha ép con thì con sẽ chết ngay bây giờ.

Vừa dứt lời, Lê Quát đứng lên cầm lấy một cây thủy thủ kề vào cổ mình. Lê Thụ kinh hoảng vội ngăn lại con:

-Con đừng làm bậy chứ! Con chết rồi bảo cha phải làm sao bây giờ? Thánh chỉ đã ban ra thì không thể thu hồi lại, cha cũng không thể kháng chỉ.

Lê quát dí sát thủy thủ vào cổ mình hơn, nói:

-Con mặc kệ, con nhất định không lấy công chúa. Cha kiếm người khác thay đi.

Lê Thụ dứt khoát giật lấy thanh thủy thủ nói:

-Con nói lấy ai thế bây giờ?

Lê Quát bất chợt đề nghị:

-Cha bảo Giao nhi thay con đi.

Lê Thụ vừa nghe liền phản bác:

-Không được! Nó là con gái, sao mà lấy công chúa được.

Lê Quát xuống nước năn nỉ:

-Cho nó thay con đi cha. Công chúa hiện tại mới mười tuổi, đâu có biết làm gì. Đảm bảo năm mười năm nữa cũng không dễ phát hiện ra.

Lê Thụ vẫn không đồng ý:

-Cha thấy vẫn không ổn. Giao nhi kém con hai tuổi, vóc người cũng nhỏ hơn một chút. Khuôn mặt hai con tuy rất giống nhau nhưng nhìn vào cũng có điểm khác. Hơn nữa, làm sao thuyết phục nó đây?

Lê Quát tự tin nói:

-Con lâu nay ít ra ngoài nên rất ít người biết mặt con. Ngay cả hoàng thượng chọn phò mã cũng chỉ nhìn qua bức họa. Người thật và tranh vẽ khác nhau là chuyện thường mà. Còn chuyện thuyết phục Giao nhi, cha yên tâm. Giao nhi xưa nay rất nghe lời, cha chỉ cần ra lệnh là nó làm theo mà.

Lê Thụ nghĩ thấy cũng được, nhưng vẫn băn khoăn:

-Còn hạnh phúc cả đời của nó thì sao?

Lê Quát khẽ cười nói:

-Cái này, cha cũng thấy đó. Giao nhi suốt ngày hết thêu thùa may vá lại trồng cây nhổ cỏ. Vả lại người nó lấy là công chúa, có ảnh hưởng gì đâu. Mà nó cũng chính miệng nói là suốt đời không lấy chồng mà.

Lê Thụ đanh mặt lại, khẽ nói:

-Con với chả cái!

Lê Quát nghe vậy liền mừng rỡ thúc giục:

-Quyết định như vậy nha cha!

Lê Thụ bất đắc dĩ gật đầu:

-Ờ thì…ừ! Để cha nói với nó.

Và thế là mọi chuyện tiếp tục diễn ra như bình thường. Lê Thụ với sự tham lam của mình, liền nhân cơ hội vơ vét của cải, thu nạp các lễ vật của các đại thần trong triều. Có vài vị quan thấy bất mãn liền lên triều hặc tội ông, điển hình là Đài quan Hanh Phát. Chuyện này khiến Lê Thụ phải cởi mão tạ tội ngay trên triều. Nhưng vì lệnh của ông đã gởi đi khắp nơi rồi nên cũng không thay đổi được.

Trải qua lục lễ theo quy định của Khâm Thiên Giám bao gồm Nạp thái, Vấn danh, Nạp trưng, Nạp cát, Điện nhạn và Thân nghinh. Đến Lễ thứ sáu tức Lễ Thân nghinh, Vân Giao theo lệnh cha thay Lê Quát đi rước dâu. Lễ rước dâu sẽ bắt đầu từ phủ công chúa, và đi đến phủ phò mã làm lễ.

Vân Giao mặc một thân hỉ phục đỏ thẫm, ngồi trên ngựa dẫn đầu đoàn kiệu. Theo sau là vị chủ hôn và các mệnh phụ phu nhân, sáu vị nữ quan và những người hầu.

Đoàn rước dâu đi đến đâu cũng khiến dân chúng chú ý, bởi đôi tân nhân đều rất nhỏ tuổi. Phò mã là người bị chú ý nhiều nhất, bởi vóc người nhỏ nhắn chỉ cao tới vai của nam nhân trưởng thành. Nhưng vóc người lại không che lấp được thần thái thanh dật của nàng, khuôn mặt thanh tú với đôi mắt to tròn trong trẻo. Hai hàng mi cong vút, đôi mày rậm uy nghiêm cùng với làn môi thoáng đỏ thoáng hồng, khiến người khác không thể không nghĩ đến mấy chữ ngũ quan như ngọc. Điều đáng chú ý là đôi mắt phò mã nhìn về phía xa xăm khiến người ta cảm giác một chút gì đó cô đơn.

Về đến Phò mã phủ, Vân Giao xuống ngựa tiến đến mở màn cửa đỡ công chúa vào nhà. Vừa nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn của Ngọc Đường, Vân Giao không khỏi nhíu mày. Bóng dáng ấy quá sức mỏng manh, quá sức đơn bạc khiến người ta nổi lên ý nghĩ muốn bảo hộ nàng.

Đem hỉ khăn tháo xuống, bấy giờ Vân Giao mới có dịp nhìn kỹ dung mạo “thê tử” của mình. Ngọc Đường chỉ mới mười tuổi, nhưng hứa hẹn sau này lớn lên sẽ là một mỹ nhân khuynh thành. Đáng tiếc nàng bẩm sinh khiếm khuyết, lại bị trượng phu tương lai ruồng bỏ phải lấy một nữ nhân, đây có thể xem là điều đáng tiếc của tạo hóa hay không? Ngọc Đường lại chỉ nhìn sơ qua Vân Giao một lần rồi cúi đầu.

Sau đó hai người làm lễ hợp cẩn, cùng ăn một miếng thịt, uống rượu trong hai cái tách được cưa làm đôi. Tiếp theo là bữa tiệc nhẹ dành cho các mệnh phụ phu nhân, khi bọn họ tan tiệc trở về thì đôi tân nhân mới được đưa đến tân phòng.

Vân Giao đứng nhìn Ngọc Đường, hồi lâu không nói, cả gian phòng lâm vào im lặng. Thấy hai người cũng không nên giữ trạng huống như vậy đến sáng, Vân Giao liền nói:

-Công chúa! Ngài cứ nghỉ ngơi ở đây, ta đi thư phòng là được rồi.

Ngọc Đường nghe vậy liền đi qua nắm lấy vạt áo Vân Giao kéo kéo. Vân Giao có chút khó hiểu, hỏi lại:

-Công chúa là muốn làm gì? Cùng ta viên phòng sao?

Ngọc Đường có chút bối rối, nàng đương nhiên đã được dạy qua một lần trước khi hạ giá, nhưng nàng cực kỳ không tình nguyện đối mặt với chuyện đó. Viên phòng đêm tân hôn là chuyện đương nhiên, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Ngọc Đường vẫn là lắc đầu. Phản ứng của Ngọc Đường càng làm cho Vân Giao không biết phải làm sao, đây là lần đầu nàng tiếp xúc với Ngọc Đường, bảo nàng làm sao hiểu ý được chứ.

Không chờ Vân Giao lên tiếng, Ngọc Đường xoay người nhìn về phía giường ý bảo nàng qua đó. Vân Giao cười khổ, theo Ngọc Đường đi qua giường, dù sao đều là trẻ con cả, ngủ chung chắc không sao.

Sau khi cả hai đều đã nằm yên trên giường, Vân Giao khẽ thở dài nói:

-Sau này chúng ta hãy làm bạn tốt. Ta sẽ chăm sóc tốt cho công chúa.

Ngọc Đường nghe vậy xoay đầu nhìn Vân Giao, ánh mặt hiện rõ nghi hoặc nhưng nhanh chóng trầm xuống. Có lẽ như nàng cảm thấy được đối phương xa cách nàng vì nàng không được hoàn hảo như những nữ nhân khác.

Vân Giao như hiểu được điều đó, khẽ cười vuốt tóc Ngọc Đường, nói:

-Công chúa đừng nghĩ nhiều, yên tâm ngủ đi.  

Chương 2

Ánh thái dương xuyên qua cửa, đánh thức Vân Giao. Lấy tay che đi tầm mắt, Vân Giao chống người ngồi dậy, nhưng vừa nhìn xuống nàng không nên cười hay là khóc đây. Ngọc Đường chui vào nách nàng ngủ ngon lành. Tiểu hài tử chung quy vẫn là tiểu hài tử. Dù là công chúa đi nữa nhưng khi ngủ Ngọc Đường vẫn như một tiểu hài tử cần mẹ. Mà tiện tại Vân Giao không khác gì một người mẹ đang ôm con mình ngủ. Nghĩ đi nghĩ lại, Vân Giao vẫn phải đánh thức Ngọc Đường. Hôm nay hai người cần về nhà để lạy tạ tổ tiên.

Ngọc Đường tỉnh dậy, dụi mắt nghi hoặc nhìn Vân Giao như thể nàng đã quên hết chuyện đã xảy ra ngày hôm qua vậy.

Vân Giao xuống giường gọi hạ nhân vào hầu hạ hai người sơ tẩy. Đổi xong quần áo, hai người ngồi kiệu về phủ tướng quốc. Mọi người đã chuẩn bị sẵn, Vân Giao và Ngọc Đường chỉ cần dâng trà cho phu phụ Lê Thụ là xem như xong. Nhìn hai đứa trẻ quỳ trước mặt, Lê phu nhân khẽ cau mày nhìn chồng mình rồi mới miễn cưỡng đón lấy chung trà uống một ngụm.

Trong Lê gia, Lê phu nhân là người thương Vân Giao nhất và cũng là người đầu tiên phản đối. Nhưng người chồng vẫn là người có quyền quyết định nên bà không thể thay đổi được gì. Con gái bà còn quá nhỏ, cũng không dám phản đối.

Uống xong chung trà, Lê Thụ nghiêm nghị nói:

-Người đâu, dọn phòng cho thiếu phu nhân. Quát nhi, theo cha vào trong, cha có chuyện muốn nói.

-Dạ!-Vân Giao gật đầu đứng lên.

Vào đến phòng trong, Lê Quát cũng đã ở đó rồi. Lê Thụ chậm rãi ngồi xuống bàn, hướng Vân Giao nói:

-Giao nhi, từ nay con là Lê Quát, cái tên Lê Vân Giao xem như không thuộc về con. Con hiểu không ?

-Con hiểu rồi.-Vân Giao cung kính gật đầu. Nàng thực ra không hiểu, nhưng nàng cũng không thể cãi lại nên đành thôi.

-Rất tốt! Nhớ kỹ, con là con trai ta, và không thể để người khác nghi ngờ-Lê Thụ nói thêm.

-Nhưng con là con gái mà-Lần này thì Vân Giao không thể không hỏi, nàng mới 14 tuổi thì làm sao biết chuyện gì chứ.

-Con không được nói điều đó với bất cứ ai, nếu không cả nhà ta sẽ bị tru di-Lê Thụ cau mày.

-Dạ.-Vân Giao xìu xuống, cha nói sao thì nàng vậy.

-Cha à! Nó là Lê Quát vậy con là gì? Lấy ai thay thế Giao nhi bây giờ?-Lê Quát nãy giờ mới lên tiếng.

-Tất cả là tại con không phải sao? Chỉ tổ gây rắc rối.- Lê Thụ quát lại.

-Nhưng cha bảo con phải lấy nhỏ câm đó sao?-Lê Quát bĩu môi.

-Câm miệng, lời đó có thể nói bậy sao? Con đổi thành Lê Chinh đi, từ nay con chỉ là con nuôi thôi. Cha cũng đã cho người mang em họ bên ngoại con đến rồi. Cho nó thay Giao nhi vài năm rồi giả vờ gả nó đi là được- Lê Thụ thở dài, sau đó nói tiếp- Hết chuyện rồi, ra ngoài đi.

-Dạ.- hai người cúi đầu lui ra ngoài.

Vừa đi đến nội viện, Vân Giao liền nhìn thấy Ngọc Đường ngơ ngác nhìn xung quanh. Nghĩ đến thân phận hiện tại, Vân Giao thở dài, đi đến bên cạnh Ngọc Đường.

Ngọc Đường nhìn thấy Vân Giao liền đi đến nắm lấy ống tay áo nàng, thủy chung không buông. Mặc dù khi hạ giá Ngọc Đường được Hoàng thượng ban cho năm mươi người hầu cận làm của hồi môn. Nhưng chung quy đó vẫn là người lạ, mà hiện tại Vân Giao là phò mã nên Ngọc Đường xem như chỉ nhận thức một mình nàng.

-Để ta bồi công chúa đi xem qua một lượt.-Vân Giao khẽ vỗ bàn tay Ngọc Đường.

Ngọc Đường nhìn Vân Giao rồi gật đầu. Được sự đồng ý của đối phương, Vân Giao cũng không nói thêm gì, trực tiếp đi trước một bước dẫn đường. Vốn không nói được nên Ngọc Đường thủy chung im lặng nghe Vân Giao nói về các nơi trong tể tướng phủ. Đi qua mấy vòng, sắc trời cũng nhanh đến giữa trưa.

-Thiếu gia, công chúa. Đã đến giờ ăn cơm trưa, lão gia cho mời hai người đến đại sảnh dùng cơm- nha hoàn tiểu Mai cung kính báo lại.

-Ta biết rồi.-Vân Giao đơn giản gật đầu.

Đợi đến khi hai người ra đến đại sảnh, tất cả mọi người cũng đã có mặt đông đủ. Trên bàn ăn ngoài phu phụ Lê Thụ còn còn các huynh và tẩu tẩu của Vân Giao. Chờ cho Lê Thụ động đũa những người còn lại mới dám động đũa sau. Một lúc sau, Lê Thụ hướng Vân Giao nói:

-Công chúa, Quát nhi! Sáng ngày mai hai con hãy theo ta đến từ đường làm lễ gia tiên. Sau đó thì mặc phẩm phục mới tiến cung trình diện hoàng thượng. Sau khi hoàn thành hết các lễ rồi, Quát nhi có thể theo Trần lão sư tiếp tục học kinh thư.

-Dạ.-Vân Giao nhanh nhảu gật đầu, vừa nghe được đi học liền không khỏi cao hứng. Trên môi cũng nở ra nụ cười sáng lạn.

Người ta thường nói “nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô” tức mười nữ nhân không bằng một nam nhân. Vì thế nữ nhân không được hưởng những gì mà nam nhân được hưởng, điển hình nhất chính là việc học hành. Vân Giao tuy là con của tể tướng nhưng cũng không ngoại lệ. Vì thế mà hiện tại nàng đã mười bốn tuổi, nhưng nàng chỉ có thể viết được vài chữ đơn giản do thân mẫu chỉ dạy cho. Đây chính là nguyên nhân khiến Vân Giao cao hứng không thôi khi nghe nàng được phép theo Trần lão sư học.

Ngọc Đường vừa đúng lúc quay sang nhìn thấy nụ cười của Vân Giao liền không nhịn được cười theo. Đây là nụ cười khó có được của Ngọc Đường, nàng từ nhỏ khiếm khuyết nên rất ít ai quan tâm chơi đùa cùng nàng.

Sau nhiều ngày vất vả hoàn thành các loại lễ nghi, Vân Giao và Ngọc Đường cũng được trở về Phò mã phủ nghỉ ngơi.

Tuy được phong làm Phò mã đô úy, hàm tòng tam phẩm nhưng luận còn nhỏ tuổi nên Vân Giao may mắn được Hoàng thượng chuẩn cho ở nhà hai năm, đợi cho nàng đủ mười tám tuổi liền cùng văn võ bá quan thượng triều nghị sự.

Vân Giao được Lê Thụ cho phép nghỉ một ngày, sau đó mới bắt đầu học. Một ngày này, Vân Giao hết sức trân trọng. Cảm thấy Ngọc Đường ở trong cung bó buộc nhàm chán, Vân Giao liền mang nàng ra ngoài đi dạo. Với thân phận hiện tại, Vân Giao như con chim sổ lồng, muốn bay đi đâu thì bay.

-Công chúa, ngươi qua đây xem này- Vân Giao hào hứng kéo Ngọc Đường chen vào đám đông.

Đối Ngọc Đường mà nói những thứ này vô cùng lạ mắt, làm cho nàng thích thú không thôi. Vân Giao cũng là lần đầu tiên nhìn đến, nhưng cũng không quên kéo Ngọc Đường vào trong lòng, tránh cho nàng bị người khác chen lấn.

Qua một lúc, hai người lại chen ra ngoài đi ngoạn những thứ khác. Nhìn thấy ở cuối đường có một đám trẻ đang chơi đá cầu, Vân Giao liền hứng khởi dẫn Ngọc Đường đến xem.

Qua một lúc, đám trẻ thấy hai người lạ đứng nhìn không chớp mắt liền dừng lại. Đứa trẻ lớn nhất đi qua hỏi:

-Hai đứa chúng mày là ai? Sao tao chưa thấy qua?

Vân Giao trả lời:

-Chúng ta đều là người ở đây, chỉ là từ nhỏ không được ra ngoài chơi thôi.

Đám trẻ bắt đầu nhao lên, có vài đứa lên tiếng:

-A Tào, tao thấy hai đứa nó mặc đồ rất sang. Chắc không phải là dân thường như tụi mình đâu.

-Ờ, tao cũng nghĩ vậy đó. Mày coi hai anh em chúng nó nhìn trắng trẻo ốm yếu, không giống tụi mình.

Đứa lớn nhất được gọi là A Tào giơ tay ra hiệu đám trẻ im lặng, sau đó hỏi:

-Hai đứa chúng mày muốn gì?

Vân Giao cười, nói:

-Thực ra, chúng ta chỉ muốn chơi cùng các ngươi thôi.

A Tào cầm quả cầu giơ lên nói:

-Chơi cái này hả?

Vân Giao gật đầu, đối nàng mà nói cái gì cũng mới lạ và nàng rất muốn thử. A Tào quay sang nhìn đám bạn rồi gật đầu:

-Được, cho mày chơi chung. Nhưng em mày là con gái nên không được chơi, cho nó qua bên kia chơi với tụi đó đi.

Vân Giao và Ngọc Đường cùng nhìn theo hướng A Tào chỉ, phía bên đó là đám con gái tụm năm tụm ba chơi ô ăn quan, một số đứa khác thì nói chuyện với nhau. Vân Giao so với Ngọc Đường cao hơn cả cái đầu nên khom người xuống nói:

-Đừng sợ, cứ qua đó đi.

Ngọc Đường do dự một chút, nhưng rồi cũng gật đầu đi qua xem đám con gái chơi. Cuộc đấu cầu bắt đầu, cách chơi rất đơn giản, hai bên chỉ cần giữ quả cầu không rơi xuống sân mình là được. Vì mới chơi lần đầu nên Vân Giao tránh không khỏi bị liệt vào đám chơi dở, nhưng nàng không buồn, trái lại còn rất vui.

Sắc trời dần về chiều, cả đám ngừng chơi chuẩn bị trở về nhà. A Tào chợt gom cả đám lại nói:

-Trời còn sớm, Tam di chắc vừa dọn hàng ra. Tụi mình lại đó ăn chè đậu đỏ đi.

-Ê, mà tao đâu có đem theo tiền-Có mấy đứa nhao lên.

-Không có tiền thì ăn chung, hai đứa một chén-A Tào nhếch miệng cười, chuyện này cũng rất bình thường.

-Để ta đãi các ngươi. Xem như là quà gặp mặt-Vân Giao nghe thấy đám trẻ bàn nhau liền lên tiếng.

-Có được không đó?-Vài đứa hỏi lại.

-Được mà, ta có tiền-Vân Giao gật đầu nói.

-Vậy thì đi-Cả đám lôi kéo nhau đi đến cuối ngõ.

Ở cuối ngõ có một quán nhỏ, cả đám đến vừa đúng lúc quán đang bược dọn ra. A Tào lớn tiếng nói vọng vào:

-Tam di, tụi con đến ăn chè này.

Một thiếu phụ từ trong quán đi ra nói:

-Tụi nhóc này đến sớm quá, Tam di đang nấu, chè còn chưa chín đâu.

-Không sao, tụi con chờ một chút là được.-A Tào lúc này ăn nói lễ phép hơn hẳn.

-Ừ, vậy chờ Tam đi một chút. A Thảo à, giúp mẹ dọn bàn ra đi con- Tam di cười gật đầu sau đó gọi một đứa trẻ khác đang ở trong quán canh nồi chè.

-Dạ, con ra liền- giọng nói của một nữ hài tử vang ra.

Liền sau đó một nữ hài khoảng mười ba mười bốn tuổi xắn tay áo đi ra, nhanh nhẹn sắp xếp bàn ghế vào chỗ. Đám trẻ cũng lao vào giúp một tay. Loáng cái, ả đám đã ngồi vào bàn chờ chè được mang lên. A Thảo được mẹ cho phép cũng ngồi vào bàn trò chuyện cùng. Nhìn thấy hai người lạ, liền hỏi A Tào:

-Hai người họ là ai vậy?

-À, tụi nó chắc là con nhà giàu trong thành đó. Hồi sáng ra chơi với bọn mình rồi theo bọn mình đến đây.- A Tào trả lời.

-Xin chào, ta tên Quát, còn đây là Đường nhi.- Vân Giao hướng A Thảo gật đầu chào.

-Ta tên A Thảo- Lần đầu tiên được một nam hài tuấn tú nhìn, A Thảo có chút mất tự nhiên, nhỏ giọng lí nhí.

-A Quát nhìn rất tuấn a.- Nữ hài ngồi bên cạnh A Thảo lên tiếng.

-Đúng đó, A Tào tuấn nhất trong đám. Ngươi nhìn còn tuấn hơn A Tào nhiều.-Vài đứa phụ họa theo.

-Đâu có, chắc tại ta mặc bộ quần áo nên nhìn như vậy thôi. Nếu A Tào ca mặc nó vào sẽ tuấn không kém- Vân Giao xua tay.

-Tao thấy hai anh em A Quát ai cũng đẹp cả. Nhất là Đường nhi, lớn lên tao muốn lấy Đường nhi làm vợ-Nam hài ngồi đối diện Ngọc Đường chống tay nhìn nàng.

-Lớn lên tao cũng muốn làm vợ A Quát ca-vài nữ hài mơ mộng không kém.

Ngọc Đường nghe mọi người nói về mình như vậy liền ôm lấy tay Vân Giao. Vân Giao đang định mở miệng nói thì Tam đi bưng mâm chè đi ra, nói:

-Chè có rồi đây!

-Cám ơn Tam di!-Mấy đứa trẻ nhanh nhảu đón lấy chén chè.

-Tam di, di cho mỗi người một chén chè nha.-Vân Giao lễ phép hướng Tam di nói.

-Được rồi, chờ một chút nữa là có đủ cho tụi con- Tam di cười hiền.

-A Quát, nhìn mày không giống tụi con nhà giàu trong thành. Tụi nó hách dịch lắm, không coi tụi tao ra gì. Còn mày thì chơi chung với tụi tao.- A Tào nói.

-Ừ há, hai anh em mày hiền cực. Nếu đứa nào cũng giống mày là thiên hạ thái bình rồi- Nam hài ngồi cạnh A Tào phụ họa.

-Chè đây, giờ thì đủ cho mấy đứa rồi nha- Tam di mang ra thêm một mâm chè.

Trời còn sớm nên quán chưa đông khách, Tam di liền ngồi xuống bên cạnh đám trẻ. Tam di nhìn qua một lượt rồi dừng lại trên mình Vân Giao, thấy nàng có điểm quen thuộc liền nói:

-Hình như ta từng thấy con ở đâu đó rồi thì phải.

-Con?-Vân Giao thắc mắc vô cùng, nàng đây là lần đầu gặp Tam di.

-Di gặp A Quát ở đâu vậy?-A Tào ngẩng đầu lên hỏi.

-A Quát?- Tam di có vẻ suy nghĩ, một lúc sau hô lên-phải rồi, mấy hôm trước ta vào thành đi chợ đã gặp qua con một lần. Con chính là đương triều Vệ Quốc trưởng phò mã, đúng không?

-Không phải chứ? A Quát là phò mã?-Cả đám trăm miệng một lời.

-Dạ phải. –Vân Giao nhăn mặt gật đầu, sau đó chỉ vào Ngọc Đường- Còn nàng ấy là công chúa.

Ngọc Đường nghiêng đầu nở nụ cười nhìn mọi người. Cả đám nghe vậy liền quỳ sụp xuống lạy hai người. Vân Giao kinh hoảng đứng lên nói:

-Mọi người đứng lên đi. Ta ra đây chơi thì cứ xem ta là dân thường được rồi.

Ngọc Đường bấy giờ đi đến nâng Tam di dậy. Những đứa trẻ khác cũng lục tục đứng lên theo. Vân Giao lấy hết số tiền đồng trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net