Công chúa và người tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Ngô Ái
Thể loại: Hiện đại, đoản văn, ngọt ngào, HE
Editor: Bạch Bạch

Nguồn: http://vnsharing.net...ad.php?t=378717

( Tặng chủ nhân của ta, vì những điều nhỏ bé nhưng ý nghĩa mà ngài đã dành cho Bạch mỗi bình minh.) 

----------000---------



[ Tình nhân của papa ]


“Tôi phải bao dưỡng cô!”

Ta vừa mới nói xong lời này, nữ nhân đang ngồi đối diện ta liền trợn tròn mắt, miệng há hốc tưởng chừng có thể nhét vừa cả quả trứng to, nhưng chỉ giây lát sau lập tức khôi phục nghi thái tao nhã, thong thả bưng lên tách cà phê, uống một ngụm nhỏ, “Tiểu công chúa, ngày Cá tháng Tư đã qua rồi!”

Tiểu công chúa – đó là biệt hiệu mà cha vẫn thường gọi ta.

Còn nàng ư? Nàng là tình nhân của cha ta!

Cách đây không lâu, mẹ phát hiện ra sự tồn tại của nàng nên đã tìm đến tận cửa để giao tranh đấu pháp nhưng kết quả thảm bại mà về. Bởi thế mẹ tức tốc chạy đến trường học, lệnh cho ta ra giá bao nàng, bới vì nàng nói với mẹ ta: Nàng sẽ không chủ động rời khỏi cha, trừ phi cha đề nghị chia tay, hoặc là có người trả giá cao hơn để bao nuôi nàng.

Lúc ta nghe được điều này, phản ứng của ta còn kịch liệt hơn nàng vừa rồi nhiều, chỉ cần dùng hai chữ để hình dung: hóa đá.

“Tôi không nói đùa”, ta thật hi vọng mình có thể thực sự như vậy.

“Em còn chưa trưởng thành, hơn nữa còn là một cô gái nhỏ”, quả thật nàng nói đến kẻ đần cũng hiểu được, nhưng chỉ riêng mẫu thân đại nhân lại cố tình không hiểu.

“Ra giá đi!”, ta không kiên nhẫn nói.

“Mỗi tháng cha em cho tôi ba vạn đồng, còn hứa hẹn nếu ở cùng hắn thì năm năm sau ngôi nhà sẽ được sang tên cho tôi, mà năm nay đã là năm thứ tư”, vẻ mặt của nàng rõ ràng muốn nói cho ta: “Em tự xem mà giải quyết cho ổn nhé”.

Cha cũng thật hào phòng, ngôi nhà này giá trị hiện tại đã hơn hai trăm vạn đồng. Nhưng mẹ đã dặn, bà sẵn sàng cấp gấp đôi phí cho nàng, bởi vậy ta tiếp tục thương vụ “đặc biệt” này:

“Mỗi tháng mười vạn, một năm sau sẽ tặng cô ngôi nhà giá ba trăm vạn”, ta hào khí vạn trượng ra giá, dù sao cũng không phải tiền của ta, về phần căn nhà thì nói sau, hiện tại mấu chốt là phải tách được nàng khỏi cha, hoàn thành sứ mệnh bị giao phó.

Xem ra nàng tựa hồ có chút dao động, ta thừa thắng truy kích, đem chi phiếu mẹ đưa cho đặt trước mặt nàng, ‘Đây là mười vạn”.

Nàng cầm lấy chi phiếu, lộ ra một nụ cười cực độ mị tục, “Em thắng”.

Đã giải quyết xong, ta nhẹ nhàng thở phào, “Tôi có tính ghen rất dữ, bởi vậy hi vọng cô đừng dại dột câu dẫn sau lưng tôi”. Nàng hẳn là hiểu được ý tứ của ta: Không được gặp lại cha ta nữa.

“Ta là một tình nhân có đạo đức nghề nghiệp!”, dứt lời, nàng đứng dậy, hất tóc nhìn ta,

“Đi thôi!”

“Đi đâu?”

“Đương nhiên là đến chỗ của em, tiểu công chúa yêu quí”.

“Không cần thu thập hành lý sao?”

“Tất cả đồ vật ở đây đều thuộc về cựu chủ nhân, quản chi cho mệt”.

Ở trong miệng nàng, cha ta giờ đã trở thành tiền nhiệm chủ nhân rồi. Với vẻ mặt thờ ơ cùng khẩu khí bình thản này, ta không thể không bội phục sự tiêu sái của nàng.

Nàng tìm một tờ giấy, nắn nót viết dòng chữ: “Cám ơn chiếu cố” rồi đặt ở trên bàn trà, đem chìa khóa cùng điện thoại chặn lên, sau đó quay người đi thẳng ra khỏi cửa.

Nhìn bóng dáng không chút nào lưu luyến của nàng, ta không nhịn được suy nghĩ phải chăng nàng vẫn luôn dùng loại phương thức này để chia tay các đại gia trước kia ?!.

-----

Để tiện cho việc học tập, ta đã thuê một căn hộ nhỏ ở đối diện trường học. Bây giờ mang nàng đến đây, thu xếp phòng ở, đưa chìa khóa, dặn dò mấy điều cần chú ý, xong xuôi ta liền chạy về trường đi học, bởi vì ta chỉ xin nghỉ được nửa ngày.

Hiện tại ta đang học năm cuối cấp, bài vở bận rộn, áp lực thi Đại học dồn lên khiến ta không còn thời gian nhớ tới nàng, thật sự có thể nói, ta hoàn toàn quên chính nơi ở của mình đang có thêm một người nữa tồn tại.

Khi ta nghĩ đến cuộc sống chung này vẫn sẽ theo phương thức mạng ai nấy lo, hồn ai nấy giữ tiếp tục qua đi thì nữ nhân bất an phận kia lập tức khiến ta rối loạn.

Sáng sớm tinh mơ, đồng hồ báo thức vẫn còn im lìm, ta đang ngủ say đột nhiên cảm thấy trên người có vật gì nặng nề ép xuống, giống như bị bóng đè vậy, không thể nhúc nhích.

Ta bất đắc dĩ mở to mắt, chỉ thấy nàng đang cười mủm mỉm nằm trên người ta…

“Cô đang làm cái gì?”, ta tru lên inh ỏi.

“Làm nghĩa vụ của người tình a!”, nói xong, nàng thò tay định nhấc chăn chui vào, ta vội vàng túm chặt lấy chăn, nửa ngày mới nói được một câu, “Hành vi quan hệ với vị thành niên là phạm pháp!”

Ánh mắt của nàng càng nheo lại, tựa như thấy gì đó rất thú vị, “Bỏ ra mười vạn mua một người tình đặt ở trong nhà chỉ để làm vật trang trí, em không thấy có chút lãng phí à?”.

Ta cảm thấy trên mặt nóng như phát sốt, thẹn quá hóa giận nói, “Ngoài công phu trên giường thì cô còn biết làm việc gì khác sao?”

“Em hi vọng tôi sẽ làm được việc gì?”, nàng giống con mèo nhỏ ôn thuận nằm phủ trên người ta.

“Sao lại hỏi tôi?”, nói rồi đem nàng đẩy ra khỏi người.

Nàng thuận thế lăn đến bên cạnh ta, khe khẽ cười, “Bởi vì em là đương kim chủ nhân của tôi !”.

“Mặc kệ cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tóm lại đừng có làm phiền đến tôi!”, ta quyết định không thèm để ý nàng, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Trên môi bỗng truyền đến một cảm giác ướt át, ta kinh ngạc trợn trừng mắt, chỉ thấy một con mèo hư hỏng vừa ăn vụng thành công đang hoan hỉ ra khỏi phòng.

Nữ nhân đáng chết, dám lấy đi nụ hôn đầu tiên của ta.

Cơn buồn ngủ bay mất tiêu, ta lập tức mặc quần áo lao ra ngoài, lại phát hiện đối tượng cần tìm đang bận rộn ở trong phòng bếp.

Nàng biết nấu cơm?

Kinh ngạc đến mức ta quên bẵng mục đích của mình, máy móc nghe theo lời nàng chỉ huy, vào phòng tắm rửa mặt, sau đó ngồi ở bàn ăn cùng nàng dùng bữa sáng.

Nếu ta là nam nhân, nhất định nguyện ý bao dưỡng nàng. Đây là kết luận ta rút ra sau một quãng thời gian ở chung với nhau.

Nàng là một phụ nữ thông minh, hiểu được những khoái hoạt của cuộc sống, càng giỏi làm vui lòng người khác, luôn cư xử khéo léo bảo trì quan hệ cân bằng với ta, không tạo ra bất cứ gánh nặng gì. Có thể nói là hoàn mỹ, nếu như nàng bỏ đi cái thói quen sáng sáng chui vào phòng quấy rầy giấc ngủ của ta.

Cuộc sống náo nhiệt quái dị của ta trôi qua như thế, rốt cục đã đến ngày nghỉ mong chờ mỗi tháng.

Ta nằm ườn ở ghế sô pha xem TV, nàng dán sát lại bên ta, thì thào hỏi, “Khó có được một ngày nghỉ ngơi, sao còn không đi hẹn hò?”.

“Trường học cấm yêu sớm”.

“Mười bẩy, mười tám tuổi mà còn không biết yêu, về sau sẽ không có cơ hội”.

“Tại sao?”

“Qua tuổi này thì tình yêu sẽ trở nên chân thực. Chân thực đến mức phũ phàng, chân
thực đến mức không còn giống tình yêu”.

“Cô tin tưởng tình yêu?”

“Tin tưởng, bởi vì tôi đang yêu!”

“Là ai may mắn như vậy?”

“Đương nhiên là tiểu công chúa của tôi!”, nói xong, nàng hôn phớt lên môi ta, đối với kiểu quấy nhiễu thế này của nàng, ta đã sớm xem như chuyện thường.

Đối với những lời nàng vừa nói, ta hoàn toàn không tin, một tháng trước đây, chẳng phải nàng cũng rúc vào bên người cha ta, nói lời yêu đương với ông còn gì.

Nếu nàng thật sự yêu, có lẽ, cũng chỉ là yêu tiền.

“Không có tiền, cô sẽ yêu tôi sao?”, ta bắt chước câu thoại cẩu huyết trong các phim truyền hình nhiều tập, bâng quơ hỏi nàng.

Nàng nhẹ nhàng nhéo mũi ta một chút, “Không có tiền, em đừng hòng chạm vào tôi”.

Không biết vì cái gì, ta đột nhiên thực chán ghét vẻ tươi cười của nàng, liền cúi đầu hung hăng hôn lên môi nàng.

Đây là lần đầu tiên ta chủ động hôn nàng, cho đến khi trí óc chưa kịp nghĩ nên tiếp tục làm thế nào, thân thể đã theo nàng cùng nhau rơi vào địa ngục….
………………..

Ta đến công ty địa ốc của mẹ, nói bà đem ngôi nhà trị giá ba trăm vạn nằm trên con phố thương mại sầm uất mà công ty bà đang sở hữu chuyển sang tên nàng, tiếp đó cầm theo chi phiếu một trăm mười một vạn, đi trở về căn hộ.

Khi ta đem chi phiếu cùng giấy tờ nhà đưa tới trước mặt nàng, nàng chỉ cười, nụ cười trong veo, quen thuộc mà xa lạ.

Nàng cầm lấy tất cả, nhẹ giọng nói: “Cám ơn chiếu cố”.

Sau đó, tựa như lần trước chia tay với cha ta, nàng tao nhã đứng dậy, một mực đi thẳng không quay đầu.

Nhìn theo bóng lưng của nàng, ta nhịn không được mở miệng, “Không cần lại đi làm tình nhân của người khác. Ngôi nhà này cô đem cho thuê hoặc mang nó ra kinh doanh, hẳn là đủ cho cô tiêu xài”.

Thân ảnh của nàng hơi chựng lại, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, cũng không có quay đầu, cứ thế rời đi tầm mắt của ta.

Khi ta phát hiện nàng không có để lại điện thoại di động, trong lòng như có ngọn lửa nhảy nhót, đây không phải là nàng ám chỉ với ta, nàng vẫn tiếp tục dùng dãy số cũ? Ta cơ hồ không kiềm chế được muốn gọi cho nàng nhưng lại không tìm được lý do nào cho hợp lý. Chả lẽ hỏi rằng nàng có khỏe không? Hay nói chỉ nói một câu ta thật sự nhớ nàng?.

Một lần, trong lúc tần ngần, ta vô tình bấm số gọi cho nàng, khi tiếng nhạc chờ được vài hồi, ta vội vàng dập máy. Ta sợ nàng không nhấc máy, lại càng sợ nàng nghe điện, bởi vì ta căn bản không biết mình muốn nói cái gì.

Khi ta đang ảo não không thôi, điện thoại vang lên một tiếng chuông rồi ngừng.

Ta nhìn dãy số gọi đến, đó là nàng.

Cuộc trao đổi im lặng ngẫu nhiên này sau đó đã trở thành chuỗi ám hiệu của riêng chúng ta. Mỗi khi ta nghĩ đến nàng, ta sẽ bấm số điện thoại của nàng, chờ vài hồi chuông rồi tắt máy. Nàng thỉnh thoảng cũng sẽ làm như vậy, có lẽ, nàng cũng nghĩ đến ta.
………………

Tốt nghiệp đại học xong, ta trở về thành phố, đi làm ở công ty của mẹ nhưng không có đến tìm nàng.

Ta nghe người bên ngoài nói, biết được tình hình của nàng những năm qua: nàng dùng chính ngôi nhà giá ba trăm vạn mà ngày đó ta mua để mở một quán bar tên là “Người tình”.

Khi ta nghe nói cô chủ quán bar này lãnh diễm cao quý, hoàn toàn khác với ấn tượng khắc sâu trong trí nhớ, ta quyết định đến nơi đó nhìn xem.

Bàn tay hơi run đẩy ra cánh cửa, bước vào trong quán, ta liền thấy ngay một bóng hình quen thuộc đang ngồi ở trước quầy bar.

Cùng lúc đó, nàng cũng nhìn đến ta, nụ cười xinh đẹp quen thuộc xuất hiện ở khóe miệng.

“Tiểu công chúa đã lớn rồi kìa?”, ngữ khí tràn ngập tán tỉnh như trước hướng về ta.

“Đúng, đã đến tuổi có thể nuôi dưỡng tình nhân!”, ta tươi cười đầy ẩn ý.

“En phải lòng tôi sao?”

“Đúng vậy!”

“Giá của tôi rất cao đó nha!”

“Mỗi tháng mười vạn, một năm sau tặng cô căn nhà có giá thị trường không kém ba trăm vạn”.

“Em thắng!”.

Nàng vừa nói xong liền lập tức hôn lên môi ta, ta cũng dùng hết khí lực toàn thân đáp lại nàng.

Quản nó là địa ngục hay thiên đường, chỉ cần có nàng ở bên, ta đã thỏa nguyện.



-----------------------








[ Tiểu công chúa của ta ]


“Tôi phải bao dưỡng cô !”,

Cô gái nhỏ đang ngồi trước mặt ta thản nhiên nói xong lời này, ta thiếu chút nữa bị chết sặc bởi nước miếng của mình, vội vã bưng tách cà phê lên, nhấp một ngụm thấm giọng, “Tiểu công chúa, ngày Cá tháng Tư đã qua rồi”.

Nàng là con gái của đương nhiệm đại gia đang bao nuôi ta. Trước đó vài ngày, phu nhân có hôn thú của đại gia đem chi phiếu một trăm vạn vứt trước mặt ta, bảo ta phải rời khỏi nam nhân này.

Động tác viết và xé chi phiếu của vị phu nhân rất có mị lực, nhưng bởi vì cách vứt chi phiếu quá thô lỗ, không tao nhã chút nào khiến cho sức hấp dẫn của lời đề nghị bị giảm triệt để. Cho nên ta dùng ngữ khí “không biết liêm sỉ” nói cho nàng: ta sẽ không chủ động rồi khỏi hắn, trừ phi hắn tự mình đề nghị chia tay hoặc có một người trả giá cao hơn.

Ta biết phu nhân kia sẽ không dễ dàng từ bỏ mục đích, nhưng ta không nghĩ tới bà ta cư nhiên lại để cho con gái của mình đến bao dưỡng ta.

“Tôi không nói đùa”.

“Em còn chưa trưởng thành, hơn nữa còn là một cô gái nhỏ”, ta thật không rõ tại sao cô bé này lại nghe theo lời mẹ đến vậy.

“Ra giá đi!”, nàng tỏ ra có chút không kiên nhẫn, quả nhiên vẫn là đứa nhỏ..

“Mỗi tháng cha em cho tôi ba vạn đồng, còn hứa hẹn nếu ở cùng hắn thì năm năm sau ngôi nhà sẽ được sang tên cho ta, mà năm nay đã là năm thứ tư”, ta khoái trá nói với nàng.

Sự thực là cha nàng không có nói sẽ đưa ta căn nhà, ta chỉ muốn ra một cái giá dọa chạy nàng mà thôi. Nếu làm người tình mà bị một tiểu cô nương chưa trưởng thành bao dưỡng thì thật quá mất mặt.

“Mỗi tháng mười vạn, một năm sau sẽ tặng cô ngôi nhà giá ba trăm vạn”, nàng mặt không đổi sắc ra giá, này vẻ hào phóng làm cho ta nhịn không được muốn tung hô nàng.

Nàng lấy chi phiếu đặt trước mặt ta : “Đây là mười vạn”.

Cũng được, mấy năm nay tích lũy đã giúp ta có thể sống ung dung đến già, vậy cũng nên nhân cơ hội này mà hoàn lương đi.

Ta cầm lấy chi phiếu, lộ ra một cái tươi cười cực độ mị tục, “Em thắng”.

Biểu tình của nàng liền trở nên thoải mái như làm xong bài tập được giao, “Tôi có tính ghen rất dữ, bởi vậy hi vọng cô đừng dại dột câu dẫn sau lưng tôi”. Ý tứ của nàng hẳn là: Không được gặp lại cha tôi nữa.

“Tôi là một tình nhân có đạo đức nghề nghiệp!”, dứt lời, ta đứng lên khỏi ghế, “Đi thôi!”

“Đi đâu?”

Nhìn thấy gương mặt đơn thuần của nàng, ta nhịn không được cười nói: “Đương nhiên là đến chỗ của em, tiểu công chúa yêu quí”. Kỳ thật, ta muốn nói từ “Tiểu chủ nhân”, nhưng không biết vì cái gì lại nói thành “Tiểu công chúa”.

“Không cần thu thập hành lý sao?”

“Tất cả đồ vật ở đây đều thuộc về cựu chủ nhân, quản chi cho mệt”.

Ta tìm một tờ giấy, ở mặt trên viết: Cám ơn chiếu cố. Đem giấy đặt ở trên bàn trà, lấy điện thoại cùng chìa khóa chặn lên, sau đó không lưu luyến xoay người.

Đối với quá khứ, cho tới bây giờ ta đều có thể nhẹ lấy nhẹ buông, tiêu sái rời đi.

Nàng mang ta đến một căn hộ cho thuê nho nhỏ, bài trí đơn giản không giống với thân phận của nàng. Nàng nhanh chóng xếp cho ta một phòng, đưa chìa khóa, dặn dò vài điều cần chú ý rồi vội vàng rời đi. Ta đứng ở ban công nhìn thấy nàng chạy đến trường học ở đối diện, hẳn là phải về trường để đi học.

Nàng là một học sinh cuối cấp, bài vở nặng nề, mỗi ngày đi sớm về muộn, hoàn toàn bất đồng với cuộc sống lười nhác của ta, làm cho ta cùng nàng cơ hồ không có giao tiếp.

Nàng có thói quen ngại dậy sớm, đó là điều ta phát hiện khi ở cùng nàng. Mỗi ngày đồng hồ báo thức sẽ reo trước giờ đi học ba mươi phút, sau đó cứ kêu liên tục, hai mươi lăm phút sau sẽ thấy một cô bé dùng tốc độ như chiến sĩ biệt kích chạy vào phòng tắm rửa mặt, rồi ở giây cuối cùng ào qua đường, vọt vào trường học, vừa kịp lúc nhà trường đóng cổng.

Ta đột nhiên hiểu được nguyên nhân nàng thuê căn hộ này.

Tuy nhiên, để không bị muộn học mà phải bỏ ăn sáng thì thật không tốt. Ta phát tác bản năng chăm sóc vĩ đại, quyết định giúp nàng sửa đổi thói quen xấu này.

Sáng sớm hôm đó, ta đi đến trước phòng nàng, nhẹ nhàng đẩy cửa, phát hiện không có bị khóa trong, ta không khỏi có chút kinh ngạc.

Nàng đang ngủ say trông thật đáng yêu, cả người tản ra vẻ ngây thơ vốn vẫn luôn bị che dấu, làm cho ta không nhịn được muốn trêu nàng, nghĩ sao làm vậy, ta rón rén leo lên giường, dùng sức nặng cả người đè lên nàng.

Nàng mở mắt, vẫn còn mênh mông ngái ngủ, nhìn ta một chút rồi kêu ầm lên: “Cô đang làm cái gì?”

“Làm nghĩa vụ của người tình a!”, nói xong, ta thò tay định nhấc chăn chui vào, nàng luống cuống túm chặt lấy chăn, nửa ngày mới nói được một câu, “Hành vi quan hệ với vị thành niên là phạm pháp!”

Ta rất muốn cười to nhưng có vẻ phá hủy hình tượng của ta quá, nên tiếp tục đùa nàng: “Bỏ ra mười vạn mua một người tình đặt ở trong nhà chỉ để làm vật trang trí, em không thấy có chút lãng phí à?”.

Mặt nàng đỏ bừng như trái cà chua chín, “Ngoài công phu trên giường thì cô còn biết làm việc gì khác sao?”

“Em hi vọng tôi sẽ làm được việc gì?”, ta giống con mèo nhỏ ôn thuận nằm phủ trên người nàng.

“Sao lại hỏi tôi?”, nàng đem ta đẩy ra khỏi người. Ta thuận thế lăn đến bên cạnh nàng, khe khẽ cười, “Bởi vì em là đương kim chủ nhân của tôi a!”.

“Mặc kệ cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tóm lại đừng có làm phiền đến tôi!”, nàng nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Ta đột nhiên nghĩ tới một biện pháp rất tốt để kêu nàng rời giường.

Ta hôn nhanh lên môi nàng một chút, nàng lập tức trừng lớn mắt, tràn ngập kinh ngạc.

A, không lẽ là nụ hôn đầu tiên? Ta cười trộm, trốn ra khỏi phòng trước khi nàng kịp phản ứng lại.

Không ngoài sở liệu, ba giây sau nàng vọt tới trước mặt ta, nhưng lại đứng sững sờ bởi vì nhìn thấy ta đang bận rộn trong phòng bếp.

Nàng đại khái không có nghĩ ra ta lại biết nấu cơm. Ta vốn không hề biết nấu, nhưng vì tiền – tiền nhiệm đại gia rất kén ăn, nên để tóm được hắn ta quyết định học tốt kỹ năng này.

Ta bảo nàng vào phòng tắm rửa mặt, sau đó lại đây ăn bữa sáng. Ngoài ý muốn chính là nàng thế nhưng không hề phản kháng.

Nếu ta là nam nhân, nhất định sẽ bị nàng hấp dẫn, ta lơ đãng nghĩ như vậy.

Nàng là một cô gái nhỏ thích che giấu bản thân, luôn cố tình làm ra bộ dáng thâm trầm như một bà cụ non, cho nên ta càng thích mỗi sáng vào quấy nhiễu nàng, xem nàng biến hóa sắc mặt từ đỏ thành trắng, xanh, xám các màu.

Tình hình tựa hồ có chút không ổn, ta cư nhiên phát hiện chính mình có chút quyến luyến cô gái này.

Ngày nghỉ ngơi duy nhất trong tháng đã đến.

Nàng nằm ở sô pha xem TV, ta theo thói quen dán sát bên người nàng, thì thào “Khó có được một ngày nghỉ ngơi, sao còn không đi hẹn hò?”.

“Trường học cấm yêu sớm”.

“Mười bẩy, mười tám tuổi mà còn không biết yêu, về sau sẽ không có cơ hội”.

“Tại sao?”

“Qua tuổi này thì tình yêu sẽ trở nên chân thực. Chân thực đến mức phũ phàng, chân thực đến mức không còn giống tình yêu”.

“Cô tin tưởng tình yêu?”

“Tin tưởng, bởi vì tôi đang yêu!”

“Là ai may mắn như vậy?”

“Đương nhiên là tiểu công chúa của tôi!”, nói xong, ta hôn phớt lên môi nàng, đối với trò quấy nhiễu của ta, nàng tựa hồ đã sớm quen thuộc.

“Không có tiền, cô sẽ yêu tôi sao?”, lời nói của nàng nghe thực tùy ý.

Ta nhẹ nhàng nhéo mũi nàng một chút, “Không có tiền, em đừng hòng chạm vào tôi”.

Nàng tựa hồ có chút mấy hứng, cúi đầu hung hăng hôn lên môi ta.

Đây là lần đầu tiên nàng chủ động hôn ta, non nớt, ngây thơ hấp dẫn ta không thể tự kềm chế, vì thế liền lôi kéo nàng cùng nhau rơi vào địa ngục.

Xem ra có điểm phiền toái. Cùng với người chưa thành niên phát sinh quan hệ là phạm pháp, có khi ta sẽ bị cảnh sát tóm cổ đi. Khó trách cổ nhân vẫn nói, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu!.

Nàng là một cô gái thông minh, hiểu được lúc nào nên rời đi trước khi quá muộn.

Khi nàng đem chi phiếu cùng giấy tờ nhà đặt trước mặt ta, ta cười, ta biết đã đến lúc chấm dứt tất cả.

Ta đương nhiên sẽ không đi tay trắng, cho nên mỉm cười thu lấy chúng, nói với nàng : “Cám ơn chiếu cố”.

Sau đó, tao nhã đứng dậy, không quay đầu lại mà đi thẳng.

Khi ta chuẩn bị mở cửa, thanh âm của nàng vang lên sau lưng, “Không cần lại đi làm tình nhân của người khác. Ngôi nhà này cô đem cho thuê hoặc mang nó ra kinh doanh, hẳn là đủ cho cô tiêu xài”.

Ta sững người một chút, cuối cùng im lặng, tiếp tục con đường ta đang đi.

Ta đột nhiện phát hiện, ta không có đem điện thoại di động trả lại nàng, nghĩ muốn vứt bỏ nhưng không biết tại sao vẫn không làm, ngược lại cả ngày ngồi ngẩn người nhìn nó.

Một hôm, điện thoại vang, sau một vài nhịp chuông liền dừng lại. Ta nhìn dãy số, nàng gọi đến. Là nhầm số, hay là nàng muốn cùng ta nói điều gì đó, nhưng lại không biết mở miệng như thế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net