Cung khuynh phong tình lục - P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Từ Huyên

Disclaimer: Tất cả thông tin về nhân vật cũng như những tình tiết cơ bản trong truyện thuộc về Minh Dã - người đã viết ra truyện Cung Khuynh. Fanfic này được viết với mục đích phi lợi nhuận.

Rating: 15+

Thể loại: fanfic, lãng mạn, bách Hợp tiểu thuyết, một chút ngược.

Notes:

1. Mọi thông tin cũng như sườn câu truyện liên quan trực tiếp đến tác phẩm Cung Khuynh. Mọi người nếu chưa đọc qua Cung Khuynh sẽ không hiểu được fanfic này.

2. Fanfic được viết theo thể loại chương hồi, khai thác từng khoảnh khắc của hai nhân vật chính, một số tình tiết có thể tìm thấy trong truyện gốc, đại đa số khác là sản phẩm tưởng tượng của bạn Từ Huyên.

3. Truyện được chia làm hai phần lớn, trong mỗi phần lại chia tiếp thành từng mẩu chuyện nhỏ, có hoặc không liên kết với nhau.

4. Một số cảnh nhạy cảm.  

...oOo...

Chương I: Giang Nam Mộng

Truyện thứ nhất:

Dung Vũ Ca vui vẻ thay Vệ Minh Khê chỉnh trang y phục, nụ cười rạng rỡ như trăng rằm khiến kẻ khác khó lòng chú tâm vào thứ gì khác ngoài nàng. Vệ Minh Khê hơi nhíu mày, hiếu kỳ, nữ nhân này vẫn thường xuyên vô cớ hoan hỷ như vậy. Kỳ thực, ngẫm lại một chút, nàng ta hoàn toàn có lý do chính đáng để giải thích cho tâm trạng đang cực kỳ tốt đẹp của mình. Dĩ nhiên, Vệ Minh Khê biết rõ hơn ai hết, dẫu vậy, trong lòng vẫn không dám thừa nhận. Sự tình đêm hôm qua, đến bây giờ vẫn khiến nàng không khỏi ngại ngùng, khó xử...

"Chỉ nhi, đang nghĩ gì vậy a ?"

"Không có gì.".

Vệ Minh Khê miễn cưỡng cười trừ, cố trấn tĩnh,đáp lại. Nhưng Dung Vũ Ca đối với con người này nhạy cảm hơn ai hết, muốn qua mắt nàng, dĩ nhiên không thể ! Suốt mười hai năm kiên trì theo đuổi, mỗi một hành động từ đối phương, dẫu vô ý hay cố ý đều khiến nàng lưu tâm. Nàng hơi giơ lên khóe miệng, nhướng mày đôi chút, ngữ điệu đùa cợt.

"Chỉ nhi đã là người của ta, sau này không chuẩn cùng kẻ khác nói cười thân mật, càng không được tùy tiện họa ngoại nhân, khiến ta ăn giấm chua một phen, thật sự nan quá !.".

Vệ Minh Khê nghe qua, hiểu rõ Dung Vũ Ca đã sớm bắt được suy nghĩ hổ thẹn, ưu tư của mình, song vẫn chính là dùng cách nói khéo léo để không trực tiếp khiến mình khó xử, trong lòng có phần thảnh thơi đôi chút. Huống hồ, vô ý họa Giang Ngưng Nguyệt lại cùng lúc khiến cả nàng ta lẫn Vũ Ca hiểu lầm, rõ ràng sau này không thể bất cẩn như vậy, bằng không, vận đào hoa tréo ngoe rước vào thân đã đành, tiểu yêu nghiệt kia còn ở cạnh nàng ngày nào, nhất định khi lâm vào tình cảnh đó một lần nữa, ắt sẽ phát khí nghiêm trọng và làm ra những việc chẳng ai dám nghĩ tới. Và, thành tâm thổ lộ, Vệ Minh Khê tự lúc nào đã hoàn toàn không mong muốn Vũ Ca buồn bực hay phải chịu ủy khuất.

"Được, sau này trước khi họa, ta nhất định sẽ suy nghĩ thấu đáo, không tùy tiện như vừa rồi.".

"Chỉ nhi hảo ngoan !", Dung Vũ Ca nghe được câu ấy càng rạng rỡ, hôn nhẹ lên má Vệ Minh Khê, âu yếm.

"Vũ Ca...", Vệ Minh Khê mặt đỏ lừ, có chút lùi lại, ái ngại không dám đối diện.

"Quả là một chút phong tình cũng không chịu hiểu a...! Bất quá, Chỉ nhi thẹn thùng trông thực dễ thương !".

"...".

"Được rồi, nhân gia không trêu tiểu nương tử nữa. Theo ta ra ngoài dùng điểm tâm, được không ?"

"Hảo !".

Rời thuyền của Giang gia, Dung Vũ Ca liền nắm chặt tay Vệ Minh Khê, kéo nàng chạy thật nhanh qua hết con phố này đến con phố khác, tiếu ý trên mặt vẫn tươi như vậy. Vốn xưa nay không từng phóng khoáng nhâm tính, bị Dung Vũ Ca hào hứng lôi đi, Vệ Minh Khê đương nhiên không kịp thích ứng, chỉ chốc sau đã cảm thấy hụt hơi, mồ hôi nhễ nhại.

"Vũ Ca, dùng điểm tâm thôi mà, hẵng còn rất sớm, không cần vội vã.".

"Chỉ nhi, xem ngươi kìa, trán ướt đẫm rồi.".

Dung Vũ Ca có chút không tha, dừng bước, rút khăn tay lau vầng trán lấm mồ hôi của Vệ Minh Khê. Nàng trong lúc hối hả quên mất mẫu hậu không quen vận động nặng, bức nàng ta thuận theo tính tình phóng túng của mình, quả không ổn a.

"Ta tự lau được.", Vệ Minh Khê đón lấy khăn tay, nhìn tránh sang nơi khác, có phần mất tự nhiên.

"Hảo, nơi này cách xa thuyền Giang gia, hồ ly tinh đó chắc chắn không thể quấy rầy hai ta, Chỉ nhi muốn thong thả thế nào, ta cũng bồi.".

"Ngươi thật là...!"

Vệ Minh Khê nhịn không được, bật cười, vỗ nhẹ đầu Dung Vũ Ca, nữ nhân này thủy chung vẫn là tiểu hài tử nhâm tính, vị kỷ, một khi đã đoạt được vật gì liền không muốn san sẻ cho kẻ khác, thậm chí, chỉ một cái liếc mắt vô ý thôi cũng khiến nàng nhớ cừu. Chính là, lúc này, Vệ Minh Khê lại cảm thấy lối hành xử bất chấp lễ nghi này thực đáng yêu.

"Đánh ta chính là nợ ta, như vậy càng không cho phép ngươi đối tốt với kẻ khác.".

"Du miệng hoạt thiệt !".

Dung Vũ Ca vẫn ngây ngốc cười đáp lại. Miễn là Vệ Minh Khê vui, nàng nhất định ngoan ngoãn thuận theo tất thảy, một tiểu quận chúa sống mười tám năm trên đời không từng nhượng bộ một ai, đứng trước Vệ Minh Khê, chính là cam nguyện trở thành mèo nhỏ, tùy nàng ta vuốt ve, sai bảo.

Vào tửu lầu, Dung Vũ Ca xem qua thực đơn, gọi một lượt mười món. Vệ Minh Khê muốn cản song vô ích, nàng chẳng có bất cứ cơ hội nào chen vào cuộc đối thoại giữa Dung Vũ Ca và tiểu nhị. Biết ý, đợi ngoại nhân đi rồi, Dung Vũ Ca vừa nhấp ngụm trà, vừa nhẹ giọng hỏi.

"Chỉ nhi, phải chăng những món vừa rồi ngươi không thích ? Vì lẽ gì năm lần bảy lượt cản ta ?"

"Dẫu thực sự hợp khẩu vị đi nữa, điểm tâm đâu cần đến tận mười món ? Ngươi hoang phí quá thể !".

"Mẫu hậu, cung nội dùng thiện ra sao, người hiểu rõ hơn ta. Dù điểm tâm hay bữa ăn nhẹ, nhất định không thể dưới mười món.".

"Ngươi đến Giang Nam này vẫn giữ thói quen hưởng thụ, vậy há cần nhọc sức rời khỏi hoàng cung ?".

"Tóm lại, cứ kiên nhẫn chờ một lát, thức ăn sẽ lên ngay. Đến lúc đó, nếu vẫn tại ta sinh khí, liền tùy ý ngươi định đoạt.".

Vệ Minh Khê im lặng, không đáp, không giấu được vẻ phật ý, quay lưng ngắm phong cảnh, cố tình bỏ mặc Dung Vũ Ca. Nàng quá hiểu, nữ nhân đó từ nhỏ gặp mười người, hết thảy mười người đều chiều chuộng, cung phụng nàng ta, tính tình đại tiểu thư há có thể một sớm một chiều từ bỏ ? Vẫn biết giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, chính là bởi gần đây Vệ Minh Khê lắm lúc nhận thấy Dung Vũ Ca không hề đáng ghét, ngược lại còn là một tiểu cô nương khả ái, ngoài ra...là một tình nhân chu đáo a. Bây giờ, trước mặt mình, nàng ta lại không chút ngần ngại phát tính tình đại tiểu thư, thử hỏi Vệ Minh Khê có thể không thất vọng ? Dung Vũ Ca thấy rõ thái độ chán ghét ấy song vẫn không có động thái nào đáp lại, chỉ thong thả tiếp tục ẩm trà, thưởng cảnh.

Lát sau, tiểu nhị bưng một mâm lớn, mười món đồng loạt được bày lên bàn. Ngạc nhiên thay, mỗi món đều chỉ vỏn vẹn trong một đĩa nhỏ, đặt vừa vặn trong lòng bàn tay, độ chừng hai – ba lần gắp đũa, ắt hết sạch. Vệ Minh Khê nhìn đến, bất giác trợn mắt, phút chốc hiểu ra mình đã trách oan Dung Vũ Ca mất rồi. Lượng thức ăn này, mười món khá đủ cho hai người, không quá no nhưng không đói, ngoài ra, mỗi thứ một vị sẽ khiến bữa điểm tâm thêm phong phú a...Đáng oán chính là, Vệ Minh Khê không hề biết ở tửu lầu này có cách dọn tiệc như thế, càng không nghĩ Dung Vũ Ca hao tâm tổn trí, suy nghĩ thấu đáo để cả hai cùng có bữa ăn ngon.

"Vũ nhi, ta...".

"Hãy khoan !", Dung Vũ Ca cười nhẹ, nét mặt cũng giãn ra phần nào. Tốt rồi, con người vô sở cố kỵ này rốt cũng chịu hiểu cho khổ tâm của nàng a. Ấn đôi đũa vào tay Vệ Minh Khê, nàng trở lại vẻ ngạo kiều như mọi khi, đô đô miệng lên tiếng :"Bất luận thế nào, ngươi cứ thong thả ăn trước. Mọi việc hạ hồi phân giải, ta dĩ nhiên không bỏ qua dễ dàng cho kẻ dám hồ đồ trách oan ta !.".

"Ân.".

Vệ Minh Khê ngoan ngoãn tiếp nhận đũa, cúi đầu lặng lẽ dùng bữa, không vì lý do nào, nàng nhất thời không đủ can đảm đối diện Dung Vũ Ca. Tiểu cô nương nọ hẳn đang sái khởi đại tiểu thư tính tình, chốc nữa chẳng biết sẽ làm khó dễ mình thế nào đây. Dù sao, cũng do bản thân thiếu suy xét, trách lầm người ta, Vệ Minh Khê cũng xuôi lòng chấp nhận bị Dung Vũ Ca trừng phạt.

Mải mê suy nghĩ, Vệ Minh Khê không nhận ra suốt từ khi thức ăn được bày ra, chỉ mỗi một mình mình động đũa. Đột nhiên ngẩng đầu, nàng thấy Dung Vũ Ca ngồi lặng, ngây ngốc nhìn ngắm mình, trên môi vẫn nở nụ cười vui vẻ.

"Ngươi...nhìn cái gì ?".

"Ngắm Chỉ nhi, không được sao ?"

"Còn không mau ăn đi !".

"Ở cạnh ngươi, ta không thấy đói.".

"Đừng cố chấp. Không ăn sẽ rất nhanh xuống sức.", Vệ Minh Khê gắp món ăn đẹp mắt nhất, bỏ vào chén Dung Vũ Ca, ôn nhu dỗ dành.

"Dẫu đói, mấy lời ban nãy của ngươi cũng khiến ta no căng rồi.".

"Vũ nhi, ta thực lòng xin lỗi...".

"Ngươi biết nhân gia không có khả năng trách ngươi, oán ngươi."

Dung Vũ Ca đáp tỉnh, đôi mắt chan chứa ái ý cùng hoan hỷ.

"Thế nào ? Chỉ nhi thích bữa điểm tâm này chứ ?".

"Thích"

Vệ Minh Khê điểm nhẹ đầu, nhìn vào mắt Dung Vũ Ca, nàng chợt hiểu, nữ nhân này hiện tại ngoài mình ra, tất thảy đều không lưu tâm, nàng lay nhẹ tay Dung Vũ Ca, từ tốn nói :"Ngươi ăn đi, không cần chăm chút ta như vậy.".

"Ngươi cùng ta dùng cơm chung không ít lần, lại hoàn toàn không biết khẩu vị của ta ra sao a.".

Vệ Minh Khê bừng tỉnh, nhìn lại, rõ ràng tất cả mười món này đều nằm trong sở thích của mình, còn nàng, quả thật xưa nay không hợp với những thức thanh đạm thế này. Dung Vũ Ca hiểu rõ mình, từng bữa ăn, giấc ngủ đều toàn tâm thay mình thu xếp vẹn toàn, còn mình đối với nàng hời hợt lạnh nhạt, khiến nàng không khỏi cảm thấy bị lãnh lạc.

"Vậy...Vũ nhi thích dùng gì ? Ta thay ngươi gọi.".

"...", Dung Vũ Ca đỏ mặt, không nhịn được cười, song vẫn cố trấn tĩnh, tỏ ra bình thường, có chút bất cần, hờn dỗi ấu trĩ :"Chẳng phải ban nãy bảo không nên lãng phí sao ?".

"Vũ nhi...".

"Chỉ nhi, ngươi thật không biết đùa. Ta đang trêu ngươi, đứa ngốc ! Nhân gia đương nhiên không vô lý hồ nháo làm khó ngươi.".

"A ?", Vệ Minh Khê làm bộ trang vẻ mặt ngạc nhiên, nhẹ nhàng mỉa mai."Thật không ngờ Dung công tử đây hòa nhã, bác ái, khiêm nhường đến vậy.".

"Ta trời không sợ đất không sợ, đối với chúng nhân tuyệt đối không nhường, nhưng riêng ngươi...người ta sẽ không vô pháp vô thiên khiến ngươi nan quá.".

Vệ Minh Khê cảm thấy trong lòng dâng lên ngọt ngào, hiền hòa cười. Dung Vũ Ca cao hứng cầm đũa, từ tốn dùng bữa.

Sau khi ăn xong, Dung Vũ Ca cầm khăn, thế Vệ Minh Khê lau miệng, cuối cùng, không quên đưa tay phủ lộng một chút hai má Vệ Minh Khê.

"Vũ nhi, xung quanh rất đông người..."

"Ngươi xem, ta đã chọn chỗ thanh tĩnh, riêng biệt nhất trong tửu lầu, chính là cốt ý muốn hảo hảo thoải mái nựng nịu Chỉ nhi.".

"...".

"Nếu Chỉ nhi biết khi thẹn đỏ mặt mình đáng yêu ra sao, Chỉ nhi hội sẽ không ở trước ta "chăm chỉ" thẹn thùng như vậy.".

"Vũ Ca...".

"Được rồi, hôm nay Chỉ nhi có nhã hứng du hồ không ?".

Vệ Minh Khê chần chừ hồi lâu, điểm hạ đầu. Dung Vũ Ca đứng lên, ôn nhu phù trụ tay nàng, bất chấp Vệ Minh Khê phản kháng ra sao cũng làm lơ như không thấy, cả hai rời khỏi tửu lầu.

"Chỉ nhi, đưa tay cho ta.".

Dung Vũ Ca đứng trên thuyền, hơi nhoài người về phía Vệ Minh Khê đang ái ngại bên bờ, tay chìa ra, sẵn sàng đỡ lấy nàng ta.

Vệ Minh Khê hơi cúi đầu, nhìn dòng nước, lại nhìn đến Dung Vũ Ca đang phấn khởi chờ đợi, lòng có chút không tha. Thú thật, nàng vốn sợ nước từ nhỏ, không từng học qua bơi lội, vì thế, nếu được phép lựa chọn, sẽ tự nhiên không đến gần sông hồ. Tuy vậy, khi ở tửu lầu Dung Vũ Ca thực vui vẻ, nàng không đành lòng đánh gãy nhã hứng của tiểu a đầu đó...

"Chỉ nhi !".

Dung Vũ Ca lại cao giọng gọi lần nữa, không phải hối thúc hay cưỡng ép, chính là tha thiết muốn Vệ Minh Khê đưa tay cho nàng để cả hai có thể hảo hảo thưởng ngoạn quang cảnh Tây Hồ.

Vệ Minh Khê nhắm mắt bước tới, đưa tay về phía trước. Dung Vũ Ca rất nhanh kéo nàng vào lòng, siết nhẹ, không quên vỗ về an ủi.

"Ta nhất định không để Chỉ nhi rơi xuống nước. Không cần sợ.".

Nghe được mấy lời này, lòng Vệ Minh Khê chợt ấm, thư thư không ít. Chính là, nàng không nhận ra mình đang ôm siết lấy Dung Vũ Ca, vùi mặt vào bả vai kẻ khác, chốc chốc lại nhắm chặt hai mắt, khẽ run vì thuyền có phần chông chênh giữa dòng nước.

Riêng Dung Vũ Ca, nàng chỉ cười thật nhẹ, bàn tay ấm nóng ôn nhu xoa tấm lưng của Vệ Minh Khê, hơi hơi nghiêng đầu. Chỉ nhi đích thực là tiểu cô nương chưa từng bước chân khỏi gia môn, mỗi một chút đều sợ hãi. Nghĩ đến đó, tâm Dung Vũ Ca lại vui hẳn lên, từ bây giờ, mình sẽ là người tự tay mang lại hạnh phúc cho nàng, có thể đường đường chính chính che chở, bảo bọc ái nhân, đích thực hạnh phúc khôn cùng.

"Hảo hảo ngắm phong cảnh đi, có ta ở đây, Chỉ nhi sẽ an toàn a.".

Vệ Minh Khê khẽ động mình, chậm rãi xoay người, dù muốn dù không vẫn vô thức nương vào Dung Vũ Ca. Phóng tầm mắt tự do khắp mặt hồ xanh biếc, nàng hít một hơi thật sâu, tận hưởng không khí thanh trong cùng sự yên bình. Giang Nam từ núi non, sông hồ, ẩm thực, phố hội đều độc đáo, đẹp theo phong cách rất riêng. Đến nơi này, Vệ Minh Khê thật sự có thể hảo hảo buông bỏ mọi buồn lo, sống vô tư vài ngày, chân chính làm một con người hoàn chỉnh, không khắc kỷ quá mực.

Dung Vũ Ca vẫn như vậy giữ lấy Vệ Minh Khê, ôn nhu choàng đôi tay qua bờ vai mảnh khảnh ấy, đầu hơi cúi thấp, tựa hờ vào thái dương nàng ta, mắt thiêm thiếp...

"Vũ Ca...".

Vệ Minh Khê dừng lại tầm mắt, ngoái đầu ngước nhìn, khoảng cách gần như vậy, dung nhan kia lại thập phần kiều diễm, hơi thở ấm nóng, nhất thời, trái tim nàng dần loạn nhịp...

Dung Vũ Ca không đáp, chỉ cười, cúi hôn Vệ Minh Khê, hương hoa từ cơ thể nàng tỏa ra thoang thoảng, đôi môi mềm mại khiến Vệ Minh Khê không muốn lìa xa, từng giây phút như ôn nhu kéo nàng sa vào ái tình nồng thắm. Vòng tay đem lại sự an tâm này, hoàng đế phu quân chưa từng một lần cấp cho nàng, nụ hôn ngọt ngào, đầy quyến luyến, đầy yêu thương như vậy lại càng không. Nhất thời, vạn vật trên nhân thế đều lu mờ trong mắt Vệ Minh Khê, ngoài trừ Dung Vũ Ca, nàng hoàn toàn không thấy, không nghĩ đến điều gì khác. Giữa Tây Hồ, trên mộc chu, đôi tình nhân tràn ngập ái ân, ôm lấy nhau, trao nhau nụ hôn ngỡ như bất tận.

"Chỉ nhi, vì cái gì không ngắm cảnh, lại quay lại nhìn ta a ?"

"Vũ nhi, ngươi...", Vệ Minh Khê tránh không khỏi thẹn, hai má cùng mang tai dần ửng đỏ, cố đào khai ánh mắt truy cứu tới cùng của Dung Vũ Ca. Rõ ràng là nàng hôn mình trước, bây giờ lại hỏi mình a...

"Ta thế nào ? Có phải lại phóng tứ và nhâm tính, khiến ngươi chán ghét ?".

"Không !", Vệ Minh Khê vội đáp, từa tựa như bị bức hoảng, nhịn không được mà gào lên, bất quá, nàng lấy lại kiểm soát kịp thời, không lớn tiếng khiến ngoại nhân chú ý.

"Ngươi a, có gì mau nói rõ đi. Đang ở giữa hồ, thuyền này rất rộng, đằng sau chúng ta lại có một khoang lớn, thuyền gia cùng ngoại nhân không thể nhìn hay nghe thấy gì đâu.".

"...".

"Được rồi, ta không tái bức ngươi, Chỉ nhi bình tâm ngắm cảnh, ta không hồ nháo phiền ngươi hưởng nhàn.".

Vệ Minh Khê lặng lẽ quay lưng, tựa vào Dung Vũ Ca, mắt nhìn về chân trời xa xăm, trìu mến nâng niu bàn tay đang ôn nhu xoa nhẹ bờ vai mình, áp nó vào mặt.

"Vũ nhi, ngươi luôn không biết...không biết bản thân mình mỹ đắc bức người đến nhường nào.".

Dung Vũ Ca trong phút chốc ngẩn ngơ, toàn thân như không còn chút sức nặng, ngỡ ngàng nhìn Vệ Minh Khê chăm chăm. Nữ nhân ấy đang ôm cánh tay nàng, kín đáo âu yếm, miệng lại thốt nên những lời mật ngọt hết sức tự nhiên như vậy...Lúc này đây, Dung Vũ Ca hình dung như mình đã bay lên tận chín tầng mây, lòng trào dâng sung sướng cùng hạnh phúc khôn tả, chính là không thốt ra được lời nào.

Hai người cùng nhau đứng lặng hồi lâu, không một tiếng động, toàn tâm toàn ý cảm thụ hơi ấm cùng thương yêu dào dạt của đối phương.

Dung Vũ Ca dùng ngón trỏ, chậm rãi, ôn nhu tả vài tự lên lưng Vệ Minh Khê. Tả hoàn, Vệ Minh Khê liền hiểu ra nàng ta viết cái gì, trong lòng vô cớ trỗi lên xót xa. Giang Nam đẹp là thế, hạnh phúc này như hoa như mộng, chính là không có khả năng đương cự cùng nhịp điệu thời gian mỗi lúc một gấp rút, cũng như hoàn toàn yếu ớt trước phong ba cuộc đời...

Trái tim Vệ Minh Khê như chìm vào bể trần ai của yêu thương sâu đậm cùng chua chát hiện thực, tình càng nồng càng khó chấp nhận...nếu một ngày đích thực phải buông tay. Chính là, Vệ Minh Khê vẫn cố thật bình tâm, nàng biết, so với nàng, Dung Vũ Ca còn thập phần nan quá hơn khi nghĩ đến những tháng ngày tự do tự đại, vứt bỏ tất thảy yêu thương nhau này vốn rất ngắn ngủi...

Nàng viết : Vệ Minh Khê, ta yêu ngươi.

Những chữ này vốn tả trên lưng, nhưng lại tạc thẳng vào tâm can ta.

Vũ Ca, ta cũng rất yêu nàng, chân tâm yêu nàng, nhưng lại không tài nào tìm ra cách cứu vớt mối nghiệt duyên đáng thương này của hai ta...

Sắc trời Giang Nam trước đây tươi vui, tràn đầy sức sống, trong phút chốc trở nên ảo não, thoáng ảm đạm.

Dung nhan tuyệt thế đó vốn luôn kiêu hãnh thách thức chúng nhân, thiên địa, giờ đây, lặng lẽ đượm sầu lo.

Dung Vũ Ca cũng như Giang Nam mộng, là những mảnh tình đẹp đẽ Vệ Minh Khê vĩnh viễn cất vào sâu thẳm trái tim, dùng cả đời này tương tư, hoài niệm...

....

Truyện thứ hai :

Hôm sau, Vệ Minh Khê cùng Dung Vũ Ca đến thăm phật tự trên ngọn núi cao nhất Giang Nam. Nơi này thanh tĩnh, lại tọa lạc giữa chốn tiên cảnh, xung quanh bốn bề đều là mây trắng, trong không khí luôn đẫm hơi nước, thỉnh thoảng, gió nhè nhẹ lùa qua, khiến người ta không khỏi rùng mình, cẩn thận rúc vào lớp áo dày. Hiển nhiên, chùa miếu dẫu đẹp đến nhường nào cũng chỉ có thể khiến Vệ Minh Khê một lòng muốn đến, ngoài ra, hoàn toàn chẳng có chút nghĩa lý gì với Dung Vũ Ca. Tiểu yêu nghiệt này vốn chỉ thích những địa phương thực hoạt náo, vui vẻ, cho phép nàng tự do phóng túng hành sự nhưng, quan trọng hơn cả, bất kể là đâu, miễn nơi đó có Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca chắc chắn sẽ tìm đủ mọi cách để đến đó, cho dù địa phương ấy tẻ nhạt, vô vị đến nhường nào...

Toàn bộ hành trang, Dung Vũ Ca đều nằng nặc đòi Vệ Minh Khê giao hết cho mình mang, để nàng ta hai tay trống, thong dong đi trước. Vệ Minh Khê thấy có điểm không phải, vốn muốn chối từ, song lại bị Dung Vũ Ca bá đạo hống vài phen, chẳng những vậy, còn đem hai cái phi phong dày khoác lên người, không cho phép mình cởi bỏ. Suốt đoạn đường, Vệ Minh Khê vẫn áy náy cùng ngượng ngùng, rõ ràng Dung Vũ Ca không phải a hoàn của mình a, bây giờ lại vất vả mang vác, chẳng những vậy, một dải khăn choàng giữ ấm cơ bản nhất cũng không có, trong lòng không tha, Vệ Minh Khê dừng bước, quay lại đối mặt Dung Vũ Ca.

"Chỉ nhi, mệt rồi sao ?"

"Câu này ta hỏi ngươi mới đúng. Tốt hơn vẫn là để ta giúp ngươi, mỗi bên san sẻ chút gánh nặng, đường lên phật tự còn xa, cứ tiếp tục thế này, chỉ e...".

"Chỉ nhi bản chất thương người, nhưng cũng thật ngây thơ a. Không phải đợi ngươi, bất kể mang thêm hành trang nặng gấp hai lần, giờ này, nhân gia vẫn chễm chệ đứng trên đỉnh núi, đường đường chính chính bước vào phật tự.".

"...".

"Tâm can bảo bối của ta, thay vì lo lắng vẩn vơ, hảo hảo tự chăm sóc, giữ ấm cho mình. Thân thể ngươi úy hàn, càng lên cao càng lạnh, ngươi xem, đường đi phía trước sương phủ trắng xóa, ngươi chỉnh lại phi phong, đừng để lộ da thịt ra ngoài, không khéo sẽ nhiễm hàn, người ta hội đau lòng...".

Vệ Minh Khê trông con đường trước mặt, lại nhìn về phía Dung Vũ Ca, suy nghĩ một lúc, nàng bước lại, toan cởi bớt một lớp áo ấm, khoác cho nàng ta.

"Không cần ! Ngươi giữ lại cho mình đi.".

"Vũ nhi...".

"Ngốc ! Ngươi nhìn xem, ta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net