Đại Hán phong vân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Lăng Nguyệt 86

Thể loại: bách hợp (GL), cổ trang, cung đình, HE

Editor: Thiên Vũ

Beta reader: Buster/Khắc

Ebook: Sky

Nguồn: 

Vnsharing - Bách hợp tiểu thuyết – Tàng Mộng Các

Chương 1: Hoàng hậu bị phế



“… Hoàng hậu Trần thị, dùng tà ma mê hoặc, nhiễu loạn cung đình, không đủ đức hạnh để tiếp tục thiên chức, lập tức khởi nộp ngọc tỉ, phế bỏ phong hàm hoàng hậu, lui về Trường Môn cung.” Thái giám vừa đọc xong thánh chỉ, Trần A Kiều vẫn như trước quỳ trên mặt đất, thật lâu sau cũng không thể hoàn hồn.



“Nương nương, nương ngương, người không sao chứ? Người đừng dọa nô tỳ a.” Nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn của chủ tử, lại không nói một lời, nha hoàn Thanh Nhi sợ đến mức vừa khóc vừa liên tục gọi Trần A Kiều.



“Tước phong hàm hoàng hậu, lui về Trường Môn cung… A, Triệt nhi, ngươi phế ta thật sao…” Thần trí tựa hồ vừa được Thanh Nhi gọi trở về, Trần Kiều chậm rãi đứng dậy, lẩm bẩm nói: “Nếu có được A Kiều ta sẽ đúc phòng vàng giữ chặt nàng. Ha ha…” Nàng cười châm biếm chính mình, cơ thể chợt nhoáng lên, cả người nhất thời hôn mê…



“Cái gì? Hạ chỉ phế Hậu?” Đường Ấp Hầu Phủ trưởng công chúa Quán Đào sau khi nghe xong tin báo từ hoạn quan thì như sét đánh ngang tai, không thể tin mà rống lên: “Làm sao lại như thế? Bệ hạ hạ chỉ phế Kiều Kiều hoàng hậu thật sao? Tại sao một chút tin tức ta cũng không hề biết?”



“Hoàng thượng quả thật đã hạ chỉ phế hoàng hậu nương nương, mà nương nương giờ phút này sợ là đã chuyển đến trưởng tôn cung rồi.” Hoạn quan đưa tin nhìn cơn thịnh nộ của trưởng công chúa, cẩn thận đáp.



Quán Đào công chúa chỉ cảm thấy thật mê muội, thân mình lảo đảo suýt nữa ngã nhào, may mắn có Đổng Yển bên cạnh tay mắt nhanh lẹ liền đỡ lấy “Công chúa, người chớ tự hành hạ thân mình, sự tình đã như thế, chúng ta nên bình tĩnh ngẫm lại đối sách mới là ——.”



“Lập tức chuẩn bị xe——” 



Quán Đào công chúa phất tay ngắt lời Đổng Yển, giờ khắc này trong lòng nàng vướng bận lo lắng nữ nhi A Kiều của mình, làm sao còn nghe được lời Đổng Yển nói, “—— Ta muốn tiến cung gặp hoàng thượng!”



————–



Vệ Tử Phu



Việc Trần Kiều bị phế, người vui mừng nhất là Vệ Tử Phu —— nô tỳ này hiện giờ lại trở thành nữ nhân bên cạnh Hán Vũ Đế Lưu Triệt! Phế Trần Kiều, chức hoàng hậu liền trống chỗ, hoàng hậu tương lai không là nàng thì còn ai?



Thử hỏi nàng Vệ Tử Phu sao lại không vui mừng?



Chung quy thế nhân sớm đã am hiểu sự tình, Vệ Tử Phu trong lòng tuy rằng hân hoan nhưng trên mặt chẳng mảy may biểu lộ, nàng hiển nhiên hiểu tâm ý Lưu Triệt.



Vị Ương cung, Hán Vũ Đế Lưu Triệt ngồi ngay ngắn khép tấu chương trong tay, ngẩng đầu liếc Vệ Tử Phu đang cạnh hầu hạ, hòa nhã nói: 



“Tử Phu, ngươi thể chất suy nhược, nên sớm quay về Tiêu Phong điện nghỉ ngơi đi, nơi này có Dương Đắc Ý hầu hạ là được rồi.”



“Tạ ơn bệ hạ đã quan tâm.” Vệ Tử Phu cúi đầu dịu dàng nói: “Tử Phu không cảm thấy mệt, xin bệ hạ cho phép Tử Phu tiếp tục hầu hạ bệ hạ.”



Khóe môi Lưu Triệt nhếch lên, thấy Tử Phu mềm giọng xin, trong lòng mềm nhũn liền đáp ứng, vừa lúc thái giám tiến điện bẩm báo: “Khởi bẩm hoàng thượng, Quán Đào công chúa cầu kiến!”



Lưu Triệt nhíu mày, liếc mắt nhìn ánh mắt phức tạp của Vệ Tử Phu nói: “Trẫm thấy Tử Phu vẫn là nên về Tiêu Phong điện nghỉ ngơi đi.”



Vệ Tử Phu là người thông minh, tự nhiên biết Quán Đào công chúa cầu kiến bệ hạ, nếu mình ở đây quả không thích hợp, vì thế thuận theo đáp: “Dạ, nô tì cáo lui.” 



Nàng thi lễ rồi rời khỏi Vị Ương cung, khóe mắt thoáng nhìn vẻ mặt sầu lo của đại trưởng công chúa Quán Đào đang bước nhanh vào Vị Ương cung, Quán Đào công chúa còn ở bậc thang dưới chưa nhìn thấy Vệ Tử Phu.



“Đại trưởng công chúa a, chuyện đã tới nước này ngươi còn vọng tưởng có thể thay đổi được gì sao?”



Gương mặt luôn dịu dàng như nước của nàng giờ phút này tràn đầy vẻ chế nhạo, nhìn thân ảnh Quán Đào công chúa dần dần mất hẳn khỏi cửa Vị Ương cung, Vệ Tử Phu lạnh lùng cười, xoay người từ từ hướng Tiêu Phòng điện bước vào.



Tuyệt tình đế vương



“Bệ hạ, vì sao người phải phế đi Kiều Kiều hoàng hậu?”Vào tới Vị Ương Cung thất Lưu Triệt, Quán Đào công chúa bất chấp mọi thứ buột miệng hỏi Lưu Triệt.



Quả nhiên là vì chuyện của hoàng hậu cũng chính là chuyện của nữ tử mình còn gì! Lưu Triệt trong lòng cười lạnh một tiếng, nhìn Quán Đào công chúa trầm giọng nói: “Hoàng bá tỷ muốn khởi binh vấn tội trẫm sao?”



“Quán Đào không dám, chính là nghe nói Kiều Kiều bị hạ chỉ phế Hậu dời cung, khiến ta vạn phần khó hiểu, nên muốn hỏi rõ bệ hạ thôi!” Thấy sắc mặt Lưu Triệt âm trầm, ngữ khí khó chịu, Quán Đào công chúa sửng sốt, giật mình kinh giấc. Thì ra nam nhân trước mắt đã không biết từ lúc nào đã không còn là một hài tử, mà đã là hoàng thượng của đại Hán, cao cao tại thượng, là bậc đế vương, tôn nghiêm này không để cho ai mạo phạm! Quán Đào công chúa không khỏi hít một hơi thật sâu, kiềm chế sự nóng nảy trong nòng, khẩu khí trở lại bình thưởng.



“A?” Lưu Triệt nhếch lông mày nói: “Không biết hoàng bá tỷ có điều gì khó hiểu?”



“Bệ hạ hạ chỉ phế hậu là vì nguyên do gì?”



“A Kiều tạo cổ Hưng Vu nguyền rủa Tử Phu cùng hoàng nhi, nhiễu loạn hậu cung, không đủ phẩm hạnh làm mẫu nghi thiên hạ, người này sao có thể tiếp tục làm hoàng hậu!”



“Bệ hạ ——” Quán Đào công chúa nghe vậy, thần sắc biến đổi hô: “Người khác không biết tâm tính Kiều Kiều, chẳng lẽ cả bệ hạ cũng không biết sao? Kiều Kiều cùng bệ hạ lớn lên cùng nhau, tuy tính tình có chút bá đạo, nhưng tâm địa vẫn là thiện lương, làm gì có chuyện làm phép nguyền rủa người, trong đó ắt có nội tình, nhất định là có cừu nhân giá họa Kiều Kiều, bệ hạ phải tra rõ việc này mới phải.”



Lưu Triệt hừ lạnh một tiếng nói: “Trẫm đã tra rõ việc này, cho người lục soát trong cung A Kiều phát hiện người gỗ bị châm kim đóng đinh, trên người gỗ có dán ngày sinh tháng đẻ của Tử Phu. Hoàng bá tỷ nói có người giá họa A Kiều, nhưng bằng chứng sừng sững như vách núi còn có thể nói được gì?”



Quán Đào công chúa nói: “Tất là có người âm thầm đem người gỗ kia giấu trong cung Kiều Kiều, Kiều Kiều nhất định là không làm chuyện này.”



Lưu Triệt lạnh lung cười, chậm rãi đứng dậy đi tới trước người Quán Đào công chúa, từng chữ một nói: “Hoàng bá tỷ vì muốn giải vây cho A Kiều nên mới nói thế, nhưng sự thật chung quy vẫn là sự thật, kết cục đã định khó mà thay đổi.”



Quán Đào công chúa hít một luồng khí lạnh vào người, nhìn thẳng Lưu Triệt hỏi: “Ngụ ý của bệ hạ chính là việc Kiều Kiều bị phế là kết cục đã định khó mà quay lại?”



Lưu Triệt nhắm mắt lại lạnh giọng chậm rãi nhấn hai chữ: “Đúng vậy!”

Chương 2: Đối chọi gay gắt




Thánh chỉ phế hậu đã ban, Quán Đào công chúa cũng biết muốn thay đổi việc này rất khó, chính là trong lòng vẫn chứa một tia hy vọng. Song giờ phút này chính miệng Lưu Triệt trả lời rằng phế hậu là việc đã định muốn quay lại đã không còn kịp. 



Từ đáy lòng sớm đã chuẩn bị thế nhưng cơ thể yêu kiều của nàng vẫn không khỏi chấn động, tâm lạnh đến khó hiểu! Thật lâu sau Quán Đào công chúa mới bình tĩnh lại, dù sao cũng trải qua sóng gió, thời khắc mấu chốt cũng biết chuyện gì quan trọng ra sao!



Nghĩ ngôi hoàng hậu này đã phế, ngày sau tranh cãi cũng không muộn, trước mắt quan trọng chính là nữ nhi của mình – A Kiều.

“Bệ hạ ——” 



Nhìn Lưu Triệt, ngữ khí Quán Đào công chúa dịu đi một chút, hơi cầu khẩn:



“Ngôi vị hoàng hậu có thể phế, nhưng Kiều Kiều từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, quen được nuông chiều, sao có thể chịu được Trường Môn cung tịch mịch kham khổ! Quán Đào không cầu bệ hạ khôi phục ngôi vị hoàng hậu, chỉ thỉnh bệ hạ thu hồi ý chỉ chuyển Kiều Kiều đến Trường Môn cung, khẩn xin bệ hạ có thể đáp ứng mong cầu của Quán Đào.”

Lưu Triệt trầm giọng nói:



“Kim khẩu đã mở, sao có thể xem là trò đùa, thánh chỉ đã hạ nào có thể thu hồi? Yêu cầu của hoàng bá tỷ e rằng trẫm không làm được.”

Quán Đào công chúa tựa hồ bị kiềm hãm hô hấp, bật thốt lên: “Kim khẩu không giống trò đùa, vậy còn lời hứa khi xưa chính miệng bệ hạ ưng thuận thì sao? ‘Nếu có được A Kiều ta sẽ đúc phòng vàng giữ chặt nàng’ —— bệ hạ, lời nói lúc trước còn văng vẳng bên tai, tiếc rằng hiện giờ phòng vàng không thấy lại ban thưởng Kiều Kiều Trường Môn lãnh cung, Kiều Kiều từ nhỏ cùng bệ hạ lớn lên có thể nói thanh mai trúc mã, bệ hạ sao có thể đối đãi Kiều Kiều nhẫn tâm như thế!”

Bên tai truyền đến những lời của Quán Đào công chúa, Lưu Triệt liền nhớ lại những ngày dĩ vãng bên A Kiều, ngay cả ý chí sắt đá cũng thoáng bị làm cho dao động, thế nhưng nghĩ sự tình rối loạn, trong khoảng khắc tâm tư lại lạnh đi, vì vương triều Đại Hán, vì con cháu đời sau, chỉ có thể nói lời xin lỗi với A Kiều!

“Hoàng bá tỷ, ‘nếu có được A Kiều ta sẽ đúc phòng vàng giữ chặt nàng’, lời này trẫm từng nói qua, nhưng hoàng bá tỷ cũng nên biết điều kiện đổi lại là A Kiều phải vì trẫm sinh hạ hoàng tử mới hảo.”

Vừa nghe những lời ấy, âm thanh của Quán Đào công chúa không khỏi lạnh đi: “Bệ hạ, A Kiều nhiều năm vẫn chưa mang long chủng, trong đó có nguyên do, trong lòng ngươi cũng đã rõ.”

Lựu Triệt cau mày, mặt trong chút thay đổi nói: “Những lời này của hoàng bá tỷ là có ý gì?”

“Bệ hạ, trước mặt người ta chưa bao giờ nói dối, ta và người vai vế cô cháu cũng không cần lừa gạt, hoàng thượng kiêng kị đại hoàng bá muội cũng có thể hiểu được, nhưng vì vậy mà âm thầm kê đơn cho A Kiều khó có thai là không nên!”



Nhìn thẳng Lưu Triệt, Quán Đào công chúa đem tất cả những việc đè nén trong lòng đã lâu nói hết ra.Giờ này phút này nàng không còn tâm tư lo nghĩ đến việc những lời này có thể làm hoàng thượng tức giận.

“Hoàng bá tỷ, những lời ngươi vừa nói trẫm chưa từng nghe qua bao giờ!”



Sắc mặt Lưu Triệt trầm xuống, ngữ khí lạnh lùng như băng:



“A Kiều tạo cổ Hưng Vu, trẫm chẳng qua phế Hậu rồi giáng xuống lãnh cung chứ không định thêm tội trạng nào khác, nếu hoàng bá tỷ là người thông minh thì nên biết ơn mà hồi phủ thay vì cùng trẫm đối chọi gay gắt! Trẫm chỉ nói bấy nhiêu thôi, hoàng bá tỷ tự mình giải quyết cho tốt đi!” Nói xong phất tay áo rời đi.

Dương Đắc Ý thấy thế vội hô to một câu: “Hoàng thượng khởi giá ——” bước nhanh đuổi kịp Lưu Triệt đang rời đi.

“Cánh cửa hậu cung thâm sâu như biển, vô tình nhất là bậc đế vương… Kiều Kiều giờ khắc này có phải ngươi đang oán hận mẫu thân lúc trước tự tay đẩy ngươi vào hôn sự này?” Nhìn bòng dáng dứt khoát của Lưu Triệt, trái tim Quán Đào công chúa lạnh giá như băng, thì thào từng câu.

---------

Dò xét nguyên do

Giờ phút này trong lòng Trần Kiều thật có oán có hận, nhưng oán hận này không phải dành cho mẫu thân Quán Đào mà dành cho thời khắc này nàng phải chầm chậm bước vào Trường Môn cung.

Nhiều cung nữ đi theo, nhưng chỉ được chờ ngoài điện, duy chỉ một nữ nhân ung dung cao quý bước vào Trường Môn cung. Trường Môn cung vắng vẻ lạnh lẽo, chỉ năm ba tỳ nữ bận rộn trong yên lặng, nữ tử ngày xưa như phượng hoàng kiêu ngạo thì giờ phút này chỉ là một người lặng lẽ đứng trước cửa cổ, một mình sững sờ nhìn trời chiều ngoài cửa sổ.

Nữ nhân dừng bước, nhìn vào thân ảnh cô độc nơi xa xa, đáy lòng chợt nhói lên.

“Tham kiến Bình Dương công chúa!”



Một tỳ nữ ngẩng đầu nhìn thấy nữ nhân cao quý đứng trước cửa điện, cả kinh luống cuống quỳ xuống hành lễ. Ngay sau đó, vài cung tỳ còn lại cũng quỳ xuống, thần sắc kinh hoảng hướng nữ nhân cao quý —— Bình Dương công chúa, hành lễ thỉnh an!

Bình Dương đối mọi người ảm đạm nói: “Đứng dậy đi.” Ánh mắt lại như trước, chỉ tập trung trên người Trần Kiều, chưa từng dời đi.

Bình Dương?!

Đứng trước cửa sổ, Trần Kiều nghe được âm thanh của mọi người, thân mình cứng đờ, thật lâu sau mới từ từ xoay người về phía cửa điện nơi nữ nhân kia đang đứng. Đáy mắt trong phút chốc vút qua vô số thần sắc phức tạp, có kinh ngạc, có hiển nhiên, cũng có oán hận cùng ủy khuyất, cuối cùng đều hóa thành châm biếm: “Bình Dương, giờ khắc này ngươi đến Trường Môn có phải là vì muốn xem Trần Kiều ta sa sút đến cỡ nào phải không?”

Bình Dương không nói, đưa tay vẫy lui mọi người, rồi sau đó từ từ bước tới chỗ Trần Kiều.

Trần Kiều nhíu mày, trầm mặc tiến đến trước mặt Bình Dương, tự đáy lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác bối rối khó hiểu, chỉ vì Bình Dương chăm chăm nhìn mình mang theo mơ hồ đau lòng cùng thương tiếc.



Nghiêng đầu tránh đi ánh mắt của đối phương, Trần Kiều tự mỉa mai: “Ngày xưa vinh hoa vô tận, hôm nay thất sủng, thế sự biến hóa thật khó lường!”

“Không phải ngươi đã sớm liệu được tình cảnh ngày hôm nay sao?” 



Bình Dương yếu ớt thở dài, nhìn Trần Kiều nhẹ giọng: 



“Khi Triệt đệ đón Vệ Tử Phu tiếng cung, không phải trong lòng ngươi đã hiểu rõ có một ngày ngôi vị hoàng hậu khó có thể mà giữ được, bởi vì gia tộc họ Đậu nổi loạn, Triệt đệ vẫn vì họa bên tộc ngoại mà canh cánh trong lòng, hắn làm sao có thể để Trần thị ngươi trở thành người họ Đậu, việc phế hoàng hậu Trần thị ngươi chỉ là sớm hay muộn thôi! A Kiều thông minh sáng suốt như thế nào lại không thể nhìn thấu mọi chuyện?”

Trần Kiều đột nhiên cười lạnh, bình tĩnh nghiêng đầu hướng Bình Dương căm hận nói: “Thông minh sáng suốt hiểu rõ mọi chuyện thì sao, chung quy vẫn không bằng Bình Dương công chúa ngươi suy nghĩ tinh tế đoán trước tương lai!”

--------

Không thể lưỡng lự

Nhắc tới Vệ Tử Phu, nghĩ đến giờ nàng kia giờ phút này đang an vị tại Vị Ương cung cướp đoạt tất cả mọi thứ của mình, mà mọi chuyện đều xuất phát từ Bình Dương Hậu phủ, trong lòng Trần Kiều vừa oán vừa hận Bình Dương, nhìn Bình Dương, nàng lại lạnh giọng chất vấn: 



“Bình Dương, vì cái gì? Vì cái gì ngươi phải ra tay cướp đoạt hạnh phúc của ta? Ta đã đắc tội gì với ngươi? Ngươi sao phải đối với ta như thế? Xét tình thân , ta và ngươi chẳng lẽ không thân bằng ả ca kỹ kia sao? Vì cái gì ngươi phải đưa nàng đến bên cạnh Triệt nhi, để nàng cướp đoạt mọi thứ của ta? Chẳng lẽ vinh hoa phú quý nặng đến như vậy sao?”

Thân thể yêu kiều của Bình Dương chấn động, những câu chất vấn chua xót từ tận đáy lòng của Trần Kiều cuối cùng cũng đã được nói ra.



“Thiên hạ đều nói Bình Dương ta vì vinh hoa phú quý mà hiến mỹ nhân cho hoàng thượng, hao tâm tổn trí đưa ca kỹ trong phủ tiến cung, chẳng lẽ trong lòng A Kiều cũng chỉ nghĩ được như vậy thôi sao? Ngươi cũng cho rằng Vệ Tử Phu là do ta cố ý an bài hiến Triệt đệ sao?”

Trần Kiều trầm mặc một lát rồi nói: “Nghĩ như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là… Vệ Tử Phu thực là người của Bình Dương công chúa ngươi đưa vào cung, không phải sao?”

“…Đúng vậy!” Bình Dương chua sót cười, nhìn Trần Kiều, đôi môi hé mở, muốn nói lại thôi, thật lâu sau mới than nhẹ một tiếng.

Trần Kiều liếc mắt nhìn Bình Dương, lãnh đạm nói: 



“Thiên kim công chúa Bình Dương, nơi này là Trường Môn lãnh cung, nếu không còn chuyện gì khác, thỉnh công chúa nên sớm trở về, không nên để nhiễm cái lạnh của Trường Môn cung.”

Nghe được những lời hàm ý muốn xua đuổi của Trần Kiều, trong lòng Bình Dương vô cùng đau xót nhưng lại cố gượng cười nói: “A Kiều tâm trạng không tốt, không tiện quấy rầy, Bình Dương xin cáo từ trước.” 



Liếc mắt nhìn chung quanh Trường Môn cung, trong lòng nàng thầm nghĩ: A Kiều, không bao lâu nữa ngươi có thể rời khỏi chỗ này, ngươi là phượng hoàng cao quý lãnh cung này sao xứng với ngươi!

Nhìn bóng dáng Bình Dương rời đi, Trần Kiều suy sụp ngã ngồi trên mặt đất, liếc mắt nhìn cung điện trống rỗng, trong lòng vô cùng trống trải.

Chương 3: Ác nô quát tháo



Thúy Nhi đem hộp điểm tâm từ phòng ăn ra, quay người hướng Trường Môn cung, trong lòng thầm nghĩ: 



“Hôm qua đến lấy thức ăn cho nương nương, bọn họ còn ôn hòa, hôm nay nương nương có chuyện, bộ dáng bọn họ đáng lẽ phải trở nên hờ hững chứ? 



Trái lại bọn họ đều đối với mình luôn cung kính, thần thái tươi cười, còn vỗ ngực cam đoan về sau chắc chắn sẽ lưu tâm chuẩn bị thức ăn đưa đến Trường Môn cung, không để Trần nương nương phải chờ đợi.



Thiên hạ nói lòng người dễ thay đổi, thế mà bọn họ giờ khắc này vẫn đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi, khó mà gặp được những người như vậy. Ân! Ta nhất định phải nhớ kỹ ân tình bọn họ đã dành cho nương nương.”

Thúy Nhi cúi đầu tự cân nhắc, không chú ý đối diện có một người đang từ từ hướng về Trường Môn cung.

"Thịch!—— "

"Ai daa —— "

Không xong, va vào người ta rồi! Thùy Nhi giật mình, những suy nghĩ lan man bị kéo về hiện thực, ngẩng đầu há hốc định giải thích, lại bị âm thanh giận dữ khiển trách xuyên vào màng nhĩ:

“Xú nha đầu, mắt để ở đâu vậy, dám đụng ta!” 



Bị người kia nổi giận đùng đùng, mắng xong tựa như vẫn chưa hết giận, giương tay hung hăng đánh vào mặt Thúy Nhi vang lên một tiếng "Bốp!!".

Thúy Nhi thình lình bị tát nên sửng sốt một lúc lâu, khi phục hồi lại tinh thần không khỏi tức giận, trừng mắt nhìn tên ác nô tỳ hung hãn: “Ngươi dựa vào cái gì mà dám đánh ta?”

Thấy Thúy Nhi còn dám cãi lại, ác nô kia tực giận: “Muốn đánh thì đánh, có gì khó đâu?” Bộ dáng kiêu ngạo kiến người ta căm tức.

Thúy Nhi đâu chịu để người ta khi dễ như thế, muốn cãi lại, thế nhưng lại liếc mắt thoáng thấy cách đó không xa có một nữ nhân dường như có ánh trăng cùng muôn sao vây quanh —— Vệ Tử Phu!

Bộ dáng Vệ Tử Phu đoan trang uyển chuyển, đôi mắt nhìn thâm độc nhìn Thúy Nhi rồi lại làm như không thấy.

Thúy Nhi đem lời nói quật cường đưa kịp thốt ra nuốt ngược trở vào —— với thân phận tỳ nữ của mình hiện nay không thể đắc tội với Vệ Tử Phu.

Ác nô kia thấy Thúy Nhi trong phút chốc trong có lời nào, liền hừ lạnh một tiếng, đang trong lúc đắc ý, lại nghe âm thanh trầm trầm của một nữ nhân nói:

“Nàng không dám, ta dám!”

“Bốp !”

Dứt lời, một cái tát không chút khách khí rơi trên mặt ác nô kia.

“Kẻ nào không có mắt dám …”

“Nương nương !”

Ả ác nô vừa định gào lên lại nghe được tiểu tỳ nữ kia tràn đày vui mừng kêu một tiếng “Nương Nương”, hai chữ lọt vào tai, ả ngẩng đầu nhìn thấy người đứng trước mặt mình thần sắc cao ngạo, khí chất cao quý, nữ nhân này không ai khác chính là Trần hoàng hậu!

----------

Khác nhau một trời một vực

Ở trong phòng chờ đợi đến phiền muộn, Trần Kiều một mình đi đến hậu viên tản bộ, nghe được tiếng tranh chấp liền nghiêng đầu nhìn, lại thấy Thúy Nhi bị quát nạt còn bị tát, khẽ nhíu mày, liền xoay người đi tới.

“Muốn đánh thì đánh, có gì khó đâu?” 



Ngữ khí khiêu khích, thần sắc đắc ý, dù sao chỉ là một tỳ nữ nho nhỏ bên người Vệ Tử Phu, ỷ vào địa vị chủ tử liền kêu ngạo như vậy!

“Nàng không dám, ta dám!” Ngữ khí trầm trầm, thản nhiên phẫn nộ, Trần Kiều giơ tay tát một cái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net