Đệ nhất phu nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Diệp Sáp

Editor: YultaeByun

Nhân vật: Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh

Nhân vật phụ: Từ nãi, A Đan, Tiêu Mỹ Nhân, Nhan Tư Tư... và một số khách mời khác như Dạ Ngưng x Vũ Hàm, Phong tổng x Tiểu Thảo

Văn án:

Cuộc sống sau hôn nhân của vợ chồng Tiêu tổng x Hạ Hạ và sự xuất hiện của bạn Tiêu Mỹ Nhân.

...oOo...

Chương 1: Sinh nhật

Đối với sinh nhật ba mươi mốt tuổi, Tiêu Mạc Ngôn rất là không vui.

Sáng sớm, cô đứng đối diện tấm gương, lấy tay vuốt ve thật kỹ đôi má của mình, thở dài: "Haiz, năm tháng không buông tha con người. Má Từ, má nhìn xem có phải con già rồi không."

Nhìn Tiêu Mạc Ngôn từ nhỏ nhìn đến lớn Má Từ làm sao không biết tính tình của cô, cười tủm tỉm nói: "Chỗ nào đâu, tiểu thư của chúng ta vẫn xinh đẹp như hoa, từ góc độ má nhìn sang quả thật là vẻ mặt hồng hào, sặc sỡ lóa mắt như viên trân châu, lại phối với bộ áo ngủ gợi cảm trên người cô, thêm đóa hoa phượng hoàng đỏ thắm, quả thật là đệ nhất thiên hạ!"

Nghe Má Từ nói xong, tay Tiêu Mạc Ngôn run lên, cô hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi gào thét: "Lão bà bà kia, sao càng già càng không đáng tin vậy hả!"

Má Từ ủy khuất mặt mài co rúm lại thành một cục, "Má làm sao?" Haiz, tiểu thư này bây giờ càng ngày càng khó hầu hạ, chẳng lẽ là đến thời kỳ tiền mãn kinh? Hạ Hạ, cô mau về đi, một mình má chống đỡ không nổi!

"Má mở to hai mắt ra nhìn cho kỹ đi! Bộ con đang mặc áo ngủ sao? Đây là bộ đồ dự tiệc tối nay, còn nữa, trước ngực thêu chính là hoa hồng! Hoa hồng!"

Tiêu Mạc Ngôn nén giận, Má Từ kinh ngạc, rầm rì cả buổi, mềm nhũn nói: "Được rồi, cô đừng lải nhải nữa, má biết sinh nhật cô mà Hạ Hạ không về làm tâm trạng cô không được vui, nhưng cô cũng không thể trút giận lên người má nha, dù sao thì má cũng là người già, kính già yêu trẻ đó tiểu thư."

Đối với độ dày da mặt gia tăng theo độ tuổi của Má Từ, Tiêu Mạc Ngôn rất là im lặng, cô lắc đầu, đứng dậy, cầm lấy áo khoác khoác lên người, "Hôm nay có thể con sẽ về trễ, mấy lão già trong công ty mở party cho con, ài ài, lão bà bà, má đừng có dùng cái ánh mắt này nhìn con, đừng cho là con xuyên tạc sự thật à, đây là không phải thịnh tình khó khước sao?"

Má Từ nhìn cô đầy khinh bỉ, căn bản không tin được, "Mấy lão già mừng sinh nhật cô? Cô lừa gạt ai? Được rồi, tiểu thư, cô dùng chiêu này lừa gạt được ai, má không phải Hạ Hạ, cô còn lừa?"

Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu, thập phần chân thành giơ tay lên: "Má Từ, con lấy nhân cách của con ra thề, thật sự là lão già!"

******

"Tiêu tổng, sinh nhật vui vẻ!"

"Happy birthday!"

"..."

Bị cảm đám mỹ nữ công ty vây quanh Tiêu tổng dĩ nhiên đắc ý bay bổng, cô giơ chai rượu, cười nói: "Hôm nay mọi người chơi vui vẻ đi, hoàn toàn không cần khách khí!"

Tiệc sinh nhật mời tất cả đều là nội bộ trong Thánh Hoàng, nếu là nội bộ thì đương nhiên chính là người mình, người một nhà làm sao không rõ sở thích của Tiêu Mạc Ngôn, từng ngành tuyển chọn đẹp như nhau, đến dự đều là nhân vật cấp tiên nữ, bị một đống hoa cỏ vây quanh, Tiêu tổng đã uống đến mức đầu lưỡi cũng bắt đầu muốn thắt lại rồi, cô uống một hồi lại nhảy một hồi, hơi mệt mệt, Tiêu Mạc Ngôn tựa trên ghế sa lon, cười híp mắt nhìn đám người đang quẩy phía trước.

Công ty giải trí trước giờ đều như thế này, người mới một thế hệ đổi một thế hệ, chỉ vài năm ngắn ngủi, ngoại trừ vài trụ cột, Thánh Hoàng từ trên xuống dưới đều tràn ngập huyết dịch tươi mới, Tiêu Mạc Ngôn yêu thích ở cùng người trẻ tuổi, trích dẫn một câu nói thời thượng thì chính là, chỉ có ở cùng những miếng thịt tươi mới, bạn mới có thể quên hết phiền não.

Hạ Hạ...

Muốn nói tới người phụ nữ Hạ Linh Doanh kia, Tiêu Mạc Ngôn vừa tức vừa hận, cô không biết Hạ Linh Doanh có sợi dây nào không bình thường, lại đi say mê đóng phim, loại công việc xuất đầu lộ diện này Tiêu Mạc Ngôn làm sao lại để người phụ nữ của mình đi làm. Nhưng ở bên nhau nhiều năm như vậy, tính quật cường của Hạ Linh Doanh, Tiêu Mạc Ngôn cũng hiểu rõ. Lúc đầu cô vẫn thờ ơ lạnh nhạt, để Hạ Linh Doanh biết khó mà lui, phải biết rằng làm đạo diễn quan trọng là nhìn toàn cục nhân vật, trên người gánh trọng trách và áp lực không phải người thường có thể làm được. Nhưng Hạ Linh Doanh hết lần này tới lần khác như là chống lại Tiêu Mạc Ngôn, chị càng cảm thấy em không được, em lại càng muốn làm cho chị xem, không phải sao, lúc này lại đi quay phim ở vùng Đông Bắc cực lạnh, hai người đã một tháng không gặp mặt rồi, Tiêu Mạc Ngôn cũng khẩu khí này, nói sao cũng không chịu gọi điện thoại cho nàng, Hạ Linh Doanh cũng còn nhịn được hết lần này tới lần khác.

Bất giác tay nắm lấy điện thoại, nụ cười Tiêu Mạc Ngôn có chút đắng chát, được rồi, qua nhiều năm như vậy rồi, hơn nữa, chẳng phải cô thích bộ dáng Hạ Linh Doanh khi thì quật cường khi thì yếu đuối khi thì nhẫn nhịn sao?

Cách đó không xa, người mẫu mới Hàn Linh đang quan sát Tiêu Mạc Ngôn, lúc trước khi đến công ty, nàng cũng đã đem tài liệu về Tiêu Mạc Ngôn lật xem kỹ, người thật hiển nhiên đẹp hơn so với tạp chí và báo rồi. Một bộ váy đen dài ôm lấy eo, không có tô điểm gì đặc biệt, nhưng mặc trên người Tiêu Mạc Ngôn như toát ra ma lực yêu mị, có lồi có lõm, mái tóc màu cà phê xoăn lại bởi vì những động tác vũ đạo vừa rồi mà rối tung phủ trên đầu vai, xương quai xanh tinh tế, bộ ngực kinh người, cùng với mí mắt phủ một màu tím quyến rũ, người phụ nữ này từ trên xuống dưới dường như viết lên hai chữ "câu nhân". (dụ người)

Đến cuối cùng, ánh mắt Hàn Linh rơi trên ngón vô danh kia của Tiêu Mạc Ngôn có chiếc nhẫn đang lóe sáng lấp lánh, nàng nhép miệng. Bưng ly rượu lên, Hàn Linh vờ như vô tình đi đến bên người Tiêu Mạc Ngôn, mỉm cười nhìn cô: "Tiêu tổng ~ "

Âm thanh tê dại mang theo mùi rượu truyền vào trong tai, Tiêu Mạc Ngôn vốn không phát hiện sau đó lại nhíu mày, nhưng rất nhanh, cô ngẩng đầu, như cười mà không cười nhìn Hàn Linh.

Đối với Hàn Linh, Tiêu Mạc Ngôn cũng không xa lạ gì, dù sao cũng là cây hái ra tiền mới của Thánh Hoàng, cằm như dao gọt (Vline đó :v), mắt to môi phấn, tóc dài suôn mượt, trên người một chiếc váy dài màu rượu vang, đây là cách ăn mặc Tiêu Mạc Ngôn yêu thích.

Đối với ánh mắt dò xét của Tiêu Mạc Ngôn, Hàn Linh nhếch khóe môi, thuận thế ngồi sát lên người cô. Phả vào mặt nàng là mùi bạc hà thơm mát khiến cho trái tim Hàn Linh đập nhanh một nhịp, nàng lấy tay vén lên những sợi tóc dài rũ xuống bên tai, đến khi Hàn Linh ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Mạc Ngôn, ánh mắt dò xét lúc nãy đã không còn thấy, thay vào đó chính là nụ cười thích thú.

Biến đổi nhanh chóng làm Hàn Linh có chút sững sờ, vốn nghĩ kỹ mấy lời khách sáo giờ nói không nên lời, nàng liếm liếm môi, hơi ngây ngốc nhìn Tiêu Mạc Ngôn.

Đôi mắt Tiêu Mạc Ngôn rất đẹp, không phải loại mắt to truyền thống, hẹp dài mà thâm thúy, đôi đồng tử như khảm tinh quang, lóe sáng lấp lánh, lại thêm khóe miệng nhếch nụ cười, cùng với chóp mũi truyền đến hương thơm ngát, cảm giác, thị giác cùng song song kích thích khiến tim Hàn Linh đập như bay.

Tiêu Mạc Ngôn nhìn bộ dáng ngây ngốc của Hàn Linh cười cười, "Đã quen chưa?"

"A, rồi, khá tốt..." Hàn Linh ẩn giấu cúi đầu xuống, không dám đối mặt với Tiêu Mạc Ngôn, chết tiệt, nàng cư nhiên bị thôi miên.

Tiêu Mạc Ngôn đặt ly rượu trong tay lên bàn, một tay tùy ý khoác lên ghế sa lon, nhìn Hàn Linh đang mất tự nhiên, không khỏi cười cười. Trẻ tuổi thật là tốt, nhớ năm đó cô chính là bị bộ dáng thẹn thùng của Hạ Linh Doanh khiêu khích, cô gái trước mắt này cũng là mỹ nữ, nhưng thần thái và khí chất thua xa vợ cô.

"Hình như Tiêu tổng không mấy vui vẻ..." Hàn Linh nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tiêu Mạc Ngôn, trong đôi mắt xinh đẹp phản chiếu lạnh lùng, giọng nói cũng mang theo chút do dự mà câu nhân. Tiêu Mạc Ngôn nhìn đôi mắt Hàn Linh khẽ lay động, theo bản năng cô xoay vòng nhẫn cưới, cười nói: "Đúng vậy a, bị người ta quản, làm sao vui vẻ chứ?"

"Bị người quản?" Hàn Linh kinh ngạc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, ai quản Tiêu tổng? Hiển nhiên, Hàn Linh là người thông minh, nàng có thể cảm giác được tâm tình Tiêu Mạc Ngôn trước sau thay đổi, ánh mắt thoáng ảm đạm, nàng cúi đầu nói: "Nếu tôi có một người yêu như Tiêu tổng, nhất định sẽ dành tất cả cho cô ấy, làm sao lại quản, nuông chiều còn không hết."

"Nói rất đúng!" Tiêu Mạc Ngôn chân thành tán thưởng, còn giơ ngón tay cái lên: "Nếu tìm một người phụ nữ tập họp cả trí tuệ và sắc đẹp trên người, ai mà không cưng đến tận trời!"

Tán thưởng của Tiêu Mạc Ngôn khiến Hàn Linh cảm thấy được khích lệ, vừa rồi mất tự nhiên cũng đã phai nhạt rất nhiều, những lời dã chuẩn bị từ trước cũng bắt đầu thao thao bất tuyệt nói ra. Tiêu Mạc Ngôn tựa trên ghế sa lon, rất thoải mái nghe mỹ nữ ca ngợi mình, một bộ dạng thật hưởng thụ, thậm chí đắc ý nhắm mắt lại, tận tình hưởng thụ sự sùng bái của người trẻ tuổi.

Hai người đang trò chuyện nhiệt tình, nghe đám người trước mặt đột nhiên xôn xao, Tiêu Mạc Ngôn nghĩ rằng ai đó đang nhảy múa hoặc làm trò, cũng không phản ứng, cô tiếp tục híp mắt nghe Hàn Linh tôn sùng mình. Cho đến khi cảm giác được có vô số ánh mắt như đao bắn qua, không khí như ngưng đọng lại, lúc này Tiêu Mạc Ngôn mới nhíu mày, cô chua kịp mở mắt, mũi cô nghe được một mùi thơm cơ thể quen thuộc thổi qua, trong lòng Tiêu Mạc Ngôn khẽ run rẩy, mắt cũng không dám mở, cả người cô theo trên ghế sô pha tuột xuống, khuôn mặt nhăn nhó, một bộ dáng rất khó chịu.

"Uống nhiều quá, đau đầu... Đau chết mất."

Hàn Linh há to mồm nhìn cả người Tiêu Mạc Ngôn đột nhiên chảy xuống trên ghế sô pha, nhìn lại trên bàn trà chỉ nhấp mấy ngụm rượu, nàng lại vừa nghiêng đầu, thấy bên cạnh một người phụ nữ toàn thân váy dài màu trắng, mang sự giận dỗi trên mặt, dường như mang theo một luồng tiên khí nhìn chằm chằm vào Tiêu tổng, Hàn Linh nuốt ngụm nước miếng.

Chương 2: Tưởng niệm

Hàn Linh không thể ngờ rằng, ở công ty luôn hô phong hoán vũ, xử lý mọi chuyện gọn gàng, hành sự cường thế Tiêu tổng còn có một bộ mặt không thể để người khác biết tới như vậy. Người trước mắt này làm gì có chỗ nào lôi lệ khí thế như ngày thường, bộ dạng ngã xuống sô pha như thiếu nữ nhu nhược mềm yếu khiến người trìu mến.
Hạ Linh Doanh dùng ánh mắt còn lại nhìn lướt nhìn qua Hàn Linh đang hơi run sợ, ánh mắt lên xuống đánh giá nàng, nhìn lại Tiêu Mạc Ngôn cuộn người trên ghế sô pha, nàng nhíu mày, đáy lòng dâng lên từng đợt lửa giận vô hình. Nhìn người kia còn đang cau mày khó chịu, Hạ Linh Doanh thở dài, thu hồi khí thế lăng lệ ác liệt đi đến trước sô pha, nàng vươn tay kéo Tiêu Mạc Ngôn ôm chặt vào lòng, kéo cô lại gần sát mình, "Được rồi, ngoan, về nhà thôi."
Nhẹ nhàng hôn lên trán Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh nghe hương bạc hà thơm ngát trên người cô, mệt nhọc liên tiếp mấy ngày nay tan biến trong nháy mắt, tuy rằng trong lòng nàng chính là người phụ nữ hư hỏng mới một tháng không gặp hôm nay sinh nhật còn không thành thật một chút đi phóng điện khắp nơi, nhưng tốt hay xấu gì người cũng phải để nàng ôm lấy. Tiêu Mạc Ngôn như con mèo con cọ cọ lên má Hạ Linh Doanh, rầm rì gì đó, ủy khuất quệt miệng không nói lời nào. Người phụ nữ nhẫn tâm này, bỏ đi một tháng mới chịu trở về, nếu không phải hôm nay sinh nhật cô, còn không biết có chịu về hay không nữa!
Hai mỹ nữ cao ráo thon thả xinh đẹp cứ như vậy ôm nhau, tuy rằng góc độ nhiều người nhìn không thấy rõ được biểu tình của Tiêu Mạc Ngôn, nhưng tư thế như con rắn kia quấn lấy Hạ Linh Doanh mờ ám như thế, mọi người vẫn tự hiểu ngầm với nhau nhìn nhau mỉm cười.
Xem ra, party sinh nhật vậy là xong rồi.
Mãi cho đến lên xe, Tiêu Mạc Ngôn vẫn bảo trì như cũ trạng thái không xương gối lên đùi Hạ Linh Doanh rầm rì, "Khó chịu, tôi khó chịu."
"Được được, em xoa cho chị." Thanh âm Hạ Linh Doanh êm dịu như nước, nàng hiểu được trong lòng Tiêu Mạc Ngôn bất mãn cùng ủy khuất. Tiêu Mạc Ngôn là một người cường thế, bất luận ở mặt đối nhân xử thế hay là xử lý công việc, vẫn là lãnh dạo tuyệt đối cùng địa vị cường thế, lời của cô là chân thật và đáng tin. Duy chỉ có đối với nàng, chỉ có đối với nàng, Tiêu Mạc Ngôn mới có thể lại nhường nhịn cùng bao dung, tất cả, nàng đều hiểu, tuy đã nhiều năm, nhưng trong lòng nàng cảm tình đã đầy ắp đến sắp tràn ra lại vĩnh viễn không biết làm sao biểu đạt.
Tay nghề thành thạo khiến Tieu Mạc Ngôn rất hưởng thụ, độ mạnh yếu ở ngón tay vừa đúng, bên người tràn ngập hương vị quen thuộc, đã lâu không có nhẹ nhõm tràn ngập đáy lòng đến vậy, dường như chỉ có ở bên Hạ Linh Doanh, cô mới có thể tháo bỏ phòng bị, ỷ lại như một đứa trẻ.
Hạ Linh Doanh cúi đầu nhìn khóe miệng Tiêu Mạc Ngôn hơi giương lên, nhẹ nhàng cười cười, đầu ngón tay trượt, nhéo nhéo bờ môi khiêu gợi kia, "Ai bảo chị uống nhiều như vậy?"
"Haiz, dù sao bên cạnh cũng đâu có ai quản."
Giọng điệu lười biếng vẫn không quên nhấn mạnh hai chữ quan trọng 'bên cạnh', Tiêu Mạc Ngôn bĩu môi, biểu tình bất mãn thật rõ ràng. Nhìn bộ dạng Tiêu Mạc Ngôn chu môi, trong lòng Hạ Linh Doanh rung động, cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên môi cô, "Đáng yêu chết mất."
"Hừ, mỹ nhân kế cũng vô dụng, không xoa dịu được sự nhức nhối trong lòng tôi đâu." Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng vẻ mặt thỏa mãn kia lại bán rẻ cô.
Thời gian xa cách quá lâu, trong lòng còn có cảm giác áy náy khó tả, Hạ Linh Doanh nhin Tiêu Mạc Ngôn không chớp mắt, trong mắt hiện lên tia sáng cưng chiều, giọng điệu mềm mại như muốn tan chảy, "A? Vậy Tiêu tổng muốn sao đây?" Vừa nói, Hạ Linh Doanh vừa sờ lên vành tai Tiêu Mạc Ngôn, xem nó như trân bảo, nhẹ nhàng vuốt ve. Thân thể Tiêu Mạc Ngôn thoáng run lên, mặt cũng ửng đỏ. Nhưng Tiêu tổng rốt cuộc vẫn là Tiêu tổng, còn không đợi Hạ Linh Doanh đắc ý tươi cười ra mặt, một tay cô ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Hạ Linh Doanh, một tay luồng vào trong váy nàng, tinh tế sờ soạng.
"Tiêu!"
Hạ Linh Doanh lập tức đè tay Tiêu Mạc Ngôn lại, ngồi thẳng người, cúi đầu nhìn cô. Tiêu Mạc Ngôn ngửa đầu, đắc ý nhìn Hạ Linh Doanh, tay vẫn còn làm loạn, khiến hô hấp Hạ Linh Doanh rối loạn, nàng lấy tay giữ chặt tay Tiêu Mạc Ngôn lại, đôi mắt gợn nước, cắn môi nhìn cô.
Tài xế đẹp trai A Sâm ngồi trước rất có qui củ, tập trung lái xe, đến cả kính chiếu hậu cũng không dám liếc, nhưng Hạ Linh Doanh vẫn cảm thấy cả người mình sắp bị thiêu cháy rồi, Tiêu Mạc Ngôn dẩu môi, kiều mị nhìn Hạ Linh Doanh, đem hơi thở mập mờ phả lên trên mặt nàng, "Xin tôi đi."
Âm thanh Tiêu tổng vẫn như trước kéo dài, Hạ Linh Doanh vẻ mặt cầu xin nhìn cô, trong mắt mờ mịt yếu đuối khiến người rung động.
"Xin -- xin chị..."
Hiểu rõ tính Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh thức thời nhu nhược phục tùng, Tiêu Mạc Ngôn như đứa trẻ được ăn kẹo, hài lòng vươn hai tay ôm chặt lấy eo Hạ Linh Doanh, đầu cô tựa vào bụng Hạ Linh Doanh, hít một hơi thật sâu, cảm thán: "Thật tốt." Hạ Linh Doanh cưng chiều vuốt lưng cô, dùng ngôn ngữ cơ thể truyền đến tình yêu của chính mình.
Trong xe thật yên lặng, tràn ngập hương thơm, không ai nói thêm gì nữa, nhưng trong không khí lại lộ ra nỉ non ái ý.
Bất đồng, trong đêm tối là sương mù dày đặc không cách nào xua tan, nhưng dưới ánh mặt trời, là nước mắt không muốn người biết đến. Ngay giây phút tương phùng, là chất độc kích thích cảm tình sâu sắc khiến người muốn cùng sống cùng chết.
"A Sâm, tất cả hành trình ngày mai đều hủy, sắp xếp đi."
Xuống xe, Tiêu tổng lại khôi phục nhân dạng rồi, vung tay lên, trực tiếp lôi kéo người về nhà.
Trên đường, Hạ Linh Doanh có thể cảm giác rõ ràng được Tiêu Mạc Ngôn rất vội, bên dưới chân bước vội vàng, trên tay càng tăng lên lực đạo, làm như gấp gáp cũng bị lây nhiễm, lòng Hạ Linh Doanh cũng trở nên rối loạn. Vừa vào nhà, Tiêu Mạc Ngôn liền một bước xoay người đạp cửa, một tay ôm lấy Hạ Linh Doanh đặt bên tường, liều mạng hôn. Hạ Linh Doanh bị Tiêu Mạc Ngôn hôn khiến hô hấp hỗn loạn, nàng cố gắng điều chỉnh hơi thở, "Tiêu, đừng như vậy -- "
"Như thế nào?" Tiêu Mạc Ngôn đầu cũng không ngẩng lên, cắn một cái không nặng không nhẹ vào xương quai xanh của Hạ Linh Doanh, "Chẳng lẽ em còn muốn xin tôi?"
Hạ Linh Doanh bị lời nói đầy khiêu khích của Tiêu Mạc Ngôn bức nàng đỏ mặt, nàng cố gắng lấy tay vị lên vai Tiêu Mạc Ngôn, "Đừng ở đây, chị quay đầu lại..."
"Quay đầu lại?" Tiêu Mạc Ngôn làm gì nghe lọt tai lời Hạ Linh Doanh nói, nụ hôn cũng nặng nhẹ theo thời gian dài thương nhớ kiềm nén mà bộc phát, tay cũng không yên phận xoa lên nơi mềm mại kia, Hạ Linh Doanh kinh hô một tiếng, đẩy Tiêu Mạc Ngôn ra.
Tiêu Mạc Ngôn đang mê mẩn trong nụ hôn mãnh liệt đột nhiên bị đẩy ra làm trong lòng nguội lạnh, cô thở gấp nhìn Hạ Linh Doanh đầy khó hiểu. Hạ Linh Doanh không dám nhìn cô, chẳng qua là nhìn chằm chằm vào phía sau Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn phát hiện mình trừng mắt cả buổi nhưng căn bản người ta cũng không thấy, cho nên không thể không theo Hạ Linh Doanh quay đầu lại nhìn.
"Má Từ, má làm gì thế! ! !"
Kẻ đầu sỏ đang rất hứng thú đứng sau lưng nhìn hai người, bị quát nhưng Má Từ không nóng vội mà chỉ cười cười: "Tiểu thư không hổ là đứa trẻ má chăm sóc nha, chậc chậc, nhìn độ mạnh yếu này xem, nhìn mức độ này xem, nói thế nào cũng hơn ba mươi tuổi rồi, tố chất than thể thật tốt."
"..."
"..."
Một câu trêu chọc khiến Hạ Linh Doanh cùng Tiêu Mạc Ngôn nhuộm đỏ hết cả mặt, Má Từ cảm thấy mỹ mãn nhìn bộ dạng quẫn bách của hai người, vỗ vỗ tay: "Được rồi, bữa tối dưới ánh nến má đã chuẩn bị xong cho hai người rồi đó, lão bà bà cũng không ở đây làm phiền nữa."
Nói xong, Má Từ quay người đi về phòng ngủ, Tiêu Mạc Ngôn nhìn bóng lưng còng của bà, há to miệng. Lúc sắp đến phòng ngủ, Má Từ dừng lại, quay đầu lại nhìn Tiêu Mạc Ngôn, tinh nghịch nháy mắt mấy cái: "Tiểu thư, sinh nhật vui vẻ." Tiêu Mạc Ngôn đã ba mươi mốt tuổi, câu sinh nhật vui vẻ này Má Từ cũng đã nói ba mươi mốt lần, tốt quá, cuối cùng cũng tìm được người có thể chiếu cố cô. Cũng tốt, có thể yên tâm.
Mãi cho đến khi Má Từ đã vào phòng, Tiêu Mạc Ngôn còn chưa hoàn hồn, có chút sững sờ nhìn chằm chằm vào bóng lưng bà, Hạ Linh Doanh lấy tay quơ quơ trước mắt cô, "Sao vậy?" Bắt lấy tay Hạ Linh Doanh, Tiêu Mạc Ngôn nhếch miệng, "Không biết, chỉ cảm thấy lão bà bà này có gì đó lạ lạ."
"A, chị nghĩ nhiều rồi, được rồi, tranh thủ thời gian tắm rửa đi, nhìn chị kìa cả người toàn mùi rượu." Hạ Linh Doanh vuốt tóc Tiêu Mạc Ngôn nói, Tiêu Mạc Ngôn nghe xong nở nụ cười, hai tay quấn lấy cổ Hạ Linh Doanh, thân thể mềm nhũn dựa vào nàng, nũng nịu nhìn nàng, "Em tắm cho tôi hả?"

Chương 3: Leo núi

Hạ Linh Doanh rất thích Tiêu Mạc Ngôn như vậy, dịu dàng nũng nịu, như hồ ly tinh mê hoặc con người. Càng đáng để ngưỡng mộ chính là con hồ ly tinh này cũng chỉ một mình nàng mới có thể nhìn được, độc chiếm như thế này khiến Hạ Linh Doanh cảm thấy vô cùng hưởng thụ. Nàng chu đáo gội đầu cho Tiêu Mạc Ngôn, tóc Tiêu Mạc Ngôn rất đẹp, dưới ánh đèn bóng mượt sáng óng ánh, sờ lên tay lại suôn mềm, có thể nhìn ra được hằng ngày chăm sóc dưỡng tóc không phải là ít.
Tiêu Mạc Ngôn nhắm mắt lại hưởng thụ, miệng thỉnh thoảng ngâm nga vài câu, rất lâu rồi cô không được thư giản như vậy. Người trong lòng cuối cũng đã trở về, sinh nhật năm nay của cô thật sự không uổng phí. Hạ Linh Doanh ở trong bầu không khí nhẹ nhàng này, cười cười: "Đói không?"
"Ừm, hơi đói, vừa rồi gần như không có ăn gì cả. Má Từ đã nấu xong, lát nữa chúng ta xuống ăn."
"Được, vậy em gội nhanh một chút, lại đây mau."
Hạ Linh Doanh kéo Tiêu Mạc Ngôn đến dưới vòi hoa sen, Tiêu Mạc Ngôn cười nhìn nàng, theo thói quen vòng tay ôm Hạ Linh Doanh đang không mảnh vải che thân, kéo nàng ôm vào lòng, cười lên phả hơi thở mờ ám bên tai nàng, "Có nhớ tôi không?"
Chỉ có hai người, Hạ Linh Doanh cũng không kiêng dè, nàng rúc vào trong lòng Tiêu Mạc Ngôn, ngửi mùi bạc hà thơm ngát, hưởng thụ sự đụng chạm da thịt lẫn nhau.
"Nhớ, rất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net