Điệp uyên truyền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Nhất Nguyệt Thanh Vu
Thể loại: Cổ trang và không phải ngọt văn
Editor: Bạch Bạch

[Chương thứ nhất]



Trời khuya thăm thẳm không một gợn mây, bốn bề non nước yên lặng, chỉ có trăng sáng vằng vặc chiếu rọi cùng tiếng côn trùng kêu rả rích.



Diệp Tiếu Hàn đến như đã hẹn, tay mang theo một bình rượu ngon, từng bước chân nhẹ nhàng đạp tan ánh trăng, lướt qua làn sương đêm mờ ảo tựa một yêu hồn của rừng sâu.



Ta khêu đèn cho sáng hơn, cố nhìn về phía tiếng cười đang vọng tới, trong đầu lập tức hiện ra một thân ảnh quen thuộc, một nữ tử mi mắt như họa nhưng mang theo ngạo khí, luôn mỉm cười tiêu sái, trường bào thắng tuyết, lãng du giang hồ.



“Ngươi đến rồi”. Ta ngước mắt thấy nàng dần dần tới gần, dù đã qua rất nhiều năm nhưng phong thái của nàng vẫn có thể làm cho người ta thấy chao đảo như trước. Trong nháy mắt, ta cảm thấy rất nhiều chuyện cũ đột ngột hiện ra, cả cái ngày định mệnh đó cũng trở nên rõ ràng đến kỳ dị.



“Điệp Uyên, thật lâu không gặp”, nàng nhẹ nhàng thả người đứng trước mặt ta, mái tóc dài buông xõa, tùy ý cho gió thổi cuồng loạn. Ta bắt gặp trong mắt nàng ánh lên một tia vui sướng. Quả thật, đã qua năm năm.



“Thời gian sắp hết”, ta nâng cao đèn, ánh sáng màu vàng ấm áp soi tới khuôn mặt người đối diện, vừa nghĩ muốn nhìn kỹ nàng một chút thì đã thấy nàng giơ hồ rượu lên rồi ngửa đầu uống ừng ực.



Năm năm trước, nàng không hề uống rượu.



Ta biết nàng nhất định thay đổi rất nhiều sau năm năm, giống như Đoạn Tình…



“Ngươi đi theo Cốc chủ tự nhiên là bận rộn, không nhàn rỗi như ta”, Tiếu Hàn đưa qua bình rượu, ta không cầm. Từ lúc bắt đầu kiếp sống sát thủ của Đoạn Nghiệt Cốc, ta đã luyện thành thói quen không uống rượu.



Tiếu Hàn nhìn ta, ảm đạm cười không nói. Hiện giờ thân phận khác biệt, nàng đã không còn là sát thủ, có thể uống cho thống khoái. Mà ta vẫn là người của Đoạn Tình, ở nơi giang hồ mưa gió phiêu diêu không dám vượt qua.



“Có chuyện này ta nghĩ giao cho ngươi”, ta nhìn thẳng vào mặt nàng, trực tiếp nói.



“Ngươi không nên quấy rầy sự thanh tịnh của ta”, Tiếu Hàn tiếp tục uống rượu.



“Không phải vậy. Ta nghĩ chuyện này chỉ có thể trông đợi vào ngươi”, ta giải thích, trong lòng có chút sợ hãi khi nhớ tới Đoạn Tình.



“Là việc gì?”, nàng hỏi ta.



Trong lòng ta đột nhiên nặng trĩu, không nói gì, chỉ nhìn về một cái thân ảnh nho nhỏ đang đi ra từ phía sau tảng đá lớn đến bên cạnh ta.



Một cô bé chỉ khoảng năm sáu tuổi, bộ dáng sợ sệt, cúi đầu nhìn mũi chân. Ánh mắt đạm định của Diệp Tiếu Hàn đột nhiên nóng rực, gắt gao nhìn chằm chằm vào sợi dây đỏ buộc trên cổ bé gái, khối ngọc kia, nàng biết nó rất rõ.



“Đây là….”, Diệp Tiếu Hàn hỏi



“Đây là con gái của Cận Hi. Hẳn là ngươi vẫn nhớ quy củ của Đoạn Nghiệt Cốc cùng tính nết Đoạn Tình, ta không thể nói cho nàng ấy biết đã tìm được đứa bé này. Giờ ta lén mang đến đây, hi vọng ngươi có thể đưa nó rời xa nơi này”, ta thò tay kéo bé gái vào trong lòng, gượng nhẹ như một món bảo bối thật trân quý.



“Việc này chỉ có hai chúng ta biết. Ngươi có thể nuôi dạy nàng, đúng không?”, ta vuốt ve đầu cô bé, nôn nao đợi Tiếu Hàn đáp ứng.



Bốn người, hiện giờ chỉ còn lại ba. Cận Hi đã qua đời, Đoạn Tình trở thành Cốc chủ, bản thân mình tình nguyện ở lại theo nàng, Tiếu Hàn phiêu bạt giang hồ.



Truyền thuyết của Khuynh Tình Sơn cũng trôi vào quên lãng, không còn người biết đến.



Chúng ta dần dần già nua…



“Ngươi mau trở về đi, Đoạn Tình mà biết ngươi đến tìm ta, nàng ấy sẽ lại tổn thương ngươi”, Tiếu Hàn gật gật đầu, ôm lấy bé gái khỏi ta, ta cũng có chút không đành, nhưng thật sự không thể ở lại lâu hơn nữa.



“Ta đã đặt tên cho đứa bé này là Lục Sanh, mong ngươi chăm sóc nó thật tốt”, ta nhìn lại Lục Sanh lần nữa, cô bé có mi mắt giống hệt Cận Hi, nhất định lớn lên cũng sẽ trở thành mỹ nhân giống như mẹ.



Năm năm không gặp nhưng chỉ trong vài khắc thời gian đã phải chia tay, Tiếu Hàn buông Lục Sanh, lại gần cúi người nhẹ nhàng ôm ta. Ta ngửi được mùi rượu trên người nàng, thế nhưng lại có chút hương sen phảng phất.



“Ngươi trở về, nếu Đoạn Tình khi dễ ngươi, ngươi nhớ phải tìm ta”, Tiếu Hàn thì thầm nói. Ta cười khổ gật đầu, trong lòng hiện lên vẫn là gương mặt Đoạn Tình cùng đôi mắt đen thẫm lạnh như băng của nàng.



Tiếu Hàn dẫn theo Lục Sanh đi rồi, ta cũng xoay người trở về Đoạn Nghiệt Cốc.



Trên đường ta đi thật chậm, ta không lo lắng Đoạn Tình khi biết sự thật có thể sẽ động thủ giết ta. Ta chỉ suy nghĩ, ta muốn biết nếu có một ngày, ta lặng lẽ rời bỏ Đoạn Nghiệt Cốc đến với Tiếu Hàn, liệu nàng có đi tìm ta hay không…

[Chương thứ hai]



Khuynh Tình Sơn, Đoạn Nghiệt Cốc. Bốn người chúng ta đã lớn lên ở nơi này.



Tiếu Hàn, ta, Đoạn Tình, Cận Hi.



Ta là người nhỏ tuổi nhất, cũng bởi vậy, có rất nhiều chuyện đều là các nàng dạy cho ta.



Chúng ta không giống với những sát thủ bình thường. Chúng ta đều do chính tay lão Cốc chủ nuôi dưỡng và dạy dỗ. Nhiệm vụ cuối cùng của chúng ta chính là trở thành Cốc chủ đời kế tiếp.



Hàng ngày, trừ bỏ luyện công, học võ nghệ, những thời gian còn lại đều thật nhàn nhã.



Ta biết sát thủ là một nghề nghiệp. Cái nghề này thật ra cũng không có gì quá đặc biệt. Con người sống trên cõi đời, dù cho ngươi không giết hắn thì chính bản thân hắn cũng sẽ chết. Sát thủ chỉ là đi trước một giai đoạn mà thôi.



Ta nhớ lại lần đầu tiên Đoạn Tình hoàn thành nhiệm vụ trở về, nàng bảo ta rằng nàng đã nói cho người sắp phải chết kia những lời chân thật nhất: ngươi đi đường không cẩn thận sẽ bị xe ngựa đạp chết, ăn nhiều quá cũng bội thực mà chết, thậm chí uống nước cũng sẽ bị sặc chết, để tránh khỏi những thứ vớ vẩn đó, ta đích thân tiễn ngươi đến Diêm điện cho chóng siêu sinh, ngươi phải cảm thấy thật vinh hạnh.



Cho đến nay ta vẫn không thể quên được những lời nói của Đoạn Tình. Chúng luôn khiến cổ họng ta đắng chát.



Bốn người chúng ta, nhiệm vụ thì ít nhưng thời gian rảnh lại thật nhiều. Tất cả thường tụ lại một chỗ, nói nói cười cười, ca hát khiêu vũ, tựa hồ không biết hoàng hôn với bình minh khác nhau ở chỗ nào.



Cận Hi lớn nhất, nàng chăm sóc ba đứa chúng ta như đại tỷ đối với muội muội.



Tiếu Hàn thông minh nhất, nàng thường làm ra các loại đồ chơi để khiến ta vui vẻ.



Luôn trêu chọc, phá hư, làm ta khóc, chỉ có Đoạn Tình.



Vẫn tưởng rằng bốn người sẽ mãi như vậy, cùng làm bạn với nhau đến tận khi già lão, không bao giờ phải cô đơn.

…..



Ta nghĩ tới những chuyện cũ này, nhìn bóng hoa dưới ánh trăng, lại giống như đang nghe thấy tiếng ca của Cận Hi:



“Thiên liêu liêu, đích liêu liêu
Thu phong đáo xử vũ tiêu diêu
Diệp phiêu phiêu, hoa phiêu phiêu
Hàn thanh đáo xử nhân sinh lão”

Nàng luôn u buồn như vậy, thân hình gầy gò trong lớp quần áo trông càng tiều tụy. Ta nhớ nàng đứng ở trước gió, hát lên khúc ca này, Tiếu Hàn đi tới phía sau gắt gao ôm lấy nàng.



Ta đứng cô đơn trên lầu, cố gắng nhẩm lại lời ca, cảm thấy một nỗi thê lương khó hiểu, Đoạn Tình lại xoay người rời đi.



Sau đó liên tiếp xảy ra thật nhiều chuyện, lúc ấy quá mơ hồ nhưng hiện tại đã hiểu được Cận Hi vì cái gì lại lo lắng đến tuổi già khi mới còn đang niên thiếu.



Dù chỉ có vài năm, nhưng chúng ta thật sự đã tàn úa…

….



Khi ta trở về Đoạn Nghiệt Cốc thì trời mới vừa tờ mờ sáng. Vài tiếng chim kêu thưa thớt càng làm cho sơn cốc trở nên u tĩnh. Cảnh sắc vẫn quen thuộc như mọi ngày, dường như đêm qua ta chưa từng vội vã mang Lục Sanh vượt núi đi tìm Tiếu Hàn mà chỉ là đứng đợi sương mù tan một lát thôi.



Những bậc thềm đá dài hun hút, tỏa hơi lạnh lẽo đưa bước chân ta vô thức đến nơi ở của Đoạn Tình trên đỉnh núi. Một đêm không gặp, ta đột nhiên thật nhớ nàng.



Ta đẩy ra cửa gỗ, đi vào bên trong, căn phòng không lớn, mọi thứ đều giản đơn, một mình nàng ở nơi này đã năm, sáu năm. Mà ta không biết từ lúc nào cũng theo vào ở cùng nàng.



Hàng đêm, ôm nàng ở trong lòng ngực, ta mới cảm thấy an tâm.



Ta nhẹ nhàng đi vào phòng, nàng vẫn nằm ở tấm phản gỗ kê sát đất ngủ say, dưới thân chỉ đắp một chiếc chăn mỏng, thói quen ngủ trên mặt đất của nàng không hề thay đổi suốt nhiều năm.



Ta lẳng lặng nằm ở bên người nàng, nhìn cặp mắt đang nhắm nghiền, nhìn những sợi tóc buông rơi trên gối.



Năm năm trước nàng đã luyện Tuyệt Tâm Quyết, luyện thành một đầu tóc trắng xóa. So với ta cùng Tiếu Hàn, tựa hồ càng trở nên cô tịch.



Ta khẽ vuốt lên những sợi tơ bạc đó, trong lòng thật đau khi nhớ về ngày ấy.



[Chương thứ ba]



Năm năm trước, khi ta vừa tròn mười tám tuổi, lão Cốc chủ biết mình không còn sống lâu nữa nên quyết định chọn Cận Hi nối nghiệp bà làm chủ nhân của Đoạn Nghiệt Cốc.



Nhưng ai có thể ngờ, Cận Hi đã bị lão Cốc chủ phát hiện, nàng đang mang thai.



Ta không biết vì sao lại như thế, nàng chưa từng nói cho chúng ta biết nàng đem lòng yêu thương ai.



Tình yêu của Cận Hi, hình như đã có từ rất sớm.



Người nam nhân kia cũng tốt lắm, hắn tới cứu nàng, bọn họ cùng nhau mở một đường máu trốn khỏi Cốc…



Tuy nhiên, có một điều chỉ mình ta biết, lúc Cận Hi bị giam trong ngục, Tiếu Hàn đã đến tìm nàng. Bọn họ có thể chạy khỏi Đoạn Nghiệt Cốc, chắc chắn có phần trợ giúp của Tiếu Hàn.



Lão Cốc chủ phái đi rất nhiều người đuổi giết bọn họ, nhưng đều bặt vô âm tín.



Ta nghĩ, cuộc sống của Cận Hi lúc này tuy thật vất vả, nhưng cuối cùng vẫn có một người sẵn sàng cùng nàng bỏ mạng thiên nhai…



Nhưng dù Cận Hi đi rồi, chúng ta vẫn phải tiếp tục công việc. Đối với ta mà nói, giết Cận Hi thật giống như cắt thịt của chính mình.



Lão cốc chủ nhìn ba người chúng ta, nói một câu nặng trịch: “Ai đi?”



Ta nhìn Tiếu Hàn, nàng lảo đảo bước lùi về phía sau, chúng ta đều không thể xuống tay với Cận Hi.



“Ta đi”, thanh âm của Đoạn Tình chợt vang lên, quanh quẩn không dứt trong đại điện trống trải.



Ta cùng Tiếu Hàn đều sững sờ nhìn lại. Đó cũng là lần cuối cùng ta thấy nàng với mái tóc đen. Đêm hôm đó, lão cốc chủ đã truyền cho nàng Tuyệt Tâm Quyết.



….



Thiên liêu liêu, đích liêu liêu
Thu phong khởi thì vân phiêu diêu.
Phong tiêu tiêu, vũ tiêu tiêu
Diệp nhân khô thì tình diệc lão...

Chỉ trong một đêm, mái đầu Đoạn Tình đã bạc trắng. Lão Cốc chủ vì quá lao lực cũng nhắm mắt qua đời ngay khi nàng luyện thành Tuyệt Tâm Quyết.



Đoạn Tình tuân theo di mệnh xuống núi tìm giết Cận Hi, quãng thời gian sáu tháng nàng rời Cốc tựa như địa ngục đối với ta. Lão Cốc chủ đã chết, Cận Hi ra đi, Đoạn Tình đi tìm nàng, Tiếu Hàn lại đi tìm Đoạn Tình. Chỉ có ta, các nàng đều giữ ta ở lại trong Cốc.



Vô số người nhân danh võ lâm chính nghĩa nghe được tin tức đều tìm đến Khuynh Tình Sơn hòng tiêu diệt Đoạn Nghiệt Cốc.



Sát thủ và nghĩa sĩ giao tranh, thi thể rải đầy sơn cốc, dã lang ăn không xuể, nơi nơi đều là xương cốt cùng huyết nhục.



Ta sắp kiệt sức, sắp không thể chống đỡ được nữa. Mỗi ngày lòng ta đều nóng như lửa đốt, chờ đợi các nàng trở về, ta muốn nhìn thấy tất cả còn sống.



Nhưng ta chỉ chờ được Đoạn Tình…



Nàng đã lặng lẽ mang về hai cỗ thi thể.



Đoạn Tình từ đó về sau trở thành Cốc chủ, nàng cũng dời lên ở trên đỉnh núi. Còn Tiếu Hàn không hề quay lại nữa. Ta đã mất đi Cận Hi, ta cũng mất đi Tiếu Hàn.



Các nàng đều rất quyết tuyệt, chỉ có ta đứng giữa, bỗng trở nên thật cô đơn.

….



Một đêm, ta tìm đến nơi ở của Đoạn Tình.



Nàng hỏi ta, có phải muốn báo thù cho Cận Hi?.



Ta cầm kiếm kề sát cổ nàng nhưng lại không hạ thủ được.



Mất đi Cận Hi cùng Tiếu Hàn, ta nghĩ, ta chỉ còn lại có Đoạn Tình…

….



Ta vỗ về những sợi tóc trắng tựa tuyết, dưới ánh mặt trời càng thêm vẻ tịch liêu. Ta cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng, từ trước đến giờ, kỳ thật ta sợ mất đi nhất chính là Đoạn Tình.



Nàng mở bừng mắt.



Đẩy ta ra, lại đem ta đặt dưới thân mình.



Những lớp tóc bạc mịn màng trượt trên gò má, nhưng trước ánh mắt sắc lạnh đang nhìn chằm chằm, lòng ta chỉ cảm thấy thực sợ hãi. Khoảng khắc đó, dài như một vạn năm.



Nàng cúi người hung hăng hôn ta, không ngừng cắn xé hai phiến môi đến dập nát. Một vị huyết tinh mằn mặn lan tỏa trong miệng khiến ta khó chịu đến muốn nôn nao.



Ta vẫn biết nàng rất bá đạo, thậm chí chẳng màng đến tình lý.



Nàng ngừng hôn, dùng tay dằn mạnh ta xuống, phá rách xiêm áo của ta với vẻ mặt điên cuồng như một con dã lang đói khát, năm năm qua nàng ngày càng tàn nhẫn. Ta tự hỏi có phải vì luyện Tuyệt Tâm Quyết nên nàng mới trở nên như vậy chăng?



Thân thể của ta đã sớm bị che phủ bởi những vết bầm đỏ hoặc thâm tím cũ, mới lẫn lộn. Đó là những vết thương Đoạn Tình dành cho ta sau mỗi lần hoan yêu.



Mà ta, dù bị nàng cưỡng đoạt, cũng không muốn phản kháng.



Ở trong sơn cốc này, giờ đây chỉ còn lại hai cố nhân là chúng ta, ta không nghĩ mất đi nàng. Cho dù là thống khổ, ta cũng muốn giữ được nàng.



Động tác của Đoạn Tình không ngừng trở nên thô bạo, ta cắn chặt răng, ngăn lại những tiếng rên xiết đang chực thốt ra.



“Đau không?”, nàng lạnh lùng hỏi.



“A Tình…”, ta chảy nước mắt nói không thành tiếng. Suy cho cùng, ta chỉ là một công cụ để nàng phát tiết tình dục. Năm năm qua, trừ bỏ tra tấn thân xác, không hề có một chút gì ấm áp.



“Ngươi đã đi tìm Diệp Tiếu Hàn?”, Đoạn Tình gằn từng tiếng, kề sát tai ta hỏi.



Không thể phủ nhận, ta gật đầu.



Ta không rõ vì sao nàng biết được, đại khái là trực giác đi.



Một cái tát vang lên, khóe miệng ta bật máu.



Ta biết, nàng vẫn hận.



Năm đó, trong lúc nàng giao đấu với Cận Hi, Tiếu Hàn vì cứu Cận Hi đã đâm trọng thương nàng, thiếu chút nữa bỏ mạng, phải nằm dưỡng thương cả nửa năm trời. Sau khi Cận Hi chết, các nàng đã trở mặt thành thù.



“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ không giết ngươi sao?”, nàng lạnh lùng nói, những ngón tay tăng thêm lực xiết chặt lấy cổ họng ta.



Bản thân muốn mở miệng nhưng lại không biết nên cùng nàng nói cái gì. Ta nhìn Đoạn Tình, nàng cũng nhìn ta, giữa chúng ta tựa hồ có một bức tường rất cao chắn giữa. Ta vĩnh viễn không thể biết, trong lòng nàng rốt cuộc suy nghĩ cái gì. Nàng vẫn mãi như một khối băng buốt giá, vô cảm, dù ta có tự đốt mình thành lửa cũng không thể làm suy chuyển mảy may.



Ta dường như đã quên, rất nhiều năm trước kia, nàng cũng từng biểu lộ sự ôn nhu.



Đấy là một đêm đông, tuyết rơi rất dày, khi ta lần đầu tiên giết người trở về, sợ hãi, hoảng loạn cùng mùi máu tươi khiến ta nôn thốc không ngừng. Lúc đó nàng đã tự tay ôm ta ở trong lòng ngực, lẳng lặng vỗ về lưng ta, như mẫu thân đối với hài tử, cho đến tận khi ta mệt quá ngủ vùi.



Kỳ thật, ta chưa từng nói cho nàng, đêm đó cũng là lần ta ngủ ngon nhất trong suốt những năm qua.



Nhưng nàng đã giết Cận Hi…



Ta ngây người nhìn Đoạn Tình tóc trắng xóa, lặng thinh ôm kiếm bên thi thể của Cận Hi, nét mặt bình thản đến kỳ dị.



Ta không có hỏi nàng vì cái gì phải làm như vậy, chính là đột nhiên cảm thấy thật lạnh lẽo, có lẽ với nàng, Cận Hi cũng chỉ là một người xa lạ, giống như ta, giống như Tiếu Hàn.

……



Trước khi nhắm mắt lại, ta mơ hồ thấy được những sợi tóc bạc trắng đang bay múa quanh ta như những tia nắng đầu hạ, sáng lóa mà ai diễm.



A Tình, liệu sau này, còn ai thương ngươi được như ta?

[Chương thứ tư]




Cuối cùng nàng không giết ta. Nàng đem ta vứt vào ngục giam.



Ta bị thiết liên khóa lại trong căn phòng u ám, ẩm ướt, không thể nhìn thấy ánh mặt trời. Vì đi gặp Tiếu Hàn để cứu Lục Sanh, ta phải trả giá đại giới.



Tưởng niệm về những năm tháng thơ ấu tươi đẹp, khi cả bốn người đều ở bên nhau, ta thật sự không biết cái gì đã thay đổi chúng ta, đã làm cho hết thảy trở nên chao đảo.



Giữa không gian mờ mịt nơi ngục tối, ta lại như nghe thấy tiếng ca của Cận Hi.



“Thiên liêu liêu, đích liêu liêu
Thu phong đáo xử vũ tiêu diêu
Diệp phiêu phiêu, hoa phiêu phiêu
Hàn thanh đáo xử nhân sinh lão”


Ta nghĩ Cận Hi hát khúc ca này vì nàng đang nhớ đến người yêu, còn Tiếu Hàn hẳn cũng đã sớm biết chuyện đó.



Còn ta sao? Tựa hồ số mệnh gắn ta với tịch liêu vĩnh viễn. Như vậy cũng tốt, sẽ từ từ chết mòn ở chốn này, vô thanh vô tức.



Ta không biết Đoạn Tình đã nhốt ta bao lâu, nhưng nàng chưa hề tới xem ta, có lẽ, nàng đã muốn quên ta. Cũng như ta vậy, đã dần không nhớ cả chính mình.



Đến một ngày, ta nghe thấy tiếng bước chân vội vã đi tới, rồi đột nhiên ánh sáng chói lòa ập tới khiến ta không mở nổi mắt.



“Điệp Uyên, là ta. Ta đến mang ngươi đi!”



Một thanh âm quen thuộc vang lên, trái tim bỗng đập mạnh, là Tiếu Hàn, nàng đã đến tận đây tìm ta.



“Tiếu Hàn…”



“Điệp Uyên, không phải sợ, ta sẽ đưa ngươi ra khỏi đây”, Tiếu Hàn chém đứt thiết liên, ta mất đi trọng tâm liền ngã nhào xuống, nhưng nàng đã ôm được ta. Nằm trong lòng ngực của Tiếu Hàn, ta lại ngửi được trên người nàng mùi hoa sen thơm ngát, như ru ta đi vào giấc ngủ thật sâu…



Khi tỉnh lại, ta đã ở trong phòng của Tiếu Hàn.



“Điệp Uyên, ngươi tỉnh”, nàng dịu dàng nói..



“Tiếu Hàn, ngươi không nên mạo hiểm tới cứu ta…”, ta gian nan mở miệng.



“Nàng, nàng sao có thể tra tấn ngươi đến thế…Ta đã thấy những vết thương của ngươi…”, Tiếu Hàn vươn tay xoa mặt ta, ta nhìn đến trong mắt nàng nỗi xót thương, nàng vẫn luôn tốt với ta như vậy.



“Đừng nói nữa, Tiếu Hàn”, ta nhắm mắt lại, vô lực suy nghĩ đến những chuyện giữa ta và Đoạn Tình trong năm năm qua, màu tóc trắng của nàng vẫn lấp loáng trong tâm thức của ta, nhưng những vết thương nàng gây ra đã khiến ta thập phần xấu hổ trước Tiếu Hàn.



Ta không nói, Tiếu Hàn cũng không hỏi. Nàng lẳng lặng tỉ mỉ chăm sóc ta, nhờ vậy mà sau mấy tháng kể từ lúc được đưa ra khỏi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net