Độc phụ khó làm - P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm: 毒妇难为

Tác giả: Nhạc Chi Chi (乐之之)

Thể loại: xuyên không, ngược, sủng, hài, có H, HE.

Couple: Đường Ngữ Yên x Triệu Kỳ

Văn án:

Ngắm nhìn ánh trăng bi thương cùng nỗi buồn trần thế, ai cùng ta triền miên?

Lưu lại một đời hoang đường, kết quả là, không nơi tỏa sáng. - Đường Ngữ Yên

(Xin bỏ qua mấy từ khó hiểu bên trên, càng xin xem nhẹ văn án không logic bên dưới)

Đây không chỉ là làm ác kiểu cẩu huyết, nhân vật chính sẽ chậm rãi trưởng thành biến hóa, cũng không phải một trạng thái "Tiểu Bạch" không thay đổi, mà văn phong cơ bản sẽ chậm rãi thay đổi theo sự trưởng thành của nhân vật chính.

Lúc bắt đầu thì luôn làm điều ác, ở giữa sẽ rối rắm yêu hận tình cừu, kết cục quay về đoàn viên vô hạn.

Nếu nàng hiểu rõ con người Diệp Nhất Chu này, nàng nhất định sẽ hận chết nàng ta, nếu như... nàng sẽ hận!

Bởi vì tai nạn máy bay mà nàng xuyên không, bất hạnh trở thành người sống sót duy nhất, lại bị người ta lừa bán; Nàng ta mua nàng, định đem nàng bồi dưỡng thành một người...

Giống Tiểu Bạch bi kịch như nàng, sử sách ít có; Giống Ngự tỷ hoa tâm phúc hắc như nàng, lại bị Tiểu Bạch bi kịch chỉnh như vậy, sử sách lại càng chưa có;

Vì thế đối với tổ hợp kỳ quái này, hoa lệ triển khai một hồi đọ sức đấu trí so dũng khí. Vì thế Tiểu Bạch không hề Tiểu Bạch, mà Ngự tỷ thẳng lưng từng bước đi về con đường buồn thương thúc dục thênh thang ...

Đây là ghi chép nhỏ đối với độc giả ngầm hỏi:

- Cái này từ hiện đại xuyên đến là xuyên nhầm rồi ~~~~~~

- Một trong những nhân vật chính thì ra không phải hạng người thương hương tiếc ngọc á! Nhân vật chính bi kịch. . .

- Ngự tỷ áp đảo loli

- Công nhiều năm như vậy, đổi nghề làm thụ đi Đường phu nhân !

- Ở cùng một nữ nhân tâm địa ác độc như vậy, thật là đáng sợ!

- Quá cảm động! Kỳ Nhi rốt cục thông suốt! ! !

- Ta cảm giác Ngữ Yên là cái loại nếu đã yêu một người, nàng sẽ đem toàn bộ thế giới đưa cho người của nàng.

- Để nàng lấy một nhân vật cuồng ngược đãi luôn luôn thẳng tiến tới phương hướng bị cuồng ngược đồng thời còn có thể vừa đi vừa gây cười, xác thực không dễ.

- Nói đến điểm sáng lớn nhất của truyện này, đương nhiên là giữa hai người các nàng củi khô mài củi khô thật sự mài ra lửa cháy bừng bừng...

...oOo...

Chương 1: Chân tướng

Chuyện kể rằng từ khi tay Diệp Nhất Chu bị thương sau đó chán đến chết nên lén chạy vào phòng thí nghiệm của tiến sĩ Cừu.

"Tiến sĩ Cừu cái này dùng để làm gì? Giống trứng khủng long a!" Nàng đông nhìn tây sờ tưởng tượng có thể là hóa thạch khủng long cũng không chừng. Không biết có quá hạn hay không, nếu có thể luộc ăn được vậy nàng trở thành người đầu tiên trong lịch sử nhân loại được ăn trứng khủng long rồi!

"Nhất Nhất đừng chạm lung tung. Đây chính là siêu lượng tử chạy bằng năng lượng mặt trời, máy thời gian, là tinh hoa của khoa học kỹ thuật, có thể xuyên qua thời không!" Vẻ mặt tiến sĩ Cừu khẩn trương, vội vàng kéo nàng ra.

Diệp Nhất Chu vừa nghe có thể xuyên qua thời không kích động lên: "Woah, công nghệ đỉnh quá vậy. Cháu có thể thử hay không?"

"Không nên không nên, này mới là bản thử nghiệm thôi, hơn nữa vẫn chưa thể khởi động được, ta còn đang nghiên cứu nguyên lý của nó." Tiến sĩ Cừu nhắm ngay "trứng khủng long" bằng sóng điện.

"Ông chưa thử qua thì làm sao mà biết có thể xuyên qua thời không?"

Nếu thực sự xuyên qua mà lỡ gặp loại chuyện này thì thiên hạ chẳng phải đại loạn hay sao. Hãy tưởng tượng bà nội của bạn có thể xuyên qua thời không và kết hôn cùng với ông cố nội của bạn, vậy mấy đứa nhỏ sinh ra nên xưng hô với nàng như thế nào? Nàng không phải là tổ tiên của nàng sao?

"Cháu nhìn cái ly nhựa này có gì khác không?" Tiến sĩ Cừu đem cái ly nhựa đã được cách ly đưa cho Diệp Nhất Chu xem.

"Có thấy gì khác đâu? À, hình như hơi dơ." Này chắc do cá nhân tiến sĩ vệ sinh có vấn đề, Diệp Nhất Chu nghĩ.

"Vậy cháu không biết rồi, cái ly này đã có 1000 năm lịch sử!" Hắn kiêu ngạo nói.

"Woah! Cổ đại làm được nhựa luôn hả?" Diệp Nhất Chu nghĩ, xem ra sách giáo khoa lịch sử đều là gạt người.

"Chậc chậc, ngươi đầu nhỏ sao mà hiểu chứ? Cái ly này là lần trước ta đặt ở địa điểm định sẵn rồi truyền tống đi, trải qua 1000 năm sau cũng chính là bây giờ, ta đào nó lên." Hắn nâng mặt hếch cằm đắc ý như lão ngoan đồng.

Bạn Diệp càng thêm kích động muốn xuyên qua thời không trở về đời Đường để thỏa mãn lòng hiếu kỳ và ham muốn của bản.

"Tiến sĩ, tiến sĩ, ông đưa vật phẩm không thì có ích lợi gì đâu? Ông đưa người sống qua đó chứng kiến đi. Nếu thiếu đối tượng thực nghiệm, không thành vấn đề, người này có sẵn rồi." Diệp Nhất Chu túm góc áo tay phải của tiến sĩ.

"Ngạn vạn lần cháu bỏ ý niệm này đi, có đi không có về cháu biết không? Ta còn không biết nghịch xuyên đâu, hơn nữa cũng không biết người xuyên qua có chịu được tia phóng xạ khi xuyên qua hay không."

Ông không chịu thì cháu nghĩ cách khác! Diệp Nhất Chu tròng mắt vừa chuyển, ở trong lòng đã bắt đầu tính toán.

Đêm khuya yên tĩnh, nguyệt hắc phong cao, Diệp Nhất Chu lén chạy vào phòng thay đồ của phòng thí nghiệm. Chờ tiến sĩ đi về nhà. Rồi chạy tới trước máy thời gian. Trong lòng nàng cười vô cùng đắc ý, giống như tiểu tặc đắc thủ thành công.

Nàng ôm máy móc đến trước cửa sổ, nương theo ánh trăng để nhìn rõ chút. Lúc này đèn cảnh báo vẫn đang chớp chớp. Diệp Nhất Chu chạm lung tung "trứng khủng long."

Nút đỏ này chắc là công tắc mở đi? Nàng vừa nghĩ xong đè xuống, một tia sáng bắn thẳng ra ngoài cửa sổ. lúc này, kỳ tích đã xảy ra. Một chiếc phi cơ đang đậu đột nhiên biến mất!

Nàng cả kinh, bối rối ôm "trứng khủng long" trở về chỗ cũ.

Diệp Nhất Chu, ngươi vừa gây đại họa nữa đi? Ha ha ha, đang vui sướng khi người gặp họa, vừa nghĩ tới biểu tình băng lãnh của ai kia, nàng không khỏi không rùng mình một cái.

Vì thế hạ quyết tâm: việc này phải giữ bí mật.

Nhưng Diệp Nhất Chu không biết, bởi vì nàng chọt lung tung như vậy, tạo thành người nào đó quay về 1000 trước.

Chương 2: Bị bán làm nô

Công nguyên năm 748, nhà Đường, thành Dương Châu.

"Ôi Lãnh phu nhân, ngài đoán xem tiểu nhân mang gì đến cho ngài này?" Một trung niên nam tử ăn mặc nhu đồ tể, lưng vác bao tải, đi đến trước mặt Lãnh Hương.

Lãnh Hương cắn hạt dưa, nhìn bao tải sau lưng nam tử kia. Nam tử kia thở hộc, ném bao tải xuống đất, quệt tay chùi mồ hôi trên trán, hiển nhiên bên trong có gì đó rất nặng.

"Cái gì a?" Lãnh Hương vờ hiếu kỳ nói.

"Lãnh phu nhân, lần này là hàng thượng đẳng a!" Nam tử kia dựng lên ngón cái. Cởi dây thừng quấn bao tải ra. Lãnh Hương đứng dậy nhìn, ngay lập tức tươi cười rạng rỡ.

"Quả nhiên thượng đẳng, đi xuống lĩnh thưởng đi!" Lãnh Hương vung tay lên, ánh mắt vẫn chằm chằm vào bao tải, trong lòng suy tính.

"Lãnh... phu nhân, lần này là hàng nhất nhất của nhất đẳng ít nhất cũng phải.." Năm ngón tay hắn xòe ra.

"Êu, còn muốn cò kè mặc cả? Ngươi cũng không hỏi thăm xem Lãnh Hương ta có thể tùy tùy tiện tiện ra giá sao?" Lãnh Hương cười lạnh.

"Lãnh phu nhân ngài đừng hiểu lầm, ngài phải biết Trương quản gia ở thành đông tính toán vụ này không ít, vì là ngài người quen nên mới đem đến cho ngài xem trước."

Lãnh Hương nhìn nhìn hàng, gật đầu nói: "Được rồi được rồi, vậy cũng được, lần sau không được viện lẽ này nữa." Cho dù giá cao tới đâu, tin tưởng nàng cũng có thể hồi vốn quay về, Lãnh Hương nghĩ. Kêu hạ nhân đem bao tải kéo xuống.

Lãnh Hương cười cười kêu hạ nhân chuẩn bị kiệu đến thẳng Đường phủ.

Đường phủ ban đầu là sản nghiệp của Đường Dung. Người này phú giáp một phương nghe nói phú khả địch quốc, phu nhân mất sớm để lại một hài tử năm nay 13 tuổi. Sau lại lấy thiên kim nhà Tôn Ngự Sử nhưng đã bái đường chưa kịp vào động phòng thì chính mình đã đi gặp diêm vương trước.

Này thiên kim đúng là quốc sắc thiên hương, nhưng vì năm đó mới 15 tuổi lại mang mệnh khắc phu, dù có quốc sắc thì cũng chỉ có thể cô độc sống quãng đời còn lại, phú khả địch quốc cũng phải tư thủ cả đời làm quả phụ thôi.

Mà nàng cố tình không phải là nữ tử tuân thủ nữ tắc. Mặc dù hôn phu đã chết, cũng đã theo họ chồng nhưng lại có "ma kính" chi phích. Lãnh Hương mở Di Hồng Viện ở Dương Châu này biết tin, chuyên môn kiếm tìm các loại mỹ sắc để cung ứng cho nàng, dưỡng ở hậu viện mà hưởng dụng.

"êu nga, muội tử, thật đúng là nhàn nhã ha, nào giống chúng ta loại này mệt nhọc a!" lãnh hương chào hỏi.

Trong viện, nữ tử minh diễm tuyệt thế đang nằm nghiêng trên ghế nằm, vẻ mặt biếng nhác, lụa mỏng màu trắng khẽ đung đưa, đường cong gợi cảm như ẩn như hiện. Nữ tử áo lam ngồi bên cạnh hơi khiêm nhường miệng đối miệng đút nàng ăn nho, không coi ai ra gì. Hai tỳ nữ còn lại đứng quạt hai bên.

Lãnh Hương nhớ tới hai năm trước, lần đầu tiên thấy cảnh tượng này cũng là giật mình không nhỏ. Tuy là nữ tử chốn hồng trần, gặp nhiều chuyện ái ân cũng thấy bình thường. Nhưng hai nữ tử kề cận cùng một chỗ như thế, hồng trần như nàng cũng không thể lập tức chấp nhận. Mà hiện tại nhìn riết cũng thấy bình thường, tập mãi thành thói quen.

"Tỷ tỷ chuyện gì đại giá quang lâm?" Nói chuyện chính là nữ tử áo lam.

"Muội tử a, ngươi xem ta cho ngươi mang cái gì tốt này?" Nàng kêu hạ nhân mở bao tải ra.

Nữ tử Áo lam mắt nhìn, cười khinh miệt, đứng dậy đi vào phòng. Người trên ghế nằm duỗi thắt lưng, cũng không thèm nhìn tới Lãnh Hương, thuận miệng nói: "Lui về đi, lần trước ngươi mang đến mặt hàng đều là những thứ gì? Hại ta tốn không ít ngân lượng." Nàng phất nhẹ ống tay áo, mang hài, tự thưởng hoa.

"Muội tử ngươi xem một chút đi, lần này nếu thực không hài lòng, về sau ta không bao giờ ... bước vào Đường phủ nửa bước!" Lãnh Hương thề.

Đường Ngữ Yên thấy tiễn tôn phật này không đi, đi đến trước bao tải nghía mắt một chút. Tuy rằng toàn thân bẩn kinh khủng, nhưng cũng khó che dấu khuôn mặt kia có chút xinh đẹp."Quả nhiên có điểm tư sắc." Nàng khom lưng, "nhìn hơi nhỏ, hình như mới 12 13 tuổi."

"nhỏ thì qua vài năm nữa thành mỹ nhân a, chắc chắn khuynh quốc khuynh thành, hơn nữa cũng dễ thích nghi. Nghe nói a đứa nhỏ này là Tiểu Triệu mới ra biển bắt cá phát hiện trên đảo nhỏ, được bọc trong một cái xác thiết, ngay cả cơm tẻ cũng chưa thấy qua, chân chính không ăn khói lửa nhân gian đâu, ha hả." Lãnh Hương cảm thấy thật là hi hữu.

Tay Đường Ngữ Yên nắm cằm tiểu tử kia. Ai biết lúc này người trong bao kia đột nhiên tỉnh lại, cắn tay Đường Ngữ Yên một hơi, nàng liều mạng giãy ra bao tải, kêu không ngừng, đông trốn tây lủi lại thủy chung không ra được. Bọn hạ nhân vất vả mới đem nàng ngăn lại áp chế.

"Ai nha ai nha, muội tử tay ngươi không có việc gì đi, một cái lỗ hổng thật lớn a, mau gọi người băng bó đi. Êu ngươi xem ta đây lo liệu chuyện gì a? Thật không biết nguyên lai là nha đầu điên." Lãnh Hương tự trách .

Đường Ngữ Yên đình chỉ nàng lải nhải, khóe miệng nhẹ nhàng cười, "Có ý tứ, được rồi, người này ta muốn ."

Lãnh Hương vừa nghe trợn tròn mắt, thì ra họ Đường này có chứng chịu ngược? Nhưng là sinh ý đến nào có đạo lý cự tuyệt, lập tức cười ha hả: "Muội tử quả nhiên hảo nhãn lực, đi, người a ta lưu lại cho ngươi rồi." Nàng cầm gói ngân lượng to, cao hứng phấn chấn đi ra ngoài.

Oa nhi này chỉ sợ về sau phải gian nan, Lãnh Hương đi ra Đường phủ sau lắc lắc đầu cảm khái nói. Đúng vậy, phàm là nữ tử ở trong tay Đường Ngữ Yên vận mệnh ngày sau chắc gian khổ.

Đừng nhìn mặt Đường Ngữ Yên thấy thanh khiết mà vô hại. Nàng lãnh tâm tàn khốc mà ngay cả nam tử ý chí sắt đá cũng không sánh bằng. Nữ tử nàng đùa bỡn qua, thất sủng sau không phải tự sát thì chính là bán vào Di Hồng Viện. Mà Đường Ngữ Yên nàng ngay cả liếc mắt cũng không nhìn. Tốc độ đổi mới ngay cả Lãnh Hương Di Hồng Viện theo cũng không kịp.

"Ngươi tên là gì?" Đường Ngữ Yên đùa nghịch nhìn đứa nhỏ trước mắt này bị người ta trói.

Đứa bé kia cũng không nói, nói chính là "Ngô ngô", cực kỳ giống dã thú bị kinh hách, như hổ rình mồi nhìn Đường Ngữ Yên. Ánh mắt sắc bén mang theo mủi nhọn, nhưng Đường Ngữ Yên tới gần thì run rẩy.

"Ngươi không nói sao? Kêu ngươi Kỳ Nhi thế nào? A, thật đúng là giống mèo hoang, ta không tin không phục được ngươi." Đường Ngữ Yên gọi hạ nhân dẫn Kỳ Nhi đi tắm rửa.

Kỳ Nhi thân thế, chắc mọi người đã đoán được một phần. Đúng vậy, nàng chính là một trong những người trên chiếc phi cơ bị Diệp Nhất Chu chọt loạn máy thời gian làm cho xuyên qua thời không đến đời Đường. Là bởi vì thời không xuyên qua làm cho điện lưu xuất hiện dị thường nên phi cơ khó thoát khỏi vận mệnh bị rơi. Mà cha mẹ Kỳ Nhi ở lúc nguy nan, thiên tính cho phép, bảo hộ Kỳ Nhi trong người mới tránh thoát một kiếp, nhưng hành khách còn lại trong phi cơ không may mắn thoát khỏi.

Năm ấy nàng mới 4 tuổi, đối với một đứa 4 tuổi mất đi người thân lại đến một nơi không người,lại phải sống cuộc sống lưu lạc ở hoang đảo, ý vị như thế nào có thể nghĩ. Nàng có thể sống sót đã là kỳ tích. Nhưng bởi vì sống chỉ có một mình ở đảo hoàng thượng nên dần dần mất đi năng lực ngôn ngữ. Không được nhân loại giáo dục nên hành vi và suy nghĩ của nàng gần giống như dã thú.

Nếu không có thảm họa kia, thì hiện tại Kỳ Nhi ở xã hội hiện đại cẩm y ngọc thực như thế nào, tiền đồ tươi sáng như thế nào, cha mẹ nàng thậm chí tương lai nàng đi du học ở đâu cũng đã tính toán sẵn hết rồi. Chính là hiện tại nàng sắp trở thành đồ chơi của người khác. Đáng tiếc vận mệnh trêu người a.

Chương 3: Lần đầu đọ sức

Tiểu Kỳ Nhi bị một đám nha hoàn trói gô ôm tới bên cạnh dục dũng. Một nha hoàn vừa muốn cởi bỏ dây thừng cỡi quần áo tắm rửa cho nàng, nàng lại bắt đầu không an phận giãy dụa. Tiểu tử còn tuổi nhỏ khí lực cũng không nhỏ, tùy tay một trảo, búi tóc của một nha hoàn bị túm xuống; dùng sức giẫm đạp, nha hoàn bị đạp ôm bụng kêu đau.

"Ôi đau chết mất, thực chưa thấy qua không giáo dưỡng như vậy, dã nha đầu như thế nào dã man như vậy a? Ngươi đừng động a, chúng ta là tắm rửa cho ngươi." Nha đầu bị đá vào bụng oán giận .

Kỳ Nhi đâu có biết "tắm rửa" là có ý gì, tóm lại nàng thấy đồ vật gì thì bắt, thấy người thì đá. Nàng ở trong nước không ngừng giãy dụa, bọt nước văng khắp nơi, cho là mình sẽ bị mấy sinh vật kỳ quái này có bộ dạng giống mình ăn luôn. Từ lúc đến đây, nàng chưa bao giờ thấy qua nhiều sinh vật có bộ dạng giống mình như vậy. Nàng một người ở trên đảo hoang đã quen, nào biết đến mấy sinh vật này?

Nha hoàn Tú Lan bên người Đường Ngữ Yên thấy thế, lập tức cầm lấy một khối điểm tâm chính mình trước cắn một hơi rồi đưa cho nàng. Kỳ Nhi thấy thứ này có thể ăn, bụng nhỏ lúc này sớm sôi ùng ục, một phen cướp đoạt qua bản thân lang thôn hổ yết lên. Từ khi bị bọn buôn người bắt lấy sau, đã hai ngày nàng không chạm qua thực vật rồi!

Tú Lan một bên đưa điểm tâm cho nàng một bên vuốt ve đầu của nàng, động tác ôn nhu giống mẫu thân hiền lành, tiểu tử kia lúc này mới an thuận. Không cảm thấy nguy hiểm tồn tại, từ từ nhắm mắt, cư nhiên ở dục dũng ngủ luôn, tùy ý người khác bỏ đi xiêm y rách mướp.

Ngữ Yên bây giờ là càng ngày càng hồ đồ, ngay cả tiểu cô nương đều không buông tha? Nàng còn là đứa nhỏ a! Tú Lan trong lòng suy nghĩ. Vô cùng yêu thương nhìn tiểu tử trước mắt này thật vất vả an tĩnh lại: đứa nhỏ này thật đáng thương, có phải bị cha mẹ vứt bỏ hay không. Quần áo rách nát thành như vậy, ngay cả bộ dáng vốn có cũng không biết. Quần áo giống như rất kém cỏi a. Cái dạng cha mẹ gì mà có thể ác tâm như vậy?

Tú Lan là nha hoàn hồi môn của Đường Ngữ Yên năm đó, từ nhỏ đi theo nàng cùng nhau lớn lên. Tuy nói là nha hoàn nhưng Đường Ngữ Yên duy độc đối nàng giống thân tỷ muội của mình. Đó cũng là chuyện duy nhất được coi là việc thiện Đường Ngữ Yên đối với đồng loại.

Tú Lan trong lòng tất nhiên là vô cùng cảm kích, có mấy nha hoàn có thể được chủ tử coi trọng như vậy, nhìn như tỷ muội? Cho nên Đường Ngữ Yên làm mấy chuyện hoang đường này, Tú Lan thiện lương tuy rằng không muốn cũng không hy vọng xảy ra, nhưng Đường Ngữ Yên vui vẻ thì Tú Lan cũng sẽ không nói gì. Huống chi chủ tử quyết định ngươi là một nha hoàn hèn mọn có thể ngăn cản sao?

Nha hoàn giúp tiểu tử kia tắm rửa xong, thay bộ đồ mới —— váy lụa thêu hoa văn, tiểu tử kia thoạt nhìn rực rỡ hẳn lên. Nhất thời xinh đẹp đáng yêu không ít, giống thiên kim tiểu thư nhà giàu người ta. Đường Ngữ Yên thích chưng diện lại có khiết phích, nàng không hy vọng bạn giường mình mặc đồ chợ xuất hiện trước mắt nàng.

Lúc này tiểu tử kia bị đánh thức, nguyên bản nàng đang mơ một giấc mơ ngọt ngào, mơ thấy mình đang ở hoang đảo kia ăn mỹ vị điểm tâm trong nhà, chảy nước miếng, ai ngờ mở mắt ra lại thấy sinh vật chán ghét, lại là làm một trận ầm ĩ.

Khi nàng liếc mắt thấy Tú Lan một bên, ngay tức khắc vui vẻ "Ha ha" cười ha hả, hoa chân múa tay vui sướng, giang tay chạy đến trước mặt Tú Lan. Tú Lan biết nàng ở muốn ăn điểm tâm, vì thế Tú Lan một tay nâng điểm tâm, một tay dắt Kỳ Nhi đưa nàng đến gian phòng tây viện, đặt điểm tâm lên bàn, từ bên ngoài khóa cửa lại rồi lui ra ngoài. Người thanh tú như vậy sẽ chịu khổ độc thủ, hi vọng Ngữ Yên ôn nhu đối đãi mới tốt. Tú Lan thầm than một hơi lúc sau mới rời đi.

Kỳ Nhi nhìn chằm chằm điểm tâm, dò xét xung quanh, vẻ mặt chuyên chú, cũng không để ý động tác Tú Lan khóa cửa, rốt cục có nên ăn không? Nàng nghĩ. Điểm tâm đột nhiên nhiều hơn, nàng có điểm do dự .

Thời điểm đang muốn cầm lấy một khối cắn xuống, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Kỳ Nhi cảnh giác, kinh nghiệm sinh tồn ở dã ngoại đã lâu nói cho nàng, xung quanh có nguy hiểm! Nàng nhảy đến trên giường trốn sau màn, ló đầu quan sát tình huống bên ngoài.

Đường Ngữ Yên thấy tiểu tử kia mặc quần áo thẹn thùng xấu hổ trốn ở trên giường, cảm giác thật là buồn cười. Nàng xoay người cài then chốt cửa, nhàn nhã ngồi xuống, cầm lấy điểm tâm khẽ cắn một ngụm, chậm rãi nhấm nháp .

Tiểu tử kia thấy thực vật mình bị đoạt, ánh mắt thẳng tắp trừng Đường Ngữ Yên, miệng phát ra tiếng hô đặc biệt của động vật, hy vọng có thể dọa đối phương bỏ chạy. Nhưng lại không dám tới gần cướp đoạt. Cũng không biết vì cái gì, nàng gặp Đường Ngữ Yên là sợ.

Đường Ngữ Yên nhìn xuống điểm tâm trong tay, đắc ý cười cười: "Muốn ăn không? Muốn ăn thì lại đây lấy." Nói xong lại tiếp tục ăn cái khác.

Lúc này Đường Ngữ Yên giống như thợ săn, con mồi chân chính là tiểu tử kia. Nàng không vội đi săn, quan trọng nhất là hưởng thụ quá trình đi săn. Dễ dàng tới tay quá thì không có ý nghĩa, chỉ có làm cho con mồi tự mình ngoan ngoãn đưa lên cửa, nàng mới có thể cảm thụ khoái cảm thắng lợi kia mang đến.

Mắt thấy thực vật của mình sẽ bị quái vật trước mắt này cướp đoạt không còn, tiểu tử kia nóng nảy gấp đến độ tay cào chân dạp. Nàng nhìn nhìn Đường Ngữ Yên, thấy nàng chỉ lo ăn mà không chú ý đến nàng, vì thế can đảm đi tới. Thật cẩn thận đến phía sau Đường Ngữ Yên. Đột nhiên Đường Ngữ Yên đứng dậy bưng đĩa lên đi tới trước giường nửa nằm xuống.

Tiểu tử kia thấy thế cũng đi theo. Nàng một bên nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động Đường Ngữ Yên, một bên hướng thực vật ngửi ngửi, nàng thấy Đường Ngữ Yên không nhúc nhích, thân thủ chuẩn bị nhanh chóng đi bắt điểm tâm. Đường Ngữ Yên tao nhã đem đĩa di chuyển, tiểu tử kia không với tới, chụp vào khoảng không, nàng chưa từ bỏ ý định, tiếp tục bắt thực vật. Lúc này đối với nàng mà nói, thực vật hấp dẫn hơn nguy hiểm đang tồn tại. Lúc này, khoảng cách hai người đã rất gần .

Đường Ngữ Yên thuận thế ôm ngang tiểu tử kia, mang tiểu tử kia ngã nằm xuống. Tiểu tử kia cảm giác nguy hiểm tới gần nhưng lại trốn không kịp. Bị đặt nửa ở trên giường, khấu trừ gắt gao."Muốn ăn dễ lắm sao? Chỉ cần ngươi đêm nay ngoan ngoãn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net