Đứa trẻ điên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm: Phong hài tử

Tác giả: Ngọc Mễ Diện Nguyện Ý

Thể loại: Ấm áp

Translator: Phạm Hoa Phượng

...oOo...

Một

Gần nhà chúng tôi có một đứa trẻ điên, không biết từ đâu đến, cũng không biết nó ở nơi nào. Nó cứ xuất hiện như vậy, vào năm tôi lên 9 tuổi.
Bố đón tôi từ trường trở về nhà, nhìn thấy đứa trẻ đó ở trên con đường phía bên ngoài tiểu khu, nó ngồi ngoài bậc thang của một cửa hàng mà cười khúc khích. Vóc dáng nó rất nhỏ, tuổi tác hẳn cũng không lớn. Mặt và tay rất bẩn, mặc một cái áo khoác màu xanh lá cây không vừa người lại còn bị thủng lỗ chỗ, nói là màu xanh lá cây thì cũng thật miễn cưỡng, bởi vì bây giờ không nhìn ra được màu sắc vốn có của nó nữa. Tóc rối thành từng cục từng cục, mùa đông lớn lại mặc một đôi giày lạnh rách nát, chân cũng sắp lạnh cóng rồi.
Cho nên tôi đã chú ý đến nó, bởi vì lúc bố tôi kéo tôi đi ra từ cửa hàng bán kẹo sữa, nó đột nhiên mở miệng gọi tôi "Mẹ ơi". Tôi bây giờ mới nhìn thấy trước cửa tiệm có một người ngồi đó, tôi hơi dừng lại nhìn nó một chút.
"Mẹ ơi... mẹ ơi..." Miệng nó lắp bắp kêu, cười toe toét với tôi, rồi đột nhiên đứng lên muốn ôm tôi. Tôi bị dọa sợ đến mức kêu lên một tiếng liền khóc ra luôn, liều mạng trốn sau lưng bố, bố cản nó một cái, vội vàng kéo tay của tôi ra.
Về đến nhà tôi vẫn không hết khiếp sợ, mẹ tôi ở trong nhà bếp nghe thấy tiếng tôi khóc, đi ra hỏi bố tôi xem có chuyện gì.

Bố tôi nói, bị một đứa trẻ điên hù dọa.
Trước đó, trong tiềm thức của tôi không hề có khái niệm "Đứa trẻ điên". Thì ra ở trên đường tùy tiện gọi người ta là "Mẹ" thì chính là đứa trẻ điên.
Mẹ nói dối tôi, nói với tôi rằng tôi không được chơi cùng với đứa trẻ điên đó, bảo tôi ngàn vạn lần cũng không được có sự tiếp xúc nào với nó.
"Hiếu Mẫn à, mẹ nói cho con biết, trên người đứa trẻ điên đều là có bệnh tật cả, giống như con chó hoang vậy. Nếu như bị nó cắn thì sẽ chết đấy, đến vắc xin ngừa dại cũng vô ích."
Ngày thứ hai bố làm thêm giờ ở công ty, sau khi tan học tôi một mình đi về nhà. Trong lòng lo sợ gặp lại đứa trẻ điên đó, vì vậy gọi một bạn học nam cùng tiểu khu cùng nhau về nhà, nhìn từ xa thấy trước cửa của cửa hàng không có ai thì mới yên lòng.
Nhưng nó lại xuất hiện ở trong tiểu khu của chúng tôi. Ngồi trên ghế dài nhìn người qua đường mà cười khúc khích, vừa cười vừa kêu "Mẹ ơi... mẹ ơi..."
Tôi cẩn thận từng chút từng chút một đi qua trước mặt nó.
"Mẹ... mẹ ơi" Nó lại hướng tôi mà gọi.
Tôi chề môi sắp sửa khóc luôn rồi.
Nó đứng dậy đi đến phía tôi, bạn học của tôi đứng chặn ở phía trước người tôi. "Ngươi là ai? Xì ~~ Bẩn chết đi được! Cách Hiếu Mẫn xa một chút!"
Đứa trẻ điên nhìn thấy hắn, liền lui về phía sau mấy bước. Tôi cứ nghĩ là nó muốn rời đi, không nghĩ rằng nó lại từ bên cạnh xông tới, đem một đống đồ nhớp nhúa nhét vào tay tôi, tôi dùng sức đẩy nó ra, nó ngã ngồi trên đất. Tôi cúi đầu liếc mắt nhìn đồ trong tay, là một khối kẹo sữa bẩn thỉu. Tôi vội vàng vứt bỏ khối kẹo đó, rút khăn tay ra rồi dùng sức lau.
"Đáng ghét!" Tôi hét to một tiếng, khóc lóc chạy về nhà.
Sau đó mỗi ngày đứa trẻ điên đó đều xuất hiện xung quanh tiểu khu của chúng tôi. Lại bẩn thỉu ngồi ven đường cười khúc khích như cũ, tùy tiện gọi người khác "Mẹ ơi", cho đến bây giờ vẫn không nói những câu nào khác.
Nhưng lúc tôi đi ngang qua người nó, nó liền dừng lại, chỉ mỉm cười với tôi, cũng không gọi tôi "Mẹ ơi" nữa.

Hai

Dần dần mọi người đều biết gần tiểu khu của chúng tôi có một đứa trẻ điên. Nhưng mà cách bọn họ gọi nó lại không giống nhau, có người nói là đứa điên, có người nói là đứa ngốc, có người lại nói là đứa bị bệnh thần kinh.
Những người lớn đi qua bên người nó luôn cố ý dừng lại nghe nó kêu một tiếng "Mẹ ơi", nếu như cứ đứng đó không đi thì nó sẽ một mực kêu, giống hệt như một đứa ngốc không ngừng kêu "Mẹ ơi mẹ ơi...". Những đứa trẻ trong tiểu khu luôn cầm cái côn nhỏ đi trêu chọc nó, đánh vào đầu nó, kêu nó là đứa ngốc. Có lúc những đứa trẻ đó cũng gọi tôi như vậy, tôi đối với những người khác không hề có hứng thú, nhưng tôi lại muốn xem xem bọn nó rốt cuộc sẽ làm những gì đối với nó. Tôi nằm trên cửa sổ, nhìn thấy bọn trẻ đó đem nó từ trên ghế dài kéo xuống, đem đôi giày rách của nó đá văng ra hoặc ném tới đủ mọi chỗ trên người nó. Một số học sinh lớn hơn một chút liền khinh thường nó, xem nó như một cái túi đấm bốc, tôi thường nhìn thấy những vệt máu khô trên người nó, nhưng nụ cười khúc khích trên mặt nó đến giờ vẫn không hề biến mất.
Người khác cũng cho rằng, càng ngược đãi nó, nó càng vui vẻ.
Tôi là một trong số ít những người không trêu chọc nó, không đánh nó, không khi dễ nó; lúc tôi đi qua người nó, nó duy nhất chỉ im lặng mà không nói lời nào.

Thời gian lâu dài tôi cũng thành thói quen, tựa như đứa trẻ điên đó không hề tồn tại vậy.
Đến mùa hè, đứa trẻ điên đó mặc một chiếc áo khoác ở gần tiểu khu chúng tôi mà lắc, loại trình độ này, hẳn là trẻ mồ côi. Tôi không biết buổi tối nó ngủ chỗ nào, nó mỗi ngày đều quanh quẩn ở thùng rác ven đường, nhặt thức ăn người khác vứt bỏ để ăn. Có lúc một số người lớn sẽ đem đồ nhà mình không cần nữa đưa cho nó ăn, ngày thứ hai sau đó nó cũng không xuất hiện nữa. Tôi đoán, những thứ đó hẳn là đồ hư rồi.
Tôi ghét những người đó cố ý khinh thường người khác, bất kể đối tượng có phải là đứa trẻ điên hay không. Tôi cảm thấy làm như vậy là không có đạo đức, huống chi lại là một đứa trẻ điên như thế.
*
Có một lần đứa trẻ điên đó biến mất rất lâu, khoảng chừng nửa tháng. Trong nửa tháng đó tôi luôn hy vọng trên đường về nhà cuối cùng cũng có thể nhìn thấy nó, hy vọng lúc đứng ở trên lầu lại nghe tiếng nói gọi người ta: "Mẹ ơi".

Lúc gặp lại được nó, nó thay đổi sạch sẽ đi không ít, tóc cũng gội rồi, hơn nữa áo quần cũng sạch sẽ hợp mùa. Tôi cùng nhóm bạn khi tan học về nhìn thấy nó ngồi trên ghế dài, mong đợi của tôi đột nhiên được thỏa mãn.

"Huh? Đứa ngốc! Làm thế nào ngươi lại có thể cởi bỏ cái áo khoác của ngươi thế? Sao lại trở nên sạch sẽ như này rồi?" Nhóm bạn nhỏ hỏi.
"ah... ha ha... ah..." nó nhìn tôi đứng cách đó không xa rồi cười khờ khạo.
"Gọi tôi "Mẹ ơi" à! Sao hôn nay đến "Mẹ ơi" cũng không gọi vậy?" Nhóm bạn nhỏ cười lớn nói.
"ha ha... ha ha..." Nó vẫn cười.
"Đi thôi" Cô kéo các bạn khác rời đi.
"Lần sau nhìn thấy tôi thì hãy gọi tôi nhé!" Hiếu Mẫn quay ngược lại hướng đến đứa trẻ điên đó mà kêu.
Buổi tối lúc ăn cơm bố tôi lật lật tờ báo, đột nhiên buông đũa xuống.
"Sao thế? Cổ phiếu của anh lại xuống?" Mẹ tôi nói.
"Ầy... không phải, hai mẹ con xem cái này xem có phải là đứa trẻ điên cạnh nhà chúng ta không đây?" Bố chỉ vào một bức ảnh nhỏ trong tờ báo, đem tờ báo đặt ở trước mặt chúng tôi. Tôi xem qua một cái, trong hình đó chẳng phải là đứa trẻ điên đó sao? Giống hệt như bộ dạng của nó trở lại đây vào hôm nay vậy. Là Trại từ thiện trẻ em tìm người. Thì ra nửa tháng nay đứa trẻ điên bị Trại từ thiện trẻ em thu nuôi, trong báo viết là chính nó nửa đêm đã trốn khỏi trại.
Tại sao nó lại không ở nơi đó mà sống cho yên ổn chứ? Tại sao lại chạy ra ngoài tiếp tục lưu lạc?
"Ầy... nhìn vào tờ tìm người, trại từ thiện không muốn tìm nó trở về, đăng tìm trẻ ở một góc nhỏ của tờ báo như vậy, nếu không phải là bố nhìn thấy, nói không chừng còn không biết luôn đấy chứ." Bố lắc lắc tờ báo nói.
"Những tổ chức như này vốn là như thế, ai lại muốn quản những đứa trẻ không ai cần chứ! Nói ra thì nó cũng thật đáng thương, không cha không mẹ, bây giờ đã 6 tuổi rồi. Tạo nghiệt ah!" Mẹ tôi cầm tờ báo thở dài nói.
Thì ra số tuổi của đứa trẻ điên là sáu tuổi, vậy thì vào mùa đông năm ngoái lúc nó xuất hiện thì cũng chỉ chừng năm tuổi. Hơn nữa cũng không biết có phải là từ hai ba tuổi nó đã bắt đầu lưu lạc rồi.
Tôi đột nhiên rất đồng tình với nó.

Ba

Có một ngày tôi cùng với hai chị em hàng xóm ở tiểu khu cùng nhau chơi trong vườn hoa, đứa trẻ điên ở chỗ rất xa ngồi ở trên một thân cây nhìn chúng tôi.

Thằng bé trai đó cầm tới hộp điều khiển phi cơ, huyền diệu đối với tôi.
"Chị cùng chơi một chút được chứ?" Tôi nói với hắn.
"Con gái chơi cái này làm gì? Chị đi chơi cùng chị của em đi!"
"Em trai, cho chị cùng Hiếu Mẫn chơi một lúc đi mà! Em lại còn không cùng bọn chị chơi nhảy giây!" Chị của nó mở miệng.
"Ừm... vậy được thôi." Nó suy nghĩ một hồi rồi đem hộp điều khiển cầm tay giao cho chị của nó, dạy chúng tôi kỹ năng thao tác.
"Hiếu Mẫn cậu xem, tớ chơi đây! Bay lên rồi nè!" Cô ấy không có kỹ năng thao tác, hưng phấn gọi chúng tôi nhìn theo.
Phi cơ bay không cao, tôi ngẩng đầu lên nhìn, lại nhìn thấy đứa trẻ điên ngồi ở trên cây vỗ tay hệt như một đứa ngốc, kêu "oh oh oh".
"Ha ha, nhìn đứa ngốc đó kìa!" Đứa bé trai cười lớn nhìn đứa trẻ điên đó, vỗ vỗ tay chọc nó.
"Chỉ em thông minh! Mình em không ngốc!" Tôi đột nhiên nói.
"Hiếu Mẫn, cậu tới thử một chút đi." Chị của nó đem hộp điều khiển giao cho tôi. Tôi cẩn thận khởi động, phi cơ từ từ lên tới không trung, đại khái cao bằng hai tầng lầu luôn. Chúng tôi đều ngẩng đầu nhìn chiếc phi cơ, bên tai là tiếng gào cùng tiếng vỗ tay vô cùng hưng phấn của đứa trẻ điên đó.

Nhưng mà phi cơ đột nhiên rơi xuống, một tiếng gãy rồi rơi xuống đất. Chúng tôi đều ngẩn người ra, thao tác của tôi cũng đâu có vấn đề gì.
Đứa bé trai chạy tới nhặt phi cơ lên, quay lại hướng phía tôi mà gọi, "Đã nói là không thể cho chị chơi rồi mà! Chị chơi như thế nào đây? Xem đi, bị chị làm gãy rồi đấy! Chị đền đi!" Nó cầm phi cơ vỗ lên bả vai tôi, đánh một phát khiến tôi đau điếng.
Tôi cũng luống cuống, bố mẹ không có bên cạnh tôi, tôi lại làm hỏng đồ của người khác. Tôi ấn ấn cái điều khiển từ xa, chiếc phi cơ chẳng có chút phản ứng, nhưng mà đèn chỉ thị cũng không có sáng.
"Không phải chị, là hộp điều khiển từ xa hết điện rồi, em xem!"
"Em không quan tâm, chính là chị làm hỏng! Chị đền đi!" Nó tiếp tục vỗ vào người tôi. Chị gái của nó nói, em trai bỏ qua, bỏ qua đi vậy.
"Không được, phi cơ của em hỏng rồi! Chị làm hỏng phi cơ của em! Chị đền!" Nó vừa khóc vừa kêu.
Tôi cuối cùng cũng luống cuống mà khóc luôn, khóc cùng đứa bé trai đó.
Đứa trẻ điên từ trên cây nhảy xuống, chạy tới ôm bả vai của thằng bé trai đó rồi cắn.
"Ah!!" Đứa bé trai chỉ đơn giản là hét lên.

Tôi cùng chị nó nhìn đứa trẻ điên cắn nó, nhưng không biết bây giờ nên làm sao mới ổn. Mấy giây sau đửa trẻ điên buông lỏng nó ra, làm một biểu cảm hung tợn cho nó thấy, sau đó hướng tôi cười cười, thản nhiên rời khỏi đó.

Đứa trẻ điên vừa đi thì chị của thằng bé trai cũng bật khóc.
"Chị... Em sẽ chết sao?" Thằng bé trai khóc lớn. Những đứa trẻ trong tiểu khu chúng tôi cũng nghe qua cái lời 'bị đứa trẻ điên cắn sẽ chết' như thế. Tôi kéo thằng bé trai đến nhà chúng tôi. Bố mẹ nhìn ba người chúng tôi khóc, bộ dạng rất khó hiểu.
"Ây da, sao thế này? Ba đứa không phải cùng nhau đi chơi rồi sao?" Bố ôm tôi vào trong vòng tay, mẹ thì đưa hai chị em nó ngồi trên ghế sô pha.
"Mẹ...ơi... Con làm hỏng chiếc phi cơ của em trai, nhưng mà em trai bị đứa trẻ điên cắn rồi! Ah ~ ah~" Tôi khóc lại càng lớn tiếng hơn.
"Em trai sẽ chết hả mẹ? Đứa trẻ điên cắn nó rồi!!"
Bố và mẹ đều phì cười, "Nào nào nào, để dì xem chút nào." Mẹ tôi ôm thằng bé trai, xoa xoa bờ vai của nó, lại thổi thổi.
"Không chết đâu, sẽ không chết đâu!" Mẹ sờ mặt đứa bé trai đó, lau nước mắt cho nó.
"Nam tử hán không thể khóc, yên tâm đi, cháu sẽ không chết đâu. Răng của đứa trẻ điên này không có độc, hơn nữa không phải cách đây không lâu nó được vào trại từ thiện trẻ em sao? Bác sĩ nhất định đã làm kiểm tra cho nó rồi!"
"Thật không ạ?" Thằng bé trai từ từ dừng lại, khóc thút thít.
"Ừ!"
Bố tôi cầm hộp điều khiển phi cơ bắt đầu sửa, chỉ một lát sau đã sửa lại được vết nứt ở phi cơ, lắp lại pin cho hộp điều khiển. Đem ba người chúng tôi mang xuống lầu dưới, khởi động lại nó.
"Nhìn xem, phi cơ lại bay trở lại rồi!"

Tôi và hai chị em họ đều cười to. Ở chỗ xa xa, đứa trẻ điên vẫn ngồi trên cây vỗ tay reo hò.  

Bốn 

Tôi lên trung học rồi, đứa trẻ điên cũng dần dần lớn lên.

Có một ngày tôi tan buổi tối tự học đạp xe về nhà, nhìn thấy có mấy đứa trẻ nhỏ vây quanh người nào đó ở cạnh cái chỗ cửa hàng mà đứa trẻ điên đó lần đầu tiên xuất hiện, ra tay đấm đá. Tôi bóp phanh thắng xe dừng ở ven đường.
"Các người, đang làm cái gì?" Nghe thấy tôi kêu, đám học sinh đó quay lại nhìn thấy tôi, lập tức tản ra rồi chạy đi mất.
Đứa trẻ điên ngồi dưới đất ôm lấy vòi cứu hỏa ven đường.
Nó ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi, khuôn mặt nó đột nhiên rất xấu, nhưng lại lập tức bắt đầu cười khờ khạo với tôi.
Tôi muốn cứ thế rồi bỏ đi, nhưng lúc này đứa trẻ điên lại ngồi ở bên đường ôm ống nước thật đáng thương biết bao, làm người ta đau lòng.
Tôi dừng xe rồi đi tới, cũng không quan tâm trên người nó có nhiều vết bẩn, kéo nó đến dưới ánh đèn đường. Nó cười toe toét, sưng mặt sưng mũi, miệng dính đầy máu.
"Hừ." Tôi bây giờ cũng không đành lòng vứt bỏ nó mà không quan tâm.
"Em ở đây chờ chị." Lúc tôi nói ra nó cũng tỉ mỉ quan sát tôi.
Tôi lên xe đến tiệm thuốc gần đó mua một lọ cao dược, lúc quay lại thì nó cũng không có ở đó nữa. Tôi tìm nó dọc theo đường về nhà, nó tự ý không nghe lời tôi mà đi trước.

"Này! Này!" Tôi đạp xe gọi nó, nó vẫn đi về phía trước.
Lúc nhìn thấy tôi xuất hiện thì mới dừng lại, "Ha ha...ha...ha ha..."
"Em cứ cười khúc khích cái rắm à!" Tôi xuống xe đi xuống bên người nó, "Ngồi xuống!"
Nó vẫn nhìn tôi, sau đó gật đầu một cái, ngồi ở ven đường.
Trên người tôi không có giấy vệ sinh, không thể làm gì khác hơn là lấy khăn tay vắt khô đưa cho nó lau máu, lúc chạm đến nó, nó lóe lên một cái, tôi đè nó một cái, nó mới chịu im lặng lại. Nhẹ nhàng lau mặt cho nó, mặt nó trở nên sạch sẽ hơn, khăn tay của tôi cũng dần đen hẳn. Đây là lần đầu tiên tôi cẩn thận nhìn mặt nó như vậy, thì ra nó là một đứa trẻ thanh tú như vậy, nhưng mà cái ánh mắt này lại giống hệt ánh mắt của một đứa ngốc vậy. Nghĩ tới đây tôi liền cười, nó cũng cười ha ha. Tôi lấy một chiếc khăn tay đưa cho nó, để cho nó lau trên cánh tay còn lưu lại máu.
Tôi bóp thuốc trên ngón tay của nó, dùng để trị vết thương.
"Có đau không?" Tôi hỏi.
Nó biểu lộ rằng nó không hiểu, cổ kéo dài về phía trước.
"Chị nói, có đau không?" Tôi nói chậm nhả ra từng chữ. Tôi cảm thấy trí lực của nó không đáng ngại mấy, thậm chí còn rất thông minh. Chẳng qua là nó không biết nói chuyện, hơn nữa năng lực hiểu biết so với người khác cũng chậm hơn. Dù sao mấy năm nay cũng không thấy nó gọi những từ nào khác ngoài "Mẹ ơi" và "Ha ha".

Tôi gật đầu, tiếp tục bôi thuốc cho nó.
"Chị tên là Phác Hiếu Mẫn, còn em?" Tôi hỏi xong liền hối hận, đứa trẻ điên là trẻ mồ côi, có lẽ nó cũng không có tên.
"Thôi vậy" Tôi tự lẩm bẩm với chính mình.
Tôi thay đổi cách hỏi với nó. "Em tên gì?" Tôi từ từ nói.
Nó lắc đầu, không biết là do không có hay là do không hiểu lời tôi nói nữa.
"Chị, tên, Phác Hiếu Mẫn. Hiếu ~ Mẫn ~"
Nó nhìn miệng tôi, cố gắng học đọc nhưng lại không có thanh âm, chỉ có khẩu hình hai chữ "Hiếu Mẫn".
Nhưng mà tôi tự nhiên lại đi dạy một đứa trẻ điên cách đọc tên mình.
"A A A." Nó gật đầu, lại chỉ vào tôi rồi lắc lắc đầu.
Như vậy có nghĩa là nói nó không có tên.
"Em cũng muốn có một cái tên hả?" Tôi lại hỏi.
Nó gật đầu, sau đó chỉ vào người tôi.
"Muốn cùng họ với chị?" Tôi đơn giản cảm thấy nó chính là một thiên tài.
Nó vừa cười vừa gật đầu.
Tôi cười, "Em quả nhiên là một đứa trẻ khùng!"
"Ok! Dù sao thì cũng chỉ có chị và em biết. Ừm..." Tôi còn giúp nó nhớ rõ tên mình.
Nhìn nó rồi đột nhiên nhớ đến một bộ kịch trên TV, nữ thứ tên là Trí Nghiên, nhìn kỹ thì dáng dấp của đứa trẻ điên này cũng có vẻ giống đấy. Nhìn như thế nào chúng ta cũng không thể để cho đứa trẻ điên đó có tên giống với tên của nữ diễn viên đó chứ. = =
"Trí Nghiên thì thế nào? Trí ~ Nghiên ~" Tôi dạy nó từng chữ từng chữ một, nó cũng mở nửa miệng đọc theo tôi, nhưng lại không phát ra được chút thanh âm nào.
"Thích không?"
Nó không lên tiếng mà ghi nhớ hai chữ "Trí Nghiên" này, vui vẻ vỗ tay cười khúc khích.
"Tốt, em sẽ có cùng họ với chị, gọi là Phác Trí Nghiên."
"Em đó, mỗi ngày đều cười khúc khích, em cười cái rắm à! Người ta đánh em em cũng cười! Bị đánh nhiều năm như vậy, em vẫn cứ không chống lại sao?"
Nó vẫn cười khúc khích, chăm chú nhìn tôi.
"Em cứ nhìn chị mãi làm gì?"
"Không ăn được đâu, có biết không hả? Cái này, không - thể - ăn." . Gói thuốc, để phòng nó ăn cao dược nơi khóe miệng, tôi từ từ nói, lại làm động tác ăn gì đó, sau đó lấy cánh tay đánh thành dấu X. Nó gật đầu.
Không tệ, cơ bản thì năng lực còn chưa mất hết, có thể nghe hiểu lời tôi nói.

"Được rồi, chị không yên tâm để em cầm chỗ thuốc này, tối mai ở đây đợi chị, chị bôi thuốc giúp em." Tôi thả chậm từng chữ từng chữ, cũng không biết là nó nghe có hiểu hay không.   

Năm 

Buổi tối ngày thứ hai nó không xuất hiện ở chỗ đó như đã hẹn, nhưng lúc tôi khóa xe ở nhà xe của tiểu khu thì nó từ trong một góc chui ra, lại hướng tôi cười khờ khạo.

"Chị bảo em ở trên đường chờ chị, sao em lại không xuất hiện?" Tôi nhìn thấy liền nổi giận. Cho dù nó nghe không hiểu những lời tôi nói, nhưng ít ra cũng phải biết rằng tôi đang tức giận chứ.
Nhưng nó đột nhiên lấy ra từ sau lưng một túi kẹo lớn cho tôi. Là đồ mới, không phải thứ nhặt được ở đâu đó.
Nó cười, đưa tay ra chờ tôi đón lấy.
"Cho chị?" Tôi chỉ mình mà hỏi.
Nó dùng sức gật đầu.
Tôi nhận lấy, "Từ chỗ nào mà có đây?"
Nó chạy đến bên ngoài nhà xe, chỉ vào thùng rác rồi vừa lắc đầu vừa khoát tay, để cho tôi biết là không phải nó nhặt được từ trong thùng rác.
Tôi cười gật đầu một cái. Nó lại nhặt một cái vỏ chai ở trên đất, dùng tay chỉ chỉ.
"Dùng tiền bán vỏ chai để mua sao?" Tôi nói.
Nó gật đầu hài lòng. Tôi cũng có chút cảm động.
Tôi lấy ra cái túi cao dược, bảo nó đến gần. Nó hiểu, yên lặng ngồi trên ống nước.
Mượn ánh đèn trong nhà xe mà bôi thuốc cho nó. Dặn dò nó, "Không được ăn đâu đấy."
Nó ngốc nghếch cười ha ha, vừa cười vừa gật đầu.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy đứa trẻ điên này cũng thật đáng yêu.

"Cái này, cảm ơn." Tôi nhìn nó, cầm bịch kẹo lên rồi nói.
Đứa trẻ điên đột nhiên giống như nổi điên mà chạy ra ngoài.
Là nó vui sướng hả trời. Ừm, coi như là vậy đi. = =
Buổi tối lúc ngủ, tôi đột nhiên nhớ tới cái ngày thứ hai lúc đứa trẻ điên xuất hiện, nó đưa vào tay tôi một khối kẹo sữa nhớp nhúa bẩn thỉu. Khiến cho tôi khóc òa lên, cho nên nó đã đặc biệt đưa cho tôi cả một bịch kẹo để bù đắp chăng?
Không hay không biết, đứa trẻ điên cũng đã xuất hiện được bốn năm. Bốn năm nay, nó cứ điên điên khùng khùng bẩn bẩn như thế mà đến đây. Đứa trẻ điên đã lớn bằng tôi lúc đó rồi.
*
Nhà xe thành nhà của đứa trẻ điên đó, mỗi tối nó đều ở đây chờ tôi tan buổi tự học, thỉnh thoảng lại cho tôi một bịch kẹo.
Một đứa trẻ điên cái gì cũng không biết, lại có thể mỗi ngày đi nhặt vỏ chai kiếm tiền mua kẹo cho tôi.
Lúc nó đưa cho tôi gói kẹo hệt hôm trước, trong đầu tôi đột nhiên thoáng qua một ý nghĩ, có lẽ đứa trẻ điên còn không hề được nếm qua cái mùi vị này. Vì vậy tôi liền xé bao bì, lấy ra một cái rồi bóc vỏ đưa cho nó.
Nó hình như không hề nghĩ tới việc tôi sẽ làm như vậy, vẻ mặt cười khúc khích cuối cùng cũng có biểu hiện khác hẳn, kinh ngạc nhận lấy viên kẹo. Tôi lại bóc ra một viên khác, đặt ở khóe miệng. "A ~" Tôi đem kẹo bỏ vào trong miệng, ý bảo nó hãy làm theo tôi. Nó cũng ăn kẹo, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ hạnh phúc.
Tôi cảm thấy rất buồn cười, vì vậy cứ không ngừng cười nó.
"Ngon đúng không?"
Chỉ cần là tôi nói thì nó nhất định sẽ chăm chú nhìn tôi, tôi cũng không biết là nó đang nghiêm túc cái gì nữa.
"Ưm...Ngon..." Nó khó khăn nặn ra hai chữ.
Đứa trẻ điên nói chuyện rồi! Đứa trẻ điên biết nói chuyện đấy!
Tôi thậm chí còn cho rằng, nó vốn sẽ không biết nói chuyện, bởi vì tôi phải dạy nó thì nó mới biết.
"Thì ra em biết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net