Gả cho - P3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 112

Giữa thành Giang Lăng, mặc dù không giàu có và đông đúc hơn Giang Nam nhưngmạnh hơn nơi Phương Bắc lạnh khủng khiếp.Quy mô phủ nha Giang Lăng thế mà lại ngang ngửa với vương phủ. Đôi sư tử đá trước cửa còn uy vũ hùng tráng hơn vương phủ. Không trách Bắc Xuyên Vương chiếm Giang Lăng thành xong là lập tức chiếm tổ chim khách, lấy Giang Lăng phủ nha làm phủ đệ. Tri phủ Giang Lăng vốn là bộ hạ cũ của Bắc Xuyên Vương, sau khi quy hàng Bắc Xuyên Vương được Bắc Xuyên Vương bổ mệnh cho vị trí Tổng đốc. Lên hẳn ba cấp, liền tung hô Bắc Xuyên Vương có thể sớm ngày thành tựu nghiệp lớn. Mà hắn làm khai quốc người có công lớn có thể phong hầu bái cùng. Dưới tay hắn cũng không thiếu đồ đệ nịnh nọt, muốn thừa loạn thế mua quan bán chức, hoặc ém một số tiền của phi nghĩa nên hắn liền cho ra cái sưu chủ ý. Nói giữa sông Mãng Xà có điềm lành. Một người đánh cá khi đánh cá vớt được một tảng đá. Trên tảng đá có khắc thiên hạ có tân chúa màu đỏ thắm. Ý tứ rõ ràng như vậy, Bắc Xuyên Vương nghe xong tâm tình cực khoái, thưởng nhiều hơn.

Hạ Chỉ Tuân bưng trà và điểm tâm tiến thư phòng. Thấy phụ vương thưởng thức khối thạch "Điềm lành" kia, cười nói: "Cha, ngài sẽ không thực tin lời người đánh cá nói đi?"

Bắc Xuyên Vương buông tảng đá, vỗ về nhị cười nói: "Cha há là người dễ gạt."

"Vậy ngài còn làm như thu được bảo bối vậy ." Hạ Chỉ Tuân rót một chén trà, bưng đến trước mặt Bắc Xuyên Vương.

Bắc Xuyên Vương trản bọt trong trà mà nói: "Tuân nhi, chúng ta đến Giang Lăng cũng mới có vài ngày, con có cảm thấy dân chúng trong thành có thể tin phục cha không?"

Hạ Chỉ Tuân trầm ngâm một lát nói: "Bằng mặt không bằng lòng."

Bắc Xuyên Vương gật gật đầu: "Con tuy là nữ nhân nhưng so với các ca ca thì có tầm mắt hơn. Đồng dạng vấn đề ta hỏi bọn hắn, một đám đều dõng dạc giống như thiên hạ đã thu hết trong túi ta, căn bản là nhận thức không rõ tình thế trước mặt. Chúng ta chỉ vừa mới thống trị thành Giang Lăng mà đã hao tổn hết tâm tư, huống chi thiên hạ to như vậy? Thuần phục thiên hạ nào có như vậy dễ dàng."

"Cho nên cha liền tương kế tựu kế?" Hiện giờ trong thành truyền Bắc Xuyên Vương chính là chân mệnh thiên tử. Lời đồn truyền đã lâu, dân chúng đã bắt đầu tin tưởng.

Bắc Xuyên Vương cầm lại tảng đá có khắc chữ kia, một chút nói: "Thiên mệnh sở về."

Hạ Chỉ Tuân đang muốn lui ra ngoài, thình lình nghe Bắc Xuyên Vương hỏi: "Triều đình phái ai là chủ soái?" Hạ Chỉ Tuân sửng sốt nhưng vẫn trả lời: "Cảnh vương."

Bắc Xuyên Vương ngẩng đầu nhìn nàng: "Nữ nhi a, con đừng quái cha không nhắc nhở, Cảnh vương hiện giờ không phải là tiểu tử ngốc sinh mạng ngàn cân treo sợi tóc lúc trước ở vương phủ chúng ta tu dưỡng. Bình thường thì hắn chỉ là cừu nhỏ nhưng ở sa trường chính là thị huyết lang. Ngay cả cha cũng chưa nắm chắc có thể thắng hắn. Trong lòng con nghĩ như thế nào cha cũng biết, chính là cục diện hiện giờ không phải hắn chết chính là ta vong, chính con suy nghĩ đi."

Hạ Chỉ Tuân sắc mặt ửng đỏ, cúi đầu nói: "Nữ nhi biết làm như thế nào."

Bắc Xuyên Vương lại nói: "Ta nghe nói Tào phó tướng bị quân địch dùng kế nhiễu địch, bị nhiễu đến tự loạn đầu trận tuyến gần như thiếu kiên nhẫn rồi, con đi đi, xem bọn hắn đùa giỡn cái gì. Lương thảo binh mã Tộc Tiên Bi còn một tháng mới có thể đến, vô luận như thế nào cũng phải thủ đến ngày đó, đến lúc đó cho dù mở cửa thành ra cũng không cần phải sợ bọn họ."

"Nữ nhi tuân mệnh."

Ngồi ở hoa viên, nhìn trăng sáng trên trời, Hạ Chỉ Tuân hít một hơi thật sâu.

"Muội muội, sao lại một mình ngồi đây thở dài?"

Hai vương tôn chừng 20 tuổi bước đến, nói chuyện chính là người lớn tuổi hơn.

Người trẻ tuổi đi theo cưới nói: "Muội muội nhất định là đang tưởng nhớ người trong lòng."

Hạ Chỉ Tuân đứng dậy thi lễ: "Nhị ca, tam ca."

Hạ Tu Bác, Hạ Tu Viễn là nhị tử và tam tử của Bắc Xuyên Vương, trên còn có một con cả là Hạ Tu Hoành. Dựa vào tên, có thể thấy Bắc Xuyên Vương có bao nhiêu kỳ vọng vào bọn họ. Đáng tiếc, trừ lão đại Hạ Tu Hoành hữu dụng ra thì Hạ Tu Bác và Hạ Tu Viễn căn bản là ăn chơi trác táng. Chọi gà đấu chó bọn họ là cao thủ, nhưng để bọn họ ra chiến trường giết địch thì dù có đặt dao bên cổ cũng không làm. Dạy mãi không sửa cho nên Bắc Xuyên Vương cũng hoàn toàn thất vọng, may mắn còn đứa cả và nữ nhi yêu thương giúp hắn. Bằng không cũng không biết giang sơn này đánh xong để cho ai.

Hạ Chỉ Tuân đối ba ca ca không bất công, bởi vì ba ca ca đều rất thương nàng. Nhị ca tam ca mặc dù kém cỏi nhưng cũng là cùng nàng chơi đùa từ nhỏ đến lớn, tình cảm còn nhiều hơn một ít.

Hạ Tu Viễn: "Nhị ca, ta nghe nói Hạ Sí Mạch đến Giang Lăng ."

Hạ Tu Bác nói: "Đúng vậy, đáng tiếc không phải vì muội muội chúng ta mà là mang binh đánh phụ vương."

Hạ Tu Viễn hừ nói: "Thật là lấy oán trả ơn, sớm biết lúc trước nên một đao giết hắn thì hiện tại sẽ ít đi chướng ngại vật."

Hạ Tu Bác vỗ vai Hạ Chỉ Tuân nói: "Muội muội, ngươi đối cái tên vong ân phụ nghĩa kia không chết tâm đi? Trong lòng hắn nếu có ngươi sẽ không lấy Thái hậu mà bây giờ bị bêu danh, thật sự là xứng đáng."

"Nhị ca, ngươi nói bừa cái gì đó, " Hạ Chỉ Tuân trên mặt mất tự nhiên, "Hạ Sí Mạch và ta có quan hệ gì chứ, lời này nếu rơi vào tai phụ vương bị mắng rang chịu."

Hạ Tu Viễn cũng khuyên nhủ: "Ta cảm thấy cái họ Vũ Văn Sơ Ảnh kia không tồi, trước kia thân phận của hắn thấp kém không xứng với muội muội nhưng hiện giờ đã là trưởng tộc, tự nhiên xứng đôi. Nếu muội muội gả cho hắn, cùng Vũ Văn thị kết thành thông gia, như vậy cho dù không cắt đất thì khẳng định hắn cũng sẽ cam tâm tình nguyện giúp chúng ta, như thế quả thực nhất cử lưỡng tiện."

Hạ Chỉ Tuân mất hứng , giận dữ nói: "Tam ca, ngươi nhẫn tâm lấy chung thân hạnh phúc của ta làm giao dịch?"

Hạ Tu Viễn thấy nàng sinh khí, vội cười làm lành nói: "Đâu có đâu, ca ca chỉ là nói mà thôi, chúng ta có muội muội bảo bối như ngươi đương nhiên hy vọng nhĩ hảo, lúc trước Hạ Sí Mạch ở trong phủ tu dưỡng, ta cùng Nhị ca muốn giúp ngươi làm mối là chính ngươi không chịu, kết quả hắn trở về sau liền thay lòng. Aizzz, thật sự biết vậy chẳng làm."

Hạ Chỉ Tuân lẩm bẩm nói: "Hắn vốn đối ta không tâm."

Hạ Tu Viễn không nghe được, hỏi: "Muội muội ngươi nói cái gì?"

Hạ Chỉ Tuân nói: "Không có gì, ta trở về phòng nghỉ ngơi, sáng mai còn ra khỏi thành, hai vị ca ca, các ngươi cũng nghỉ sớm một chút đi."

Hạ Tu Bác cùng Hạ Tu Viễn nhìn Hạ Chỉ Tuân biến mất ở cổng hoa viên, một cái nói, "Xem ra muội muội đối Hạ Sí Mạch còn chưa có chết tâm." Người nói, "Muốn giúp nàng hay không?"

Tỳ nữ Minh Châu thấy Hạ Chỉ Tuân trở về phòng, vội vàng rót một chén trà cho nàng, "Tiểu thư, hai ngày nay người đều ngủ không yên, Vương phi phân phó nô tỳ đôn tham trà cho người, người uống ngay đi?"

Hạ Chỉ Tuân nhận rồi uống sạch rồi tiếp tục ngồi ngẩn người.

Minh Châu thấy hành vi nàng khác thường, thử hỏi: "Tiểu thư, người có tâm sự a?"

Hạ Chỉ Tuân tà liếc mắt nàng một cái, tức giận nói: "Ngươi biết cái gì."

Minh Châu đi theo Hạ Chỉ Tuân cũng đã nhiều năm, đối tính nết chủ tử nhiều ít có chút hiểu biết, biết nàng cũng không phải thật sự sinh khí, tiếp tục nói: "Tiểu thư không bằng người nói ra đi, cho dù nô tỳ không giúp được người thì cũng tốt hơn buồn ở trong lòng."

Hạ Chỉ Tuân từ từ nói: "Thật sao?" Không khỏi nhớ tới đêm đó ở Cảnh Vương phủ Hạ Sí Mạch uống say, nàng nhìn Hạ Sí Mạch mỹ ngọc như vậy mà một khắc kia nàng thật sự nổi lên suy nghĩ không an phận. Nàng là người kiêu ngạo nhưng lại vì một người không thích mình mà tự cam hạ lưu. Cho dù như vậy nàng cũng nhận thức, vì đạt được thứ mình thích thì hy sinh một chút có là gì. Đáng tiếc cuối cùng vẫn là thất bại trong gang tấc. Không nghĩ tới ý thức phòng bị Hạ Sí Mạch cường như vậy. Rõ ràng đã rất say, thế nhưng có thể đột nhiên tỉnh lại ngăn nàng, thậm chí ngay cả vạt áo Hạ Sí Mạch nàng cũng chưa đụng tới. Nếu ngày đó ván đã đóng thuyền rồi thì hôm nay sẽ là tình trạng như thế nào đây?

Cái này Hạ Chỉ Tuân dĩ nhiên sẽ không nói ra. Lại từ từ thở dài, nghĩ đến ngày mai cùng Hạ Sí Mạch gặp mặt, nàng không biết là có thể chân chính buông xuống được không.

*

Đêm đã khuya, lều trại chủ soái vẫn sáng, hiện giờ Thủy thống lĩnh không ở quân doanh, cũng không có ai dám khuyên.

Thay ca xong, vài binh lính nhìn doanh trướng tướng quân nói chuyện phiếm.

"Trước kia mặc kệ tướng quân làm gì, Thủy thống lĩnh cũng không rời khỏi mà lần này như thế nào vô duyên vô cớ tiêu sái rời đi?"

"Ta xem nhất định là có nhiệm vụ bí mật, không thể để cho người khác biết."

"Phi, các ngươi biết cái gì, ta ngày đó tận mắt thấy, Thủy thống lĩnh hai mắt đỏ bừng từ doanh trướng tướng quân đi ra, nhất định là hai người cãi nhau ."

"Thủy thống lĩnh khóc? Một đại nam nhân..."

"Đồ ngu, Thủy thống lĩnh là nữ nhân, đương nhiên có thể khóc."

"Ờ ha, Thủy thống lĩnh mỗi ngày ở cùng chúng ta, quên mất nàng là nữ nhân."

"Nói như vậy, Thủy thống lĩnh cùng tướng quân..."

"Hư, đừng truyền!"

Thanh âm càng nói càng nhỏ, đột nhiên không biết ai quát một tiếng: "Ai!"

Ngay sau đó chợt nghe có người hét lớn: "Có thích khách, có thích khách!"

Lại một lát sau, có người nói: "Bắt được hai thích khách."

Người nói: "Đưa cho tướng quân xử trí."

Hạ Sí Mạch đang xem binh thư, nghe được có người nói bắt thích khách, còn tưởng rằng đến đây là võ lâm cao thủ, chính muốn ra tay một hồi, không nghĩ tới mới có xíu mà đã bị bắt được. Có chút đần độn vô vị, đợi cho thấy rõ mặt thích khách, kinh ngạc nói: "Là các ngươi!"

Hạ Tu Bác cùng Hạ Tu Viền từ mặt đất đứng lên, phủi bụi trên người. Trước trừng mắt liếc mắt một cái binh lính bắt bọn họ, sai đó ngoài cười nhưng trong không cười đối Hạ Sí Mạch nói: "Vương gia, biệt lai vô dạng."

Chương 113

"Ngọn gió nào thổi nhị vị tới đây, thật không đón tiếp chu đáo." Hạ Sí Mạch phân phó thân binh lấy hai miếng chiếu, "Quân doanh trọng địa, chỉ có thể ủy khuất nhị vị ."

Hai huynh đệ cũng không khách khí, ngồi trên chiếu, Hạ Tu Bác nói: "Không nghĩ tới Vương gia đúng là lấy oán trả ơn, ngày đó nếu không phải phụ vương ta cứu ngươi một mạng ngươi đã sớm mệnh về hoàng tuyền, hiện tại lại đến đối nghịch phụ vương ta."

Hạ Tu Viễn nói tiếp: "Ngày đó là ai hứa, nói ân cứu mạng suốt đời khó quên, ngày sau nhất định báo đáp, nói không giữ lời, tiểu nhân."

Này hai huynh đệ có bao nhiêu cân lượng, Hạ Sí Mạch nhất thanh nhị sở, sẽ không biết hai quân đối chọi hết sức, bọn họ đêm hôm khuya khoắc đến gây nên chuyện gì, bất động thanh sắc nói: "Ân cứu mạng của Bắc Xuyên Vương, bổn vương tự nhiên nhớ rõ, nhưng chuyện này và chuyện bổn vương lãnh binh tiêu diệt phản quân là hai chuyện khác nhau. Quốc gia đại sự cùng việc tư há có thể đánh đồng, bất quá niệm tình Bắc Xuyên Vương từng cứu ta, ta có thể để hắn được toàn thây."

Hạ Tu Viễn không chịu nổi đả kích, tức giận đến nhảy dựng lên, cả giận nói: "Hạ Sí Mạch, ngươi chớ khinh người quá đáng!"

Hạ Tu Bác lớn tuổi hơn nên nhịn được, ấn Hạ Tu Viễn xuống, lạnh nhạt nói: "Hai quân chưa giao phong, hươu chết về tay ai còn chưa biết."

Hạ Tu Viễn nhớ tới bộ dáng ngày thường phụ vương nắm chắc phần thắng, nên nghĩ Hạ Sí Mạch chỉ mạnh miệng. Bằng không đến Giang Lăng mấy ngày rồi mà một chút động tĩnh đều không có. Nhất định là không có biện pháp để thắng. Không quên chính sự, ra hiệu bằng mắt cho nhị ca.

Hạ Tu Bác hiểu ý, sửa vạt áo một chút nói: "Hôm nay huynh đệ ta hai người đến không phải cùng Vương gia đấu võ mồm, chúng ta đến đây muốn hỏi Vương gia một câu."

Hạ Sí Mạch cảm thấy ngạc nhiên, trừ bỏ những ngày ở Bắc Xuyên vương phủ dưỡng thương thì có nói chuyện vài câu giao tiếp chứ cũng không có giao tình gì với bọn họ, không biết bọn họ hỏi nói cái gì, cười nói: "Bổn vương chăm chú lắng nghe."

Hạ Tu Bác nói: "Ngươi có thích muội muội của ta không?"

Hạ Sí Mạch vi lăng. Hai người ban đêm xông vào địch doanh là để hỏi vớ vẩn như vậy sao. Cảm thấy dở khóc dở cười, bất quá đã đến đây rồi nàng không tính để bọn họ trở về. Có hai người làm tin thì phần thắng lớn hơn nhiều. Khoanh tay, dù bận vẫn ung dung nói: "Thích thì như thế nào? Không thích thì như thế nào?"

Hạ Tu Viễn: "Ngươi nếu thích muội muội của ta, vậy tam thư lục lễ thú muội muội ta, chuyện lúc trước chúng ta bất kể hậu sự không đề cập tới. Ngươi nếu không thích thì cho chúng ta câu lời chắc chắn mang về, cho muội muội ta hết hy vọng."

Hạ Sí Mạch nhưng thật ra không cảm thấy bọn họ yêu cầu hoang đường, mà là nghĩ đến Hạ Chỉ Tuân từng ngàn dặm xa xôi đến kinh thành mật báo cho nàng. Sau khi trò chuyện với nhau thì càng nhìn ra Hạ Chỉ Tuân cũng không phải là người không hiểu lý lẽ. Chỉ tiếc là đã tính sai. Trên đời này chuyện thê lương nhất đó là thích người không thích mình. Mềm lòng một chút. Huynh đệ hai người trước mắt này mặc dù là bao cỏ nhưng vì muội muội mà dám một mình mạo hiểm. Xem ra cũng có dũng khí. Nếu như vậy chế trụ bọn họ thì trông nàng có vẻ không có nghĩa khí cho lắm, nhân tiện nói: "Nay bổn vương tạm thời tha hai người các ngươi tội đột nhập quân doanh, các ngươi trở về nói cho quận chúa, nhận được quận chúa ưu ái, đáng tiếc bổn vương lòng có tương ứng, từ nay về sau địch ta thế bất lưỡng lập."

Huynh đệ hai người hai mặt nhìn nhau. Lúc tới đây, bọn họ thật không nghĩ nhiều như vậy, còn đem Hạ Sí Mạch là người một nhà hoặc xa hơn mà giờ nghe Hạ Sí Mạch nói như thế, mới biết thiếu chút nữa gây đại họa, làm sao còn dám nói thêm. Ngay cả câu vãn hồi mặt mũi cũng chưa lưu, tông cửa xông ra.

Hạ Sí Mạch nói: "Chậm đã, hai vị đối địa hình phụ cận không quen, đừng lại trở thành thích khách bị bắt giữ, bổn vương phái người đưa các ngươi đi." Sau đó ngoắc thân binh lại, phân phó bên tai vài câu.

Hạ Tu Viễn nhìn Hạ Sí Mạch thần sắc ngưng trọng liền chăm chú quan sát. Dựa vào công lực ngày thường ở sòng bạc nghe xúc xắc, ngưng thần lắng nghe. Mơ hồ nghe được Hạ Sí Mạch tựa hồ có bí mật gì không muốn cho bọn họ biết, cho thân binh dẫn bọn hắn tránh đi rừng cây, đi đường khác.

Hạ Tu Bác vờ như cái gì cũng chưa nghe được, chờ rời binh doanh thật xa mới đem bí mật nghe được nói cho Hạ Tu Viễn. Hai huynh đệ hợp lại bày kế, lần này không thể đến không, nếu có thể thì đến điểm bí mật rồi trở về cũng là một cái công lớn. Miễn cho cả ngày bị phụ thân quở trách kém cõi. Liền lớn gan quay đầu lại. Quả nhiên có con đường xuyên qua rừng cây rất là bí ẩn, cho nên lúc trước lại đây mới không phát hiện. Hai người lần mò đi vào, ước chừng đi được một dặm, nhìn thấy một khoảng không lớn. Quanh thân cây cối đều bị đốn ngã, giữa đất trống bày ra thuyền gỗ. Toàn bộ dài một trượng, từng loạt từng loạt ước chừng hai mươi chỉ. Hai người vui mừng quá đỗi, lại theo đường cũ trở về.

Hạ Chỉ Tuân đã lâu không lên tường thành. Theo hướng mặt trời mọc, thấy hai thân ảnh men theo sông Mãng Xà. Nhìn kỹ lại, dĩ nhiên là Nhị ca Tam ca, lắp bắp kinh hãi. Hai người hắn chỉ biết chút công phu mèo quào, sao dám nửa đêm ra khỏi thành? Vội vàng hạ thành lấy ngựa ra nghênh đón.

Hạ Tu Bác cùng Hạ Tu Viễn vừa thấy Hạ Chỉ Tuân lên đường: "Muội muội, Hạ Sí Mạch không thích ngươi, ngươi mau chết tâm đi."

Hạ Chỉ Tuân thế mới biết bọn họ đi tìm Hạ Sí Mạch, vừa vội vừa giận, hỏi: "Cảnh vương không làm khó dễ các ngươi đi?"

Hai người trên đường trở về càng nghĩ càng sợ, sợ tới mức quần áo sau lưng ướt cả, cũng không muốn ở trước mặt muội muội thừa nhận kinh hãi. Hạ Tu Viễn lập tức ngạnh cổ nói: "Hắn như thế nào sẽ làm khó chúng ta, ngươi hẳn là phải hỏi chúng ta có làm khó hắn hay không mới đúng."

"Không sai, " Hạ Tu Bác nói tiếp, "Chúng ta mắng hắn vong ân phụ nghĩa, hắn ngay cả một câu phản bác cũng không có."

Hạ Chỉ Tuân Rõ ràng nhìn thấy bọn họ vẻ mặt thất kinh khi trở về, biết bọn họ cậy mạnh nhưng cũng không nói ra, chỉ nói: "Một mình ra khỏi thành quá nguy hiểm, lần sau không được phép như vậy nữa, nếu không ta liền nói cho phụ thân biết."

Hai người đồng thời nói: "Ngàn vạn lần đừng nói cho cha."

Hạ Chỉ Tuân tự nhiên đáp ứng, rồi sau đó cắn cắn môi hỏi: "Hắn nói như thế nào?"

Hạ Tu Bác cùng Hạ Tu Viễn đầu tiên là vẻ mặt không hiểu, xong lập tức minh bạch muội muội hỏi chính là Hạ Sí Mạch, Hạ Tu Viễn liền đem nguyên lời Hạ Sí Mạch nói chuyển cáo cho nàng.

Hạ Chỉ Tuân nghe nói từ nay về sau địch ta thế bất lưỡng lập, không khỏi tiểu lui từng bước, Hạ Sí Mạch đối nàng thật nửa phần tình ý cũng không có sao.

Hạ Tu Bác cùng Hạ Tu Viễn lại một người một câu khuyên nàng, khuyên đến Hạ Chỉ Tuân tâm càng ngày càng loạn, không ngờ lại bị tiếng huyên náo hù dọa bọn họ. Cho bọn họ mau chút trở về, đừng để cha nhìn ra sơ hở. Hai người quả nhiên không dám dừng lại.

Đi ra ngoài thật xa, hai người mới nhớ tới còn có chuyện rất trọng yếu chưa nói cho muội muội, lại quay đầu lại, đem Hạ Chỉ Tuân kéo lại chỗ không người, đem chuyện chứng kiến nói cho nàng.

Hạ Chỉ Tuân thận trọng hỏi: "Các ngươi nhìn kỹ sao?"

Hai người cùng nhau nhấc tay thề.

Hạ Chỉ Tuân tâm vẫn còn nghi vấn: "Hai người các ngươi ban đêm xông vào quân doanh, như thế nào dễ dàng tha các ngươi trở về như vậy, còn cho các ngươi nghe được bí mật trọng yếu như vậy."

Hạ Tu Bác nói: "Công phu Nhị ca này cách chung nghe xúc xắc, luyện đã hai mươi năm cũng không phải là đồn thổi, Hạ Sí Mạch nhất định không ngờ được ta còn có nghề này."

Hạ Chỉ Tuân nghĩ hai vị ca ca đi tìm Cảnh vương, trước đó cũng không dấu hiệu, Cảnh vương lại càng không thể biết trước được, hơn nữa làm nhiều thuyền như vậy cũng không phải là một ngày, hẳn là bị các ca ca trong lúc vô ý đụng vào, cảm thấy tin tưởng hơn. Cho bọn họ đi về trước, nàng thì tìm tướng quân khắc thương nghị.

*

"Tướng quân, quả nhiên không ngoài sở liệu, hôm qua họ Tào nhịn không được kích động, cùng Dương Tướng quân động thủ còn treo màu, hôm nay đã bị điều đi rồi."

Hạ Sí Mạch cười nói: "Tào Tuấn người này hữu dũng hữu mưu, chính là không chịu được kích động, thiếu hắn, đêm nay làm việc tiện hơn nhiều." Thuận miệng hỏi, "Rồi thay ai?"

Thân binh nói: "Là nữ tướng quận, nghe nói là quận chúa."

"Là nàng!" Hạ Sí Mạch đã dự đoán sẽ cùng Hạ Chỉ Tuân chạm mặt, chỉ không ngờ là nhanh như vậy. Huynh đệ Hạ gia hẳn là chuyển lời rồi, chỉ không biết Hạ Chỉ Tuân sẽ muốn gì. Dù sao nàng tuyệt sẽ không thủ hạ lưu tình, sớm được một ngày đánh thắng là sớm được một ngày trở về gặp Tuyên Cẩn. Phân phó xuống, y kế hành sự, khi trời tối liền động thủ.

*

Hạ Chỉ Tuân tuy là nữ nhân, nhưng do Bắc Xuyên Vương tỉ mỉ tài bồi. Khăn trùm không cho tu mi, phủ thêm chiến giáp, tư thế hiên ngang oai hùng, Bắc Xuyên tướng sĩ đã sớm nghe thấy đại danh quận chúa, quận chúa lại là Bắc Xuyên Vương chi nữ. Tuy là nữ tướng quân nhưng không ai dám đối nàng có bất kính chi tâm.

Hạ Chỉ Tuân đứng ở đầu tường cả ngày, đều đang suy tư Hạ Sí Mạch rốt cuộc đánh chủ ý gì. Ban đầu khởi binh vì phòng Hạ Sí Mạch nắm giữ ấn soái, nàng đã xem lại phương thức tác chiến mà phân tích rồi nhất nhất hóa giải. Hạ Sí Mạch am hiểu nhất là tập kích, thường lấy ít thắng nhiều. Mà phương thức tập kích này thiên biến vạn hóa, làm người khó lòng phòng bị. Lần này đại quân tiếp cận đã mười ngày, lại không hề có động tĩnh gì. Xem ra Hạ Sí Mạch đang chuẩn bị sách lược đánh bất ngờ. Chính là không biết hắn muốn xuống tay từ bên nào, khi nào động thủ. Nếu là theo kiều ăn nằm với, hoặc là theo sông, nơi đó đều là trọng quân gác, chẳng phải là hướng đao phong thượng chàng, Hạ Sí Mạch hẳn là sẽ không như vậy, nàng trộm làm nhiều thuyền gỗ, nhưng lại chỉ dài một trượng, thuyền nhỏ như vậy nhất định chở không được bao nhiêu người, cho nên hắn là muốn ngay cả thuyền thành kiều theo hai bên đánh bất ngờ! Hai bên đỉnh núi mặc dù thiết binh hiểm yếu, nhưng so với ngay mặt phải bạc nhược rất nhiều, nếu Hạ Sí Mạch mang một đội cao thủ đánh lén, thực dễ dàng có thể đắc thủ. Đến lúc đó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net