Giai nhân và dũng tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thể loại: Bách hợp tiểu thuyết, mất quyền lịch sử

Rating: 13+

Giai nhân và dũng tướng




Chương 1: Gặp gỡ



Câu chuyện bắt đầu từ năm 219 trước công nguyên, khi Tần Thủy Hoàng qua tuổi tứ tuần, bệnh tật, tuổi già đeo bám theo ông. Mắt nhìn Đại Tần hùng mạnh, nhìn quyền lực lâu dài, nhìn của cải chất chồng, hắn thật không muốn buông tay, không ngừng nghĩ về thuật trường sinh, mong mình bất tử. Ông nhờ Từ Phúc, phương sĩ đất Tề thời Tần, chế thuốc trường sinh.



Ba năm trước,



Trong căn nhà nhỏ ở ven rừng, quân lính bao vây khắp ngã, một lão ông vuốt râu thả người trên chiếc giường tre nhỏ, bên cạnh là hài tử khoảng 13 tuổi 

đang phe phẩy quạt. Hài tử chăm chú vào cuốn sách ông lão đang đọc, sách dạy về thuật trường sinh. Thấy người kia chăm chú, ông lão thở dài nói: 

“Chúng ta thường né tránh cái chết dù biết rằng đó là điều không tránh khỏi. Trường sinh là thế không có thật.”



Tò mò, hài tử ngước nhìn ông mình cười cười, ngây ngô hỏi: “Thế sao ông còn đọc sách? Thư phòng toàn chứa sách về cải lão hoàn đồng.”

Ông im lặng, xoa đầu cháu mình, tiếp tục chăm chú.



“Ông ơi, nếu thật có thuốc trường sinh thì ông cháu mình sẽ được gặp lại bà nội và cha mẹ phải không?” hài tử lau những giọt nước mắt lăn dài trên má, mếu máo, “Nguyên Vân nhớ họ lắm. Khi nào đại vương mới thả chúng ta?”



“Đừng khóc. Chúng ta sắp thành công rồi.” Từ Phúc ôm Từ Nguyên Vân, đứa cháu duy nhất của Từ gia, vào lòng an ủi, “Nếu mai cháu không sao thì chúng ta sẽ hồi kinh. Cháu ráng thêm một ngày nữa được không?”



Hài tử cười tươi, gật đầu, hai má phúng phính, khả ái. Nhìn cháu mình, Từ Phúc thở dài nghĩ: “Có thật cháu mình có số mệnh bi đát không? Lời của sư phụ chưa bao giờ sai. Thật lo lắng.”



oOo

Hai ngày sau, Tần Thủy Hoàng triệu hai ông cháu Từ Phúc vào cung. Thoát khỏi căn nhà trên núi, lẽ ra Nguyên Vân phải rất vui sướng nhưng cô bé lại buồn bã, rầu rĩ, lâu lâu lại ngoái nhìn phía sau làm Từ Phúc khó hiểu. 



“Cháu không nỡ đi sao?”



Cô bé không đáp chỉ xoay xoay vòng hoa kết bằng tay, đôi mắt ươm ướt, lẩm bẩm một mình chẳng để ý gì. Nghĩ cháu mình có tâm sự khó nói, Từ Phúc 

cũng không bắt ép nên im lặng kéo cháu vào lòng, xoa nhẹ lưng làm Nguyên Vân khóc lớn hơn. Cô bé cứ như vậy cho đến khi vào cung. 

Để tránh gây ấn tượng xấu cho Tần Thủy Hoàng, Từ Phúc chở Nguyên Vân về trước còn mình diện kiến Đại Vương sau.



Vừa về đến, trên dưới lớn nhỏ Từ gia đều vây lấy Nguyên Vân, tiểu bảo bối của họ, chăng đoái hoài gì đến Từ Phúc làm ông không khỏi ghen tị. Tính cách trẻ con nên lão ngoan đồng giận dỗi bỏ vào cung, không hỏi han gì. Ông đâu biết khi thấy đôi mắt sưng húp lên, trông rất tội nghiệp của Nguyên Vân khiến mọi người không khỏi đau lòng. Ai cũng dỗ dành, cho bán kẹo làm cô bé bực mình, đuổi mọi người ra ngoài, ngồi khóc một mình trong phòng, cả cơm cũng không ăn.



Đến chập tối, vì bụng không chịu nổi, biểu tình nên Nguyên Vân buộc phải ra ngoài kiếm gì để ăn. Có điều cô quên mất là Từ gia giờ không còn ở nơi cũ nữa. Từ khi Từ Phúc được Tần Thủy Hoàng giao nhiệm vụ luyện thuốc, Từ gia chuyển vào sống ở phía Đông gần cung A Phòng bên bờ sông Vị. Nơi này rất rộng, là nơi hoàng đế nghỉ ngơi vào hè oi bức. Để xây nơi này, nhân công phải chở đá từ các núi phương Bắc xuống, chở gỗ ở các rừng phương Nam lên. Riêng việc chuyên chở vật liệu phục vụ xây dựng đã phải sử dụng 700 ngàn dân phu và tù nhân.Trong số ấy hàng ngàn người đã phải bỏ mạng vì tai nạn bệnh tật vì đời sống kham khổ của kiếp nô lệ và công việc nhọc nhằn. Cung A Phòng được kiến trúc rất quy mô, phòng lầu san sát, tất cả đều được chạm trổ với những nét điêu khắc và hoa văn rất độc đáo với diện tích chiếm hơn ba trăm dặm, tương đương một trăm năm mươi dặm Anh.



Vẻ hào nhoáng không nơi nào sánh bằng, được sống nơi này, Từ gia vô cùng hãnh diện. Cô bé đi khắp nơi đến nỗi quên luôn cơn đói. Trẻ con thường tò mò muốn khám phá, đi cả đêm. Mãi đến gần sáng, cô bé mới chợt nhớ đến việc quan trọng tối qua. Nhanh chóng, Nguyên Vân lần được bếp nhờ mùi hương của ngự thiện (đồ vua ăn). Quét nhanh một vòng, đôi mắt dừng lại ngay dĩa đồ ăn đang nóng hổi trên bàn. Món tàu hủ nát không thể tả, chắc chắn đây không phải là thức ăn mà hoàng đế ăn. Nghĩ vậy, Nguyên Vân mở miệng thật to, “ực” một cái đã hết sạch. Bỗng, đằng sau, tiếng chén vỡ vang lên làm cô bé giật mình ngoảnh lại thì thấy tiểu cô nương nhỏ tuổi, mặc lụa đắt tiền thuê phượng đang bay, trông như tiên nữ. Trước mỹ nhân, Nguyên Vân như kẻ ngốc ngây ngô đứng nhìn. 



Thấy kẻ kia không biết xấu hổ lại còn nhìn mình trân trân, tiểu cô nương mặt hầm hầm, tát mạnh vào má, hét lên.



“Đồ xấu xa. Ai cho ngươi đụng vào món ăn của ta?”



Xoa xoa đôi má đỏ hồng, Nguyên Vân bĩu môi nói.



“Ta… ta… đói quá nên… ta mới ăn… Nhưng đừng lo ta dám chắc hoàng đế sẽ không ăn nó đâu vì ta nếm rồi… Nó mặn lại nát… chỉ có kẻ xui xẻo như ta mới nếm thôi.”



Có điều, cô bé không biết tiểu cô nương kia đã mất cả buổi sáng để nấu nhưng lại bị chê như tát nước trong mặt. Người kia tức đến tím tái, gân xanh nổi lên, giơ tay cao định tát thêm một cái thì bị Nguyên Vân giữ chặt tay, bẻ phía sau, nhẹ nhàng nói.



“Ngươi đừng nóng… Ta xin lỗi… Ta sẽ nấu lại cho ngươi được không?”



“Được… Ngươi nấu không ngon ta sẽ trảm.” Cô bé đỏ mặt tía tai gầm gừ nhìn người bên cạnh.



Ngoài mặt tuy biết lỗi nhưng bên trong Nguyên Vân thầm mắng. “Ngươi nấu có ngon đâu mà đòi ta phải nấu ngon chứ. Đồ ác phụ.”



oOo

Một lát sau, món ăn được nấu xong, trông khá ngon mắt làm tiểu cô nương kia thèm thuồng, bỏ một niếng vào miệng.



“Ngươi nấu không thua gì ngự trù. Ngon thật.”



Nghe người khác khen, Nguyên Vân thẹn thùng, gãi đầu, hai má ửng hồng, đáng yêu vô cùng.



“Thích thì ta sẽ nấu cho ngươi ăn mỗi ngày.”



….



“Vân Nhi, con ở đâu?” 



Chợt, tiếng gọi phía ngoài vang lên làm Nguyên Vân giật mình nhớ hôm nay mình phải cùng ông vào cung diện kiến hoàng đế nên hớt hải chạy đi, không 

để ý dây buộc tóc của mình bị người phía sau giật mất. Mái tóc xõa dài bay trong gió để lại ấn tượng khó quên trong lòng người kia.

Chương 2: Quá khứ

Giật mình tỉnh giấc, Nguyên Vân nhìn xung quanh mới biết mình đang mơ. Thời gian trôi qua khá lâu. Năm đó, Từ gia oai phong một phương, giờ chỉ còn trong sử sách. Mơ màng, nhìn xung quanh, căn phòng giờ bám đầy tơ nhện, bàn ghế hư hỏng nhiều chỗ. Mọi thứ ngày càng xuống cấp. Mỗi ngày đều phải làm lại một thứ, nào là bàn ghế, tủ, chén, dĩa,… Nàng dần trở thành thợ mộc. Kinh sách năm xưa cũng không muốn đọc. Văn chỉ hữu dụng trong thời bình còn bây giờ loạn chiến xảy ra khắp nơi, văn sĩ chẳng dùng làm gì cả. 



Từ xa, một ông lão râu tóc bạc trắng, dáng vẻ khoan thai đến gần. Giọng giận dữ vô cùng.



“Ngươi lại trốn ra đây uống rượu hả?”



Nàng không nói, ôm bình rượu tiếp tục ngủ mặc cho lão ông kia quát mắng. Mọi thứ với nàng giờ chẳng còn quan trọng nữa. Gia tộc diệt vong. May mắn, nàng được ông nội cho uống đan dược nên có thể sống sót. Nàng băng rừng vượt suối đến Thiên Uyển Lâm - nơi các cao nhân cùng thần tiên trú ngụ, nhưng chân chưa đến bậc thang đầu đã ngã khụy, chỉ biết khi tỉnh dậy, nàng được sư phụ là Trường Ân cứu sống. Ông cảm thương khi nghe gia biến của Từ gia nên nhận Nguyên Vân làm đệ tử. Ngày ngày, nàng cùng các sư huynh tập võ, luyện phép. Chẳng mấy năm, nàng đã tinh thông mọi thứ. Tiếc nàng là nữ nên không thể nhận chức chưởng môn, đành nhường cho đại sư huynh Hạng Cẩn. Hắn có tài nhưng vô đức. Sư phụ không thích nên ba năm sau, ông truyền lại cho nhị sư huynh Quán Trân Minh. Huynh ấy dịu dàng, ôn nhu, tài giỏi, điều này được các đệ tử tán thành nhưng Hạng Cẩn lại căm tức. Hắn thách đấu với Trân Minh nhưng mới được hai chiêu đã rơi kiếm. Nguyên Vân cùng đệ tử khác nhịn cười để tránh chọc giận hắn. Sau trận đó, Hạng Cẩn rời khỏi sư môn cùng anh ruột Hạng Vũ đông chính bắc chiến suốt mấy năm, giờ hắn là vương gia một phương. 



Nhắc đến nước Tần, Nguyên Vân lại rơi lệ. 



Mỗi ngày, nàng đều đợi chờ một thứ không có thật. Thổi khúc sáo năm đó, nàng nhớ lại quá khứ khi ông nội dẫn nàng đến gặp Tần Thủy Hoàng. Ông ấy mặc hoàng bào đen, bệ vệ ngồi trên cao, râu dài, người toát lên sát khí. Nàng sợ hãi nép mình sau ông nội. Có ai ngờ rằng cô bé nhát gan đó lại là người đặt dấu chấm hết cho nhà Tần. Khi hai người chạm mặt, trời bỗng nổi giông lớn, đánh bay tất cả mọi thứ ngán đường. Gió tạo thành lốc, xoáy đi tất cả. Binh lính sợ hãi lùi lại. Có thể chúng không nhìn được trong tâm bão. Một con rồng đen oai vệ gầm rú tạo thành sét gây hư hỏng nhiều nơi. Nàng còn nhớ rất kỹ âm thanh vọng lại: “Ngươi hãy tránh xa hoàng đế. Nếu ngươi còn bước vào phạm vi nước Tần thì hậu quả thê thảm vô cùng. Đi mau đi.”

Hắn chỉ nói thế rồi quẩy đuôi đi mất.



Lúc đó, nàng sợ hãi nắm chặt gấu áo của Từ Phúc, khóc rất nhiều. Nàng thực không biết tại sao ngay từ khi sinh ra phải trốn tránh, ngày ngày ở nhà tranh cùng ông nội, giả làm nam nhân không cho ai biết thân phận thật của mình. Hôm nay, Hắc Long, thần hộ mệnh cho nước Tần, hăm dọa mình. Nàng từ nhỏ cũng chưa từng giết con vật nào. Món ăn cũng chỉ có rau chưa từng biết mùi vị thịt là gì. Tại sao ai cũng ghét nàng đến thế? 



Thấy cháu mình sợ hãi, Từ Phúc dỗ dành, ôm chặt nàng vào lòng, đôi mắt ấm áp, cười bảo: “Đừng sợ. Ông nội sẽ không cho ai làm hại cháu. Nín đi.”



Nàng gật đầu, chùi đi hàng lệ còn nóng hổi, vùi đầu vào lòng ông. Mệt nỏi xâm chiếm cơ thể. Cứ vậy nàng tiến dần vào giấc ngủ. Không biết ông cùng hoàng đế bàn luận chuyện gì nhưng khi về nhà, ông nội rất lo lắng. Đến canh ba, đèn phòng vẫn chưa tắt, chỉ nghe ông ho khan mấy tiếng. Bên ngoài, Nguyên Vân bồn chồn, lo sức khỏe ông nội, khẽ gọi: “Ông ơi, cháu vào được không?”



Từ Phúc đặt sách xuống, bảo nàng cứ vào.



Nguyên Vân mừng rỡ lon ton chạy vào. Trượt chân, người ngã xuống đất, đau đớn vô cùng. Cũng đúng, bởi kinh thư bày cả trên sàn. Quyển nào cũng mở. Toàn bộ đều là sách luyện thuốc. Nàng ngạc nhiên, thầm nghĩ: “Không phải ta đã thử thuốc thành công sao? Tại sao phải nghiên cứu làm gì?”

Nàng tiến về phía Từ Phúc, im lặng ngồi xuống. Ông nội tóc bạc quá nửa, so với khi ở nhà tranh thì đã quá già. Nàng không biết phải nói gì nên đứng phía sau bóp vai cho ông. Đêm luyện thuốc, nàng thường làm vậy, ông lúc đó rất thoải mái. Bây giờ, nàng cũng vậy. 



Từ Phúc thở dài, bảo Nguyên Vân ngồi xuống, lấy ra quyển sách cổ. Bìa sách ố vàng, sách đôi chỗ bị mọt ăn. Nàng ở với ông lâu thế nhưng chưa từng nhìn thấy nó. Không lẽ hoàng đế ban nó cho ông nội. Nàng tò mò hỏi: “Ông ơi, sách này là gì?”



Từ Phúc mỉm cười, lật từng trang sách kể lại câu chuyện lãng quên từ thời cổ đại khi mà các thượng tiên vẫn còn sống ở nhân gian. Lúc đó, thần tiên cùng con người kết nhân duyên. Mặc dù chuyện đó bị Trương Mân, thần tiên tri cảnh báo về những gì con cháu họ có thể gây ra cho dân chúng. Những người con mang hai dòng máu tiên trần có sức mạnh phi phàm. Họ tự lập ra các tộc riêng. Chiến tranh diễn ra không ngừng, dân chúng lầm than. Thượng tiên buộc các thần phải giết đi nghịch tử để lại an bình cho nhân gian nếu không sẽ mất đi pháp lực làm phàm nhân suốt đời. Ai cũng sợ liên lụy nên thi hành lệnh. Một đêm máu chảy thành sông. Các vương tử lần lượt chết đi chỉ trừ một người. Đó là Thất Dạ Lang, con của Hoàng đế Hiên Viên. Ngay khi cuộc tàn sát diễn ra, Dạ Lang được một tướng tâm phúc họ ẳm đi, nuôi nấng đến khi trưởng thành. Thời cơ đến, Thất Dạ Lang mang quân đánh chiếm, lập ra Hiên Viên Tộc hùng mạnh một phương. Cứ tưởng mọi chuyện đã êm xuôi, không ngờ chuyện này đến tai thượng tiên. Ngài sai hai ngàn binh tướng phong tỏa, giết đi con cháu tộc Hiên Viên. Đêm đó, trời bỗng nổi giông cuốn đi mọi thứ về Hiên Viên tộc. Không ai còn sống để kể câu chuyện này trừ Từ Lâm, ông tổ của Từ gia. Ông đem mọi chuyện viết lại trong sách, bắt con cháu đời đời phải giữ kín chuyện này cùng một bí mật động trời. Đó là đứa trẻ mang dòng máu của Hiên Viên tộc vẫn còn sống và con cháu người đó luôn được Từ gia che chở.

Nghe thế, Nguyên Vân kinh hãi, lắp bắp nói: “Vậy… đứa…đứa bé hiện nay ở đâu?”



Từ Phúc vuốt nhẹ râu, vỗ nhẹ vai Nguyên Vân, bảo: “Đứa trẻ đó là cháu. Vân Nhi, cháu chính là người kế thừa thứ 10 của Hiên Viên tộc.”



Nàng run rẩy, không muốn tin sự thật.



Từ Phúc tiếp tục bằng giọng khàn khàn: “Từ nhỏ bắt cháu phải cải trang làm nam nhân vì sợ Thượng Tiên và hoàng đế biết được cháu gái của Hiên Viên tộc còn sống. Năm đó, nhà Tần cùng Thượng Tiên truy bắt ông cùng cha mẹ cháu. Cái chết của họ đổi lấy sự giàu có sung túc cho Đại Tần. Ta buộc phải mang cháu gái duy nhất của Từ gia đổi lấy sinh mạng của cháu… Thuốc lúc trước ta cho cháu uống chính là Thất Dạ Ngọc, bảo vật của Hiên Viên tộc. Nó sẽ giúp cháu chống lại Thượng Tiên… Vân Nhi, hôm nay, ta kể cho cháu biết chuyện này. Phải nhớ kỹ. Trên người cháu mang hai mối huyết thù, một là tộc Hiên Viên, hai là Từ gia…”



Lời chưa dứt, mũi tên bay vào xuyên qua người Từ Phúc. Máu ông chảy thắm cả y phục Nguyên Vân. Lửa đốt cháy cả thư phòng. Đêm đó, mười vạn lính Tần tiến vào cung A Phòng phía Đông giết hết mười mấy người của Từ gia. Để che dấu chuyện đó, hoàng đế đã giả truyền Từ Phúc ra biển đông tìm thuốc trường sinh. Trong lửa, tiếng trẻ em khóc nghe rất đáng sợ. Họ thấy đứa bé nhỏ tay mang thanh kiếm đẫm máu, ánh mắt vô thần bước đi nhưng chỉ là truyền tai nhau. Họ còn nói đứa bé đã nguyền rủa sẽ tiêu diệt Đại Tần.

Chương 3: Định mệnh hay vô tình (1)

Ba năm sau đêm diệt Từ gia,



Đêm nay, trăng sáng hơn mọi bữa. Kinh thành rực rỡ đèn hoa, đâu đâu cũng nghe đàn ca chúc mừng tân hoàng đế đăng quang. Nhân dân được miễn thuế, quan phủ phóng thích tù binh. Đại Tần đang đón chờ một hoàng đế anh minh, luật pháp không hà khắc như Tần Thủy Hoàng. Cũng đúng, vì Hồ Hợi từ nhỏ hiền lành phúc hậu nhưng kẻ dám thay đổi di chiếu, bức chết đại ca – Phù Tô, để chiếm ngôi thì có thể là hoàng đế tốt không? Hay chỉ là người vì vinh hoa nghe theo lời của Triệu Cao – cẩu quan đã hại chết Từ gia.



Nghĩ đến đây, mắt Nguyên Vân đong đầy lệ. Hôm nay là ngày giỗ của Từ gia. Mười mấy mạng người vì một tham vọng mãi mãi không có thật. Chén rượu đầy mời tất cả mọi người mà Nguyên Vân cực nhọc lấy được từ tay của Tần Thủy Hoàng khi hắn đang hấp hối. Di chiếu mà nàng lấy được đã yên vị trong lăng mộ. Không ai biết được chính hắn vì sao chết, ngay cả sử quan cũng chỉ ghi ngắn gọn là “bệnh”.



“Ông nội biết không? Máu rửa Đại Tần chỉ mới bắt đầu. Hôm nay, con tặng người một thứ là tro của cẩu hoàng đế - Doanh Chính.”



Bình tro được đặt ngay ngắn trước lăng mộ lớn nằm sâu trong hang, ghi “Từ gia chi mộ”. Rêu phủ xanh cả bia đá, từng chữ máu xiên vẹo của hài tử thấm vào trong. Mang hai mối huyết thù, nàng chưa từng vui vẻ lấy một ngày. Chờ đợi từng ngày đến ngày hắn hấp hối, nàng vẫn ân cần chăm sóc.



“Ngươi thật tốt với trẫm. Thuốc của ngươi thật công hiệu.”



Tần Thủy Hoàng nằm trên giường. Nếp nhăn ngày càng nhiều, tóc bạc một nửa, mạch đập nhanh chậm không đều, môi nứt, lời nói không đồng âm, dấu hiệu độc ngấm vào tim, ước chừng mười ngày sẽ không qua khỏi.



“Mai ta định đi thị sát, ngươi có theo không? Khụ… khụ… Chuyến đi này có thể tìm được thuốc trường sinh không?”



Hắn nhìn nàng đầy hy vọng.



“Bệ hạ an tâm. Thần đã tra cứu cổ văn nên không sai được. Bây giờ không còn sớm, thần xin lui.”



“Được… Khụ… Khụ… ngươi lui đi…”



Nhẹ nhàng, nàng đặt sắp xếp các dụng cụ trong hộp. Người khom khom chống trượng, vuốt nhẹ râu dời chân đến tàng kinh quán. Bảo người hầu lui ra, nàng từ từ tháo bỏ mặt nạ da người để lộ khuôn mặt như hoa như ngọc. Tóc đen huyền, môi đỏ hồng, da hơi ngả màu nhưng không thể làm lu mờ mỹ nhân. Nàng cười cười, trang điểm thật cẩn thận, ánh mắt đầy hận ý. Từ lúc xuống núi, nàng trà trộn vào cung, giả làm ngự y, ngày nào cũng tìm cách giết hoàng đế nhưng không lần nào thành công, nếu không phải vì Hắc Long bảo hộ hắn thì nàng đã một dao kết thúc tất cả. Có lẽ được ghi vào sử sách, nổi danh thiên hạ. Biết bao anh hùng như Kinh Kha – đệ nhất kiếm sĩ của nước Triệu cũng không ám sát được Doanh Chính, không ngờ một cô nương tầm thường lại thành công. Nụ cười đầy tiếu ý thu hút một người. 



“Muội vẫn chưa thể bỏ gánh nặng xuống ư?”



Tiếng của nam tử phía sau làm nàng giật mình. Thở dài, Nguyên Vân búi tóc lên cao, nhận lấy bình rượu từ người kia, uống một hơi dài, vô cùng tiêu sái nhìn áng mây hồng ở chân trời. Giọng buồn bã khôn cùng.



“Ta chờ ba năm chỉ đợi đến hôm nay. Huynh nghĩ có thể bỏ ư? Thật ấu trĩ.”



Nam tử vận y phục tím điểm chút hoa mai, tóc ngắn để xõa tôn lên nét anh tuấn khiến bao mỹ nhân mê mẩn, phi thân xuống, giật lấy rượu nữ nhi hồng mà chàng chôn dưới tuyết sơn mười năm hít một hơi, cười bảo.



“Nữ nhi hồng hảo hạng phải uống lúc cao hứng mới có thể cảm nhận hết vị nồng của nó. Uống như muội thì phí lắm.”



Tiếu ý của chàng làm Nguyên Vân có chút bất mãn, đánh bật bình rượu lên không trung, chưởng mạnh làm nam tử kia lùi mấy bước. Nàng đón lấy, uống dài hơi cạn cả bình làm chàng trai đứng như tượng, mếu máo nhìn, cứ lặp lại “Nữ nhi hồng của ta…”



“Chỉ là bình rượu nữ nhi hồng thôi. Mai ta tâu với cẩu hoàng đế đền cho ngươi cả xe.”



Cười lớn đầy khoái chí, Nguyên Vân ngả lưng trên giường mặc cho nam tử đứng bên cạnh trì triết cả ngày.



“Ngươi có biết nữ nhi hồng đó ta chôn dưới tuyết sơn mấy năm không? Rượu làm từ đào tiên ở Thiên Uyển Lâm ngàn năm mới ra quả. Ngươi… ngươi một hơi uống cạn còn ăn nói ngang ngược thế hả?”



Nhức đầu, thật nhức đầu. Hắn đã nói bao lâu không chán sao? Nguyên Vân tức giận dùng băng thạch đặt vào tay của nam tử kia, niệm chú “Băng thạch nghe lệnh. Hóa đá.” 



“Sư muội… ngươi…. ngươi….” Chàng trong băng lạnh nói không nên lời. “…. Ta sẽ nói với sư phụ. Ngươi chết chắc.”



Nàng nhìn hắn cười giảo hoặc, tay vẽ vòng tròn lên tảng băng làm ngươi kia cấm khẩu ú ớ không thành câu. Tiếp theo, nàng huýt sáo hiệu lệnh cho bạch hạc ở núi Ký Sơn – nơi ở sư phụ, đem kẻ nhiều chuyện kia đi mất. Không quên vẫy tay chào, cười tươi đến lạnh người.

“Quán Trân Minh. Ngươi đi vui vẻ. Sư phụ biết ngươi lấy cắp rượu lại uống hết xem kết quả ra sao?”



Nàng ngả lưng trên giường nhưng tai vẫn nghe đâu đó tiếng kêu ai oán “Từ.Nguyên.Vân. Ta hận ngươi.” đánh thức giấc mộng đẹp. Nàng tức giận khoác ngoại bào rời phủ. Kể từ lúc, máu rửa Từ gia thì ác mộng cứ đeo bám. Từng người từng người bộ dạng xác xơ đòi nàng báo thù. Mấy năm nay, nàng mới có thể sống được thoải mái. Thế mà, Quán Trân Minh đáng ghét lại phá hỏng. Sau này, nàng gặp lại hắn thì nhất định sẽ không an lành như thế này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net